Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc




Edit: An Hạ

“Lấy được rồi”

Lúc Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng rơi vào tay Diệp Từ, cô lập tức đẩy Reis Kniffen đang ôm trong ngựcvề phía Mitchell. Cô không hề quan tâm Mitchell có ôm được Reis Kniffen không đã hạ thấp người, lăn một vòng trên đất rồi đứng dậy. Cô hơi nghiêng về bên trái, chân phải lấy đà rồi bật phóng đi. Lúc lao ra khỏi nơi đứng, cô nghiêng người bên phải, dậm chân trái lấy đà tiếp tục bật đi. Cứ vậy theo quán tính nhảy thật nhanh đến khi nhảy xuống khỏi tế đài.

“Phía dưới không có nơi nào bằng phẳng, cẩn thận ngã hết máu”

Cách sân ba mươi mét, khoảng cách này nếu như nhanh nhẹn và cân bằng không đủ thì muốn nhảy qua chắc chắn sẽ bị mất hết máu. Nhưng thợ săn, đạo tặc và du hiệp lại khác. Nghề nghiệp này có độ cân bằng và nhanh nhẹn cao nhất trò chơi, chỉ cần cố gắng cùng kĩ xảo một chút muốn ngã chết cũng không đơn giản.

Tuy rằng Lưu Niên nói chỉ để cô cẩn thận, nhưng lúc anh nhắc nhở cô đã rơi trên mặt đất rồi. Đó là một phiến đá, vừa đủ để cân bằng. Nếu như dẫm được vào nó cũng không bị té ngã mà chết, Diệp Từ nhảy lên rồi mượn lực lăn trên đất hai vòng mới bình thường lại. Cô chọn đá vị trí rất xảo diệu, không những tránh được cạnh sắc nhọn mà còn nhám đủ để trụ lại không bị rơi đi nữa. Cô trụ vững rồi chạy về phía Lưu Niên.

Động tác của cô rất nhanh, gần như chớp mắt đã vọt đến bên cạnh Chiến Sĩ Cương Thiết. Cô siết chặt cung tên, ngắm bắn kí tự kì quái trước ngực Chiến Sĩ Cương Thiết.

Sau khi không còn năng lượng thạch bảo vệ, Chiến Sĩ Cương Thiết giống như con cọp giấy vậy. Không những tự động mất máu, phòng ngự cũng suy yếu đi rất nhiều. Cho dù đây là một tin tốt, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ mà nói cũng không có gì tốt cả.

Toàn bộ hoàng cung Ốc Tác Khoa đang rung rinh sắp đổ, giống như chỉ một khắc nữa sẽ sụp đổ. Trần nhà có rất nhiều đá vụn rơi xuống, bụi đất cũng phủ một lớp mưa mịt mù. Nếu không cẩn thận bị đè là chuyện bình thường.

Lưu Niên và Diệp Từ trong tình cảnh như vậy cùng Chiến Sĩ Cương Thiết đánh nhau, không chỉ phải đánh boss mà còn phải né đá rơi, chật vật vô cùng. Đang đánh thì Diệp Từ đột nhiên nghĩ ra một chuyện.

“Đúng rồi, Defeilai đi đâu rồi? Lúc nãy không phải là còn kích hoạt cái gì đó, hiện tại đi đâu rồi?”

Diệp Từ chiến đấu với Mitchell vì vậy không chú ý đến Defeilai lắm, khác với Lưu Niên. Anh vẫn giữ chân Defeilai nên nắm rõ tình trạng của NPC trong lòng bàn tay. Anh vừa né một viên đá rơi xuống vừa trả lời cô:

“Em xem trên đầu boss có phải có một Địa Tinh ngất xỉu không?”

Diệp Từ nhìn kĩ, đúng vậy. Trên đầu Chiến Sĩ Cương Thiết có một vương miện. Vương miện này giống như làm đẹp thôi nhưng có hiệu quả khác. Thực tế đó là một nơi để điều khiển, chỉ cần biết cách có thể điều khiển được Chiến Sĩ Cương Thiết. Lúc nãy Mitchell tự ý cho Chiến Sĩ Cương Thiết tăng sức mạnh, vì vậy khiến năng lượng bạo phát. Mà Defeilai không bị quăng ra ngoài, chỉ là bị va chạm nên ngất rồi. Không tỉnh lại được nữa.

“Tôi thấy khi Chiến Sĩ Cương Thiết chết cũng là lúc nơi này sập. Vậy chúng ta làm sao ra ngoài?”

