Liên Tình

Chương 32




CHƯƠNG 32

Nghiêm Dục Phong mặt xám như tro tàn, kinh hãi nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi trong lòng đang không hề có chút phản ứng nào với những lay động của mình, run rẩy một lúc, không nói một lời, chỉ mải vuốt ve dung nhan tái nhợt của Hi Trần, y không dám tin với công phu cường đại của mình, vẫn không có phương pháp xoay  chuyển đất trời cứu tiểu gia hỏa này?

.

Tiểu nhân nhi nho nhỏ gầy gò của năm xưa, bé con luôn khiếp sợ run rẩy, dù bị ta khi dễ vẫn toàn tâm toàn ý muốn ta ăn bánh bao, vì ta mà bị đánh gãy chân, sau lại bị tráo gả vào vương phủ, rồi bị ta vặn gãy tay, tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng, cả đời bị người khác xem thường khinh miệt, tiểu gia hỏa này chưa bao giờ dám ở trước mặt mọi người ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói chuyện, cứ như vậy ly khai ta…? !

.

Nghiêm Dịch Tuyền cũng xông đến, lay lay thân thể Hi Trần gào khóc: “Tiểu cha! Ngươi tỉnh lại a! Tiểu cha. . . . Ngươi không thể chết được, ngươi mau tỉnh lại, đừng bỏ Tuyền Nhi lại. . . . Ô. . . . Ngươi đã nói sẽ cùng ta lớn lên! Ngươi không thể nói mà không giữ lời. . . . Tiểu cha ngươi tỉnh tỉnh a. . . . Ô ô. . . . Tiểu cha. . . . Ngươi luôn. . . . Gạt ta. . . . Ô ô. . . . Tiểu cha. . . . . . !”

.

Sắc mặt Lăng Ngữ Hàn đông lại, từ ngày đó nhìn thấy Hi Trần, trong lòng đã thầm tính toán, dựa vào cơ thể gầy yếu của bé, sẽ có khả năng chống đỡ được đến Trường Bạch sơn, hiện tại bé đến được đây, đã vô cùng khó khăn, Lăng Ngữ Hàn đi đến phía trước đẩy Nghiêm Dục Phong, vẻ mặt khổ sở nói: “Dục Phong. . . . Ngươi. . . . Buông Trần Nhi đi. . . . Hắn. . . . Phải đi rồi. . . .”

.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hi Trần, thâm tâm Lăng Ngữ Hàn đã rất thương yêu cùng luyến tiếc cho hài tử khổ mệnh này, bản tính thiện lương kia lại càng khiến người ta yêu quý, chỉ là. . . . Trần nhi quá nửa đời phải chịu khổ sở rồi, từ đầu đến cuối không đợi được đến ngày bản thân được hạnh phúc toàn vẹn. . . . Phương Tình hại bé biến thành như vậy, bản thân hắn là biểu huynh cũng có lỗi. . . . Nhưng việc đã đến nước này, sao có thể cứu vãn đây?

.

Nghiêm Dục Phong bỗng ngẩng đầu, nhãn thần thanh lãnh bình thản lúc trước trong tích tắc trở nên đỏ đậm cuồng loạn, Lăng Ngữ Hàn vừa thấy thầm kêu không tốt, còn Liễu Thương Ly thấy cũng cau mày.

.

“Không! Trần nhi không chết! Trần nhi không chết! Trần nhi chỉ là đang ngủ, một hồi sẽ tỉnh dậy, các ngươi đừng hòng gạt ta!” Nghiêm Dục Phong giống hệt dã thú bị thương gắt gao ôm chặt Hi Trần, âm ngoan trừng mắt nhìn mọi người.

.

Lăng Ngữ Hàn thở dài, ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay Nghiêm Dục Phong cố sức khuyên bảo: “Dục Phong, ngươi hãy nghe ta nói, Trần nhi. . . .” Lời chưa nói hết đã bị Nghiêm Dục Phong chặn lại.

.

“Cút! Các ngươi cút đi!” Ánh mắt đỏ thẫm càng phát ra cuồng loạn vô thần, khí tức quanh thân cũng không ngừng xao động, Nghiêm Dục Phong đã không còn phân rõ thị phi nữa rồi, một tay vận  khí, tập trung nội lực chuẩn bị xuất chiêu.

.

