Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 9: Lễ vật (quà)




Kỳ thi lên cấp 3 đã kết thúc, thành tích còn chưa có. Tiểu Liêu đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Bách Sanh không nói sẽ tặng cho nó cái gì. Nó cũng không ôm nhiều hy vọng, cũng lười đoán. Cho dù nó thi qua, nó nghĩ Bách Sanh cũng không tặng cho cái nó thích. Nói đến cùng, ngay cả nó thích gì hắn cũng đâu có biết.

Thi xong chính là thời gian nghĩ hè dài đằng đẳng. Tiểu Liêu bắt đầu khóa học đàn vĩ cầm của mình. Mỗi ngày đúng giờ nó đều vác cây đàn đến chỗ lão sư học đàn.

Nhưng mà …

“Này, Dịch Tiểu Liêu.” Chu Cảnh Lan hướng nó vẫy tay, để lộ ra hàm răng trắng ngần.

Tiểu Liêu liếc hắn 1 cái, mở cây đàn của mình ra “Biết có cậu, mình sẽ không học.”

“Đừng mà, lần trước là mình sai. Mình phải xin lỗi cậu sao đây?” Chu Cảnh Lan lách mình đến chỗ Tiểu Liêu.

Dịch Tiểu Liêu xích qua 1 chút “Không quen, đừng ngồi gần.”

Chu Cảnh Lan ngượng ngùng “Trước kia không quen, từ từ sẽ quen. Mình cam đoan là thật lòng muốn làm bạn với cậu.”

Tiểu Liêu nhìn hắn nghi ngờ “Bạn bè.”

“Ừa.”

“Không cần bạn bè.”

“Tại sao, ai cũng cần có bạn mà?”

Tiểu Liêu ngừng động tác trong tay “Sẽ bị lừa”

Chu Cảnh Lan im lặng 1 chút, sau đó cầm lấy tay Tiểu Liêu, hai mắt chứa chang tình cảm, ẩn đâu đó là nước mắt “Dịch Tiểu Liêu, cậu yên tâm, mình tuyệt đối là thật lòng. Ai gạt cậu thì sẽ bị ăn mì ăn liền mà không có gói gia vị.”

Tiểu Liêu ớn lạnh người, tách tách ngón tay “Mì ăn liền có thể nấu mà, tự mình thêm gia vị.”

“…….” Chu Cảnh Lan sững sờ tại chỗ, nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đâu có giống IQ thấp đâu. Chu Cảnh Lan định thần lại “Dịch Tiểu Liêu, nghe nói cậu chơi đàn dương cầm rất giỏi, chỉ dạy cho mình với.”

“Dành việc với lão sư, thầy sẽ giận đó.”

“… Dịch Tiểu Liêu tan học mình mời cậu đi ăn, thế nào?”

“Sẽ thế nào.”

“Dịch Tiểu Liêu, đừng cự tuyệt người ngàn dặm chứ.”

“Cậu cách mình chưa đến 1 thước.”

“…. Dịch Tiểu Liêu, cậu thật ra là đang cố ý, kỳ thực là giả ngu. Mình căn bản nói không lại cậu” Chu Cảnh Lan lộ vẻ buồn bực, 1 người trí lực bình thương như hắn lẽ nào lại không nói lại 1 cô gái như vậy.

Tiểu Liêu yên lặng suy nghĩ, nó cảm thấy hình như bản thân đã bất tri bất giác nói những lời ác ý giống Bách Sanh rồi. Thật sự là đã bị nhiễm tính xấu mà. Thế này không tốt, không tốt chút nào.

“Tiểu Liêu, mình thật sự là muốn cùng cậu xóa bỏ nghi ngờ, làm bằng hữu tốt mà, đừng có lúc nào cũng nhìn người khác xấu.” Chu Cảnh Lan giãy nãy như sắp chết.

Tiểu Liêu nhìn vào nét mặt cậu “Được, trong thời gian kiểm duyệt.”

Chu Cảnh Lan cười gật đầu “Được, được nhất định thông qua, sau này nếu ai còn dám ức hiếp, lừa gạt cậu, mình sẽ đánh hắn.”

Dịch Tiểu Liêu bỗng nhiên cảm thấy. Người này so với Bách Sanh xem ra càng lưu manh hơn.

*

Thời gian như nước chảy, Tiểu Liêu đang trong quá trình học đàn cùng Chu Cảnh Lan và cũng xem như xây dựng cho tình bạn thêm đậm sâu. Chiều nào trong khoảng thời gian này đều đi học đàn, buổi sáng thì ở nhà xem truyện tranh, chơi đùa, cuộc sống thế này thật là thích.

