Linh Hồn Ác

Chương 50




Cơn giông gầm gào như một con mèo hoang khổng lồ. Đêm đã khuya, ánh sáng khá dịu của thư viện không giúp Brolin giữ được đầu óc tỉnh táo. Nhiều lần, anh đọc lẫn lộn dòng, sau đó mới nhận ra rằng mí mắt mình đang trĩu xuống giống như tấm rèm của một cửa hàng được đóng lại. Juliette được kích động bởi lòng nhiệt tình sinh viên, lòng nhiệt tình vốn thường vẫn xâm chiếm những nhà nghiên cứu khi họ cảm thấy các tập hợp dần dần liên kết lại với nhau trong những lúc nhập dữ liệu thông tin. Cho đến giờ cô chưa tìm thấy gì cả, nhưng niềm hăng say của một con mọt sách đã xâm chiếm thân thể và trí óc cô. Các ngón tay khéo léo của cô lần lượt giở hết trang này đến trang khác. Mắt cô nuốt ngấu nghiến các từ như người ta uống cạn một cốc nước sau buổi lao động mệt nhọc.

Đồng hồ ngoài sảnh điểm một giờ sáng.

Brolin duỗi người trên ghế bành, tiếng các khớp xương kêu răng rắc vang lên trong khu nhà tròn rộng mênh mông.

- Thế nào? Em tìm được gì không? Anh hỏi và cố nén cái ngáp dài.

- HIện giờ thì chưa, Juliette miễn cưỡng đáp. Nhưng em không tin là câu trả lời không nằm ở một trong những cuốn sách cổ này. Trước mặt chúng ta là những cuốn sách nằm trong số những cuốn đầy đủ nhất, tất cả các kiến thức cơ bản về phép thuật đều có ở đây. Họa tiết bí ẩn mà hắn vẽ nhất định phải nằm đâu đó trong này, em tin chắc như thế.

- Đó chính là điều khiến anh sợ. Anh có thể nhầm, có thể kẻ giết người chỉ nguệch ngoạc một hình bất kỳ mà hắn nghĩ ra.

- Em không rõ lắm, nhưng biểu tượng mà hắn khắc không giống với hình ảnh hoang tưởng của một kẻ bệnh hoạn. Có thể nói đây là một thứ gì đó đã được nghiên cứu kỹ, được vẽ rất cẩn thận và nhằm một mục đích cụ thể.

- Sợ thật! Brolin thốt lên. Đúng là thê thảm. Anh gập cuốn sách cũ trước mặt lại, khiến một đám bụi bốc lên.

- Anh cần phải đi lại một chút. Không biết em thế nào, nhưng anh nghĩ mình không kiên nhẫn được nữa khi ngồi miệt mài nghiên cứu đống sách này mà không ngẩng đầu lên trong suốt hơn bốn giờ đồng hồ.

- Bệnh của trường đại học ấy mà. Nhưng anh nói có lý, cần phải giải lao để giữ đuợc đầu óc sáng suốt.

Brolin đứng dậy đi đi lại lại, hai tay đút túi, mắt ngắm nhìn những pho tượng đặt ở đầu các kệ sách. Juliette nhìn anh, cô bất ngờ khi nhận thấy mình ngắm dáng hình anh một cách thích thú. Cô đi tới chỗ anh.

- Anh có tin vào truyện cổ tích không? Cô hỏi.

- Anh không đọc chúng từ... Đúng là từ nhiều năm rồi!

- Anh hãy đứng ở đây, đừng động đậy.

Cô đi về phía cái hõm nằm sâu trong bóng tối. Ở đó, cô mò mẫm tìm cái chốt mà Anthony Desaux đã mở trước mặt cô, rồi ấn chốt. Giống như ông chủ nhà đã làm hôm qua, cô cũng biến mất trong tường.

Brolin thấy trò này quả là buồn cười, nhưng anh thôi cười ngay khi cô đưa anh vào căn phòng được chiếu sáng bằng một ngọn đèn nhỏ, mạng nhện, rồi chiếc ghế tra tấn khiến anh cảm thấy lo sợ. Và sự tôn kính cùng mối nghi ngờ toát ra từ những cuốn sách cổ khiến anh bỗng trrởnên thán phục đối với những nơi như thế này.

- Nơi nào thế này! Phải điên rồ mới có nơi này ở nhà! Brolin ngỡ ngàng.

- Còn em thấy ở đây khá hấp dẫn, có sự pha trộn giữa học thức uyên bác và sự huyền bí.

Cô bước dọc theo các giá sách cao ngất khép lại tầng Địa ngục. Đầu óc lơ lửng trên mây, cô không nhìn thấy cái chân ghế tra tấn hình móng sư tử nên bị vấp vào nó. Cô mất thăng bằng, Brolin đang đứng gần đó vội chạy tới giữ cô.

