Linh Vực

Chương 706: Nói lời từ biệt




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Cút!”.

Bóng ma trong bảy con mắt của Lạp Phổ lắc lư, các luồng bóng ma biến hóa lan tràn ra, ẩn chứa khí tức quỷ dị trói buộc linh hồn, từ bốn phương tám hướng đánh về phía tộc nhân Long Nhân tộc cùng Tích Dịch tộc xung phong đi lên.

“Phược Hồn Tà Chú!”.

Rất nhiều bóng ma, biến ảo trên không, ngưng tụ thành từng cái linh hồn chú ấn, như yêu ma trong vực sâu u ám biến hóa thành, khắc về phía trên người tộc nhân Long Nhân tộc, Tích Dịch tộc.

Các dị tộc xung phong lên, chỉ cần bị linh hồn chú ấn đụng tới, thân thể đều sẽ co rút run rẩy, trong mắt hiện lên sợ hãi cực sâu.

Thế cuồng bạo lao ra của bọn họ, cũng đều bị động ngưng trệ ở trên không, không thể tiếp tục hướng bầu trời Hàn Băng đảo lao lên.

“Ta là Lạp Phổ! Đem kết giới đánh vỡ cho ta!”. Lạp Phổ phẫn nộ quát!

Bên trên Hàn Băng đảo, chỗ đám mây thật dày, một võ giả Nhân tộc mặc áo bào dài màu xanh lục, bộ dáng có vài phần tương tự với Lục Hằng, đột nhiên xông ra.

“Lão tổ có lệnh, Lạp Phổ có thể rời đảo bất cứ lúc nào! Rút bỏ kết giới!”. Người này hạ lệnh.

Đám mây thật dày cuồn cuộn dâng trào, đám mây nhanh chóng phân liệt, từ trong đó bay ra vô số lửa biếc.

Lửa biếc hình thành một vùng biển mây đáng sợ, từ trong đó truyền đến khí tức đáng sợ gạt bỏ linh hồn, khiến vạn vật ăn mòn.

Tần Liệt nhìn thoáng qua liền hết hồn.

Nếu hắn không biết huyền diệu trong đó, dám khống chế Thủy Tinh chiến xa phóng lên trời, một khi va chạm vào mảng đám mây từ lửa biếc ngưng tụ thành đó, chỉ sợ lập tức bị thối rữa thành xương trắng không có máu thịt, sẽ chết ngay tại chỗ.

Bầu trời, chính là bức tường kết giới do Minh Phong lão tổ bố trí, là vì phòng ngừa Hàn Băng Phượng Hoàng từ trên trời thoát đi.

Biển mây lửa biếc hình thành, sau khi một lần nữa ngưng tụ thành, kỳ dị biến ảo, trung ương xuất hiện một cái thông đạo rộng thoáng.

“Thông đạo đã mở!”. Võ giả áo bào xanh lục có vài phần tương tự với Lục Hằng kêu lên.

“Cảm tạ, Lục Phong!”. Lạp Phổ gật gật đầu, dắt Tần Liệt từ thông đạo trong biển mây lửa biếc xuyên qua, thật sự thoát ly Hàn Băng đảo phong cấm.

Vừa ra khỏi kết giới lửa biếc kia, trời quang, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời ấm áp lập tức lộ ra, khiến Tần Liệt buông lỏng thoải mái, sinh ra cảm giác làm người kiếp nữa.

“Nơi đây không nên ở lâu! Đi!”. Lạp Phổ túm Tần Liệt, thoáng phân rõ một phương hướng, lấy minh ma khí thật dày bọc thân thể, hướng tới phương hướng Thất Mục đảo toàn lực tiến lên.

Ở dưới chân hai người, dao động của Hàn Băng đảo càng lúc càng khủng bố, không ngừng có tiếng nổ lớn truyền đến.

“Lần này thật phải cảm ơn Minh Phong lão tổ rồi”. Lạp Phổ nhỏ giọng nói thầm một câu: “Kỳ quái, ta và Minh Phong lão gia hỏa này cũng không có giao tình, lần này hắn xuất hiện, sao luôn tỏ ra kỳ quái không hợp lý”.

