Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu




Diệp Từ không thể từ chối lời mời này.

Thứ nhất, Dịch Thương rất hưng phấn cô không đành lòng dội gáo nước lạnh vào mặt cậu. Thứ hai, cô bây giờ vẫn còn trong Công Hội Thiết Huyết Chiến Qua, hội trưởng tổ chức hoạt động, cô có thể nói không đi là được sao. Thứ ba…… điều này quan trọng không kém điều đầu tiên, cô muốn biết thái độ của Thiên Sơn Tà Dương.

Nhưng ngày hôm sau Diệp Từ không hề tiếp xúc với Thiên Sơn Tà Dương nhiều, hai người chỉ chạm mặt nhau lúc vào tiệm ăn.

Trông Hà Tiêu có vẻ có việc gấp nhưng nhìn thấy Diệp Từ anh làm như không có việc gì xảy ra, vui vẻ chào đón cô: “Là công tử à, nhanh lên đi, tất cả đều đang ở lầu ba, tôi có chút việc, đi ra ngoài một lát, chút nữa sẽ quay lại.”

Nói xong liền vội vàng nhờ người thanh niên đứng bên cạnh mình đưa Diệp Từ lên lầu, còn anh thì bước nhanh đến chiếc xe xa hoa đang đậu bên lề đường, mở cửa bước vào, sau đó liền rời đi.

Diệp Từ chỉ liếc nhìn một cái, liền biết chiếc xe không thuộc dạng tầm thường, xem hãng của chiếc xe đó giá ít nhất cũng phải vài tỷ, trách không được Thiết Huyết Chiến Qua có thể quật khởi nhanh như vậy, nguyên lai sau lưng Hà Tiêu có người đầu tư.

“Đi thôi.” Người thanh niên kia vẫn cứ tiếp tục cười tủm tỉm nói với Diệp Từ.

Diệp Từ gật đầu, đi theo.

Người thanh niên vừa đi vừa giới thiệu: “Tôi là Linh Hào Tỳ Sương, phó hội trưởng Công Hội.”

Diệp Từ nghe thấy tên này, không khỏi nhìn anh thêm vài lần. Nguyên lai anh chính là Linh Hào Tỳ Sương.

Tuy hội trưởng Thiết Huyết Chiến Qua là Thiên Sơn Tà Dương, nhưng dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước thì người này mới là đầu não chân chính của Thiết Huyết Chiến Qua. Anh làm người thâm trầm, có tâm kế, Thiết Huyết Chiến Qua có thể phát triển như ngày hôm nay, phần lớn đều là nhờ anh cả.

“Xin chào.” Diệp Từ gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có vẻ rất nhiệt tình.

Như thế càng khiến Linh Hào Tỳ Sương cảm thấy ngoài ý muốn, bình thường mỗi khi thành viên nhìn thấy anh xuất hiện đều thập phần nhiệt tình, cô gái này thực sự rất đặc biệt.

“Cô là Công Tử U.” Diệp Từ không phải người nói nhiều, Linh Hào Tỳ Sương cũng không muốn biến bầu không khí thành cứng nhắc, nên lúc đi đường Linh Hào Tỳ Sương chủ động nói chuyện.

“Vâng.”

“Lúc đầu nhìn id của cô, tôi còn lầm là con trai.” Lúc Linh Hào Tỳ Sương nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt Diệp Từ, cẩn thận xem xét biểu tình của cô. Bất quá Diệp Từ làm anh thất vọng rồi, gương mặt luôn luôn bình tĩnh, không hưng phấn cũng không có ham muốn nói chuyện, thậm chí ngay cả khi trả lời câu hỏi của anh dùng ‘từ’ cũng ít đến đáng thương.

“Hệ thống tự chọn.”

Hôm nay mời Diệp Từ đến đây không phải là chủ ý của Thiên Sơn Tà Dương, mà là của Linh Hào Tỳ Sương.

Công Tử U đạt 2 First kill, khiến Linh Hào Tỳ Sương hết sức chú ý cô. Tuy Khổng Tước Lam đã cam đoan 100% rằng Gs của cô chỉ có 85, thông quan Đầm Lầy Rét Buốt hoàn toàn dựa vào việc cô chọn được đội ngũ xuất sắc, nhưng chỉ thế vẫn không thể khiến anh buông tha cho chuyện này.