Cô ngã vào vòng tay anh.

Anh định hỏi cô có sao không thì cặp mắt màu saphire của cô chạm vào mắt anh. Tim anh đập nhanh.

Khi cô ngã, anh kéo lấy tay cô để giữ cô lại, và giờ đây anh nhận ra mình vẫn chưa bỏ tay cô ra. Nửa người cô ngả vào anh, và màu hồng của đôi môi mọng hút lấy anh như thể anh là một viên bi sắt bị hút vào nam châm.

Anh không biết phải làm gì. Mọi thứ trong anh đều ra lệnh cho anh không được suy nghĩ, phải lắng nghe trái tim và cơ thể, nhưng anh sợ. Vâng, sợ. Sợ cô không thực sự thích anh, mà đây chỉ là hậu quả của chấn thương do vụ bắt cóc để lại. Trí óc cô có thể coi anh như một vị cứu tinh, một người che chở mà cô là kẻ mang ơn, không có người đó cô cảm thấy hoảng sợ trong thế giới này. Tóm lại, cô không muốn anh như muốn một người yêu, một người bạn tâm tình, nhưng vô thức ra lệnh cho cô níu vào người che chở đó. Và nếu mối quan hệ của họ có kéo dài được, thì đó cũng không bao giờ là tình yêu, mà chỉ là một sự gắn bó nửa vời.

- Em biết anh đang nghĩ gì, cô thì thầm.

Tay cô siết chặt hơn.

- Anh không biết liệu có phải... Anh nói, nhưng Juliette đặt ngón tay lên miệng anh.

Cô ghé mặt vào gần mặt anh, và khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet, Brolin hoàn tất nốt phần còn lại. Đôi môi nóng ấm của họ thoáng vuốt ve nhau rồi hé mở. Nụ hôn thật chậm, lưỡi của hai người khám phá nhau một cách dịu dàng, rồi dần dần, ham muốn khiến họ quấn lấy nhau trong căn phòng bụi bặm, cho tới khi tay người này đặt trên da thịt của người kia.

Không, Juliette không hề chịu tác động của vụ bắt cóc. Không có gì trong cử chỉ của cô, đam mê của cô cho thấy chúng bị chi phối bởi những thủ đoạn đen tối của vô thức nhằm làm dịu thương tổn. Cô rất kiên quyết trong cuộc sống gần đây, cô đã thể hiện một ý chí cứng rắn để thoát khỏi chuyện cũ, cá tính của cô vượt xa khuôn khổ của một di chứng tâm lý. Giờ đây, Brolin tin chắc rằng họ cùng say mê nhau, chân thành, trọn vẹn.

Các cử chỉ của họ ngày càng tự tin hơn khi ham muốn xâm chiếm từng phần cơ thể, họ quên hết mọi thứ còn lại trong cơn cuồng nhiệt đê mê. Tất cả - việc họ đang làm ở đây, hiểm họa từ một kẻ giết người đáng sợ trong vùng, những khác biệt giữa họ, hay đơn giản là địa điểm nơi họ đang có mặt có vẻ không thích hợp - tất cả đều biến mất, đều bị cuốn vào trạng thái mơ hồ của cơn phấn khích.

Áo sơmi của Juliette mở sâu đến chiếc áo lót màu xanh đen, Brolin cúi đầu xuống làn da đang hướng về phía anh và hôn lên làn da ấy. Juliette ôm chặt lấy anh, đưa tay vào dưới áo anh, và ngọn lửa đam mê đó khiến họ say sưa tới mức không ai phản ứng gì khi họ cùng ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng.

Một dụng cụ tra tấn thực sự của những thế kỷ cực quyền.

Ở đó, họ say sưa làm tình, và Juliette bị rách da bên sườn vì một đầu nhọn bằng thép đâm vào, nhưng cô không hề phản ứng, cũng không kêu lên vì đau đớn. Quấn chặt lấy nhau, ở trong nhau, họ dâng hiến hoàn toàn cho nhau trong hương vị thần bí và nồng say, khi đam mê lúc đi kèm với vài mũi đâm đau nhói.

Sau đó, họ ở bên nhau lúc lâu, da họ hòa vào nhau qua một lớp mồ hôi. Phải nhiều phút sau họ mới xuống được khỏi tầng mây lạc thú, tầng mây đưa họ lên rất cao khỏi thế giới thực dụng và giả tạo. Nhiều phút trong khi đầu óc họ tiếp tục quay cuồng.

