Linh Vực

Chương 727: Tai tinh




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Đừng lo lắng, đây là địa giới Tịch Diệt tông chúng ta, dị tộc dám có gan xâm nhập lại, chúng ta tất nhiên đem bọn chúng thanh lý sạch sẽ”. Sở Ly khuyên giải an ủi đôi câu, chớp mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Lâm Lương Nhi trên lưng hắn, sắc mặt quái dị hỏi: “Ngươi sao lại cõng một nữ thi?”.

“Cô ta còn sống”. Tần Liệt đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đem thân thể Lâm Lương Nhi đặt xuống, hướng Sở Ly nói: “Giúp ta an bài một chỗ”.

“Cô ta rõ ràng không còn linh hồn động tĩnh!”. Sở Ly sờ cằm, nhìn lại thật sâu, nói: “Một năm chưa gặp mặt, tiểu tử ngươi chẳng lẽ đã có sở thích mới?”.

“Bớt nói nhảm!”. Tần Liệt trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Quên đi, ta sẽ không tiếp tục hỏi”. Sở Ly quả nhiên không tiếp tục dây dưa: “Theo ta”.

Hai người không đi nghe đám người Hứa Nhiên, Lôi Diêm nói chuyện, hướng khoang thuyền bước vào.

Đồng Chân Chân đứng ở bên cạnh Hứa Nhiên, ở lúc hai người rời khỏi, cố ý vô tình liếc thân thể Lâm Lương Nhi một cái, mắt hiện ra hào quang khác thường, tựa như phát hiện cái gì.

“Làm sao vậy?”. Hứa Nhiên dừng nói chuyện với Lôi Diêm, quay đầu hỏi.

“Không có việc gì”. Đồng Chân Chân cười nhạt: “Tiểu nha đầu nọ Tần Liệt mang theo rất thú vị”.

“Thú vị?”. Ánh mắt Hứa Nhiên cổ quái: “Chỉ là một nữ thi mà thôi, có gì kỳ lạ?”.

Đông Chân Chân khẽ cười một tiếng: “Lát nữa nói với ngươi sau”.

Hứa Nhiên nghe nàng nói như vậy, cũng sinh lòng nghi hoặc, chẳng qua cũng chưa ở thời điểm này truy hỏi, liền lại bắt đầu nói chuyện với Lôi Diêm.

“Trước hết ở nơi này đi, xem tình huống hiện tại, ngươi cũng không cần đi Tịch Diệt tông một chuyến, theo chúng ta là được rồi”. Sở Ly đem hắn dẫn tới một căn phòng rộng rãi.

Đem Lâm Lương Nhi đặt xuống, Tần Liệt đặt mông ngồi xuống, nói: “Nói như vậy, lão tổ có thể sẽ đích thân đến Tam Lăng đại lục?”.

“Nếu bên kia không chỉ một võ giả Bất Diệt cảnh giới trung kỳ, sư phụ khẳng định phải tới, bằng không chỉ dựa vào Lôi Diêm sư thúc, chỉ sợ không trấn được thế cục”. Sở Ly thở dài.

“Vậy Hứa Nhiên cùng Đồng Chân Chân tiền bối thì sao?”. Tần Liệt kinh ngạc.

“Bọn họ trên danh nghĩa vẫn thuộc về Tịch Diệt tông, nhưng lại không chịu chúng ta điều hành, lần này hai người bọn họ vừa vặn ở tông môn, lại gặp đúng việc này, liền cùng tới xem một chút, nhưng chưa chắc sẽ liều chết vì tông môn”. Sở Ly mặt đầy bất đắc dĩ, nghĩ một chút, lại nói: “Còn có, đã cách rất nhiều năm, cảnh giới cùng sức chiến đấu của hai người bọn họ như thế nào, ai cũng nói không chính xác. Dù sao, nghe những người già của tông môn nói, Hứa Nhiên sư thúc từ lúc cùng Đồng Chân Chân sau khi đến với nhau, tu luyện liền hoang phế xuống”.

“Nói như vậy ngươi không cũng coi trọng bọn họ?”. Tần Liệt khẽ nhíu mày.

“Không phải không xem trọng, mà là căn bản không hiểu biết bọn họ, chúng ta không biết bọn họ ở loại cảnh giới nào, cũng không biết bọn họ rốt cuộc có sức chiến đấu mạnh bao nhiêu”. Sở Ly tức giận giải thích.

“Đồng Chân Chân tiền bối kia, bộ dáng... Rất bình thường, Hứa Nhiên tiền bối vì sao sẽ bởi vì nàng từ bỏ nhiều như vậy? Nàng cũng là người của Tịch Diệt tông các ngươi?”. Tần Liệt lại tò mò hỏi.

“Nàng không phải Tịch Diệt tông, thậm chí không phải Bạo Loạn chi địa chúng ta”. Sở Ly lắc lắc đầu, ở trong phòng cùng đè thấp thanh âm: “Từ sau một lần sư thúc du lịch một mình, trở về liền mang theo nàng, không bao lâu liền tuyên bố rời khỏi cạnh tranh vị trí tông chủ. Bởi vì việc này, lúc ấy tông chủ Tịch Diệt tông nổi trận lôi đình, điều tra lai lịch nàng khắp nơi, kết quả cái gì cũng chưa điều tra ra”.