Ngày hôm qua, cô lại đạt được First kill Hầm Ngục Tàn Khốc, Linh Hào Tỳ Sương liền liên lạc Mưa Đúng Lúc và Cánh Gà Xào Cay điều tra một chút, hai người khen ngợi không ngớt thao tác chuyên nghiệp của nữ Thợ săn, so với lời nói của Khổng Tước Lam chẳng khác gì ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’.

Điều này càng tăng sự hiếu kì của Linh Hào Tỳ Sương với Công Tử U này.

Tục ngữ nói hảo, có tiền có thể sử quỷ thôi ma.

Tục ngữ còn nói, có tiền là tiên là phật. Có thể sử dụng tiền giải quyết tất cả các vấn đề.

Vì thế, chạng vạng hôm qua anh liền chi tiền điều tra quá khứ của Công Tử U, kết quả thật sự khiến anh hưng phấn không ngừng. Thật không ngờ một cô gái trông có vẻ yếu ớt này lại là một trong mười đại cao thủ trong trò chơi thịnh hành Dị Vực online.

Xem ra, hai lần First kill kia không phải tình cờ. Có lẽ…… Linh Hào Tỳ Sương nhịn không được nghĩ sâu xa hơn một chút, có lẽ lần First kill đầu tiên, cũng là thành thích của nữ Thợ Săn này.

Linh Hào Tỳ Sương lại liếc nhìn Diệp Từ một cái, nhớ tới Mưa Đúng Lúc từng nói một câu về cô: “Cô ấy hiểu rõ phó bản này chẳng khác gì nó là nhà cô ấy, thao tác lại hoàn mỹ, trước giờ tôi không biết định nghĩa của cao thủ được xác định thế nào nhưng sau khi đi phó bản với cô ấy tôi đã hiểu rồi.”

Diệp Từ nghiêng mặt liếc nhìn Linh Hào Tỳ Sương, người thanh niên này bị sao vậy, cứ dùng loại ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm cô.

Vừa lúc đến cửa phòng, Linh Hào Tỳ Sương vội vàng dẫn Diệp Từ đi vào. Trong phòng đặt hơn 10 bàn, ngồi không ít người. Linh Hào Tỳ Sương giới thiệu đôi bên, thì ra ở đây toàn là thành viên chủ lực của Thiết Huyết Chiến Qua, cứ điểm Công Hội được đặt tại thành phố này, lần họp này nguyên nhân chủ yếu bàn chuyện đẩy nhanh tiến độ phó bản Đầm Lầy Rét Buốt.

Điều ngoài ý muốn là, thành viên chủ lực lần này thiếu mất Khổng Tước Lam. Khiến Diệp Từ có chút thất vọng, cô đến đây một phần là do muốn xem bộ dạng đàn bà chanh chua của Khổng Tước Lam.

Diệp Từ ngồi xuống, liền có người đến chuốc rượu, cũng may bị Linh Hào Tỳ Sương chặn, có điều theo những gì bọn họ nói, Diệp Từ cảm nhận được họ đặt hi vọng rất lớn vào phó bản Đầm Lầy Rét Buốt kia.

“Đạt được First kill của hai phó bản cảm giác thế nào? Khó không?” Rượu qua tam tuần, cơm cũng ăn lửng dạ, Linh Hào Tỳ Sương ngồi bên cạnh Diệp Từ vẫn luôn cười tủm tỉm, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Chỉ cần mọi người phối hợp tốt, đánh hạ phó bản chỉ là vấn đề thời gian.” Diệp Từ nhìn Linh Hào Tỳ Sương, tránh nặng tìm nhẹ nói, không trả lời thẳng câu hỏi của anh.

Câu trả lời vừa ra khiến Linh Hào Tỳ Sương không thể tiếp tục hỏi, anh cười ha ha lại nói vài câu tào lao với Diệp Từ, đặt một tờ chi phiếu trước mặt cô: “Công Tử U, đây là 17 triệu 500 ngìn, là phần thưởng cho First kill của Hầm Ngục Tàn Khốc.”

