Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 29: Hồi 29




Triệu Tiêu nhìn Quản Trí Minh dò hỏi. Quản Trí Minh nổi tiếng biết nhiều hiểu rộng, khi ấy cũng trở nên hồ đồ, không hiểu sự tình thế nào.

“Cứ xông ra ngoài rồi hãy nói!” Quản Trí Minh khoát tay ra hiệu.

Nhất Linh thành người mở đường, Thiên Ma loạn vũ thi triển quay cuồng, ngũ lão và Cố đại nương theo sát phía sau. Phương gia tuy đông, song so với mấy người Nhất Linh chẳng khác nào bầy cừu định vây hổ dữ. Cừu có đông thế nào đi chăng nữa, làm sao chặn được mãnh hổ đây?

Vừa ra khỏi Phương phủ, đến đường cái, bỗng từ các ngõ ngách xung quanh mấy nhân ảnh lao tới quỳ rạp xuống làm cho Nhất Linh giật bắn mình. Đầu tiên còn cho rằng là quái chiêu độc môn gì đó, định thần nhìn lại, mới hay là năm người Cổ Uy, Tân Vô Ảnh, Bạch Hạc Niên, Mai Tử Kỳ và Trương Bá Đương.

Năm lão đồng thanh: “Tham kiếm Minh chủ!”

Cổ Uy thảm giọng: “Minh chủ, nếu người còn lẩn tránh nữa, đêm nay mấy người chúng tôi chỉ có thể chết ở đây thôi, trên giang hồ cũng không còn Thiết Huyết Minh gì nữa”.

Tân Vô Ảnh khẩn thiết: “Không chỉ năm người chúng tôi, trong ngoài Lạc Dương này còn có mấy vạn huynh đệ khác. Nếu Minh chủ còn lẩn trốn, trái tim của các huynh đệ sẽ nguội lạnh, Thiết Huyết Minh cũng sớm bị giải tán thôi!”.

Ba người còn lại không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt xúc động chờ đợi nhìn Nhất Linh còn hơn cả mọi lời thỉnh cầu.

Nhất Linh nhanh trí, nghĩ thầm: “Làm Minh chủ Thiết Huyết Minh còn lợi hơn là Giáo chủ Thiên Long Giáo. Thiết Huyết Minh xưng tôn Hắc đạo, rốt cuộc cũng chỉ là đánh nhỏ làm nhỏ, còn làm Giáo chủ Thiên Long thì sẽ phải lập tức lo cả thiên hạ rồi. Hơn nữa thời điểm này vừa khéo cần đến nhân mã của Thiết Huyết Minh”. Bèn cười ha hả, nói lớn: “Cuối cùng cũng để các người tìm ra. Được rồi, đứng cả dậy đi! Chỉ cần các huynh đệ bằng lòng, ta vẫn sẽ làm Minh chủ của các người”.

“Hay lắm!” mấy người Cổ Uy mừng rỡ nhảy dựng cả lên. Vạn gia ngũ lão phía sau Nhất Linh không khỏi chau mày. Triệu Tiêu lại gần cậu hỏi: “Cô gia, việc này… việc này là như thế nào?”

Nhất Linh cười: “Thực không giấu gì các vị, ta là Vương Nhất Linh, Minh chủ Thiết Huyết Minh. Bây giờ các vị hết coi ta là truyền nhân của Thiên Long rồi chứ?”

Ngũ lão mặt mày thảy đều biến sắc.

Người của Phương gia đã ùn ùn kéo tới. Tân Vô Ảnh ngạc nhiên: “Minh chủ, chuyện này là thế nào?” Nhất Linh cười: “Minh chủ của các người bị người ta vu cáo cho tội giết chết Phương Kiếm Thi, ba ngàn đệ tử Phương gia đang muốn ăn thịt ta đó”

Cổ Uy nổi giận: “To gan!” Tân Vô Ảnh cũng hằm hằm: “Ba nghìn đệ tử của Phương Kiếm Thi thì có gì là ghê gớm? Thiết Huyết Minh ta có tới mười vạn huynh đệ, chỉ cần mỗi người giẫm chân một cái là cả lũ chết bẹp”.

Nhất Linh ngạc nhiên: “Sao, chúng ta lấy đâu ra thêm ba vạn huynh đệ nữa vậy?”.

Tân Vô Ảnh gật đầu, Cổ Uy đắc ý: “Kể từ lần đánh bại hai hội, Thiết Huyết Minh ta uy danh đại chấn, người xin gia nhập chỉ trong vòng mấy tháng đã lên đến bảy tám vạn. Nếu không phải lão Tân này kén cá chọn canh, đừng nói mười vạn, đến hai mươi vạn cũng là chuyện nhỏ”.

Tân Vô Ảnh trừng mắt: “Những đồ bỏ đi ấy nhận vào làm gì? Để ăn hại à?” đoạn giơ cao tay, một hỏa tiễn phóng thẳng lên trời.

Lập tức từ tứ phương bát hướng, trên lầu dưới nhà ùn ùn xuất hiện hàng vạn cái đầu, đồng thanh hô lớn: “Mười vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh tham kiến Minh chủ!” thanh thế nhấn chìm nghỉm ba nghìn đệ tử của Phương gia.

o0o

Phương gia thấy Nhất Linh chỉ trong nháy mắt đã thêm nhiều trợ thủ đến vậy, nhất thời hoảng hốt giật mình, không còn cờ huyên trống náo, cũng không có ai dám tiến lên trước.

