Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 185: Bế quan tu luyện (1)




Quyền ấn của nam nhân Vũ Sĩ cửu trọng phá mở không gian oanh thẳng vào lưng Lục Thiếu Du, đã gần trong gang tấc:

– Tiểu tử chết đi!

Lục Thiếu Du sớm tính toán hết mọi thứ. Ba người cùng công kích, Lục Thiếu Du bị vây công phải cùng lúc đánh với cả ba.

Lục Thiếu Du cảm giác lực lượng cường đại ập đến từ sau lưng còn một khoảng ngắn, kình phong làm lưng hắn tê dại. Tu vi Vũ Sĩ cửu trọng mạnh hơn Vũ Sĩ bát trọng nhiều.

Lục Thiếu Du không quay đầu lại, phất tay áo, ánh sáng vàng bắn ra. Lục Thiếu Du vọt tới trước nghênh đón chưởng của Vũ Sư nhị trọng.

Chưởng của Vũ Sư nhị trọng vỗ xuống đầu Lục Thiếu Du làm da đầu hắn tê dại, tóc thổi rối tung.

Tốc độ của Lục Thiếu Du làm Vũ Sư nhị trọng rất ngạc nhiên, sắc mặt càng âm trầm. Vũ Sư nhị trọng không cho Lục Thiếu Du có thời gian thở dốc, nhanh như chớp vọt lên.

Vũ Sư nhị trọng bỗng cầm thanh trường kiếm đen nhạt, thân kiếm trắng tinh. Kiếm quang vẽ thành đường cong kèm theo kình khí mạnh mẽ rạch dòng không khí thành hình quạt chặn kín không gian trước mặt Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nhanh chóng thụt lùi, nhếch môi cười nhạt. Lục Thiếu Du kết thủ ấn, linh lực xung quanh tụ tập, lực gió khủng bố đè ép không gian vặn vẹo, khí thế cường đại khuếch tán. Linh đao đỏ rực như lửa ngưng tụ lại, quanh thân đao không gian gợn sóng, tiếng gió rít sắc nhọn vang lên.

– Đao Hồn Trảm!

Linh đao đỏ ngưng tụ trong tay Lục Thiếu Du rạch dòng không khí quét ngang như Thái sơn áp đỉnh, lực lượng cuồng bạo chém vào lưới kiếm quang đằng trước.

Linh đao cắt phá hư không, nhát đao chém khiến không gian chấn động. Kình khí rít gào nổ đì đùng, đao quang dấy lên tàn ảnh mang theo uy thế kinh khủng, ánh sáng chói mắt bắn ra. Đẳng cấp Linh Giả của linh lực đã đến Linh Sĩ bát trọng, thi triển uy lực Đao Hồn Trảm càng thêm khủng bố.

Linh đao đụng phải kiếm quang của nam nhân mặt sẹo đâm thủng qua, không gian vặn vẹo, năng lượng bạo động. Tất cả vượt dự đoán của nam nhân mặt sẹo, đao quang khủng bố đã chém vào người gã.

Xoẹt!

Không có tiếng nổ năng lượng, chỉ có tiếng cắt đứt. Hộ thân cương quyển trước mặt nam nhân mặt sẹo nứt vỡ, lực lượng không gì sánh bằng khuếch tán, không gian xung quanh vặn vẹo. Nam nhân mặt sẹo bị xẻ đôi, máu tuôn ra, con ngươi nở to tràn đầy hoảng sợ. Đến đây thì nam nhân mặt sẹo biết đối phương là Linh Giả, vận dụng linh kỹ.

Vù vù vù!

Kiếm quang cuồng bạo bị đao quang xuyên thấu vẫn không dừng lại, tiếp tục chụp xuống Lục Thiếu Du. Nhưng sau khi nam nhân mặt sẹo bị giết, kiếm quang hóa thành năng lượng tan biến trong không trung.

Mặt Lục Thiếu Du trắng bệch, thi triển Đao Hồn kỹ tiêu hao khá nhiều linh lực.

– A!

Cùng lúc đó, không trung phía trước vang tiếng hét thảm. Tiểu Long cắn cổ nam nhân Vũ Sĩ cửu trọng, thoáng chốc gã thành cái xác khô.

Lục Thiếu Du đi tới bên cạnh nam nhân Vũ Sĩ bát trọng té trên tảng đá to:

– Vẫn chưa chết sao?

Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng mặt trắng bệch, khóe môi loang lổ vết máu, vẻ mặt kinh hoàng không nói nên lời, thở ra nhiều hít vào ít. Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng kinh hoàng lắc đầu, vùng vẫy muốn thụt lùi nhưng gã không thể nhúc nhích.

Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng nằm mơ cũng không ngờ một thiếu niên nhìn mảnh khảnh thế mà thực lực khủng bố đến nhường này. Bọn họ đã nhìn lầm, người trong môn cũng đã lầm.

Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói:

– Không chết thì tốt.

Thủ ấn thay đổi, một trảo ấn chụp xuống đỉnh đầu Vũ Sĩ bát trọng, lực lượng cắn nuốt tuôn ra.

