Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 36




Ba người

Lạc Kì nhìn thấy quần áo Tề Phàm, tròng mắt cứ như sắp rớt ra đến nơi!

Thắt lưng nhỏ màu xanh đáng yêu, chiếc váy ngắn màu vàng mê người, tóc ngắn bên trên còn điểm chiếc cặp nhỏ, cô xác định là muốn dẫn con đi thế giới biển hay là đi viện trợ giao tế thế!

Thiên Ân là người đầu tiên xuống xe, hưng phấn nhảy xuống, bổ nhào vào lòng Tề Phàm.

Tề Phàm ôm lấy con, thẹn thùng le lưỡi.

“Thiên Ân, giống không giống không ?”

“Giống thật, Phàm Phàm giỏi quá, xinh đẹp hệt như Na Mỹ.”

Thiên Ân ôm lấy cổ Tề Phàm , khuôn mặt nhỏ vui tới mức đỏ rực.

“Thật thế sao? Thiên Ân thích là được rồi.”

Ôm Thiên Ân, mở cửa sau ra, cô ngồi lên xe.

“Ngồi vào đằng trước đây này.”

Cô làm gì mà phải ngồi xa thế!

“Nơi đó đã có người khác ngồi qua, em ngồi với Thiên Ân ở đây là được rồi.”

Cô trợn mắt, ngồi song song với Thiên Ân xong, chờ anh lái xe.

Lạc Kì nhìn cô qua kính, cô lại nhíu mày trừng mắt cố tình không sợ ánh mắt cảnh cáo của anh.

Ngay lúc tầm mắt hai người giao nhau, Tề Phàm nhìn đàn ông cô yêu tới tận xương tuỷ, cho dù hai người ngồi xa như vậy, cô vẫn cảm giác được nhịp thở của anh.

Không phải cô không biết anh ở cùng một chỗ với Tương Hân, lại còn không thể kìm nén vì anh không để ý, cô không khỏi thầm mắng mình thật là ngốc!

Tuy anh lái xe nhưng ánh mắt cũng không ngừng nhìn lại đằng sau.

Thiên Ân không nói gì với Tề Phàm, cũng chỉ nhìn nhau cười, Thiên Ân hai tay che miệng, còn cười đáp vui vẻ.

“Thiên Ân thích Na Mỹ như thế, vậy sau này ngày nào Phàm Phàm cũng mặc như vậy được không?”

Ôm lấy Thiên Ân ngồi trên đùi mình, cô ngoái đầu hỏi con.

Lạc Kì rất muốn rống to tuyệt không được, ngày nào cũng mặc như vậy, cô là cố ý muốn cho anh đứt mạch máu chắc!

“Không cần ạ, nói vậychứ, Phàm Phàm không phải biến thành Na Mĩ đâu .”

Thiên Ân suy nghĩ một chút, lắc đầu, Phàm Phàm và Na Mĩ, cậu vẫn muốn Phàm Phàm hơn.

Lạc Kì thật muốn hung hăng hôn Thiên Ân một cái, thật đáng là đứa con ngoan của anh!

“Như vậy, được rồi, Phàm Phàm đôi lúc sẽ biến thành Na Mĩ xinh đẹp vậy. Thế, Thiên Ân sau này muốn làm gì?”

“Con làm Kiều Ba a!”

“Kiều Ba? Chứ không phải Lỗ Phu sao?”

Trẻ con không phải đều thích nhân vật lợi hại nhất kia sao?

“Bởi vì con còn nhỏ, con muốn giống Kiều Ba, khi cái tên thiếu gia kia bắt nạt Phàm Phàm, con sẽ lập tức biến thành người lớn hạ gục hắn, như vậy, con có thể bảo vệ Phàm Phàm !”

“Hơn nữa con muốn làm bác sĩ tài giỏi, Phàm Phàm sau này bị thương, con có thể giúp mẹ chữa trị!”

Thiên Ân mím môi, nắm tay nhỏ thành quyền, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn.

Tề Phàm khó hiểu, thiếu gia nào có bắt nạt qua cô a? Mà khi nào cô bị thương lại bị Thiên Ân nhìn thấy?

“Hôm qua Thiên Ân với mẹ xem phim cổ trang em đóng năm ngoái, thiếu đường chủ dẫn thiếu gia tới đánh em, bà với cháu khóc thành một hàng.”

Lạc Kì ngẫm lại thật buồn cười, vừa về đến nhà, lại nhìn thấy Thiên Ân ngồi trong lòng bà nội khóc thương tâm, anh hoảng sợ, nghĩ đã phát sinh chuyện gì.

Bà Lạc thì bị phim làm cho cảm động, nhất thời không kịp giải thích cho Thiên Ân đây là giả, thấy anh trở về, Thiên Ân đã chạy tới ôm đùi anh, xin anh mau mau đi cứu Phàm Phàm.

Tuy là tối qua anh đã giải thích rất nhiều thứ, nhưng Thiên Ân vẫn cảm thấy, Tề Phàm là bị người khác bắt nạt.

Tề Phàm nghe hiểu ra, ôm chặt Thiên Ân, hôn lên đỉnh đầu cậu.

“Thiên Ân ngoan, Phàm Phàm không có việc gì, Phàm Phàm còn phải bảo vệ Thiên Ân, cho nên về sau, không ai có thể bắt nạt Phàm Phàm!”

Lạc Kì chấn động, lời này của Tề Phàm là đang nói cho anh nghe sao?

