Liệu Anh Còn Nhớ?

Quyển 1 - Chương 8




Author: Lục Lạc Nhi

Beta – or: Mèo Suni

Bài quốc ca dừng lại trong sự tán thưởng của mọi người, Châu Bảo Bảo cúi đầu trước khán giả, nghiêng người chào. Sau khi tràng pháo tay kết thúc, cô nhanh chóng rời khỏi hồ nước nhân tạo, trở về hậu trường thay quần áo. Thế nhưng khi Châu Bảo Bảo bước vào phòng thay đồ, cô lại cảm thấy cơ thể mình không ổn. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra ướt đẫm lưng áo, đầu óc Châu Bảo Bảo trở nên nặng trịch, lồng ngực co thắt khiến cô không thể thở nổi. Bước chân lảo đảo dần trở nên vô lực, Châu Bảo Bảo ngã quỵ trong phòng hóa trang cá nhân, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại vì đau đớn. 

Đồng tử co thắt như muốn nổ tung, Châu Bảo Bảo run rẩy ôm lấy cơ thể mình. “Đau quá, có ai không? Cứu tôi với. Đau quá!’’ Nhưng không một ai nghe thấy lời cầu cứu trong đau đớn của Châu Bảo Bảo. Móng tay đâm sâu vào da thịt tóe máu, cô có thể cảm thấy máu trong cơ thể mình đang chảy ngược ra ngoài. Có một thứ gì đó đang gào thét muốn được giải phóng, bản ngã cuối cùng trong cô đang thức tỉnh. Một tiếng hét tuyệt vọng thoát ra khỏi miệng cô gái, khuấy động hậu trường vốn đang tất bật.

Ở phòng nghỉ VIP cách đó không xa, Thái Thành lại đang đau đầu đối phó với con ma men tên Gris. Khó khăn lắm Thái Thành mới dỗ cô chịu ngồi yên trong khi anh liên lạc với bác sĩ tìm thuốc giải rượu cho cô. Nhìn Gris cô độc cuộn tròn người trên ghế, khiến Thái Thành đau lòng, anh vỗ nhẹ lưng cô gái: “Sao lại thành ra bộ dạng này kia chứ?” 

Thế nhưng khi chạm vào lưng Gris, bỗng nhiên anh lại phát hiện ra có chỗ không đúng. Cả cơ thể cô run lên bần bật, mồ hôi đổ ra như tắm, các cơ bắt đầu co rút khiến Gris đau đớn. Ngay cả khi say rượu, Gris cũng bị những cơn đau làm tỉnh táo, miệng lưỡi cô gái đắng ngắt, cơ hàm cứng đờ khiến cô không thể mở miệng. 

Duy chỉ có đôi mắt là ánh lên sự hoảng loạn, cầu cứu nhìn về phía Thái Thành. Nhận ra tình trạng khác thường của Gris, Thái Thành nhanh tay cố định cô một chỗ, vội vàng liên lạc với Nolan, anh hét lên qua thiết bị liên lạc, giọng nói lạc đi vì sợ hãi: “Nolan, không ổn rồi, mau bảo vệ ngài chấp chính.’’

Tử Khuynh đứng cạnh Gia Luận, đôi mắt dõi theo người đàn ông đang phát biểu trên đài cao, nghiêng đầu hỏi anh: “Này, có thật là anh đến đây để gặp em không đấy?’’ Gia Luận cười như không cười, giả vờ tựa đầu vào vai em gái, nũng nịu nói: “Bé con, em phải tin anh chứ. Chẳng qua là tò mò về Châu tiểu thư một chút mà thôi.’’ 

Tử Khuynh cảm nhận được ánh mắt hừng hực như lửa của hai người nào đó, bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng. Vừa đẩy Gia Luận ra cô vừa quát: “Được rồi, anh là động vật không xương à? Sao lại học theo bọn chúng thích quấn người đến thế?’’

Khi Gia Luận còn định chống cự, anh muốn dựa vào vai Tử Khuynh lâu hơn một chút, thì một sức mạnh không nhỏ đã kéo anh ta về phía sau, cách xa Tử Khuynh một khoảng đáng kể. Gia Luận mặt mày ảo não nhìn ‘cận vệ’ của mình: “Roy, ta là anh trai con bé mà.’’ 

Tần Ngôn không thèm đếm xỉa gì đến Gia Luận, trực tiếp đến bên cạnh Tử Khuynh chiếm lấy vị trí ban đầu của anh ta. Nhìn khí thế của học trò mình như vậy, Gia Luận cũng không dám tiếp tục trêu chọc Tử Khuynh nữa. Anh sợ nếu đùa quá trớn, đệ tử anh yêu thương nhất sẽ phản sư diệt thầy mất.

“Em rất để ý tâm trạng của hắn ta. Tử Khuynh đừng quên chính Lăng Cảnh Bình là người đã ép em đến Amory. Nếu không tại hắn, em sẽ rơi vào tình cảnh có nhà không thể về như bây giờ sao?’’ Tần Ngôn vẫn chưa từ bỏ hy vọng, anh muốn thuyết phục Tử Khuynh đi theo mình. Dù là trở về Selima cũng tốt, trong tay anh bây giờ đã nắm giữ 2/3 tài nguyên của căn cứ, anh không tin mình không thể bảo vệ Tử Khuynh. 

Tử Khuynh nhướng mày trước giọng điệu của Tần Ngôn, cô vỗ tay sau khi bài phát biểu của Lăng Cảnh Bình kết thúc, nhẹ giọng trả lời anh: “Phải, anh nói rất đúng chính Lăng Cảnh Bình là người ép tôi đến Amory. Nhưng bây giờ đã trở thành tôi tự nguyện ở lại. Tần Ngôn, đừng khiến tôi khó xử có được không?’’

Tần Ngôn siết chặt nắm tay, muốn nói tiếp nhưng lại thôi, lúc này Lăng Cảnh Bình đã bước xuống khỏi bục tiến về phía Tử Khuynh. Anh thoải mái đưa tay về phía cô, không để Lăng Cảnh Bình chờ lâu, Tử Khuynh đã tách ra khỏi Tần Ngôn rồi bước lại gần anh. Những ngón tay mảnh dẽ của cô đặt vào lòng tay to lớn của người đó, được anh kéo vào lòng mình. 

Lăng Cảnh Bình xoay người Tử Khuynh về phía những ánh đèn lấp lánh, tự hào tuyên bố với cả thế giới rằng: “Đây chính là ‘bạn đời’ mà tôi đã chọn.’’ Lời vừa dứt, mọi sự chú ý của cánh truyền thông đã đổ dồn vào Tử Khuynh và Lăng Cảnh Bình, ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu ra thì Tử Khuynh cũng không có biểu hiện gì đặt biệt. 

