Lâu Lan Giai Nhân

Chương 22




Lâu lan giai nhân_C3.6(H)

Hắn đưa tay dò dưới áo choàng, lòng bàn tay nhiệt độ nóng rực lướt qua da thịt của nàng, chiếm lấy hết từ cổ đến trước ngực nàng, lời lẽ tùy theo mà ve vuốt. Hắn nhẹ mút lấy làn da trắng như ngọc, cho đến khi nàng không ngừng run rẩy.

Băng Nhi không muốn suy nghĩ nhiều nữa chỉ muốn ở nơi này trong nháy mắt phải thần phục với hắn. Thân thể xinh xắn căng thẳng, bởi vì hắn vuốt ve mà nhẹ nhàng giãy dụa.

“Nói cho ta biết, ngươi khát vọng ta sao?”Tay của hắn thăm dò từ dưới lên trên, ngón tay thô ráp xoa nắn nụ hoa, cảm nhận được nàng kịch liệt run rẩy, nụ hoa trước ngực dưới đầu ngón tay của hắn săn lại.

Khí tức của nàng không yên, sắc mặt ửng hồng, chịu không được kích thích như vậy, cơ hồ muốn né tránh.”Ân…”Nàng khổ sở nói, ngay cả nói tiếng nói cũng bị đứt quãng.

Hắn khẽ cười một tiếng, ngón tay linh xảo khai giải hết quần áo, đem nàng nhẹ nhàng đẩy về sau dựa vào thân cây đào. Khi nàng thân thể trắng muốt loã lồ dưới ánh mặt trời, hai mắt của hắn bắn tán loạn phát ra ngọn lửa.

“Có bao nhiều khát vọng? Dùng thanh âm của ngươi nói ra… Nói cho ta biết ngươi có bao nhiều khát vọng ta?”Hắn tựa vào nàng bên tai nói, liếm hôn vành tai nhạy cảm của nàng.

Băng Nhi sắc mặt càng thêm đỏ bừng, trong lòng hết sức thấp thỏm. Mặc dù đã quyết định, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cũng chưa từng cùng nam nhân thân mật như vậy. Nàng không ngừng suy đoán, hắn sẽ đối với mình không có chút kinh nghiệm nào kinh thị sao?

“A! Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn ngươi trở về tái ngoại, ở nơi hoang mạc thật tốt mà yêu ngươi.”Hắn thở dài cúi đầu hướng nụ hoa sắc hoa hồng ấy, đầu lưỡi chuyển nhẹ khẽ cắn.

Hắn làm cho nàng chỉ biết cúi đầu phát ra thở dốc. Kịch liệt mà run rẩy, toàn thân cũng không có khí lực, chỉ có thể dựa vào thân cây đào.Hai tay không biết bỏ ở đâu thiếu chút nữa sẽ phải xụi lơ như những cánh hoa rơi kia.Trên người nàng còn mặc áo choàng kia không biết lúc nào cũng đã bị cởi xuống, cảm giác phóng đãng lành lạnh.

Hắn quả nhiên là nam nhân tà ác nhất, thế nhưng có thể đáng sợ như vậy,khoái cảm kia lẻn ở trong người, làm nàng không cách nào khống chế thân thể của mình,

Trận sắc dụ này là nàng nên chủ động mới đúng, nhưng là khi hắn đụng chạm nàng, nàng tựu như bại trận. Một xử nữ non nớt, căn bản không phải đối thủ của nam nhân tà ác này.

Tóc đen xỏa ra, nàng đã đầu hàng để cho hắn chống đỡ ở trên thân cây đào muốn làm gì thì làm, nàng chỉ biết phát ra hơi thở yêu kiều.

Hàn Chấn Dạ di chuyển tay đi xuống gặp phải cái quần lót của nàng, cách tấm mỏng khẽ ma sát qua lại nụ hoa của nàng.Tay hết sức nhẹ nhành làm cho nàng không có cách nào đề phòng hoặc phản kháng.”Tốt Băng Nhi, có thích ta như vậy vuốt ve ngươi không?”Hắn thấp giọng hỏi tròng mắt đen nhìn chằm chằm gò má đỏ bừng của nàng.

Cánh hoa rơi trên trên thân thể mềm mại trần truồng của nàng làm cho hắn như chưa từng thấy qua cảnh tượng nào mỹ lệ đến như vậy.

Nàng cắn chặt răng kháng cự từng đợt sóng vui thích đánh tới, không thể tin được hắn đang đang làm cái gì vậy, tay của hắn đặt ở nơi bí mật nhất của nàng còn không ngừng ma sát lung tung.Niềm vui thích ở sâu trong lòng bộc phát, nàng khó có thể nhẫn nại mà phát ra tiếng than nhẹ.

“Không nên… Dừng tay…”Niềm vui thích được chồng chất quá nhiều, hắn không thể lại tiếp tục, nàng nhất định sẽ chịu không nổi.

“Ta nếu như dừng tay, nói không chừng ngươi sẽ giống như là ở trong địa lao tức giận mà đánh ta a? Băng Nhi, ta cũng không muốn lần nữa bị đánh.”Khóe miệng hắn cười tà, tăng thêm lực trên tay, lấy đầu ngón tay ma sát nơi nụ hoa nhạy cảm ấy của nàng.

“Ngại...”Nàng phát ra dồn dập la lên, xấu hổ nhận thấy được, khi hắn vuốt ve một chỗ kia, phần mảnh vải nhỏ bé dần dần thấm ướt. Nàng xấu hổtới cực điểm, muốn kẹp chặc hai chân, nhưng hắn lại không chịu buông tay ra, vẫn không dừng lại sự trêu chọc vỗ về chơi đùa.