Lỡ Yêu Gracie (Falling for Gracie)

Chương 13




Gracie cảm thấy khán phòng chao nghiêng. Trong một thoáng, cô đã nghĩ là cô sắp xỉu lần đầu trong đời. Tai cô bỗng ù đi, cơ thể cô như nặng như nhẹ và cô không thể nhìn thấy gì. Rồi mọi thứ bỗng sáng tỏ và cô thấy Riley đứng phắt dậy, nhìn chăm chú vào cô với vẻ sốc và giận dữ.

“Gracie?” Jill hỏi. "Mày có-"

Gracie không chờ Jill nói hết câu. Cô có thể cảm thấy anh mắt mọi người nhìn cô, chỉ chỏ, bàn tán, dòm ngó. Nhưng tất cả không thành vấn đề. Cô không quan tâm đến gì hết, ngoài Riley và những gì anh đang nghĩ.

"Tao phải đi đây," cô nói khi đứng lên và bỏ chạy ra cửa. Cô nghe ai đó gọi tên mình nhưng không dừng lại hay quay nhìn lại.

"Phải không vậy?" ai đó la lên. "Phải Riley đã làm cô có bầu?"

Gracie cảm thấy bụng cô nhói lên, nhưng cơn đau này không liên quan gì đến vấn đề dư axit mọi khi. Cơn đau này xuất phát từ nhận thức là cô đã sắp sửa với tới một điều gì đó rất đặc biệt và nó vừa bị giật lấy khỏi cô.

***

Riley tính đến chuyện quay lại ngân hàng. Chỉ mới sau 5 giờ, anh có thể dễ dàng về nhà nhưng vì một lý do nào đó, anh không muốn một mình.

Cuộc tranh luận thật là một thảm họa. Yardley đã phấn khởi kỳ lạ ngay từ lúc chưa bắt đầu cuộc tranh luận và điều đó đã khiến anh nghi ngờ ông ta có kế hoạch gì đó. Nhưng anh chưa bao giờ có thể ngờ đó là chuyện gì. Yardley đã tấn công quyết liệt và vào đúng chỗ hiểm. Những người dân Los Lobos lương thiện có thể sẵn lòng bỏ qua những khuyết điểm nhưng không ai có thể tha thứ cho anh tội đụng chạm đến huyền thoại của thị trấn.

Nhưng sao Yardley lại biết? Phải chăng ông ta tìm hiểu được vài điều rồi thêu dệt chúng? Hay ai đó đã kể cho ông ta chuyện đã xảy ra? Anh đã không nói lời nào với bất kỳ ai. Vậy thông tin đó chỉ đến từ cô.

Anh đậu xe vào khu dành riêng cho anh đằng sau ngân hàng, rồi ra khỏi xe. Vẫn còn vài người đi vào ngân hàng để lo vài vụ làm ăn của họ trước giờ đóng cửa. Anh thấy một phụ nữ đang đẩy nôi trên lối đi bộ. Không khí thật ấm áp, bầu trời thật trong trẻo. Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường. Vậy tại sao anh lại cảm thấy như anh vừa bị đánh đập nặng nề rồi bỏ rơi nơi lề đường.

Sao cô có thể làm vậy với anh? Tại sao? Anh có thể cá một phần khá lớn số thừa kế sắp-mất-đi của anh là Gracie không thích thị trưởng Yardley. Vậy tại sao cô lại giúp ông ta? Cay đắng về chuyện trong quá khứ? Tất cả mọi chuyện chỉ là một kế hoạch trả thù tinh vi?

Trong lúc đi vào ngân hàng, anh tự bảo mình đó có thể không phải là cô, là ai đó đã theo dõi họ và chụp hình, người đó có thể thấy đủ để biết chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi anh có được báo cáo từ thám tử tư, anh không thể chắc chắn chuyện gì cả.

Ngoại trừ một chuyện: anh không muốn thủ phạm là Gracie. Mười bốn năm trước, anh có thể đã chấp nhận bán linh hồn, thậm chí cả cái xe của anh nữa, để cô biến mất khỏi đời anh. Bây giờ... bây giờ thì anh chẳng biết anh muốn gì.

Anh vòng qua một khúc quanh và tiến về thang máy. Vài người nhân viên đang đứng tụm lại, thì thầm với nhau. Khi anh tiến đến, người này huých người kia. Tất cả quay lại nhìn anh.

