Lão Gia Có Hỉ

Chương 57




Ta không biết…

Vấn đề này, ta thật không trả lời được, chỉ có thể trầm mặc.

Không muốn hỏi: vì sao hắn lại không có ta không được? Hắn có chỗ nào không tốt? Ta có chỗ nào tốt?

Cũng như ta vẫn không hiểu, vì sao đoạn đường này không ai trồng liễu, quay đầu nhìn lại liễu đã mọc xanh rờn.

Con người của ta, ích kỷ hẹp hòi, không khoan dung độ lượng, ong bướm lăng nhăng, không hề có nguyên tắc, lưu manh vô lại, lại không biết tự trọng, ta có gì tốt có gì hay mà đáng giá các người tốt với ta như vậy…

Đào Thanh nói: “Không có cái gì đặc biệt tốt, chỉ là sử dụng vừa tay.”

Yến Ly an ủi ta, nói: “Có thể đem nhiều khuyết điểm như vậy dung hợp lại thành một loại ưu điểm không giống người thường, nàng coi như cũng lợi hại lắm rồi.”

Đường Tư nghĩ nghĩ, nói: “Không có nàng cuộc đời còn gì là thú vị, vừa bắt đầu chơi là nghiện luôn.”

Như mỗi người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Lão Tử cũng có nói ”Đạo khả đạo phi thường đạo”. Có lẽ cũng giống như thế ”Tình khả đạo, phi thường tình”.(Tạm dịch: ”Đạo khả đạo phi thường đạo” = Đạo mà có thể nói rõ ra được Đạo là gì thì Đạo không còn là Đạo nữa. Cũng thế, nếu có thể định nghĩa rõ tình yêu là gì thì tình yêu không còn là tình yêu nữa)

Nếu nói không được thì dứt khoát đừng nói, mà hãy làm.

Ta thở dài, cúi đầu, không dám nhìn sự chờ mong trong mắt người đối diện.

Đây dĩ nhiên là lời nguyền của Lưu gia chúng ta, tại sao đệ đệ lại luôn luôn yêu phải tỷ tỷ? Sau này nếu ta có sinh ra nữ nhi, sẽ tuyệt đối không sinh thêm đứa thứ hai.

Tiếng mưa rơi, tiếng sét đánh ầm ầm, ngọn nến bị gió thổi lay động, chợt chớp lên leo lét, đêm nay ồn ào náo loạn vô cùng, lại cũng yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Hồi lâu sau, giọng Lưu Triệt hơi hơi khàn và nhỏ lại: “Nếu ngày mai ta không còn nữa, vậy đêm nay, đêm nay… Nàng có thể nào không coi ta là đệ đệ, chỉ là Lưu Triệt thôi, được không…”

Tim ta đau xót, thắt lại, ho khan vài tiếng, nhếch khóe miệng lên giả vờ cười: “Đừng nói những lời không may mắn như vậy, Ngô hoàng vạn tuế!”

“A…” Hắn cười nhẹ một tiếng “Vạn tuế…”

Ta không biết nên làm thế nào để thay đổi bầu không khí khó xử đang diễn ra, đúng vào lúc này nghe được tiếng vó ngựa dần dần tiến đến, lẫn trong tiếng mưa rơi, nếu không phải tai ta thính sẽ rất khó phát hiện.

Tiếng vó ngựa tiến thẳng về phía lều của chủ tướng, không hề ngừng nghỉ, lỗ tai ta dựng lên, tim đập lỡ một nhịp, bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.

“Báo…” một binh lính toàn thân lầy lội ướt đẫm, chưa đợi lệnh cho vào đã nghiêng ngả lảo đảo xông đến “Bệ…, bệ hạ, Bạch Dương cốc có mai phục, Từ tướng quân dẫn theo tám nghìn binh lính bị vây khốn trong cốc!”

Tất cả sự nhu mì ban nãy bị tin chiến báo này làm tan biến mất, Lưu Triệt vỗ mạnh lên thư án, sốt ruột, tức giận hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

“Bạch tướng quân dẫn bảy nghìn binh lính xung phong về hướng chính diện, ba nghìn binh lính đánh bọc hai bên tả hữu. Quân địch bại trận bỏ chạy, Bạch tướng quân đề phòng có gian trá, hạ lệnh ngừng lại không đuổi theo, Từ tướng quân không nghe hiệu lệnh, dẫn theo tám nghìn kỵ binh rượt theo vào cốc, bị vây khốn trong cốc.”

Ta mệt mỏi lấy tay đỡ trán, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, không ai có thể ngăn cản kẻ đần độn ngẩn người, kẻ rồ dại nổi cơn điên, lịch sử luôn luôn có những chuyện kinh người tương tự như thế này.

