Lão Gia Có Hỉ

Chương 82




Trong đáy mắt sư phó hiện lên sự kinh ngạc và hoảng hốt – hừ hừ, ta nên sớm nhận ra từ trước là sư phó rất dễ bị đẩy ngã, chỉ cần ta kiên trì một chút, hắn sẽ không ỡm ờ nữa. Trước đây ta quá mềm lòng, quá ngoan ngoãn nghe lời, hắn bảo không được ta cứ tưởng thật, quả nhiên là ta quá ngây thơ ngốc nghếch…

Nghĩ đến đây ta thầm run bắn cả người, nhưng giữa lúc đang run tình thế đột nhiên đảo ngược!

Một tay sư phó ôm eo ta, tay còn lại đỡ sau đầu ta, xoay người đè ta dưới thân, một chuyến đất trời lộn ngược này khiến ta choáng váng đầu óc, mờ mịt nhìn vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn.

“Ngọc nhi…” Sư phó kéo dài giọng gọi ta, khí tức ấm áp phà vào bên tai, một luồng điện chạy lướt dọc qua sống lưng ta, nhất thời ta rùng mình, tim đập rộn lên, máu dồn lên mặt…

Sư phó dùng lòng bàn tay vò nhẹ dái tai của ta, rõ ràng hắn biết đây là chỗ mẫn cảm nhất của ta, thế mà lại chọn chỗ này để xuống tay, ta ô ô lên một tiếng, cong người lên dưới thân hắn, đôi tay gắt gao ôm chặt eo hắn, bàn tay quấy loạn trên lưng hắn một trận.

Sư phó nhẹ nhàng thở dài “Ngọc nhi trưởng thành rồi, khẩu khí nói chuyện với vi sư càng lúc càng không hay. Ngọc nhi còn nhớ vi sư đã dạy nàng phải tôn sư trọng đạo hay không…” vừa nói, bàn tay còn lại vừa di dộng ngay eo ta, năm ngón tay linh hoạt khêu gợi dục niệm của ta, đôi môi đảo qua gò má ta như có như không, như cọng lông vũ phe phẩy quấy nhiễu trái tim ta.

Ta hít sâu vào, cũng không thèm để ý long bào có bị nhăn nhúm hay không, hai chân bò lên eo hắn, hai bàn tay bám lấy vai hắn, nhìn đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của hắn, nhất thời cổ họng khô khốc, mê loạn nghĩ: không ngờ sư phó cũng có một bộ mặt yêu nghiệt như thế… Trưởng thành rồi …

“Sư phó…” Ta khàn giọng gọi một tiếng, duỗi thẳng cần cổ ra muốn hôn hắn, nhưng hắn lại vẫn giữ một khoảng cách nhất định không cho ta dễ dàng chạm đến, khiến ta hôn hụt vào khoảng không. “Sư phó, hôn một cái đi mà…” Ta kiên nhẫn sử dụng lực nơi eo bật ngửa dậy.

Đáy mắt hắn hiện lên ý cười, sau đó mổ nhẹ một cái bố thí lên môi ta, ta còn chưa kịp thưởng thức, hắn đã lui về lại.

Ta đờ ra một lát, sau đó, bị trêu chọc quá ta nổi giận, đôi tay ôm cổ hắn kéo xuống, thân hình hơi ngửa ra, thình lình ngậm chặt nét cười nơi khóe môi hắn, thở hổn hển mút mạnh vào, bất mãn cắn day nhè nhẹ lên môi hắn. Ánh mắt hắn đột nhiên sẫm lại, bàn tay ôm eo ta căng thẳng kéo ta sát lại gần.

Trận hôn này như một hồi sinh tử quyết đấu mà hai bên đều là thế lực ngang nhau, ngươi tới ta đi, tranh nhau từng tấc đất. Ta nức nở rơi ra một giọt lệ, hắn thở gấp nắn bóp vùng mẫn cảm của ta, sau đó trong lúc kích tình bắn ra bốn phía, ta bật hét lên thảm thiết…

“Eo của ta!”