"Chào ông Whitefield," một cô nói. Cô ta không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh gật đầu rồi bước vào thang máy. Họ lại bắt đầu nói khi cửa thang máy đóng lại và tất cả những gì anh nghe được là "Cô có nghĩ ông ấy thật đã-"

Tin lan nhanh thật, anh nghĩ khi bước ra ở tầng hai. Anh đoán buổi phát thanh trực tiếp là nguyên nhân. Zeke có lẽ sẽ la lối tối nay. Họ sẽ cần phải lên kế hoạch hồi phục lại thật tốt nhưng anh không nghĩ nổi là kế hoạch gì. Đập cho Yardley một trận sẽ có thể khiến anh thấy dễ chịu hơn nhưng nó không giúp gì được cho cuộc bầu cử. Kiện lão già khốn kiếp đó cũng thế.

Riley đi vô văn phòng rồi đóng cửa lại. Anh nhìn chăm chú vào bức tranh của chú anh.

"Ông sẽ không thắng đâu," anh nói với tấm hình người chết từ lâu. "Lúc này cũng không mà sau này cũng không. Tôi sẽ có cách."

Anh sẽ làm theo cách anh hay làm khi mọi việc như chống lại anh. Anh sẽ cúi xuống chăm chỉ làm việc hơn tất cả mọi người chung quanh anh. Anh sẽ không để ai cản trở anh. Kể cả thị trấn này, quá khứ, ông thị trưởng khốn kiếp, và thậm chí cả Gracie.

Anh nghe tiếng gõ cửa.

"Đi đi," anh nói vọng ra.

"Ông Whitefield, có người ở đây cần gặp ông."

"Không quan tâm."

"Chuyện quan trọng."

Riley biết anh đã hủy bỏ lịch làm việc của ngày hôm nay vì cuộc tranh luận, nên chuyện bà đang nói đến không phải chuyện họp hành của ngân hàng. Phải chăng Yardley ghé qua để huênh hoanh?

Anh nghĩ đó không phải là cách của ông thị trưởng. Tò mò, và cần một việc gì để khiến anh phân tâm, anh đi ra mở cửa.

"Ai thế?" anh hỏi, thậm chí dù lòng đang hi vọng Gracie đã ghé qua để giải thích.

Thay vì trả lời, Diane bước lùi lại. Riley nhìn sau lưng bà, mong chờ được thấy cô gái tóc vàng với thân hình đầy đặn cùng nụ cười luôn sẵn trên môi và tính hóm hỉnh quen thuộc, nhưng thay vào đó, anh thấy một người đàn ông khoảng giữa đến cuối 50 tuổi, mặc một bộ vét bạc màu và một áo sơ mi đã ố. Mái tóc đã bạc nhiều, gương mặt hằn nhiều nếp. Và không hiểu sao đó, trông ông ta nhỏ bé hơn Riley còn nhớ.

Có thể đã hơn 20 năm trôi qua, nhưng Riley vẫn nhớ mọi thứ về người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con anh.

Ông ta gượng gạo mỉm cười với anh. "Chào con trai. Con khỏe không?"

***

Gracie lái hết nửa đường tới L.A rồi mới ra khỏi xa lộ ở Ventura quay đầu lại Los Lobos. Cô đã tự giảng cho mình bài "mày đã lớn rồi" và nhắc nhở mình là cô không thể chạy trốn không đương đầu với vấn đề như thế, dù lúc đó, có vẻ ý kiến này là tốt nhất.

Cô thậm chí đã tin vào lời cô nói - đại khái là thế. Nhưng nếu ai đó cho cô vé một chiều đi thẳng lên một trong những mặt trăng trên hành tinh Jupiter để lập thuộc địa ở đó, có lẽ cô sẽ ký tên thỏa thuận ngay.

Có quá nhiều cảm xúc rộn lên trong cô nên cô không biết cô đang cảm thấy gì. Bịnh, gần như là cảm xúc chủ yếu. Bịnh, buồn và giận dữ với ai đó đã phản bội cô. Nhưng cô đã không kể với ai chuyện đã xảy ra, vậy ông thị trưởng lấy tin đó từ đâu?

Di động của cô lại reo lên. Cô chộp lấy nó và liếc nhìn màn hình rồi lại thảy nó xuống ghế. Tới giờ, cô có 3 cuộc gọi từ Jill, 2 từ chị và 2 từ em gái cô, khoảng 6 cuộc từ mẹ cô. Cô không có tâm trạng nói chuyện với ai trong tất cả những người này, và cô vẫn chưa nghe nói gì từ người duy nhất cô muốn gọi cô: Riley.