Mỉm cười đón nhận những thứ sắp xảy ra, chuyện này vốn dĩ phải thế, nếu người Lăng Cảnh Bình thích không phải là cô thì sẽ là Ly Châu. Việc Lăng Cảnh Bình tuyên bố ngày hôm nay cũng thế, chẳng qua cô có chút bất ngờ mà thôi. Với tính cách độc chiếm của Lăng Cảnh Bình, một khi có những nguy cơ đe dọa trực tiếp đến kế hoạch của anh ta, Lăng Cảnh Bình nhất định sẽ loại bỏ nó. Khi cánh nhà báo muốn tiến lên phỏng vấn thì đã bị cảnh vệ hai bên ngăn lại, giữ cho cô và Lăng Cảnh Bình một khoảng không yên tĩnh.

Cô nghiêng đầu giả vờ tựa vào Lăng Cảnh Bình, nhưng thật chất lại đang trò chuyện với anh: “Hình như anh chưa từng tỏ tình với tôi thì phải. Người thú các anh có tập tục bỏ qua giai đoạn hẹn hò tiến thẳng đến hôn nhân sao?’’ Cô bật chế độ làm nhiễu sóng của thiết bị liên lạc, để đảm bảo cuộc nói chuyện này không ai có thể nghe được trừ anh và cô. 

Lăng Cảnh Bình không trả lời cô, chỉ vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Anh muốn cả thế giới đều biết rằng cô là của anh, không một ai được phép cướp cô đi. Kể cả có là anh trai của cô đi nữa, thì điều đó cũng không được anh cho phép. Eirian của anh, ánh sáng của riêng anh, chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi. “Dù quá khứ có ra sao, thì hiện tại và tương lai, em đều là của tôi, cũng như tôi thuộc về em vậy.’’ Lời cam kết này còn hơn cả một câu tỏ tình truyền thống, đối với anh mà nói cô là duy nhất và cũng là tất cả.

Tử Khuynh trầm mặc không nói gì, cô không dám xoay đầu nhìn lại, sợ rằng sẽ bắt gặp ánh mắt không cam tâm của Tần Ngôn. Cô gái nhỏ thở dài một tiếng, đứng thẳng người giữ một khoảng cách nhất định với Lăng Cảnh Bình: “Lăng Cảnh Bình, tôi không yêu anh. Anh từng nói dù tôi không yêu, anh cũng sẽ giữ tôi bên cạnh. Tôi tin anh nói thật và cũng tin anh sẽ làm như vậy. Thế nhưng Lăng Cảnh Bình, anh có bao giờ nghĩ cuộc đời của tôi có bao giờ do tôi tự quyết định chưa? 

Che dấu về nguồn gốc của mình, không được phép luyện tập thể năng, ngay cả ra ngoài cũng không thể đi quá xa. Cả thế giới của tôi chỉ có xoay quanh trong bốn bức tường ở cung Aquene. Lúc ấy tôi đã cô độc biết bao, nếu không phải có Ly Châu, Tần Trọng và Tần Ngôn làm bạn có lẽ tôi đã phát điên từ lâu rồi. Tình cảm mười sáu năm yêu mội người, anh nghĩ rằng tôi có thể quên một cách đơn giản như thế sao?

Hy sinh hạnh phúc của mình để thừa kế ngôi vị, anh nghĩ tôi được phép lựa chọn à? Sinh ra là con gái của Meliora, sỡ hữu cả sức mạnh đặc biệt của bà, là ý muốn của tôi ư? Bị anh bắt đến Amory, trở thành người bạn đời anh thừa nhận, cũng là tự tôi quyết định hay sao? Tôi không thể thở nổi Lăng Cảnh Bình, cái lồng gò bó ấy cứ càng lúc càng siết chặt, đến cả thở tôi cũng không làm được. Vì thế, làm ơn, đừng bắt nhốt tôi vào cái lồng của anh nữa. Hãy để tôi được ít nhất một lần trong đời, được sống một cách tự do.’’

Những lời nói của cô khiến Lăng Cảnh Bình sững sốt, anh không thể hiểu những lý lẽ của Tử Khuynh. Lăng Cảnh Bình sinh ra đã là kẻ mạnh, một lời nói của anh tương trưng cho sức mạnh và quyền lực tuyệt đối. Anh chưa từng bị kẻ nào ép buộc, và cũng không có kẻ nào có gan ép buộc anh. Vì thế nỗi đau mà Tử Khuynh đã chịu đựng suốt mười sáu năm dài, làm sao anh thấu hiểu được cơ chứ? Lăng Cảnh Bình vẫn luôn tự quyết định, những thứ mà anh cho rằng sẽ tốt nhất cho cô. Anh giải thoát cô khỏi sự bảo bọc đến nghẹt thở của Lani, nhưng lại chính tay anh nhốt cô vào một cái lồng khác tên Lăng Cảnh Bình. 

Đây là lần đầu tiên cô trải lòng mình với anh như thế, nhiều hơn tất cả những gì họ đã từng nói với nhau. Thái Thành đã từng nói, Eirian khác với những cô gái anh đã gặp, cô không ngoan ngoãn phục tùng anh như bọn họ. Có lẽ vì điều đó mà anh đã thích cô gái này chăng, nhưng Lăng Cảnh Bình đã phủ nhận giả thuyết đó của Thái Thành. Vì anh biết cho dù cô không chống đối anh, thì anh vẫn sẽ bị Eirian thu hút. Từ ngày đầu tiên gặp nhau đã là định mệnh, nối kết anh và cô lại làm một. Tình cảm của người đàn ông này luôn hừng hực như ngọn lửa, mãnh liệt đến mức muốn thiêu rụi cô. 

Tử Khuynh vỗ nhẹ lên vai anh vài cái, xoay người rời đi, cô phớt lờ những ánh đèn cứ nhấp nháy liên tục. Thế giới ngoài kia thật rộng lớn, đầy rẫy những cạm bẫy và dụ hoặc mê người. Nhưng Mộc Lan Tử Khuynh vẫn muốn trải nghiệm nó, dù có vấp ngã cũng là do cô tự mình té ngã. Cô bước về nơi Gia Luận và Tần Ngôn đang đứng, đối diện với ánh mắt không cam tâm của anh. Giọng nói mềm mại như hơi thở, quấn quyết bên tai Tần Ngôn: “Tần Ngôn, đừng như vậy. Những điều Lăng Cảnh Bình nói đều không phải ý muốn của tôi.’’

Khi Lăng Cảnh Bình tuyên bố Tử Khuynh là bạn đời của mình, hình ảnh đó đã khiến Tần Ngôn muốn phát điên. Nhưng Gia Luận đã đặt tay lên vai anh, sức mạnh của Gia Luận rất lớn giống như muốn bẻ gãy vai anh vậy: “Roy, bé con đã lựa chọn rồi. Nếu Tử Khuynh chọn cậu, tôi sẽ không ngăn cản mà còn tác hợp cho hai người. Nhưng Lăng Cảnh Bình mới là người con bé thích, tính cách của Tử Khuynh thế nào không cần nói có lẽ cậu cũng hiểu. Một khi nó đã quyết định trừ khi con bé tự mình buông tay, thì dù trời có sập xuống cũng đừng mong ai có thể thay đổi được nó.’’