Diệp Từ rất quan tâm chuyện này, nếu không phải điều gì khẩn cấp cô không muốn chết ở Tây Đại Lục. Với cả phó bản này gần hoàn thành rồi, nếu lúc này chết đi là công cốc à?

“Defeilai tỉnh”

Lưu Niên không hề nôn nóng.

“Sao anh biết?”

“Lúc nãy em lên đài, tôi ở dưới đấu với Chiến Sĩ Cương Thiết. Hệ thống cho tôi một đếm ngược thời gian Defeilai tỉnh. Còn mười mấy giây thì ông ta tỉnh rồi. Lúc đó chắc là sẽ có cách ra ngoài. Chúng ta đã vào trong này rồi, hệ thống sẽ không để chúng ta chết trong phó bản đâu”

Lưu Niên vẫn tiếp tục đánh nhau với Chiến Sĩ Cương Thiết, ngữ khí vân đạm phong khinh. Nghe như vậy cho người khác cảm thấy an tâm.

Trong lòng Diệp Từ bác bỏ anh, anh nghĩ hệ thống vậy do anh AFK quá sớm. Sau khi anh ta rời game ba năm thì sẽ có một phiên bản hoàn toàn mới, lúc đó xuất hiện một biện pháp hoàn thành phó bản không thể tưởng tượng được. Diệp Từ nhớ đến một phó bản cỡ lớn, nếu muốn đánh qua như phó bản thường thì tất cả mọi người trong phó bản phải tích đủ 3 lần chết mới có thể đi qua. Đoàn người ai cũng phải chết, nếu không thì đừng hòng đi qua. Sau này phó bản đó được mệnh danh là “nơi bị ép tự sát tập thể”. Trong phó bản đó, cho dù là đai thần đi nữa cũng phải cởi sạch quần áo tự sát ba lần. Như vậy có phải người ta điên cuồng hay không?

Vì vậy so sánh với nhau, Ốc Tác Khoa nếu không giống nó cũng chẳng khó khăn gì.

Lúc Diệp Từ còn đang suy nghĩ lung tung, thì Defeilai trên đầu Chiến Sĩ Cương Thiết đã loạng choạng ngồi dậy.

“Trời ạ, đây là đâu? Xảy ra chuyện gì?”

Trong phó bản, NPC có nói gì cũng sẽ hiện ra trong kênh thường. Chẳng qua kênh này chỉ có những người có quyền hạn mới nhìn thấy trên đầu NPC có đối thoại. Như vậy đã là có tính người lắm rồi. Nếu như với người có nhiệm vụ là chuyện vô cùng có lợi.

“Tôn kính đức Defeilai tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi. Chúng tôi đã lấy được Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng, hơn nữa Chiến Sĩ Cương Thiết cũng chết rồi. Nhiệm vụ ngài giao chúng tôi đã hoàn thành. Nhưng hoàng cung này cũng sắp đổ nát rồi, ngai có cách nào thoát ra không?”

Diệp Từ dùng lời nói mặc định trong nhiệm vụ báo cáo tình huống hiện giờ cho Defeilai.

“Các ngươi làm gì đến mức này?”

Defeilai kinh ngạc, nhảy từ trên đầu Chiến Sĩ Cương Thiết đứng trước Lưu Niên và Diệp Từ. NPC quay đầu nhìn hai người đang chiến đấu với Cương Thiết Chiến Sĩ, gương mặt bi ai.

“Tác phẩm tự hào nhất của ta, không ai có thể nhìn thấy nữa rồi”

Dứt lời, cũng không biết Defeilai lấy từ đây ra một bộ điều khiển, dùng sức đè xuống. Một lồng ánh sáng đỏ bao vây Boss thành một cái lồng. Ngai lập tức Chiến Sĩ Cương Thiết không hoạt động nữa, thân thể ngã dưới đất.

Toàn bộ hoàng cung rung động càng lúc càng lớn, sắp sụp rồi. Defeilai lẩm bẩm gì đó, trên mặt đất xuất hiện một vòng sáng đường kính 5 mét. Defeilai quay về phía hai người:

“Đi thôi, rời khỏi nơi này đi”

Trong lòng Diệp Từ đột nhiên suy nghĩ. Cô ngẩng đầu nhìn Ries Kniffen và Mitchell… trong lòng đột nhiên hơi trầm xuống. Có thể đưa họ cùng đi không? Nhiệm vụ của họ giống như chỉ là phụ, Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng cũng cầm đi được rồi, Chiến Sĩ Cương Thiết cũng bị đánh chết rồi. Dựa theo suy nghĩ bình thường nhiệm vụ đã hoàn thành… nhưng nếu đưa Địa Tinh Vương ra ngoài thì sao đây?