Tần Liệt ở trong gió lớn phần phật bay vút đi, không có cách nào trả lời, chỉ có thể yên lặng nghe.

Sau một hồi, Lạp Phổ dắt Tần Liệt, né qua vài hải đảo tương tự có cự kiêu đại ma tọa trấn, thoáng đi đường vòng một đoạn, rốt cuộc một lần nữa trở lại Thất Mục đảo.

“Oành!”.

Một đoàn ma quang thật dày, như đạn pháo, nặng nề đáp xuống trên Thất Mục đảo.

Thân thể Tần Liệt lập tức đứng vững, tùy tay đem chân thân Hàn Băng Phượng Hoàng buông xuống, hắn trầm giọng nói: “Hiện tại làm sao bây giờ?”.

“Cái Không Gian giới chỉ này cho ngươi!”. Lạp Phổ đem một cái nhẫn cất giữ rất nhiều máu thịt xác chết của linh thú cấp cao, cứng rắn nhét vào trong tay Tần Liệt: “Ta không có thời gian giúp ngươi đem những cái này chế thành thịt khô, về sau, chỉ có thể dựa vào ngươi tự mình động thủ! Hai người Xích Yển và Cổ Đà ở Khư Địa uy danh hiển hách, tuy bọn họ một mình một người yếu hơn Minh Phong lão tổ, nhưng một khi bọn họ liên thủ, cho dù là Minh Phong lão tổ, cũng tám chín phần mười không phải đối thủ, ngươi phải đi! Hơn nữa phải nhanh một chút!”.

Sắc mặt Tần Liệt thâm trầm: “Ngươi thì sao?”.

“Ta thu thập một chút, cũng phải rời khỏi một phen, cũng muốn tránh đầu sóng ngọn gió chút”. Lạp Phổ vừa nói chuyện, vừa bận rộn, đi thu thập các tài liệu thượng vàng hạ cắm trong nhà cửa: “Ở trước khi mắt thứ tám thật sự sinh trưởng ra, ta chỉ sợ không thể về Khư Địa nữa, ta muốn đi một cấm địa phụ cận thuộc về địa giới Hắc Vu giáo, đi chỗ đó ẩn náu đi, tìm phương pháp sinh trưởng con mắt thứ tám. Ngươi ban đầu chuẩn bị làm gì, thì tiếp tục đi làm, duy nhất phải chú ý là, phải nhanh chóng rời khỏi Khư Địa, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!”.

“Ta muốn đi Thiên Tịch đại lục”. Tần Liệt nói theo sự thật.

“Vậy không còn gì tốt hơn!”. Mắt Lạp Phổ sáng lên: “Thiên Tịch đại lục chính là lãnh địa của Tịch Diệt tông, nơi Tịch Diệt lão tổ người số một của Bạo Loạn chi địa tọa trấn, không ai dám làm càn. Xích Yển cùng Cổ Đà hai gia hỏa này, ở Khư Địa có thể coi như là nhân vật hạng nhất, nhưng bọn hắn nếu dám có gan đi Thiên Tịch đại lục làm loạn, vậy căn bản chính là tự tìm đường chết!”.

“Ngươi không cùng rời khỏi với ta?”. Tần Liệt suy nghĩ một chút, nói: “Ta và Tịch Diệt tông quan hệ không tệ, lần này hướng tới Thiên Tịch đại lục, cũng là bởi vì chịu lão tổ triệu hồi”.

Mục đích thực sự, còn có thân phận đặc biệt của hắn, vẫn chưa từng hướng Lạp Phổ lộ ra.

Lạp Phổ cũng chưa từng hỏi.

Lần này hắn lần đầu tiên nói rõ thân phận cùng tình huống của mình.

“Tịch Diệt lão tổ triệu hồi ngươi?”. Lạp Phổ ầm ầm chấn động, trong mắt phóng ra hào quang không thể tưởng tượng: “Thật sự là Nam Chính Thiên?”.

Tần Liệt gật đầu.

