Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 47




Người nên đến đã đến rất nhanh.

Crane mang theo hai, ba thủ hạ ‘vật hi sinh’ hợp thời xuất hiện, sau khi tôi và Bruce dùng hai, ba chiêu đánh ngã thủ hạ, Crane đã đeo mặt nạ Scarecrow.

“Ủa? Hai người?” Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó bỗng nhiên giơ tay lên, một luồng khí màu trắng bị phun tới.

Tôi sớm đã đặt toàn bộ lực chú ý lên Crane, tay hắn vừa động, tôi cũng liền động, cơ hồ là đúng lúc khí thể phun ra, tôi lập tức bổ nhào vào Bruce, dùng khăn lông ướt bưng kín miệng mũi anh.

Nhưng mà tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện thân thể Bruce bắt đầu run rẩy không bình thường, ngã xuống đất, một tay bảo vệ mặt, một tay vung mạnh lung tung, miệng lẩm bẩm: “Đừng, đừng tới đây! Tránh ra! Bố… Mẹ…”

Trời ạ! Khăn lông ướt vô dụng thật đáng giận!

Nhưng mà đúng lúc này, Crane đã cười lớn xốc một thùng xăng xuống, đổ hết lên người tôi và Bruce, một tay lấy bật lửa định bật lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sự thật chứng minh cơ thể của tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc tôi, trong đầu còn đang trống rỗng, thân thể đã nhảy bật lên như con cá chép, tung một cú đá ra sau, đá trúng cổ tay Crane. Lần này nắm bắt thời cơ rất tốt, bật lửa còn chưa kịp bật đã bị đá bay đi ra ngoài.

Crane kêu thảm ôm cổ tay trốn ra khỏi phòng.

Tôi nhanh chóng quay lại xem tình hình của Bruce, cả người anh cuộn lại run rẩy ở trên sàn, miệng thì thào lẩm bẩm gì đó, nào còn dáng vẻ anh hùng uy vũ khí phách như mọi khi?

Tôi vừa đau lòng vừa sốt ruột.

“Bruce, Bruce, đừng sợ, em ở đây, đó chỉ là giả thôi, không hề tồn tại… Ngoan, không sao đâu… Vera ở đây…” Tôi lấy mặt nạ bảo vệ của anh xuống, dựa đầu anh vào ngực tôi, cúi đầu khẽ hôn gương mặt anh do khổ sở và sợ hãi mà vặn vẹo.

“Ve… Ve Vera…” cuối cùng Bruce cũng tỉnh táo hơn một chút, giọng nói anh run rẩy, không nói được mạch lạch, “Độc —thuốc độc… Anh trúng — di động — gọi Af — Afred… ”

“Bruce, Bruce, anh đừng nói gì cả, ngoan, giao cho em, không sao đâu…” Tôi không chịu nổi khi nhìn thấy anh cố nén đau đớn như vậy, nếu không phải đã biết rõ hiện giờ anh chỉ có thể dựa vào tôi, thì chắc tôi đã cuống cuồng điên lên rồi.

Siêu đau lòng! QAQ

Không thể ở nơi này lâu, Bruce tuy cao lớn, nhưng tôi dù sao cũng đã trải qua huấn luyện lâu dài, muốn cõng anh cũng không khó. Vì thế tôi vung thân thể anh lên lưng, bước nhanh đến ban công nhảy xuống, chiếc dù tùy thân giúp tôi rất nhiều.

Xung quanh có người đi đường hoảng sợ nhìn, may mà chúng tôi đều đeo mặt nạ, không sợ bị lộ thân phận.

Tôi cõng Bruce nhanh chóng bước vào một cái ngõ hẹp hẻo lánh, gọi điện thoại cho Afred, nói đơn giản tình hình, hẹn xong địa điểm gặp nhau, sau đó cõng Bruce tiếp tục chạy.

Thẳng đến khi bình an ngồi trên xe mà ông lão Afred lái, chạy về biệt thự Wayne, tôi mới phát hiện một chuyện… có lẽ có thể xưng là lại một cái ‘bàn tay vàng’.

