Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm




Edit: An Hạ

Trời ạ. Đây là vận khí gì vậy?

Diệp Từ nhích người về phía cành cây khô cô đang trú ẩn, cố gắng che chắn thân thể mình để nó không lộ ra hoàn toàn dưới trời mưa.

Thật ra cô đã sớm dự liệu được chuyện này. Từ hơn một giờ trước, thời điểm mây đen kéo về dày đặc, sấm vang trời giật cô đã biết trời chắc chắn sẽ mưa. Nhưng ngặt một nỗi, trái không tới, phải không tới… đợi đến lúc thể lực cô tiêu hao sạch sẽ, vừa mới ngồi xuống ăn đồ ăn bổ sung thể lực thì cơn mưa chết tiệt này lại hoa hoa lệ lệ mà rơi xuống. Đây không phải hố cha thì là cái gì?

Trời mưa tuy sẽ không xuyên qua trang bị thợ săn cao cấp mà gây nên ảnh hưởng gì. Nhưng phải hiểu rằng, nước mưa chảy vào trong quần áo vẫn gây nên cảm giác không mấy dễ chịu. Càng quan trọng hơn, mưa càng lúc càng to, trên mặt đất đều là nước, muốn tìm được manh mối khó càng thêm khó.

Cũng vì cơn mưa mà hầu hết người chơi ở Cánh Đồng Máu đều nhân cơ hội này trở về Thánh Quang thành để tiếp tế, nếu không hồi thành cũng là tìm chỗ trú chờ mưa tạnh chứ không ai tiếp tục đánh quái. Bởi lẽ khi mưa rơi xuống ảnh hưởng đến thao tác của người chơi, nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến kỹ năng và công kích của quái. Chuyện này thật không công bằng chút nào.

Cánh Đồng Máu trong phút chốc trở nên yên tĩnh cực kì, đất trời chỉ còn loáng thoáng tiếng mưa ào ào hòa lẫn với tiếng sấm rền vang dậy.

Diệp Từ đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt thêm lần nữa, nội tâm rối rắm. Trời ạ, mưa gì mà sớm không đến, muộn không đến… đúng lúc này lại ào xuống. Mưa cũng thôi đi, nhưng hậu quả của nó là bánh mì trong tay cô đều mềm mềm nhão nhão ra hư hết cả. Không thể ăn bánh mì nên cô đành thay đổi bằng đùi gà nướng, hậm hực xé nhỏ từng miếng rồi nhét vào miệng.

Thật vất vả giá trị thể lực mới chậm rãi khôi phục vài điểm, nhưng thân thể cô thì được mưa tưới tắm từ đầu đến chân rồi. Mái tóc màu bạc ướt sũng bết vào cổ, khắp người đều có nước chảy… ngoại trừ nước và nước không còn gì khác.

Tuy rằng trong game sẽ không bị cảm, nhưng thời tiết ác liệt sẽ ảnh hưởng đến điểm thể lực của người chơi. Diệp Từ không mang theo nhiều đồ ăn như vậy, nếu còn ở nơi này tiếp tục mấy điểm thể lực kia lại tiếp tục hao hết. Diệp Từ do dự một chút rồi vẫn quyết định đứng lên tìm nơi khác.

Cánh Đồng Máu này thật sự rất rộng, hơn nữa dưới cơn mưa lớn như thế… xác suất phát hiện ra cô chắc chẳng lớn đâu.

Nghĩ vậy nên Diệp Từ không hề mở Tiềm Hành, thân thể không thèm che giấu mà phóng nhanh đến khe hở từ mấy khối đá chồng chất không xa. Nơi đó cô đã điều tra trước rồi. Nằm ở phụ cận, không có quái phát sinh, càng không có người chơi. Vị trí kia rất bí mật, dùng tránh mưa thì không nơi nào thích hợp bằng.

Ngay khi Diệp Từ xác định xung quanh không có ai liền chạy đến mấy viên đá kia thì lỗ tai khẽ giật giật, thân thể theo bản năng hướng về một bên thì nghe thấy xuyên qua màn mưa bằng bạc có một âm thanh xé gió mặc mưa hướng đến cô lao tới. Lúc cô nghiêng người, vừa hay tránh được thứ này.

Đó là một mũi tên!

Chức nghiệp thợ săn, mẫn cảm nhất chính là âm thanh của tên. Tuy rằng hiện tại mưa xối xả khiến khung cảnh trở nên mờ ảo, âm thanh cũng nhạt nhòa nhưng khi mũi tên kia bay đến. Trong nháy mắt, Diệp Từ vẫn theo bản năng của thân thể mà chớp choáng tránh được đi. Điều này khiến cho mũi tên kia sượt qua cổ cô bay ra ngoài.

Cô quay đầu nhìn lại, một nơi không xa đó cắm một mũi tên. Đuôi mũi tên có mấy sợi lông đen to đang run rẩy không ngừng. Cô quay đầu về phương hướng mũi tên phóng đi, chỉ thấy trong cơn mưa có một người. Anh cao gầy, cầm trường cung trong tay. Mưa rơi nghiêng trên người khắc họa một thần thái khiến người khác rung động.