Hít sâu một hơi, Lạp Phổ vỗ vỗ bả vai hắn, trịnh trọng nói: “Tiểu tử, ta đã biết ngươi thân phận bất phàm!”.

Chuyển đề tài, hắn lại suy sụp nói: “Nhưng ta không thể cùng nhau đi qua với ngươi. Ta là tộc nhân Quỷ Mục tộc. Ta tu luyện, còn có tiến giai, cần hoàn cảnh đặc thù, cần nơi âm khí cùng minh ma khí nồng đậm, ta cần khu vực có thể gieo trồng lượng lớn thực vật đặc thù của U Minh giới. Thiên Tịch đại lục, cũng không có chỗ như vậy, chỉ có Hắc Vu giáo nắm giữ một số nơi, mới có khu vực cùng loại với Thất Mục đảo, cho nên, ta chỉ có thể hướng những nơi đó ẩn náu tu luyện”.

Dừng một chút, hung quang trong mắt Lạp Phổ chợt lóe, lại nói: “Thất Mục đảo là nơi ta đóng quân ngàn năm, nơi này có tất cả của ta. Ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua! Chỉ cần mắt thứ tám của ta sinh trưởng ra, ta liền không sợ Xích Yển cùng Cổ Đà hai gia hỏa này, ta vẫn muốn một lần nữa trở về!”.

“Lạc Nhật quần đảo thì sao? Nơi Huyết Sát tông tụ tập, thích hợp ngươi tu luyện hay không?”. Tần Liệt lại nói: “Chỉ cần ta nói một tiếng với Huyết Sát tông, ngươi hoàn toàn có thể đi qua tu luyện, tuyệt không cần lo lắng bọn họ sẽ nhằm vào ngươi!”.

Mắt Lạp Phổ lại sáng lên, nhìn hắn một cái thật sâu, cuối cùng vẫn là cười cười lắc đầu: “Cũng không thích hợp ta. Ý tốt của ngươi lòng ta ghi nhận, nơi ta ở Hắc Vu giáo bên kia chuẩn bị, chính là chuẩn bị ở sau của ta, ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ cần quản tốt bản thân là được rồi”.

“Vậy được rồi”. Tần Liệt cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.

“Chờ ta chốc lát”. Lạp Phổ bận rộn chung quanh, trong các cái Không Gian giới chỉ trên tay liên tiếp lóng lánh hào quang đen sì.

Một khu vực này, rất nhiều linh tài đặc biệt, còn có các thực vật U Minh giới hiếm lạ trên đảo, đều bị hắn thu thập lại.

Chỉ một khắc đòng hô sau, Lạp Phổ đã chuẩn bị thỏa đáng, lại nói: “Đi, ta đưa ngươi ra khỏi Khư Địa! Tiễn ngươi đoạn đường nữa!”.

Tần Liệt cũng biết việc này không nên chậm trễ, biết Xích Yển và Cổ Đà hai người, sớm muộn gì đều sẽ từ Hàn Băng đảo đi ra, sẽ tìm tới Thất Mục đảo, cũng không dong dài.

Hắn mang theo chân thân Hàn Băng Phượng Hoàng, lại đi chung với Lạp Phổ, vội vàng từ Thất Mục đảo rời khỏi.

Lạp Phổ dắt hắn, một đường phóng ra minh ma khí ngập trời, từ trên không rất nhiều nơi tà ma yếu hơn một bậc tụ tập lướt qua, nhanh chóng ra khỏi địa giới Khư Địa.

Một mảng bầu trời cách Khư Địa mấy trăm dặm, hướng phương hướng Thiên Tịch đại lục, Lạp Phổ đem Tần Liệt thả xuống.

Tần Liệt lấy ra một chiếc Thủy Tinh chiến xa, cùng thân thể cô gái Nhân tộc của Hàn Băng Phượng Hoàng, cùng nhau tới trên chiến xa.

“Ta chỉ tiễn ngươi đến nơi này”. Lạp Phổ nói.

“Đa tạ”. Trong mắt Tần Liệt toát ra biểu cảm phức tạp.