Anh đang muốn nhắc nhở Tần Ngôn, nếu Tần Ngôn có ý định gây ra bất cứ chuyện gì bất lợi đối với Tử Khuynh. Anh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho Tần Ngôn. Vì hơn hết thảy, quyết định của Tử Khuynh mới là quan trọng nhất. Gia Luận đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, người đàn ông anh tuấn che chắn cho cô gái nhỏ trong lòng mình. Hình ảnh đó không chỉ khiến Tần Ngôn khó chịu, mà ngay cả anh cũng thế. Giống như món đồ quý bị cướp mất vậy, cánh chim anh bảo vệ bấy lâu, nay đã thực sự bay xa rồi.

Nhưng bây giờ cô lại đối mặt với anh mà nói, tất cả đều không phải là ý muốn của cô. Tần Ngôn lại cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết, anh vươn tay ôm cô vào lòng, vùi đầu mình vào mái tóc của cô, khẽ gọi tên cô trong nụ cười: “Tử Khuynh, em không thể yêu hắn. Hắn sẽ giam cầm em mất thôi.’’ 

Tử Khuynh gật đầu: “Tôi biết và tôi không yêu Lăng Cảnh Bình. Nhưng vẫn chưa thể quên được Tần Trọng. Xin hãy hiểu cho tôi.’’ Lại một lần nữa Tử Khuynh thầm cảm ơn nam chính Tần Trọng, vì nếu không có anh ta thì hết lần này đến lần khác cô đều không có lý do để từ chối hai người đàn ông này. Tần Ngôn vỗ nhẹ lưng Tử Khuynh: “Chẳng phải anh đã nói anh có đủ kiên nhẫn để chờ hay sao?’’

Không khí sau lưng Tử Khuynh chuyển động, cô biết Lăng Cảnh Bình đang đứng sau lưng mình, nhưng cô không hề sợ. Dù kết quả có ra sao, Tử Khuynh nhất định phải bảo vệ Tần Ngôn an toàn, đây cũng là điều Mộc Lan Tử Khuynh mong muốn. Tử Khuynh đẩy nhẹ Tần Ngôn ra hiệu cho anh buông cô ra, cô gái xoay người lại đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Cảnh Bình: “Đây là câu trả lời của em?’’ 

Tần Ngôn nắm lấy tay cô, Tử Khuynh lắc đầu với cả hai người: “Hai anh không thể nói chuyện khác ngoài việc này được sao?’’ Lăng Cảnh Bình vươn tay về phía cô, hàng chân mày nhướng cao khiêu khích Tần Ngôn: “Lễ diễu hành sắp bắt đầu. Chúng ta phải đi, Eirian.’’ 

Thế nhưng Tần Ngôn lại không buông tay Tử Khuynh, sức mạnh tinh thần nhanh chóng bao bọc quanh hai người. Lần này, dù Tử Khuynh nguyện ý anh cũng không để Lăng Cảnh Bình chạm vào cô. Lăng Cảnh Bình ồ một tiếng, giống như phát hiện ra một điều thú vị, anh thu tay lại, đưa mắt về phía Gia Luận đang xem kịch hay: “Xem ra ngài đã dạy dỗ học trò rất tốt, Đại hoàng tử.’’ Gia Luận khoanh tay trước ngực, phất tay ra hiệu cho Lăng Cảnh Bình không cần tâng bốc anh. Thật đáng nể, dù Tần Ngôn đã che giấu thể năng thật của mình, nhưng Lăng Cảnh Bình vẫn nhận ra sự thay đổi trong cấp độ sức mạnh tinh thần của Tần Ngôn. 

Trong lúc ba người đàn ông trao nhau những ánh mắt đầy ý vị, thì Tử Khuynh cũng nhận ra sự thay đổi trong sức mạnh tinh thần của anh. Cô kinh ngạc nhìn Tần Ngôn, đôi môi khẽ run rẩy: “Tần Ngôn, thể năng của anh…Là cấp S?’’ Tần Ngôn nhận ra sự kinh ngạc trong đôi mắt của cô, nở nụ cười đắc thắng, anh tự hào trả lời: “Phải, là cấp S. Thế nào, có phải cảm thấy tôi rất lợi hại hay không?’’ Tử Khuynh phì cười, tình cảnh như thế mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn cô. Nhưng cô lại giật mình, nếu Tần Ngôn đột phá thể năng lên cấp S, với tình trạng lúc ấy của anh, nhất định sẽ rất khổ sở. 

“Xin lỗi, là do tôi. Nếu không anh đã chẳng bị thương nặng đến thế.’’ Tử Khuynh cúi đầu tự dằn vặt bản thân, cô luôn nói phải bảo vệ Tần Ngôn thật tốt, nhưng đến cuối cùng người ta vẫn bị thương vì cô. Tần Ngôn lắc đầu, anh không muốn Tử Khuynh phải cảm thấy có lỗi vì bất cứ điều gì. Kẻ đáng trách ở đây không phải Tử Khuynh, mà chính là người Tần Ngôn luôn kính trọng, gọi hắn bằng hai tiếng anh hai. Nhưng cái bẫy mà Tần Trọng lập ra để giết Tử Khuynh không ngờ lại mang đến cho anh một món hời như thế. Việc tăng cấp thể năng và Tử Khuynh được an toàn, đổi bằng việc anh bị thương thì có đáng gì.

Nỗi đau đớn của việc đột phá thể năng không phải ai cũng có thể vượt qua được. Nhất là trong lúc bị thương nặng như thế, các loại thuốc giảm đau hoàn toàn không có tác dụng với trường hợp này. Cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau chính là người có thể năng cao hơn sẽ truyền sức mạnh tinh thần củng cố cho việc đột phá đang diễn ra. Người làm được điều đó chỉ có thể là Gia Luận, anh trai cô mà thôi. 

Bây giờ Tần Ngôn không còn là người có thể năng cấp A, mà đã đột phá lên cấp S. Sau cuộc chiến với Lăng Cảnh Bình, Tần Ngôn bị thương nặng, cộng với việc tăng cấp thể năng trong khoảng thời gian ngắn khiến tình trạng sức khỏe của Tần Ngôn sụt giảm nghiêm trọng. Việc đến Amory tìm Tử Khuynh phải tạm thời lùi lại, trong suốt thời gian đó Gia Luận luôn ở cạnh Tần Ngôn. Không chỉ huấn luyện anh cách kiểm soát thể năng biến động, mà còn chăm sóc cho Tần Ngôn giúp anh ổn định sức mạnh tinh thần đang rối loạn. 

Phần lớn sự rối loạn ấy xuất phát từ việc Tần Ngôn đã chứng kiến Tử Khuynh bị thương. Dù không có mặt ở đó nhưng Gia Luận có thể hình dung ra tình huống lúc đó tồi tệ như thế nào. Tần Ngôn mất hết khả năng chiến đấu, còn Tử Khuynh lại không có sức mạnh để chống trả, bé con của anh đã có thể chết dưới hàm răng của Lăng Cảnh Bình. Nếu lúc đó Lăng Cảnh Bình không đột nhiên tỉnh lại, liệu Tử Khuynh có còn đứng ở đây để hai người bọn họ đấu đá tranh giành hay không? 