Diệp Từ nhìn tờ chi phiếu kia, môi nở nụ cười lạnh, cô đoán không hề sai.

Xem ra qua hai lần First kill này Linh Hào Tỳ Sương đã có chút hoài nghi cô, chắc chắn ngay cả First kill ẩn danh kia cũng đoán được không sai biệt lắm, bây giờ muốn mượn sức của cô. Công Hội mới thành lập như Thiết Huyết Chiến Qua, không thể so được với công hội đã thành lập mười mấy hai chục năm trời, nhân vật Tinh Anh không nhiều, kinh nghiệm chiến đấu cũng không cao, cao thủ thì càng đừng bàn nữa. Loại Công Hội dạng này có thể làm đến như quy mô hiện giờ, đơn giản chỉ dựa vào một thứ — tiền.

Nhưng chỉ dựa vào tiền thôi không đủ, bọn họ muốn công hội phát triển càng lớn, vậy phải có càng nhiều cao thủ, hiệu ứng của danh nhân đâu phải đùa?

Vì kiếp trước Diệp Từ cảm thấy có lỗi với Thiên Sơn Tà Dương, nên giờ cô mới gia nhập Thiết Huyết Chiến Qua, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ ở lại đây cả đời. Dù sao, làm một thành viên của Công Hội cần tuân theo quy cũ, áp chế chính mình là một việc rất vất vả, cô có thói quen ‘độc lai độc vãng’, cứ bị trói buộc trong Công Hội như vậy, thật sự là một thử thách lớn.

Nhưng trực tiếp cự tuyệt Linh Hào Tỳ Sương, sợ anh mất mặt, Linh Hào Tỳ Sương phải giữ thể diện, dù sao người ta là phó hội trưởng.

Diệp Từ mỉm cười: “Con người của tôi thích sự rõ ràng, hay là làm theo lời nói của Khổng Tước Lam đi, cho ta 200 điểm dkp là được.”

Linh Hào Tỳ Sương sửng sốt nhưng rất nhanh đã bị nụ cười che giấu, anh nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Từ, không kiên trì nữa. Bởi vì anh biết, nếu kiên trì, kết quả nhất định cũng như vậy mà thôi, nói không chừng còn khiến đôi bên không thoải mái. Chi bằng hợp thu tay kịp thời, đợi cơ hội khác.

Một bữa cơm trông có vẻ khá thoải mái hòa hợp nhưng kì thực mỗi người đều đã đạt được mục đích của riêng mình.

Linh Hào Tỳ Sương mời Diệp Từ đi hát karaoke, Diệp Từ dịu dàng cự tuyệt, bắt taxi về nhà.

Vào trò chơi, làm nhiệm vụ hằng ngày xong, Diệp Từ liền đến phòng bán đấu giá.

Ngày hôm qua vài món trang bị còn dư lại trong Hầm Ngục Tàn Khốc đều đã bán đi, trừ đi phí thủ tục cho phòng đấu giá, cô thu vào 2000 kim tệ, Diệp Từ gửi cho bốn người kia mỗi người 200 kim tệ. Sau đó cô bắt đầu tìm tòi những vật phẩm cô cảm thấy hứng thú.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy trong danh sách vật phẩm đấu giá có một bản kỹ năng chế tạo tên bằng sắt. Tuy mỗi thợ săn, hiệp sĩ đều muốn mình có thể tự chế tạo tên, như vậy sẽ tiết kiệm được một số tiền không nhỏ nhưng Thuật Chế Tạo Sơ Cấp tên vốn là một kỹ năng ‘hố cha’, không phải ai cũng có thể kiếm được.

Từ lúc quyển sách hướng dẫn kia được rao bán đến nay đã 24 tiếng mà không có một người nào quan tâm đến, bấy nhiêu cũng đủ biết số người học được thuật chế tạo tên ít như thế nào.

