Linh Hồn Ác

Chương 56




Ba mươi sáu giờ.

Đó là toàn bộ khoảng thời gian mà Juliette có thể chịu đựng được. Chỉ mới không gặp Joshua từ sáng hôm qua mà cô cảm thấy nỗi nhớ ngấm ngầm nhen lên trong cô. Chẳng lẽ người ta không thể đem lòng yêu ai đó qua hai ngày được sao? Không, cô không thôi nhắc đi nhắc lại với mình như vậy, đây không phải là tình yêu, mà chỉ là sự quý mến. Chỉ mong muốn được gặp lại nhau càng sớm càng tốt để tìm hiểu nhau, đem lại niềm vui cho nhau và ôm chặt lấy nhau.

Và gọi nó như thế nào nhỉ?

Sự quý mến?

Từ khi thức dậy đến giờ, cô chỉ nghĩ đến điều này, giờ đây, cô xua đuổi những ý nghĩ ấy bằng một cái tát trong tâm thức để thay thế chúng bằng một sức nặng khác đang đè trên ngực cô.

Leland Beaumont.

Tên quái vật đó thế nào rồi? Joshua đã nói thật với cô về mẫu DNA. Ý nghĩ anh đứng giữa nghĩa trang để đào xác của Leland khiến Juliette mãi rất khuya mới ngủ đuợc, cô vô vọng tìm kiếm Joshua giữa những chiếc gối to trên giường.

Cả buổi sáng, Juliette chỉ chực chờ điện thoại của Joshua. Chỉ đến cuối buổi chiều anh mới gọi đến, giọng uể oải lộ rõ vẻ mệt mỏi và thiếu tự tin. Anh không muốn nói gì cả, nhưng Juliette biết có chuyện không ổn. Cô hỏi xem có phải liên quan đến Leland và ngôi mộ của hắn không, nhưng anh không trả lời, chỉ nói rằng sẽ qua ăn tối với cô.

Giờ đây, Juliette cố xua đi chút cảm giác cô đơn ở nhà Camelia vì cô biết mình sẽ được chăm chút nếu hé lộ chuyện tình cảm với anh thanh tra trẻ.

Sáu giờ rưỡi tối, đêm đã bao phủ hết bầu trời bằng cái mũ chụp tối đen của nó.

Phía ngoài cửa kính của biệt thự trên đỉnh đồi West Hills, Portland sáng rực, đẹp như một cây thông Noel trong truyện của Dickens.

- Chị ngạc nhiên vì bố mẹ em không về động viên em, không giống với họ tí nào, Camelia vừa nhận xét vừa cắn một miếng táo thật to.

Co người trên chiếc sofa, Juliette ôm chặt hai đầu gối sát vào ngực. Cô nhún vai.

- Thật ra, em chưa nói hết với bố mẹ. Chị biết bố mẹ em thế nào rồi đấy, năm ngoái bố mẹ đã rất đau khổ. Em không muốn họ lại phải chịu đựng điều đó.

- Chị biết là em thích cô đơn, em yêu quý ạ, nhưng bố mẹ em có thể đem lại cho ngôi nhà của em sức sống và niềm vui, những thứ em đang thiếu thốn. Em không nên sống quá... quá thu mình như thế.

- Thôi, đừng nói nữa, chị biết em bận rộn thế nào...

Camelia lắc đầu.

- Thế còn với thanh tra Brolin? Chuyện ra sao rồi?

Camelia nhấn mạnh vai trò của Brolin, cố ý nhấn mạnh từng từ một cách tinh quái.

- Tốt. Em nghĩ thế.

- Thế thôi ư? Chị đã nói chuyện điện thoại với Anthony Desaux, anh ấy nói là theo người quản gia thì hai người ra về rất muộn, cả hai chỉ nghiên cứu ở đó thôi sao?

Lông mày nhướn cao, một nụ cười nhếch lên ở khóe miệng, Camelia không đặt câu hỏi, cô chờ đợi lời khẳng định và các chi tiết.

