Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 6




“Ngươi đừng nói ngang ngược thế chứ, giống như ông già 80, ngươi cũng chỉ mới 25 tuổi a, so với những tên kia còn rất trẻ mà không phải sao?” Nàng cười nói.

“Tuy rằng ta mới 25 tuổi nhưng đã có đến 8 năm kinh nghiệm rồi, tại đây còn là số một số hai nổi tiếng có ảnh hưởng. Công việc không phải dùng tuổi để định cao thấp mà là lấy năng lực cùng kinh nghiệm để nói chuyện.”

Quan Chi Yên đồng ý với cách nói của hắn, càng hiểu được hắn thật sự là có cái tư cách “Cậy già lên mặt”.

Tề Sóc tuy rằng mới 25 tuổi, nhưng bởi vì lúc còn ở trường có biểu hiện rất tốt, cho nên sớm đã bị giáo sư tóm được, cũng thường góp công sức cho đàn anh đàn chị, cho nên từ lúc hắn chính thức có học vị, cũng đã nổi tiếng rồi, làm cho rất nhiều nơi nổi tiếng muốn kéo hắn về làm cho mình.

Mà khi hắn ở Đài Loan sau khi tốt nghiệp liền 1 mình mở 1 văn phòng tư làm việc, cho dù lúc ấy hắn vẫn còn trẻ chỉ mới 20 tuổi, năng lực chưa bao giờ bị nghi ngờ, vì thế phòng làm việc nho nhỏ của hắn lúc nào cũng đông như trẩy hội, công việc làm mãi mà vẫn không hết được.

Suy cho cùng, Tề Sóc không chỉ tuấn tú lại trẻ tuổi, hắn thông minh lại còn có tiền, so với tiêu chuẩn lão công của các nàng Thi Ánh Điệp thực giống nhau, nàng từ lúc nào nghiễm nhiên đem hắn trở thành lão công rồi không?

Lão công nha……Quan Chi Yên không tự chủ được gục đầu cười khổ. Nàng thật sự không nên làm cho mình suy nghĩ đến chuyện này, không nên nghĩ nữa.

“Nếu không đi làm, ngươi tính đi đâu?” Nàng hỏi.

“Thế ngươi muốn đi chỗ nào?” Tề Sóc nhìn nàng hỏi ngược.

“Không biết, có lẽ đi dạo phố, ta đã muốn từ lâu rồi được hưởng ngày nghỉ để đi dạo phố.” Nàng nhún vai nói.

“Tốt, ta đi cùng ngươi.”

Nàng sửng sốt 1 chút “Bồi nữ nhân đi dạo phố là chuyện rất ưa nhàm chán, ta thấy ngươi vẫn là nên đi làm chuyện ngươi muốn làm, không cần theo giúp ta đi dạo à, ta sợ ngươi sẽ nhàm chán đến chết đó.”

“Ta sẽ không.”

“Nhưng……”

“Ta muốn đi cùng ngươi.” Ánh mắt kiên định của hắn ngắt lời nàng.

Hắn đã nói như vậy, nàng còn có thể nói gì hơn đây?

“Thế, cũng được.”

Lúc tâm trạng buồn chán mà đi dạo phố tuyệt đối như đau khổ tra tấn mà, hơn nữa bên cạnh còn có 1 người quan sát thật kỹ nhất nhất cử động của mình.

Quan Chi Yên rất hối hận tại sao chính mình lại nói muốn đi dạo phố, đáng ra nàng phải nói là muốn đi công viên trò chơi mới đúng, sau đó chơi 1 trăm lần trò rơi tự do, trực tiếp đem chính mình dọa cho đau tim đến chết, thế là hết chuyện.

“Cẩn thận!”

Thân người đột nhiên bị hắn giữ chặt lại, nàng ngước đầu khó hiểu nhìn hắn.

“Ngươi suýt nữa là đụng vào ghế rồi kìa.”

Nàng mờ mịt quay đầu, chỉ thấy đầu gối nàng cách cái ghế kia chưa đến 10 cm nữa, tại sao nàng lại có thể hoàn toàn không chú ý đến nó ở phía trước chứ?

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, vì sao đi cả quãng rồi mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ngươi thật sự muốn đi dạo phố sao?” Tề Sóc hỏi.

Nàng im im không nói, trầm mặc 1 chút sau đó lắc đầu “Không đi nữa, ta muốn về nhà.”

“Tốt, nhưng trước khi về nhà có thể đi với ta đến chỗ này được không?” Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.

