Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 11: Thế này mới gọi là ở chung




Buổi chiều trôi qua thực sự nhàm chán, buối tối Giang Ly tiếp tục mặt dày mày dạn ăn cơm của ta, ta tốt bụng, ta cái gì cũng không nói.

Buổi tối hôm nay ta vẫn như cũ nếm thử tư vị một người một giường, nhưng là vô luận thế nào đều không ngủ được, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc càng thanh tỉnh. Ta nằm ở trên giường, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy làm người thật là chuyện không có lời lãi nhất, cũng bởi vì đầu óc so với động vật cấu tạo khác nhau, mới nhận nhiều sự tra tấn như vậy!

Ta từ trên giường đứng lên, lại lôi laptop ra, vẫn là xoát quái đi.

Buổi tối hôm nay Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đã ở trên mạng, ta vừa lên, hắn đã nhắn qua một tin: “Ngu ngốc, ngươi như thế nào muộn như vậy mới lên.” Ngu ngốc là cách xưng hô của hắn với ta, ta đã sửa vài lần nhưng không có hiệu quả, cứ mặc hắn gọi đi.

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan : “Ngươi làm sao biết tối hôm nay ta sẽ lên ?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “ Nữ nhân khi tình cảm tan vỡ đều vậy, say mê lên mạng.”

Trò chơi Ngu Ngốc Họ Quan: “Ai nói ta tình cảm tan vỡ !”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “ Hoặc chính là ngươi căn bản không có tình cảm?”

Thật đúng là bị hắn đoán đúng rồi. Ta chỉ đành nói sang chuyện khác: “Còn ngươi, vì sao suốt ngày dính ở trên mạng ?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Ta còn không phải vì chờ ngươi sao.”

Đàn ông trên mạng đều có miệng lưỡi trơn tru như vậy, ta cũng không thèm để ý tới, chỉ là biết thời biết thế nói: “Vừa lúc, hôm nay tiếp tục theo giúp ta xoát quái.”

Hẹn Ngưới Sau Buổi Hoàng Hôn : “Ngươi điên rồi!”

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Bây giờ ngươi mới biết ?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Ta đây đành phải liều mình bồi kẻ điên, cùng ngươi vượt qua đêm tân hôn thứ hai.”

Trò chơi ngu ngốc họ Quan : “Kỳ quái, ngươi cũng không phải đi làm sao?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đi làm nào có trọng yếu bằng ngươi!”

Lại tới nữa! Đối với cái thể loại này, ta trực tiếp không thèm để vào mắt.



Hôm nay là ngày thứ ba kể từ ngày ta cùng Giang Ly kết hôn, cũng là một ngày phi thường trọng yếu – về nhà mẹ đẻ! Ta hiện tại hận không thể cưỡi tên lửa về lại nơi đó bên mẹ của ta, sau đó không bao giờ trở lại nữa, mẹ à, ta nhớ người nhớ đến cả trong giấc ngủ…..

Sau khi ta ở trong phòng khách vòng qua vòng lại đủ ba mươi sáu vòng, Giang Ly rốt cục đã tập thể dục trở về. Ta mang sang bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn, ăn xong chúng ta đi mau!”

Giang Ly miễn cưỡng tiếp nhận bữa sáng, bắt đầu lên mặt với ta: “Ngươi muốn trở về như vậy ?”

Vô nghĩa! Lời này đương nhiên ta chỉ dám nói ở trong lòng. Ở trong mắt ta, Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là cái gì tốt đẹp, vạn nhất hắn mượn việc công báo thù riêng, lát nữa hắn gây khó dễ , ta đây chẳng phải là vì một lý do nhỏ mà mất đi cái lợi lớn ?