Tiếng rên rỉ, mồ hôi chảy trên cơ thể, sức nóng của sự đam mê, tất cả hiện về trong tâm trí Juliette, từng đoạn ngọt ngào. Những cuốn sách cổ mở ra trong ký ức của cô với vô vàn tiếc nuối, và sự say sưa nhường chỗ cho nỗi khó chịu. Juliette lên tiếng đáp lại, cô hiểu rằng Camelia đang quan sát từng dấu hiệu thú nhận nhỏ nhất của cô.

- Nói gì thế! Cô đáp. Bọn em đã tìm thấy thứ cần tìm, và thứ đó khiến người ta lạnh xương sống...

- Đừng kể chuyện vớ vẩn nữa, nhất là với chị. Anh ấy thế nào?

Juliette cảm thấy ngượng ngùng hơn là khó chịu.

- Nhẹ nhàng, đó là từ duy nhất thoát ra khỏi đôi môi mím chặt của cô.

- Thấy chưa! Nếu nghe lời chị thì em đã không đánh mất biết bao nhiêu thời gian! Chị đã có lúc nói với em là phải tấn công, nhưng em có nghe chị đâu! Tốt rồi, hai người gặp lại nhau chưa?

- Tối nay.

- Tối nay ư? Thế mà em còn ngồi đó với bà cô Camelia này sao? Em nên tắm rửa, chọn đồ để mặc, sấy tóc, xịt một chút nước hoa dưới lớp ga giường, Camelia nói thêm, cố tình nhếch môi lên.

- Em không biết. Em cứ để mọi thứ tự nhiên, không che giấu những gì thực chất của mình, không gian dối.

Camelia bật dậy khỏi chiếc ghế bành cô đang ngồi.

- Em cổ lỗ quá đấy! Sạch sẽ và thơm tho, đó không phải là gian dối, mà là để thể hiện hết sức quyến rũ, quần áo là để tăng thêm giá trị của cái đang tồn tại, chứ không phải để che giấu khiếm khuyết, mặc dù... Với em thì chẳng có vấn đề gì. Hãy làm cho mình xinh tươi hơn, em rất hấp dẫn, em sẽ trở nên quyến rũ không thể cưỡng lại được!

Sự hào hứng của người bạn gái thân nhất hơn mình gần chục tuổi khiến Juliette rất thích thú. Cô mới hai mươi tư tuổi, lẽ ra cô phải hăng hái nói chuyện này, thế mà chính cô bạn đã ly hôn lại dạy cô bài học về sự quyến rũ.

- Không nói đến chuyện sống cùng nhau mười năm, Juliette ạ, nhưng phải luôn hấp dẫn để anh ấy không thể cưỡng lại được. Em chưa bao giờ đi ăn tối cùng một anh bạn mới toanh và thể hiện hết các điểm mạnh của mình, khiến anh ta nóng lòng vì ham muốn suốt bữa ăn, trong khi em cứ đủng đỉnh một cách quá đáng đúng không? Hãy nghe chị, không có gì giá trị hơn thú vui được nhìn thấy anh ta phải kiềm chế, được thấy sức ép tăng lên, được đùa giỡn với anh ta cho tới khi cảm thấy anh ta run lên vì ham muốn. Sau này, em sẽ không bao giờ có được một đêm đặc biệt như thế, hãy tin bà bạn phù thủy này nhé!.

Khuôn mặt Juliette trở nên vui vẻ.

- Em không biết đó có đúng là thứ mà em muốn...

- Hãy xử sự như một cô gái ở tuổi em! Như một người phụ nữ! Rõ ràng đây là điều mà em cần, em chỉ không muốn nhìn thẳng vào sự thật thôi. Em muốn biết ý kiến của chị ư? Chị nghĩ rằng em đang chạy trốn hạnh phúc vì em có cảm giác rằng vui vẻ vào lúc này là không đúng.

- Chị Camelia, một số phụ nữ có nguy cơ bị giết vào lúc này! Và kẻ giết người có thể là... có thể là một trong số bạn bè của Leland Beaumount, em nghĩ điều này cho em lý do để lo lắng.

- Và để em bỏ mặc cuộc sống của mình sao? Mỗi phút trôi qua đều có những phụ nữ bị hãm hiếp, những đứa trẻ bị tàn sát, em phản ứng thế nào đây? Suy sụp tinh thần ư? Đôi khi, nên ích kỷ một chút, đó chính là chìa khóa của niềm vui.