Lưu Triệt hiển nhiên cũng bị tên mãng phu này làm cho tức giận đến mức không kềm lại được, bàn tay khẽ phát run. “Bên đối phương mai phục nhiều hay ít? Tình hình cuộc chiến ra sao? Tử thương bao nhiêu người?”

“Số người bên đối phương không thể nắm rõ, dường như đối phương sử dụng pháo Tây Dương, lực sát thương cực mạnh, tử thương… rất khó đoán.”

Dường như?

Ta nén xuống lửa giận, trầm giọng hỏi: “Phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là ”dường như”?”

“Trời tối lại mưa to, không thấy rõ lắm! Chỉ nghe được tiếng hỏa dược nổ vang, không thể xác định được có phải là pháo Tây Dương hay không.”

Hỏa dược…

Mưa lớn như vậy, nếu là pháo Tây Dương, quy mô nổ sẽ không thể mạnh đến mức vây khốn tám nghìn người – trong đầu vụt thoáng qua một cái gì đó, nhưng quá nhanh không kịp bắt lấy.

Từ Lập xảy ra chuyện, Bạch Phiền tất nhiên phải nghĩ cách cứu viện, mà bọn ta ngoại trừ ngồi ở đây chờ, cũng chẳng có cách nào.

Chiến báo liên tiếp phát tới mấy phong, chỉ toàn tin xấu, không có tin nào tốt, sắc mặt Lưu Triệt càng lúc càng khó coi, bên ngoài mưa đã rơi nhỏ lại, nhưng chiến sự vẫn chưa kết thúc.

“A Triệt?” Ta nhíu mày nhìn hắn ho sù sụ, giống như muốn ho ra cả ngũ tạng lục phủ, hai má đỏ hồng một cách không bình thường, hô hấp dồn dập không kềm lại được, lòng ta thắt lại, lập tức sai người gọi quân y.

“Không sao…” Lưu Triệt phất tay ngăn ta lại, ta đẩy tay hắn ra, cả giận nói “Ngươi cố chấp để làm gì!”

Hắn híp mắt lại, hàng mi run rẩy, hô hấp có chút dồn dập, nắm chặt tay phải của ta không buông, vừa hổn hển vừa cười: “Nàng cũng, cũng quan tâm ta…”

“Nói nhảm!” Ta rống lại. Làm huynh đệ chỉ có kiếp nầy không kiếp sau, vì giúp hắn ngay cả mạng sống ta còn không tiếc, huống chi chỉ là bị hắn không cẩn thận đâm trúng một đao.

Lão quân y hầu như là bị người lôi tới, ta đỡ Lưu Triệt nằm xuống giường, lão quân y này vốn cũng là lão Thái y trong cung, y thuật quả thật cao siêu, chỉ châm cứu mấy kim, hô hấp của Lưu Triệt đã ổn định lại.

Người ta đều nói chẩn bệnh là phải vọng, văn, vấn, thiết, nhưng lão quân y này vừa đến là hạ châm, hầu như cũng chẳng cần nhìn – xem ra là rất thông thạo?

Sau khi châm cứu, Lưu Triệt dường như lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nhắm mắt lại lẳng lặng nằm đó, hô hấp mỏng manh đến mức khó mà nhận ra.

“Hắn sao rồi?” Ta vội hỏi.

“Tim Bệ hạ có bệnh cũ, không nên mệt nhọc quá độ, không nên hao tổn tinh thần, tâm tình không nên kích động. Tạm thời hiện giờ có thể châm cứu, dùng dược để trì hoãn, nhưng chỉ có thể…” trì hoãn mà thôi…

Ta thất thần một lúc sau, hạ giọng hỏi: “Bệnh tim của Bệ hạ, còn người nào khác biết hay không?”

“Vi thần cũng không biết. Nhưng bệ hạ đã từng dặn là không thể tiết lộ ra ngoài.”

Đúng là tin này hiện giờ không thể tiết lộ ra ngoài…

Do dự một lát, ta lại hỏi: “Sức khỏe của hắn có thể hồi phục không?”

“Vi thần vô dụng…” Lão quân y quỳ xuống dập đầu.

A Triệt a…

Ta cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, không khỏi nghĩ thầm trong lòng, không biết cả đời này của hắn có từng thật sự hạnh phúc vui vẻ qua hay chưa?

Hít thở sâu một hơi, ta chậm rãi nói: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, hắn còn chịu được bao lâu?”

Lão quân y do dự một hồi, đè thấp giọng đáp: “Nhiều thì một năm, nửa năm, ít thì… trong sớm tối…”

Một năm nửa năm…

Hèn chi hắn vội vã dọn dẹp chướng ngại vật giúp ta như vậy, đem hết việc trong triều giao cho ta.