Nhất Linh đắc ý, vòng tay nói: “Các huynh đệ đã vất vả rồi!” Rồi dẫn Kim Phụng Kiều ba người đến trước năm lão: “Bản Minh chủ xuất du hai tháng, cũng đã kịp thành thân. Ba vị tiên tử tuyệt sắc này chính là Minh chủ phu nhân mà ta đưa về cho các huynh đệ, ba người luôn nhắc muốn gặp các huynh đệ đó”

Lời nói của Nhất Linh bình dị hào hứng, đệ tử Thiết Huyết Minh ai nấy cũng cảm thấy thân thiết. Trong tiếng cười nói, Tân Vô Ảnh, Cổ Uy mấy người quỳ xuống trước hô to: “Mười vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh bái kiến tam vị Minh chủ phu nhân!” Đám đông đệ tử họa theo răm rắp: “Mười vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh bái kiến tam vị Minh chủ phu nhân!”

Ba cô nương vừa xấu hổ vừa mừng rỡ, vội đỡ Tân Vô Ảnh mấy người dậy, đáp lễ bốn bên: “Không dám, không dám!” Cũng học theo Nhất Linh mà nói: “Các huynh đệ đã vất vả rồi!”

Trong ba người, ngoài Vạn Tiểu Hà ra, cả Kim Phụng Kiều cùng Thủy Liên Nhu đều chưa từng trải qua cảnh tượng thế này. Kim Phụng Kiều tuy là con cái võ lâm thế gia nhưng nếu nói một lúc được mười vạn đệ tử quỳ bái cũng chưa từng có. Hai cô nương này đều là những người trọng thể diện, lúc nào cũng thích ồn áo náo nhiệt, không khỏi cảm thấy vui mừng khó tả.

Phương gia Lạc Dương nằm trong địa bàn của Thiết Huyết Minh. Hai bên tuy không ai coi trọng ai nhưng cũng kính nhi viễn chi, không ai đắc tội với đối phương cả, thậm chí thỉnh thoảng còn có đi lại xã giao. Trong ba nghìn đệ tử của Phương Kiếm Thi thì chỉ cón mười người là thực sự học được võ công thượng thừa, xưng hiệu là “Lạc Dương thập hổ”, trong đó Đại hổ Đào Chính thường thay mặt sư phụ đi lại với bên ngoài, cũng có đôi chút quen biết với mấy đầu não của Thiết Huyết Minh. Đào Chính khi ấy đứng ra, song lại không hề hành lễ, kiếm thủ ngang người, nói: “Tân Đường chủ, Cổ Đường chủ, nghe nói tân Minh chủ của các người là một hòa thượng tên gọi Nhất Linh, sao lại trở thành tên ác tặc này?”

Cổ Uy, Tân Vô Ảnh đùng đùng nổi giận. Cổ Uy quát: “Tiểu tử vô giáo dục kia, lẽ nào sư phụ ngươi không dạy cho ngươi biết cách tôn trọng người khác?”

Đào Chính vằn mắt, chỉ vào Nhất Linh: “Tên ác tặc này trêu ghẹo sư nương ta, giết chết sư phụ ta, ngươi còn bảo ta phải tôn trọng hắn?”

Tân Vô Ảnh quát lớn: “Đây là Minh chủ chúng ta. Mồm miệng ngươi nói sạch sẽ một chút, bằng không đừng trách lão phu không khách khí!”

Lão ngũ trong Thập hổ là Hoa Côn tung người lao tới, hét lớn: “Hắn hại chết sư phụ ta, còn dám ngang ngược. Đại sư huynh, liều với chúng một phen!” Xách kiếm đang định xông lên thì bị Đào Chính ngăn lại.

Đào Chính biết Thiết Huyết Minh người đông thế mạnh, tiềm lực vô cùng, vừa nãy lại tự xưng thập vạn đệ tử, chỉ sơ sơ tính qua cũng đã gấp mấy chục lần ba nghìn đệ tử Phương gia rồi.

Nhưng điều chính yếu nhất vẫn là, Nhất Linh và năm lão nhân đang yên lặng đứng kia đã hiển lộ võ công khiếp người đến không thể tưởng tượng. Nếu cứ thế xông lên thì chẳng khác nào tự tìm cái chết. Huống hồ, trong lòng hắn ta cũng có nghi ngờ, nhìn Tân Vô Ảnh rồi nói: “Tân đường chủ, sư phụ chúng ta và Thiết Huyết Minh của ông từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, ông cũng đừng được thể lấn tới. Minh chủ các ông vốn là một tiểu hòa thượng, thiên hạ khắp nơi đều biết. Còn tên ác tặc hại sư phụ ta, không chỉ đã lấy ba thê tử, trong đó một người còn là tiểu thư Kim gia thuộc Tứ đại thế gia của Giang Nam. Các người gọi hắn là Minh chủ, e là không ổn chút nào!”.

Mấy đầu lãnh Thiết Huyết Minh không những không nổi giận mà còn bật cười. Tân Vô Ảnh ha hả: “Ngươi muốn nói, mấy người chúng ta già cả hoa mắt, cả đến Minh chủ của mình cũng nhận không ra chứ gì?”

Đào Chính trừng mắt: “Thiết Huyết Minh thực sự muốn ngang ngược như vậy hay sao?”

