Lâu Lan Giai Nhân

Chương 35




Lâu lan giai nhân_C5.4(16+)

Băng Nhi kịch liệt địa lắc đầu, không chịu phản ứng đối với hắn quá nhiều. Nàng nhắm mắt thật chặt lại, không muốn nhìn tới cặp mắt đen kia nữa.Vì như vậy sẽ không còn nhìn thấy nụ cười tàn khốc kia, cũng không phải nhìn thấy hắn mỗi khi chạm tới nàng đôi mắt đen kia bên trong không hiện lên chút cảm xúc nào.

Thân thể của nàng theo bản năng bắt đầu phản ứng, đáp lại sự hấp dẫn của hắn. Phản ứng chống lại ban đầu đã bị hắn cướp lấy, thân thể mềm mại đã hưởng qua tình yêu nam nữ, những thứ rung động kia chôn sâu ở trong trí nhớ của nàng. Giờ phút này biết rõ hắn chẳng qua là muốn nhục nhã nàng, nhưng nàng không có cách nào khắc chế chính mình không thể cùng hắn sinh ra phản ứng gì.

Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, như cũ từ từ gặm, cắn,hôn vào da thịt của nàng, thậm chí một đường trượt đến bụng phẳng mềm mại.

“Muốn ta sớm một chút buông thả cho tộc nhân của ngươi? Như vậy ngươi tốt nhất bắt đầu thử nghĩ xem sẽ làm sao mà hối lộ ta…”Hắn đem thân thể cao lớn xâm nhập giữa hai chân nàng tách hai chân thon dài của nàng ra.

Nàng kinh ngạc địa mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hắn đang nhìn xuống nàng, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của hắn, ngũ quan tuấn lãng vào thời khắc này xem ra hết sức kinh người.

Hai chân bị buộc tách ra, nàng không có lực mà khép lại, nổi giận khi cảm nhận được tầm mắt của hắn. Nàng trên thân thể trần truồng mềm mại không có bất kỳ che đậy, cánh hoa mềm mại nhất ở ánh mắt của hắn đang run rẩy, nàng quá thẹn thật muốn mình có thể chạy trốn đi nhưng hai tay của hắn vẫn đang chế trụ eo nhỏ của nàng, đem nàng ép vào thảm.

“Buông!”Nàng hô, thời điểm giãy dụa đá hắn, chỗ mềm mại nhất giữa hai chân kịch liệt cùng dục vọng nóng rực của hắn ma sát vào nhau, mãnh liệt cảm nhận được hắn áp bách uy hiếp.

Hàn Chấn Dạ lạnh lùng cười một tiếng, rất là hưởng thụ sự sợ hãi của nàng, ngón tay thô ráp trượt đến trên mặt cánh hoa non mềm, xoa nhẹ rồi chậm rãi vân vê, tìm kiếm da thịt mẫn cảm nhất, đôi mắt đen khóa chặc khuôn mặt nhỏ nhắn ở nàng. Hắn chỉ là ở giữa cánh hoa di động qua lại đã cảm nhận được nàng không ngừng run rẩy.

“Ngươi đang phát run? Là bởi vì mong đợi, hay là ức chế?”Hắn dò hỏi càng ma sát nơi bụ hoa đã ướt át của nàng.

Băng Nhi vẫn không có thể trả lời, Hàn Chấn Dạ đầu ngón tay đã chui vào trong hoa kính, quấy lộng lấy mật hoa trong hoa kính. Đầu ngón tay của hắn di động qua lại tạo lên sóng triều vui thích.

“Không...”Nàng không cách nào trả lời, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn, hai tay nắm chặc rất sợ hắn sẽ mang đến con sóng triều vui thích quá lớn này mà dìm nàng xuống.

Hắn chỉ di động qua lại, bắt chước dục vọng chạy nước rút dò hỏi nụ hoa của nàng. Nàng cong người lên hai hàng lông mày nhắm chặt.

Nếu như hắn tàn nhẫn đoạt lấy nàng, tổn hại làm đau đớn đến nàng có lẽ nàng còn có thể hận hắn nhưng khi hắn dùng cử chỉ kích thích dục vọng trong cơ thể nàng,nàng lại khó có thể nhẫn nại niềm vui thích đang dâng trào. Thân thể của nàng bị sự hấp dẫn này làm mất đi lý trí. Thân thể mềm mại khó nhịn mà dán lên hắn, mềm nhẹmà ma sát thân thể rất to lớn.

“Hàn Chấn Dạ…”Nàng thấp giọng lẩm bẩm tên của hắn, ánh mắt biến thành sương mù, sự quật cường hơi hòa tan đi mất.

Nàng cảm giác hắn thăm dò vào được càng sâu, chạm tới một chỗ mềm mại nhạy cảm nhất. Nàng thở hổn hển, mềm mại trong hoa kính bị hắn chiếm dữ càng thêm nhích tới gần hắn, bản năng tìm kiếm niềm thỏa mãn vui thích.