Liên Tình

Chương 29




CHƯƠNG 29

Thấy bóng dáng tiểu nam hài càng lúc càng xa, nhưng trong lòng Hi Trần vẫn bất an, bé từ từ chuyển động thân thể, đi theo sau tiểu nam hài, cố ý giữ một khoảng cách khá xa, nhìn tiểu nam hài hỏi thăm xung quanh một lúc, rồi mới theo y đi đến trước cửa một dinh thự to lớn.

.

Ban đầu hai gã thị vệ gác cổng ngăn cản tiểu nam hài, không cho y tới gần cửa nửa bước, nhưng tiểu nam hài lại lạnh lùng nhìn họ, lấy thanh âm không lớn, nhưng hai người lại có thể nghe rõ ràng từng tiếng: “Ta muốn gặp Vương gia nhà các ngươi─ Nghiêm Dục Phong!”

.

Một gã thị vệ phẫn nộ nói: “To gan, một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám gọi thẳng tục danh Vương gia! Ngươi không muốn sống nữa phải không? !”

.

Tiểu nam hài cười lạnh, “Gọi thẳng tục danh thì sao chứ? ! Chẳng có gì nghiêm trọng hết! Các ngươi không cho ta gặp hắn? !”

.

“Ngươi! . . . .” Thị vệ kia tức giận túm lấy ngực áo tiểu nam hài, đang muốn giáo huấn y một phen.

.

Một tên thị vệ khác vội vàng ngăn hắn lại, vội nói: “Từ từ! Chúng ta ở đây đợi một lúc, đừng gây chuyện! Ta xem Tiểu oa nhi này nhất định là có chút quan hệ với Vương gia, ngươi xem, khuôn mặt hắn thực giống Vương gia. . . .”

.

Tiểu nam hài nghe xong chỉ lạnh lùng cười nhạt, không có chút phản đối.

.

Thị vệ khom người hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi biết Vương gia chúng ta sao? Ngươi sao lại quen ngài?”

.

Tiểu nam hài vốn không muốn trả lời, nhưng thấy người thị vệ này có vẻ thân thiện, lấy ngọc bội ra, miễn cưỡng nói: “Ta đến là mang thứ này trả lại cho hắn.”

.

Hai gã thị vệ vừa thấy ngọc bội đều thất kinh, đưa mắt nhìn nhau, đây. . . . là long văn ngọc bội tượng trưng cho địa vị Vương gia, sao lại ở trên người tiểu hài tử này? !

.

“Uy! Các ngươi rốt cuộc có cho ta gặp hắn không?” Tiểu nam hài nhìn bộ dạng ngây ngốc của hai người, không kiên nhẫn hỏi.

.

Một gã thị vệ phản ứng nhanh lập tức trả lời: “Hảo! Tiểu huynh đệ, ngươi chờ một chút. Đinh Du! Ngươi cầm ngọc bội vào thông báo cho Vương gia.”

.

Tiểu nam hài chớp chớp mắt, tỏ vẻ không muốn chờ đợi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, không ngừng quay đầu lại nhìn về phía Hi Trần đang đợi.

.

Hi Trần trốn trong góc tối nhìn ra, thấy tiểu nam hài kiêu ngạo như thế nói chuyện với hai người kia, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho y! May mà thị vệ kia sáng suốt biết nhìn người. . . . Một lát sau, có người xuất hiện ở cửa, thị vệ vội vàng cung kính hành lễ: “Vương gia!”

.

Nghe thấy tiếng gọi kia, Hi Trần vội ngẩng đầu, chỉ thấy từ xa Nghiêm Dục Phong cao lớn tuấn mỹ đang đứng ở cửa và tiểu nam hài ngây ngốc đang nhìn nhau.

.

Một thân hắc y càng làm nổi bật thêm vẻ tuấn dật rắn rỏi, trên mặt vẫn hờ hững không có chút biểu tình, phong thái thanh lãnh cao ngạo, nhưng chỗ Hi Trần cách bọn họ quá xa, không thấy được trong đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Dục Phong lóe lên một tia lo lắng.

.

Đôi mắt Hi Trần vốn ảm đạm không chút ánh sáng lại nổi lên một tầng hơi nước, phải . . . Vương gia a. . . . Y đích thân ra gặp tiểu thiếu gia. . . . Chắc chắn sẽ nhận ra hắn. . . .

.