Người bên trên cứng ngắc lại, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống…

Ta há to miệng kêu lên liên thanh: “Đau.. đau.. đau..đau chết ta mất…”

Sư phó im lặng duỗi tay ấn lên chỗ vết thương của ta. “Ở đây hả?”

“Ôi đau quá!” Ta đau đến nước mắt nước mũi tèm nhèm “Đừng ấn nữa, đau muốn băng hà luôn…” Sư phó búng nhẹ một cái lên trán ta, nhẹ giọng trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ráng nhịn một chút.” Nói rồi lùi ra khỏi thân ta, cẩn thận đỡ ta ngồi dậy, tay phải vòng qua ôm lấy eo ta, thở dài, lại nhịn không được muốn cười, vẻ mặt vô cùng nan giải. “Để ta cho người đi gọi Yến Ly đến.”

Ta xuýt xoa gật gật đầu.

Eo và thận là tiền vốn để hưởng phúc a, ta phải cẩn thận bảo dưỡng một chút …

Yến Ly ôm Đậu Đậu ngông nghênh khệnh khạng khoan thai chậm rãi đến, cho cung nhân lui hết xuống, hắn giao Đậu Đậu cho sư phó, sau đó quý phái bước đến trước giường xem eo cho ta.

Cởi long bào ra…

Đều là người của mình, không có gì phải thẹn thùng cả.

Yến Ly ấn xuống một cái chỗ vết thương nơi eo ta, ta giãy đành đạch trên giường như cá rời khỏi nước, lệ rơi đầy mặt…

“À” Yến Ly cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình ra tay xoa bóp. “Ai bảo nàng không biết tiết chế, dám cùng Đường Tư chơi bời cả đêm.”

Ta cắn gối đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải vậy mà, tất cả là do Đậu Đậu làm hại thôi.”

Sư phó đang ôm Đậu Đậu dỗ dành, Đậu Đậu đã gần một tuổi thế mà không kêu mẫu thân, cũng không kêu phụ quân hay cha gì cả, chỉ biết nằm bò ra kêu mama mỗi khi chạm vào môi nàng, sau khi trải qua sự kiên nhẫn huấn luyện của Kiều Vũ, rốt cuộc nàng cũng cắn chữ kêu mẫu thân một cách rõ ràng.

“Lỗi của mình sao có thể đổ hết cho hài tử chứ?” Sư phó thở dài lắc lắc đầu “Uổng công dạy nàng. Con nói có phải hay không, Đậu Đậu?” Một mặt thở dài thất vọng đối với ta, mặt khác ấm giọng nhỏ nhẹ với nữ nhi, trong mắt đầy yêu chiều sủng ái như sắp tràn cả ra ngoài …

Ta chua lè chua loét gãi tường – gãi giường. “Trẫm không có nói láo! Ai biết nha đầu này nửa đêm nằm mơ thấy gì đó, lặng yên không một tiếng động chuồn vào tẩm cung của ta tìm Tam cha, ta vừa mở mắt ra đã thấy có cái bóng nhúc nhích nơi góc tường, theo bản năng lật đật lấy cái gối đầu ném qua, kết quả là bị Đường Tư một cước đá bay cái gối đầu.” Ta chỉ chỉ ra sau lưng “văng trúng nơi này…”

Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc, ta sắp hỏng mất rồi!

Vốn tưởng rằng được làm hoàng đế, tốt xấu gì mấy người này cũng nể mặt ta một tí, đường đường là vua của một nước vậy mà động một tí bị tóm ra tóm vào, đá tới đá lui, gương mặt già nua này của ta biết để ở đâu a! Quả nhiên, cuộc đời nữ nhân sau khi có hài tử là lập tức hạ giá, không những ăn dấm chua mà còn bị giễu cợt là tranh thủ tình cảm cùng hài tử…

Sau khi chịu đựng Yến Ly chà đạp xong, ta hấp hối nằm bò trên giường, chỉ có thở ra mà không hít vào.