“Bản thân ngươi bảo trọng nhiều, còn có...”. Lạp Phổ liếc thân thể cô gái của Hàn Băng Phượng Hoàng một cái, như có chút ám chỉ nói: “Cẩn thận chút, đừng đùa với lửa sẽ tự thiêu”.

“Ngươi cũng biết?”. Tần Liệt chấn động.

Lạp Phổ lộ ra một nụ cười xấu xí lại ngạo nghễ: “Ta nhiều năm qua như vậy, ta hoang phế một bộ phận lực lượng tu luyện, chính là đang nghiên cứu kết cấu thân thể của các tộc, nàng có phải Nhân tộc hay không, Minh Phong lão tổ, Xích Yển, Cổ Đà những gia hỏa đó nhìn không ra, ta lại há có thể không nhận ra?”.

Tần Liệt giật mình.

“Linh hồn ả đâu?”. Lạp Phổ tùy ý hỏi một câu.

“Tạm thời bị ta phong ấn”. Tần Liệt ăn ngay nói thật.

Sau khi cùng qua hoạn nạn, hắn đối với Lạp Phổ không che giấu nữa, ngay cả trên chuyện Hàn Băng Phượng Hoàng cũng không giấu giếm.

“Tiểu tử ngươi có thủ đoạn”. Lạp Phổ khen một câu: “Minh Phong, Xích Yển, Cổ Đà ba lão ma bận rộn lâu như vậy, cái gì cũng không đạt được, lại để ngươi lấy được thứ quý giá nhất. Chẳng qua, ngươi vẫn phải cẩn thận, ta vẫn là câu nói kia, tuyệt đối không nên chơi với lửa có ngày chết cháy, con Phượng Hoàng đó không giống bình thường, trí tuệ cao thái quá, ngươi phải thật cẩn thận”.

“Ta sẽ khắc trong tâm khảm”. Tần Liệt nghiêm túc nói.

“Ừm, cứ như vậy, bản thân bảo trọng nhiều hơn, chúng ta sau này còn gặp lại!”. Sau khi bỏ lại câu này, Lạp Phổ hóa thành một đạo ma quang màu đen, hướng phương hướng Hắc Vu giáo bay đi.

“Bảo trọng”. Tần Liệt yên lặng nói.

***

Trên mặt biển vô ngần, một chiếc Lam Thủy Tinh chiến xa không nhanh không chậm chạy như bay, nơi này cách Khư Địa đã vạn dặm.

Trên chiến xa, một gã thanh niên thủ pháp thành thạo đem một con Huyền Băng Ngân Xà lột da, lấy một cây xiên bạc xâu khối thịt, đặt ở trên ngọn lửa Thiên Viêm tinh dấy lên nướng chế.

Không bao lâu, liền có mùi thịt mê người từ trong đó lan tràn ra.

Thanh niên lấy dao găm đem thịt rắn nướng chín cạy lên, liền ở phía dưới trời xanh mây trắng, tận tình ăn thùng uống vại.

Trong chốc lát thời gian, một đoạn thịt rắn Huyền Băng Ngân Xà thật dài, đều bị hắn nướng chín lấp bụng.

“Huyền Băng Ngân Xà cấp sáu, trong xương thịt ẩn chứa huyết nhục tinh khí, quả nhiên phong phú mênh mông hơn rất nhiều”. Tần Liệt sờ da bụng, đánh cái nấc no, thỏa mãn lẩm bẩm.

Chia tay với Lạp Phổ đã hai ngày, nơi này cùng Khư Địa cũng cách nhau tương đối xa, cho dù là hai người Xích Yển, Cổ Đà thần thông quảng đại, cũng chưa chắc có thể biết phương hướng hắn thoát đi, có thể tìm tới chuẩn xác.

Huống chi, vừa từ Khư Địa bay ra, hắn còn đem mặt nạ da cáo trên mặt một lần nữa nắn bóp ra dung mạo mới, nghiễm nhiên thay đổi thành một người khác.

Hắn không tin Xích Yển những gia hỏa đó còn có thể ngửi mùi hắn đuổi theo.