…Ta đợi nhiều năm như vậy, không còn thời gian để đợi nữa, cũng đợi không nổi nữa.

…Chỉ ba năm, ba năm nữa có được không. Ta không chạm vào nàng, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta, để ta được nhìn nàng…

…Ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi!

A Triệt a…

Ta gục đầu xuống, mệt mỏi cười mấy tiếng, hốc mắt dần dần ướt đẫm.

Bên ngoài đánh nhau khói lửa đỏ cả bầu trời, giang sơn của chúng ta đang rung chuyển trong mưa gió, vậy thì sao? Thân nhân duy nhất của ta sắp bỏ ta mà đi …

Nếu như năm xưa lúc còn ở đế đô, hắn nói cho ta biết sự thật này, ta có ở lại không?

Tất nhiên là có …

Vì sao hắn không nói?

Sợ ta không tin sao?

Tên tiểu tử quỷ kế đa đoan này, hết lần này đến lần khác lừa ta, điệu bộ đáng thương vô hại, lừa ta nhập cung, lừa ta uống Tá Công tán, lừa ta mấy lần mềm lòng nhẹ dạ đối với hắn, đến cuối cùng, lời nói của hắn, một câu ta cũng không nghe nữa…

Hài tử gọi sói đến, cuối cùng bị sói ngậm tha đi, rốt cuộc không còn trở về nữa.

—————————————————

Lưu Triệt bị bệnh ngủ say, một mình ta đợi chiến báo, lúc này mới nhớ ra một người nên có mặt ở đây vào lúc này nhưng lại chưa hề thấy qua, hỏi hạ nhân: “Thẩm thừa tướng đang ở đâu?”

“Thẩm đại nhân không có ở trong lều, tìm khắp nơi cũng không thấy.”

Trong quân doanh, không có lệnh sẽ không được tự tiện hành động, nhất là ban đêm càng không thể tùy ý đi lại, hắn đang đi đâu đây?

“Báo…Từ tướng quân dẫn binh phá vòng vây thành công, đang chạy về bản doanh!”

Ta nghe vậy trong lòng run lên, nhẹ nhàng thở ra, lập tức hỏi lại: “Thương vong có nhiều không?”

“Chưa kiểm kê lại, nhưng bộ hạ của Từ tướng quân thương vong khá nhiều.”

Nằm trong dự đoán thôi, toàn quân không bị diệt đã là may mắn lắm rồi.

Từ Lập a Từ Lập, ngươi chết hay không cũng không sao, nhưng đừng bắt binh lính Đại Trần ta chôn theo ngươi a!

Hiện giờ Lưu Triệt vẫn đang hôn mê, người có thể chủ trì đại cục chỉ có sư phó, thời điểm quan trọng như thế này, không biết hắn lại đi đâu?

Ta sai người ở lại chăm sóc cho Lưu Triệt, còn mình thì đi về phía căn lều của sư phó. Lúc này sắc trời đã sắp sáng, phương Đông hiện lên màu trắng bạc, sắc màu ấm áp nhuộm dần toàn bộ đỉnh núi, không khí có chút lạnh lẽo ẩm ướt, ta xoa xoa chóp mũi, kéo rèm trong lều ra.

Cả căn lều lạnh lẽo trống vắng, giường đệm vẫn chỉnh tề ngay ngắn, xem ra là hắn đi cả đêm không về.

Nghĩ đến đây, ta mới nhận ra bản thân mình cũng đã cả đêm không chợp mắt. Trò chuyện cùng A Triệt rất lâu, liên tiếp nhận được chiến báo, tinh thần lo lắng khẩn trương, chỉ chớp mắt mà trời đã sáng.

Ta ngồi trên giường sư phó, suy nghĩ xem hắn có thể đi nơi nào. Có lẽ chừng nửa canh giờ nữa đại quân sẽ trở lại đại doanh, đến lúc đó, chẳng lẽ bắt Hàn Hâm, hoặc là chính bản thân ta ra mặt?

Thở dài…

Ta gãi gãi đầu, đôi mắt khô khốc, nhịn không được ghé vào giường sư phó chợp mắt. Vừa lạnh lại cứng, một chút cũng không thoải mái bằng giường cao gối mềm như ở nhà, trên giường còn sót lại chút khí tức của sư phó, ngửi rất là dễ chịu, giống như hương cỏ cây…

Sơn nhân này thơm tựa cỏ Lê…

…………………………………………….

“Tên gia hỏa này, chúng ta liều sống liều chết bên ngoài, còn nàng nằm đây ngủ thoải mái như thế này!”

“Ngươi nhỏ tiếng một chút.”

“Cần ngươi nói sao!”