Nghĩ đến đây, cô nói rất nhanh với Defeilai:

“Xin chờ một chút, tôi sẽ trở về ngay”

Lưu Niên cũng hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Từ. Anh lập tức chạy theo Diệp Từ đến nơi Mitchell.

“Em muốn mang Mitchell rời đi?”

“Ừ, tuy bây giờ nhiệm vụ đã xong. Nhưng tôi nghĩ nếu mang theo họ khen thưởng có gì khác không?”

Diệp Từ nói suy nghĩ của mình cho Lưu Niên.

“Muốn dẫn NPC đi nhanh có điều kiện, nỗ lực một lần xem có dẫn họ ra được không”

Lưu Niên hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Diệp Từ. Có thể đạt được khen thưởng cao hơn, chỉ có người ngốc mới từ chối.

Hai người như hai cái bóng lướt qua, rất nhanh nhảy lên sân. Nếu hai thợ săn chạy đi bằng hết tốc độ thì không thể chậm được. Thời gian trong chớp mắt, hai người đã đứng ở sân. Chỉ thấy Mitchell vẫn ôm Reis Kniffen ngồi tại chỗ, giống như cả hoàng cung có đổ sập cũng không ảnh hưởng gì đến Mitchell cả. Mitchell cứ ngồi ở đó, lẩm nhẩm ngôn ngữ Địa Tinh mà Diệp Từ không hiểu được với người trong lòng.

“Mitchell bệ hạ, hiện tại hoàng cung gần sập rồi. Người đi cùng chúng tôi đi”

Vào lúc này cô chẳng mong Mitchell chú ý đến mình, bỏ qua nghi lễ đối diệp với Mitchell ngồi hõm ở đó. Nói ra suy nghĩ của mình.

“Đi? Đi đâu?”

Mitchell mờ mịt nhìn Diệp Từ, không có sự giận dữ lúc cô lấy quyền trượng nữa, giống như một cái xác không hồn.

“Đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi đây”

Lúc Diệp Từ đang nói chuyện, một khối đá lớn rơi xuống đầu Diệp Từ. Suýt nữa là đè cô. May có Lưu Niên nhanh mắt, nắm lấy tay cô kéo sang một bên.

Diệp Từ ngẩng đầu lần hai, Mitchell vẫn đang ngồi đó. Nhưng Mitchell nhìn về phía cô, dùng một giọng nói thê lương từ từ nói tiếp:

“Không, ta không đi đâu cả. Ta muốn ở đây, ta là Địa Tinh Vương. Ta phải ở lại Ốc Tác Khoa”

Diệp Từ cắn răng, từ trong lòng lấy ra Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng nói với Mitchell:

“Chỉ cần ngài đi theo chúng tôi, tôi sẽ trả lại quyền trượng cho ngài”

Đây là một việc mạo hiểm. Nếu như trả lại quyền trượng, nhiệm vụ này không thể hoàn thành. Nhưng Lưu Niên không hề nói gì cả, lẳng lặng nhìn cô và Mitchell. Hai mắt khẽ nheo lại như đang tính toán gì đó.

“Không, ta không muốn. Ta sẽ không giao Reis Kniffen cho các ngươi!”

Xem ra Mitchell vẫn còn ám ảnh việc Diệp Từ lấy quyền trượng đổi người. Vì vậy với giao dịch này Mitchell không thèm để cho Diệp Từ chút mặt mũi.

“Các Tinh Linh, các người mau đi thôi. Hoàng cung sụp đổ muốn đi cũng không được nữa đâu!”

Lúc Diệp Từ còn đang thuyết phục Mitchell thì Defeilai đã lo lắng giục giã. Trong mấy phút, hoàng cung càng lay động nhiều hơn. Địa chấn kéo đến ngày càng mạnh, hoàng cung càng ngày càng lung lay. Có thể đoán được không trụ được bao lâu nữa.

Diệp Từ cũng hơi thất vọng, thật sự không kiên trì được nữa. Cô tiếc nuối nhìn Lưu Niên, lắc đầu.

“Chúng ta đi thôi”

Lưu Niên nắm lấy tay cô kéo lại, sau đó mỉm cười thản nhiên.

“Chờ một chút”

“Sao vậy?”

Diệp Từ kì quái nhìn anh, phát hiện anh đã quay đầu nói với Mitchell:

“Mitchell bệ hạ tôn kính, lẽ nào người không hi vọng Reis Kniffen sống lại sao?”

“Sống lại?”