“Nguy rồi, Dục Phong ngươi kiềm chế, nếu không ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma !” Lăng Ngữ Hàn lớn tiếng gào to, muốn gọi ý chí Nghiêm Dục Phong quay về, bởi hắn không cách nào ra tay với nam nhân đang phát điên.

.

“Tránh ra!” Vẫn âm thầm quan sát Nghiêm Dục Phong, Liễu Thương Ly đẩy Lăng Ngữ Hàn ra, song chưởng vừa xuất, tạm thời đã hóa giải một chưởng do Nghiêm Dục Phong đánh tới, Nghiêm Dục Phong càng tức giận bừng bừng, y buông Hi Trần xuống để đứng lên, ánh mắt điên cuồng hung ác tựa như muốn giết người.

.

“Các ngươi. . . . Đều đáng chết! !” Nghiêm Dục Phong càng lúc càng tức giận, bất chấp người trước mắt là sư phụ của mình, đại khai sát giới, sử dụng tuyệt học bản thân, xuất đòn chí mạng, đánh về phía Liễu Thương Ly.

.

Chỉ trong tích tắc, đất đá bay mù trời, gió nổi mây vần, nam nhân phẫn nộ điên cuồng đánh mất thần trí, mỗi một chiêu nhìn qua tưởng thanh thoát phiêu nhiên, kì thực lại ẩn chứa đầy sát ý, muốn đấu đến một mất một còn, Liễu Thương Ly giữ vững tinh thần, thận trọng từng bước từng bước hóa giải, hai người giao đấu bất phân thắng bại, Nghiêm Dục Phong tấn công sắc bén, ý muốn đoạt mệnh, còn Liễu Thương Ly lại vừa phòng thủ vừa tìm sơ hở của Nghiêm Dục Phong.

.

“Hỗn tiểu tử! Cư nhiên đối với vi sư cũng dám ra tay? !” Liễu Thương Ly thập phần mạo hiểm nghiêng người tránh kiếm khí của Nghiêm Dục Phong, chỉ kém một tấc, kiếm khí kia liền cắt đi cổ y! Tiểu tử này vì sao học được loại công phu này?

.

Nghiêm Dục Phong không chút tạm dừng, âm lãnh cười: “Ta sẽ giết hết người trong thiên hạ, để chôn cùng Trần nhi!”

.

“Ngươi! . . . . . . Ngu xuẩn khó dạy!” Liễu Thương Ly tức giận nổi trận lôi đình, cũng xuất ra mười thành công phu, không hề thủ hạ lưu tình!

.

Lăng Ngữ Hàn thấy hai võ lâm đại cao thủ đang dùng tính mạng mình đánh cược, chút công phu mèo quào của hắn cũng không giúp được mà chỉ khiến họ thêm vướng bận, chỉ có thể bất đắc dĩ mà ôm Hi Trần cùng Nghiêm Dịch Tuyền đang run rẩy trong lòng đứng bên quan sát. Đột nhiên, hắn nhận thấy Hi Trần trong lòng có điểm khác thường, liền bắt  mạch, trầm ngâm một hồi, thừa dịp hai người đánh đến bất phân thắng bại, xoay người ôm bé đi vào phòng nhỏ, Nghiêm Dịch Tuyền cũng lập tức đuổi theo.

.

Nghiêm Dục Phong phân tâm khi thấy Lăng Ngữ Hàn ôm Hi Trần vào trúc ốc, tuy chỉ trong giây lát, nhưng vẫn khiến y giảm thế tiến công, Liễu Thương Ly lợi dụng sơ hở này nhanh chóng xoay khủy tay, đánh về phía ngực Nghiêm Dục Phong, y thổ ra một ngụm huyết lùi xa về phía sau, Liễu Thương Ly lại tiếp tục thừa dịp Nghiêm Dục Phong muốn đứng lên phản công, bèn vung tay áo, nhanh chóng điểm hôn huyệt của y, làm cho y mất đi ý thức, ngay tức khắc, ngã xuống đất bất tỉnh.

.

Liễu Thương Ly thầm thu khí, cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ đồ nhi của mình những năm gần đây võ công đã đạt đến cảnh giới như thế, cho dù đã mất bốn thành nội lực để cứu Hi Trần, nhưng khi đánh nhau ban nãy xuất chiêu nào cũng đều rất nguy hiểm.