Lúc biết được âm mưu của Tần Trọng, Gia Luận thật sự muốn đến thẳng tổng bộ giết chết hắn ta. Thế nhưng, nhìn thấy Tần Ngôn như thế, vì bảo vệ Tử Khuynh mà suýt nữa mất đi tính mạng. Gia Luận lại nghĩ, người có đủ tư cách trừng phạt Tần Trọng không ai khác chính là Tần Ngôn. Bị em trai ruột của mình căm ghét, đó sẽ là nỗi đau lớn đến nhường nào, Tần Trọng đã tính toán sai đường. Bởi vậy, anh mới có thể bình tâm ở lại khu VII chờ đợi vết thương của Tần Ngôn tốt hơn. Gia Luận biết chia rẽ tình cảm anh em người khác vì mục đích trả thù cá nhân là rất ích kỷ. Nhưng thực tâm mà nói anh lại rất vui vẻ nhìn Tần Trọng tự đi vào con đường hủy diệt bản thân.

Dường như ba người đàn ông đã đạt được sự thỏa thuận nào đó trong im lặng. Ngay cả Tần Ngôn cũng đã thu lại sức mạnh tinh thần của mình, trả lại sự yên bình vốn có. Thật ra thì Tử Khuynh không muốn hình ảnh bọn họ đánh nhau sẽ được truyền thông phát sóng rầm rộ khắp cả thiên hà. Nếu chuyện đó thành sự thật, không biết giới báo chí sẽ thêu dệt thành những biên niên ký dài tập đặc sắc thế nào nữa. 

Lăng Cảnh Bình cũng không còn giữ thái độ thù địch ban đầu với Tần Ngôn nữa, thậm chí còn nhẹ giọng: “Bây giờ thể cậu có thể buông Eirian ra được rồi chứ? Ta vừa tuyên bố cô ấy là bạn đời của mình, cậu hết ôm rồi lại nắm tay cô ấy. Thiếu tướng Tần Ngôn, cậu không cần mặt mũi, nhưng Eirian thì vẫn cần.’’ 

Tử Khuynh còn tưởng, nhất định Tần Ngôn sẽ phản đối yêu cầu của Lăng Cảnh Bình đến cùng thì lạ thay, Tần Ngôn lại buông tay cô ra, còn đẩy cô về phía trước: “Lễ diễu hành sắp bắt đầu rồi. Em không thể vắng mặt được, Tử Khuynh.’’ Tử Khuynh khó tin nhìn bọn họ, trước sự gật đầu chắc chắn của Tần Ngôn, cô mới tiến lại gần Lăng Cảnh Bình. 

Bàn tay của Lăng Cảnh Bình lại vươn ra lần nữa, là hành động chờ đợi: “Câu chuyện mà em muốn biết, tôi sẽ từ từ kể cho em nghe.’’ Giống như bị những lời nói đầy mê hoặc ấy mời gọi, Tử Khuynh đã đặt tay mình khoác qua tay của Lăng Cảnh Bình tự lúc nào. 

Trong lúc chính cô còn đang ngạc nhiên về hành động kỳ lạ của bản thân mình. Thì một tiếng hét hốt hoảng đã phá tan bầu không khí an tĩnh xung quanh: “Lăng Cảnh Bình, Gris và Bảo Bảo xảy ra chuyện rồi.’’ Tử Khuynh xoay phắt lại, người đang chạy đến là Nolan, nhìn biểu tình trên mặt anh ta lúc này, cô không thể không sợ hãi theo. 

Lăng Cảnh Bình vẫn bình thản: “Có chuyện gì?’’ Nolan vượt qua cận vệ vòng ngoài, lao thẳng về phía bọn họ, vừa chạy anh vừa nói: “Hóa thú dị biến.’’ Cảm xúc trong mắt của Lăng Cảnh Bình biến đổi, anh mở thiết bị liên lạc nhanh chóng bỏ các sắc lệnh giới hạn về đường truyền bên trong quảng trường. Chẳng mấy chốc, một lượng thông tin khổng lồ đổ vào thiết bị liên lạc qua các cổng kết nối, khắp nơi đều đang ở mức báo động đỏ. 

Khuôn mặt của Lăng Cảnh Bình tối sầm, anh vòng tay qua eo Tử Khuynh, nhấc bổng cô lên rồi giao cho Gia Luận: “Đưa cô ấy rời khỏi đây, ngay lập tức!’’ Khi đã giao cô cho Gia Luận, Lăng Cảnh Bình mới chỉ huy binh sĩ bắt đầu sơ tán quảng trường. Lúc tình hình ở quảng trường đã được kiểm soát, anh đưa Nolan đi cùng, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của cô.

Gia Luận cũng không so đo với Lăng Cảnh Bình, tình huống bây giờ rất khẩn cấp anh chỉ có thể làm theo lời Lăng Cảnh Bình nói. Khi Nolan vừa thốt lên bốn chữ hóa thú dị biến, Gia Luận đã muốn đưa Tử Khuynh rời khỏi đây ngay lập tức. Đối với người thú ở Amory mà nói, hóa thú đồng nghĩa với việc cuộc sống của kẻ đó đã chấp dứt, án tử hình là điều không thể tránh khỏi. 

Sức mạnh của thú biến dị vô cùng hung ác, lại đánh mất lý trí của con người, đối với chúng giết người chính là mục tiêu duy nhất. Huống chi lại có đến hai người biến dị đang quanh quẩn bên trong khu vực quảng trường. Như thế thì sức phá hủy sẽ lớn đến đâu? Gia Luận không dám nghĩ đến hậu quả cuối cùng.

Tử Khuynh đã bình tĩnh sau cơn chấn động ban đầu, cô vùng vẫy trong lòng Gia Luận: “Thả em xuống, Gia Luận. Bảo Bảo, chị ấy cần em!’’ Tần Ngôn cũng giúp Tử Khuynh một tay, kiềm hãm bước chân vội vã của Gia Luận, kéo Tử Khuynh ra khỏi người anh. Gia Luận cau mày nhìn hai người: “Hai đứa, đây không phải lúc để đùa giỡn đâu.’’ Tần Ngôn vỗ nhẹ lưng cho Tử Khuynh giúp cô lưu thông khí huyết: “Gia Luận, nghe Tử Khuynh nói đã.’’

Tử Khuynh tìm lại được giọng nói của mình, Gia Luận dùng sức mạnh tinh thần di chuyển quá nhanh khiến cô gần như ngạt thở: “Anh hai, em phải quay lại. Hiện giờ thuốc ức chế gen đột biến chưa hoàn thiện. Nếu phải sử dụng thuốc ở giai đoạn thử nghiệm lên Bảo Bảo, rất có thể sẽ để lại hậu quả không lường được. Nhưng mà máu của em lại khác, nếu em có thể giúp Lăng Cảnh Bình thức tỉnh, thì không lý nào lại không thể thức tỉnh chị ấy.’’