Cũng may Giang Ly coi như vẫn còn có lương tâm, cũng không có kéo dài, thu thập một chút sau đó cùng ta ra ngoài. Chúng ta ở lầu ba, không cần đi thang máy. Ta đi trước Giang Ly, ngẩng đầu mà bước đi xuống thang bộ. Đại khái là vì được về nhà mà cao hứng nên quá sức đi, ta cuối cùng cảm thấy đầu váng mắt hoa hai chân như nhũn ra, sau đó không cẩn thận một chút, dưới chân chao đảo, cả người ta ngã quỵ xuống phía trước. Theo lý thuyết ở cẩu huyết kịch tình, phía dưới hẳn là có một vị soái ca tiếp được ta, sau đó tốt nhất hai người vô tình tiến tới da thịt chi thân gì đó vân vân….

(sắp hôn đất tới nơi mà tỷ còn nghĩ được nhiều ghê =)) )

Lúc ta ngã xuống cũng không có cảm giác được đau, nguyên nhân không phải bởi vì có soái ca đỡ được ta, mà là, thần trí ta đã sớm không rõ ràng…..



Lúc ta tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng người nói chuyện, vì thế ta cũng không mở mắt ngay.

Thanh âm của lão thái thái vang lên: “Con của ta a, như thế nào lại thành cái dạng này, ngươi ngay cả đi đường cũng không xong sao?”Vừa nghe đến tiếng khóc làm cho người ta đứt ruột kia, ta biết ngay đó là mẹ ta.

Lúc này Giang Ly chỉ nắm lấy tay ta, một bên giải thích nói: “Bác sĩ nói cô ấy mệt nhọc quá độ, giấc ngủ không đủ…..”

“Cái gì…cái gì?” Mẹ ta ngừng khóc, ngay sau đó, thanh âm của bà thậm chí còn chứa đựng một loại vui sướng, “Giang Ly a, ngươi cũng để cho Tiểu Yến nghỉ ngơi một chút…..” ( bác này chắc hay xài fristy lắm, trí tưởng tượng thật phong phú =)) )

Giang Ly: “…..”

Ta cảm thấy bản thân mình có nên kiểm tra một chút, lão thái thái này có phải Lôi mẫu chuyển thế hay không…..

Lúc này, chỉ nghe Giang Ly nói: “Thực xin lỗi, con không có chiếu cố Tiểu Yến tốt.”

Mẹ ta đột nhiên nở nụ cười hắc hắc hắc, ngay cả ta nhắm mắt nhưng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hèn mọn của bà. Vì thế bà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hèn mọn nói: “Đừng khiêm tốn, con chiếu cố nó rất khá, thật là tốt !”

Ta như thế nào gặp phải một người mẹ như vậy!

Hai người hàn huyên trong chốc lát, mẹ ta rời đi, lúc gần đi còn không quên dặn Giang Ly, làm cho ta không cần về nhà mẹ đẻ. Ta một lần nữa hoài nghi rốt cuộc ta có phải con đẻ của bà hay không.

Sau khi mẹ ta rời đi, ta nằm ở trên giường, nhắm mắt xác nhận một cái sự thực làm cho ta có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa – Giang Ly này có phải hay không ….bị mẹ ta đùa giỡn ? Ta mơ mơ màng màng, trong não thập phẩn rõ ràng toát ra một câu : Anh hùng không hỏi đường ra, lưu manh không hỏi mấy tuổi ~ (bảo mẹ mình là lưu manh, bài phục bái phục )

Đúng lúc ta đang đắc ý, thanh âm lạnh lẽo của Giang Ly đột nhiên từ phía trên vang lên: “Ngươi còn định giả bộ ngủ tới khi nào?”

Ta mở ti mắt, chịu đựng cười, nói: “ Ngươi làm sao biết ta giả bộ ngủ?”

Giang Ly đáp: “Tay của ta sắp bị ngươi nắm gãy.”

Ta bỏ tay hắn ra, tranh cãi nói : “Ai bảo ngươi nắm tay ta trước.”

Giang Ly xoa tay nói : “Ta chỉ nắm ngươi một chút, sau đó đã bị ngươi nắm không buông.”

Ta không phục, nghiêng mắt liếc hắn một cái, trào phúng nói: “Một đại nam nhân, tay như thế nào lại không rắn chắc như vậy.”