Mitchell với đề tài này hứng thú hơn nhiều, nhưng tia hưng phấn kia chỉ thoáng qua trong mắt. Sau một thoáng, ông thất vọng lắc đầu.

“Không, làm gì còn cách nào. Cương Thiết Chiến Sĩ đã phế bỏ, ta lấy gì trao đổi với Naga? Không còn cách nào nữa…”

“Người chưa bao giờ nghe Long tộc có thể cải tử hoàn sinh sao?”

Lưu Niên cười giảo hoạt rồi lại thở dài.

“Xem ra bệ hạ không muốn thấy Reis Kniffen phục sinh. Bằng không tại sao không đi trung bộ đại lục tìm nữ vương của Long tộc?”

Mitchell ngẩn người ở đó, không nói gì cũng không tỏ thái độ gì. Mà Lưu Niên cũng quay đầu không nhìn họ nữa, kéo tay Diệp Từ lôi đi.

“Chúng ta đi thôi”

“Đi bây giờ?”

Diệp Từ rõ ràng nhìn thấy có hi vọng, không ngờ Lưu Niên lại muốn đi.

“Đương nhiên phải đi”

Lưu Niên mỉm cười với cô, cùng nhau nhảy xuống đất rồi chạy về Defeilai.

Diệp Từ minh bạch ý đồ của Lưu Niên. Cô dùng kênh đội hỏi

“Lúc giao tiếp với Mitchell anh nắm được bao nhiêu phần trăm?”

“50/50, tôi liên hệ lại khởi đầu và kết quả của nhiệm vụ. Nghe đối thoại của em với NPC, cảm thấy nếu như là Tinh linh vương Dole phục sinh thì dễ dàng thôi, còn thành công hay không thì trời mới biết được”

Lưu Niên cũng là một người đầu cơ trục lợi, biện pháp này nghĩ ra trong thời gian hơi gấp nên Diệp Từ chưa nghĩ đến, anh cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi.

“Xem ra anh đầu cơ trục lợi thành công rồi”

Hai người vừa chạy vừa nói chuyện chạy về phía Defeilai đã thấy Mitchell ôm Reis Kniffen chạy đến trước mặt rồi.

Sau đó hai người cũng đến.

Tuy Defeilai không biết Diệp Từ với Lưu Niên nói gì với Mitchell, nhưng không nằm trong phạm vi quan tâm nên NPC không nói gì cả. Lúc tất cả tập hợp, nhảy lên truyền tống trận thì Defeilai cũng nhanh chóng đọc chú ngữ.

Trên đỉnh đầu có tiếng ầm ầm rất lớn, Diệp Từ ngẩng đầu lên. Một khối đá lớn rơi xuống họ.

Đi kịp hay bị đá đè chết?

Trong nháy mắt, Diệp Từ nghĩ rất nhiều vụn vặt. Nhưng thật kì lạ, cô không hề căng thẳng. Hờ hững như thể tất cả những thứ này không liên quan đến mình.

Lúc đá gần rơi xuống đầu họ, chú ngữ của Defeilai cũng niệm xong. Truyền tống trận sáng rực rỡ rồi biến mất trong đống đổ nát của hoàng cung. Khối đá vừa rồi rơi xuống đúng nơi họ vừa đứng.

Chốc lát, họ bị đẩy khỏi phó bản cùng hai NPC. Vị trí đang đứng là trên một đỉnh núi của Ốc Tác Khoa. Diệp Từ quan sát xung quanh. Đây là nơi mà Diệp Từ cùng Lưu Niên đi vào mà? Thế nhưng bên trong không yên tĩnh như đã bỏ hoang, bên trong đang rung động.

Từ rất xa, nơi vốn là Ốc Tác Khoa bụi bốc lên mù mịt. Khói cuộn đầy trời, tất cả bị bụi bao phủ không thấy được gì cả. Không rõ sau khi bụi biến mất, nơi này sẽ có cảnh quan gì…

Diệp Từ với Lưu Niên không có tâm trạng như Defeilai và Mitchell. Trước tiên đừng kể đến thân phận của họ, chỉ kể đến chủng tộc thôi. Họ đều là Địa Tinh, mà Ốc Tác Khoa được mệnh danh là thiên đường của Địa Tinh. Nơi đó là quê hương của họ, đứng trên lập trường của họ trơ mắt nhìn quê hương của mình bị phá hủy… đã vậy còn hủy dưới tay mình. Ai cũng không có cảm giác vui vẻ được.