“Tử Khuynh, em có biết mình đang nói gì không? Vì một người không liên quan lại mạo hiểu mạng sống. Em đừng quên thân phận của mình, Tử Khuynh. Không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế được.’’ Gia Luận không mấy tán thành ý kiến của Tử Khuynh, nhìn thấy biểu hiện của anh trai lúc này, cô biết mình sẽ mất rất nhiều thời gian để thuyết phục Gia Luận. Lòng cô như lửa đốt, sự lo lắng ban đầu trước khi buổi lễ diễn ra đã trở thành sự thật. Nếu cô còn dây dưa với Gia Luận ở đây thì sẽ thật sự không kịp mất. Hóa thú biến dị, án tử chính là điều Châu Bảo Bảo và Gris sắp sửa phải đối mặt.

‘‘Tôi đưa em đi.’’ Làm sao Tần Ngôn lại không nhận ra Tử Khuynh đang suy nghĩ những gì. Dù Tử Khuynh chỉ ở Amory được vài tháng, nhưng qua lời kể của Nolan, anh có thể hình dung được Châu Bảo Bảo đã trở thành một người bạn quan trọng đối với cô như thế nào. Nếu không có cô gái tên Bảo Bảo ở bên cạnh chia sẻ, chưa chắc gì Tử Khuynh của anh đã vượt qua được những ngày tháng nặng nề kia một cách an bình.

Gia Luận trừng mắt nhìn anh, bàn tay vươn ra định bắt lấy Tử Khuynh lần nữa: “Thật là không thể hiểu nổi hai đứa mà. Được rồi, chúng ta đi thôi. Đợi khi nào đến nơi an toàn, xem ta xử lý hai đứa như thế nào?’’ Thế nhưng trước khi Gia Luận kịp chạm vào Tử Khuynh, thì Tần Ngôn đã nhanh tay hơn một bước, kéo cô lùi lại phía sau. Xây dựng một màn chắn giữa ba người bọn họ, ngăn cách Gia Luận và các cận vệ ở đầu bên kia màn chắn trong suốt. Gia Luận tức đến nghiến răng, anh khởi động sức mạnh tinh thần, muốn phá nát bức tường vô hình kia, anh giận dữ hét lên: “Tần Ngôn, ta không cho phép cậu đưa con bé trở lại đó.’’ 

Mặc kệ Gia Luận đang nổi điên, Tần Ngôn che chắn cho Tử Khuynh vượt qua dòng người hỗn loạn. Tử Khuynh áy náy liếc nhìn Gia Luận một cái rồi cũng vội vàng xoay người trở lại quảng trường. Đến khi Gia Luận phá vỡ màn chắn của Tần Ngôn thì bóng dáng hai người bọn họ chỉ còn lại một chấm nhỏ. Không còn cách nào khác, Gia Luận đành phải quay ngược lại, đuổi theo bọn người Tần Ngôn. Vừa đi anh vừa kết nối liên lạc với Nolan, đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng gào thét của dã thú như muốn xét nát bầu trời làm hai: “Nolan, Tử Khuynh đang trở lại. Con bé sẽ đến bất kỳ lúc nào. Roy đi cùng con bé.’’

Nolan chỉ kịp đáp một tiếng rồi vội vã ngắt đường truyền, anh lặng người nhìn quang cảnh trước mắt. Đây vốn dĩ là hậu trường của buổi lễ, nay đã trở thành bãi chiến trường ác liệt đẫm máu. Con quái thú hung hãn cắn nát bộ phát điện, điên cuồng tự làm mình vướng vào đống dây nhợ của chiếc máy. Xung quanh con quái thú loang lỗ máu người, những cái xác không còn nguyên vẹn, nằm vất vưởng khắp nơi. Cảnh tượng này, không phải lần đầu tiên Lăng Cảnh Bình nhìn thấy, cách đây mấy tháng chính anh cũng là người đã gây ra thảm kịch tương tự. 

Con ngươi đen tuyền thẫm màu, Lăng Cảnh Bình cởi áo khoác lễ phục ném sang một bên, hỏi Nolan: “Huyết thanh thử nghiệm cậu có mang theo không?’’ Nolan vội vã gật đầu, bàn tay run rẩy lầm tìm các ống huyết thanh. Dường như không hài lòng vì tốc độ của anh, Lăng Cảnh Bình vươn tay ra giật lấy chiếc túi Nolan đang đeo, nhanh chóng cầm theo mấy ống huyết thanh. Lăng Cảnh Bình hét lên với Nolan: "Đến chỗ Gris đi, Eirian đang ở gần đó.’’ 

Cuộc nói chuyện giữa Nolan và Gia Luận, anh đã nghe thấy hết. Hành động của cô nằm trong dự đoán của anh, ngay từ đầu anh không nên kỳ vọng quá nhiều vào Gia Luận, có thể khống chế đưa Eirian đến nơi an toàn. Dựa vào tín hiệu từ thiết bị liên lạc của Tử Khuynh, Lăng Cảnh Bình biết hiện giờ cô đang ở gần nơi Gris hóa thú. Có Tần Ngôn theo cùng đã giảm bớt phần nào lo lắng của anh, nhưng không thể không đề phòng bất trắc. 

Nolan nhìn Lăng Cảnh Bình lần lượt rút hết huyết thanh vào các ống tiêm kim loại, nhanh chóng lao về phía con quái thú. Anh cắn răng xoay người lại, chạy đến địa điểm thứ hai xảy ra bạo loạn. Lăng Cảnh Bình là chiến binh số một của Amory, chỉ cần anh nhận định không sao thì Nolan nguyện tin tưởng Lăng Cảnh Bình. Anh ấy đã nói đúng, điều đáng lo hơn chính là sự an toàn của Tử Khuynh, cô bé vừa bộc phát sức mạnh tinh thần không bao lâu. Còn Roy thì chưa hoàn toàn kiểm soát được hết thể trạng cấp S của mình. Quái thú biến dị cấp A, cộng với một kẻ thể năng cấp S bất ổn, Tử Khuynh thật sự sẽ ổn chứ?

Bên này, lúc Tử Khuynh tìm thấy Gris và Thái Thành, tình trạng cũng không khá hơn là bao. Thái Thành hết sức chật vật, bộ lễ phục rách nát nhuốm đầy máu tươi, cánh tay trái bị cắn rách nham nhở không còn nguyên vẹn. Từ phần cổ chạy dọc ra sau lưng là những vết thương do nọc độc gây ra, chúng đang thiêu đốt từng tấc da thịt của Thái Thành. Nhưng điều may mắn ở chỗ, Thái Thành đã có mặt bên cạnh Gris trước khi cô gái biến hình. Vì có anh ra sức khống chế con thú, mà những người xung quanh mới có cơ hội chạy thoát, giành được sự sống trong gan tấc.

