Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 88-1: Ôm hôn kích tình (1)




Đại Lận ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đóng lại theo.

Cửa lớn kêu 'oành' một tiếng, đồng thời ngăn cách cô cùng hai người bên trong, hai thế giới khác nhau.

Cô đứng lặng một hồi, lẳng lặng đi xuống bậc thềm, sau đó đi về phía Liệt Dương.

Cô lúc này giống y như một kẻ ăn mày bị đuổi khỏi nhà? Cô hoang đường đến mức chạy tới nơi ở của anh, làm cắt ngang chuyện tốt của anh và vợ chưa cưới! A.... .......a!

Cô im lặng cười khổ trong lòng, từng bước rời khỏi căn biệt thự.

Anh không có đuổi theo cô, cũng không quở trách việc cô tự ý xông vào nhà anh, chỉ lạnh lùng nhìn cô như thế, nhìn cô rời đi, biểu hiện như người xa lạ.

Vốn cô còn cho rằng, cặp mắt thâm thúy hừng hực lửa nóng kia của anh cũng giống như cô, đều che giấu sự kích động ngạc nhiên cùng mừng rỡ khi nhìn thấy đối phương, vội vã muốn ôm lấy người kia, bù lại những sầu bi sau ngày chia tay đó. Lại không nghĩ đến, là cô tự mình đa tình thôi.

Đúng thật là suy nghĩ nhiều a. Anh đâu có yêu cô, là chính anh cam tâm tình nguyện đưa cô trở về Tiêu gia, nhưng chính vào cái đêm mưa đó, cô bị ôm ấp của anh mê hoặc nhất thời nổi lòng tham, muốn kề cận bên anh nhiều hơn một chút.

Cho nên lúc rơi đi, cô mới có chút buồn phiền.

Cô cúi đầu, nhìn bản thân mình vẫn còn đi đôi dép lê, bao túi cũng quên không cầm theo, quả thật là người không một xu dính túi.

Bộ dạng này quả thực là một kẻ ăn mày không sai.

“Đại Lận?” Mới đến đầu Liệt Nhật, trên con đường dẫn vào khu biệt thự lớn thấy có duy nhất một chiếc xe con đang chạy về phía này, dừng lại ở trước mặt cô, ống khói còn phun ra một luồng khí nóng. Xá Dật cho hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Đại Lận, đúng là cô thật! Đã lâu không gặp a. Đây là vợ của tôi.”

Hắn ta làm như chưa có chuyện gì xảy ra giới thiệu Đại Lận với vợ mình, rồi lại nhìn vợ giới thiệu Đại Lận: “Cô ấy là bạn học đại học của anh, học cùng lớp. Sau này có chút việc nên cô ấy chuyển trường. Lần gặp gần đây nhất chính là ở nhà bí thư Trâu, cũng không tham gia lễ đính hôn của cô ấy.”

Vợ hắn ta khách khí cười một cái, cùng Đại Lận chào hỏi qua, quả thật chuyện gì cũng không biết.

Đại Lận nhìn một màn biểu diễn kỹ xảo của Xá Dật, như có bóng ma trong lòng, theo bản năng lùi về sau một bước.

Xá Dật nhè nhàng cười, cứ như không có việc gì mang vợ mình rời đi, trở về biệt thự tân hôn của bọn họ.

Đại Lận biết Xá Dật vẫn còn nhìn cô trong kính chiếu hậu, xoay người tiếp tục đi, không để ý đến ánh mắt của hắn ta. Đối với một kẻ ăn chơi trác táng như vậy, cô không cần nhọc công bận tâm đến hắn làm gì. Bởi vì hắn ta bây giờ đã bị vợ quản, sẽ không giám làm bậy ở bên ngoài nữa đi.

Nhìn một màn biểu diễn vừa rồi của hắn ta là biết.

Cô ra khỏi khu biệt thự, móc móc bao, phát hiện trên người quả thực không có một đồng nào, muốn ngồi xe bus cũng không được. Dừng bước ngồi trên ghế dài, nhìn người đến người đi.

-----

Đằng Duệ Triết nhìn Đại Lận rời đi, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị người đóng lại trong chớp mắt.

Trâu Tiểu Hàm đứng một bên trầm mặc, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy bó hoa hồng, ngay cả khi bị gai nhọn đâm vào da thịt cũng không phát hiện ra.

Bó hoa này lúc đầu mua cũng không có đẹp như vậy, nhưng lại có thể chọc giận được Đại Lận cũng không tệ! Mặc kệ nói gì đi nữa, bó hoa này cũng là Duệ Triết cam tâm tình nguyện mua cho cô ta, là lễ vật đêm Thất tịch.