Mitchell ngồi sụp dưới đất, lẳng lặng nhìn đám bụi mù. Dùng ngôn ngữ Địa Tinh lầm bầm:

“Xong rồi, tất cả xong rồi…”

Defeilai đứng trước Mitchell không nhúc nhích, chỉ là vai hơi run rẩy. Vẫn đang chìm trong thương tâm. Một lát sau, ông ta đưa tay quệt quệt mắt. Yên lặng rấm rức khóc lên.

Diệp Từ nhìn đến đây vỗ vỗ vai Defeilai, dùng ngôn ngữ an ủi.

“Tôn kính Defeilai tiên sinh, tôi hiểu cảm thụ của ông. Xin đừng quá thương tâm”

“Các người không hiểu, làm sao hiểu cảm giác dùng chính tác phẩm mình tự hào nhất phá hủy quê hương của ta? Ta là tội nhân của Địa Tinh… ta còn sống làm gì nữa?”

Defeilai lấy tay ôm mặt, khóc như một đứa trẻ. Ông ta cố chấp nhận hết tội lỗi vào mình, vô cùng hổ thẹn.

“Ngài làm sao biết không hiểu?”

Lưu Niên đi đến bên cạnh Defeilai, lẳng lặng nói.

“Tuy rằng quê hương ngài phá hủy rồi, nhưng chỉ cần nơi nào còn vua Địa Tinh, một lần nữa xây Ốc Tác Khoa thứ hai còn khó sao? Còn tôi và cô ấy và Tinh Linh. Ngài cũng biết trong chiến tranh với Naga Tinh Linh Vương mãi mãi ngủ rồi. Không biết bao giờ vương mới tỉnh dậy. Chúng ta thậm chí còn không tìm được phần mộ của vương. Không có Tinh Linh Vương, một phần đất dành cho Tinh Linh còn không giữ được… ngài làm sao nói chúng tôi không hiểu cảm thụ của ngài?”

Defeilai nghiêng đầu, nước mắt ràn rụa nhìn hai người. Tuy rằng ông ta không trả lời, nhưng dựa vào nét mặt của ông ta đã biết ông ấy tiếp nhận sự an ủi của họ.

Diệp Từ khẽ mỉm cười, xem ra người lăn lộn trong Đồ Thư Quán không phải chỉ một mình mình, trước mặt còn một tên cuồng sách nữa. Lưu Niên không giống như cô, có gần mười năm để đọc sách như cô. Mà toàn bộ kiến thức đều là đời này thu nhập. Có thể thấy anh so với cô càng thêm nỗ lực. Cô không khỏi kính trọng anh thêm mấy phần. Anh thật sự có đầy đủ phẩm chất để trở thành cao thủ đỉnh cấp. Không chỉ có thao tác hoàn hảo, còn có một sự tỉ mỉ cùng nghiêm túc nghiên cứu trò chơi này.

Đúng vậy. Mỗi cao thủ đỉnh cấp không phải tự nhiên mà sinh ra.

Cô tiếp lời Lưu Niên nói tiếp.

“Tuy rằng tộc Tinh Linh vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng chúng tôi chưa từng từ bỏ hi vọng tìm Tinh Linh Vương Doll. Cũng không hề bỏ qua việc có thể tìm được quê hương của Tinh Linh. So với Tinh Linh, Địa Tinh tại sao lại từ bỏ như vậy?”

Nói đến đây, Diệp Từ quay sang nhìn Mitchell, phát hiện ra ông ta từ lúc nào cũng đang nghe hai người nói chuyện với Defeilai.

“Ngài xem đi, ngài vẫn còn Địa Tinh Vương ở đây. Tuy rằng ngài ấy từng phạm sai lầm, nhưng ai mà chẳng từng sai lầm? Chỉ cần ngài ấy còn, linh hồn Địa Tinh vẫn còn tồn tại. Một Ốc Tác Khoa đã là gì? Dựa vào trí tuệ của Địa Tinh, chẳng lẽ không kiến tạo nổi một Ốc Tác Khoa khác sao?”

Defeilai chậm rãi nhìn Mitchell, cũng không biết bao lâu mới nhìn lại Diệp Từ và Lưu Niên. Defeilai hành lễ trước hai người bằng một lễ tiết trang trọng nhất của Địa Tinh. Đây là hành lễ của Địa Tinh với người mà họ tôn kính nhất. Ông ta chậm rãi nói.

“Cám ơn hai vị, Tinh Linh. Bằng hữu vĩnh cửu của Địa Tinh!”

Defeilai nói xong, Mitchell cũng đứng lên. Ông ta cũng hành lễ tương tự Defeilai. Chậm rãi, cũng bình tĩnh nói.