- Em không biết...

Camelia lại gần cô bạn gái.

- Juliette, cô nói bằng giọng dịu dàng hơn và đặt tay lên má Juliette. Chị không muốn thấy em phí phạm cuộc đời vì kẻ điên đó. Cách đây mấy tháng, chính em đã nói: ”Em không muốn kẻ đó tiếp tục hủy hoại em.” Nhưng hôm nay nghe em nói, chị không có cảm tưởng rằng nỗi đau đã qua đi. Hít một hơi thật sâu, vứt bỏ các bóng ma cũ và hãy vui sống. Chúc em hạnh phúc.

Juliette áp đầu vào vai Camelia.

- Cứ như là một màn quảng cáo cho giáo phái scientology ấy, cô thì thầm.

- Đồ ngốc!

Vài phút sau, Juliette đẩy cánh cửa ra vào rồi đi về Shenadoah Terrace để chỉnh trang bản thân và chuẩn bị tiếp đón Brolin.

***

Camelia tắt điện bếp và cuộn tròn trong chăn trước tivi. Ngón tay cô lướt trên các nút bấm cho tới khi cô phát mệt vì màn hình. Cô đi đi lại lại trong phòng khách, lưỡng lự không biết có nên nhóm lò sưởi không.

Tội nghiệp Juliette, cô nghĩ. Một cô gái đặc biệt như vậy mà có thể sống phần còn lại của cuộc đời một mình vì không tìm được người xứng tầm! Thế thì còn gì là công bằng trên đời nữa? Tại sao một số người sinh ra đã xinh đẹp và thông mình, còn những người khác thì không?

Ý nghĩ về sự bình đẳng tuyệt đối luôn lôi cuốn Camelia. Có thể một người được sinh ra với vô vàn phẩm chất tốt đẹp, nhưng rồi sớm hay muộn, thiên nhiên cũng sẽ lập lại công bằng bằng cách đặt trên đuờng đi của người đó một chướng ngại vật khó vượt qua. Ví dụ như không thể có con, hay sống độc thân phần lớn cuộc đời, hay mắc bệnh nan y khi còn khá trẻ... Người ta không thể có toàn lợi thế mà không phải trả giá, như thế là không thể chấp nhận được đối với những người khác. Thiên nhiên đưa ra quá nhiều tiểu tiết, sự hoàn hảo và tính toán để không thể không bận tâm đến điều này. Nó sẽ không sinh ra những con người quá hoàn hảo để họ bị những người kém may mắn hơn sỉ vả nếu người ta không ngầm hiểu rằng tất cả sẽ tự cân bằng vào một lúc nào đó.

Và Juliette sẽ không thoát khỏi quy luật này.

Suy nghĩ của Camelia vấp phải bìa của một cuốn sách phủ đầy bụi trên tủ bát đĩa.

Cuộc mưu phản của những kẻ ngu xuẩn của John Kennedy Toole.

Juliette đã tặng cô cuốn sách này và tin rằng cô sẽ thay đổi sau khi đọc nó. Tác giả đã viết cuốn sách với tất cả đam mê của nhà văn, và ông ấy tự sát khi biết rằng bản thảo của mình bị từ chối ở khắp nơi. Sau này, khi mẹ ông thuyết phục được một nhà xuất bản đọc nó, tác phẩm đã thành công vang dội và nhận được giải Pulitzer.

Số mệnh thật trớ trêu.

Giống như sự cân bằng tự nhiên.

Camelia tự hứa sẽ dành cả buổi tối để đọc cuốn sách và đi lên phòng tắm để tắm thật khoan khoái trước khi vào giường. Tắm trong hơi nước nóng thư giãn, trút bỏ mọi ưu phiền.