Anh đang nghĩ gì? Anh có biết cô không phải là người kể ra các bí mật của anh không hay ngay giây phút này anh đang làm một con búp bê hình nộm của cô tính là sẽ đâm kim vô nó? Tệ hơn nữa, hay là anh đã căm ghét cô? Vì cô có thể chịu được cơn giận của anh nhưng không chịu nổi chuyện anh quay lưng với cô mà không cho cô một cơ hội chứng tỏ cô vô tội. Mà cô cũng chưa biết được sẽ chứng tỏ bằng cách nào nữa.

Điều mà cô không hiểu trước tiên là sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Ai đã gài bẫy họ? Và bằng cách nào? Cô khó tin được hàng xóm của cô đã theo dõi cô cho đến khi Riley ghé qua rồi chờ đến khi bà chắc chắn họ đã ân ái với nhau để ném con chó quý giá của bà vào cái hồ lạnh lẽo chỉ để đập cửa nhà Gracie nhờ giúp đỡ.

Vậy là phải là người khác. Như vậy thì cô lại phải bắt đầu lại từ đầu: tự hỏi ai, tại sao và bằng cách nào và còn nhiều câu hỏi khác nữa.

Một giờ sau cô thấy bảng báo Los Lobos và rời khỏi xa lộ. Tới cuối đoạn đường, cô lưỡng lự rồi quẹo phải thay vì quẹo trái, chạy về phía khu nhà thượng lưu của thị trấn. Cô lái ngang qua nhà Riley rồi cẩn thận đậu sau khúc quanh, để không thêm dầu vô ngọn lửa tin đồn, rồi cô đi bộ vòng lại, đến trước cửa nhà anh và chuẩn bị tinh thần. Cô có thể đứng đó gõ cửa thật lâu trước khi cô có thể thuyết phục anh là cô sẽ không bỏ đi nếu anh không nói chuyện với cô.

"Mình sẽ làm cho anh ấy phải nghe," cô tự bảo mình khi đưa tay lên gõ cửa.

Cánh cửa mở tung.

Điều đó quá bất ngờ ngoài mong đợi nên cô gần như là đổ nhào về phía trước và suýt nữa thì vấp phải ngạch cửa. Riley nhướng mày.

"Em say hả?" anh hỏi.

"Gì cơ? Không có. Em không nghĩ anh sẽ mở cửa cho em. Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đập cửa cho đến khi anh chịu mở."

"Vậy em thất vọng à?"

"Không có."

Trông anh thật hay. Không, trông anh thật tuyệt. Quần jeans, áo sơ-mi trắng và giầy Nikes.

Cô muốn bước vào vòng tay anh và được anh ôm chặt. Cô muốn nói với anh là đó không phải do cô làm, là anh có thể tin cô, là cô quan tâm đến anh và sẽ không bao giờ phản bội anh. Cô muốn đưa ra bằng chứng hoặc ít nhất có kế hoạch tìm ra bằng chứng. Cô muốn anh nói là mọi việc sẽ ổn thôi.

Thay vào đó, cô mở miềng ra rồi lại ngậm miệng lại, rồi túm lấy áo anh với cả hai tay và cố hết sức để lắc anh.

"Không phải là em," cô nói khi anh đứng đó bất động như một tảng đá. "Em không kể với ai về chuyện mình đã làm và em chắc chắn không nói là em nghĩ em đã mang thai. Em không biết ông ấy lấy đâu ra ý tưởng đó. Không phải là em."

Cô vẫn túm lấy áo anh. Anh đưa tay đặt lên tay cô. Ánh mắt sẫm nhìn cô chăm chú.

"Anh biết," anh nói ngắn gọn.

Cô chớp mắt. "Thật ư? Anh tin em?"

Anh gật đầu.

"Tại sao?"

Khóe miệng anh hơi cong lên. "Em không thể chấp nhận vậy thôi sao?"

"Không. Không hẳn. Nếu em là anh, em không chắc em tin em nữa kìa. Tại sao anh lại tin em?"

Anh nhún vai, đó không phải là câu trả lời để cô thỏa mãn nhưng dường như cô sẽ không có thể có thêm câu trả lời nào khác.

Anh nới lỏng tay cô trên áo anh và bước lùi lại. "Anh định đi ra biển dạo. Đi chung không?"

"Được thôi."

Khi họ tới biển, trời đã gần hoàng hôn. Riley đậu chiếc Mercedes ở một bãi đậu công cộng rồi nắm tay Gracie đi bộ đến bãi cát. Cô đã cởi bỏ giày. Không có giầy, cô chỉ đứng vừa tới vai anh. Tóc cô xõa tự nhiên, áo cô không đóng thùng. Cô có thể trông lôi thôi nhưng anh lại thấy cô thật quyến rũ.