Nàng gật đầu.

Tề Sóc nắm tay nàng vòng ngược lại, mặc kệ cho hắn tùy ý dẫn đi, không chút tò mò hỏi hắn muốn đưa nàng đi đâu. Đến khi cửa hàng Vàng Bạc Đá Quý quốc tế nổi tiểng hiện ra trước mặt nàng, còn hắn thì vẫn nắm tay nàng hướng thẳng cửa lớn bước tới , nàng mới hoàn hồn lên tiếng.

“Ngươi muốn vào đây?” Nàng hồ nghi hỏi.

Hắn nhướng mày, liếc qua cửa hàng trước mặt sau đó quay lại nhìn nàng biểu hiện “Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết”

Nàng không biết nha, nàng làm sao có thể sẽ biết? Ngày Valentine, sinh nhật nàng, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên thân mật, lần đầu tiên cầm tay, tất cả những ngày kỷ niệm đó đều đã qua lâu rồi a, vậy hắn còn có lý do gì muốn đến chỗ này?

Muốn mua quà cho người thân hay bạn bè sao? Nếu nàng nhớ không lầm thì sinh nhật của bác gái còn rất lâu mới tới, bác trai thích đánh golf, lễ vật tốt nhất chính là bộ gậy golf a, tại sao hắn lại tới cửa hàng này mua quà chứ? Vậy là cho bạn bè? Sắp tới có bằng hữu làm đám cưới hay khách hàng có con tròn đầy tháng sao?

Vấn đề là nàng chưa hề nghe hắn nói tới, những chuyện này hắn thường giao cho nàng thu xếp không phải sao? Đã như vậy thì rốt cuộc vì sao hắn lại muốn dẫn nàng đến chỗ này, muốn mua cái gì chứ?

“Ngươi muốn mua cái gì sao?” Quan Chi Yên nhíu mày hỏi, bắt bản thân không nghĩ đến những chuyện hoang đường không có khả năng đó.

“Nhẫn.”

Hai mắt nàng trợn to nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ đến một đáp án như vậy.

Nhẫn? Hắn mua nhẫn tặng ai? Không có khả năng là muốn đưa cho nàng, hắn đã từng nói muốn nàng đợi 5 năm nữa không phải sao? Vậy rốt cuộc hắn mua nhẫn là……

“Tại sao đột nhiên lại muốn đi mua nhẫn?” Nàng hỏi, đem câu “Ngươi muốn tặng cho ai” nuốt lại.

“Ngươi không phải nói muốn kết hôn sao? Kết hôn thì cần có nhẫn.” Hắn nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch.

Nàng không nghĩ là……Không, là nàng không dám tưởng tượng đến điều này. Quan Chi Yên ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, đầu đột nhiên bị chia làm 2 nửa, 1 nửa mừng rỡ như điên, 1 nửa cứng ngắc như đá.

Cái này là thật sao? Cái gì đã thay đổi quyết định của hắn, không phải là hắn muốn nàng đợi 5 năm sao? Vì sao đột nhiên quyết định muốn kết hôn, là đồng tình với nàng sao? Không phải hắn nghĩ nàng mất việc là vì hắn?

Cảm giác mừng rỡ kia dần giảm đi, tất cả chỉ còn là sự chua sót và cười thảm a.

“Đó là ta nói giỡn lung tung thôi, ngươi tưởng thật sao?” Nàng nhếch miệng cười nói.

Sắc mặt Tề Sóc trầm xuống, đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc nhin nàng chằm chằm.

“Nói giỡn?” Hắn lên giọng hỏi.

“Đương nhiên, ngươi đã biết ta đối với việc kết hôn đều không có hứng thú, nếu thật muốn kết hôn thì từ lúc đầu ngươi mở lời cầu hôn ta đã đồng ý rồi.” Nàng gật đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, thuận tiện cho hắn biết sẽ không ép buộc hắn phải lấy nàng, muốn hắn cứ yên tâm.

“Ý ngươi là lại không nghĩ đến chuyện kết hôn?” Cảm xúc của hắn bắt đầu cuồng bạo, lên giọng hỏi lại.

“Không phải không nghĩ mà là chưa nghĩ đến. Không phải ngày đó ta nói đó là lời nói chơi hay sao? Ngươi đừng tưởng thật chứ. Chúng ta về nhà đi,lâu lắm không đi dạo phố, giờ mới đi có 1 chút mà chân ta đã có cảm giác rã rời, mỏi quá đi a.”

“Nói lại lần nữa coi.”