Trừ việc Bách Sanh không thường xuyên ra ngoài.

Đã có kết quả thi, Tiểu Liêu nghĩ đến bảng điểm của chính mình, 1 tay cầm lấy di động, ngồi ở sô pha, mãi không dám tra.

Bách Sanh ngồi 1 bên nhìn thấy tay của nó run lẩy bẩy, cục sắt này không thể rèn thành thép được rồi, với tay dựt lấy bảng khảo chứng trong tay nó “Chỉ là coi điểm thôi, có phải cực hình gì đâu mà ngồi gần nửa tiếng.”

Nhìn thấy Bách Sanh nhanh nhẹn ấn tra danh sách, Tiểu Liêu ngồi bên tròn xoe mắt nhìn xem sự biến hóa trên mặt hắn. Thiên Bắc cũng kiên nhẫn ngồi 1 bên chờ.

Cho đến khi Bách Sanh cất điện thoại vào. Từ trên mặt hắn, Tiểu Liêu không nhìn ra được sự thay đổi gì, nó nuốt ngụm nước bọt “Thế nào?”

Bách Sanh nhìn mặt Tiểu Liêu, vẻ mặt tỉnh bơ “Xong rồi, lần này phải ra nhiều máu rồi, phải tặng đại lễ mới được.”

Tiểu Liêu mở to mắt, Bách Sanh cười lấy tay uốn uốn tóc của nó, làm cho cái đầu tóc dài của nó lộn xộn hết “Qua rồi, hơn điểm chuẩn đến 160 điểm.”

Tiểu Liêu cũng không để ý là tóc nãy giờ bị hắn vò đến lộn xộn, túm lấy góc áo Bách Sanh “Thật không?”

“Ừa”

“…….” Tiểu Liêu vẫn túm lấy góc áo hắn không hé răng, động tác càng ngày càng chặt hơn.

Bách Sanh và Thiên Bắc liếc nhau không hiểu tại sao. Bách Sanh cuối đầu nhìn nó, lập tức nhíu mày “Này, Dịch Tiểu Liêu, cô quê mùa vừa thôi, khóc cái gì?”

“Quản tôi sao.”

“Đừng cọ cọ vào quần áo tôi, khó coi lắm.”

“…..”

“Dịch Tiểu Liêu, cô buông tay trước đi, tôi lấy khăn giấy cho, được chưa?”

“……”

Bách Sanh không nói gì, lại nhìn trời, than oán, cô ta thật sự đáng yêu chỗ nào. Này rõ ràng giống mấy nữ chính trong phim thần tượng đài loan.

“Bách … Bách Sanh.” Tiểu Liêu khóc nức nỡ.

“Hả?” Bách Sanh cẩn thận rút từ từ cái vạt áo sơ mi nhăn nhúm.

“Quà!” Tiểu Liêu chìa 1 bàn tay ra phía trước, bả vai vẫn còn run lên theo tiếng nấc.

Bách Sanh tức giận nhìn nó, mới đây còn vẻ mặt vui mừng đến phát khóc, chưa gì đã nhớ đến quà rồi “Hám lợi, chút đưa cho cô, bây giờ …” Bách Sanh ngước nhìn thời gian trước mặt “Cô không phải đã đến giờ đi học đàn sao, hình như muộn rồi đó.”

Tiểu Liêu ngước nhìn đồng hồ, lập tức xọt dép vào biến về phòng thay đồ “Bách Sanh, không được gạt người đó.”

Buổi tối, sau khi ăn xong cơm nước Tiểu Liêu cứ quấn lấy Bách Sanh vòi quà cho được. Bách Sanh đưa nó về phòng, vẻ mặt thần bí nói với nó “Cô xoay người đi, khi nào tôi nói xong thì xoay người lại.”

Tiểu Liêu cười cười, liếc mắt nhìn ra ban công “Anh sẽ … không nhân cơ hội này, ném tôi xuống chứ?”

Tĩnh mạch trên đầu hắn bắt đầu giựt lên, nha đầu chết tiệt kia đừng có trong lúc này phá hoại bầu không khí này chứ? Hắn cắn răng.

“Câm miệng, chuyện qua rồi.”

Tiểu Liêu đứng xoay người với hắn, miệng nhỏ giọng thì thầm “Tôi nặng lắm, ném sẽ tổn thương tay.”