Diệp Từ nheo mắt, người này dù có hóa thành tro cô cũng không quên được.

---

Vì chứng thực ý nghĩ của mình, Lưu Niên liền rời Thánh Quang thành để chạy về Cánh Đồng Máu. Nếu người kia đúng là Công Tử U thì cô từ Đông đại lục đến Tây đại lục chắc chắn phải vì việc rất quan trọng.

Quan điểm này càng nghĩ anh càng thêm xác nhận. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến việc cô có thể tăng cao thuộc tính là vì sao. Lưu Niên suy đoán, có thể Công Tử U đến đây là vì một nhiệm vụ cấp sử thi. Nếu không phải vì nhiệm vụ cấp sử thi… anh không nghĩ ra điều gì có thể khiến Công Tử U có thể chấp nhận trả giá cao như vậy mà đến đây.

Dù sao, nếu anh gặp phải một nhiệm vụ sử thi. Cho dù muốn hoàn thành phải đến trung tâm Quán Quân thành ở Đông đại lục. Anh cũng sẽ nghĩ cách đến đó một phen.

Sử thi nhiệm vụ đó… không phải ai cũng có thể biết đến đâu. Bao nhiêu là hấp dẫn a…

Người chơi ở Đông đại lục khi đến Tây đại lục, nếu mở ra bản đồ thì tất cả những thứ biết được chỉ là biên giới. Mà tất cả chi tiết của bản đồ đều trống không. Nếu muốn mở ra bản đồ của những nơi này thì người chơi phải tự mình đi thăm dò. Công Tử U đến từ Đông đại lục, chưa đến Cánh Đồng Máu… vì lẽ đó cô muốn đến đây đầu tiên phải thăm dò bản đồ.

Cánh Đồng Máu là một bản đồ vô cùng rộng lớn, bản đồ này không hề có phó bản. Trải rộng khắp là quái tinh anh hình người level 60. Công kích cao, máu dày. Không phải là quái mà người chơi bình thường có thể sánh bằng. Vì lẽ đó mà ở đây người chơi dã ngoại không nhiều. Một mảnh bản đồ thường sẽ có một vài tiểu đội, nhân số không đến 200 người chơi. Thế nhưng cho dù có vài người đi nữa, mọi người phân bố cũng rất rải rác… đối với người chơi ở đại lục đối địch vẫn tương đối nguy hiểm.

Lưu Niên không nghi ngờ về khả năng PK của Công Tử U, anh tuyệt đối tin tưởng vào năng lực ứng biến của cô. Đồng thời, cô còn có một con khủng long phiền phức. Nếu muốn ở Cánh Đồng Máu đối phó người chơi… không có khó khăn chút nào. Đừng nói đến quái hình người kia.

Lưu Niên kết luận là Công Tử U ở vùng Cánh Đồng Máu lẳng lặng mà thăm dò bản đồ, nhất định sẽ không cùng người chơi xung đột. Chắc chắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gặp người giết người, gặp Phật giết Phật để tạo giao tranh. Điều này là bởi vì người chơi ở Đông đại lục đến Tây đại lục sẽ không thể mua đồ tiếp tế được. Vậy mà cô lại tìm đến biên giới Cánh Đồng Máu hoang sơn u tĩnh này… nhất định tế phẩm trên người cô đã tiêu hao không ít. Có thể là cô còn đến làm nhiệm vụ, hơn nữa… nếu thật sự là làm nhiệm vụ thì với việc không thể tiếp tế lương thực, Công Tử U tuyệt đối sẽ không trắng trợn tàn sát bừa bãi. Cô nhất định sẽ luôn luôn trong trạng thái Tiềm Hành. Nếu gặp người chơi nào đó, cho dù họ đi một mình hay đang tổ đội cô đều đi đường vòng cả.

Nếu như cô đã làm xong nhiệm vụ, cô sẽ bất chấp có chuyện gì ở đây xoát điểm vinh dự mới đúng. Từ vài suy đoán như vậy, Lưu Niên kết luận là Công Tử U còn ở tại nơi này nhất định là đang thăm dò bản đồ. Hiện tại việc mà anh cần làm là quay về Cánh Đồng Máu tìm cô.

Lưu Niên có thể khẳng định như vậy là vì nếu đặt anh vào tình huống giống cô, chắc chắn anh cũng sẽ làm như vậy.

Đôi lúc, những game thủ đứng đầu cách suy nghĩ đều rất giống nhau…

Chỉ là có một chút, Lưu Niên cảm thấy không chắc chắn lắm. Vì anh nhìn thoáng qua thì Công Tử U giống như một đạo tặc ở Tây đại lục vậy, đây là thể hiện cho trên người cô có đồ vật gì đặc biệt có thể ngụy trang để người ở Tây đại lục không thể phát hiện sao? Vật nó có giới hạn thời không? Nếu như không có thời hạn, vậy thì mọi giả thuyết của anh đều bị bác bỏ hết.