.

Sửa sang quần áo qua loa, tức giận hừ một tiếng! Cũng không để ý Nghiêm Dục Phong đang hôn mê nằm trên mặt đất, Liễu Thương Ly xoay người đi vào trong trúc ốc.

.

“Sư bá, ngài nhanh đến nhìn, Trần nhi. . . . Vẫn còn có hơi thở phái không?” Lăng Ngữ Hàn vừa thấy Liễu Thương Ly liền vui mừng nói.

.

Liễu Thương Ly đến ngồi bên giường xem mạch cho Hi Trần, lật mí mắt bé, lát sau mới thản nhiên mở miệng: “Đây tựa như vẫn còn hơi thở, Hàn nhi, đến để ý nghiệt đồ kia, tránh cho hắn vừa tỉnh, lại đi giết người lung tung.”

.

Trong lòng Lăng Ngữ Hàn biết Liễu Thương Ly có ý muốn cứu Hi Trần, lại lo lắng cho thương thế của Nghiêm Dục Phong, cao hứng vâng vâng dạ dạ, đến trông Nghiêm Dục Phong.

.

Liễu Thương Ly cởi xiêm y Hi Trần, thân thể gầy yếu lộ ra, vùng ngực có thể thấy rõ một vết nhiễm độc thâm đen dọa người, tựa như con rắn đang từ ngực dần bò lên đầu Hi Trần, khiến người nhìn thấy không khỏi sởn gai ốc.

.

Bất đắc dĩ thở dài, “Phương Tình cô nương kia thật quá độc ác. . . . .” Liễu Thương Ly thấy độc xà cơ hồ đã lan khắp ngực, nếu nghiêm trọng như vậy thì dùng dược hay châm cứu cũng không có tác dụng với tiểu đông tây này.

.

Liễu Thương Ly từ trong ngực xuất ra một cái túi, lấy ra hai cây kim châm lớn, thong thả hơ trên lửa một lát, xoay người muốn châm xuống người Hi Trần.

.

“Lão gia gia, ngài làm gì vậy? !” Nghiêm Dịch Tuyền hoảng sợ giữ tay Liễu Thương Ly lại, kia. . . . Châm lớn  như vậy đâm vào người tiểu cha của mình. . . . Y muốn giết Tiểu cha sao? ! Liễu Thương Ly lạnh lùng liếc nhìn, “Ngươi muốn ta cứu hay giết hắn?”

.

“Cứu. . . . Cứu hắn. . . .”

.

“Vậy thì ngoan ngoãn câm miệng!” Lập tức quay người đem kim khâu cắm vào đại huyệt trên ngực Hi Trần, mỗi lần cắm xuống đều nghe thấy Hi Trần đang hôn mê dường như phát ra những tiếng rên khe khẽ đầy thống khổ.

.

Nghiêm Dịch Tuyền vừa nghe thấy Hi Trần có phản ứng, vọt nhanh đến cầm tay y.

.

Khoảng một khắc sau, Liễu Thương Ly rút kim châm ra, lát sau, từ khóe miệng Hi Trần chậm rãi chảy ra một dòng máu đen đặc quánh, Liễu Thương Ly nâng bé dậy, lòng bàn tay áp sau lưng bé, truyền nội lực vào, bức Hi Trần ói ra một ngụm máu to nữa. Lại lấy từ trong tủ ra một cái hộp gỗ, mở hộp lấy ra một viên dược hoàn  màu xanh biếc, ép Hi Trần mở miệng cho dược hoàn vào, lại dùng nội lực khai thông ép dược hoàn từ yết hầu xuống đến dạ dày bé.

.

“Lão gia gia, Tiểu cha của ta. . . . Có thể sống không?” Nghiêm Dịch Tuyền hai mắt đỏ bừng nghẹn ngào hỏi Liễu Thương Ly.

.

“Này phải xem Diêm La vương có nguyện ý để ta cướp người không.”

.

Liễu Thương Ly bình thản nhìn Hi Trần, thì thào tự nói: “Tiểu oa nhi, đây là đại kiếp định trước trong đời ngươi, hiện tại chỉ còn dựa vào may mắn của chính ngươi, bất quá chống đỡ không được thì thôi, sớm đi đầu thai làm người tốt đi. . . . Nếu cố níu kéo. . . Ai. . . .”