Giang Ly không cam lòng yếu thế : “Nhìn không ra một nữ nhân mệt nhọc quá độ mà còn có khí lực lớn như vậy, ngươi thật sự là kim cương chuyển thế, trách không được không ai dám lấy.”

Ta: “…….”

Được rồi, ta thừa nhận, đấu võ mồm cũng không phải sở trường của ta.

Lúc này, Giang Ly lại đưa ra thắc mắc của hắn: “Ta vẫn không hiểu được, rõ ràng là cái gì cũng chưa làm, ngươi như thế nào có thể khiến cho cái gì cũng như đều đã làm ?”

Ta chỉ cúi đầu, thực không suy nghĩ nói: “Ta không dám ngủ một mình.”

Giang Ly sửng sốt một chút, sau đó chỉ thiếu nước ha ha cười rộ lên, tâm tình coi bộ có vẻ tốt lắm. Ta chỉ hung hăng trừng lại hắn, lại không biết nên nói cái gì.



Từ bệnh viện trở về nhà, đã đến giờ cơm chiều, Giang Ly coi như vẫn có chút lương tâm, không bắt ta nấu cơm cho hắn mà kêu cơm hộp, thực tế thì lúc này, giận dữ ban ngày của ta đối với hắn cũng đã mất đi phân nửa.

Nhưng là, ta thật ghét ban đêm, ban đêm người ta cần ngủ, mà ta lại ngủ không được. Ta nằm trên giường, chủ yếu suy nghĩ xem ta có nên tìm bác sĩ tâm lý kiểm tra, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Giang Ly đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ của ta, hai tay khoanh trước ngực, cao cao nhìn xuống nói: “ Có hay không hứng thú cùng ta đồng giường cộng chẩm?”

Ta ngây ngốc sững sờ ở cửa, không biết nên nói gì cho phải.

Giang Ly xoay người muốn đi: “Không muốn thì thôi.”

Ta ở phía sau gọi hắn lại: “Ngươi có điều kiện gì?” Ta mới không tin hắn có lòng tốt như vậy, chủ động nói vậy.

Giang Ly xoay người lại, khóe miệng khẽ cong, nói: “Nhìn không ra ngươi cũng có lúc thông minh.”

Ta tựa vào cửa, bày ra tư thế đàm phán, nói: “Nói đi, đừng quanh co lòng vòng.”

Giang Ly trả lời rõ ràng: “Ngươi nấu cơm cho ta, làm việc nhà.”

“Thành giao.” Ta đáp rất kiên quyết, tuy rằng vô luận như thế nào đây cũng giống như một cái hiệp ước không bình đẳng, nhưng là ta thật sự không muốn tạo ra một cái kỳ tích người sống đang còn khỏe mạnh bị làm cho chết dần chết mòn.

Giang Ly hiếm hoi khen ta được một câu: “Sảng khoái.”

Ta ôm chăn cùng gối đầu, xám xịt đi vào phòng ngủ của Giang Ly, Vốn ta còn đang phân vân chuyện phân chia giường như thế nào, nhưng là lúc nhìn đến giường của hắn, ta phát hiện lo lắng của ta là dư thừa. Nha, giường của hắn trông thế mà so với cái giường hai người của ta lớn hơn gần như gấp đôi!

Ta nghiến răng nghiến lợi trải chăn, dọn xong gối đầu, sau đó nằm ở trên giường. Tuy rằng bên cạnh có một người đàn ông, bất quá ta đối với nam nhân có tính thủ hướng giống nhau này thực an tâm.

Trời ạ, lần này thật sự ngủ rất nhanh.



Ngày hôm sau nếm qua điểm tâm, ta lại mở máy tính. Vừa lên QQ, liền phát hiện Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn để lại vài tin nhắn. Đại khái đều là gửi đi lúc đếm khuya, chất vấn ta vì sao không login. Ta không nói gì, nếu không cùng đường, ai muốn nửa đêm ngồi ôm máy tình làm chi ?

