Lấy Ai, Ai Lấy

Chương 8: Đông hay Tây




Trái đất nhỏ bé, Minh Hà vừa ra bên ngoài thì gặp chị Lam cùng cơ quan cũng đến nghỉ với gia đình. Nhà chị bốn người, hai nhóc đều là trai, lại gần tuổi nhau, nghịch ngợm chạy đùa làm anh chị vô cùng vất vả, vừa nói chuyện vừa đuổi theo chúng, thật may mắn không trông thấy Mạnh Triết bước ra ngay sau.

Minh Hà kéo chị Lam sang bên vườn hoa ngồi trò chuyện, chịu trận nghe chị trách móc một hồi việc đi nghỉ mà không lên tiếng, lại lủi thủi một mình. Thế là nửa ngày còn lại, Hà bị lôi kéo theo cùng anh chị, nhân thể giúp chị trông nom hai đứa con, không có lúc nào gặp riêng Triết nữa. 

Vậy lại hay, Minh Hà cũng không hiểu nổi, đầu óc mình chập dây thần kinh nào, mà hùng hổ nói ra điều đáng xấu hổ như vậy. Không kể việc, bình sinh người phụ nữ luôn muốn mình hoàn hảo trong mắt đối phương, cô lại đi nói toạc không phải lần đầu tiên mình làm bồ người ta, còn thêm vấn đề cốt lõi là cô làm bồ kiểu gì đây? Đã quá lứa, lỡ thì, cô lấy vốn liếng, tinh thần đâu ra mà làm người chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối?

Minh Hà thật sầu nản, ước gì mình chưa từng xúc động như thế.

Trở về với công việc cả tuần, Hà cũng không lần nào liên lạc cùng Triết. Mỗi khi công việc rảnh rang, cô lại liếc điện thoại, có lúc tìm lấy số của anh rồi, nhưng lại tắt màn hình cất đi. Trò chơi này chính cô ra điều kiện anh không được chủ động liên lạc, có lẽ nếu cô cứ làm lơ không gọi, bọn họ sẽ chấm dứt luôn từ đây, chẳng còn gì liên quan nữa.

- Hù - Nga từ đâu nhảy ra làm Hà suýt đánh rơi điện thoại, đôi mắt một mí lí lắc nhìn cô dò xét - Chị à, phải chăng đang chờ ai gọi tới?

- Em thật là...làm chị chết khiếp - Hà vỗ ngực, cất điện thoại vào ngăn kéo - Định gọi hỏi thăm bố mẹ chị thôi, các cụ cũng giận dai ghê.

- Là mấy vụ mai mối ạ?

- Uh, bố mẹ chị cho rằng, chị không chịu cố gắng nên dỗi từ đó tới giờ.

- Chị Hà này, em bảo chị đừng giận nhé, em có ông chú, là chú họ thôi, đã 40 rồi, làm nghề in, vẫn còn độc thân đấy ạ, lại ham mê đọc sách lắm, có lẽ hợp với chị.

- Sao chưa bao giờ nghe em nhắc?

- Chú ấy trước có yêu một cô, nhưng nhà chờ mãi không thấy bảo cưới, hôm nọ cả nhà dồn hỏi, mới biết thì ra chia tay cả năm nay rồi. Người ta chê chú ấy già, công việc lương không đủ cao, không muốn cưới. Chị xem, chú em chỉ trừ cái đấy, là một người vô cùng tốt, giản dị dễ gần, sẽ không biết làm người khác buồn...

- Nghe em kìa, chỉ thiếu tung hô nữa.

- Chị đừng chọc em, là em thật có ý, em cảm thấy chị cùng chú ấy rất hợp, nay đều độc thân cả, tìm hiểu một chút cũng chẳng mất gì...khéo chả mấy em lại được gọi chị là cô cũng nên.

- Ai vậy, ai thế, em ngửi thấy mùi hay ho - Hiếu ló đầu ra sau giá sách, miệng cười tinh quái, rõ ràng đã đứng đó nghe lén từ lâu. 

Hai cô gái trẻ, mỗi người một lời, kiềm chặt hai bên, ép Hà gật đầu đồng ý gặp mặt. Xong, quay sang bàn việc chuẩn bị cho Hà ra sao, để chú Nga thấy cái là đổ liền.

Hà ngồi lơ là, ánh mắt mờ mịt phóng ra ngoài hành lang, lòng đầy rối rắm. Biết đâu, việc này lại có thể thúc đẩy mọi thứ đi về đúng hướng của nó.

Buổi trưa, bỏ qua giấc ngủ quý giá, Hiếu và Nga áp Hà đi mua quần áo mới. Hai người đều còn trẻ, tính cách sôi nổi, nhưng thẩm mỹ rất tốt, chọn cho Hà mấy bộ váy đều đẹp, nền nã, trẻ trung nhưng vẫn hợp với tuổi. Lại thêm đôi giày, cái túi mới, thực sự đã thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài của Hà. Đã tiêu hết hơn một tháng lương, nhưng Hà cũng không mấy tiếc.

Khi cần, mà tiền bạc có thể mua được sự cân bằng, thì vẫn còn là điều may mắn.

Vì để giữ độ nóng như Nga bảo, ngay buổi chiều tối đã đặt lịch hẹn cho Hà và Hải - chú của Nga ở quán cafe. Hà trong tình trạng dở khóc dở cười, bị hai cô lôi kéo trang điểm, thật giống như đang đại tu, hòng bán tống bán tháo thứ đồ đã không ai thèm mua nữa. Cũng không sợ cô giận, hai người còn chúc cô có thể cưa đổ Hải sớm.