Tuy rằng có một chút nghi ngờ như vậy, Lưu Niên vẫn sẽ không bỏ qua một chút cơ hội nào nhỏ nhoi nào để tìm được Công Tử U.

Bước lên Cánh Đồng Máu, Độc Giác Thú bỗng có chút khó chịu. Độc Giác Thú vốn là động vật sinh hoạt trong rừng rậm, tính cách hiền lành. Đối với tà ác và máu tươi là mẫn cảm nhất. Vì lẽ đó mà vào địa phương tà ác như thế này, chúng nó đều có chút bồn chồn.

Lưu Niên nhẹ nhàng vuốt ve lông bờm của Độc Giác Thú, an ủi để nó an tĩnh trở lại. Mà nó thấy chủ nhân đang an ủi mình, ngẩng đầu lên gầm hưởng ứng một tiếng.

“Không biết cô ấy sẽ đi từ hướng nào đến?”

Đứng ở biên giới, Lưu Niên đưa mắt trải khắp không gian bao la của Cánh Đồng Máu. Cả cánh đồng hoang vu thênh thang, không thể xác định rõ một phương hướng cụ thể nào cả. Suy tư một chút, Lưu Niên dùng công cụ tìm kiếm quái hình người, xác định một phương hướng rồi chạy đi.

Thế nhưng ở một nơi thế này mở ra công cụ tìm kiếm quái hình người thật sự là bất đắc dĩ. Dù sao nơi này đâu đâu mà chẳng có quái hình người (***người chơi ở đại lục đối địch sẽ bị hệ thống phân vào quái có hình người) muốn ở đây tìm được một Công Tử U trong trạng thái tiềm hành. Quả thực khó càng thêm khó.

Lưu Niên đi qua rất nhiều nơi nhưng đều không thấy bóng dáng của cô đâu cả. Chỉ là tình cờ thấy có chỗ có mấy xác quái hình người, cũng không có nảy sinh quái mới thì đến kiểm tra. Lưu Niên ngồi ở trên Độc Giác Thú, chậm rãi kiểm tra thi thể, vết thương do tên bắn lưu lại, cũng không có dấu vết nào của sủng vật. Tuy rằng có thể là du hiệp giết… nhưng khả năng Công Tử U lưu lại cũng không kém phần.

Bởi lẽ chỗ vết thương kia sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa đều là chỗ trí mạng. Du hiệp có thể khống chế lực đạo của cung tên, tạm thời trên Tây đại lục chưa xuất hiện. Vì lẽ đó… kết luận đây là thợ săn, mà thợ săn này còn không dùng sủng vật. Vậy thì chẳng phải là Công Tử U sao? Dù sao triệu hồi ra một con khủng long khổng lồ rất dễ dẫn dụ người chú ý.

Chỉ là tại vị trí xung quanh đó không hề có dấu chân để lại, xem ra Công Tử U tránh né việc có người điều tra rất cẩn thận.

Đồng thời điều này cũng chứng mình một điều, trang bị ngụy trang kia không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được. Thời gian duy trì của nó chắc chắn đã qua, muốn che dấu bí mật của mình Công Tử U hiện tại đang ở hình dáng nguyên bản của mình.

Lưu Niên ngẩng đầu lên, bên môi gợi lên một nét cười. Thú vị, thật sự rất thú vị.

Trên bầu trời sấm rền vang dậy, Lưu Niên nhìn lại điểm mây đen tụ về đông đúc hơi nheo lông mày. Thật là chán ghét nha. Cánh Đồng Máu lại sắp mưa rồi.

Cánh Đồng Máu này là bản đồ có mưa nhiều nhất ở Tây đại lục. Nếu như trong rừng mưa nhiệt đới mưa phùn thì cũng thôi đi. Chẳng ảnh hưởng đến cái gì cả, nhưng nếu trong Cánh Đồng Máu thì khác. Nơi này mưa là mưa như trút nước, đồng thời liên tục suốt một hai giờ không dừng. Việc này thật là hố cha mà.

Phải biết là mưa xối xả như vậy đối với nghề nghiệp tấn công vật lí từ xa như thợ săn là có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Dùng sức đá nhẹ thú cưỡi, Lưu Niên ở trên người thú cưỡi chạy đi như bay. Anh phải mau tìm được cô. Nếu trước khi trời mưa vẫn chưa tìm được cô vậy thì mưa rồi tìm được lại càng khó hơn. Anh không cần biết cô đến đây là làm nhiệm vụ gì, chỉ là… nếu thời gian kéo dài vậy thì xác suất cô làm xong nhiệm vụ càng lớn. Nếu như cô hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đừng hòng tìm được cô.

Hơn một giờ trôi qua, Lưu Niên vẫn không tìm thấy Công Tử U.

Nhưng mưa đã bắt đầu ầm ầm rơi xuống như thác đổ. Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn rất nhanh sẽ bị hạn chế, đáng lẽ anh có thể nhìn xa thì bây giờ khoảng cách đã thu hẹp bớt. Đứng trong mưa, Lưu Niên quan sát… anh đã chạy hết 80% bản đồ Cánh Đồng Máu rồi nhưng Công Tử U thì vẫn chưa tìm thấy. Cô gái này ẩn nấp quá kĩ rồi.