Cổ Uy cũng trợn mắt: “Tiểu tử, không phải nói những lời thừa nữa, chuyện của Minh chủ chính là chuyện của mười vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh chúng ta. Lão phu có một lời khuyên, ba nghìn đệ tử Phương gia các người trước khi múa đao động kiếm tốt nhất là nghĩ cho kỹ, đừng giống như Quần Anh, Thanh Long nhị hội hai tháng trước, đến hùng hổ mà chạy lại chuốt lông. Thực lực của Phương gia các người không bằng nổi một phần mười hai hội, e rằng không phải chuốt lông tháo chạy mà là toàn quân bị diệt đó!”

Lời nói chứa đầy uy hiếp, huynh đệ Thiết Huyết Minh cứ thế khoái chí đứng cười. Đám đệ tử và quan khách Phương gia người nào người ấy mắt như muốn phun ra lửa nhưng lại không ai dám vọng động.

Hoa Côn nộ quát: “Xông lên, Đại sư huynh! Ba nghìn đệ tử Phương gia chúng ta nhân số có thiếu, song nhiệt huyết trong tâm lúc nào cũng thừa!” Đám đệ tử phía sau đồng thanh: “Xông lên!”

Một trận chém giết lại sắp sửa xảy ra. Ba nghìn đệ tử Phương gia cộng với cả đám quan khách cũng vẫn thua xa Thiết Huyết Minh, quan trọng nhất là vì họ không có cao thủ. Lạc Dương Thập hổ danh chỉ dọa được cao thủ nhị lưu, nếu mà giao đấu tuyệt đối không phải là đối thủ của Cổ Uy mấy người. Trong đám quan khách cũng có mười mấy hảo thủ hàng đầu, nhưng chẳng một ai có thể đỡ nổi nửa chiêu của Nhất Linh.

Nhất Linh bỗng hét lớn: “Khoan đã!” Một luồng chân khí động trời át bặt thế tiến ầm ầm của đám đệ tử Phương gia. Số đệ tử phía trước người nào người ấy mờ mắt buốt tai, không ít trong số đó còn đánh rơi cả kiếm.

Uy lực tiếng hét long trời lở đất, đám đệ tử Phương gia sắc mặt tái mét.

Nhất Linh cao giọng: “Ta đã nói rồi, đây là một vụ hãm hại giá họa. Phương Kiếm Thi thật sự không phải do ta giết, nhưng bây giờ ta cũng không thể nói rõ với các ngươi được. Như thế này đi, ta không ra khỏi thành Lạc Dương, các ngươi đêm nay cũng không cần tự tìm cái chết, chi bằng hãy sai người thông báo cho Trưởng môn của Ngũ đại môn phái và Quảng Hàn tiên tử Hàn Nguyệt Thanh, bảo họ đến đây nói chuyện với ta. Cho dù nói không ra, nếu có đánh thì cũng mới là đối thủ!”. Rồi vung tay: “Chúng ta đi!”

o0o

Nhất Linh dẫn ba thê tử bỏ đi. Qua một ngã phố, thấy một Thái Bạch tửu lầu, bèn bảo: “Chúng ta lên lầu uống rượu!”

Đoàn người lên lầu, gọi bày tiệc rượu. Mấy đầu não của Thiết Huyết Minh vì tìm thấy được Minh chủ, ba cô nương vì thấy phu quân thần dũng vô song, nét mặt người nào người ấy hớn hở vui mừng, chỉ có Triệu Tiêu năm người thì chau mày ủ rũ.

Chiêu đầu tiên mà Nhất Linh dùng gậy trúc thi triển chẳng khác gì với Cửu Thiên Vũ của Thiên Long, tuy trúc không phải là kiếm, song thần luật vẫn giống y như đúc. Thế nhưng sau đó Nhất Linh lại sử dụng Thiên Ma loạn vũ, Thiên Long và Âm Ma, hai người này sao lại có thể hòa vào làm một được? Đây là điểm nghi ngờ thứ nhất của Vạn gia ngũ lão. Điểm nghi ngờ thứ hai chính là, nếu như Nhất Linh đã là truyền nhân của Thiên Long thì sao có thể làm Minh chủ của Thiết Huyết Minh? Chẳng lẽ lại tự hạ thấp thân phận đến thế?

Nhất Linh biết rõ trong lòng ngũ lão nghĩ gì, cũng không muốn để ý, chỉ gọi rượu lên uống.

Trong lúc rượu nồng lời ngọt, Cổ Uy vỗ tay ầm ầm: “Thật đã, đã quá!”

Tân Vô Ảnh nhìn Nhất Linh, nói: “Minh chủ, các huynh đệ gặp được Minh chủ, người nào người ấy phấn khởi trong lòng. Rượu trong thành Lạc Dương đêm nay, e là chỉ đủ cho huynh đệ trong Minh uống đến sáng mai”.

Nhất Linh ngạc nhiên: “Sao các ông đem nhiều người đến vậy? Không phải thần cơ diệu toán biết trước ta có đấu đá nên mang quân đến trợ giúp đấy chứ?”.

Mấy người đầu não cùng cười, Trương Bá Đương trả lời: “Đâu có, sau khi chúng thuộc hạ nhận được phi cáp truyền thư của Hoa đàn chủ Hoa Ban, liền báo tin tìm thấy Minh chủ ở trước tổng đường. Các huynh đệ biết tin, người người náo nức lạ thường, đều muốn gặp lại Minh chủ, nhất là những huynh đệ mới gia nhập, nghe uy danh Minh chủ đã lâu mà chưa có duyên diện kiến, thế là người nào cũng đòi đi bằng được. Tân Đường chủ cũng nói là nên đem theo nhiều người một chút, giăng một mẻ lưới thật lớn, tránh chuyện Minh chủ lại bỏ trốn mất, vì thế chúng thuộc hạ mới cho nhiều người theo như vậy, hơn nữa đệ tử trong thành Lạc Dương của chúng ta cũng có đến ba vạn người rồi!”