Hình như tôi hoàn toàn không bị loại khí độc này ảnh hưởng! Điều này có thể xem là một loại thiên phú hoặc kỹ năng không?

Hay là do loại khí độc này không có hại gì với những người không có thơ ấu ám ảnh? Nhưng mà cũng không đúng… Sau này, thứ này đã khiến toàn thành phố khủng hoảng là sự thật…

Nhưng vừa nghĩ đến thứ này, tôi lại nhớ tới hồi ở tu viện Bóng Tối, lúc Mặt Sẹo thí nghiệm tôi, tôi trực tiếp nhét nó vào phía dưới cái mũi của cô ta. Lúc đó tôi không sao, nhưng lại chỉ cho rằng đó là bởi vì tôi không trực tiếp hít vào, bây giờ xem ra là vì tôi vốn miễn dịch?

Nhưng không quá bao lâu sau, tôi không để ý đến chuyện này nữa, dù sao cũng là chuyện tốt, cho nên tạm thời không cần lo lắng nhiều.

Bruce nằm trên ghế sau rộng rãi của Rolls-Royce, luôn run rẩy, chảy mồ hôi, mê sảng thì thào nói những từ như “Trúng độc, xét nghiệm máu, bố, dơi”.

Tôi chỉ có thể cố nén nước mắt, tháo mặt nạ bảo vệ của anh xuống, gối đầu anh lên đùi tôi, dùng khăn tay giúp anh chà lau mồ hôi lạnh trên trán.

Afred không ngừng nhìn gương chiếu hậu theo dõi tình hình của Bruce, ở trong gương, tôi có thể nhìn thấy ông lão luôn bụng đen hài hước này, lúc này lại đỏ vành mắt, cả gương mặt đều là nước mắt.

Ông ấy thật lòng yêu Bruce… giống như đối đãi đứa con của chính mình.

Tình hình của Bruce coi như ổn định, chỉ không ngừng run run đổ mồ hôi, nhưng mà không nóng lên. Đến lúc chúng tôi trở về cửa biệt thự Wayne, anh đã hoàn toàn mê man.

Tôi và Afred bàn bạc một chút, cảm thấy không nên gọi bác sĩ tư nhân tới thì tốt hơn, bởi vì thật sự không dễ giải thích vì sao đại thiếu gia Wayne lại đi ra ngoài ban đêm còn bất tỉnh nhân sự trở về.

Cho nên chúng tôi gọi điện thoại cho Fox.

Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ do lão hồ li Fox vốn hơi ngờ vực về thân phận thật sự của Bruce, tóm lại ông ấy không có câu oán hận gì khi bị điện thoại gọi dậy khỏi giường rồi còn phải đội mưa chạy tới biệt thự Wayne, rất thoải mái đồng ý đi.

“Theo tôi được biết, cô Vera, cô từng cùng lão gia vượt qua bảy năm gian khổ” Afred nói, “Cho nên hẳn là cô giỏi xử lý loại chuyện này hơn tôi, vậy tôi sẽ đi tiếp ngài Fox, phiền cô chăm sóc cho cậu ấy trong lúc này.”

“Yên tâm đi.” Tôi gật gật đầu. Tuy rằng băn khoăn vì đêm khuya như vậy lại nhờ một ông lão chạy đi chạy lại, nhưng trước mắt, tôi thật sự lo lắng không muốn rời Bruce.

Fox đến rất nhanh, ông ấy tiến hành kiểm tra đơn giản cho Bruce, kết luận thể chất anh do quá mạnh mẽ, nên dù bị trúng độc cũng sẽ không uy hiếp đến sức khỏe. Nhưng ông rút một chút máu về để nghiên cứu thành phần cụ thể và kháng thể loại khí độc này,, mà làm việc này cần khoảng hai ngày.

“Ừm, ngài Fox.” Tôi nghĩ nghĩ, vẫn lên tiếng gọi ông ấy lại.