Có phải đó là lý do anh nói với cô là anh tin cô? Vì anh muốn ngủ với cô? Anh cho rằng đó cũng có thể là lý do hợp lý như bất kỳ lý do nào khác, vì trong toàn bộ tình huống hiện nay thì chẳng có gì là hợp lý cả.

Anh không muốn cô cảm thấy áy náy. Đơn giản vậy thôi. Nếu cuối cùng hóa ra anh là thằng khờ vì đã tin cô, thì anh sẽ mất đi số tiền 97 triệu đô và kế hoạch trả thù mà anh đang đeo đuổi.

Anh sẽ lắng nghe lý trí mình lúc khác, anh tự bảo mình. Anh sẽ tìm kế hoạch để khôi phục lại sau chuyện xảy ra ở cuộc tranh cử vào lúc khác. Anh sẽ nói Gracie biến đi và quên cô - lúc khác. Không phải là lúc này.

"Hồi còn nhỏ anh hay ra đây lắm," Riley nói. "Ngay sau khi có bằng lái, chỗ này đã trở thành điểm ưa thích của anh. Anh thường đi bộ dọc theo biển và cố suy nghĩ về cuộc đời mình."

"Em không nghĩ tuổi thiếu niên lại có thể nghĩ được thế."

Anh nhìn cô mỉm cười. "Đúng là không thể."

"Ít ra thì anh đã thử. Cách cố hiểu cuộc sống của em là viết những bài thơ thật dở. Ý em là dở tệ luôn đó. Mấy cái cây chắc có lẽ nên theo đòi báo thù em vì chúng đã phải hi sinh để làm giấy cho em viết mấy bài thơ con cóc."

"Cây cối đâu có như thế."

"Vậy em cũng mừng."

Cô liếc anh khi nói thế. Nét cười thấp thoáng trong đôi mắt xanh của cô khiến đuôi mắt cô nheo lại. Suýt nữa là anh đã kéo cô vào lòng và hôn cô, nhưng nụ cười tan dần và cô thở dài.

"Sao ông ấy biết?"

"Ông thị trưởng?"

Cô gật đầu.

"Ông ta theo dõi mình, hoặc theo dõi chỉ mình anh."

"Phải thám tử tư của anh nói với anh vậy?" cô hỏi.

"Ông ta mới nhận việc có một ngày. Anh không nghĩ ông ta đã tìm ra được gì."

"Ồ. Cũng có lý." Cô vén một sợi tóc rối ra sau tai. "Người mà ông thị trưởng hay ai đó thuê theo dõi chúng ta giỏi hơn chúng ta theo dõi Zeke. Lẽ ra chúng ta nên thuê người đó."

Bất chấp mọi việc đã xảy ra, anh phì cười. "Anh thích lý luận của em."

"Vậy người đó chỉ ở đó để chụp hình, nhưng bằng cách nào đó anh ta đoán ra việc chúng ta đã làm và kể cho ông thị trưởng?"

"Hoặc Yardley đã đoán bậy bạ và may mắn đoán trúng."

Cô bóp nhẹ tay anh rồi đứng lại trước mặt anh.

"Em không có làm chuyện đó, Riley. Em thề."

"Gracie, em không cần phải nói hoài chuyện đó. Anh tin em."

"Em hi vong vậy. Chỉ là mọi việc có vẻ tệ quá. Em là người duy nhất biết chúng ta đã ân ái với nhau, em là người duy nhất biết chúng ta đã không dùng biện pháp ngừa gì, và có một khả năng bé xíu là em đã có thai."

"Em đâu phải là người duy nhất," anh nhắc cô. "Anh cũng biết."

"Ờ, phải rồi. Vì anh là người đã nói với ông thị trưởng." Cô bóp tay anh mạnh hơn. "Em thật lòng đó. Em cần anh tin em. Nó cực kỳ quan trọng. Em không nói dối. Em có thể hơi điên về chuyện làm bánh sao cho thật ngon và em không mấy kiên nhẫn với gia đình em như lẽ ra em nên làm, em không bao giờ có thể kiểm soát tiền bạc của em đến từng xu một. Ý em là, nếu nó sai khoảng 5 đô đổ lại, thì ok. Nhưng em không nói dối và em sẽ không bao giờ gài bẫy anh. Em không sợ sự thật mà, nhớ không. Em là người đã bỏ con chồn hôi vào xe anh. Em hay làm chuyện một cách công khai để cả thế giới có thể thấy."