“Ba vạn người?” Nhất Linh cười ha hả: “Khá lắm, khá lắm! Chúng ta ác đấu hai hội, lúc nhiều nhất cũng chưa quá một vạn”.

Tân Vô Ảnh mấy người cùng gật đầu: “Phải, phải!”

Nói đến ác đấu hai hội, người nào người ấy tràn đầy phấn khích. Trận chiến ấy chính là nghiệp tích huy hoàng nhất trong cuộc đời mấy lão.

Cổ Uy đập bàn: “Lũ sài lang Hiệp Nghĩa Đạo khốn kiếp, thường ngày lúc nào cũng huyênh hoang tự đắc, lần này chúng ta dưới sự chỉ huy của Minh chủ nhất định sẽ dạy cho chúng một bài học nhớ đời!”

Cổ Uy phát ngôn mà không nghĩ ngợi, không nhớ đến Kim Phụng Kiều đang ngồi ở đó, song Tân Vô Ảnh đã vội kéo tay lão ta, nói: “Cổ lão quái, nói chuyện cũng phải lưu ý một chút chứ!” Khi ấy Cổ Uy mới sực nhớ ra, lúng túng che miệng lại.

Thủy Liên Nhu nhìn Kim Phụng Kiều đang cúi thấp đầu, nói với Nhất Linh: “Nhất Linh, chúng ta thật sự phải ra tay với Hiệp Nghĩa Đạo sao?”

“Không phải chúng ta muốn đánh mà là bọn họ không chịu dừng!”

“Vậy chỉ còn cách đánh một trận thôi!” Cổ Uy tiếp lời luôn, lão ta cứ nghe thấy đánh là nổi hứng, chỉ sợ Nhất Linh lắc đầu.

Thủy Liên Nhu nhìn Cổ Uy cười, nói với Nhất Linh: “Nhất Linh, chẳng phải chàng nói là Lục Vân hay Thất phu nhân có thể là người của một bọn sao? Chúng hãm hại chàng chính là để gây ra cuộc chiến giữa thuộc ạ Thiên Long với Hiệp Nghĩa Đạo. Bây giờ cứ coi như Tiểu Hà không nhúng tay vào, chàng với Hiệp Nghĩa Đạo lại xảy ra đấu đá, cuối cùng cả hai đều phải tổn thương, thế chẳng phải là đã trúng kế của Thất phu nhân rồi còn gì?”

Nhất Linh vỗ đùi: “Đúng rồi, điểm này sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”.

Thiên Long danh tiếng lấy lừng thiên hạ, Cổ Uy gan to mật lớn, nghe thấy mấy chữ “thuộc hạ Thiên Long” sắc mặt cũng tái hẳn đi. Tân Vô Ảnh ngạc nhiên: “Minh chủ, hãm hại Minh chủ lần này lẽ nào có liên quan đến Thiên Long sao?”

Nhất Linh gật đầu: “Đúng thế, có một lũ tiểu nhân lúc nào cũng muốn khơi dậy cuộc chiến giữa thuộc hạ Thiên Long với Hiệp Nghĩa Đạo, hòng từ đó trục lợi”.

“Nhưng…” Tân Vô Ảnh mấy người nhìn sang Vạn gia ngũ lão, vẻ lưỡng lự: “Thuộc hạ Thiên Long có quan hệ gì với Minh chủ mà hãm hại Minh chủ lại có thể gây nên đấu đá chứ?”.

Nhất Linh cười đắc ý, dang tay ôm lấy Tiểu Hà, nói: “Các ông không biết đấy thôi, vị phu nhân này của ta chính là Thiếu đàn chủ của Địa tự đàn và Nhân tự đàn, thuộc hạ cũ của Thiên Long. Nói cho các ông biết, trong tay cô ấy cũng có tới mười vạn nhân mã đấy”

Tân Vô Ảnh mấy người cùng thốt lên kinh ngạc, Tân Vô Ảnh đứng thẳng người lên. Nhất Linh ha hả cười: “Sao, mười vạn nhân mã đã làm ông giật mình rồi hả? Chúng ta cũng có mười vạn nhân mã mà, đúng là môn đăng hộ đối. Tiểu Hà nàng nói có phải không?”

Vạn Tiểu Hà bị Tân Vô Ảnh mấy người cùng nhìn, mặt đỏ bừng lên, gật đầu: “Đại ca nói không sai!”

Tân Vô Ảnh lại lắc đầu: “Không hẳn! Thiên Long năm xưa tung hoàng tứ hải, thuộc hạ bên dưới đều là những bậc dị năng kì tài, đâu có thể đem so sánh với chúng ta được. Cùng là mười vạn, nhưng mười vạn của họ chí ít cũng phải bằng một trăm vạn của chúng ta”.

Ngũ lão vào Cố đại nương cùng bật lên cười. Cố đại nương nói : “Tân đường chủ không cần phải khiêm tốn, Minh chủ của các người cũng là cô gia của chúng tôi, lại còn là một nhân vật nữa đấy!”