Xét thấy hai buổi tối trước hắn vẫn cùng ta, ta cũng không nỡ nặng lời với hắn, chỉ là trả lời: “Ta phải đi ngủ a.”

Vốn tưởng rằng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn ngày hôm qua thức đêm, lúc này hẳn đã đi ngủ, ai ngờ, một lúc sau, hắn lại trả lời tin nhắn của ta: “Lão công của ngươi khôi phục thể lực ?”

Nói cười Yến Yến: “…..”

Nói cười Yến Yến là tên trên mạng của ta. Tên trên mạng của Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cùng tên trong game giống nhau, ta bình thường đều gọi hắn là Hoàng Hôn.

Nói cười Yến Yến: “Ngươi cũng không buồn ngủ sao?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn : “Không nhìn thấy nụ cười của ngươi ta làm sao ngủ được ~”

Ta phát lạnh, đành phải gửi qua một cái biểu tình đổ mồ hôi lạnh.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Có cảm động hay không ?”

Nói cười Yến Yến: “Nếu ghê tởm cũng được coi như một loại cảm động.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Nói, các ngươi không phải còn đi hưởng tuần trăng mật a ? Lão công ngươi có được không a….”

Nói cười Yến Yến: “Liên quan gì đến ngươi.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Vậy các ngươi định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu ?”

Ta do dự một chút, trả lời lại: “Maldives, nghe nói qua vài thập niên nữa đảo đó sẽ bị nước biển che lấp, giờ nhanh đi xem một chút.” Dù sao Maldives nhiều đảo nhỏ như vậy, hắn cũng không có khả năng biết ta muốn đi đảo nào.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Sao khéo vậy, ta cũng đang muốn đi Maldives nghỉ phép.”

Nói cười Yến Yến: “Ngươi đừng bậy bạ, ta thấy người mỗi ngày đều đang nghỉ phép.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Có ý gì?”

Nói cười Yến Yến: “Ngươi chắc chắn là một đại thúc hèn mọn đang thất nghiệp, nghỉ phép hẳn là chuyện của con ngươi mới đúng.” Ta nói như vậy cũng có đạo lý, theo chế độ nghỉ ngơi của hắn mà thấy, hắn không giống người đang đi làm.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta là soái ca! Mị lực khôn cùng, tình lực tràn đầy.”

Nói cười Yến Yến: “Soái ca có cái p gì hữu dụng, lão công ta so với ngươi soái hơn.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Sau đó đâu, hắn thực vô dụng?” Còn không quên đánh ra một cái biểu tình đáng khinh.

Nói cười Yến Yến: “Người làm sao lại quan tâm đến năng lực X của hắn như vậy, chẳng lẽ ngươi chính là mị lực khôn cùng tinh lực tràn đầy trong truyền thuyết….Thụ Đại thúc?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Địa cầu đã bị hủ nữ công chiếm.”

Khị khụ, ta cũng không phải hủ nữ, nhưng là mang tiếng có một lão công là gay, ta nếu không hủ một chút, cảm giác sẽ thực có lỗi với quảng đại chúng tỷ muội đang im lặng duy trì sự nghiệp hủ hóa…..

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Lão công nhà ngươi soái như vậy sao, dám lôi ra cùng ta so sánh sao ?”

Nói cười Yến Yến: “Cùng với ngươi so, còn cần lão công nhà ta xuất mã hay sao, vượng tài* nhà chúng ta có thể đảm nhiệm.”

*ý là mấy em gâu gâu ấy

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “……”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Các ngươi nghỉ tuần trăng mật ở khách sạn nào? Nói không chừng chúng ta có thể thực sự gặp gỡ.”

Nói cười Yến Yến: “Ngươi thật sự muốn đi theo con trai nghỉ phép? Sẽ không sợ con dâu chê ngươi chướng mắt?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Không sao. Cây không có vỏ, hẳn phải chết không nghi ngờ, người không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch.”

Nói cười Yến Yến: “…….”