“Các Tinh Linh, cảm tạ các vị đã vì Địa Tinh chúng tôi làm tất cả việc này. Hai người mãi là bằng hữu tôn quý nhất của Địa Tinh.”

Tuy rằng Mitchell đã đem Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng giao cho Diệp Từ. Nhưng tên của ông ta vẫn có một dòng “Địa Tinh Vương- Mitchell”. Nên khi ông ta nói xong, Diệp Từ và Lưu Niên nghe thấy được tin tức hệ thống nhắc nhở:

[Danh vọng của bạn với Địa Tinh đạt mức tôn kính]

Đây là thu nhập ngoài ý muốn, làm sao Diệp Từ cũng không nghĩ ra làm có một nhiệm vụ, qua được một phó bản có thể làm danh vọng vọt lên tôn kính. Đây là phần thưởng Diệp Từ hài lòng nhất khi đi Tây Đại Lục. Cô quay đầu nhìn Lưu Niên, Lưu Niên cũng đang quan sát cô. Trong ánh mắt anh, có thể thấy sự bất ngờ với khen thưởng này. Anh còn huýt sáo thể hiện mình đang rất vui nữa.

Defeilai trên đầu có một nhắc nhở nhiệm vụ có thể giao. Diệp Từ đưa Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng cho ông ta. Hệ thống thông báo đã xong nhiệm vụ. Defeilai lấy ra hai túi đồ rồi quẳng cho Diệp Từ với Lưu Niên.

“Tôi không có đồ vật gì đặc biệt cho hai vị đủ diễn tả lòng biết ơn cả. Chỉ có vật này, hi vọng hai người không từ chối.

Thập phần cảm tạ hai vị đã mang tôi ra khỏi hoàng cung Địa Tinh”

Đồ vật giống nhau, đều là một quyển sách. Cùng có vỏ bọc bằng da đã cũ. Khác duy nhất là một quyển ở trên dùng cổ ngữ Địa Tinh viết [Bút kí công tác của Defeilai] Thượng, quyển còn lại là Hạ. Diệp Từ giữ quyển Thượng. Lúc cô lật sách ra, hệ thống nhắc nhở cô.

[Một trận cổ ngữ kì lạ truyền vào tai bạn, bạn cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm động. Bạn đã học được ngôn ngữ Địa Tinh]

Không ngờ nha, lật sách của Defeilai còn được khuyến mãi nữa.

Diệp Từ nghe xong những lời kia, cô chau mày đọc sách. Không hài lòng lắm. Theo như sách này, cô giữ quyển đầu, Lưu Niên giữ quyển sau. Đây không phải nói cho cô biết vĩnh viễn cô cũng không có quyển nguyên vẹn hay sao? (**đồ đôi :”> hí hí)

Lưu Niên dường như đoán được suy nghĩ của Diệp Từ, anh mỉm cười.

“Đúng rồi, Tiểu Công Tử. Em còn nhớ trước khi vào hoàng cung chúng ta có đánh cuộc không? Tôi nghĩ ra rồi”

Diệp Từ lúc này làm gì còn tâm trạng thảo luận chứ? Cô đang suy nghĩ làm sao để tập hợp được sách. Thế là ngữ khí có phần lơ đễnh.

“Anh nghĩ ra gì?”

“Đơn giản lắm, khi nào Trung đại lục mở ra. Chúng ta đến Đại Học Giả sao sách ra một bản rồi trao đổi được không?”

Đề nghị này rất tốt, nhưng Diệp Từ không tin tưởng dễ dàng như vậy. Không lâu sau đó, họ sẽ khôi phục quan hệ trước kia. Làm sao tin Lưu Niên không lật lọng?

“Kí hợp đồng, tôi sẽ tin anh”

Lưu Niên nhìn thấy Diệp Từ bày ra bộ dáng tính toán chẳng thèm để ý. Anh cười vui vẻ vỗ vỗ quyển sách.

“May quá, tôi cũng không tin em sẽ giữ lời”

Diệp Từ híp mắt nhìn Lưu Niên, đầu có vài vạch đen. Tên khốn khiếp này, nói gì cũng hay ho. Thế nhưng kí hợp đồng là biện pháp tốt nhất rồi. Không sợ đối phương không tuân theo, dù sao hệ thống cũng rất công bằng trong việc này. Nếu vi phạm quy ước của hợp đồng hình phạt rất nặng.

Hơn một phút, hệ thống tự sao cho hai người mỗi người một bản. Diệp Từ đọc kĩ, rồi cùng Lưu Niên kí vào. Hai người kí xong thì thỏa thuận hoàn thành. Cô cất bản hợp đồng đi, ngẩng lên thấy Lưu Niên đang vươn tay về phía mình.