Anh buông thõng mí mắt, nước mưa cứ vậy theo mi rơi xuống. Nhưng một vệt ánh sáng hòa lẫn với nước mưa nhẹ nhàng chảy xuôi trong con ngươi bạc. Không tìm được mới tốt, tìm được dễ dàng quá không phải là không vui nữa sao?

“Lưu Niên, nửa giờ nữa là đội ngũ tập kết xuất phát rồi, sao còn chưa đến?”

Apsalom bắt đầu phát tin tức tới.

“Tớ không đi” Lưu Niên không hề khách khí cự tuyệt lệnh tập kết.

“Cái gì? Cậu không đi? Hôm nay là ngày đánh phó bản tinh anh, có thể ra được trang bị tốt đó! Cậu không đi là ý gì?”

Apsalom gần như nhảy cởn lên.

“Thế Kỉ Mới thiếu Lưu Niên sẽ không qua phó bản?”

Lưu Niên không tin tưởng điều này, kì thật bàn về phối hợp đoàn đội. Thế Kỉ Mới đều có một lượng thợ săn ưu tú. Căn bản thiếu anh cũng không thành vấn đề gì cả.

“Không thể nói như vậy được…”

Apsalom túm lấy tóc, dù sao hôm nay Quả Táo Chua đã chỉ rõ là Lưu Niên cùng Bạch Sắc Đồng Thoại một tổ. Nếu như bây giờ hủy bỏ, người cuối cùng bị mắng vẫn là anh.

“Tớ hiện tại có việc, lần sau hạ tinh anh tớ lại đi”

Lưu Niên hiện tại đang tìm kiếm Công Tử U nên tâm tình tốt vô cùng, vì vậy có thể cùng Apsalom nói nhiều hơn một chút.

“Cậu có việc gì?”

Điều này cũng vì Lưu Niên lưu manh thành tính Apsalom đã quen rồi, nếu đổi thành người khác đã sớm bị anh đá văng khỏi tinh anh đoàn.
“So với đánh phó bản tinh anh còn quan trọng hơn?”

“Tinh anh phó bản có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu bỏ lỡ chuyện này… thì cả đời không còn cơ hội nữa”

Bỗng nhiên Lưu Niên nhìn thấy phía xa có một cây khô rất lớn, ở bên dưới có một dóng người. Là quái vật hình người hay là người chơi?

Bởi vì có làn mưa che chắn, Lưu Niên không thấy rõ ràng, nhưng anh vẫn không tùy tiện tiến về phía trước. Anh nhảy xuống khỏi lưng Độc Giác Thú rồi tiến vào trạng thái Tiềm Hành. Hướng về một điểm hơi gần rồi lẳng lặng nhìn cái bóng kia.

Cái bóng kia không bao lâu thì đứng lên, cô nhìn xung quanh một lát, xác định xung quanh không có ai rồi mới hướng đến mấy khối đá chạy đi.

Da dẻ cô hơi tái, mái tóc màu bạc bị mưa làm ướt nhẹp. Vài sợi rũ rượi, phờ phạc trên lớp giáp trụ. Tuy vậy nhưng động tác của cô lại bén nhọn như gươm ra khỏi vỏ, linh hoạt vô cùng. Cứ vậy trong mưa thân hình kia càng có vẻ mảnh mai gầy gầy, chỉ khác là trên người cô tỏa ra một loại hào quang bức người không thể nào che giấu.

Lưu Niên lặng nhìn thân ảnh nhỏ yếu, anh mỉm cười. Suy đoán của anh một điểm cũng không sai… Người này quả nhiên là Công Tử U!

Lưu Niên từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến rồi sẽ có một ngày, anh ở trên chính đại lục của mình nhìn thấy được người này. Mà bây giờ cảnh tượng trước mặt lại rõ ràng như vậy, điều này đúng là người định không bằng trời định rồi.

Tính toán lại thời gian, từ lúc gặp thoáng qua Công Tử U đến bây giờ cô đã ở đây tận bảy tám giờ. Một thời gian né tránh dài như vậy, lại còn chịu ảnh hưởng của cơn mưa lớn kia chắc chắn khiến sự nhạy cảm của cô bị suy yếu. Vì vậy cô không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Anh chậm rãi đứng dậy, từ bao tên sau lưng rút ra một mũi Hắc Linh tiễn. Kích hoạt Nhiễu Xạ (Loạn Kích) rồi nhắm thẳng. Mục tiêu xuyên qua cơn mưa nhắm vào Công Tử U đang chạy đi.

Đã lâu không gặp, anh phải chào hỏi mới phải?

---

Lưu Niên cũng không hề bắn tiếp mũi tên thứ hai. Anh đứng giữa màn mưa, vẻ mặt mờ nhạt không rõ ràng. Tuy vậy nhưng từ động tác của anh có thể nhìn ra… tạm thời anh không hề có ý định bắn tiếp mũi tên thứ hai. Cô khẽ nhíu mày, vẫn là cô xem nhẹ người này.