Mà ngày lễ tình yêu tặng hoa hồng đại biểu cho cái gì? Chính là yêu cùng thích!

“Duệ TRiết, Đại Lận hiện giờ là vợ của anh Tiêu Tử, giờ lại ở chỗ này, dù thế nào cũng có điều không thể nào nói nổi.” Nhịn thật lâu, rốt cục cô ta cũng chờ đến lúc nỗi căm hận trong lòng dịu đi một chút, có chút xấu hổ và giận dữ nói ra những lời này, “Anh thật sự là muốn đem Đại Lận ra để hạ nhục em sao? Biết rõ cô ấy ở trong này, anh còn dẫn em đến!”

Nếu giờ phút này cô ta còn cố ý nói ra câu đại loại như “Anh Duệ Triết, em cũng rất muôn gặp Đại Lận nha!', thì có vẻ rất giả tạo rồi.

Cô ta cho tới bây giờ đều không nghĩ tới gặp Đại Lận, không muốn cùng Đại Lận vì một người đàn ông mà tranh giành nhau, tranh đến cô chết tôi sống!

Tuy rằng, quãng thời gian Đại Lận ra tù này cô ta cũng rất đồng cảm, nhưng Đại Lận chưa từng nhận phần tình cảm đó của cô ta, đương nhiên cô ta cũng không cần phải lại đi làm phần việc người tốt này nữa. Dù nói thế nào đi nữa cô ta cũng là người có khí phách, không thể thấp kém hơn Đại Lận, không thể để Duệ TRiết nhục nhã như vậy được!

Nghĩ đến đây, trong lòng lại thêm một trận chua xót, có khổ mà không thể nói ra.

Đằng Duệ Triết nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô, cong môi lạnh cười nói: “Trâu Tiểu Hàm, hiện tại giữa chúng ta là loại quan hệ gì?”

Trâu Tiểu Hàm cắn môi, kiềm nén đoạn nước mắt đang chực trào ra.

Cô ta muốn ném bó hoa hồng trong tay xuống mà dẫm nát dày xéo, nhưng rốt cuộc vẫn luyến tiếc. Cô ta biết, một khi ném xuống, mối quan hệ giống như một tầng băng mỏng giữa bọn họ cũng triệt để bị phá hủy cùng!

Cho nên cô ta chỉ có thể nắm chặt nó trong tay nhịn xuống nỗi ủy khuất trong lòng, nước mắt ràn rụa nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lạnh lùng kia.

Đằng Duệ Triết mày kiếm nhíu chặt, không hề quát mắng cô ta, xoay người đi đến đầu bậc thang, âm thanh lạnh lẽo vô tình nói: “Rời đi hoặc ở lại, tất cả đều tùy cô! Không cần náo loạn ở trước mặt tôi, bằng không ---- Cút!” Sau đó bước lên lầu, không lưu lại bất kỳ một tia tình cảm nào.

Trâu Tiểu Hàm ủy khuất vô cùng, nước mắt chua xót 'lạch bạch' rơi xuống.

Duệ Triết lên lầu mới phát hiện ra, gian phòng lâu hai quả thực đã trở thành phòng làm việc, máy vi tính vẫn còn đang mở, khắp nơi đều bày mở giấy tờ tài liệu, mỗi trang đều đánh dấu rất nhiều điểm, trên tường dán đầy giấy nhớ. Mà trên sofa vẫn còn đặt túi đồ cùng điện thoại di động của Đại Lận.

Anh cầm điện thoại của cô lên, phát hiện đã tắt máy.

vì thế liền than nhẹ một tiếng, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hai mắt u trầm.

Vì sao không chịu tiếp tục đi học thật tốt? Vì sao lại muốn chạy đến đây? Đại Lận,em có biết, mẹ Tiêu mới là nơi chắn gió cho em tốt nhất không?

Cánh môi bạc tình của anh vừa khẽ động, không hề suy nghĩ, liền nhấn số của Torn.

Torn bắt máy rất nhanh, cười hì hì nói: “Đằng tổng, hương vị thế nào? Có muốn hay không lại đến một lần nữa?”

Gương mặt tuấn tú của anh lạnh lùng, vừa nghiêm khắc lại lạnh như băng: “Torn, cô quá tự tung tự tác rồi đấy! Một năm tiền lương này cùng tiền thưởng cuối năm......”