“Ừm, Tiểu Công Tử. Vì tương lai hợp tác vui vẻ, bắt tay đi”

Diệp Từ nhíu mày nhìn Lưu Niên, sao cô cứ thấy kì kì thế nào?

Lưu Niên nheo mắt.

“Lẽ nào em thấy với Apsalom là hợp tác, còn với tôi thì không hả?”

Khóe môi cô giật giật, cô mới không thèm cùng Lưu Niên đàm phán hợp tác. Vì vậy cô khoanh tay trước ngực.

“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có hợp tác gì đó, kí hợp đồng là được rồi”

Dứt lời, cô hừ mũi, quay đầu nhìn Defeilai. Ở lúc họ kí hợp đồng, Defeilai và Mitchell cũng đối thoại. Nhưng họ nói với nhau nội dung cũng không quan trọng lắm, hai người nói chuyện cũng gần xong.

Lưu Niên sờ sờ mũi, nhìn bóng lưng Diệp Từ buồn cười lẩm bẩm.

“Biết là ra ngoài thành kiểu này mà, biết vậy ở trong phó bản mới tốt. Chẳng đáng yêu gì cả”

“Anh nói gì?”

Diệp Từ giật giật tai dài, tuy rằng cô không nghe rõ anh nói gì nhưng vẫn có cảm giác đây tuyệt đối không phải là lời hay ho gì.

Lưu Niên mỉm cười chỉ Defeilai:

“Có nhiệm vụ”

Diệp Từ quay đầu đi, nhận nhiệm vụ của Defeilai. Nhiệm vụ này là đưa lại Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng cho Mitchell. Lúc nãy cô lật lại đối thoại trong kênh NPC, hiện giờ hai người đang bàn về việc Ốc Tác Khoa sập xuống. Defeilai dĩ nhiên là vô cùng hối hận, ông ta nhận sai và nguyện ý đưa Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng cho Mitchell.

Mitchell cầm Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng, lẳng lặng cầm trong tay quan sát rất lâu mới thở dài một hơi.

“Ốc Tác Khoa là mảnh đất thần linh ban cho Tinh Linh chúng ta, nhưng chúng ta lại không hề biết quý trọng. Hiện tại hủy diệt trong một ngày… Thần linh! Cầu xin hãy bảo vệ chúng tôi, dẫn dắt con cái của người tìm kiếm mảnh đất phồn viên. Con cái người sẽ kính cẩn nghe theo người, không bao giờ phản nghịch lại người nữa!”

Dứt lời, ông vung nhè nhẹ quyền trượng. Trong miệng ngâm xướng một chú ngữ cổ xưa thật dài. Mà quyền trượng ngày càng phát sáng rực rỡ, màu đỏ trên bảo thạch đỏ đậm như máu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Diệp Từ theo bản năng lùi một bước đứng ở sau Mitchell. Đứng song song với Defeilai và Lưu Niên. Để Mitchell đứng trước đội ngũ.

Trãi qua một lúc sau, đến khi thần chú ngâm xướng xong. Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng giống như một vật thể sống, hào quang tứ phía bao phủ lấy quyền trượng màu hồng nhạt. Ánh sáng này càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan rộng.

Lúc này, mật ngữ của Lưu Niên vang lên. Tuy rằng thời điểm này anh không thích nhận bất cứ mật ngữ khẩn nào cả. Tuy vậy, mật ngữ từ Apsalom anh vẫn không do dự nhận. Lưu Niên chưa nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói của Apsalom.

“Lưu Niên, Lưu Niên! Chúng ta làm xong nhiệm vụ rồi, tìm ra nhiệm vụ thăm dò bí ngân quặng mạch do Hắc Thuyết người lùn giao rồi!!!”

“Ờ? Đúng là tốt nha”

Lưu Niên không giống Apsalom từ đầu đến đuôi đều nghi ngờ lời nói của Diệp Từ. Từ lúc cô cùng Apsalom làm giao dịch về Bí Ngân anh đã tin lời cô nói rồi. Đây không phải vì Lưu Niên có tình cảm với Diệp Từ mà trở nên mù quáng tin cô. Mà là anh tin cô không phải là người ngu ngốc đùa với tính mạng của mình, huống hồ. Công Tử U là người vô cùng thông minh, cô sẽ không đem lợi ích tương lai ra đánh cuộc gây hiềm khích làm gì.

“Cậu còn ở bên trong phó bản à?”