Cô còn tưởng rằng lúc nãy gặp thoáng qua anh sẽ không đuổi theo thì sẽ không có nguy hiểm nữa. Cô và anh sẽ không còn gặp nhau nữa, nhưng không ngờ… anh lại xuất hiện bất ngờ như vậy.

Hiện tại họ đứng ở vị trí này không phải là nơi quái nảy sinh mới, hơn nữa bản đồ này rất bí mật. Cô không tin anh đến đây tìm quái nảy sinh mà luyện cấp các kiểu. Cô trăm phần trăm xác định người này vì tìm mình mà đến.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Từ nhếch khóe môi cười nhạt. Đây là có ý tứ rồi.

Mở túi kiểm tra một chút, tên trên người cô không còn nhiều lắm. Tiếp tế dược phẩm trên người cũng vậy. Nếu như ở đây khai chiến… vậy thì cô hôm nay tuyệt đối không có cơ hội tìm được bản đồ. Nếu là hôm nay không ứng chiến… cũng không phải tính cách của cô nha.

Chiến hay không chiến?

Nghĩ một lát, Diệp Từ vẫn quyết định chiến đấu. Rất đơn giản thôi, dù sao cũng phải lãng phí thời gian nguyên một ngày chờ đợi Kim Châm Bịp Bợp CD. Sau đó lại đi tiếp tế, ngược lại nếu cô lưu lại con đường đã điều tra được, chỉ cần có thể ẩn nấp không gặp vệ binh… dọc đường cũng không có gì nguy hiểm.

Mà cô hiện tại chỉ cần trước khi tên mình hết kích sát Lưu Niên, sau đó logout là được.

Lưu Niên đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh từ phía xa nhìn Công Tử U. Cô chỉ là đứng lên chứ không cử động, anh biết rằng hiện tại cô đang phân tích có nên ứng chiến không. Lợi hại ra sao. Anh cười cười, rất kiên nhẫn đợi cô ra quyết định cuối cùng.

Anh là phái mạnh, loại chiến hay không chiến này tất nhiên phải nhường ưu tiên cho phụ nữ mới phải.

Hai người cũng không biết đã đứng trong mưa bao lâu, Lưu Niên nhìn thấy Diệp Từ chậm rãi cầm lấy cung tên sau lưng rồi cầm trong tay, làm ra một trạng thái công kích.

Chỉ trong chớp mặt, bên trong màn mưa hai bóng người nhanh chóng như mũi tên lao vào nhau.

Mưa càng lúc càng lớn, dường như có bao nhiêu nước trời muốn trút hết xuống nhân gian.

Bởi vì cơn mưa lớn này, cả Diệp Từ và Lưu Niên đều bị ảnh hưởng thao tác rất lớn. Giáp trụ nặng nề trên người, giáp toàn thân bị mưa dội xuống thật sự rất khó chịu. Trong cơn mưa lớn như vậy, tỉ lệ bắn trúng của cả hai đều giảm xuống không ít. Nghe những mũi tên của mình cắm phập xuống mặt đất, Diệp Từ cảm thấy trước giờ chưa từng đau lòng như vậy.

Mưa như thác đổ, tại thời tiết thế này mà chiến đấu thật là một thử thách lớn lao. Diệp Từ nhìn mũi tên của mình đã không còn bao nhiêu, thể lực cũng gần chạm mức đỏ rồi. Mà Lưu Niên còn có thể kiên trì một thời gian, dưới tình huống thế này với cô chỉ có hại không thấy điểm lợi nào.

Nhưng nếu lúc này mà kêu ngừng, Lưu Niên sẽ đáp ứng sao? Mà nếu anh đồng ý kết thúc, cô phải dùng lí do gì mà kêu ngừng đây?

Bỗng nhiên tâm tình cô hơi động, chính là như vậy! Nếu dùng phương pháp cô đang nghĩ, chẳng những có thể thoát khỏi nguy cơ của anh. Nhiệm vụ tiếp theo của cô ở đây còn có rất nhiều chỗ tốt.

Diệp Từ rất muốn cùng Lưu Niên phân cao thấp, thế nhưng dưới tình huống bất lợi mà vẫn tiếp tục cứng đầu cố chấp chính là ngu xuẩn! Nếu như hiện tại cô treo ở đây thì lợi ích đâu không thấy, còn không kịp bù lỗ nữa. Thời gian, tiền bạc đều không cho phép Diệp Từ làm như thế… Huống hồ cô còn không biết sau khi cô treo thật, khi trở về Đông đại lục nhiệm vụ kia có phán thất bại hay không nữa.

Dưới những loại kiêng kỵ như vậy, Diệp Từ đàng phải làm một quyết định không tình nguyện nhất từ trước đến giờ khi vào trò chơi.

Cô buông trường cung trong tay, hướng về phía Lưu Niên mà đi.

Lưu Niên vốn định tiếp tục công kích, nhưng khi nhìn thấy Công Tử U buông tha cho công kích hướng về phía anh đi đến thì cũng dừng động tác. Anh lẳng lặng nhìn cô, nhưng không thu hồi trường cung, vẫn duy trì tư thế chiến đấu.