======

Đã lâu không có ba mẹ cùng dẫn đi chơi, Thiên Ân đùa rất vui vẻ, cũng không để cho Tề Phàm ôm, vừa chạy vừa quay đầu nhìn Lạc Kì và Tề Phàm đang nheo mắt cười.

Tề Phàm sợ con bị huých ngã, chạy chậm theo.

Lạc Kì dướn đôi chân dài, một tấc cũng không rời.

“Em có thể có ý thức làm mẹ người khác chút không, nhìn quần áo em mặc kìa, còn ra bộ dáng gì nữa.”

Lại một người đàn ông đi qua bọn họ ngoái đầu nhìn lại, ngữ khí Lạc Kì có phần bực tức, hận không thể xông lên cảnh cáo đối phương, không được nhìn trộm người phụ nữ của anh!

Trước kia Tề Phàm không như thế, cô rất xinh đẹp, nhưng không lộ ra ngoài.

Giờ thì khác, rời khỏi anh, cô như thay đổi thành người mới, quảng cáo nội y cũng dám chụp, váy ngắn như vậy cũng dám mặc, còn có chuyện gì là cô không dám làm đây!

“Bởi vì em là mẹ Thiên Ân, nên mới mặc theo dáng vẻ nó thích, anh không thấy nó vui vẻ thế nào à, dựa vào cái gì mà anh có ý kiến!”

Ngữ khí không lạnh không nóng, lại đủ để cho Lạc Kì câm miệng.

Thiên Ân chạy về bên hai người, nắm tay bố tay mẹ.

Tề Phàm lấy khăn ra giúp con lau mồ hôi.

“Thiên Ân, đừng chạy , đổ mồ hôi sẽ không thoải mái.”

Cô cảm thấy oi bức, Thiên Ân chắc cũng thế.

“Con thoải mái mà, ba ba và Phàm Phàm cùng một chỗ với con, đặc biệt thoải mái!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mu bàn tay bọn họ, cọ cọ , vẻ mặt hạnh phúc.

Đùa mệt mỏi, Lạc Kì tìm một nơi để ăn cơm.

Tề Phàm chỉ đút cơm cho Thiên Ân, không ăn.

“Không phải đi diễn, em còn giảm béo?”

“Xấu hổ cho anh tự xưng là hiểu lòng phụ nữ, anh không biết giảm béo là công việc cả đời của phụ nữ sao?”

Không phải anh không biết cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cô nhất định phải cùng anh giương cung bạt kiếm như vậy sao!

Anh quản người phụ nữ khác làm gì, người anh để ý chỉ là cô mà thôi!

“Thích ăn hay không thì tùy em!”

Tề Phàm không để ý tới anh, cẩn thận giúp Thiên Ân lau hạt cơm trên khoé miệng.

Chơi một ngày, trên đường trở về Thiên Ân ngủ trên đùi Tề Phàm.

“Lạc Kì.”

Lạc Kì nhất thời khựng lại, cô gọi anh, đây hình như là lần đầu tiên cô gọi tên anh sau khi ly hôn, trong lúc nhất thời anh đã quên đáp lại.

“Thứ tư tuần sau có hẹn, em muốn xin phép.”

“Không được!”

Hẹn, cô muốn hẹn! Cùng ai? Cùng ai anh cũng không cho!

Tề Phàm cảm thấy thiên sứ nói đúng, bệnh trạng hiện giờ của Lạc Kì, rõ ràng là dấu hiệu thời kì tiền mãn kinh!

“Vậy anh đi mà giải thích với con, bảo mẹ nó vì người cha đồng thời là ông chủ vô lương tâm, nên ngày quốc tế thiếu nhi không thể hẹn đi với con được!”

“Người hẹn, là Thiên Ân?”

“Đúng, đúng vậy, thứ tư tuần sau là ngày quốc tế thiếu nhi, Thiên Ân nói nó muốn hẹn hò cùng Na Mĩ!”

Lạc Kì không nhịn được cười, Thiên Ân, thật không hổ là con anh!

“Tề Phàm, không bằng em chuyển về nhà đi, như vậy có thể chăm sóc nhiều hơn cho Thiên Ân.”

“Không tiện lắm, nếu Tương tiểu thư biết, chỉ sợ lại hiểu lầm .”

Đối với đề nghị của anh, Tề Phàm không cảm kích lắm.

Anh thường xuyên đi có đôi có cặp với Tương Hân, cô nhìn thấy, mắt đau lòng cũng đau.

Quay về ư? Bị coi thường còn chưa đủ lại còn muốn tự mình tìm kích thích sao!

Lạc Kì nhớ tới không lâu Tương Hân cũng nói với anh lời như thế, nhưng lúc ấy anh khẳng định Tề Phàm sẽ hiểu.

Nhưng hiện tại, Tề Phàm hỏi anh cũng vấn đề đó, anh lại đoán không được ý nghĩ của Tương Hân lúc đó.

“Dù sao em cũng không có việc, về Lạc gia không có vấn đề gì.”

Không trả lời thẳng với cô, Lạc Kì chỉ biểu lộ ý tưởng của mình.

“Ai nói em không có việc, em chỉ là rời khỏi Gia Thượng thôi, cũng không phải về nhà làm sâu gạo.”

Lạc Kì không biết cô có ý gì, muốn hỏi cô, cô lại rũ mắt xuống nhìn Thiên Ân, lâu sau cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách cô với anh dường như không xa, chỉ là tay anh không với tới, chạm cũng không được……