“Từ sư thúc biết đã chọc giận tông chủ, ở lúc ấy trước khi tông chủ phản ứng lại, đã mang theo nàng lặng lẽ rời khỏi”.

“Đi một lần này, chính là lâu tới trăm năm, lúc lão tông chủ hướng Hư Không cảnh rảo bước tiến lên, linh hồn ngã xuống hư không, cuối cùng biến mất, Từ sư thúc mới trở về tế điện với nàng, về sau, lại là biến mất rất nhiều năm, Từ sư thúc mới trở về lần nữa, lần này trở về gặp đúng Tu La tộc xâm nhập, ở trong huyết chiến với Tu La tộc, Từ sư thúc hỗ trợ thay đổi Tịch Diệt Huyền Lôi, làm uy lực của Tịch Diệt Huyền Lôi tăng vọt, giúp chúng ta ức chế hung uy Tu La tộc”.

“Sau đó, Từ sư thúc lại đi. Một lần trước trở về, Tịch Diệt tông chúng ta và Hắc Vu giáo đang huyết chiến, nghe nói Từ sư thúc ở trong một trận chiến đó giúp tông môn không ít, cũng là trận chiến ấy qua đi, Tịch Diệt tông mới đè ép Hắc Vu giáo một đầu, mơ hồ có khí tượng thế lực cấp Bạch Ngân số một của Bạo Loạn chi địa”.

Tần Liệt tập trung tinh thần nghe.

Chờ Sở Ly nói xong, hắn cười không nổi, nói: “Sao nghe, Từ tiền bối như là tai tinh? Lần đầu tiên trở về, lão tông chủ của các ngươi vừa vặn chết, hắn đến tế bái, lần thứ hai trở về, gặp đúng Tu La tộc xâm nhập, lần thứ ba, các ngươi và Hắc Vu giáo tiến hành huyết chiến, đây là lần thứ tư trở về, vừa vặn lại đúng lúc dị tộc xâm nhập”.

Hắn vừa nói như vậy, Sở Ly cũng cười lên, gật đầu nói: “Có chút ý tứ như vậy!”.

Nhưng vào lúc này, Lâm Lương Nhi rúc ở Trấn Hồn châu, chủ động hướng Tần Liệt truyền tin: “Để ta đi ra một chút”.

Tần Liệt sửng sốt, nhìn Sở Ly nét cười trên mặt còn chưa tiêu tán, trong lòng hắn do dự một chút, sau đó mới đem lôi cầu của Trấn Hồn châu vỡ ra một khe hở.

Một luồng băng mang từ mi tâm hắn bắn vọt ra.

Lúc Sở Ly kinh dị, băng quang biến mất ở trong đôi mắt nhắm chặt của Lâm Lương Nhi, chợt, lông mi thật dài của nàng giật giật, mi mắt mở ra.

“A?”. Sở Ly biến sắc.

Lâm Lương Nhi mở mắt ra, cứ như vậy đứng lên, nàng liếc Sở Ly một cái, gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Ta từng gặp ngươi”.

“Từng gặp ta?”. Sở Ly ngạc nhiên: “Ngươi ở đâu từng gặp ta?”.

“Táng Thần chi địa”. Lâm Lương Nhi thản nhiên nói.

Vẻ mặt Sở Ly quái dị, nhìn nhìn Lâm Lương Nhi, hắn lại nhìn phía Tần Liệt, nói: “Ta từng gặp nàng?”.

“Có lẽ từng gặp”. Tần Liệt cũng không xác định.

Năm đó lúc ở Băng chi cấm địa, hắn cũng chưa từng thấy Sở Ly, còn cho rằng Sở Ly đã gặp bất trắc.

Nhưng hắn biết, Sở Ly tuy không thể tìm được Táng Thần chi địa, nhưng nhất định cũng từng hoạt động ở Băng chi cấm địa, mà Băng chi cấm địa, thì là do Hàn Băng Phượng Hoàng phụ trách.

Lâm Lương Nhi nói nàng từng gặp Sở Ly, vậy có lẽ thật đúng là từng gặp, nhưng Sở Ly lại chưa chắc nhận ra nàng.

“Gặp quỷ! Ta sao một chút ấn tượng cũng không có!”. Sở Ly giật tóc.

“Ta từng thấy ngươi, nhưng ngươi chưa từng thấy ta”. Ngữ khí Lâm Lương Nhi lạnh nhạt: “Năm đó lúc ngươi ở Băng chi cấm địa, bị ta lấy khí lạnh ngăn cách ly ở một khu vực nhỏ xoay loạn, mãi chưa đi ra khỏi khu vực đó, cũng liền không thể tìm được Táng Thần chi địa”.

“Băng chi cấm địa...”. Sở Ly liều mạng nhớ lại.

“Nàng hiện tại tên là Lâm Lương Nhi, lúc trước, nàng là Băng Linh của Băng chi cấm địa”. Tần Liệt phản ứng lại, chợt giải thích một câu.

“Băng Linh!”. Sở Ly chấn động biến sắc.

Hắn cũng lập tức hiểu ra.

Năm đó lúc ở Băng chi cấm địa, hắn đã có dự cảm, dự cảm được mình đã bước vào trong kỳ trận cùng loại với mê cung, cho nên ngay từ đầu tới cuối cũng không có cách nào đi ra.

Hắn hiện tại mới biết được, thì ra là Băng Linh phá rối.