***

Juliette trải một chiếc khăn rộng màu xanh thẫm lên mặt bàn trong phòng khách. Sau khi suy nghĩ chín chắn, cô quyết định không gọi pizza hay món ăn Tàu đến nhà mà sẽ tự nấu nướng. Cô mất mười phút để tìm hai cái giá nến mà trước kia mẹ cô thường đặt trên lò sưởi và cuối cùng đã tìm thấy chúng dưới gầm một chiếc tủ. Cô kiểm tra lại lượng đồ ăn đủ để chuẩn bị một bữa ra trò cho hai người và đặt những thứ cần thiết lên mặt bàn soạn trong bếp.

Joshua sẽ tới trong vòng một giờ nữa, cô chạy nhanh lên gác chọn bộ đồ chỉnh tề nhưng vẫn quyến rũ. Cô định đi vào phòng tắm, nhưng bỗng thay đổi ý kiến và mở ngăn kéo đựng đồ lót. Về phần này cũng vậy, tốt hơn hết là không nên coi thường, một khi đã chăm lo đến vẻ bề ngoài, thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Cô chọn một bộ màu đen không diêm dúa nhưng đường cắt khá sâu.

Cô đẩy cửa nhà tắm, nhanh chóng trút bỏ quần áo để đứng dưới vòi nước nóng.

***

Khu phố không đến nỗi vắng vẻ, ngược lại là khác. Nhưng các ngôi nhà đều rất rộng, có vườn bao quanh tách biệt nhà này với nhà khác. Cuộc sống chỉ quanh quẩn trong ánh sáng của tầng trệt các ngôi nhà, không có người qua lại.

Tốt lắm.

Hắn mở cửa xe bước ra và chỉnh lại cái mũ lính thủy đội trên đầu. Hắn rất thích cái mũ này, đây là một thứ đẹp đẽ mà hắn tìm được.

Hắn đi bộ trên vỉa hè, hai tay đút túi, ngắm nhìn cảnh thành phố sáng đèn ở xa xa, dưới chân đồi. Vừa đẹp vừa gớm ghiếc. Hằng hà sa số những vì sao trên mặt đất lấp lánh màu sắc sặc sỡ, nhưng quan trọng hơn là thứ gắn liền với nó: xã hội. Tất cả những con người sống trong mớ bòng bong của công việc, đời sống xã hội, của cái thiện và cái ác ấy. Họ biết gì về cái thiện và cái ác? Họ là ai mà có quyền biến cái thiện và cái ác thành những điều luật tất yếu? Họ là Thuợng đế chăng?

Không, nhưng họ thích tin vào điều đó. Hoặc thích trở thành như thế.

Người ta thường nói với hắn rằng “với mong muốn thay thế hình ảnh mờ nhạt và đang lung lay của Thượng đế, con người đã tạo ra tiến bộ khoa học. Khoa học là công cụ của con người để trở thành Thượng đế”.

Hiển nhiên là gã đàn ông đang bước đi trên vỉa hè trong đêm tối kia không có những suy nghĩ đó, không phải bằng những từ ngữ ấy. Hắn cố gắng thực hiện các suy nghĩ đó một cách đầy đủ nhất, khẳng định chúng và nhận xét chúng bằng từ ngữ của riêng mình, nhưng không thể rút ra được khái niệm. Vì thế sự điên dại của hắn lại càng tăng gấp bội.

Đằng xa, có tiếng chó sủa rồi im bặt ngay sau tiếng quát của người chủ. Gã đàn ông đội mũ lính thủy đứng yên một lát đủ để biết chắc rằng không ai có thể nhìn thấy mình. Không được có nhân chứng, Người ta đã nói với hắn như thế, điều này đóng vai trò cốt yếu với đoạn tiếp theo của nghi thức.

Hắn đi xuống phố khoảng một trăm mét và ngắm nhìn ngôi nhà rất to mà hắn đang tìm kiếm. Nhà rộng mênh mông, với những ô cửa sổ cao và rộng. Hẳn là ban ngày, có rất nhiều ánh mặt trời chiếu vào trong nhà.

Mọi thứ đều tối đen, trừ một ô cửa sổ nhỏ ở tầng hai, chắc chắn là nhà tắm, từ đó toả ra một quầng sáng yếu ớt trong đêm.

Hắn đi qua rặng cây râm và vòng qua nhà bên cạnh. Như vậy, hắn sẽ vào nhà từ cửa sau, tránh bị nhìn thấy.