“Sao vậy?”

Khi cô cách anh còn mười mét. Công Tử U dừng bước, trong làn mưa xối xả sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Thế nhưng cặp mắt hổ phách kia lại sáng rực nhiếp hồn đoạt phách. Lưu Niên nhìn cô, cô không định rút đoản kiếm bên hông, cũng không muốn tiếp tục chiến đấu. Phảng phất trong nháy mắt, sát khí kia chậm rãi tiêu tán. Chỉ còn lại một thể xác vô cùng bình tĩnh.

“Tôi thua”

Diệp Từ chậm rãi nói, thanh âm của cô không lớn. Trong mưa hơi át đi khiến giọng nói càng trở nên mơ hồ.

Thế nhưng Lưu Niên nghe được. Chỉ là khi nghe đến đó, anh lại bất ngờ. Công Tử U là người biết nhận thua sao? Tuyệt đối không. Cô là loại người mà dưới tình huống nào cũng vùng vẫy giãy chết chưa không buông xuôi. Vậy sao lúc này lại chịu thua được chứ?

Không sai, Diệp Từ là loại người chết không chịu thua. Hiện tại chịu thua không phải là cô can tâm tình nguyện. Chỉ là có những lúc áp lực ép buộc người ta phải lùi một bước để tiến hai bước. Thật giống như hiện tại, ngoài chịu thua ra cô không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả.

Vì tự trọng cao ngạo của mình mà đoạn tuyệt hết tất cả đường lui của mình không phải là anh hùng. Đó là kẻ không có đầu óc. Muốn thành đại sự phải biết tiến lùi đúng chỗ. So với việc tiếp tục đánh để trả một cái giá lớn hơn, Diệp Từ chịu thua có gì không đúng? Dù sao thì chỉ vì cái lợi trước mắt, để được đánh giá mình dũng cảm, vì mặt mũi mà hi sinh tất cả cũng là chuyện ngu xuẩn rồi.

Lưu Niên thu hồi cung tên, anh hơi nhíu mày. Thuyết pháp này khiến anh cảm thấy thật kì lạ.

“Tại sao?”

“Hết tiếp tế rồi”

Diệp Từ nói rất bình tĩnh, không hề có một chút gấp gáp nào như thể đang bàn luận hiện tại thời tiết đang không tốt vậy.

Lưu Niên hơi nheo mắt, điều này thì anh sớm tiên liệu được rồi. Thế nhưng anh không tin tưởng đây là nguyên nhân cô chịu thua đâu. Công Tử U có một con khủng long còn chưa triệu hồi, hơn nữa anh nhớ trên người cô còn có một lượng bom sát thương cực lớn. Huống hồ bây giờ hết tên rồi cô còn có thể liều mình cận chiến. Cho dù hết tất cả những chiêu số cô cũng không trực tiếp nhận thua, như vậy chỉ còn một nguyên nhân. Cô còn có mục đích khác.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lưu Niên khẽ cong cong khóe môi. Cặp mắt kia như có hào quang, cười đến xán lạn:

“A, hình như lần trước chúng ta có giao ước. Nếu như cô thua rồi, sẽ đi theo tôi uống rượu. Hiện tại được rồi, đi chứ?”

Đúng như dự đoán, trên gương mặt bình tĩnh vô ưu của cô anh nhìn thấy lông mày của Công Tử U hơi uốn éo co giật một chút. Điều này chứng mình cho việc cô đang rất tức giận. Bất quá cô không giống như thường ngày phát hỏa mà chỉ lẳng lặng, nhàn nhạt trả lời:

“Trên người ta không có mang những thứ không hữu dụng như vậy”

Ồ… quả nhiên có mục đích khác! Nếu không bình thường mình nói như vậy cô nhất định sẽ tức giận. Lưu Niên càng cảm thấy thú vị. Anh thu cung lại, đi đến sát bên cạnh Diệp Từ quan sát gương mặt kiên định kia. Gương mặt cô bình tĩnh không lay động, đôi mắt kia sâu không lường được. Cười đến hớn hở, đến không rõ anh đang có mục đích gì.

“Tôi có”

Lưu Niên nhìn chung quanh một lần, thấy được nơi cô cần đến liền hướng về phía đó đi đến.

“Chỗ này tránh mưa tốt lắm, đi thôi. Cùng tôi uống một chén…”

Nhìn Lưu Niên không có chút đề phòng này đưa sau lưng cho cô, Diệp Từ trong lòng hơi ngứa ngáy. Nếu như chính mình lúc này động thủ, xuyên thẳng qua trái tim của anh thì chắc chắn anh chết không nghi ngờ. Lưu Niên không thể không biết điều này, mà nếu anh biết thì sao lại rộng lượng đưa sau lưng của mình cho kẻ địch như vậy? Nếu như không phải là quá ngu ngốc, vậy thì tin tưởng là cô không giết được anh.

Hiển nhiên, Lưu Niên là loại sau.