Quyển sách chỉ ra giá 12 kim tệ, Diệp Từ mua, sau đó liền học. Hiện giờ cô đã thuần thục phương pháp chế tạo tên đồng, đang rảnh rỗi không biết làm gì, không ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, hôm nay lại có thể dễ dàng mua được một quyển sách hướng dẫn khác.

Trong một góc sáng sủa của Thành Hồng Hồ, Diệp Từ hăng say chế tạo tên, bỗng nhiên nhận được tin nhắn trong Kênh trò chuyện riêng.

“Diệp Từ cậu có ở đó không?”

Người gọi cô như vậy, trừ Phiêu Phiêu Diêu Diêu không còn ai khác. Ít nhất, hiện giờ là thế .

“Tớ đây, gì vậy?”

“Cậu có bận không?”

“Đang chế tạo tên.”

“Vậy mình không quấy rầy cậu.” Phiêu Phiêu Diêu Diêu nói xong liền chuẩn bị tắt Kênh trò chuyện riêng.

Diệp Từ vội vàng gọi cô lại:“Cậu có việc cứ nói.” Phiêu Phiêu Diêu Diêu cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá mức lo lắng cho người khác, dù cô ấy có gặp chuyện gì lớn cần giúp đi nữa nhưng vẫn quan tâm đến chuyện của người khác trước. Nếu bọn họ đã có việc gấp, cô chẳng bao giờ đi quấy rầy.

Có điều lúc này đang ở trong game thì làm gì không có chuyện làm? Chẳng nhẽ vào game rồi tìm một góc ngủ sao?

Phiêu Phiêu Diêu Diêu do dự một hồi mới nói:“Công Hội bọn tớ đánh Dã Trư Vương ở Bình Nguyên Tuyệt Vọng, mà cứ chết hoài, cậu có thể đến đây giúp không?”

Dã Trư Vương ở Bình Nguyên Tuyệt Vọng? Diệp Từ vốn dự định một mình đi đánh, không ngờ Chiến Thiên Hạ nhanh hơn cô một bước.

Dã Trư Vương và Hoang Sa Hạt đều là Boss Thế giới cấp 15, độ khó gần bằng nhau.

Nhưng xung quanh Bình Nguyên Tuyệt Vọngbố trí ba thành thị, người chơi tiến xuất không ngừng, Công Hội cũng rất nhiều, không giống Hoang Sa Hạt ở sa mạc, mười ngày nửa tháng cũng không nhất định sẽ gặp được một người. Mỗi khi Dã Trư Vương xuất hiện là xác định sẽ nảy ra một trận hỗn chiến.

Phiêu Phiêu Diêu Diêu do dự như vậy, chỉ sợ không phải bọn họ giết không được Dã Trư Vương, chắc chắn là quái bị đoạt nên mới tìm người giúp đỡ (Trong Vận Mệnh, boss tự do được quy về người hoặc đoàn thể đánh ra chiêu dứt điểm cuối cùng.)

Nếu là bạn bè với Phiêu Phiêu Diêu Diêu, cô ấy đã mở miệng, từ chối thì còn đạo lý gì nữa?

Diệp Từ không chút do dự đáp ứng, bảo bọn họ cố gắng đợi chút nữa, nhiều nhất nửa tiếng cô sẽ đến. Sau đó liền cưỡi ngựa hướng về phía Npc truyền tống phóng đi.

Truyền tống sư trong Vận Mệnh rất có trách nhiệm, đưa Diệp Từ đến thành thị gần Bình Nguyên Tuyệt Vọng nhất, sau đó Diệp Từ liền cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến địa điểm của Dã Trư Vương, vừa chạy cô vừa không quên hỏi:“Tô Tô, cậu không nói choTần Sở Nhược, mình là Công Tử U đi.”

“Không đâu, nếu mình nói với anh ấy, chắc chắn mỗi này anh ấy sẽ đến tìm cậu rời Chiến Thiên Hạ gia nhập công hội của ảnh.” Phiêu Phiêu Diêu Diêu biết tính cách của Diệp Từ, tự nhiên sẽ không nói ra.“Cậu nhanh lên đi, bọn tới sắp chống đỡ không nổi rồi.”

Diệp Từ nghe thấy thế, lập tức lại tăng tốc …