Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)




"Hắt xì!"

Diệp Từ hắt xì một cái thật mạnh. Cô không biết vì sao từ sau trận thi đấu đó lỗ tai cô liền nóng lên, giống như có ai đốt lửa bên trong vậy. Sau trận đánh với Lưu Niên, bỗng nhiên cô thấy rất mệt, vì vậy cô quyết định xem xong nhiệm vụ ở đại sảnh liền đi nghỉ ngơi một chút.

Còn chưa kịp đến đại sảnh nhận nhiệm vụ, kênh trò chuyện riêng của cô đã reo lên. Diệp Từ mở ra nhìn, là Nguyệt Thanh Khâu.

- Có tin tức rồi sao?

- Ừ.

- Tôi chờ cậu ở phòng chờ trong đại sảnh nhận nhiệm vụ ở thành Hồng Hồ, cậu đến đó đi.

Diệp Từ thở dài một hơi, xem ra cô phải gác lại chuyện nghỉ ngơi đó rồi. Thật ra bây giờ cô rất mâu thuẫn, một mặt muốn lấy được tin tức từ Nguyệt Thanh Khâu, như vậy cô mới kịp thời sắp xếp. Nhưng mặt kia lại không muốn Nguyệt Thanh Khâu đến đây, vì chỉ cần cậu ta liên hệ với cô thì ngày tháng yên bình của cô sẽ hết.

Bây giờ trong lòng cô thật sự rối loạn và mâu thuẫn.

Lấy tư cách là nhân vật danh tiếng của thành Hồng hồ, Diệp Từ liền nhận được rất nhiều ưu đãi ở đây. Giống như cái chén rượu nạm đầy bảo thạch trên bàn kia, còn có những loại rượu tốt trong cái tủ đó, và còn một đống đồ trang trí xa xỉ kia nữa, tất cả đều thể hiện địa vị cao quý của Diệp Từ ở thành Hồng Hồ này.

Lúc Nguyệt Thanh Khâu đẩy cửa đi vào phòng của Diệp Từ, liền thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế hoa lệ xa xỉ kia lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Diệp Từ rất ít khi có dáng vẻ trầm mặc mà an tĩnh như vậy, trong trí nhớ của hắn, nếu cô không có dáng vẻ ngang ngược thì cũng là một người tâm cơ nguy hiểm, mà ki cô có biểu hiện an tĩnh như vậy, giống như một người có hai mặt trái nhau, yên tĩnh dưới ánh nắng.

Thì ra, con người đều có hai mặt, giống như người luôn luôn vui cười cũng có mặt u buồn, Công Tử U cũng giống như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân của Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn một cái, cô dùng giọng điệu đầy chán nản nói:

- Ngồi đi, cậu muốn ăn cái gì hay uống gì thì tự mình chuẩn bị đi.

Hàng lông mày của Nguyệt Thanh Khâu gương cao, trên môi hắn trương ra một nụ cười tươi:

- Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ của cô giống như không hoan nghênh tôi vậy.

- Không đúng sao, nhìn thấy cậu, tôi liền biết được mình nghèo như thế nào, nhìn thấy cậu liền biết được trên thế giới này chỉ cần có tiền liền có thể xui ma khiến quỷ, mà tôi lại là một kẻ nghèo nàn nữa.

Diệp Từ nở một nụ cười tự giễu, cô đưa tay cầm cái bình rượu trên bàn, rót lên chiếc chén chân cao trên bàn.

Rượu màu hổ phách, chiết xạ ánh sáng bên trong chén. Nhìn vào khiến người ta phải lóa mắt, rất xinh đẹp.

Nguyệt Thanh Khâu cũng không thèm khách khí, cậu nhanh chóng ngồi xuống rồi cầm cái chén rượu Diệp Từ vừa rót kia. Cậu không vội uống nó mà lắc lắc trước mặt, một mùi thơm đặc biệt lập tức lan tỏa, Nguyệt Thanh Khâu hít sâu một hơi rồi quay sang nói với Diệp Từ:

- Cô nghĩ nếu bán loại rượu này thì được bao nhiêu?

Diệp Từ cười như không cười nói:

- Dù sao tôi cũng không mua được.

Nguyệt Thanh Khâu giật giật khóe miệng, không nói câu nào. Cậu cầm lấy chén rượu uống một hơi hết sạch, sau đó thả ly xuống.

Diệp Từ nhìn thấy tư thế uống rượu của cậu liền cười:

- Cậu thật là, nhìn cách lúc trước của cậu thấy cậu thật biêt thưởng thức đấy, nhưng sau đó thì sao? sự thưởng thức của cậu thật là...

Cô không nói hết nhưng cũng đủ để cậu ta hiểu ý.

- Vậy thì sao?

Nguyệt Thanh Khâu bật cười:

- Làm người thì chỉ cần sống sao cho bản thân vui là được rồi, thưởng thức là cái gì, mấy thử đó chỉ dùng để "làm dáng" lừa gạt người ta đấy, tôi mới không làm theo từng bước một đâu, đúng là tự thêm tội cho bản thân.

Trái lại câu này rất đúng với sở thích của Diệp Từ. Có lẽ, cô gọi đây là lợn rừng không ăn cám heo đi.

- Không nói vấn đề này nữa, nói đến việc cô bắt tôi tra đi.

Nguyệt Thanh Khâu nheo mắt rồi bắt đầu mở máy hát:

- Gần đây Tối Cận Tình Nhật và Thiên Sơn Tà Dương rất kì lạ.

- Kì lạ?

- Đúng vậy, rất kì lạ.

Nguyệt Thanh Khâu gật đầu.

- Tuy rằng tôi không có húng thú gì với cái tên Tối Cận Tình Nhật không có chút truyền kì gì này, nhưng mà vì cô nên ta mới tra xét kĩ một lần.

Đến đây cậu dừng một chút:

- Kể cả sinh hoạt hằng ngày.

Ánh mắt cậu lúc nói ra câu này chăm chú nhìn Diệp Từ, muốn nhìn xem cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt cô. Nhưng mà, cậu phải thất vọng rồi.