Mặt trời đang lặn dần nơi chân trời. Khi ánh sáng nhạt dần, da cô như lấp lánh, như cô đang tỏa sáng từ bên trong. Ngay lúc đó, nhìn gương mặt tuyệt đẹp của cô, anh có thể tin bất cứ chuyện gì. Không hẳn là vì anh muốn cô - dù thực sự là có - nhưng lý do chính là vì cô đã ở bên cạnh anh.

Lần đầu tiên trong tất cả ký ức của anh, có người đã đứng bên cạnh anh. Có người quan tâm đến anh, ý kiến của anh, tâm trạng của anh, công việc ngày thường của anh. Bạn anh chưa bao giờ quan tâm đến thế, còn bạn gái thì anh không để cho họ gần gũi đến thế.

Anh tin Gracie vì anh không có sự lựa chọn nào khác.

Anh nắm lấy bàn tay còn lại của cô và đan tay với tay cô, rồi kéo cô lại gần để cả hai đứng sát từ vai đến đùi.

"Sao chúng ta đến được điểm này?" anh hỏi. (Ý Riley là sao hai người lại có thể tiến tới mối quan hệ thân mật như vậy.)

"Chạy xa lộ rồi đường Beach Drive."

Anh mỉm cười, rồi phì cười, rồi phá ra cười. Cô nhúc nhích vai.

"Em luôn có khiếu hài hước tuyệt vời," cô nói.

"Đúng thế."

Anh cúi xuống và hôn lên mũi cô. Môi cô mời gọi, nhưng dù anh rất muốn lên giường với cô, anh vẫn chưa muốn ngưng cuộc đi dạo. Chưa phải lúc.

Anh thả tay trái cô ra và kéo cô theo, cả hai lại cùng dạo bước.

"Anh còn câu hỏi đường nào cần em trả lời không?" cô hỏi.

"Lúc này thì không."

"Anh có thể xài hệ thống GPS."

"Đúng vậy."

Cô hít một hơi thật sâu. "Em thích mùi của biển. Cô chú em sống ở Torrance, cách biển khoảng 8 cây số, nên cả nhà thường hay ra biển chơi. Em luôn sống gần biển. Em không chắc em có thể sống nơi nào khác. Sao người ta có thể sống trên núi hay trong sa mạc nhỉ?"

"Đó là nơi họ đã quen. Anh đâu thấy biển mãi đến khi anh dọn đến đây lúc sắp 16 tuổi." Cô liếc anh. "Anh lớn lên ở đâu?"

"Tempe, và cuối cùng là ở đây." Anh nhớ lại cái nhà xe mẹ anh và anh đã sống trong đó. "Anh chưa bao giờ hỏi mẹ tại sao mình ở lại đó thật lâu sau khi ba anh đã bỏ đi. Có lẽ mẹ đã chờ ông ta quay lại." Mẹ anh đã luôn là người mộng mơ.

"6 năm là một khoảng thời gian dài."

"Quá dài. Rồi mẹ con anh dọn đến đây. Mẹ bảo anh mọi việc sẽ tốt đẹp hơn vì anh của bà ở đây. Cho đến lúc đó anh đâu biết anh còn có một người chú."

"Chuyện gì xảy ra sau khi anh gặp ông?" Gracie hỏi.

"Anh đâu có gặp. Mẹ để anh ở lại nhà trọ và đi gặp ông ta một mình. Khi bà quay lại, anh biết bà đã khóc nhưng bà không chịu nhận. Mẹ anh không chịu nói gì ngoài việc hứa sẽ tìm một ngôi nhà nhỏ dễ thương để mẹ con anh có thể sống hạnh phúc."

Anh dẫn Gracie đến một cụm đá và ngồi xuống cạnh chúng. Cô ngồi cạnh anh. Anh lại đưa tay tìm tay cô.

"Cùng với thời gian, anh xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau," anh nói, không muốn nhớ nhưng lại hồi tưởng lại quá khứ. "Ông ta đã nói với mẹ là bà đã bỏ gia đình khi bỏ đi với ba anh, trong suy nghĩ của ông, bà không tồn tại. Cả anh cũng thế."

Gracie ngồi sát lại để cô có thể nép vào lòng anh. "Em rất tiếc chú anh là một ông già óc bã đậu."

Bất chấp bóng ma và nỗi đau quá khứ, Riley mỉm cười. "Anh vẫn gọi ông ta là tên khốn vô lương tâm suốt mấy năm qua, nhưng anh thấy thích cách gọi óc bã đậu đó."