“Cái gì? Chân của ta có cảm giác rã rời?”

“Không phải lại không nghĩ.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng nói.

“Nha. Không phải lại không nghĩ, là chưa nghĩ đến. Ta nói thật.”

“Ngươi nói thật!” Tề Sóc cắn răng thốt ra, nắm lấy bả vai nàng mà đứng vững, thiếu chút bị nàng làm cho tức chết.

Không nghĩ đến việc kết hôn lại cùng hắn quen nhau, không nghĩ tới muốn kết hôn lại cùng hắn dây dưa, không muốn kết hôn lại còn mở miệng nói muốn kết hôn, sau đó không làm hắn tức giận đến mức thiếu chút nội thương, thiếu chút muốn nổi điên sao? Nàng cũng dám nói hiện tại nàng chưa nghĩ đến việc kết hôn, còn nói đó là sự thật, nàng là muốn làm hắn tức điên lên có phải không?

“Ngươi sao lại tức giận như thế?” Quan Chi Yên cẩn thận hỏi. Nàng nói như thế không phải là thuận theo ý của hắn sao? Hẳn là hắn phải cảm thấy cao hứng chứ? Vậy tại sao mới đó đã biến thành bạo long rồi?

“Tại sao ta tức giận?” Hắn tiếp tục trừng mắt nhìn nàng gào rít.

Quan Chi Yên không khỏi nhăn mặt nhăn mày, hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại như thế.

“Ngươi bị làm sao vậy, Sóc?” Nàng lấy tay sờ mặt hắn quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Tề Sóc xanh mét trừng mắt nhìn nàng, thiếu chút nữa là tức đến hộc máu. Nữ nhân này -- Hắn đột nhiên buông tay khỏi vai nàng, xoay người bước đi.

“Sóc? Ngươi đi đâu vậy?” Nàng sửng sốt, vộn vàng đuổi theo.

“Công ty.” Hắn ngắn gọn nói ra hai chữ.

Nàng ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi “Đã gần hết giờ làm rồi, ngươi đến công ty lúc này làm gì?”

“Tăng ca.”

Hắn không dừng bước, tiếp tục đi nhanh về phía trước, làm cho nàng phải chạy theo mới đuổi kịp.

“Ngươi đang giận ta sao?” Nàng im lặng 1 chút mới mở miệng hỏi.

Hắn không trả lời, nhưng biểu hiện nhếch môi và hơi rung nhanh cằm của hắn đã thay hắn trả lời cho câu hỏi của nàng. Nàng không hiểu, hắn rốt cuộc tức cái gì, nàng cũng đã nói cho hắn là không nghĩ kết hôn, chưa muốn kết hôn, cũng sẽ không muốn ép buộc hắn phải lấy nàng? Vẫn tiếp tục duy trì quan hệ, hết thảy đều dựa theo quyết định của hắn, hắn còn không vừa lòng gì nữa chứ?

Đột nhiên nàng cũng cảm thấy khó chịu, tức giận.

“Ngươi đã nói là muốn đi công ty, vậy thì ta tự bắt taxi về, ngươi không phải chở ta cho mắt công.” Nàng dừng bước, giận dỗi nói với hắn.

Hắn cuối cùng cũng dừng bước quay đầu nhìn nàng “Tùy ý ngươi.” Nói xong liền tiếp tục bước đi, cũng không quay đầu lại.

Nhìn theo bóng dáng hắn bước đi, Quan Chi Yên nhịn không được rơi nước mắt.

Tề Sóc đáng chết! Đáng chết…Ô ô……

g chỉ là thay mặt người chủ thờ ơ kia mà thôi.

Về phần tại sao nàng biết chuyện này, cũng vì lúc trước người thiết kế cùng trang trí tiệm cà phê này là nàng. Thậm chí nàng còn biết ban đầu tiệm có tên là “Tiệm cà phê Duyên Đến”, sau đó lại có truyền thuyết về cột hạnh phúc rất nổi tiếng, cho nên về sau đổi thành “Tiệm cà phê Hạnh Phúc”.

“Lúc nào đến đây cũng đều có nhiều người a.” Quan Chi Yên quay đầu nhìn hết 4 phía.

“Cái này phải cảm tạ danh tiếng của cột hạnh phúc.” Đoạn Lại Lăng mỉm cười nói.

“Hạnh phúc nha……” Quan Chi Yên thì thào vừa nói vừa nhìn các đôi các cặp tình nhân ngồi trong tiệm, trong lòng càng lúc càng nặng nề chua xót.