Nhất Linh cười to: “Không dám!” Rồi nói với Cổ Uy: “Liên tỉ nhắc nhở ta mới nhớ, nếu chúng ta khai chiến với Hiệp Nghĩa Đạo như thế, chẳng phải vừa khéo trúng kế của Thất phu nhân sao, chúng ta không thể đánh với họ được!”

Cổ Uy thất vọng tặc lưỡi: “Nhưng Hiệp Nghĩa Đạo cứ đòi đánh chúng ta thì sao?”

“Việc này…” Nhất Linh chau mày.

“Nếu như không làm rõ ràng vụ này, chắc Hiệp Nghĩa Đạo sẽ quấy rầy chúng ta đến chết”. Quản Trí Minh xen vào: “Cô gia tuy muốn vẹn cả đôi đường, chỉ e không thể dễ dàng như vậy”

“Biện pháp thì vẫn có!” Nhất Linh nghĩ một hồi rồi nói: “Tục ngữ có câu, một bàn tay vỗ không nên tiếng.Họ muốn đánh, chúng ta không đánh, cứ thế họ cũng đến hết cách thôi. Thế này, Cổ Đường chủ, Tân Đường chủ, năm vị gia gia và Cố đại nương, chúng ta ngày mai cứ ở đây xem, nếu như có thể nói được, chúng ta sẽ nói lý, còn nếu không thể nói được, các người hãy bảo vệ ba vị phu nhân của ta xuất thành, ra ngoài đó bày trận thế. Có ba vạn người cộng với ngũ lão đây, chắc rằng Hiệp Nghĩa Đạo không dám làm gì chúng ta đâu. Còn ta sẽ ở trong thành quần thảo đến cùng với họ, một mình ta trời cao biển rộng, ta không muốn đánh với họ thì ông trời cũng chẳng làm gì nổi ta”

Mấy người nhìn nhau, Tân Vô Ảnh nói: “Như thế chẳng phải tỏ ra là yếu thế sao?”.

“Cái gì mà yếu với mạnh?” Nhất Linh cười: “Sĩ diện thì đáng mấy đồng tiền? Chúng ta biết rõ là chúng ta mạnh hơn, như thế là đủ. Hà tất phải vì cái sĩ diện không đáng một đồng ấy mà vẫn lao vào chém giết, trong khi biết rõ sẽ trúng phải gian kế kẻ khác?”

Thiên Long là bậc anh hùng cái thế, hành sự vị người, tuyệt đối không bao giờ làm theo thế tục, Âm Ma thì lại càng làm ngược với thế tục. Thiên Long hướng mọi thứ theo chân lý, Âm Ma lại làm theo lợi và hại, nếu dùng con đường thế tục để gò bó hai con người này thì quả là mơ tưởng hoang đường!

Cổ Uy, Tân Vô Ảnh mấy người vốn đang khí thế hừng hực, nhưng nghe Nhất Linh nói như vậy cũng chỉ còn cách gật đầu. Thực ra trong lòng họ cũng biết, nếu thực sự phải đấu với Hiệp Nghĩa Đạo, Thiết Huyết Minh chưa chắc đã nắm được thế thượng phong. Hiệp Nghĩa Đạo với Ngũ đại môn phái đứng đầu, luôn là rường trụ của võ lâm, nhân tài vô số. Năm xưa khi Thiên Long còn toàn thịnh cũng đâu có thể một miếng nuốt trôi, ngược lại cuối cùng còn vì cá cược với Đại Ngu La hán mà phải giải tán Thiên Long Giáo. Thiết Huyết Minh so với Thiên Long Giáo còn kém đến thế nào, bảo đối đầu toàn diện với Hiệp Nghĩa Đạo thực chẳng khác trứng chọi đá tảng.

o0o

Đêm đó, Nhất Linh cùng đoàn người ở lại lầu Thái Bạch. Lúc lên giường, Nhất Linh nói với Kim Phụng Kiều: “Phụng tỉ, lần này đã để nàng khó xử rồi!”

“Không đâu!” Kim Phụng Kiều lắc đầu, cầm lấy tay Nhất Linh áp lên má, nhìn vào mắt cậu, vẻ trìu mến vô hạn: “Nhất Linh, chàng đừng nghĩ vậy! Trong lòng thiếp chàng mới là quan trọng nhất, Hiệp Nghĩa Đạo hay thanh danh cái gì cũng không thể sánh với địa vị của chàng trong trái tim thiếp. Chàng là phu quân của thiếp, là người mà thiếp yêu thương, bất kể ai muốn làm khó chàng, thiếp cũng đều đứng về phía chàng!”

Nhất Linh cảm động đến ứa nước mắt, biết vì sao Phụng Kiều lại nói như vậy, đó là bởi không muốn cậu lấy nàng làm trọng, lúc quan trọng không được lưỡng lự cân nhắc mềm lòng, vì sợ làm tổn thương Kim Phụng Kiều mà rơi vào độc thủ của Hiệp Nghĩa Đạo.

Phụng Kiều thẳng tính bộc trực, song không phải là người không biết suy nghĩ. Chỉ có điều nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được Nhất Linh.

Nhất Linh nhất thể tam tâm, liệu ai có thể thực sự hiểu được cậu?

“Phụng tỉ, nàng thật tốt!” Nhất Linh ôm lấy Phụng Kiều, hôn lên môi nàng, tay tự nhiên không chịu nổi sờ soạng tứ phía khiến cho Phụng Kiều phải oằn người rên lên.

Đang lúc mây mưa với ba ái thê thì bỗng âm thanh la giết vang tới, tiếng đao kiếm va chạm không ngớt.