– A!

Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng phát ra tiếng rú cuối cùng, thoáng chốc da trên người khô héo. Nửa phút sau nam nhân Vũ Sĩ bát trọng thành cái xác khô.

Lục Thiếu Du thu về thủ ấn, sắc mặt âm trầm nói:

– Tụ Bảo Môn, món nợ này về sau sẽ tính sổ.

Lục Thiếu Du vừa nuốt chân khí của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng vừa tìm tòi trong đầu óc gã. Kẻ phái bốn nam nhân chặn giết Lục Thiếu Du là do Tụ Bảo Môn phái ra.

Tuy Tụ Bảo Môn là cửa hàng lớn nhất trong trấn nhưng sau lưng làm hành động chặn giết cướp bóc kiếm lời không vốn. Gặp người thực lực thấp, lộ tiền trong cửa hàng sẽ bị chặn giết ngay.

Lục Thiếu Du lần mò trong bốn cái xác, chỉ có nam nhân mặt sẹo là có một túi không gian. Lục Thiếu Du nhỏ máu nhận chủ, trong túi không gian có vạn kim tệ, hơn mười viên đan dược nhị phẩm và tạp vật, thu hoạch bình thường.

Tiểu Long trướng to, há mồm nuốt bốn cái xác.

– Xèo xèo!

Tiểu Long thu nhỏ người, lại xoay quanh trên vai Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du vuốt đầu Tiểu Long, nói:

– Chúng ta trở về thôi.

Tiểu Long co duỗi lưỡi, ngước đầu nhỏ làm nũng dụi vào cổ Lục Thiếu Du:

– Xèo xèo!

Một người một thú trở về Phi Linh Môn, Lục Thiếu Du yêu cầu Tiểu Long buộc phải chui vào ống tay áo.

Dọc đường đi, các đệ tử Phi Linh Môn bình thường tôn kính chào Lục Thiếu Du.

– Chào tiểu sư huynh!

Lục Thiếu Du đến chỗ ở, Lục Tâm Đồng chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhăn cười tươi:

– Ca ca!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Nào, ca ca mua y phục cho Tâm Đồng, nhìn xem có thích không?

Lục Thiếu Du lấy ra nhiều y phục và váy mua cho Lục Tâm Đồng cất trong túi không gian.

Lục Tâm Đồng vui vẻ nhảy cẫng lên:

– Nhiều quá, Tâm Đồng có đồ mới mặc, tạ ơn ca ca!

Lục Tâm Đồng hôn lên mặt Lục Thiếu Du một cái.

Phương Tân Kỳ cười đi ra:

– Tiểu sư đệ đã về.

Trương Minh Đào cũng có mặt.

Lục Thiếu Du khẽ ừ:

– Ừm!

Lục Thiếu Du hỏi Trương Minh Đào:

– Sư huynh, Phi Linh Môn có mật thất luyện công nào an toàn không? Đệ muốn bế quan tu luyện mấy ngày.

Trương Minh Đào hiểu ý:

– Mật thất an toàn?

Mật thất an toàn ý chỉ nơi đám người Hoàng Hải Ba không thể tùy ý ra vào.

– Có, đẳng sau núi, nơi sư phụ thường hay bế quan tu luyện.

Trương Minh Đào hỏi:

– Sư đệ định bế quan bao lâu?

Lục Thiếu Du trả lời:

– Không biết, ít thì nửa tháng, lâu thì hai tháng.

Lần này bế quan Lục Thiếu Du định tu luyện Huyết Hồn Ấn, ngoài ra luyện chế khôi lỗi cũng tốn thời gian.

Thác nước sau núi cách chỗ Lục Thiếu Du ở không xa, mật thất nằm trong ngọn núi đá to lớn.

Trương Minh Đào dẫn Lục Thiếu Du đi vào mật thất. Quanh mật thất là đá dày, đóng cửa đá nặng nề lại trừ phi mở ra từ bên trong nếu không sẽ không thể mở ra. Trước kia đây là mật thất Lục Thanh bế quan tu luyện.

Lục Thiếu Du đi vào mật thất, quan sát xung quanh, diện tích rộng đủ dùng. Về Tiểu Long thì Lục Thiếu Du kêu nó canh giữ bên ngoài mật thất, một là bảo vệ an toàn cho hắn, hai là Tiểu Long có thể đi sau núi chơi.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng bắt ấn.

– Luyện hóa trước đã.

Năng lượng chân khí Lục Thiếu Du nuốt của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng chưa bị luyện hóa, sau khi luyện hóa xong tu luyện Huyết Hồn Ấn sẽ chắc ăn hơn.

Một lát sau, Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện. Trong cơ thể Lục Thiếu Du luyện hóa năng lượng chân khí đã cắn nuốt, từng tia chân khí tinh thuần chảy qua kinh mạch tụ trong đan điền khí hải.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng vàng đất nhạt bao bọc quanh thân Lục Thiếu Du, khí thế của hắn tăng dần lê, tất cả tiến vào cảnh giới kỳ diệu.