“Xong, đưa hài tử cho ta ôm một chút.” Yến Ly chà xát hai tay, tìm sư phó đòi Đậu Đậu.

Sư phó ôm không buông, mỉm cười nói: “Ta ôm một chút nữa.” Không cho.

Đậu Đậu nắm lấy cổ áo của sư phó, đôi mắt đen lay láy xoay tròn, không tỏ thái độ gì.

Ta cắn nát một cái răng bạc, u oán nói: “Ôm nàng làm chi, ôm ta đi, ta đang bị thương mà…”

Được lắm, lại bị khinh bỉ nữa rồi.

Rốt cuộc là vì quốc sư cầu kiến, sư phó mới theo cửa hông đi ra, chuẩn bị cho dạ yến.

Ta nằm sau tấm bình phong tiếp kiến quốc sư, lão đọc lại một lượt quyết định chức quan của sáu người, theo dự định, sư phó tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ở Đại Lý tự, chẳng qua lần này là làm lại từ đầu, tuần tự từ thấp lên cao.

“Quốc sư a, trẫm cảm thấy chưa lập thái tử cứ bất an thế nào đó, Tương Tư cũng sắp đầy tuổi rồi, hay là lúc thôi nôi lập nàng làm thái tử đi. Sau đó tìm giúp nàng một sư phó, trẫm thấy Thẩm tiên sinh bác học đa tài, có thể gánh trọng trách này, ngươi thấy sao?”

“Chuyện này… sợ là hơi bị trẻ tuổi quá.” Quốc sư có chút do dự.

Ta cười khẽ. “Tuổi trẻ càng tốt, càng có nhiều ý kiến thay cũ đổi mới. Quy chế của triều ta cứ vậy hoài nhiều năm không đổi, tệ nạn kéo dài lâu ngày thành tật, đợi thiên hạ yên ổn xong là cần phải cải cách lại. Các lão giả nho sinh, học vấn có thừa mà nhuệ khí không đủ, không biết linh hoạt, không thích hợp làm Thái phó của Tương Tư.”

Quốc sư vẫn còn chút do dự, ta nói thêm vài câu nữa, lão cũng đành đồng ý. Vẫn là do biểu hiện của sư phó trên đại điện không thể bắt bẻ nên lời nói của ta mới có trọng lực.

“Tất cả theo ý bệ hạ. Chỉ là…thái tử đã lập rồi, vậy cũng nên lập phượng quân đi thôi.” Lão quốc sư chần chừ rồi hỏi “Không biết phụ thân ruột của thái tử là ai…”

Thật là một vấn đề a!

Ta ngửa mặt rơi lệ – vấn đề này quá thâm ảo, ta cũng muốn biết, nhưng ai có thể cho ta biết đây a!

Ta cúi đầu nhìn Đậu Đậu, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, ta duỗi tay nhào nặn mặt của nàng “Đậu Đậu, cha ruột của con là ai?”

Đậu Đậu giơ bàn tay nhỏ nung núc thịt lên bắt lấy ngón tay của ta, sau đó đưa vào trong miệng…

“Chuyện này… chuyện Phượng quân bàn sau đi.” kéo dài thời gian trước đã, vấn đề này rất ác liệt, không thể thuận miệng đáp ứng bừa, ít ra cũng phải chắt lọc kỹ càng mới có thể quyết định được.

Quốc sư lại dạy đời ta mấy câu rồi mới chịu lui ra.

Đợi quốc sư đi khỏi, Yến Ly hỏi ta. “Lập thái tử sớm quá vậy?”