Vạn Tiểu Hà đang say trong men tình ái, không nghe thấy gì. Kim Phụng Kiều và Thủy Liên Nhu bò dậy, kêu lên: “Không xong rồi, người của Phương gia tấn công đến rồi!”

Nhất Linh đang hưởng thụ hoan lạc với Vạn Tiểu Hà, xua tay: “Không phải để ý đến bọn họ!” Kim, Thủy hai người nhìn Nhất Linh mây mưa với Tiểu Hà, trong lòng vừa xấu hổ vừa lo lắng, song cũng không biết làm gì.

Nhất Linh nhắm mắt lại, đắm chìm trong lạc thú, bỗng cũng thốt lên một tiếng: “Không xong rồi!”

Thủy, Kim hai người hốt hoảng: “Sao vậy?”.

“Ngũ đại trưởng môn đến nơi, đã vượt qua Cổ Uy mấy người đánh thẳng vào Thái Bạch lầu. Lần này thì thảm rồi, ta vẫn chưa xong mới gay chứ!”

Kim Phụng Kiều, Thủy Liên Nhu vừa tức, vừa buồn cười: “Vậy thì nhanh lên một chút đi!”

Nhất Linh lắc đầu: “Hai vị tỉ tỉ thật chẳng hiểu gì cả! Đây là lúc cực lạc của con người, tốt nhất là phải từ từ hưởng thụ mới nếm được ý nghĩa thật sự của nó, làm sao mà nhanh được?”

Chưa dứt lời, một giọng nói sang sảng vang lên: “Vương Nhất Linh, người ra đây!” Giọng nói tựa như rồng gầm hổ quát, vừa dứt lời, bóng người đã thoáng bay vụt ra đằng trước lầu.

Thủy, Kim hai người lo lắng, giục Nhất Linh: “Mau lên!” Rồi bước xuống giường toan mặc quần áo.

Nhất Linh lắc đầu: “Đừng vội! Ngữ đại trưởng môn tuy võ công cao cường, song cũng không qua được ngũ lão. Cứ để họ đấu, chúng ta vui chuyện của chúng ta!”. Nói đoạn đưa tay ra, ôm lấy eo hai người kéo lại.

Một tiếng va chạm giữa hai lưỡi kiếm truyền vào qua cửa sổ, tiếp đến là tiếng quyền cước phá không liên tục vang lên, khí thế như có hàng ngàn quân mã đang quần thảo kịch liệt.

Thủy, Kim hai người biết ngũ lão đã chặn được Ngũ đại trưởng môn, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng mười người đó đấu với nhau thanh thế lại khủng khiếp đến vậy.

Đột nhiên mọi tiếng động trong khoảnh khắc bỗng im bặt.

Giọng nói sang sảng lúc nãy lại vang lên, có chút kinh ngạc: “Triệu Tiêu, Quản Trí Minh, chuyện gì vậy? Các người là thuộc hạ cũ của Thiên Long, sao lại xuất hiện ở đây?”

Triệu Tiêu cười ha hả: “Tử Long Chân nhân con mắt thật không tồi, đúng là thuộc hạ cũ của Thiên Long có mặt ở đây. Sao nào, nơi này không cho chúng ta đến chắc, hình như bốn mươi năm trước không có thỏa thuận này thì phải?”

Phía bên kia trầm ngâm một hồi, vẫn là giọng của Tử Long Chân nhân: “Chỉ nghe nói tặc tử Vương Nhất Linh có quan hệ với Kim gia trong Tứ đại thế gia, không lẽ hắn còn có quan hệ gì đó với thuộc hạ cũ của Thiên Long sao?”

Triệu Tiêu cười: “Tử Long mũi trâu, ngươi nói không sai. Vương Nhất Linh không chỉ là Minh chủ Thiết Huyết Minh của Hắc đạo, là con rể của Kim gia, một trong tứ đại thế gia ở Giang Nam, mà còn là cô gia của Vạn gia thuộc Nhân tự đàn và Địa tự đàn, thuộc hạ cũ của Thiên Long nữa đó”.

Bên ngoài im lặng một hồi lâu. Sự kinh ngạc của Ngũ đại trưởng môn không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra. Ngay cả Kim, Thủy hai người đã biết hết về Nhất Linh, nhưng khi nghe từ chính miệng Triệu lão nói ra cũng cảm thấy rùng mình: “Gã này thân phận thật là phức tạp!”

Trong lúc ấy, Nhất Linh và Vạn Tiểu Hà đang ra sức làm mưa làm gió, tiếng rên rỉ của Vạn Tiểu Hà, đừng nói Ngũ đại trưởng môn là những bậc tuyệt đại cao thủ, ngay cả những người làm không biết chút võ công nào trong Thái Bạch lầu cũng nghe thấy rõ mồn một. Vạn Tiểu Hà đang say đi không biết gì, Phụng, Liên hai người thì vừa xấu hổ, vừa lo lắng, trong bụng thầm rủa: “Muốn chết hay sao, thế này thì sau này làm sao mà gặp người khác được đây?” Nhưng cả hai biết rõ tính tình vị phu quân phong lưu của mình, muốn cậu ta dừng lại là điều ngàn vạn lần không thể, vì thế chỉ còn cách giỏng tai lên nơm nớp lắng nghe phản ứng từ bên ngoài.