Apsalom hưng phấn đến mức gần bay lên rồi, vì vậy bây giờ Lưu Niên tát anh hai bạt tai anh cũng không ho he gì chứ đừng nói đến việc Lưu Niên mất tập trung tí tẹo.

Lưu Niên nhìn vị trí hiện tại, muốn nói là vẫn đang ở trong phó bản. Chỉ tiếc là không được, anh đang đứng gần phó bản. Cũng không phải ở trong phó bản. Nhưng mà vị trí này cũng không bên ngoài Tiên Huyết Khoáng Dã. Nếu tính là bên trong phó bản chắc không sai?

“Ừ, vẫn còn trong phó bản”

“Bao lâu nữa cậu mới ra ngoài?”

Lưu Niên ngẩng đầu nhìn Sinh Mệnh Bảo Thạch Quyền Trượng phía trên vẫn đang tỏa hào quang, không nhìn rõ cuối cùng. Nhiệm vụ này vốn là xong rồi, nhưng nhìn tư thế của Mitchell… giống như đang làm gì nữa. Mà chuyện này đến bao giờ xong? Có trời mới biết.

“Không biết”

Lưu Niên chậm rì rì trả lời.

“Làm gì vậy?”

“Tớ đang ở Thánh Quang Thành, tớ muốn cám ơn Công Tử U nên muốn mời cô ấy ăn cơm”

Apsalom hưng phấn đến mức quên mất là Diệp Từ không thể đi vào Thánh Quang Thành.

“Lần này không nhờ Công Tử U chúng ta hoàn toàn bị động rồi, giờ thì khỏe rồi. Có Bí Ngân Mạch Khoáng, chí ít chúng ta nắm vững kinh tế toàn Tây Đại Lục rồi”

“Cô ấy là người chơi của Đông Đại Lục, không vào được Thánh Quang Thành”

Lưu Niên nhàn nhạt chỉ ra cốt lõi, đập vỡ hưng phấn của Apsalom.

“Aiz, tớ quên mất chuyện này. Làm sao cám ơn cô ấy bây giờ? Mặc dù nói đây là hợp tác, nhưng cô ấy vẫn thiệt thòi”

Apsalom vô cùng vui vẻ, lời nói cũng hồ hởi.

“Đến nhà kho lấy một quyển Ưng Nhãn Thuật đi. Coi như quà cám ơn của cậu”

Cũng không biết là phó bản này có bạo ra Ưng Nhãn Thuật được không, nhưng từ đầu đi phó bản đến giờ chưa có nổi một quyển sách kĩ năng. Chứ đừng nói đến Ưng Nhãn Thuật. Khi mới tiến vào phó bản, Diệp Từ không biết có nhớ rõ không, chứ anh thì nhớ rõ lời đã hứa với cô.

“Lát nữa rời phó bản, tìm người đưa đến đây. Nhớ, là người của cậu.”

“Được rồi, lát nữa cậu liên lạc với tớ”

Trong lúc hai người còn đang nói nhảm, quả cầu ánh sáng kia đã to đến bảy tám mét. Mitchell dùng cổ ngữ Địa Tinh hô to một tiếng

“Đi”

Quả cầu ánh sáng liền bắn về phía Ốc Tác Khoa đang sụp đổ. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ Tây Đại Lục rung động.

Cát bay đá loạn. Bụi mù mịt.

Diệp Từ cũng biết là sau khi ánh sáng kia tản ra sẽ xảy ra vài chuyện, nhưng không nghĩ là nổ nha! Cô theo bản năng trốn vụ nổ, không ngờ va vào một lồng ngực dày rộng. Cô không kịp phản ứng, đã bị người kia ôm lấy rồi lăn đi. Cùng ngã trên mặt đất.

Lưng bị người khác nằm đè lên người. Diệp Từ cũng không khó chịu lắm, chỉ là cánh tay bị cát bay va vào đá nhọn nên nhói đau. Tuy rằng cát va lên người chỉ mất 1 HP thôi, nhưng vẫn khó chịu. Chỉ chừng đó thôi, cô thấy HP của mình giảm xuống 1/4

Mà trong kênh tổ đội, Diệp Từ thấy HP của Lưu Niên chỉ còn 1/5.

Lưu Niên gắt gao bảo vệ cô, không dùng ngôn ngữ, chẳng có động tác dư thừa. Giống như Diệp Từ là một phần thân

thể của mình.

Thịch thịch thịch.

Mặc dù tiếng động kia rất lớn, Diệp Từ đều không nghe được. Cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim cách mình rất gần đang đập trầm ổn. Không biết là trái tim ai.