“Sớm chút tốt hơn, nhìn cái tướng thông minh linh lợi này của Tương Tư rất giống ta năm nào, để sư phó dạy nàng mấy năm, làm một minh quân chắc không thành vấn đề. Như thế ta cũng có thể quang vinh thoái ẩn yên ổn làm Thái thượng hoàng.”

Yến Ly trợn mắt há mồm, lập tức khó chịu nói: “Nàng làm mẫu thân kiểu gì vậy, hài tử còn chưa đầy tuổi nàng đã muốn trốn trách nhiệm rồi!”

Ta ôm gối đầu, ấp úng nói: “Thế gian chỉ có bản thân mình mới tốt với mình thôi, mẫu thân có oa nhi rồi cũng giống như cọng cỏ. Các người chỉ yêu Đậu Đậu mà không yêu ta …”

Yến Ly không nói gì chỉ liếc ta một cái, Đậu Đậu hự lên một tiếng, trầm mặc nhìn thẳng ta.

Cũng kỳ thật, hài tử này rất ít nói, điểm này hình như hơi giống Kiều Vũ.

“Nàng so đo làm gì với hài tử chứ…” Yến Ly bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tay trái thò ra níu chặt lỗ tai ta kéo lại gần hắn, ta còn chưa kịp phản kháng, môi hắn đã phủ xuống – tay phải hắn còn không quên che đi cặp mắt của Đậu Đậu…

Nửa trừng phạt nửa dịu dàng…

Ta còn đang say sưa thì nghe hắn thấp giọng hỏi: “Nàng muốn lập ai làm phượng quân?”

Ta nhắm mắt lại ngây ngất trả lời: “Nói sau.”

Lỗ tai lại đau …

Giận! Ta cũng không phải là Trư Bát Giới, chàng cứ làm như Tôn Ngộ Không – nhéo lỗ tai ta!

Yến Ly âm trầm uy hiếp ta: “Nàng phải quyết định cẩn thận à!”

Ta cười nịnh: “Tất nhiên, tất nhiên…”

Lúc hắn khoát tay muốn đi, đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện, vội giữ chặt hắn lại hỏi. “Khôi Lỗi trùng ở lâu trong cơ thể sư phó không có chuyện gì chứ?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Yến Ly ngẩn ra một lát “Khôi Lỗi trùng đã sớm bị Kim Tằm vương ăn mất, còn Kim Tằm vương cũng đã bị hòa tan trong máu, hiện giờ sức khỏe Đông Ly đã khôi phục lại mười phần, cổ trùng đã sớm được lấy ra từ lâu rồi.”

Ta thở nhẹ ra, thì thào lẩm bẩm: “Mới vừa rồi sư phó đột nhiên trở nên chủ động như vậy, ta còn tưởng rằng hắn bị cổ trùng khống chế chứ …” Tuy không thể không thừa nhận… sư phó như thế thật khiến ta động lòng…

Yến Ly cười nhạo. “Nàng suy nghĩ quá nhiều thôi, có nàng mới bị cổ trùng khống chế thì có! Đông Ly con người đó a… Thôi, hắn nhìn thấu nàng từ lâu, chỉ có nàng ngốc nghếch hồ đồ tự cho mình là hiểu rõ hắn, cẩn thận coi chừng bị hắn gặm đến cặn bã cũng không chừa.”

“Không hiểu rõ thì không hiểu rõ, như vậy mới thỉnh thoảng có kinh hỉ chứ!” Ta không thèm để ý khoát tay, trong lòng thầm hi vọng sư phó còn có một bộ mặt khiến người ta kinh hỉ mà ta chưa biết đến, ví dụ như …

Ặc, lỗ mũi nóng lên nữa rồi.

——————————————————————————————————————————————————

Dạ yến tại ngự hoa viên, ngoại trừ sáu vị học giả uyên thâm ra, còn có những thành viên ưu tú trong Thái Học phủ, cá nhân xuất sắc trong Tam công cửu khanh, chia ra ngồi vào bàn trong Ngự hoa viên.