Dù vậy, chiến đấu với một con thú biến dị, lại là người anh ta thương mến, Thái Thành không thể trụ được lâu. Trong cơn hoảng loạn, một số người không may đã trở thành nạn nhân bất đắt dĩ của Gris. Thân thể bị nọc độc phân hủy, trôi xuống bụng con thú một cách man rợ. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng phía trước, Tử Khuynh khựng lại, khiến Tần Ngôn theo sát cũng dừng lại,  cô nhắm mắt lảo đảo tựa vào người Tần Ngôn. Cảnh tượng đầy máu đêm hôm đó lại ám ảnh Tử Khuynh, cô gái trẻ hít sâu một hơi kiềm cơn buồn nôn lại.

Tần Ngôn lo lắng đỡ lấy cô, vòng tay ra sau lưng để Tử Khuynh dễ chịu hơn một chút: "Tử Khuynh, tiếp tục không?’’ Đối với Tần Ngôn mà nói, dù quãng trường này có bị san thành bình địa, hay quái thú kia có giết hết tất cả mọi người thì anh cũng không quan tâm. Mục đích anh đến Amory rất rõ ràng, chỉ vì Tử Khuynh và chỉ cần duy nhất mỗi Tử Khuynh mà thôi. Tử Khuynh áp đầu mình vào lòng anh, tìm kiếm sự bình yên quen thuộc. Khi cô gái mở mắt ra lần nữa, trong con người xanh biếc là một quyết tâm mạnh mẽ chưa từng nhìn thấy trước đây: "Đi thôi.’’

Anh gật đầu với cô, đợi Tử Khuynh có thể tự đứng vững trên hai chân mình, hai người mới cẩn thận tiếp cận khu vực nguy hiểm trước mặt. Thái Thành gần như đã dùng hết sức mình để thu hút sự chú ý của quái thú, anh không muốn những người xung quanh bị thương, càng không muốn làm bị thương con quái thú. Trong mắt anh lúc này, con mãng xà to lớn kia không chỉ là dị thú, mà còn là cô gái mạnh mẽ tên Gris anh đã yêu. ‘‘Thái Thành, anh mau lùi lại.’’ Tử Khuynh hét lên với anh, tình huống này cô đã đoán ra được vài phần, nhưng không ngờ Thái Thành lại ngốc nghếch như vậy.

Anh ta là một sĩ quan cao cấp, còn là thân tín bên cạnh Lăng Cảnh Bình, không có lý nào Thái Thành lại không biết, một khi đã hóa thú, con thú sẽ không còn ý thức của nhân loại hay sao? Thái Thành vừa tạo một bức tường lửa ngăn không cho mãng xà lao về phía khu vực khán đài, vừa cố gắng tránh né đòn tấn công từ miệng của nó. Vừa nghe được tiếng của Tử Khuynh, Thái Thành đã hết sức kinh ngạc, và rồi anh nhớ ra, máu của cô có thể khiến Gris thức tỉnh. Lúc này, anh mới nhanh chóng lùi lại, nhảy một bước dài trên không tiến về phía Tử Khuynh: "Điện hạ, máu của ngài…’’

Không để anh ta nói hết câu, Tần Ngôn bên cạnh Tử Khuynh đã đâm một nhát vào cổ Thái Thành, khiến anh ta trợn to mắt rồi ngã xuống. Tử Khuynh liếc nhìn ống tiêm kim loại sáng bóng nằm trên cổ Thái Thành không khỏi nuốt nước miếng. Haizz, đó là ông tiêm gây mê được chế tạo bằng kim loại chịu lực tốt nhất, chuyên dành để khống chế quái thú bị biến…Tần Ngôn đón lấy ánh mắt của cô, anh nhún vai một cái: ‘‘Em nghĩ còn cách nào tốt hơn không?’’ Tử Khuynh lắc đầu với anh, với tương tích trên người cộng với bản tính cố chấp kia để anh ta ngoan ngoãn ngủ một giấc có lẽ là chuyện tốt.

Tử Khuynh đưa mắt nhìn mãng xà đang lồng lộn tìm kiếm mục tiêu mới, nó đã húc đổ một cột chống trần nhà. Các vết nứt bắt đầu lan rộng trên tòa kiến trúc, bất cứ lúc nào mái vòm cũng có thể sụp xuống. "Tần Ngôn, giúp tôi một tay, thu hút sự chú ý của nó.’’ Tử Khuynh chỉ vào con mãng xà đang ra sức cuốn lấy một dải băng rôn trang trí, vừa nhìn Tần Ngôn bên cạnh. Anh không lập tức rời đi mà chậm rãi hỏi cô, giống như con mãng xà kia chỉ là không khí vậy: "Giúp em tôi được lợi gì?’’

Tử Khuynh mở to mắt, độ bình tĩnh của người này hơi cao, nếu không phải đang cần nhờ vả, cô rất muốn đập cho anh tỉnh táo ra. Tình huống bây giờ là lúc thích hợp để ra điều kiện với cô sao? Nhưng Tử Khuynh vẫn phải nghiến răng trả lời: "Nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng.’’ Lúc này Tần Ngôn mới mỉm cười giảo hoạt, đẩy cô và ‘xác chết’ Thái Thành ra khỏi khu vực nguy hiểm, xông vào nơi con mãng xà đang uốn lượn. Nhìn anh bây giờ, giống như muốn đoạt mạng con mãng xà vậy, Tử Khuynh đỡ trán mình, cô chỉ muốn Tần Ngôn thu hút sự chú ý của nó thôi.

Thấy Tần Ngôn ra tay không cố kỵ, Tử Khuynh không thể không hét lên: "Đừng để nó chết, nếu nó chết hủy bỏ giao kèo.’’ Tần Ngôn xuống tay rất thuận tiện, từ ngày đột phá lên cấp S, người có thể đấu tay đôi với anh trong căn cứ chỉ có mỗi Gia Luận. Nhưng mỗi lần đánh lại không được tận hứng, không phải vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, thì cũng là sợ họ sẽ phá hủy căn cứ khu VII. Nay gặp dịp góp vui, sao anh lại không thể bung hết sức mình, chơi trò vờn bắt với mãng xà chứ. Lời Tử Khuynh nói khiến tâm trạng đùa giỡn của Tần Ngôn sụp đổ, anh chậc chậc vài tiếng, phát động một loạt những cơn lốc không khí sắc bén xoáy thẳng về phía con mãng xà: ‘‘Xem như mày may mắn, nếu không có cô ấy, thì mày chết chắc rồi.’’

Thấy Tần Ngôn đã kiểm soát được tình hình, Tử Khuynh chuẩn bị tự lấy máu của mình, thì Nolan cũng vừa chạy đến ngăn cô lại: "Công chúa, không thể được, máu của ngài là tinh chất chưa qua chế luyện. Nếu tiêm trực tiếp vào cơ thể thú dị biến mà không có một sự giám sát chặt chẽ có thể khiến quá trình biến dị trở nên nghiêm trọng hơn.’’ Tử Khuynh bỏ kim tiêm xuống, nhíu mày nhìn Nolan, nếu không dùng máu của cô chẳng lẽ dùng thuốc ức chế còn thử nghiệm? Như để chứng thực suy đoán của cô, Nolan đã lôi mấy ống huyết thanh từ trong túi ra. "Điện hạ, hãy tin tôi, huyết thanh thực sự còn tốt hơn máu nguyên chất của ngài.’’