“Được rồi, quay đầu lại.”

Tiểu Liêu ngoảnh đầu thì thấy Bách Sanh đặt trên bàn học một cái hộp lớn, vừa nhìn hình dạng Tiểu Liêu đại khái đã đoán được là thứ gì. Nó thiệt không dám tin mà nhìn Bách Sanh, Bách Sanh khẽ cười, ý bảo nó mở ra xem thử đi.

Nó mở cái hộp, đúng là cây đàn vĩ cầm mà nó đã đoán, hơn nữa… còn là cây đàn vĩ cầm, kiểu dáng mà nó thích nhất! Vì giá mắc quá, nó vẫn chưa dám nói với Tưởng Mạch. Cây dương cầm này được chế tạo hoàn toàn thủ công, vật liệu nhập khẩu sấy khô tự nhiên được chọn kỹ càng, kết hợp với sợi dây đàn cao cấp, bàn phím, chốt mắc dây, vĩ, đệm cằm, chân đế được làm bằng gỗ mun được tuyển chọn. Tiểu Liêu mỗi lần ngang qua tiệm đàn sẽ len lén đứng đó ngắm một lúc. Nó không nghĩ rằng Bách Sanh sẽ mua tặng nó.

“Anh làm sao biết?” Tiểu Liêu ôm cây đàn yêu thích không dứt ra được. Làm sao cũng không nghĩ Bách Sanh đoán được sỡ thích của nó. Nó từ trước đến giờ chưa từng nói với ai điều này.

Bách Sanh nhìn thấy bộ dạng nó như vậy, trong mắt không giấu được niềm vui “Thích không?”

“Ờ, ờ.” Tiểu Liêu gật đầu cật lực “Rất thích.”

Bách Sanh ngồi lại trước máy tính, không để ý đến cô khờ đó nữa “Thích là được rồi, sau này thích cái gì, muốn cái gì cũng phải nói cho tôi biết, đừng có lúc nào cũng giấu trong bụng. Cô cũng là 1 phần tử của Dịch gia mà …” Bách Sanh vừa mở mang xem tin tức NBA vừa ngoảnh lại nói, không để ý hành động của người phía sau.

Tiểu Liêu từ phía sau vòng tay ôm lấy bờ vai hắn. Một luồng âm thanh trầm thấp phản phất trong lỗ tai hắn “Bách Sanh, anh thật tốt, cảm ơn.”

Mùi hương của thiếu nữ nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi hắn, Bách Sanh sửng sốt, cuối người nhìn 10 ngón tay ngay mấy cút áo trên ngực mình, nhẹ thở dài. Dịch Tiểu Liêu, tôi phải làm thế nào … thì mới khiến cô mở mang đầu óc đây, mới có thể cho cô biết, tôi đang nghĩ cái gì.

Thiên Bắc đứng ở ngoài cửa, dựa vào vách tường nhìn hộp quà trong tay giống hệt cái kia, cười gượng 1 cái rồi bước về hướng phòng mình.

Cảm giác được thứ chất lỏng nóng nóng ở cổ mình “Dịch … Dịch Tiểu Liêu , cô cũng quá nhạy cảm rồi đó, có chút việc mà cũng khóc.”

Tiểu Liêu lấy nước mũi cọ vào sau gáy hắn “Bị anh ăn hiếp quen rồi … đột nhiên không thích ứng được.”

Bách Sanh đưa tay nắm lấy tay nó, đem mặt nó để đối mặt với mình, nhẹ nhàng nói với nó “Tiểu Liêu, sau này anh sẽ không ăn hiếp em nữa, anh sẽ đối xử với em thật tốt, luôn luôn tốt với em.”

Tiểu Liêu đưa tay lên lau nước mắt, giật mình 1 lát, chạy đến lấy cái hộp quà ôm vào ngực “Bách Sanh, anh sốt rồi … nhưng mà, tặng quà … không thể là xấu.” Nói xong liền ôm hộp quá chạy ra cửa.

Bách Sanh há hốc mồm nhìn nó chạy biến mất. Lúc nãy hắn đã đem hết suy nghĩ bản thân để nói ra vậy mà … nghĩ là hắn phát sốt đến hồ đồ. Bách Sanh nổi giận thật muốn đem con nha đầu đó xé nát ra. Làm sao để làm cho cái đầu ngớ ngẩn ngàn năm kia tỉnh ra. Bách Sanh uể oải nghĩ, con đường còn phải đi dài …