Rượu qua ba tuần, Quốc sư đứng dậy công bố danh sách, sư phó nhậm chức Thái phó của thái tử, trú ở trong cung – ta thừa nhận đây mới là mục đích chính của ta.

Hiện giờ ba vị trong cung – Tổng quản Đường Tư, Vệ úy Kiều Vũ, Thái y Yến Ly, ai cũng biết mấy người này người nào cũng léng phéng với ta, chỉ là danh phận không rõ, thêm một sư phó nữa…cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thật ra nữ nhân chúng ta làm hoàng đế rất không dễ, tìm nam nhân không tiện chút nào. Chẳng lẽ giống như nam tử làm hoàng đế – tổ chức tuyển tú? Như vậy có thể tuyển ra được mặt hàng loại gì chứ? Nam nhân không những cần phải có túi da tuấn mỹ, còn phải bác học đa tài, tính cách ôn lương. Phóng mắt khắp thiên hạ, nam nhân chất lượng cao có mấy ai nguyện ý đến tham gia tuyển tú phục vụ nữ nhân? Nữ tử trong dân gian muốn gả cho nam tử tài mạo song toàn lại có quyền có thế trong triều, ta cũng muốn giống vậy, nhưng lại sợ liên lụy thanh danh của bản thân mình và của đối phương, truyền ra ngoài bị người ta bêu xấu là nịnh thần và hôn quân.

Phiền phức, thật là phiền phức.

Cho nên ta nghĩ, sư phó và Đào Thanh – hai người này một văn một võ – lập ai làm phượng quân cũng thấy không thích hợp mấy. Hơn nữa, hai người này đều thích quản ta, lập làm phượng quân, ngày tháng sau này ta nhất định càng không sống yên ổn, tốt nhất là lập Kiều Vũ làm phượng quân, chỉ có điều là hắn nhất định không chịu, cũng khó thuyết phục bọn đại thần trong triều, Đường Tư là người đầu tiên sẽ giết ta…

Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được một đáp án khiến tất cả đều vui vẻ nào.

Hôm nọ sư phó đang vội làm thịt người, ta sợ hãi hỏi một câu. “Sư phó a, chàng có sợ bị người đời sau mắng chàng là nịnh thần, lấy sắc hầu quân hay không…”

Câu hỏi này của ta quả thật rất đáng đánh đòn.

Sư phó cười cười nói: “Cầu người được người, ai nói gì thì nói, có liên quan gì đến ta đâu.”

Ta nhất thời cảm động nhào lại tấn công hắn, mặt trận với Đào Thanh tính sau…

Ngày Mười lăm tháng Tám là ngày đoàn viên, lúc chia bánh Trung thu thiếu mất một người.

Niềm vui trong lòng ta không trọn vẹn, ngay cả bánh Trung thu nhân gà nướng cũng không thèm ăn.

Chia ly thì dễ, gặp lại nhau thì khó, được thiên hạ nhưng lại thiếu hắn – cảm giác như trở lại thời ở Lý phủ, Nhị ca nhà ta a, bận rộn đến mức chân không chạm đất, mỗi khi Đường Tam, Kiều Tứ đại náo Lý phủ hắn cũng không có mặt, làm lúc ta khổ sở chả có ai để nương tựa.

Giờ bánh Trung thu đã được chia đều nhưng không ai thèm ăn bánh Trung thu nhân thịt gà nướng của ta. Bốn nam nhân chia làm hai cặp, Đường Tam và Kiều Tứ lại đánh nhau, sư phó ôm Đậu Đậu thảo luận đại kế hoạch nuôi dạy con cái trong tương lai với Yến Ly, muốn hài tử phát triển khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần. Ta ôm bí quyết chế biến bánh Trung thu nhân thịt gà nướng độc nhất vô nhị leo lên hòn núi giả ngắm trăng một mình.