“Ngươi đắp chăn cho nàng quá kín.”

“Tại vì nhìn nàng có vẻ rất lạnh! Ngươi đừng ở đây vướng chân vướng tay nữa, Nhị ca đang tìm ngươi!”

Lão gia ta lại bị đánh thức …

Mơ hồ như về lại Lý phủ, đang ngủ nướng thì bị Đường Tam dựng dậy, không chút thương hương tiếc ngọc nhéo lỗ tai ta, cấu véo eo ta, xốc nách ta ra ngoài ăn điểm tâm, không đếm xỉa gì đến hai tay hai chân ta đang bơi bướm trong lòng hắn…

Chuyện cũ không dám nhớ lại a! Ta thống khổ kéo chăn xuống, hít thở sâu mấy hơi.

Chỉ muốn chợp mắt một chút, ai dè lại ngủ say như vậy, không có cách nào khác, mấy tối nay tối nào cũng vậy, nhưng lần này ngủ thật say, suýt chút nữa bị người ta làm cho chết ngộp rồi.

Trên người đắp chăn thật dày, đắp đến tận miệng mũi, ta tức tối đầy bụng trợn to mắt, trừng tên gian phu trước mặt ”Rốt cuộc cũng biết mò về rồi sao?”

Đường Tư cau mày quắc mắt ngồi bên giường, hai tay khoanh trước ngực liếc xéo ta – bộ khoanh tay lại thì ta không biết người mưu đồ làm ta chết ngộp là chàng sao?

Đường Tư trầm mặc một hồi, rốt cục mặt mày khó chịu phun ra một câu: “Có nhớ ta không?”

Ta lập tức vui vẻ cười hí hởn dán sát lại. “Ôi chao, nhớ chứ sao không, nhớ đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau cả rồi đây này …” Vòng tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ rắn chắc của hắn, mò mẫm một hồi, rồi lại cấu véo một hồi. “Đường Tư…” Lỗ mũi cọ sát trên ngực hắn, meo meo mấy tiếng lấy lòng hắn, sau đó hỏi hắn: “Đêm qua, chàng lại đi làm chuyện xấu có phải không?”

Hắn ôm lại ta, vuốt ve mái tóc ta, nghe ta hỏi vậy, hắn khó chịu níu tóc ta xuống: “Cái gì gọi là chuyện xấu? Ta cực nhọc vất vả dầm mưa cả đêm mà nàng nói là ta đi làm chuyện xấu? Hử?” Hắn uy hiếp áp sát ta, tóc bị kéo lấy, ta bị ép ngửa mặt lên nhìn hắn, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần, càng lúc càng gần – chậm quá, ta chủ động nhào lên bẹp một cái lên môi hắn. “Muốn hôn thì hôn đi, lề mà lề mề để làm gì!” Ta khinh bỉ hắn một phen, hắn khẽ híp mắt lại “Được lắm, nàng nói đó nha!”

Sau đó…

Ai nấy đều biết, đơn giản là tiểu biệt thắng tân hôn, tình nồng mật ý, phong nguyệt vô song, nam hổ nữ sói một trên một dưới, liều chết triền miên say mê lăn lộn trên giường…

Ta nghĩ môi ta nhất định là sưng lên rồi, thật là tê dại a, tê dại.

Làm tổ trong lòng Đường Tư, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác ấm áp, vững chắc, yên tâm. Nghĩ lại, ta thật là không thể thiếu nam nhân làm ấm giường a – đồi trụy, đồi trụy thật…

Thấy mặt trời lên cao, Đường Tư cũng không có ý định cho ta ngồi dậy, chắc hẳn bên ngoài đã có người an bài sắp xếp đâu vào đó, ta vốn là đồ lười biếng, có thể không cử động sẽ không cử động, không ai hối thúc ta, ta dứt khoát ngủ bù thêm chút nữa, chuyện khác đợi ngủ dậy rồi tính sau.

“Đường Tư, Đường Tư…” Ta níu cổ áo hắn, y phục này của hắn nhìn là biết vừa mới thay ra, tối hôm qua hẳn là bận bịu cả đêm, nghe ta gọi, hắn có chút mệt mỏi, uể oải đáp. “Chuyện gì?” Tay khoác lên eo ta sờ soạng một hồi, lẩm bẩm nói: “Lại béo hơn…”

Ta không vui hừ một tiếng, gối đầu lên cánh tay hắn, đếm lông mi của hắn “Nhớ ta chứ…”

“Ừ.” Hắn vùi đầu vào cổ ta, thấp giọng trả lời một câu “Nhớ nàng muốn chết.”

Ta cảm động một hồi.

Hắn lại nói: “Không có nàng ở bên cạnh để ta khi dễ, luôn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

Ta: “…”