Linh Vực

Chương 720: Vật quy nguyên chủ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Còn thiếu bao nhiêu?”. Tần Liệt hơi kinh ngạc nói.

“Ít nhất còn có một nửa chưa tìm được”. Lâm Lương Nhi tiếc nuối nói.

Tần Liệt im lặng không nói.

Cực Hàn Ý Cảnh đồ một lần nữa treo cao cao ở không gian Trấn Hồn châu tầng thứ hai, so với một bức nọ hắn ở Huyền Băng chi địa ngưng luyện, đã có thêm không ít hình ảnh mới lạ.

Từ trong các hình ảnh ý cảnh đó, hắn mơ hồ bắt giữ được chỗ thần diệu phương diện khác của băng hàn ý cảnh, chỉ là âm thầm tỉ mỉ xem xét, đã sinh ra cảm giác hiểu được cực hàn đạo lý, tâm trí mở rộng.

“Băng Đế khắc ở trong huyết mạch ta, còn có ta ở dưới cung điện Hàn Băng đảo, lĩnh ngộ tìm được hàn băng ảo diệu, ta đều in khắc ở trong một bức Ý Cảnh đồ đó”. Ngữ khí Lâm Lương Nhi lạnh nhạt: “Hàn băng lực ta lĩnh ngộ, trừ thiên phú chủng tộc mang đến, còn lại, đều ở trong một bức Ý Cảnh đồ đó. Những cái này... Coi như là ngươi giúp ta khôi phục thương thế linh hồn, mang đến bồi thường đi”.

“Vậy được, cực hàn tinh quặng phía dưới Hàn Băng đảo, ta sẽ không đòi nữa”. Tần Liệt gật gật đầu.

Lúc hai người nói chuyện, Thủy Tinh chiến xa dưới thân chưa dừng lại, còn chạy đi cực nhanh, đuổi theo sáu đạo hào quang.

Khu vực Bái Nguyệt sơn cốc, vốn ở một góc của Tam Lăng đại lục, nhưng, theo Hư Hồn chi linh bay vút đi, Tần Liệt và Lâm Lương Nhi khống chế Thủy Tinh chiến xa, lại dần dần xâm nhập trung ương Tam Lăng đại lục.

Các dãy núi bị bọn họ vượt qua, bọn họ không ngừng nghỉ đuổi theo, liên tục hơn một canh giờ.

“Hô hô hô!”.

Ở phía sau bọn họ, các tiếng vang lạ truyền đến. Tần Liệt nhìn lại, phát hiện Phong Ma Bi đón gió bay lượn, như là cờ gấm màu trắng, có chút bắt mắt.

“Không ổn!”. Sắc mặt Tần Liệt khẽ thay đổi.

Hắn ở lúc đánh thức Hàn Băng Phượng Hoàng, cố ý đem Phong Ma Bi đặt ở nơi cực xa, còn lấy một đạo cấm chế phong tỏa, phòng ngừa Phong Ma Bi sau khi cảm giác được hơi thở Hàn Băng Phượng Hoàng, lại bám riết không tha đuổi giết tiếp.

Lúc Hư Hồn chi linh chạy ra, hướng đến trung ương Tam Lăng đại lục, hắn hoảng hốt đi theo, trái lại đã quên Phong Ma Bi.

Hắn quên Phong Ma Bi, Phong Ma Bi lại không quên hắn, chờ sau khi hắn dần dần rời xa, Phong Ma Bi vậy mà lại phá tan cấm chế hắn sử dụng, cũng một đường đi theo đến.

“Ngươi tốt nhất lập tức đem linh hồn ẩn nấp đi!”. Tần Liệt nôn nóng

Thần kỳ, Lâm Lương Nhi cũng chưa thất kinh, còn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần, ta đã khôi phục không ít, hơi thở trên người không sai biệt lắm có thể che giấu. Tấm bia mộ kia về sau không thể chế hành ta nữa, ta không cần tiếp tục trốn”.

“Ngươi khẳng định?”. Tần Liệt nhíu mày.

“Rất khẳng định!”.

“Vậy được!”.

Thủy Tinh chiến xa đột nhiên ngừng lại.

Tần Liệt quay đầu, trầm mặt, nhìn Phong Ma Bi gào thét mà đến.

Lúc này, từ hơi thở trên người Lâm Lương Nhi truyền đến, đột nhiên biến thành cực hàn ý cảnh.

Loại mùi đó, cùng trên người hắn truyền đến, thế mà có chín phần tương tự.

Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc trời sinh thích ứng nơi lạnh vô cùng, có thể lấy huyết mạch lực tụ tập thuyên chuyển hàn khí tu luyện, lột xác, tiến hóa, không ngừng trưởng thành.

Mặc dù là không có Băng Đế để lại cực hàn truyền thừa, Lâm Lương Nhi cũng có thể dựa vào thiên phú chủng tộc tu luyện tiếp, có thể không ngừng hướng cấp cao rảo bước tiến lên.