“Aizz… Cắm hết cúc hoa thiếu một người…” Ta thở dài, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ ca ca.

“Trình độ sửa thơ của nàng thật là càng ngày càng sa sút.” Trên đầu truyền đến một giọng cười trầm thấp không thành tiếng, ta khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.

Người nọ đứng sau lưng ta, toàn thân vận một bộ y phục bằng gấm màu xanh nhạt, tay cầm cây quạt gỗ mun tơ vàng, mày xếch tận tóc mai, khí vũ hiên ngang, gió mát khẽ lay động dưới ánh trăng phất qua vài sợi tóc bên tai hắn, thật đúng là liêu nhân mị hoặc, ánh mắt nửa cười cợt nửa dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch, khiến ta thấy mà tâm hồn nhộn nhạo gợn sóng…

Ta nuốt nước miếng, khàn giọng nói: “Ta để dành bánh Trung thu cho chàng nè.”

Hắn ngồi xuống sau lưng ta, cánh tay dài ôm choàng lấy ta vào trong lòng, cúi đầu xuống nhìn ta, bật cười nói: “Có ai lấy thịt gà làm nhân bánh Trung thu chứ?”

Ta dùng ngón tay chỉ chính mình, liên tục tự khen: “Ta, ta, ta rất sáng tạo phải không?!”

Hắn quay mặt đi cười thành tiếng. “Bộ kiếp trước nàng là chồn đầu thai thành hay sao?”

Chồn…

Không mắng ta bạch nhãn lang thì là mắng ta chồn, chẳng lẽ ta thật sự lang sói vậy sao…

Ta ngửa đầu ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn mà tâm trí phiêu lưu tận nơi nào – thầm nghĩ, chồn thì chồn, cứ coi hắn là gà nướng mà ăn thì được rồi!

Không, không, không, Nhị ca nhà ta sao có thể là thứ gà nướng tầm thường được, dù gì ít nhất cũng phải là phượng hoàng chứ.

“Nam nhân…” Ta câu cằm hắn lại gần, dán mình sát lên ngực hắn, híp mắt lại ghẹo “Ngươi muốn ăn chồn hay muốn bị chồn ăn?”

Đào Thanh nhịn không được cười thành tiếng, chặn lấy tay ta nắm trong lòng bàn tay ngắm nghía, nhíu mày cười nói: “Có sự lựa chọn nào khác hay không?”

Ta ra vẻ khó xử cúi đầu nghĩ ngợi một lát, ngẩng đầu nhìn ý cười trong mắt hắn, đáp: “Chi bằng ta cho ngươi một cơ hội để trả thù, ăn chồn ta đi.”

Thật ra…nằm trong lòng hắn, có trở nên yếu đuối một chút cũng không sao, dù cho trời sập xuống cũng đã có hắn đỡ, ta có thể nghỉ ngơi một chút, mặc người muốn làm gì thì làm…

Ta bày ra tư thế “nhậm quân đến hái”: “Trong quân không có nữ nhân, chắc nhịn cực lắm chứ gì…” Ta nũng nịu vặn eo lắc mông.

Hắn bỗng hít thở khó nhọc hơn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, mỉm cười. “Không sao, quen rồi.”

Ta trở tay lại mò mẫm sờ soạng, cười đùa: “Đừng có quen quá cũng không tốt đâu…”

Hắn bất đắc dĩ bắt lấy bàn tay không an phận của ta. “Nàng muốn trình diễn ngoài trời thì cứ nói, ta không ngại đâu.”

Đừng tưởng bốn bề đều vắng lặng, thật ra nhất định là có vài người đang âm thầm giám thị bảo hộ.

“Bọn họ rất biết điều, sẽ tự nhắm mắt lại.” Ta xoay người đối diện với hắn, quỳ trước người hắn, dùng khóe mắt khiêu khích hắn “Chàng bình thường còn gấp gáp trào dâng hơn ta nữa, từ lúc nào chàng bỗng trở nên mất tự tin như vậy chứ?”