Thật sung sướng, một chút mệt nhoài của cơ thể và những hồi hộp mạnh mẽ cho suy nghĩ. Họ cảm thấy mình như những vận động viên vừa thực hiện được một kỳ tích, sau khi vượt qua quãng đường chạy dài mệt mỏi, ở thời điểm mà thứ nước rất được thèm khát lại chảy trên lưỡi, trong họng. Kiểu trạng thái viên mãn tinh tế khi người ta vượt qua được chính mình cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn, khi đau đớn trở thành vui thú và khi các cảm giác tan biến trong cám dỗ của khoái lạc.

Khi họ đã đứng dậy và chỉnh lại quần áo, Brolin vòng tay ôm Juliette và dụi mặt vào mái tóc cô.

- Juliette... Juliette... Anh chỉ thầm thì vậy và ôm siết lấy cô.

Họ không nói gì, lời nói nào giờ đây cũng trở nên tầm thường.

Họ ôm nhau trong bóng tối.

Có lẽ bởi muốn thế giới trở nên có thể chịu đựng được, nên trong cuộc sống của một con người có những khoảng khắc hiếm hoi mà ở đó người ấy tự cảm thấy hoan hỉ và viên mãn, vừa trống rỗng, vừa tràn đầy, một trạng thái gần với nhập đồng, gần như tĩnh lặng tuyệt đối. Trạng thái tinh thần mà các nhà tư tưởng ở thời cách đây rất lâu gọi là Delices, rồi Eden. Một số người khác cũng dùng trạng thái đó để hiểu sự vĩnh cửu dưới cái tên Thiên đuờng.

Chính trạng thái này đã khiến Juliette và Joshua cảm thấy êm dịu cho tới tận đêm khuya.

Nhưng vì không phải đang ở nhà mình, nên họ buộc phải lấy lại dáng vẻ của "những người lịch thiệp" để quay ra bàn làm việc. Những cuốn sách cổ vẫn lặng lẽ chờ họ, mở toang lớp bìa vô liêm sỉ để phô bày các trang sách bỉ ổi truớc bất kỳ người nào.

Brolin xoa xoa thái dương. Anh không hề có ý định quay lại đó, anh chỉ mong muốn một điều: ôm Juliette trong tay và ngủ.

Một khuôn mặt đau khổ hiện ra ngay tức khắc. Brolin lại thấy Elizabeth Stinger như khi anh phát hiện ra cô, hai mắt mở trừng trừng, đống thịt nát ở trán.

Khoảng thời gian giải lao tuyệt vời đã khiến Juliette và Brolin cảm thấy sảng khoái, ít bận tâm hơn tới những phiền nhiễu của cuộc sống, thích bình yên tận hưởng trạng thái mơ màng mới nảy sinh này. Thích nghỉ ngơi.

Nhưng khuôn mặt đau khổ ấy trả lại cho Brolin tính cương quyết của một cảnh sát điều tra, và dù vẫn giữ lại phần nào vẻ thanh thản sau cơn ái ân, anh biết mình không thể nghỉ ngơi khi chưa rút ra được câu trả lời nào từ những cuốn sách này.

Anh nắm chặt bàn tay và đi về phía đống sách.

- Cần phải tiếp tục, anh nói. Cần phải tìm được ý nghĩa của hình ngôi sao năm cánh này.

Juliette chỉ gật đầu mà không nói gì.

Cô nghĩ gì vậy? Từ nãy cô không nói gì hoặc nói rất ít. Tuy nhiên, cô không thể hiện một dấu hiệu ân hận hay nuối tiếc nào. Và điều này càng được khẳng định trong hai giờ đồng hồ tiếp theo. Họ lật hết trang này đến trang khác, hết cuốn sách này đến cuốn sách khác, thỉnh thoảng lắm mới ghi chép lại, trao đổi với nhau vài nhận xét, và đôi lúc, bàn tay Juliette đặt lên gáy Brolin, nhẹ nhàng vuốt ve anh.

Bình minh đang chuẩn bị lên thì Juliette nhảy bật khỏi ghế và hất đổ một đống sách đặt ngay ngắn trên bàn. Cô cầm lấy ảnh chụp hộp sọ của Elizabeth Stinger, nét mặt cô sững lại.

- Em tìm thấy rồi, cô nói trong hơi thở gần như kiệt sức.

Brolin cúi xuống bờ vai cô.

Một hình ngôi sao năm cánh xấu xa được vẽ bằng mực và bút lông nét to của một thầy giảng giáo lý thời cổ. Brolin đọc nhanh dòng chú thích.

Một cơn rùng mình ghê tởm bẻ cong cột sống anh.

Đó chính là nỗi sợ.

Một dòng chữ được viết theo kiểu gothic:

"Nghi thức bảo vệ khỏi Linh hồn người chết."