Nhìn những ống huyết thanh trong tay Nolan, Tử Khuynh siết chặt nắm đấm, gật đầu: "Được rồi, tôi tin.’’ Nolan kéo đứt chiếc túi ném cho Tử Khuynh, còn bản thân thì đập vỡ ống thủy tinh, trút hết huyết thanh vào ống tiêm rồi lao vào cuộc chiến với Tần Ngôn. Tử Khuynh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, nói là trở lại giúp mọi người, hóa ra cô chẳng giúp được gì. Rồi lại nhìn xuống chiếc túi của Nolan, hình như bên trong có bộ cấp cứu khẩn cấp. Tử Khuynh mừng rỡ ngồi xuống, đặt chiếc túi bên cạnh rồi bắt đầu kiểm tra vết thương cho Thái Thành.

Ngày trước khi cô bị thương, chỉ chìm vào hôn mê không biết gì cả, ngay cả cảm giác đau đớn cũng được Lăng Cảnh Bình dùng sức mạnh tinh thần xoa dịu. Những chuyện này đều do Thái Thành kể cho cô nghe, nhưng muốn làm được điều đó, chỉ khi cô có sức mạnh tinh thần lớn hơn anh ta mới được. Thế là Tử Khuynh từ bỏ việc dùng sức mạnh tinh thần thấp đến mức thảm hại của mình để giảm đau cho Thái Thành. Bắt đầu lục tìm những thứ có ích với cô trong túi, Tử Khuynh tìm được một cây kéo, một ít băng bông gạc sạch và thuốc giảm đau, khử trùng đều có đủ.

Tử Khuynh cắn răng ngăn cơn buồn nôn, máu tươi trào qua miệng vết thương của anh đã nhuốm màu chiếc váy Tử Khuynh đang mặc. Trông từ xa nhìn lại, giống như cô cũng bị thương vậy. Tử Khuynh cẩn thận cắt chiếc áo trên người Thái Thành, kéo nó qua các miệng vết thương đang chảy máu. Nhiều chỗ bị thương khá sâu, khiến vải bị kẹt bên trong da thịt, mỗi lần cô lấy ra, cơ thể Thái Thành lên cơn co giật giống như bị động kinh. Không để tâm đến trận chiến không cân sức bên kia, ở bên này cô cũng đang có cuộc chiến của riêng mình.

Mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa, trán Tử Khuynh lạnh ngắt, cô không dám thở mạnh, giống như chỉ cần cô di chuyển nổi đau của Thái Thánh sẽ càng lớn hơn. Mấy vết thương phía trước ngực còn dễ xử lý, nhưng khi nhìn đến cánh tay không toàn vẹn và nọc độc đang phá hủy tế bào da của Thái Thành, Tử Khuynh bất giác dừng lại. Cô chật vật ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ ai đó, nhưng ngoài ba người bọn họ vẫn bình tĩnh ra, những người khác đều hoảng loạn bỏ chạy. 

Dường như ông trời còn chưa muốn tuyệt đường sống của Thái Thành, Gia Luận anh trai cô đã nhanh chóng xuất hiện. Cận vệ bên cạnh anh đã đi tìm Lăng Cảnh Bình, anh cũng không muốn người đàn ông kia xảy ra chuyện, nếu không ai sẽ bảo vệ em gái anh? Nhìn sĩ quan cao cấp của Amory bị em gái dày vò chỉ còn nửa cái mạng nằm bất động trên mặt đất, anh không khỏi nhíu mày. Gia Luận xắn tay áo, đoạt lấy dụng cụ trên tay cô: "Lăng Cảnh Bình không dạy em cách sơ cứu sao? Nếu như em còn chạm vào nữa, cậu ta sẽ chết thật đấy!’’ 

Tử Khuynh giật mình lùi lại, với câu hỏi của Gia Luận, cô thật thà đáp: "Lăng Cảnh Bình nói gặp kẻ địch thì giết, không cần cứu.’’ Gân xanh trên trán Gia Luận giật giật, đó là đối với kẻ địch, vì đề phòng Tử Khuynh cứu quân địch mà không dạy con bé cách sơ cứu, đây là muốn giết chết thuộc hạ đắc lực nhất của mình phải không? Gia Luận nhanh chóng xử lý xong vết thương của Thái Thành, cuối cùng rút kim tiêm trên cổ anh ta xuống rồi đưa mắt nhìn về phía hai học trò của mình.

Phía bên kia, Tần Ngôn đã nhường vị trí chủ công cho Nolan, đứng phía sau hỗ trợ anh ta tiếp cận mãng xà. Năm kim tiêm chứa huyết thanh thử nghiệm đang lơ lửng trên không phía trên đầu của Nolan. Chỉ cần anh phát động, tất cả đều sẽ nhắm vào mãng xà mà lao đến. Nhưng mãng xà lại giảo hoạt, biết được ý đồ của anh, càng ra sức quẫy đạp. Dù bị Tần Ngôn cho ăn đau không ít nhưng với cơ thể to lớn và lớp vảy dày như sắt kia, mấy vết thương đó có vẻ không nhằm nhò gì với nó. Muốn tìm được vị trí thích hợp đâm kim tiêm vào cũng là một vấn đề khó khăn.

Gia Luận cúi đầu nhìn Thái Thành rồi lại nhìn em gái, sau đó nghiến răng cõng Thái Thành lên vai, vừa đứng dậy vừa gọi Tử Khuynh: "Đi theo anh! Em ở đây chỉ làm vướng chân bọn họ. Bé con, vết thương của tên này rất nặng, mau dẫn anh đến bệnh viện gần nhất. Nếu chậm trễ nữa, cánh tay này của hắn sẽ bị phế đấy!’’ Trong hoàn cảnh này, chỉ có lấy việc Thái Thành bị thương mới có thể ép Tử Khuynh đi theo anh. Anh không muốn được nửa đường, Tử Khuynh lại xoay đầu bỏ chạy không thấy bóng. Nhưng trận chiến bên kia vẫn chưa kết thúc, Tử Khuynh chần chừ: "Còn Tần Ngôn và Nolan, anh bỏ mặc hai người họ sao?’’

Gia Luận hận không rèn sắt thành thép được, xốc cơ thể của Thái Thành lên, dùng sức mạnh tinh thần kéo cô đi theo mình: ‘‘Bé con, em không nên nghi ngờ thực lực của bọn chúng. Roy và Nolan đều do một tay anh huấn luyện, chút việc này mà không làm được thì chúng đi chết là vừa.’’ Trước khi Tử Khuynh kịp nổi giận vì lời nói của anh thì Gia Luận đã thành công đưa hai người không có khả năng chiến đấu này đến nơi an toàn. Tử Khuynh kiềm cơn nóng giận, tập trung vào vết thương của Thái Thành, sử dụng thiết bị liên lạc, gọi đến bệnh viện gần nhất để họ sắp xếp trước. Nhờ mã lệnh đặc biệt Lăng Cảnh Bình cho cô, mà những việc sau đó rất thuận lợi, hầu như chỉ cần chờ họ đến là xe bay đã sẵn sàng cất cánh.