Ánh mắt hắn sẫm lại, nâng cằm ta lên “Khích tướng? Không sợ hối hận sao?”

“Hối hận cũng nhiều rồi, thêm lần này cũng không hề gì. “Ta cười hì hì nói “Ôn lại chuyện xưa, suối nước nóng và sơn động, trang chủ chọn cái nào?!”

“Nàng a…” Hắn bất đắc dĩ, lắc đầu bật cười, duỗi tay ôm chặt ta vào lòng “Nữ tử như nàng, thật không biết nên gọi là lưu manh hay là thật thà.”

Ta tựa vào vai hắn, dịu dàng nói: “Gọi sao cũng vậy, có gì khác nhau đâu? Tương lai còn dài, thời gian là vàng bạc…”

Nói còn chưa dứt lời, thân thể bỗng nhẹ bẫng, hắn ôm ta phi thân bay lên, lướt qua một hòn núi giả dưới ánh trăng tròn vằng vặc, ta ôm cổ hắn tựa vào lòng hắn, nhìn gương mặt tuấn dật nghiêng nghiêng của hắn, lòng thầm nghĩ đời này thế là đủ rồi, đủ rồi …

Sư phó nói không sai, ta yêu Nhị ca còn nhiều hơn bản thân mình tưởng.

Trong suối nước nóng, hắn khẽ vuốt lưng ta, xoa tròn đốt sống cùng của ta, cảm giác tê dại xỏ xuyên qua toàn thân ta, ta rên rỉ, ngâm nga, lại một lần nữa yếu đuối mềm rục ra trong lòng hắn.

“Thua chưa?” Hắn cúi đầu nhìn ta, lại thúc thêm một cái.

Ta tựa vai vào đá núi, hết sức lực bám lấy vai hắn để khỏi trượt xuống nước.

“Thắng không nổi…” Ta hữu khí vô lực trả lời, toàn thân mỗi một đốt xương đều sức cùng lực kiệt kêu gào phản đối.

Hắn dưỡng tinh súc duệ đã rất lâu, ta cũng đã tận lực, thật không công bằng, nghỉ ngơi một chút rồi tái chiến lại, đợi đó!

Trên tay hắn có một lớp chai, dạo chơi thám hiểm trên lưng ta làm ta thư thái đến mức nhịn không nổi phải thấp giọng hừ nhẹ.

“Nhị ca, chừng nào chàng mới có thể trở về a…”

“Đợi thêm chút nữa.”

“Chúng ta sắp già hết rồi, không còn nhiều thời gian để đợi.”

“Yên tâm đi, không lâu nữa đâu. Hiện giờ đang cải tổ xây dựng lại, đánh xong chuyến này có thể để Bạch Phiền ở lại trấn thủ, ta sẽ về với nàng và hài tử.”

“Thật sao?!” Ta kinh hỉ ngẩng đầu “Không lừa ta chứ?”

“Không lừa.” Hắn cười xoa xoa đầu ta “Ta vừa về đến là đi gặp nàng liền, chưa đủ thành ý à?”

“Vậy khi nào chàng đi?” Ta hưởng thụ tiếp sự vuốt ve của hắn.

“Trời vừa sáng là đi.”

Xem kìa, cứ như là yêu đương vụng trộm vậy, tuy kích thích nhưng vẫn không đã.

“Vậy lần sau khi nào thì chàng về lại?”

“Khó nói lắm, phải xem tình hình chiến đấu.”

“Ngày Chín tháng Chín là Đậu Đậu đầy năm, chàng nhớ phải về đó nha, có một chuyện rất quan trọng, chàng nhất định phải có mặt mới được.” Ta nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Hắn nghi ngờ nhíu mày nhìn ta.

“Bí mật!” Ta vui vẻ nói ——