Lê Yên Ký

Chương 34




Đi ra miếu đổ nát, đến một chỗ trống trải trong rừng cây, dừng bước lẳng lặng đợi vài khắc (1 khắc= 15 phút), đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng động rất nhỏ, một người khác từ phía sau cây đi ra.

” Phương thiếu hiệp, đã lâu không gặp.” Người nọ lên tiếng.

Phương Ngạo Liễu hướng người kia chắp tay cung kính thi lễ một cái, trả lời:

” Quả nhiên là tiền bối, Phương mỗ thất lễ.”

Người nọ chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt già nua hơi lộ ra, chính là Tích Ngọc lâu Lý bá.

” Tiền bối quả nhiên là bảo đao không lão, mười mấy đạo tặc cứ như vậy không một tiếng động tiêu thất.” Phương Ngạo Liễu tiếp tục nói, giọng nói thập phần kính nể.

” Ha ha, ngươi đây là đang tâng bốc ta?” Lý bá sang sảng cười, thần tình hoàn toàn không giống lúc ở Tích Ngọc lâu, ngược lại lộ vẻ hào khí vạn phần.

” Tiền bối không nên trêu đùa tại hạ, lần này chắc là mệnh lệnh của Vương gia đi?”

Nguyên lai vị Lý bá này cũng là một trong những môn khách của Nghiêu Hi.

“Ta ngươi tỏng lòng đều đã rõ, còn hỏi ta làm cái gì, lúc trước Vương gia là muốn ta lưu lại chiếu cố Ngọc công tử, nhưng ai biết hắn nhất định muốn đi kinh thành, lên đường quá vội vàng, khiến ta trở tay không kịp, bằng không cũng sẽ không để hắn chịu ủy khuất, hoàn hảo, chạy tới không tính là muộn, Phương thiếu hiệp các ngươi đây là….”

” Tại hạ muốn mang Sở gia thiếu gia đi ra du lịch một phen, vừa lúc đụng phải, dự định hộ tống Cẩn Du thượng kinh.”

” Vậy thì tốt quá, có ngươi bảo hộ ta cũng yên tâm, Giang Nam còn có một người ủy thác ta chiếu cố ni, ta còn phải chạy trở về.”

” Nga? Chẳng lẽ là Sở Phong?” Phương Ngạo Liễu tò mò hỏi.

Lý bá cười nhưng không nói, chắp tay, thật nhanh ly khai.

Phương Ngạo Liễu bất đắc dĩ cười cười, nghĩ đến bạn tốt của mình tính tình liều lĩnh lại cũng có một mặt nghĩ ngợi chu toàn như vậy, xem ra cũng gặp phiền phức rồi, lại nghĩ đến hai người trong miếu, hắn cũng không dám ở bên ngoài quá lâu.

Khẽ khàng trở lại bên người Sở Duy, lần thứ hai ôm lấy co rúc cùng một chỗ, đêm, lại trở nên tịch mịch.

Ngày thứ hai, Cẩn Du may mắn chính mình không có sinh bệnh mà làm lỡ hành trình, này cũng nhờ có Phương Ngạo Liễu cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.

Có ngườik inh nghiệm dẫn đường, hành trình của Cẩn Du nhẹ nhõm rất nhiều, Phương Ngạo Liễu mua một chiếc mã xa đơn giản thoải mái, so với chiếc trước kia của Cẩn Du chẳng biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Phương Ngạo Liễu đánh xe, hai người kia lại thư thư phục phục ngồi ở trong xe ấm áp, ăn điểm tâm Phương Ngạo Liễu mua được, trò chuyện, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.

Sở Duy là chuyện đương nhiên hưởng thụ, nhưng Cẩn Du lại đã cảm thấy thập phần không thích hợp, muốn cấp Phương Ngạo Liễu một ít bạc, lại bị Sở Duy mặt lạnh dạy dỗ một trận, ngay cả Phương Ngạo Liễu vẫn che chở y đều đứng về phía Sở Duy, Cẩn Du cũng không dám nhắc tới việc này.

Mấy ngày kế tiếp, Cẩn Du ngược lại cũng thân cận Sở Duy rất nhiều, vốn dĩ hai người tuổi tác gần nhau, Sở Duy mặc dù có lúc nói chuyện quá thẳng thắng, nhưng cũng thẳng thắn hào sảng, thường thường chọc cho Cẩn Du thoải mái cười to, thường xuyên qua lại, hai người liền nhanh chóng xóa hết hiềm khích lúc trước, trở thành hảo bằng hữu.