“… Cô Lee?” trí nhớ của Fox hiển nhiên không tệ.

“Bảo tôi Vera là được.” Tôi cười khách khí, sau đó vươn tay, “Tôi phát hiện tôi hình như miễn dịch đối với loại khí này, bởi vì tôi và Bruce đi với nhau, nhưng ở tôi hiển nhiên không xuất hiện những triệu chứng như anh ấy… Cho nên… có lẽ rút chút máu của tôi cũng có thể trợ giúp cho ngài?”

“Ồ, đó là một chủ ý không tệ.” Fox gật gật đầu, đi tới rút máu của tôi, sau đó cau mày liếc tôi một cái, “Tôi nói thật, tôi cảm thấy ngài Wayne một mình đi hộp đêm lêu lổng thì thôi, nhưng cậu ta không nên lôi kéo một quý cô xinh đẹp trẻ tuổi như vậy chứ… Cho dù cô là nhân viên của cậu ta đi nữa.”

Tôi ho khan một tiếng, cùng Afred liếc nhau, “Ông cũng biết đấy, ngài Fox, những nơi giống hộp đêm đó…”

May mà Fox đúng lúc này lại mở miệng : “Tôi biết mà tôi biết mà, dù không phải đi những nơi như hộp đêm, thì dù là mấy trò thể thao như vào hang động, leo núi hoặc là xác định địa điểm nhảy dù, cũng tùy thời có khả năng gặp phải khí độc uy hiếp, không phải sao?” Vừa nói còn nháy mắt với chúng tôi, vẻ mặt “Tôi biết mà”.

Tôi không xác định được là ông ấy biết hay giả vờ biết, nhưng trước khi Bruce chưa lên tiếng, tôi không thể nói ra chuyện chúng tôi giả trang thành con dơi lớn buổi tối đi ra ngoài cứu vớt thế giới, đành phải ha ha có lệ cho qua.

Nhưng tôi cảm thấy trong lòng ông ấy ít nhiều cũng hiểu ra.

Bruce đã ngủ một ngày một đêm, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng sắc mặt anh dần dần hồng hào, hô hấp cũng sâu, vững vàng, Fox nói, với tình hình sức khỏe của anh, nằm nhiều nhất cũng chỉ hai ngày là có thể tỉnh lại, bảo chúng tôi đừng quá lo lắng.

Vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, tôi nói với Afred một tiếng, lái chiếc BMW cực kỳ bình thường rời khỏi biệt thự Wayne.

Tôi ra ngoài là vì tôi bỗng nhiên nhớ ra một việc.

Hôm nay… hình như chính là sinh nhật của cái tên Bruce Wayne kia!

Tôi hoàn toàn quên mất nếu không phải sáng nay nhàn nhã đến mức nhàm chán nhớ lại nguyên tác điện ảnh kế tiếp, chỉ sợ tôi đã hoàn toàn quên!

Không được… Làm bạn gái thân ái là tôi, thế nào cũng phải bày tỏ, tuy rằng tiền mua quà khẳng định không phải bản thân tôi trả = =

Nhưng mà… đại thiếu gia Wayne muốn cái gì có cái đó, tôi nên chọn cái gì mới có vẻ tôi không giống người thường đây.

Có nên dứt khoát học văn Mary Sue có ‘thịt’ cẩu huyết là tôi đem bản thân tặng cho anh không? Chọn nội y chữ “T” trong suốt, quần lót như lưới đánh cá, tất chân lưới, ừm mà hình như chúng tôi đã lâu không… =///=

… Không, không được, thế cũng quá không tiết tháo. Tôi bắt buộc bản thân kéo ánh mắt đặt vào bảng quảng cáo cửa hàng bán đồ dùng tình thú bên đường kéo trở lại.