Hắn đeo găng tay, rất quan trọng đấy! Người ta đã dạy hắn như thế. Găng tay giúp không bị nhiễm năng lượng âm khi hắn giải thoát linh hồn. Nhưng hắn thấy khó chịu khi không bỏ găng được một lát để chạm vào làn da đó, trong cả hai lần làm việc của hắn. Hắn từng định vuốt ve làn da đó, ít nhất là để thử bằng ngón tay xem bề mặt của nó thế nào. Nhưng rất nguy hiểm, tất cả có thể đổ bể nếu hắn làm như vậy.

Hắn đi dọc sườn trái của ngôi nhà rộng lớn, và như Người ta nói với hắn, hắn thấy một chiếc hộp kim loại nhỏ với sợi dây giày treo ở vách nhà. Lưỡi dao của hắn sáng loáng dưới ánh trăng thoáng qua, giống như một nhũ thạch bằng nước dá, và hắn cắt phăng sợi dây cáp. Không còn điện thoại nữa.

Cửa sau khóa chặt. Người ta không muốn có hắn ở đây. Hắn nghiến răng, nhưng cơn điên dại không hề dịu bớt.

Cửa sổ bếp nhanh chóng bị phủ một lớp băng dính nâu to bản, và khi cán dao của hắn đập vỡ lớp kính, không một tiếng động nào phát ra.

Hắn vào bếp. Lớp da của găng tay hắn vuốt ve những tấm ảnh gắn trên cánh cửa tủ lạnh. Hắn hít thật sâu.

Từ hệ thống ống nước của ngôi nhà vọng ra tiếng nước nóng bơm lên cao do áp suất.

Trên tầng, nước trong nhà tắm chảy trong đám hơi nước mù mịt, một phụ nữ vừa tắm vừa hát.

Cô không nghe thấy tiếng sàn gỗ kêu cọt kẹt, cũng không nghe thấy tiếng buớc chân từ từ leo lên các bậc thang.

Trong đêm khuya, hắn đặt tay lên bộ ngực mềm nhô về phía hắn. Làn da thật mềm, nhưng găng tay không cho phép hắn cảm nhận trực tiếp. Lại một lần nữa, hắn thèm rút một bên găng ra, vừa đủ thời gian để chạm vào bộ ngực đó, sờ nắn một chút, nắm nó trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn nhìn lên và thấy khuôn mặt co dúm vì kinh hoàng và đang hấp hối, rồi cái trán bị bỏng vì hắn dùng axit để xóa hình ngôi sao năm cánh. Bí mật của hắn. Bí mật của chúng.

Hắn thấy trước mặt không phải là một phụ nữ, mà là một đồ vật. Một đồ vật không sự sống. Người phụ nữ này bị ham muốn mạnh mẽ của hắn biến thành đồ vật, cô là công cụ cho ảo ảnh của hắn, giống như một thứ đồ chơi mà người ta giấu kỹ để được hưởng thụ trọn vẹn, chỉ một lần duy nhất.

Hắn không cảm nhận được trái tim đang thoi thóp, hay những cơn co giật thần kinh của các cơ. Không. Chỉ có dấu hiệu mà hắn đã khắc lên trán là có ý nghĩa với hắn. Từ giờ trở đi, linh hồn không tồn tại nữa, chỉ còn lại lớp vỏ bọc da và thịt. Hắn muốn làm gì thì làm, cô gái là của hắn.

Đã thoát xác.

Chất thép lạnh của lưỡi dao lướt trên làn da trần trên đùi cô gái. Nó lướt dần lên trên, rất nhẹ nhàng và hắn cảm thấy bộ phận sinh dục của mình cương lên. Lưỡi dao mỏng cắt đi vài sợi lông mảnh như tơ trên cặp đùi láng bóng.

Một tiếng rên rất khẽ và thoảng qua phát ra từ cô gái nằm dưới nền nhà tắm. Hắn không hề để ý tới.

Hắn không thấy những giọt nước mắt chảy trên má cô khi con dao của hắn khiến cô rỉ máu.

Hắn chỉ cảm nhận đưọc niềm thích thú của riêng hắn.