Anh xác định cô không giết được anh, càng biết cô sẽ không giết anh.

Dưới tình huống như vậy uống rượu Diệp Từ làm sao thoải mái cho nổi. Đặc biệt lại còn là đối mặt với Lưu Niên mà uống cô uống không vào. Thế nhưng cô vẫn không biểu lộ ra ngoài, thật ra không có gì đáng ngại mấy.

Lưu Niên là một đối thủ đáng giá để kính trọng. Tuy rằng miệng lưỡi có chút đáng ghét nhưng chưa bao giờ dùng chiêu thức đánh lén, càng không lợi dụng khi người khác khó khăn.Người của hai đại lục đối địch nhau có thể làm được điều đó thật sự không nhiều. Làm kẻ thù của nhau, có một đối thủ như vậy cùng nhau uống rượu kì thực cũng không tệ.

Lưu Niên đưa cho Diệp Từ loại rượu ngon. Là rượu ngon nhất ở Tây đại lục. Loại rượu này được sản xuất ở núi tuyết phía sau Thánh Quang thành, không chỉ là vật liệu hiếm thấy, hơn nữa còn sản xuất với số lượng cực ít. Tuyệt đối là vật có giá trị liên thành.

Không phải hiếm có gì nhưng ít nhất thì Đông đại lục không có rượu này.

Diệp Từ đem rượu đã làm ấm lên tinh tế ngửi một chút thì phát hiện ra lai lịch của rượu này. Cô quan sát Lưu Niên, tên này đúng là biết hưởng thụ.

“Dạ Lan của Thánh Quang thành. Rượu ngon”

“Cô với trò chơi này thật thành thạo”

Lưu Niên nghe thấy cô nói ra tên đúng của rượu cũng thấy kinh ngạc, cô gái này đúng là thâm tàng bất lộ. Anh cười cười.

“Nếu là mời tiểu Công Tử uống rượu thì phải mời loại tốt nhất rồi”

Lưu Niên không quan tâm rượu này bao lâu làm được, cũng không quan tâm có bao nhiêu đắt giá. Chỉ cần tìm được đúng người để cùng uống, tiền rượu có đắt bao nhiêu cũng chỉ là dụng cụ gia tăng hứng thú mà thôi.

Thơm ngọt thuần hậu. Vi chua chua ngọt ngọt xen lẫn chát từ đầu lưỡi bắt đầu lan tràn trong khoang miệng. Rượu mang theo một hương thơm từ những vách đá sâu khiến người ta say mê nhộn nhạo. Dạ Lan không chỉ là một danh xưng rượu ngon bậc nhất, mà còn là thứ khôi phục thể lực tốt. Chỉ mới vài ngụm mà giá trị thể lực kia đã đầy lại.

Lưu Niên lười biếng tựa lên một khối đá, híp mắt quan sát Diệp Từ. Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ trên đầu gối, bên môi mang theo một nụ cười kì quái.

Diệp Từ với ánh mắt kia làm như không thấy, cô ngồi xếp bằng, ưỡn lưng thẳng tắp lẳng lặng nhìn lửa trại. Thật giống như không hề suy nghĩ gì cả, cũng giống như bộ dáng của một bụng tâm sự mà không nói ra.

“Tiểu Công Tử, cần gì phải khách sáo với tôi? Nói thẳng ra đi”

Đã qua một hồi lâu, Lưu Niên mới vừa nói vừa cười hỏi.

Diệp Từ hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Lưu Niên. Chỉ nhìn thấy người đàn ông này trong đôi mắt có một thứ ánh sáng sắc bén. Dưới ánh sáng này, có cảm giác như không thể che giấu gì cả. Cô cũng nheo mắt, xem ra Lưu Niên không phải là người dễ đối phó.

Cô cười cười, cũng không vòng vo:

“Tôi muốn gặp Apsalom”

Lời kia vừa nói ra, ngón tay đang gõ của Lưu Niên hơi dừng một chút. Sau đó mới tiếp tục gõ gối. Anh thở dài một hơi, có vẻ hơi bi thương:

“Tiểu Công Tử, cô làm tôi thương tâm. Tôi đây còn tưởng cô đến đây tìm ta, cuối cùng lại là vì tên kia… cô làm cho tôi rất đau lòng”

Diệp Từ cũng không vì Lưu Niên trêu ghẹo mà tức giận. Cô chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, lông mày hơi giương cao. Cười như không cười. Giống như những lời nói của Lưu Niên cái gì cũng không nghe được.

Đây là chuyện hiếm có. Công Tử U không vì lời nói của anh mà giận? Có thể thấy được… cô gái này không đơn giản như anh nghĩ. Chỉ là tại sao cô muốn gặp Apsalom… Hai người kia hình như không quen biết thì phải?

Lưu Niên kiềm chế lại sự đùa bỡn của mình rồi nhìn cô.

“Không ngại thì có thể nói cô muốn gặp Apsalom làm gì không?”