Một đường lữ trình dài nguyên bản gian nan, liền ở giữa vô số tiếng cười vui vẻ, vô số đùa giỡn đấu võ mồm, lặng lẽ trôi qua.

____________________

Đại Thụy đô thành – Phụng kinh, từ khi dựng triều tới nay vẫn là trung tâm kinh tế chính trị, nơi này càng là cảnh tượng phồn hoa hiếm thấy, đi trên đường, thét to, rao hàng, trả giá, liên tục không ngừng, hai bên bày đầy quầy hàng, các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu, sinh động khiến người hoa mắt.

Một chiếc mã xa tầm thường lái vào cửa thành, người dánh xe anh tuấn bất phàm, trái lại hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ ái mộ, trong xe phía sau, lại có hai người tò mò ló đầu ra dò xét, không ngừng nhìn chung quanh.

Trải qua ba tháng lộ trình, bọn họ cuối cùng đã tới kinh thành.

Phương Ngạo Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự nghĩ thật mất mặt, nhỏ giọng nói cho hai người, đừng hành động khoa trương như thế, hắn thực sự là không nghĩ ra, Giang Nam cũng là đất lành, phồn hoa náo nhiệt, thế nào còn có thể đối với nơi này mới lạ như thế.

Cẩn Du ngượng ngùng lôi kéo Sở Duy ngồi trở lại trong xe, Sở Duy phồng mặt lên, hướng về phía Phương Ngạo Liễu nhỏ giọng mắng:”keo kiệt!”, lại tức giân ngồi trở lại.

Cẩn Du cũng không ức chế được hiếu kỳ, người phương Nam nội liễm, trên đường nào có náo nhiệt như thế, hơn nữa còn có rất đồ vật y chưa từng thấy qua, nói cho cùng, y cũng vẫn còn tâm tính trẻ con, làm sao có thể ngồi một chỗ.

Chỉ chốc lát, hai người lại bắt đầu lén lén lút lút trộm nhìn ra bên ngoài, Phương Ngạo Liễu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Cẩn Du ngực hết sức khẩn trương, có chút giống như cảm giác cận hương tình khiếp (tình cảm sợ hãi khi về lại quê hương), nhìn phong cảnh đường phố, nghĩ tới đây là địa phương Nghiêu Hi vẫn sinh hoạt, càng hưng phấn không hiểu, hận không thể lập tức chạy đi tìm hắn, thân thể kích động vẫn không ngừng phát run.

Nhưng trong lòng y rõ ràng, muốn gặp được một Vương gia, không có đơn giản như vậy, nếu như…nếu như Nếu như có thể ở trên đường gặp phải Thụy nhi bọn họ thì tốt rồi.

Nghĩ đến Thụy nhi, Cẩn Du càng vui vẻ, một năm không gặp, tiểu tử kia nhất định trưởng thành không ít, không biết còn có thể nhận ra y hay không, dù sao vẫn là một tiểu hài tử.

“Thật nhớ Thụy nhi!” Cẩn Du không tự chủ nói ra miệng.

” Thụy nhi? Nghiêu Thụy? Bát vương gia tiểu thế tử?” Phương Ngạo Liễu hỏi.

Cẩn Du gật đầu, nói:

” Thật lâu không gặp, không biết hiện tại có hảo hay không, thật sự có chút nhớ.”

” Nga? Ngươi bây giờ muốn gặp nó? Vậy càng so với gặp Bát vương gia khó hơn!” Phương Ngạo Liễu cười nói.

” Vì sao?” Cẩn Du không hiểu hỏi.

” Cũng không thể trách ngươi không biết, Bát vương gia tiểu thế tử gần nhất bị cấp cho làm con thừa tự của hoàng đế, hiện tại đang là thái tử.” Phương Ngạo Liễu trả lời.

” Cái gì?” Cẩn Du thập phần khiếp sợ.

” Thái tử? Vậy Bát vương gia không phải rất lợi hại?” Sở Duy thuận miệng nói ra chuyện kinh ngạc.

“Ân, mặc dù là cho hoàng đế, nhưng rốt cuộc vẫn là nhi tử thân sinh của ngài, hơn nữa hoàng thất con nối dõi đơn bạc, vị trí hoàng đế này chỉ sợ là tiểu thái tử là ngồi định rồi, xem như tiếp theo nhận hoàng đế cha ruột, Bát vương gia càng như mặt trời ban trưa, cũng may ngài không có dã tâm, lại là đệ đệ thân sinh của hoàng đế đương nhiệm, bằng không…” Phương Ngạo Liễu cấp Sở Duy giải thích.

