Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 26: Cựu thức (người quen cũ)




Người edit: sammy2201

Sau khi đã tìm thấy Vân Thiên Trạch cùng Dung Ức Ảnh, Trì Phong hưng phấn mà chỉ thủ họa cước (múa tay múa chân) nói: “Các ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ha ha, vậy là ta sắp có thể biết được mỹ nam kia là ai rồi?”

“Ngươi thích hắn đến như vậy sao?” Vân Thiên Trạch sắc mặt có chút bất hảo.

Trì Phong vội vàng giải thích: “Ta chỉ là thích xem mỹ nam mà thôi, cho nên ta vốn cũng rất thích ngươi nga!”

Vân Thiên Trạch nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc đã tôt lên một điểm, do đó liền nhân tiện nhoẻn miệng cười, trông thấy Trì Phong thoáng chốc trở nên vi lặng, hắn lại càng thêm đắc ý cười thật tươi.

Đứng ôm kiếm ở bên cạnh, Dung Ức Ảnh trợn mắt há hôc mồm nhìn hai tên tiểu Bạch si trước mặt.

“Đến lượt ta phải đi báo danh rồi.” Hắn bỗng nhiên gằng giọng nói.

“Bọn ta sẽ đi theo cổ vũ cho ngươi!” Trì Phong lúc bấy giờ mới hồi phục lại tinh thần, cất cao giọng nói.

Dung Ức Ảnh lắc đầu từ chối: “Không cần, ta phải đi đây!”

“Vô vị!” Trì Phong nhìn theo bóng lưng của hắn một hồi lâu rồi mới nói, sau đó liền quay sang hối thúc Vân Thiên Trạch: “Ngươi cũng nhanh chóng đi khảo thí đi, như vậy chúng ta có thể trở thành đồng học rồi.”

Vân Thiên Trạch mỉm cười đáp: “Ta vốn đã được Thái Thú thành Mộc Châu tiến cử, cho nên không cần phải trải qua khảo thí. Hơn nữa, Trì Phong, ngươi đã bị bọn họ lừa gạt rồi. Nói chung, tại Phong Hiền viện này có hai cách để tiến vào, một trong số đó vốn là phải có thư đề cử của một quan viên thuộc hàng tứ phẩm, cách còn lại là chỉ cần tthông qua một trong hai cuộc khảo thí văn chương hoặc võ thuật, ngươi thông qua lưỡng dạng thì không có gì để nói. Mặt khác người tiến hành khảo thí văn chương của ngươi mới vừa rối chính là phó sơn trưởng (phó hiệu trưởng) của Phong Hiền viện, trong nhiều năm qua chưa có kẻ nào có thể hoàn thành được những câu đối mà hắn đưa ra, cho nên ngươi muốn nhập môn so với người khác thập phần khó khăn.”

Trì Phong ngẩn người, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng cao hứng: “Không quan hệ, nguyên lai bọn họ coi trọng ta như vậy nga, ha ha…”

Vân Thiên Trạch nghe thấy thế không khỏi trợn trắng cả hai mắt, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua người nào bị kẻ khác làm khó dễ hoàn lại cảm thấy vui vẻ như vậy.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, hắn thở dài nói tiếp: “Trì Phong, ngươi bây giờ phỏng chừng đã vô cùng nổi danh rồi, cho nên tương lai hội sẽ có rất nhiều người đến tìm ngươi khiêu chiến, cuộc sống sau này của ngươi, chỉ e rằng…” Hắn nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, ái ngại mà nhìn Trì Phong.

“Thật ư? Nếu được náo nhiệt như vậy thì tốt quá, ha ha, mười năm qua ta sống ở trên núi, tĩnh mịch muốn chết đi được.” Trì Phong cao hứng vỗ tay mà cười hả hả, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt vặn vẹo của Vân Thiên Trạch.

Đến tận lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, mới vừa rồi… Mới vừa rồi nàng tựa hồ như rất kích động thì phải, vừa chạy nhảy vừa hò hét, căn bản là đã phá vỡ toàn bộ hình tượng thư sinh nho nhã của chính mình bấy lâu nay.

Nghĩ như vậy, nàng vội vàng an tĩnh lại, chỉnh đốn y phục cho chỉnh tề, rất nhanh liền nhân tiện hồi phục hình tượng ưu nhã điềm đạm, sau đó mới đảo mắt mà đánh giá tình hình chung quanh, nơi này hoàn lại không có sư đệ cùng sư muội, hơn nữa cũng không có bóng dáng của một mỹ nữ nào, cho nên sự việc lúc nãy coi như không có phát sinh qua.

Cứ như vậy, nàng đem chuyện này quăng lại phía sau lưng rồi.

Hiện tại điều trọng yếu nhất chính là phải mau chóng tìm một chỗ trú ngụ, đồng thời cũng phải kiếm một người bạn cùng phòng tốt tính, chỉ là không biết có thể hay không một người trụ một phòng?