“Tôi muốn gặp không phải là Apsalom. Mà là hội trưởng công hội lớn nhất Tây đại lục. Mà người đó vừa vặn là Apsalom mà thôi”

Diệp Từ cười cười, bên môi còn cong cong rất giảo hoạt.

Đây là lần đầu tiên Lưu Niên nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trước đây bọn họ gặp mặt không phải đối chọi gay gắt thì là đánh nhau một mất một còn. Nếu không đùa giỡn để đối phương bùng nổ thì là bình tĩnh. Hình như ngoài ra anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng khác của cô thì phải. Không thể không nói, dáng vẻ này của cô khiến Lưu Niên cảm thấy vô cùng thú vị.

Ánh mắt cô khẽ động, khóe môi mỉm cười. Một gương mặt như thế phong đạm khinh vân lại khiến Lưu Niên cảm thấy tràn đầy dã tâm. Không thể không nói… gương mặt này khiến anh cảm thấy trong lòng hơi rung động một chút. Anh gõ đầu ngón tay nhanh hơn, con mắt cũng híp lại.

“Tiểu Công Tử, không thành thật chút nào. Tôi hỏi muốn gặp Apsalom làm cái gì chứ không phải hỏi vì sao muốn gặp hắn. Kém nhau một chữ thôi nhưng khác nhau rất nhiều ”

“Bí Ngân”

Cùng người thông minh giao tiếp thật là chuyện không tốt. Mệt chết đi được. Đặc biệt giao tiếp với người đối lập hoàn toàn với mình mà thông minh quá đáng lại càng mệt mỏi hơn nữa. Diệp Từ thở dài một hơi, lười cùng anh nói vòng vèo. Nói thẳng ra bài tẩy của mình.

Bí Ngân lúc này xuất hiện với một người chơi bình thường mà nói thì chẳng thấy có gì ghê gớm cả. Ngược lại, nó như một thứ kim loại bình thường thôi. Nhưng nếu đối phương là một cao thủ lại không như vậy, đặc biệt lại còn là Apsalom hội trưởng của một công đoàn lớn… bọn họ sẽ nhìn theo phương diện khác.

Đúng như dự đoán của cô, Lưu Niên vốn đang vui vẻ nghịch ngón tay của mình khi nghe đến đáp án này đột nhiên dừng lại. Anh vẫn lười biếng tựa tảng đá, híp mắt quan sát cô nhưng trêu ghẹo đã từ từ biến mất. Trong cặp mắt kia hài hước đã dần biến đi, thay vào đó là một cái nhìn sâu không lường được.

Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói mấy từ.

“Cô nói Bí Ngân?”

“Sao vậy? Đại thần Lưu Niên nghe không rõ lời của tôi à?”

Diệp Từ nở nụ cười khờ khạo có phần ngây ngô giống như vô tâm vô phế… nhưng giờ phút này đúng là đáng ghét chết đi.

Thế nhưng Lưu Niên với sự trào phúng nhỏ nhoi của Diệp Từ không hề tức giận, trái lại còn nở nụ cười. Cô bộ dáng này đúng khẩu vị của anh rồi. Hơi hơi suy nghĩ một chút, Lưu Niên đồng ý đề nghị từ cô.

“Được rồi, chờ ở đây một chút. Tôi gọi người đến gặp cô”

Đã sớm biết anh là người có tiếng nói trong công hội nhưng không nghĩ là anh có thể có quan hệ thân thiết với hội trưởng. Nếu không thì ai có bản lĩnh gọi hội trưởng đại nhân kia đến là đến, đuổi là đuổi đây? Diệp Từ hơi nhíu mày rồi khôi phục yên tĩnh. Có có một loại linh cảm… nữ thần may mắn lúc nào cũng ở cạnh cô, chưa bao giờ rời xa.

“Một mình anh ta đến”

Diệp Từ đưa yêu cầu lần hai.

Lưu Niên nụ cười càng sáng, ánh mắt còn có thêm vài điểm dung túng lời nói của cô.

“Được, một mình cậu ta”

Vào giờ phút này, Apsalom đang chỉ huy đội ngũ một trăm người tiến vào phó bản tinh anh. Còn lại một số quái nhỏ, chưa đến được boss số 1 thì nhận được tin nhắn của Lưu Niên. Vừa nghĩ đến vì người này mà mình bị lão bà chửi đến máu chó đầy đầu, đối với người khởi xướng đã tràn đầy oán hận. Anh thở phì phò ngạo kiểu:

“Muốn vào phó bản? Hừ… tưởng thiếu cậu tớ không thể thay thế bổ sung à? Hết chỗ rồi, ba ngày sau lại xin đi”

Đối với sự oán giận của Apsalom, Lưu Niên căn bản không để trong lòng. Anh chỉ cười cười.

“Đến Cánh Đồng Máu. 7831, 4691, 23”

“Cái gì?”

Apsalom nghe được lời Lưu Niên chỉ cảm thấy mịt mờ.

“Nè nè nè, có phải nhắn nhầm người rồi không?”

Lưu Niên lại nói thêm một câu nữa.

“Một mình mình đến”

“Nè nè nè… nè… rốt cuộc cậu muốn làm gì?”