Thái tử? Cẩn Du trong lòng hỗn loạn, tin tức này quá đột nhiên, không biết hẳn là mừng thay cho nó hay là tiếc hận, y thiếu chút nữa đã quên, Nghiêu Hi là hoàng thất, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, thân phận mình xấu hổ, như thế tùy tiện đến kinh, không biết có thể hay không tăng thêm phiền phức cho hắn.

Hiện tại Cẩn Du thật sự có chút hối hận, không biết quyết định vào kinh rốt cuộc là đúng hay sai, vốn đang không đợi được mà muốn lập tức nhìn thấy hắn, hiện tại lại lộ vẻ do dự…

Tìm một khách điếm bình dân, Phương Ngạo Liễu an bài chỗ ở ba người.

Phương Ngạo Liễu kéo Cẩn Du, nói với y:

” Ngày hôm nay hơi trễ, buổi tối hảo hảo ngủ một giấc, rửa mặt chải đầu một phen, ngày mai lại dẫn đệ đi Vương phủ.”

Cẩn Du gật đầu, biểu tình gì cũng không có, liền trở về phòng.

Phương Ngạo Liễu còn tưởng rằng Cẩn Du sẽ vội vã đi gặp Vương gia, nhưng bây giờ nhìn lại lại không có chút nóng ruột nào, thần sắc bình tĩnh đi theo sau Sở Duy, thu thập đồ đạc của mình.

Buổi tối, Phương Ngạo Liễu cố ý kêu chút món ăn nổi danh ở đây, đối mặt một bàn sơn trân hải vị, Sở Duy ăn như lang thôn hổ yết, nhưng Cẩn Du cũng không động đũa bao nhiêu, qua loa ăn vài hớp, trở về phòng nghỉ ngơi.

Dùng xong cơm, Phương Ngạo Liễu thật vất vả hống Sở Duy đang đòi đi dạo phố đi nghỉ ngơi, nghĩ đến thái độ khác thường lúc tối của Cẩn Du, liền muốn đi xem.

Gõ cửa phòng Cẩn Du, quả nhiên thấy y quần áo chỉnh tề, không giống bộ dạng chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng không có bắt đầu thu thập hành lý, xem ra vừa rồi nhất định là một mực đờ ra.

Cẩn Du mời Phương Ngạo Liễu vào phòng, rót chén trà đưa cho hắn, hỏi:

” Phương đại ca tìm đệ có chuyện gì?”

” Những lời này nên là ta hỏi đệ mới đúng.” Phương Ngạo Liễu buông cốc xuống, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy?Đều không phải vẫn muốn tới kinh thành sao, ban đầu không phải thật vui vẻ sao, có phải ta nói gì đó làm đệ mất hứng không?”

” Không đúng không đúng!” Cẩn Du vội vã giải thích, nhưng lại không biết nên nói ra lo lắng của mình như thế nào. “Đệ, đệ cảm giác mình tự ý tới nơi này, sẽ cấp Vương gia thêm phiền phức.”

” A, thế nào hiện tại mới nghĩ đến, ta không phải muốn đệ hảo hảo chờ ở Giang Nam sao!” Phương Ngạo Liễu cười nói.

” Bất quá nếu, chung quy phải nhìn một cái, thêm hay không thêm phiền phức, còn phải để Vương gia nhận định, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau trở về thôi.” Phương Ngạo Liễu an ủi.

Cẩn Du phát hiện, mỗi lần tâm sự với Phương Ngạo Liễu xong, trong lòng y luôn sẽ dễ chịu rất nhiều, lần này cũng không ngoại lệ, khuôn mặt âm u cả đêm rốt cuộc có chút tươi cười.

Đúng nha, có cái gì, nếu như không thuận lợi, liền quay về Giang Nam thôi!

“Đệ liền vì việc này không vui, nên buổi tối ăn ít như vậy?” Phương Ngạo Liễu hỏi.

Cẩn Du chỉ biết hắn sẽ nói như vậy, hé miệng cười, như hài tử làm sai chuyện cúi đầu gì cũng không dám nói.

“Cẩn Du, đệ hãy nghe ta nói.” Phương Ngạo Liễu ngồi vào bên cạnh y, ngữ trọng tâm trường (ngữ khí nghiêm trọng) nói:

“Hai người cùng một chỗ, nhất định phải thông cảm cho nhau, nhưng không phải là khiến đệ nơi chốn cẩn cẩn dực dực.