Kỳ thật nàng cũng đã nghe đến truyền thuyết 7 cái cột trong tiệm, nghe nói những nữ nhân ngồi ở đây, đều có thể nhanh chóng lấy được lão công nhất hảo (tuyệt nhất), sau đó còn nghe mỗi người ca ngợi cuộc sống rất hạnh phúc. Cho nên có rất nhiều đôi tình nhân hoặc nam nữ độc thân đến đây ngồi cả trên cả dưới lầu của tiệm để mong có thể cũng được hạnh phúc như thế.

Nói thật, nàng nghe chuyện không có căn cứ khoa học thật rất ngạc nhiên sửng sốt, vậy mà không thể hiểu sao có những người mù quáng tin vào, nhưng dù sao thì ai mà chả hy vọng chính mình có thể có được hạnh phúc chứ?

Giống như nàng bây giờ, cho dù từng cười nhạo truyền thuyết này là không có căn cứ, nếu không phải bất ngờ nghĩ đến nó, còn cho rằng thực sự có khả năng mang lại hạnh phúc cho mình mà nhất thời nảy lòng ham muốn chạy đến đây.

Hạnh phúc nha, nếu truyền thuyết 7 cột này là thật, nàng cũng hy vọng có thể hưởng 1 chút sự kỳ diệu, có thể hy vọng cùng Tề Sóc đi đến hạnh phúc, ít nhất có thể giúp nàng thu hồi những sự kiện phát sinh lúc nãy.

“Vẻ mặt của ngươi lúc này hình như là có tâm sự.” Đoạn Lại Lăng nhìn nàng nói “Ngươi ăn tối chưa? Muốn uống cái gì hay là muốn dùng cơm?”

“Chưa ăn, nhưng hiện giờ ta nuốt không vô.” Quan Chi Yên lắc đầu nói.

“Ăn không nổi cũng phải ăn một chút gì chứ. Cứ như vậy đi, lão Từ gần đây có học qua cách chữa bệnh mới, ngươi chịu khó ăn thử xem, ăn không được cũng không sao, dù sao cũng là sản phẩm thử nghiệm. Ngươi chờ ta 1 chút, ta vào bếp lấy ra cho ngươi.”

Nói xong, Đoạn Lại Lăng lập tức đi từ quầy bar vào bếp, chỉ lát sau bưng ra liền 1 dĩa tỏa mùi thơm khắp nơi, làm cho nàng vừa ngửi thấy liền đưa tay đón lấy cái dĩa mới vừa được đưa ra.

“Đây là món gì?” Quan Chi Yên tò mò hỏi.

“Rượu đế đôn cây Ngưu Tất.” Đoạn Lại Lăng mỉm cười nói “Ha ha nhìn, nhìn thì không thể ăn a.”

Quan Chi Yên liếm môi dưới, do dự 1 chút, rốt cục vẫn là không chịu được trong bụng lẫn miệng không ngừng chảy nước miếng, liền cầm dao nĩa cắt 1 miếng đầu cây Ngưu Tất đưa vào miệng ăn.

“Thế nào?” Đoạn Lại Lăng hồ hởi hỏi. Nhìn lướt qua nàng đã sớm biết rằng Rượu đế đôn cây Ngưu Tất có bao nhiêu là vị ngon.

“Ngươi rõ ràng đã biết rồi, vậy mà còn hỏi ta sao?” Quan Chi Yên giận dữ liếc nàng 1 cái, hai tay vẫn không ngừng cắt cắt, tiếp tục đưa từng miếng từng miếng vào miệng ăn.

Xem ra nàng đã khôi phục việc ăn uống, Đoạn Lại Lăng yên tâm xoay người tiếp tục làm việc, không quấy rầy nàng thưởng thức.

Món ăn chữa bệnh cùng với âm nhạc du dương, còn có mọi người xung quanh nói chuyện hòa nhã, tâm trạng buồn bực và khổ sở của Quan Chi Yên phần nào cũng vơi đi 1 chút. Nhưng khi nghĩ đến bộ dáng quay người bỏ đi của Tề Sóc vẫn làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

“Ngươi lại có chuyện gì cần giúp sao?” Nhìn thấy nàng 1 lúc lâu lại không ăn tiếp, Đoạn Lại Lăng đưa đến ly cà phê mà nàng thường uống đến, đồng thời nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi làm ở đây cũng được 2 3 năm rồi, ngươi cảm thấy truyền thuyết về mấy cái cột đó có thể làm cho người ta hạnh phúc thật sao?” Quan Chi Yên hỏi.

