Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 49: Đột nhiên gặp nhau lại đối chọi




“Càn rỡ! Lớn mật! Ngươi còn không biết đây là ai?” Một thanh âm của thái giám đột nhiên vang lên, đang muốn còn nói gì nữa đột nhiên lại nghe được nam tử đụng phải nàng lên tiếng: “Câm miệng!”

Thái giám kia không dám tiếp lời nữa, lui sang một bên. Thường Hy nghe thanh âm này thế nào lại quen tai thế! Che cái trán ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, này vừa nhìn đã thấy gấp gáp, mở to hai mắt nhìn vào hắn, đưa tay ra chỉ, tâm tình cực kỳ kích động, há miệng nói: “Tại sao lại là ngươi?”

Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy cũng là kinh ngạc, không nghĩ tới lại có thể là nàng, đưa tay sờ lên chỗ cằm bị đụng, bật thốt lên: “Tại sao lại là cô?”

Hai người trăm miệng một lời. Thường Hy cảm thấy nàng là không thể nào cùng người này gặp mặt, vừa thấy hắn đã xui xẻo, huống chi… Huống chi cái tên vô sỉ này còn cướp mất nụ hôn đầu của nàng, phá hủy trong sạch của nàng, nhìn thấy hắn không khác gì trông thấy kẻ thù. Nàng không chút nghĩ ngợi mà nhấc chân đạp cho Tiêu Vân Trác một cước, vừa vặn đá trúng bắp chân của hắn. Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, không nghĩ tới đã đến Đông cung mà Ngu Thường Hy còn cay cú như vậy, cặp mắt sắc bén nhất thời phủ thêm một tầng băng lạnh.

“Ta lại ăn phải cái nấm mốc gì rồi, tại sao đi đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy ngươi? Ngươi sao cư như âm hồn bất tán thế?” Thường Hy cũng mau muốn khóc lên, nếu như bị người biết được chuyện tình giữa nàng với hắn, nàng cũng không cần sống nữa, trực tiếp đi tìm chết cho thanh tịnh.

Tiêu Vân Trác chau mày, một cước này bị đá rất lợi hại, hắn cũng có thể cảm nhận được tại bắp chân từng trận đau nhức, tiến lên một phen bắt được tay Thường Hy, gầm nhẹ: “Đến nơi này cô còn dám hành hung? Không muốn mạng rồi hả?”

Lời này vừa nói ra, bọn thái giám cung nữ xung quanh cũng nhất thời quỳ rạp xuống, sợ tới mức từng sợi tơ cũng phát run lên! Thường Hy mỗi lần thấy được Tiêu Vân Trác đều sẽ mất đi tỉnh táo, nơi nào còn tâm trí quan sát cử động của mọi người xung quanh. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác, hận không thể đem hắn nuốt vào bụng, cắn răng nói: “Đụng phải người mà còn giữ được mạng đã không tệ rồi. Ta nói cho ngươi biết, cách xa ta ra một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng bị hắn chiếm tiện nghi, Thường Hy lại muốn đánh cho hắn một trận tơi bời, có thể nhịn không phát tác đã là rất tự chủ rồi.

Tiêu Vân Trác tựa tiếu phi tiếu nhìn Thường Hy, thế nhưng ghé đầu ở bên tai nàng nói: “Cô ở đây sợ hãi cái gì? Chẳng nhẽ sợ ta đem chuyện ở đài thủy tạ nói ra sao?”

Cả người Thường Hy run lên, hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Vân Trác, hai quả đấm nắm chặt thành đoàn, thấp giọng nói: “Ngươi dám! Nói ra ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến mạng sống nữa rồi!”

“Dưới gầm trời này, người có thể giết được ta cũng không nhiều lắm!” Tiêu Vân Trác khó lộ ra được một nụ cười chế nhạo, hai mắt băng lạnh kia cũng dẫn ra một tầng ánh sáng.

Thường Hy cũng không thèm tin lời của hắn, theo bản năng ghé lại bên tai hắn nói: “Một tiểu thái giám nhà ngươi cũng dám mạnh miệng như vậy, tự tìm đường chết đi! Cảnh cáo ngươi, không được đem chuyện kia nói ra, không ta sẽ cùng với ngươi đồng quy vu tận!”

Tiêu Vân Trác ngược lại là có chút kinh ngạc rồi, ánh mắt nhìn Thường Hy càng không ngừng lưu chuyển, còn muốn nói gì, lại nghe có người kinh hô: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ!”

Thường Hy nghe được thanh âm này, là giọng của Vân Thanh. Nhưng nàng nói… Thái tử điện hạ… Ở nơi nào đây?