Có lời gì muốn nói phải học nói ra, bằng không hai người cũng không biết đối phương muốn đi hướng nào, phải dựa vào chính mình phỏng đoán, vậy không phải là càng đi càng lệch sao?

Còn có, yêu liền yêu, không nên sợ bóng sợ gió, quản hắn là thân phận gì, ở trước mặt ái nhân, dù là hoàng đế cũng là bình đẳng, mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất đệ nỗ lực hết sức, sẽ không khiến cho chính mình hối hận.

Té ngã, lại đứng lên, trên đời này, không có người nào, ngươi ly khai thì sẽ không sống nổi, trời cũng sẽ không sập, đây là lời khuyên đại ca dành cho đệ.” (hú uuuuuuuu, êm êu anh, anh là đại ca chuẩn nhất lòng êm =)))

Cẩn Du có chút kinh ngạc nâng mắt lên, nghiêm túc nghe, từng câu từng chữ đều vững vàng nhớ ở trong lòng, không biết vì sao, cảm giác tầng tầng ràng buộc bao vây lấy ngực mình, theo lời nói của Phương Ngạo Liễu từng chút giải khai, lòng nhẹ nhàng trước giơ chưa từng thấy.

“Cám ơn huynh, Phương đại ca, ta sẽ nhớ.” Cẩn Du cảm kích nói.

Phương Ngạo Liễu hài lòng gật đầu, căn dặn Cẩn Du sớm đi nghỉ ngơi, rồi rời đi.

Giải khai khúc mắc, lúc này Cẩn Du liền khôi phục chờ đợi lúc trước, hưng phấn càng không ngủ được….

Ngày thứ hai, Cẩn Du thật sớm tỉnh lại, nghiêm túc thu xếp hảo chính mình, tinh thần sáng lạng ở dưới lầu chờ Phương Ngạo Liễu và Sở Duy, không lâu sau, Sở Duy ngáp dài ngáp ngắn, đầy bụng bực tức bị Phương Ngạo Liễu lôi dậy.

Cẩn Du cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi, Phương Ngạo Liễu cũng hết sức vui vẻ yên tâm nhìn y lại lần nữa tinh thần.

Sở Duy thấy, trào phúng Cẩn Du là người gặp chuyện vui tinh thần liền thoải mái, Cẩn Du cũng không cùng hắn đấu võ mồm, vui vẻ cười ha ha.

“Ta nghe được, Bát vương gia đang ở kinh thành, một hồi chờ hắn thượng triều xong, là có thể gặp.” Phương Ngạo Liễu nói.

Kỳ thực với bản lãnh của hắn, ngày hôm qua muốn gặp được Nghiêu Hi căn bản không phải việc khó, nhưng không biết tại sao, chính là không muốn sớm nói cho Vương gia.

Hơn nữa hắn còn nghe được, Nghiêu Hi kỳ thực một mực tìm Cẩn Du, còn vận dụng binh lực của thủ hạ Trương Sở Phong, bởi vì vẫn không có tin tức, thậm chí thiếu chút nữa còn dùng đến Cấm Vệ quân

Hoàn hảo sau lại bị hoàng thái hậu cấp ngăn lại, vì thế hắn còn cùng mẫu hậu vẫn kính trọng nháo một trận.

Phương Ngạo Liễu sau khi nghe cười thầm, thực sự là quan tâm sẽ bị loạn, Cấm Vệ quân nơi nào có thể là tùy tiện phái đi ra, nếu là có người nhân cơ hội gây rối, lỗi của Cẩn Du thật sự rất lớn.

Sau lại Nghiêu Hi liền dần dần không còn giống trống khua chiêng như vậy tìm người, Phương Ngạo Liễu suy đoán hắn là từ địa phương khác biết Cẩn Du cùng đi với mình, mới yên tâm, dù sao bên cạnh hắn người tài ba dị sĩ không phải là ít.

Phương Ngạo Liễu liền cố ý che giấu hành tung, bằng không tin tức bọn họ vừa đến cửa thành đã sớm truyền tới tai Vương gia, hắn còn không bày trận thế nghênh tiếp mỹ nhân của hắn?

Ở một phương diện khác, Phương Ngạo Liễu chính là rất xấu xa, nếu không Sở Duy cũng sẽ không cả ngày hận đến ngứa răng.