"Là sự thật mà. Sao ông ấy có thể phớt lờ gia đình của ông được chứ?"

Riley ngả người dựa vào tảng đá và vòng tay quanh người cô. "Dễ mà. Anh chưa bao giờ gặp ông ta hết. Khi anh gây rối trong trấn, ông ta gửi cho anh một lá thư, nhiếc móc anh vì việc anh đã làm."

"Anh đâu có tệ thế."

Anh liếc cô. "Anh đã rất hoang đàng."

Cô mỉm cười. "Em biết. Nó là một trong những phẩm chất tốt nhất của anh. Cái phong cách hoang đàng đó luôn làm cho trái tim thiếu nữ của em đập thình thịch. Anh vừa nguy hiểm vừa quyến rũ." Cô mỉm cười trêu anh. "Anh có biết là em đã thầm thương anh không?"

Anh phì cười. "Trời, phải vậy không? Em quá ư là kín đáo với chuyện đó."

"Em biết." Cô thở dài. "Là em đó. Một cô bé kín đáo. Ông ta có dự đám cưới của anh không?"

"Không. Mẹ có lẽ đã gởi thiệp mời cho ông ta, nhưng anh không quan tâm ông ta có đến dự hay không. Anh nghĩ Pam đã hi vọng có được một món quà cưới lớn, nhưng ông ta cũng chẳng thèm gửi quà nữa."

"Em biết Pam đang rất tử tế," Gracie nói. "Nhưng em thật khó cảm thấy tội nghiệp chị ta."

"Anh cũng vậy. Anh đâu có muốn lấy cô ấy. Em biết vậy không?"

Cô nhìn anh chăm chú, mắt cô mở lớn. "Anh đùa hả. Em tưởng anh đã yêu chị ta điên cuồng."

"Mê muội," anh khẳng định. "Có sự khác biệt lớn đó em. Ở tuổi 18, anh thích có cô ấy như một người bạn gái ổn định, chinh phục cô ấy khá dễ. Khi cô ấy nói là đã có thai, anh rất giận dữ. Cô ấy đã thề là có dùng thuốc ngừa và anh đã tin cô ấy."

Gracie rục rịch trên cát. "Em không có nói em dùng thuốc."

Anh hôn nhẹ lên tóc cô. "Hai chuyện không giống nhau. Anh nói với em rồi, anh đâu có trách em chuyện đó."

"Nhưng em-"

Anh đưa tay đặt lên môi cô. "Không."

"Nhưng-" Anh hơi ấn mạnh tay. "Em còn gì chưa hiểu?"

"Được rồi."

Anh cảm kích sự lo lắng của cô, nhưng theo anh hiểu, lỗi là do anh. Anh là người đã quá khao khát được có cô, anh quên mất phải đảm bảo là cả hai cần được bảo vệ. Anh đâu có được sự thành công ngày hôm nay nhờ ngu ngốc.

"Chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ?" anh hỏi.

"Anh không muốn cưới Pam vì anh đã thầm yêu em."

"Không hẳn thế."

"Nhưng cũng gần gần như thế."

"Anh chỉ không muốn cưới Pam."

"Thì vậy cũng được," cô nói. "Và để em nhắc anh - một lần nữa - là em đã cảnh cáo anh về chị ta."

"Phải, em có nhắc anh, nhưng anh không nghe. Mà có nghe cũng chẳng thành vấn đề. Mẹ anh đã nhất định thế. Bà nói anh phải có trách nhiệm." Anh nhăn mặt nhớ lại các cuộc tranh cãi với bà. "Bà muốn anh là người đáng được tôn trọng và luôn làm theo lẽ phải."

"Còn anh chỉ muốn tự do."

"Ừ. Anh không có ý nói mẹ anh đã sai. Nhưng ở tuổi 18, anh không nhận thức được như vậy. Anh lấy Pam, ở lại đủ lâu để phát hiện là cô ấy không có thai, rồi anh bỏ đi. Nhưng trước khi đi, anh đã nói với mẹ anh là bà đã hủy hoại cuộc đời anh và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bà."

Anh nhìn xa xôi nơi đại dương thăm thẳm. Ánh trăng chưa tỏ và anh chỉ nhìn thấy lờ mờ những ngọn sóng bạc đầu.

"Đó là lần cuối cùng mẹ con anh nói chuyện với nhau," anh chậm rãi nói.

"Sao?" Gracie lùi lại nhìn anh. "Ý anh là vì anh bỏ đi?"