Quả nhiên, sự kinh ngạc của Ngũ đại trưởng môn đã bị hành động trắng trợn của Nhất Linh làm cho tan biến. Tử Long Chân nhân nộ quát: “Tên dâm tặc vô sĩ to gan. Mau ra đây chịu chết!”

Đới Hải Sinh cười hà hà: “Cái gì dâm tặc? Người ta là phu thê hợp pháp, muốn vui thế nào thì vui thế ấy, dính dáng gì đến mũi trâu nhà ngươi?”

Bên trong, Kim Thủy hai người xấu hổ đến độ gục cả ra giường. Bên ngoài, Tử Long Chân nhân hét lên như sấm: “Triệu Tiêu, các người thực sự muốn ngăn cả chúng ta sao?”

“Đương nhiên rồi!”

“A di đà phật!” Một giọng mạnh mẽ thuần hậu vang lên: “Triệu thí chủ, bốn mươi năm trước Giáo chủ quý giáo đã có thỏa thuận với Sư tổ ta, không lẽ các vị định phá vỡ thỏa thuận đó sao?”

“Ngô Bản đại sư, lời này của ông quả là mạnh mồm át lý rồi!” Quản Trí Minh bình thản trả lời: “Thỏa thuận bốn mươi năm trước, thuộc hạ Thiên Long không nói chuyện giang hồ để tránh xung đột với Hiệp Nghĩa Đạo, nhưng bây giờ đâu phải chuyện của giang hồ, mà là chuyện của nhà chúng ta! Các người muốn xông vào chỗ ở của tiểu thư và cô gia chúng ta, lẽ nào chúng ta chống mắt đứng nhìn?”

Lời này thật có lý, Ngũ đại trưởng môn đều là những bậc cao tăng cao đạo, không phải hạng không biết lý lẽ. Vấn đề chính là Nhất Linh quá ngông cuồng, không coi ai ra gì.

Đúng lúc im lặng ấy, trong lầu chợt truyền ra mấy tiếng rên lớn khi hoan lạc lên đến cao trào. Ngũ đại trưởng môn đều là người xuất gia, không biết đây là tiếng của Nhất Linh và Tiểu Hà đang đến cao độ, cũng là lúc sắp mây tan mưa tạnh, mà lại cho rằng Nhất Linh đang cố tình thị uy. Cả năm không còn kiềm chế nổi cơn giận dữ, lại hét lên, tiếp tục công tới. Vạn gia ngũ lão cũng đâu phải hạng sợ chuyện, vung tay tiếp liền.

Ngũ đại trưởng môn lần này đã nổi cơn thịnh nộ thực sự, Vạn gia ngũ lão lại đã lâu không được động chân động tay, trong cơn sảng khoái cũng ra sức thi triển thần công. Mười đại cao thủ tuyệt đỉnh vây quanh lầu Thái Bạch liều mình giao đấu, khí thế ầm ầm, thật khó lời nào có thể hình dung nổi. Chỉ riêng những đòn phong quyền chưởng đã làm cho Thái Bạch lầu nghiêng ngả tây đông, cả tòa lầu rung lên bần bật như trong cơn bão tố.

Vạn Tiểu Hà từ chín tầng mây dần dần tỉnh lại, nghe thấy tiếng đánh đấu kịch liệt, vẫn chưa hiểu ra là chuyện gì, nũng nịu hỏi Nhất Linh: “Đại ca, trời mưa hay sao?”

Nhất Linh ôm lấy nàng, cất giọng nhừa nhựa: “Không phải, Ngũ đại trưởng môn của Hiệp Nghĩa Đạo đến tìm tướng công nàng tính sổ, đang đánh nhau với ngũ lão ngoài đó”

Vạn Tiểu Hà thất kinh, thốt lên: “Ây a, nhũ nương bà ấy không sao chứ?”

“Tiểu Hà ngoan, nhũ nương không sao!” Cố đại nương ở trên nóc nhà nói xuống: “Nhũ nương đang xem hí kịch, con yên tâm vui vẻ đi, ta canh chừng cho!” Nói rồi cười lên ha hả.

Vạn Tiểu Hà chợt nghĩ ra, mặt đỏ bừng lên, nhìn Kim, Thủy hai người mặt cũng đang đỏ như tôm luộc, hỏi lí nhí: “Lúc nãy… có phải…?”

Hai cô nương kia cùng gật đầu. Vạn Tiểu Hà xấu hổ quá, gục đầu vào lòng Nhất Linh, đấm vào vai cậu: “Đại ca thật xấu, thế này… thế này về sau làm sao còn mặt mũi nào mà gặp người khác đây?”

Nhất Linh cười xòa: “Có gì cơ chứ? Phu tử nói: Thực sắc tính dã, nam nữ hảo hợp là chuyện đại luân của con người. Chỉ cần là người bình thường, ai mà không vui vẻ với người trong lòng mình, có gì mà phải xấu hổ? Không lẽ chuyện này là chuyện vô sỉ, vậy thì quả là lạ! Ai dám cười chúng ta để ta đi hỏi hắn, xem hắn ban đêm có vui vẻ với thê tử không? Làm gì có chuyện đó?”

Nhất Linh thao thao một hồi quái luận, ba nàng nói không lại. Cậu cười mỉm khoái chí, tai vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng ngồi phắt dậy, nói: “Không ổn rồi! Ngũ đại trưởng môn và ngũ lão tương sức, còn ba nghìn đệ tử Phương gia thì lại không phải là đối thủ của ba vạn huynh đệ Thiết Huyết Minh, chỉ một mẻ là bị diệt gọn, như thế càng khó nói cho rõ được. Ba nàng mau mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài xem sao!”