“Ngươi hỏi như vậy thật sự làm ta không trả lời được.” Đoạn Lại Lăng ôn nhu mỉm cười “Bất quá ở tại nơi đây có một đôi so với một đôi vợ chồng rất vui vẻ hạnh phúc ân ái nha (câu này ko trans lại nổi, ko hiểu đc a L), vậy ngươi hỏi ta tại sao điều đó có thể làm người ta hạnh phúc? Nói thật ra là ta cũng không biết, có điều từ khi đến Hạnh Phúc làm việc cho tới giờ, đã có hơn 50 cặp từng đến đây gửi thiệp hồng a.”

Nàng từ hướng quầy bar giơ tay trái chỉ về khuôn mặt đang mỉm cười trên tường.

Chi Yên theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía vách tường, thấy bức hình chụp một đôi tươi cười tràn đầy hạnh phúc, nàng hảo nghĩ hy vọng 1 ngày nào đó trên tường cũng treo ảnh cưới của nàng và Tề Sóc, nhưng cơ bản là chuyện không thể.

Có lẽ lúc đó hắn muốn mua nhẫn nàng không nên có ý kiến hay tỏ thái độ quá, chỉ cần làm theo quyết định của hắn, cùng hắn kết hôn thì tốt rồi.

Không cần nghĩ hắn có thể hối hận hay không, không cần hắn có cảm thấy miễn cưỡng, cũng không cần về sau hắn có oán hận nàng hay không, cuối cùng lại càng không nghĩ đến bọn họ sẽ ly hôn hay không, dù sao cho dù là ly hôn, nàng cũng sẽ có tiền phụng dưỡng không phải sao?

Lúc này nàng muốn ích kỷ, chỉ cần nghĩ tốt cho chính mình là đủ rồi, mặc kệ tương lai, kết quả của bọn họ có bên nhau hay chia tay hay không, ít nhất có thể cam đoan, khi đến ngày kỷ niệm thành lập trường nàng khẳng định có thể lấy hắn khoe với 3 đối thủ sống mái kia, vậy chưa đủ sao?

Nàng hy vọng chính mình có thể ích kỷ a, nếu nàng có thể chỉ nghĩ cho mình, không cần phải lý trí, không cần phải khao khát hạnh phúc giống những đôi kia thì tốt rồi, như vậy hiện giờ nàng sẽ không khó nghĩ như vậy.

Nếu nàng có thể không yêu hắn nhiều như vậy thì tốt rồi.

Quan Chi Yên thở dài, đột nhiên lộ ra vẻ đau buồn 1 chút, mỉm cười buồn bã.

“Ngươi không sao chứ?” Đoạn Lại Lăng nhăn mày, vẻ mặt lo lắng ngóng nhìn nàng.

“Không có việc gì.” Nàng lắc đầu.

“Tuy rằng năng lực của ta có hạn, nhưng nếu ta có thể giúp được gì thì nhất định ngươi phải nói cho ta biết nha.” Đoạn Lại Lăng chân thành nói với nàng.

“Cám ơn.” Nàng mỉm cười gật gật đầu.

Đoạn Lại Lăng sau khi thấy nàng đã cười liền đi tới chỗ khác của quầy tiếp đón khách, mà nàng lại bắt đầu tiếp tục chìm đắm trong u buồn, nàng hội nghĩ sau này nên dùng thái độ và hành động như thế nào khi ở chung với Tề Sóc đây.

Từ lúc hai người bọn họ yêu nhau, sống chung đến nay, đây là lần đầu tiên hắn tức giận quay lưng bỏ đi trước mặt nàng, có thể hắn quyết định cùng nàng chia tay hay không ?

Đột nhiên ngực thắt lại, làm cho nàng đau đến lập tức không thở nổi.

Nếu hắn thật sự mở lời nói muốn chia tay, nàng nên làm gì bây giờ?

Ngực vẫn còn đau, mặc dù không giống lúc vừa rồi đau rất nhiều, nhưng đau đớn lại cuồn cuộn không ngừng, không dứt.

Nếu ngay cả việc tưởng tượng hắn và nàng chia tay làm nàng đau lòng đến vậy, nếu thật sự có một ngày như thế, nàng thật sự có thể chấp nhận được sao?

Mũi ngẹt ngẹt, nàng đột nhiên cảm thấy muốn khóc a.

Nhắm mặt lại, gục đầu xuống quầy bắt đầu khóc không thành tiếng.