Anh gật đầu. "Anh đã rất giận dữ. Anh bỏ đi xuôi theo miền Bắc và cuối cùng dừng lại ở mấy giàn khoan ngoài biển Nam Trung Quốc. Anh trưởng thành hơn một chút và hiểu đời hơn, nên anh viết cho mẹ một lá thư cùng một tờ séc gửi tiền. Bà viết lại cho anh, nói là anh được thì ghé thăm bà. Anh nói anh sẽ làm, nhưng anh đã không bao giờ chịu thu xếp thời gian làm vậy."

Anh đã không coi trọng chuyện đó, và lúc đó anh vẫn còn giận mẹ.

"Cuối cùng bà viết cho anh nói là bà đang bịnh. Ung thư. Nên anh thu xếp mọi việc rồi quay về. Nhưng bà đã không nói là tình hình cấp bách, và anh đã không bỏ ngay mọi việc. một tuần trước khi anh về thì anh nhận được một cuộc gọi từ y tá ở bịnh viện địa phương nói là mẹ anh còn 48 tiếng nữa để sống. Anh mất 50 tiếng để về tới nơi. Và bà đã đi rồi."

Gracie ôm siết lấy anh. "Em rất tiếc."

"Đừng. Chuyện đã qua lâu rồi. Hôm nay Yardley đã nói đúng. Anh đã không bao giờ quay lại thăm mẹ trong khi bà đang hấp hối."

"Anh đã không biết mà."

"Đó có phải là một lời bào chữa hợp lý?" anh hỏi, vẫn nhìn xa xôi ra biển. "Anh không nghĩ vậy. Bà chỉ có một mình, đó là điều buồn nhất. Bà chết trong bịnh viện tỉnh chỉ có một mình, và anh ruột của bà, người sống ngay trong trấn, cũng không buồn ghé thăm bà."

Grace quỳ lên và nhìn anh trân trối. "Anh đang nói gì vậy?"

“Donovan Whitefield đã giữ lời hứa. Ông không bao giờ tha thứ cho em mình." Riley nhìn Gracie. Anh tìm thấy mấy lá thư của bà lúc sau này. Mấy lá thư mà ông ta đã gửi trả lại mà không thèm mở ra coi. Bà năn nỉ ông ta giúp đỡ để trả viện phí. Tiền anh gửi bà không đủ và bà biết là lúc đó anh không thể lo nổi tiền điều trị thuốc men, nên bà đã hỏi ông ta và ông ta đã không thèm đọc thư."

Cô khẽ kêu lên và nhào lên ôm lấy anh.

"Em rất tiếc," cô thì thầm, ôm chặt lấy anh, người run rẩy.

Anh sững người, không biết phải làm gì với sự đồng cảm của cô, rồi anh vòng tay ôm lấy cô.

"Mọi chuyện ổn mà," anh nói.

"Không đâu." Cô ngẩng lên nhìn anh. Anh nghĩ anh đã thấy nước mắt trên mặt cô nhưng anh không chắc. "Không có chuyện nào là ổn hết. Anh đã đeo mang mặc cảm tội lỗi bao nhiêu lâu nay, nhưng nó không phải là lỗi của anh. Anh không làm mẹ anh bịnh, và anh đã không biết là anh cần phải quay về."

Vậy là Gracie muốn làm mọi việc trở nên đúng đắn cho anh. Cô có biết là chuyện đó không thể được?

"Anh biết sau khi mẹ báo cho anh," giọng anh đều đều.

"Nhưng bà có thể viết rõ hơn. Anh đâu có biết bói. Phải, đúng, anh có lỗi vì anh đã không mau quay về, nhưng chỉ vậy thôi. Toàn bộ phần còn lại của câu chuyện... Sao chú anh lại có thể làm thế? Sao ông có thể quay lưng bỏ mặc bà? Em có thể không thích Alexis và Vivian lắm ngay lúc này, nhưng em sẽ không bao giờ xua đuổi họ. Đặc biệt là với chuyện giống chuyện của mẹ anh."

Riley không tin Gracie có thể xua đuổi một con chó bịnh truyền nhiễm nếu nó cần cô giúp đỡ.

"Em cần hiểu là anh đã hết thuốc chữa rồi," anh nói. "Anh đã bằng lòng với quá khứ." Dù "bằng lòng" có thể là một từ sai. Anh đã chấp nhận chuyện đã xảy ra và quyết định là anh cần sửa sai thế nào.

Cô ôm lấy mặt anh. "Anh vẫn chưa tìm được sự bình an. Anh vẫn còn giận dữ."