Kim Phụng Kiều che mặt: “Xấu hổ chết được, ai mà còn dám ra ngoài với chàng?”.

Thủy Liên Nhu nói: “Phải đấy, Nhất Linh, muốn đi thì chàng đi một mình, bọn thiếp không đi đâu!”

Nhất Linh nghĩ một hồi rồi lại nằm xuống. Thủy Liên Nhu hoảng hốt: “Nhất Linh, chàng mau ra đi, bằng không ba nghìn đệ tử Phương gia sẽ bị người của chàng giết hết mất!”

Nhất Linh cười lớn: “Ta lười không muốn động thân nữa rồi!” Rồi ngẩng đầu nói lên nóc nhà: “Cố đại nương, phiền bà hãy đi một chuyến, bảo đám Tân Vô Ảnh cố gắng giết ít người thôi!”

Cố đại nương không đáp lại, làu bàu một câu rồi bỏ đi.

Câu lẩm nhẩm của bà ta tuy không rõ, nhưng ý căn bản bốn người phía dưới đều có thể đoán ra: Tiểu tử thối, ngươi vui vẻ chán rồi lại bắt thân già này đi làm trâu ngựa cho ngươi.

Ba nàng vừa xấu hổ vừa buồn cười, lại chen lấn vào bên cạnh Nhất Linh. Nhất Linh ôm ba thân hình tuyệt mỹ trong lòng, cao giọng: “Ngũ đại trưởng môn của Hiệp Nghĩa Đạo, hôm nay ta mệt rồi, ngày mai gặp vậy. Trưa mai ở Thái Bạch tửu lầu, mời năm vị uống rượu!”

Ngũ đại trưởng môn đang đầy một bụng giận dữ, nghe thấy thế càng như thêm dầu vào lửa, cùng hét lên, ra sức tìm cách lao vào trong phòng, nhưng Vạn gia ngũ lão võ công không hề thua kém, thậm chí kinh nghiệm giao đấu còn có phần hơn, một chọi một, ngũ trưởng môn làm sao có thể vượt qua.

Nghe thấy âm thanh bên ngoài như cuồng phong thổi đến, Thủy Liên Nhu lại lo lắng: “Nhất Linh, lúc đầu chàng còn nói phải tránh cuộc xung đột giữa thuộc hạ của Thiên Long với Hiệp Nghĩa Đạo. Bây giờ không chỉ thuộc hạ của Thiên Long không tránh được mà ngay cả Thiết Huyết Minh của chàng cũng đã bị cuốn vào. Chàng nói đi, phải làm gì đây?”

“Cái gì mà phải làm gì?” Nhất Linh bất cần: “Lúc đầu là ta nghĩ theo hướng tốt, ngũ lão không nhúng tay vào, Thiết Huyết Minh không để bị cuốn theo, nói không rõ thì lảng ra xa, tuy thanh danh không hay cho lắm, song lại không đến nỗi chết người. Nhưng ai biết ý trời đã sắp đặt thế này, lo không được thì cứ để chuyện vỡ ra to hơn, xem Ngũ đại trưởng môn làm gì nổi ta?” Đoạn nói vọng ra ngoài: “Triệu lão, Quản lão, ta phải đi ngủ rồi, Ngũ đại trưởng môn giao cho mấy người đấy!”

Triệu Tiêu cười lên ha hả: “Được thôi, lão phu bốn mươi năm nay gân cốt lỏng lẻo, hôm nay mới gặp kỳ phùng địch thủ, phải đánh một trận cho đã, cô gia và tiểu thư cứ việc ngủ ngon!”

Tứ lão còn lại cũng cười lên khoái trá. Thứ nhất vì sự ngạo nghễ của Nhất Linh, thứ nữa là thấy sảng khoái vì gặp kỳ phùng địch thủ.

Lúc đối mặt với địch nhân, con người ta nên thể hiện ra một chút khí thế, bất luận là điên cuồng hay cao ngạo, nhưng cũng phải làm cho khí thế của đối phương bị át đi, gặp nhau nơi đường hẹp mà tự lùi lại nhường thì quả là không tốt.

Biểu hiện ngông cuồng của Nhất Linh khi ấy không những không làm ngũ lão phản cảm, trái lại còn khiến các lão phấn chấn hơn, bởi lẽ lúc ấy đã là gặp nhau nơi đường hẹp, đúng cũng phải tiến, sai cũng phải tiến, càng ngông cuồng thì càng có lợi.

Thái độ hống hách bất cần của Nhất Linh không chỉ làm cho năm lão ở ngoài phấn khích. Ba ái thê trong phòng người nào người ấy cũng như hút phải mật ong, nằm áp vào lòng Nhất Linh như những con chim yếu đuối, mà vòng tay rộng mở của cậu chính là cây đại thụ chắn gió.

Sự ngạo mạn của Nhất Linh thực sự là một đả kích rất lớn đối với lòng tự tin của Ngũ đại trưởng môn. Những nhân vật luôn luôn xem thường kẻ khác, khi chợt phát hiện ra đối thủ còn cao ngạo hơn cả mình, hơn nữa kẻ ấy lại còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng nữa, nộ khí của họ đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.

Con người luôn là như vậy, càng gặp kẻ yếu, nộ khí của anh ta càng lớn. Nếu để anh ta húc phải một tảng đá, nộ khí trái lại sẽ tan biến ngay.