Huyết mạch Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc phóng thích hàn khí, cùng cực hàn chi lực Băng Đế để lại, vẫn là tồn tại khác biệt.

Loại khác biệt đó, hắn rất khó nhìn rõ ra, Phong Ma Bi lại có thể.

Cho nên ở trước kia, Phong Ma Bi cũng có thể tập trung khí tức huyết mạch Lâm Lương Nhi, do đó nhìn chằm chằm nàng không tha.

Nhưng hiện tại, Lâm Lương Nhi tựa như đã có thể che giấu mùi huyết mạch trên người, chỉ là đem cực hàn khí tức Băng Đế lưu lại phóng thích.

Điều này làm trên người Lâm Lương Nhi không còn một tia khí tức độc đáo linh thú cấp cao mới có.

Phong Ma Bi gào thét mà đến, dừng lại ở đỉnh đầu Tần Liệt cùng Lâm Lương Nhi, tựa như đang phân biệt chốc lát, đang do dự cái gì.

Tần Liệt cau mày, cũng âm thầm cẩn thận, chuẩn bị tùy thời ngăn cản Phong Ma Bi trấn áp phong ấn đối với Lâm Lương Nhi.

Lâm Lương Nhi nhìn như biểu hiện bình tĩnh, nhưng trên người nàng cũng là hàn khí âm u, cũng tùy thời làm tốt chuẩn bị phản kháng.

Cũng may cuối cùng Phong Ma Bi cũng chưa phát hiện cái gì.

Sau khi dừng lại chốc lát, ở dưới Tần Liệt kêu gọi, Phong Ma Bi hóa thành một chùm sáng, một lần nữa rơi vào Không Gian giới chỉ.

“Từ nay về sau, ta xem như giải thoát, không cần lo lắng cái bia mộ âm hồn không tiêu tan này nữa”. Lâm Lương Nhi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ta cũng không cần cẩn thận như vậy nữa”. Tần Liệt cũng yên lòng.

Hai người chợt liếc một cái, đều nhìn ra trải qua phen sự việc này, quan hệ giữa bọn họ cải thiện thật lớn.

Khúc mắc Lâm Lương Nhi đánh cắp Cực Hàn Ý Cảnh đồ của hắn, đến đây, coi như là thật sự được gỡ bỏ.

Trên đường, lúc hai người tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt đều thoải mái xuống, không âm thầm đề phòng đối phương nữa, không sợ hãi đột nhiên đánh lén nữa.

Sau lại là một phen đuổi theo, Tần Liệt nhìn thấy một mảng bầu trời ngoài mấy trăm dặm, xuất hiện kỳ quan mỹ lệ.

Trung ương Tam Lăng đại lục, có dãy núi liên miên, ở chỗ sâu trong bầu trời những dãy núi kia, có đám mây năm màu sặc sỡ không ngừng nổ, theo các tiếng nổ xa xa nặng nề, từ trong đó bắn tung tóe ra các chùm lưu quang, như lửa, như sao rơi, như sông băng, hào quang cổ quái buông xuống như rèm mưa.

Năng lượng dao động quỷ dị, cách xa mấy trăm dặm, đều xa xa lan truyền tới, làm ngực người ta nặng nề, cảm thấy rất khó chịu.

Sáu Hư Hồn chi linh, thì là hóa thành sáu đạo hào quang màu sắc khác nhau, vội vã, hướng tới bầu trời đám mây phát nổ bay đi.

Tần Liệt thậm chí có thể cảm giác được Hư Hồn chi linh vui mừng hưng phấn.

“Rầm rầm rầm!”.

Từng trận tiếng nổ nặng nề, từ trong đám mây đủ mọi màu sắc vang vọng ra, cùng với dao động kinh thiên động địa, có cột lửa, đá lăn, khối băng thật lớn, kim loại đen sì, không ngừng từ trong đó bay xuống.

Rất nhiều phi hành linh khí cỡ lớn, các loại phi xa, chiến xa, linh cầm, đều ở mảng bầu trời đó phù du, tới lui, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Dãy núi liên miên phía dưới, rất nhiều nơi cũng đang nổ vang không ngớt, sông núi bị dị vật trên trời đánh xuống lắc lư, có hố băng rõ ràng mở ra.

“Cờ gấm của Thiên Võ hội cùng Lưu Diễm phủ!”.

Cách gần, Tần Liệt tập trung nhìn, phát hiện trên phi hành linh khí cỡ lớn bỏ neo ở trên hư không, cờ chiến cao cao dựng đứng, rõ ràng đến từ Thiên Võ hội cùng Lưu Diễm phủ.

Càng làm hắn ngạc nhiên là, võ giả Thiên Vu hội và Lưu Diễm phủ, còn ở trạng thái tranh chấp, rất có tư thế tùy thời khai chiến.

“Vù vù vù! Vù vù vù!”.

Hư Hồn chi linh biến thành sáu cột sáng, ngay tại lúc này, từ xa xa chặn ngang vào, đánh mạnh về phía dãy núi phía dưới.