Anh thích cái cách cô có thể hiểu rõ anh. "Rồi anh sẽ quên thôi."

Gracie không chắc là anh có thể. Làm cách nào để Riley có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện đã xảy ra và tiếp tục tiến tới? Cô có thể cảm thấy nỗi đau trong anh, nó phát ra từ anh và làm cô cũng đau đớn âm thầm. Cô muốn được bao bọc anh, giữ anh đến khi anh được lành lại.

Cô muốn quay lại quá khứ và ngăn ngừa tất cả những chuyện đó khỏi xảy ra.

Anh là người tốt, vững vàng và có tư cách. Anh không đáng bị như vậy.

"Em rất tiếc," cô thì thầm, vẫn ôm lấy mặt anh. "Em ghét ông thị trưởng Yardley đã lấy một mảnh quá khứ đau đớn, riêng tư của anh ra để dùng nó làm lợi thế cho ông ta. Như vậy thật kinh khủng và đáng chê."

"Ông ta cũng óc bã đậu luôn chứ?"

"Ông ta là vua óc bã đậu." Cô quệt nước mắt. "Sao ông ta có thể làm vậy? Thật là quá kinh khủng. Và bây giờ ai nấy cũng nghĩ xấu về anh. Thật không phải mà."

"Anh sẽ vượt qua được," anh nói.

"Điều anh cần là thắng cuộc bầu cử. Em có thể giúp được gì không?"

"Anh sẽ cho em biết nếu tụi anh có kế hoạch gì có phần cho em."

"Em không ngại đi gõ cửa từng nhà và nói với mọi người là em không có thai."

Khóe môi anh hơi cong lên. "Như vậy sẽ gây được sự chú ý nơi họ đó. Sao mình không chờ tới khi mình có thể chắc là em không có thai trước khi làm theo hướng đó."

"Ồ, phải, có lý." Cô ngồi sụp xuống cạnh anh. Cô không muốn nghĩ về em bé vào lúc này. "Em không nghĩ em có thể chịu đựng thêm một chuyện nữa."

"Ý em là giữa một cô em đang sắp lấy chồng, một bà chị cuồng lên vì chồng, mấy cái bánh em cần làm, Pam, ông thị trưởng đang kể cho mọi người nghe mình đã ân ái và sự thật em có lẽ đã mang thai?" anh hỏi.

Cô rên rỉ. "Trời, anh làm một danh sách như thế thì coi như em còn gì để lo nữa. Danh sách của anh tốt hơn hay tệ hơn?"

"Nó khác chứ. Hôm nay ba anh đã xuất hiện."

Cô đã không nghĩ còn chuyện gì có thể làm cô sốc nhưng cô đã sai.

"Ba anh? Ở đây?"

"Ở ngân hàng," anh nói khi luồn tay vào tóc cô và chải xuống tận chân tóc. "Đã 22 năm rồi mà anh vẫn nhận ra ông ta. Anh đoán như vậy phải có ý nghĩa gì đó."

Cô không biết nên nghĩ gì. "Ông ta muốn gặp anh?"

Riley cười khan. "Không. Ông ta muốn tiền. Chẳng có lời hỏi thăm "Con trai, con sao rồi?", ông ta chỉ kêu anh viết cho ông ta một tờ séc chuyển tiền vì tháng này ông ta đang túng."

Cô cảm thấy như ai đó vừa đá vào tim cô. Riley nói như chuyện đó chẳng có ảnh hưởng gì tới anh nhưng cô hiểu rõ niềm đau bị ba mẹ bỏ rơi. Có lẽ hoàn cảnh cô hơi khác một chút nhưng cảm giác mất mát thì rất giống.

"Em rất tiếc," cô thì thầm.

"Chuyện xảy ra thôi mà. Anh đuổi ông ta đi nhưng ông ta sẽ quay lại. Chết tiệt, có lẽ anh sẽ đưa tiền cho ông ta chỉ để khỏi phải bị phiền toái nữa."

"Em rất tiếc," cô lập lại và vòng tay ôm anh. "Em không biết làm sao để khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn."

"Đâu phải trách nhiệm của em."

"Em biết, nhưng em vẫn muốn thay đổi nó, làm cho nó tốt đẹp hơn." Cô đưa tay chạm vào mặt anh. "Về nhà với em đi."

Vẻ mặt anh không thay đổi. "Đó chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời."

"Hiện giờ em chỉ biết mỗi cách này."

"Anh đâu có than phiền gì."