Sau khi tạm thời an toàn, hắn cũng chưa vội vã trao đổi với linh hồn Hàn Băng Phượng Hoàng, cũng chưa có ý tứ đem nàng lập tức thả ra.

Hắn đầu tiên muốn làm, chính là mau chóng khôi phục lực lượng của mình, làm mình ở trạng thái đỉnh phong.

Đan điền linh hải cùng hồn lực khôi phục, thông qua lượng lớn linh thạch, còn có một bộ phận đan dược, khôi phục tương đối đơn giản.

Ngược lại là quá mức vận dụng huyết mạch lực, tạo thành thân thể suy yếu, khôi phục chẳng phải đơn giản.

Cũng may, trong một cái Không Gian giới chỉ nọ Lạp Phổ giao cho hắn, chồng chất không ít máu thịt linh thú cấp năm, cấp sáu.

Nhất là Huyền Băng Ngân Xà cấp sáu, trong cơ thể ẩn chứa khí huyết cực kỳ tràn đầy, vẻn vẹn chỉ là miếng thịt của nửa con Huyền Băng Ngân Xà, sau khi nuốt vào trong bụng, liền sinh ra huyết nhục tinh khí phi thường nồng hậu.

“Ọc! Ọc!”.

Ngồi yên bất động, chỗ dạ dày hắn kỳ dị phồng lên co rút lại, lấy một loại phương thức đặc thù tiêu hóa thịt rắn.

Huyết nhục tinh khí nồng đậm, thông qua tác dụng của dạ dày, hóa thành sinh cơ mắt thường khó thấy, bị máu thịt, tạng phủ, gân mạch, cốt cách hắn hấp thu hết.

Cảm giác mỏi mệt của thân thể hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục, trong mắt tái hiện ánh sao rạng rỡ.

Lại là một ngày trôi qua.

Khống chế Thủy Tinh chiến xa, cách Khư Địa càng lúc càng xa, hắn đi ngang một hòn đảo khô cằn không có linh hồn sinh cơ.

Thủy Tinh chiến xa ngừng lại. Hắn phóng ra linh hồn ý thức, như là một tấm thảm không nhìn thấy, từ bầu trời trải ra hướng hải đảo, cẩn thận điều tra.

Mấy chục giây sau, hắn đem cảm giác ý thức thu hồi, lẩm bẩm: “Hẳn là không có người”.

Nói xong như vậy, Thủy Tinh chiến xa từ bầu trời hạ xuống, dừng lại ở trên đất đai màu nâu xám.

Nhíu mày, hắn lúc này mới nhìn về phía thân thể Nhân tộc của Hàn Băng Phượng Hoàng, mắt hiện ra nét do dự.

Cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, tuy tử khí trầm trầm, không có một chút sinh cơ, nhưng thoạt nhìn da thịt vẫn trong suốt, lóng lánh một loại ánh sáng như ngọc lạnh.

Cô gái do Hàn Băng Phượng Hoàng biến hóa thành, khuôn mặt đó cũng tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, như nhà điêu khắc cao thâm nhất, cẩn thận điêu khắc vẽ ra.

Nhìn từ chỉnh thể, cô gái như tiên nữ từ trong tranh đi ra, lại như một tác phẩm nghệ thuật băng chạm ngọc tạc, đẹp đẽ vô hạn.

“Cũng nên thực hiện hứa hẹn rồi”. Tần Liệt ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời.

Lúc này, vừa vặn là giữa buổi trưa, ánh nắng nóng nực nhất.

Trải qua mấy ngày khôi phục, thông qua ăn Huyền Băng Ngân Xà, trạng thái của hắn rốt cuộc về tới đỉnh phong.

Linh hồn, linh lực, thân thể, giờ phút này đều tràn đầy lực lượng hùng hậu tinh luyện, sức chiến đấu ở tốt nhất.

Đối với Hàn Băng Phượng Hoàng mà nói, nơi này không phải cung điện hàn băng, không có cực hàn khí tức có thể mượn dùng, cộng thêm hào quang mặt trời nóng bức, để nàng vốn bị thương nặng, tuyệt đối không thể phát huy ra thực lực thật sự.