Phong Hiền viện tọa lạc trên ngọn núi tương đối cao, quanh năm đều được bao phủ bởi rừng phong xanh ngát. Tại giữa sườn núi có một con đường lớn được hình thành bởi những bậc thềm đá hình chữ nhật, nói cách khác đây cũng chính là con đường duy nhất dẫn vào Phong Hiền viện, dọc theo hai bên lối đi có rất nhiều phong thụ cao lớn rậm rạp, ở phía xa xa ngẫu nhiên xuất hiện một hai con đường mòn, đi đến những nơi u tĩnh, hoàn lại có thể nghe được thanh âm tiếng suối chảy róc rách.

Không có sự chỉ dẫn của các đệ tử khác, Trì Phong cùng Vân Thiên Trạch không thể làm gì khác hơn là phải tự mình lên núi. Trên đoạn đường hành tẩu, Trì Phong không ngừng ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp chung quanh, tâm tình cũng đặc biệt trở nên phấn chấn.

Trái ngược hẳn kẻ đi bên cạnh, Vân Thiên Trạch lúc bấy giờ hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với việc ngoạn cảnh, hơi hở hỗn hễn, khuôn mặt tuyệt mỹ bởi vì vận động quá sức mà đã chuyển sang đỏ ửng, mồ hôi theo ngạch tế (trán) từng giọt từng giọt chảy xuống.

Một hồi lâu sau, Trì Phong mới phát hiện được điều này, nàng quay đầu nhìn chung quanh rồi vội nói: “Rất khó chịu sao? Nếu vậy chúng ta dừng chân nghỉ ngơi một lát!” Quả nhiên là đại gia công tử nga, bình thường có lẽ rất ít vận động, cho nên bây giờ chỉ vác người không trèo lên núi chưa được bao lâu đã nhân tiện mệt thành như vậy rồi.

Trì Phong nhìn bộ dạng thất thểu của hắn ngao ngán mà lắc đầu, lúc bấy giờ mới nhận ra trên vai nàng đang khoác cả hai túi hành trang, một cái rất nhỏ, còn một cái có thể nói là siêu cấp lớn, đây cũng chính là tay nãi của Vân Thiên Trạch.

Nguyên lai quy định của Hàn Lâm viện vốn không cho phép mang theo người hầu, ngoại trừ các đệ tử thì chỉ có người của Hàn Lâm viện mới được phép ra vào đại môn. Tại nơi này, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Bất qúa theo quan điểm của Trì Phong, Phong Hiền viện thật sự rất tốt, bao ăn bao ở hoàn lại còn bao luôn cả việc giặt quần áo, hai người một gian phòng ngủ, đối đãi có thể nói là vô cùng tốt! Tuy rằng vẫn chưa đến nơi, nhưng Trì Phong nhân tiện đối với nó đã sinh ra hảo cảm rồi, hơn nữa trên đường đi lại có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một vài tên thư sinh, bọn họ phần lớn đều rất thanh thanh tú tú, hoặc là văn văn nhã nhã, quả thật khiến cho người ta nhìn thấy cảm giác vô cùng vui mắt nga.

“Vậy chúng ta nghỉ chân một lát.” Vân Thiên Trạch cao hứng trả lời, sau đó chậm rãi lấy khăn tay mà lau đi mồ hôi trên mặt, hoàn lại mở túi hành tranh siêu cấp lớn của chính mình xuất ra một điếm tử (tấm nệm lót) trải lên tảng đá, lúc này mới thong thả ngồi xuống.

Trì Phong khẽ nhăn mặt cau mày: “Có nhất thiết phải phiền toái thế không? Ta thấy tảng đá này vốn đã rất sạch sẽ nga!” Vừa nói xong liền nhân tiện đặt mông ngồi xuống một tảng đá khác ở gần đó.

Vân Thiên Trạch lắc đầu: “Nhưng ta lại cảm giác nó rất bẩn.”

Trì Phong đô miệng không nói thêm gì nữa, chỉ là hưng phấn mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Dọc theo đường đi, có một vài nhóm nam nhân trẻ tuổi tụm năm tụ ba đi lướt qua, phỏng chừng đều là đệ tử của Phong Hiền viện, bọn họ ai nấy cũng rất hưng phấn cùng nhau đàm luận điều gì đó.

Trì Phong vừa mới lơ đãng quay đầu sang hướng khác, thì bỗng nhiên từ phía xa lại xuất hiện hai người đi tới, thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Cả hai bộ dạng đại khái chừng mười chín, hai mươi tuổi, một người thân mặc xanh nhạt sắc cẩm y sang trọng, đầu đội ngân quan, làn da rám nắng, nét mặt cương nghị, đôi mắt đặc biệt hữu thần, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười tà mị.

Người còn lại thân mặc bạch sắc cẩm y, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, tinh mâu (đôi mắt) trong suốt lấp lánh tựa như bầu trời đầy sao sáng, cả người để lộ ra một cỗ khí chất tiêu sái tuấn dật, trên mặt hắn lúc này hiện lên một nụ cười ôn nhu.

Trì Phong chỉ lẳng lặng quan sát bọn họ, chung quy cảm giác như đã từng quen biết.

“Sao? Lùn đông qua không còn nhận ra chúng ta nữa à?” Thanh y nam tử cười tà, vừa nói vừa nhân tiện đưa tay mà nâng cằm của Trì Phong.