Đi dạo một buổi sáng, cuối cùng phiền chán, dứt khoát chọn đồ chơi mô hình tiểu Người Dơi plastic giá trị mười đồng tiền trong cửa hàng đồ chơi, ước chừng cao bằng ngón cái, làm khá giống, chỉ tiếc là có lẽ do Người Dơi bình thường quá thần bí, nên ảnh chụp đăng trên trang nhất báo chí không rõ lắm, cho nên mấy chi tiết trên áo choàng với đai lưng với khôi giáp v.v… được xử lý khá qua loa, hơn nữa hai lỗ tai dơi trên mũ giáp còn có vệt giọt nước sơn.

Chỉ vậy thôi mà lại không biết xấu hổ bán mười đôla, quả nhiên mấy nhà buôn bán đen tối là kết quả chung của toàn thế giới.

Nhưng mà có thể coi là biểu lộ tâm ý, nữ chủ tự mình chọn lựa quà sinh nhật, làm nam chủ, Bruce Wayne anh phải phục.

Giải quyết cơm trưa qua loa, tôi dẹp đường hồi phủ, kết quả, lúc gần chạy đến cửa biệt thự Wayne, từ xa đã nhìn thấy một người đang đi ra từ biệt thự.

Bằng vào thị lực tốt có được do huấn luyện nhiều năm, tôi lập tức kết luận người nọ là Rachel.

Ồ ồ… Cô em này hẳn là chạy tới tặng Bruce cái mũi tên đá rách nát hồi nhỏ, sau đó khoe ra rằng mình bận đến thế nào về việc bôn ba vì sự chính nghĩa của thành phố!

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nhanh chóng dừng xe sau đó rụt đầu, không thể để Rachel nhìn thấy tôi.

Nhưng mà giây sau đó, không đợi tôi rụt đầu, một màn cách đó không xa khiến tôi chấn kinh.

Rachel đã xoay người đi xuống bậc thềm biệt thự Wayne, Bruce vốn đứng ở cửa nhìn theo cô ta rời đi, nhưng đến khi hai người cách nhau hai mét, Bruce bước xa một cái, từ phía sau một tay túm lấy eo Rachel, tay kia phang vào gáy Rachel một cái, Rachel hự cũng chưa hự một tiếng liền mềm yếu ngã xuống đất.

Tôi bị một màn này cả kinh khiến nước mũi cũng chảy ra.

Vì thế nhanh chóng lấy giấy vệ sinh lau lau nước mũi, trực tiếp xuống xe bước nhanh tới.

“Chào buổi chiều, em yêu.” Bruce chào tôi một tiếng, sau đó có chút xấu hổ nhìn Rachel đang nằm trên mặt đất, quay đầu gọi vào trong cửa: “Afred! Mau đến giúp tôi một chút! Giúp tôi đỡ Rachel vào!”

Ông lão Afred mỉm cười đứng ở cửa, nhưng không bước tới hỗ trợ.

“Anh có thể tự mình ôm cô ấy vào, ngài Wayne.” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Khụ, Vera, anh chỉ ôm một mình em thôi, em biết mà.” Bruce hơi mỉm cười, vươn tay định ôm eo tôi.

Tôi hừ một tiếng, hất ra móng vuốt của anh, ôm lấy Rachel, hết cách, để bảo vệ cho ngọc thể trong sạch của chồng, tôi chỉ có thể tự mình vất vả một chút.

Ôm Rachel vào cửa, đặt ở trong phòng ngủ dành cho khách, tôi mới quay đầu hỏi Bruce: “Thế này là thế nào?”

“Vừa rồi Rachel tới tìm anh, nói cho anh biết một chuyện” Bruce nhíu mày, “Công tố viên Fincher mất tích đã hai ngày, hơn nữa Falcone đã bị điên, hiện tại hắn ở trong bệnh viện tâm thần Arkham.”

“Ừm, thế…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Là cái gì khiến anh thô lỗ với cô Dawes như vậy?”