Cái vấn đề này thật là đã coi thường cô rồi, nếu cô đã dốc sức, sẽ không để người đàn ông cô nhắm đến thoát được, nhưng quan trọng là cô có muốn hay không.

Bước đầu có thể thấy, Hải có lòng thành, gọi điện hỏi thăm trước, còn muốn tự mình đến đón Hà đi. Nhưng cô không đồng ý. Đã có nhiều kinh nghiệm từ những lần mai mối trong quá khứ, hai người gặp mặt lần đầu nếu đã không ưng nhau, phải tiếp xúc thêm phút nào là khổ sở phút nấy. Tốt nhất cô cứ nên tự mình đến chỗ hẹn.

Quán cafe Bức Tường nằm trên đường Cù Chính Lan, Hà thong thả đạp xe từ thư viện,  không mất nhiều hơn 15 phút. Đến nơi, ngoài cậu trai bảo vệ chạy ra hồ hởi tiếp nhận xe của Hà, cô còn thấy một người đàn ông đứng ngay cửa, mắt nhìn thẳng vào cô. Hà mỉm cười tiêu chuẩn đi đến.

- Anh có phải anh Hải không ạ?

- Chào Hà, là anh - Hải cũng cười tươi, giọng trầm ấm gây thiện cảm, tay chìa ra mời cô đi vào bên trong.

- Xin lỗi, chắc em đến muộn rồi.

- Không, anh cũng vừa đến, Nga đã dặn anh là em rất đúng giờ, đã theo sát anh giục giã từ lúc chạm chân đến nhà...

Hải nói, điệu bộ khá hài hước, có chút vẻ châm biếm tình cảnh của bản thân, lại làm Hà thoải mái cười lớn. Ở tuổi này, cả hai đều đã không còn ưng cái vẻ lượn lờ, giấu giếm như thanh niên, cứ thẳng băng nhận định tình hình càng dễ nói chuyện. Hai người chọn bàn bên ngoài cho thoáng, gọi đồ ăn nhẹ cùng đồ uống, vừa dùng bữa vừa thay nhau giới thiệu về bản thân. 

Càng lúc nhìn Hải, Hà càng thuận mắt, anh ưa nhìn, tính cách hiền lành, dí dỏm, hiểu biết về sách cũng không ít, lại có thể đưa ra những nhận định vô cùng độc đáo từ một người vốn hay suy ngẫm, sống nội tâm. Nếu không có mục đích cuộc hẹn lần này, Hà thấy, được quen biết anh làm bạn, cũng thật là điều tốt.

- Chào anh Hải, chào em, thật tình cờ.

- A, Triết, về từ lúc nào, im hơi thế - Hải đứng dậy vồn vã bắt tay Mạnh Triết, thể hiện niềm vui sướng cùng ngạc nhiên gặp được người quen, trong khi Hà thật muốn biến thành vô hình, trong lòng nghĩ, ra anh cũng chẳng quân tử như mình tưởng.

Nhưng lần này Hà đã sai, vì sau đó, cả một đoàn người kéo vào, có cả vợ Triết đi cùng, Hải hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật Triết, anh vỗ vai Triết bồm bộp.

- Đã tròn 39 rồi đấy, anh nhớ chú kém anh 1 tuổi nhỉ, thật tốt, có bà xã ở bên, không như anh.

- Anh có hồng nhan bên cạnh còn gì - Vợ Triết đến bên, chào hỏi góp vui.

- Chào Tuyết, đây là bạn anh, tên là Hà, làm ở thư viện, nhưng mà này... - Hải hết nhìn Tuyết rồi nhìn Hà - Phải anh hoa mắt không nhỉ, lại thấy hai cô thật giống nhau.

Ánh đèn màu bên trong hắt ra, cộng hưởng với ánh điện cao áp, vốn không rõ ràng, phủ mờ những nét khác biệt nho nhỏ, làm dung mạo của Hà và Tuyết càng giống nhau đến kỳ lạ. Hà gượng cười.

- Hay là, để chị hỏi bố mẹ chị xem khi xưa có thất lạc đứa nào không?

Câu đùa phổ biến, làm tan đi khoảng cách, xung quanh trầm trồ một chút, cuộc đời thật kỳ lạ, hai người không liên quan lại giống nhau đến thế, sống cùng tỉnh lại chưa từng chạm mặt. Một hồi trò chuyện thân thiết, Hải và Hà cũng không có lí do từ chối ghép bàn, thành ra từ buổi hẹn hò biến thành mừng sinh nhật Triết. Nhân viên quán đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt, chỉ đợi đến lúc là mang ra, không khí tràn ngập tiếng nói cười, ý ới. Mạnh Triết cũng thật trẻ con, cố sức phồng má thổi sạch đám nến, đổi lại tràng hoan hô, hát hò rầm trời. Người bạn bên cạnh huých Triết.

- Ước gì vậy mày, nói xem.

- Mất linh đấy...- Vài lời phản đối vang lên.

- Cũng không có gì cần giấu - Mạnh Triết thủng thẳng - Chỉ giống mọi người, mong sao mọi việc thuận lợi, diễn ra như kế hoạch, không có lời thất hẹn nào, không có sự dối trá nào...

Mấy lời cuối làm mọi người im ắng suy tư, không biết hàm chứa ý gì, nhưng ngay sau đó bị nụ cười của Triết xóa nhòa, lại sôi nổi lao vào cụng ly chúc tụng.

Minh Hà ngồi một góc, người lạnh, tâm cũng lạnh, cồn cào tận xương. Con người nham hiểm kia, không phải đang cố ý nhắm vào cô đấy chứ!