Nở một nụ cười nhợt nhạt, nhìn Nghiêm Dục Phong đứng kia vẫn khỏe mạnh như trước, Vương gia. . . . Phong. . . . Hắn không bị thương. . . . Thật sự là quá tốt. . . .

.

Dần dần mọi người tựa hồ nhận ra sự có mặt của Nghiêm Dục Phong, tất cả đều nhốn nháo, muốn gặp vị Vương gia dũng mãnh thiện chiến, túc trí đa mưu kia, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đám người đã che khuất Vương gia và tiểu nam hài, những lời ca tụng chúc mừng không ngừng được vang lên.

.

Hi Trần bị đoàn người xô đẩy, nhất thời mất thăng bằng rồi lại bị người khác đẩy ngã ra đất, đoàn dân chúng phía sau cũng không kiên nhẫn kêu lên: “Ai ~ tránh ra tránh ra, tên khất cái thối này, đừng để chúng ta lây mùi thối của ngươi, khiến Vương gia chê cười! Mau cút đi!”

.

“Thật là thật là! Khó có dịp Duệ Vương gia đại giá quang lâm cái thành trấn nhỏ bé hẻo lánh của chúng ta, dù thế nào cũng phải giữ thể diện, không thể để một tên thối khất cái làm hỏng thanh danh của chúng ta, mau mau mau! Đem hắn đá đi đi!”

.

Một gã đại hán lại thô lỗ đem Hi Trần đá văng ra xa, Hi Trần bị đau khẽ rên lên một tiếng, không dám kêu to, bàn tay băng bó ôm bụng vừa bị đá, co rúm cuộn lại thành một cuộn, bé cố hết sức lết trên mặt đất, lại còn phải né trái tránh phải cái đám người từ phía sau đang chen chúc dồn lên.

.

Qua bao vất vả cuối cùng cũng lết ra xa, Hi Trần quay đầu lại nhìn đám người đông nghịt kia, nghe âm thanh reo hò của mọi người, khe khẽ mỉm cười, vui mừng thay Nghiêm Dục Phong đang nhận sự cảm phục, như vậy. . . . Là đủ rồi. . . . Ít nhất. . . . Còn có thể nhìn thấy y một lần nữa. . . . Đã thỏa mãn. . . .

.

Thực xin lỗi. . . . Tiểu thiếu gia. . . . Ta không giữ được lời hứa. . . . Trong lòng Hi Trần cảm thấy vô cùng có lỗi với tiểu nam hài, bé biết tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ thất vọng và tức giận, nhưng. . . . bé không thể. . . . Ở lại chỗ bày. . . .

.

Hi Trần nhặt lấy một miếng vải thô bẩn thỉu, cắn răng quấn chặt quanh chân đang chảy đầy máu, nén chịu đau đớn ở bụng, gắng gượng bám vách tường đứng dậy, như vậy. . . . Hẳn là có thể chịu đựng được một lúc nữa. . . . Không thể lưu lại vết máu. . . . . .

.

Hi Trần từ từ đi lần theo mép tường, đi về hướng bắc, chỗ lúc nãy tiểu thiếu gia bảo bé ngồi đợi là ở phía nam, Hi Trần không thể gặp lại bọn họ được. . . . Bé chỉ là một tên nam xướng, tên khất cái. . . .Thân phận đê hèn này, sẽ hủy thanh danh của Vương gia và tiểu thiếu gia. . . .

.

Hi Trần nhân lúc bốn phía mọi người đang vui mừng, tất cả đều hưng phấn hướng Nghiêm Dục Phong ca tụng, lén lút bước thấp bước cao đi dọc theo một hẻm tối vắng người, thẳng đến khi ra ngoài thành, bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục đi đến rừng cây rậm rạp phía trước, cắn môi cố nén bàn chân đau đớn vì bị đá nhọn cành cây đâm phải, mãi đến khi không còn sức lực, vô cùng mệt mỏi, thân mình rốt cuộc không thể chống chịu nữa, mới dừng lại.

.

Hi Trần mệt mỏi khom người ngồi dưới dưới gốc một cây đại thụ, khó nhọc ngẩng đầu nhìn lên, theo khe hở của đám lá cây nhìn thấy sao trời, bầu trời tối đen lác đác chỉ có mấy chấm nhỏ chợt tối chợt sáng.

.

