Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 18: Hẹn cô ấy dùng cơm




Chương 18: Hẹn cô ấy dùng cơm

Sau lại trong tiếng đứt quảng mẹ cô thuật lại,cô biết ngọn nguồn xảy ra chuyện gì: Cha cô tham gia tổng tuyển cử trong tỉnh trước đó bị người kiện ông tham ô nhận hối lộ, hiện tại đã bị bắt !

Tuy nói trong nhà chỉ có cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau,nhưng thật ra cô đương nhiên có cha,hơn nữa cha cô còn sống được phong sinh thủy khởi (“Phong sinh thủy khởi” tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc). Chẳng qua là cha cô ở phía Bắc ở thành phố nổi tiếng quốc tế đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Hứa Định Biên,mà cô là đứa con riêng hắn không thể nhận.

Cô biết cha cô thật ra yêu mẹ cô,tỷ như nói cái tên Hứa Lưu Liễm của cô. Hứa Lưu Liễm ..Hứa Lưu Liễm,ý ngoài chính là cho cô cả đời lưu luyến,nhưng thật ra là ngầm có ý  cho phép cả đời lưu lại trong lòng .

Nhưng cô không biết tại sao hai người rõ ràng yêu nhau nhưng cuối cùng không thể ở chung một chỗ,ngược lại lấy một cô gái khác,mẹ cô mang theo đứa con cực khổ sống qua nhiều năm như vậy.

Bọn họ ai cũng không nói nguyên nhân cho cô nghe,cô cũng chưa từng hỏi.Cô chẳng qua là cảm thấy,cho dù thế giới bên ngoài ồn ào thế nào,lời đồn đãi khó nghe đến đâu nửa chỉ cần bọn họ yêu nhau là tốt rồi.

Sau khi cúp điện thoại của mẹ,cô bình phục cảm xúc bối rối bắt đầu đặt vé máy bay đi về,nhưng bởi vì ngày đó thời gian quá muộn cho nên không còn vé máy bay,cô không thể làm gì khác hơn là đặt vé rạng sáng ngày thứ hai.

*

Ban đêm, trong phòng làm việc Thân Viễn tổng tài đèn sáng như cũ,mặt người đàn ông chuyên chú đối diện máy tính mười ngón tay đang bận rộn đánh máy,thời điểm Lâm San Ni vội vả đi tới, hắn vừa lúc kết thúc phần  công việc,cả thân thể cao lớn ngã vào ghế da,hắn nhắm mắt mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa cái trán sau đó nhàn nhạt căn dặn.

“Sunny, tối mai giúp tôi hẹn cô ấy cùng ăn bữa cơm!”

Lời nói lúc này của hắn giống như quyết tâm đặt lễ đính hôn, từ đêm đó sau hắn cũng không có tạm biệt cô,cả ngày làm việc để giải trừ tâm trạng phiền muộn. Hắn thật sợ,bởi vì hắn có thể tưởng tượng mọi chuyện sau khi rõ ràng,cô biết được người đêm đó là hắn không biết sẽ chanh chua châm biếm ra sao.

Lâm San Ni do dự một chút mới mở miệng.

“Lục tổng, nghe nói. . . . . . cha Hứa tiểu thư đã xảy ra chuyện,cô đã đặt mua vé máy bay sáng sớm ngày mai trở về Ôn Thành. . . . . .”

“Cái gì?”

Người ngồi trên ghế nghe lời của cô kinh ngạc bỗng dưng mở mắt ra, tối tăm trong mắt tất cả đều hóa thành ánh sao.

Suy nghĩ một chút ngay sau đó căn dặn

“Lập tức đặt vé máy bay cùng chuyến với cô ấy!”

Giọng nói nghiêm túc nhỏ dần tiếp theo tăng thêm một câu.

“Sunny,cô biết tôi muốn vị trí nào phải không!”

“Dạ! Lục tổng!”

Lâm San Ni đáp lại liền lui ra ngoài.

Đúng vậy cô biết vị trí hắn muốn,đơn giản chính là chỗ ngồi bên cạnh cô gái kia,vì vị trí kia cô _Lâm San Ni không tiếc vận dụng tất cả quan hệ cũng phải tìm được cho hắn!

Bởi vì trong lòng lo lắng quá mức,lại nhớ  tình cảnh của cha vừa lo lắng  sức khỏe của mẹ, cho nên ngày hôm sau Hứa Lưu Liễm đã đến phi trường rất sớm, tựa hồ như vậy có thể gần bọn họ hơn một chút.