“A!!! Đằng tổng, tôi biết rồi!” Torn ở đầu bên kia phát ra một tiếng kinh hoảng như muốn xuyên thủng trời xanh, cực kỳ tự mình hiểu lấy, chắp hai tay xin tha: “Cũng chỉ là khấu trừ tiền lương cùng tiền thưởng thôi! Đằng tổng, xin hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm người mới, tiền lương một năm này Tiểu Bí tôi đều không cần, chỉ xin ngài bớt giận, bớt giận bớt giận, ngàn vạn lần bớt giận! Đừng trừng phạt Tô tiểu thư, Tô tiểu thư cô ấy mỏng manh yếu ớt, lần đầu tiên bị ngài ép buộc ở trên giường, lại dùng cách xử phạt về thể xác, sẽ.... sẽ không chịu nổi. Kỳ thực mà nói Đằng tổng ngài cao to cường tráng, mà dưới thân ngài lại là một thân Tiểu bạch thỏ mềm mại, chung quy sẽ....”

Hai bên má không tự chủ mà đỏ nựng lên, nói không ra được lời phía sau! Ý tứ đó, hẳn là ông chủ ngài cũng biết đi, sẽ không cần một Tiểu Bí như tôi nói ra, tuy Tiểu Bí tôi là gái già, tuổi có 'thặng dư', nhưng ngay cả tay đàn ông cũng chưa sờ qua, sẽ rất xấu hổ đấy.

“Một năm tiền lương cùng tiền thưởng cuối năm, tất cả đều tăng gấp đôi!” Đằng Duệ Triết trầm giọng ói hết lời, khóe môi hơi giương lên: “Lần này nếu không phải cô đưa cô ấy tới đây, không biết lại sẽ chạy đến chỗ nào. Cho nên, tôi tăng lương cho cô!”

“A!!!!!!!!” Tiểu Bí lại bị kinh sợ lần nữa, cái cằm nhỏ thiếu chút là rơi xuống. Giống như đang bay trên mây vậy, tương phản thế này cũng quá lớn đi, một hồi nóng một hồi lạnh, quả thực là nước sôi lửa bỏng a! Nhưng mà, Tiểu Bí thích, hì hì!

Đằng Duệ Triết cúp máy, xoay người trở lại, nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu đã theo anh leo lên lầu.

Tiểu Tuyết Cầu gồi trên đất nhìn baba nó lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ. Baba, người thật xấu, làm mẹ nó tức giận bỏ đi rồi, nó thật vất vả mới trốn được vào trong túi của mẹ chạy theo đến đây, cứ như vậy bị người làm cho bị thương!

Đằng Duệ Triết ngồi trên sofa, sờ sờ đầu nó, trong ánh mắt rõ ràng là phiền muộn, đem thân mình cao ngất của mình duỗi thẳng nằm dài trên sofa, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau mới xuống lầu, nhìn thấy đèn phòng sách vẫn mở sáng ngời, trên bàn dài còn bày một bó hoa hồng được cắm trong bình, trên mấy nụ hoa vẫn còn vương vài giọt nước. Trong phòng còn bật một bản nhạc nhẹ, đong đưa như thuyền trôi, thật thích hợp với một đêm mùa hè.

Trong phòng bếp chợt bay đến mùi thịt nướng thơm lừng, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của Trâu Tiểu Hàm đang đứng trong phòng bếp phía sau quầy bar, tay cầm một cái xẻng lật chuyển miếng sườn cừu trong chảo, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.

“Duệ Triết, anh khai rượu đỏ đi, sườn cừu đã chuẩn bị xong rồi. Anh muốn hương vị tự nhiên, hay là vị cay?” Tiểu Hàm không hề khóc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lại khôi phục lại nụ cười ngọt ngào, quay đầu cười nói với Duệ Triết: “Vốn muốn làm gan ngỗng, nhưng tủ lạnh chỉ có sườn cừu. Nhưng mà anh cứ yên tâm, em làm sườn cừu tuyệt đối ngon!”

Khóe miệng Duệ Triết hơi nhếch lên, ánh mắt rét lạnh, nhìn Tiểu Hàm tìm tòi nghiên cứu.

Anh vỗn cho rằng cô ta đã rời đi rồi, không thể tin nổi vẫn còn kiên trì ở lại.

Tiểu Hàm bưng đĩa sườn cừu nướng thơm lừng qua, ngồi ở đối diện anh khui rượu đỏ, cười tươi như hoa: “Duệ Triết, giúp em một chút, mấy loại đồ uống này em không biết làm thế nào.......”

Nhưng Duệ Triết chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên chậm chạp mà lãnh xích nói ra một cấu: “Cởi áo!”

“Cái gì?” Bàn tay cầm đổ khui rượu của Tiểu Hàm run lên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông vui buồn thất thường này.

“Tôi, nói, cô, cởi, quần, áo!” Người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo gằn từng chữ, giống y như bậc Đế vương cao cao tại thượng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Nếu yêu tôi, không phải nên cởi hết ở trước mặt tôi sao!”