Trong hành lang chờ của bệnh viện, Tử Khuynh lo lắng đi qua đi lại, còn Gia Luận thì bình thản ngồi ở một bên. Đến khi anh không thể chịu đựng được nữa, mới khẽ nói: "Bé con, nhìn xem ai kia?’’ Cùng với lời nói của Gia Luận, Tử Khuynh dừng lại, đưa mắt về phía tay anh chỉ. Ba người đến cùng một lúc, trên tay Nolan và Lăng Cảnh Bình đều bế một cô gái trẻ, họ được bọc trong một chiếc chăn dày, không nhìn rõ khuôn mặt. Tử Khuynh vội vàng chạy đến, cô đưa mắt nhìn Lăng Cảnh Bình, nhận được cái gật đầu xác nhận của anh, cô mới có thể thờ phào nhẹ nhõm. Rồi lại nhìn Châu Bảo Bảo tái nhợt nằm trong tay anh, Tử Khuynh cẩn thận chạm vào gò má cô gái: "Bảo Bảo, chị nhất định sẽ vượt qua.’’

Ba người đàn ông trở về an toàn, chỉ có vài vết thương nhỏ không đáng kể. Từ khi quay lại, Tần Ngôn trở thành cái đuôi nhỏ suốt ngày bám theo Tử Khuynh. Mặc kệ mệnh lệnh triệu tập của Selima, anh dứt khoát phá luật ở cạnh Tử Khuynh. Sau sự việc diễn ra ở quãng trường, anh không thể tin tưởng giao việc bảo vệ Tử Khuynh cho bất kỳ ai nữa. Tử Khuynh cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Tần Ngôn, nên cô cũng mặc kệ anh. Ai bảo chuyện anh muốn cô làm, chính là không được phép đuổi anh về Selima chứ? Hai người giống như quay lại khoảng thời gian mấy tháng trước ở Leem. Cả ngày đuổi theo nhau như hình với bóng, trừ lúc ngủ ra thì Tần Ngôn luôn bám dính lấy Tử Khuynh.

Lăng Cảnh Bình đáng lý ra sẽ không để tình trạng trên kéo dài, nhưng sau sự kiện người hóa thú, quốc hội lại càng gia tăng áp lực lên Lăng Cảnh Bình về dự án dùng Tử Khuynh làm cơ thể mẹ. Mấy lão già đó rất biết cách trêu chọc Lăng Cảnh Bình, khiến anh tức giận đến mức dùng vũ lực để áp chế tình hình. Truất bỏ và cất nhắc một loại vị trí mới trong quốc hội, thậm chí thu hồi lại tất cả đặc quyền của một số gia tộc có lịch sử lâu đời làm chính trị ở Amory để đe nẹt. Xử lý những kẻ phản bội dám để lọt thông tin về Châu Bảo Bảo và Gris cho hội đồng, còn phải giải quyết nỗi hỗn loạn bên ngoài kia. Thời gian này mà nói Lăng Cảnh Bình rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến thú vui của Tần Ngôn.

Nolan nhanh chóng bắt tay vào chuyên môn của mình, các chuyên gia y tế hàng đầu Amory được tập trung về bệnh viện. Danh tính hai người hóa thú được giữ kín tuyệt đối, các nhân chứng có mặt tại hiện trường nhìn thấy rõ sự việc bị triệu tập và cách ly riêng. Gia đình các nạn nhân được bồi thường thỏa đáng và nhận được sự an ủi chu đáo từ chính quyền thành phố. Vết thương của Thái Thành được xử lý gọn gàng, cánh tay bị mất được nối lại, phần da hoại tử bị cắt bỏ, tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều. Tử Khuynh ngồi bên giường bệnh kể tóm tắt tình hình cho anh ta nghe, còn không quên trấn an Thái Thành về tình trạng của Gris.

Hai cô gái đang ở chỗ Gia Luận, vì bảo vệ tính mạng cho Gris và Châu Bảo Bảo, cô đành phải nhờ cậy vào anh trai lưu manh của mình một phen. Toàn cõi Amory lúc này, nơi an toàn nhất chỉ có dinh thự giành cho đoàn đại biểu Đế quốc Lani cư trú, chỗ ở tạm thời của Gia Luận. May mắn cho cô, Gia Luận vốn đã có hứng thú với Châu Bảo Bảo, nên đã vui vẻ chấp nhận lời nhờ cậy cô để hai cô gái ở lại. Sau khi được tiêm huyết thanh, Gris và Châu Bảo Bảo mất một thời gian để trở về hình dáng con người. Rồi lại mất thêm một khoảng thời gian khá dài để dần dần lấy lại ý thức của mình. Cả quá trình hồi phục luôn được Nolan giám sát chặt chẽ, còn bản thân Tử Khuynh lại là người ở cạnh động viên bọn họ.

Theo lời Nolan nói, bây giờ hai người họ đang bị sốc tâm lý khá mạnh, dù đã cố không nhắc đến nhưng bản thân hai người cũng lờ mờ nhận ra những chuyện mình đã làm. Nhất là Gris, cô ấy bị ám ảnh rất nặng, chuyện này khó có thể trách được, Gris là một quân nhân, lời tuyên thệ phục vụ người thú Amory trên cả mạng sống đã khắc sâu vào tâm khảm cô gái. Nay chính cô lại ăn thịt đồng loại của mình, cướp đi mạng sống của hàng chục người khác, cô có thể không bị ám ảnh, không tự trách mình sao?

Tử Khuynh nhìn họ qua khung cửa sổ, hai cô gái không ai nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ nhìn vào bức tường trắng trước mặt. Không khóc, không ầm ỹ, không làm loạn, còn ngoan ngoãn bảo gì làm nấy, khác nào tượng gỗ mặc người ta sai khiến. Trái tim Tử Khuynh khẽ nhói lên, bộ dạng của Châu Bảo Bảo lúc này khiến cô rất đau lòng, nhưng bản thân cô lại không giúp được gì nhiều. Ngay cả cô cũng không thể khiến Châu Bảo Bảo mở miệng, thật sự cô không biêt mình phải làm gì đây.

Tần Ngôn đứng ngay sau lưng Tử Khuynh, anh vòng tay ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, tựa cằm mình lên tóc cô, khẽ nói: "Cái họ cần là thời gian, Tử Khuynh, hãy cho họ thời gian để chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.’’ Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập nỗi ưu tư, "Họ sẽ vượt qua thôi!’’ Lời Tử Khuynh nói như khẳng định, như an ủi chính mình. Tần Ngôn gật đầu đáp lại, áp môi mình xuống mí mắt của cô, đặt một nụ hôn lên đó: "Họ sẽ vượt qua.’’