Hi Trần ngửa đầu khẽ lẩm bẩm: “Nhũ mẫu. . . . Vương gia cùng Vương phi. . . . Sẽ yêu thương tiểu thiếu gia phải không? . . . . y hảo thông minh, là một hảo hài tử. . . . Về sau nhất định sẽ có thành tựu. . . .”

.

Bé biết bản thân thực có lỗi với Vương gia, có lỗi với tiểu thiếu gia, bé không giữ lời hứa, không có chờ Phong hồi phủ. . . . Không có đợi tiểu thiếu gia ở đó, nhưng. . . . Sự tồn tại của bé. . . . Sẽ khiến họ gặp rất nhiều phiền toái. . . . Nhất là Vương gia, y là hoàng thân quốc thích, mà Vương phi của y, còn đang ở trong phủ chờ thành thân. . . .

.

Hi Trần hiểu hoàn cảnh của bản thân, biết chất độc đã xâm nhập vào tim phổi, thân thể không chống đỡ được bao lâu nữa, bé không muốn… gây phiền phức cho mọi người, vừa nãy lặng lẽ rời đi, là muốn tìm một nơi yên tĩnh âm thầm chờ chết.

.

Chậm rãi gối đầu lên đầu gối, Hi Trần khe khẽ độc thoại: “Nhũ mẫu. . . . Nếu ta chết . . . . Đầu thai . . . . Ta có thể hay không. . . . Có cha mẹ không chán ghét ta. . . . ? Ta sẽ là một hảo hài tử, không gây phiền toái. . . . Nếu sinh đúng giờ tốt. . . . Sẽ không mang đến điềm xấu cho cha mẹ phải không? . . . .”

.

Hi Trần dừng một chút, tự ti cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chính là. . . . Nghe mọi người nói. . . . Khi còn sống làm chuyện xấu, thì sẽ bị dày xuống mười tám tầng địa ngục chịu phạt. . . . Không thể đầu thai. . . .”

.

Mình là một tên nam sủng, mị hoặc Vương gia, cùng nam tử thân thể kề cận, làm ra việc trái với thế tục lẽ thường. . . . Sợ là không thể đầu thai. . . . Nhưng mình không hối hận. . . . Vương gia đối với mình vô cùng tốt, dù có dùng cả đời cũng không thể báo đáp đủ. . . . Nếu có kiếp sau, mình nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp. . . .

.

Nếu. . . . mình không phải là nam tử. . . . Nếu. . . . mình không phải kẻ bất hạnh luôn mang lại điềm xấu. . . . Vậy. . . . Tất cả có phải sẽ khác đi không. . . . . . ? Mình không cầu điều gì cả. . . . Chỉ cần. . . . Bình bình thản thản ra đi. . . . Là đủ rồi. . . .

.

Bỗng chốc tim như bị bóp chặt, bàn tay gầy gò xoa nhẹ lên ngực áo, đau đớn từ ngực đã nói cho Hi Trần biết độc trong cơ thể lại phát tác, bé co thân mình, ôm chặt ngực, cắn môi dưới muốn cố chịu đựng đau đớn , trong rừng cây rộng lớn âm u này, ngoài tiếng xào xạc của gió va vào lá cây, chỉ còn tiếng rên nhỏ bé của một mình Hi Trần lẻ loi cô độc.

Chỉ lát sau, tim lại truyền đến đau đớn như bị ngàn kim đâm! những cái kim. . . . Một trận lại một trận chui sâu vào trong ngực, làm cho bé đến cơ hội để thở dốc cũng không có, bé khó khăn ngã vào bóng râm trên mặt đất co rút cơ thể, môi dưới sớm đã bị cắn đến xuất huyết! Đau đớn lần này còn hơn lần trước gấp vạn lần.

.

Khí huyết trong cơ thể phút chốc đã dâng lên, di chuyển về hướng lục phủ ngũ tạng của Hi Trần, bé ho khan vài tiếng, lại ói ra một ngụm máu to, nhiễm đỏ một mảnh y phục cũ nát, nhưng đau đớn trong ngực vẫn liên tục tra tấn bé, không biết phải qua bao lâu, bé cố mở to đôi mắt mệt mỏi, thở hổn hển, tay vô lực buông rơi. . . . . Bé mệt quá. . . . Không chống đỡ nổi nữa. . . .

.

Từ từ nhắm mắt lại, Hi Trần miệng nở một nụ cười mỉm, kiếp này bé. . . . Một chút cũng không có tiếc nuối . . . .

…………..