“Không còn biện pháp nào khác” Bruce nhún nhún vai, mở hai cánh tay ra “Cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó muốn một mình đến đảo Narrows… Anh cảm thấy như vậy cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa cũng vô ích. Nói thật, cô ấy đến đó không chỉ không hề có tác dụng gì, hơn nữa còn rất có khả năng khiến bản thân cũng bị biến thành nạn nhân.”

Tôi không khỏi vì đoạn đối thoại này mà ở trong lòng giơ ngón tay cái lên.

Lúc xem phim, tôi đã cực kỳ muốn châm chọc đoạn này, tinh thần ghét ác như cừu của cô em Rachel quả thực đáng ngưỡng mộ, nhưng đôi khi làm việc không khỏi quá không có đầu óc. Đã biết là bệnh viện tâm thần khả nghi của Crane nguy hiểm, vì sao còn luôn một thân một mình chạy đi điều tra? Hơn nữa, Crane bảo cô ta đi thang máy, cô ta cũng đi? Cho cô ta vào phòng nghiên cứu dưới tầng hầm, cô ta cũng vào? Không hề lo lắng đến khả năng sẽ bởi vậy mà cái mạng nhỏ sẽ mất?

Hơn nữa, nói thật, cái đoạn cô ta đi đảo Narrows, ngoài làm tăng tình cảm giữa nữ nhân vật chính và siêu anh hùng của phim bom tấn Mỹ ra, về phương diện bắt tội phạm điều tra rõ sự thật chân tướng thì thật sự không hề có ích gì cả, cuối cùng, người báo cảnh sát bắt tội phạm chẳng phải là Người Dơi sao.

“Rachel rất nhiệt tình cũng rất giàu chính nghĩa, ” Bruce lại bình luận một câu, “Nhưng trên thực tế, đôi khi cô ấy làm việc rất thiếu suy nghĩ.”

Tôi gật gật đầu, rất đồng ý, vì thế lập tức đứng lên, “Vậy bây giờ chúng ta xuất phát chứ?”

“Ừ, sớm đã giải quyết những việc cần làm trước khi đi rồi.” Bruce cũng đứng lên theo, thuận tay cầm lấy hai ống tiêm trên bàn trà, cười với tôi, “Fox thuận tiện mang thứ này đến, kháng thể khí độc, anh nghĩ em cũng phải tiêm một ít”.

“Không cần đâu, Afred chưa nói cho anh à, em hoàn toàn miễn dịch với thứ ấy” tôi nói, “Anh dùng là được rồi, cái còn lại thì nên giao cho cảnh sát, chắc chắn sẽ hữu dụng. Em dám khẳng định Crane sẽ dùng loại khí này để làm chuyện lớn gì đó.”

“Nhưng mà lão gia Wayne, cô Vera” Afred không đồng ý nói, “Khách tham dự sinh nhật sắp đến rồi…”

“Trước khi bọn tôi trở về, làm bọn họ chơi đùa vui vẻ chút” Bruce cũng không quay đầu lại nói, “Hoặc là kể chuyện cười cho bọn họ nghe!”

Afred nhìn bóng lưng Bruce, thở dài.

Tôi mắt sắc liếc thấy hộp giấy nhỏ trong tay Afred, đó hẳn là quà sinh nhật mà Rachel tặng Bruce.

Tôi sờ sờ vật nhỏ giá rẻ trong túi… Thôi vậy, chờ sau khi giải quyết xong mọi việc thì đi chọn cái khác cho anh vậy… Thứ này cũng thật trẻ con linh tinh quá = =

Spoi:

“Ngươi ở đây làm cái trò gì?” Bruce hung tợn hỏi, “Ngươi làm việc cho ai?”

Biểu cảm của Crane trở nên vô cùng hoảng sợ, trợn to mắt nhìn một hồi mới lắp bắp nói: “Đại… đại sư Ra’s al Ghul…”

Bruce hơi khựng lại, ngẩng đầu cùng tôi liếc nhau, lại cúi đầu tiếp tục hỏi: “Đại sư Ra’s al Ghul đã sớm chết! Ngươi làm việc cho ai!”