Loạn Thế Giang Hồ

Chương 63: Có chút chuyện chưa thể giải quyết hết




Trên tường thành Chu Tước thành.

Một vị lão đầu hai tay ôm cái đầu tay tựa vào thành tường, cong lên hai chân. Trong miệng hắn ngâm nga hát, nhàn nhã xem xét một màn kia dưới thành.

Cho đến khi mọi người rời đi, trò hay chấm dứt.

Lão đầu mới chậm rãi đứng người dậy, hối hận vỗ bắp đùi:

“Ai, thật là đầy tớ nhỏ không đủ để là mưu!” Hắn vừa lắc đầu liên tục thở dài

“Cái tiểu tử này thật là hèn yếu, bị một chút ngăn trở liền lui đầu thành rùa đen… Uổng công ta đối với hắn ký thác kỳ vọng lớn như vậy, lại còn lấy thất bại chấm dứt. Thật vô dụng vô dụng…”

Cảm thán xong, lão đầu trên mặt vẻ mặt trở nên quả thực so với lật sách còn nhanh hơn, đảo mắt chuyển mặt thất vọng thành vẻ mặt giảo hoạt. Hắn hắc hắc cười gian rộ lên:

“Thôi, quản tiểu tử ngu ngốc kia làm gì! Nhất định lão đầu ta cũng đã được nhìn một 1 màn trò hay như vậy rồi còn có quả nhiên đồ đệ ta dạy dỗ chính là khác mà…

Hắc hắc, lão đầu bản thân đi tìm niềm vui thú ~ “

Dương dương tự đắc một phen, khuôn mặt xuân phong của lão đầu từ trên tường thành nhảy dựng lên, phủi bụi trên mông tính toán rời đi.

Vừa lúc đó, phía sau truyện tới một tiếng cười:

“Lão đầu ~ vội vã như vậy, muốn đi đâu…”

Nhiệt độ chợt giảm xuống.

Lão đầu tâm “Lộp bộp” xuống, chỉ cảm thấy phía sau phút chốc dâng lên một trận hàn khí, hơi thở tối tăm đem cả người hắn bao phủ lại…

Cái thanh âm quen thuộc này, chẳng lẽ là…?

Lão đầu mang bát an mãnh liệt kinh hồn táng đảm quay đầu quả nhiên thấy đứng ở trên nóc 1 người ôm cánh tay mang theo vẻ mặt hài hước nụ cười Mèo BL!

“Oa!” Lão đầu bị sợ đến kinh hãi kêu ra tiếng, suýt nữa đứng không vững, luôn luôn mồm miệng lanh lợi trở nên nói lắp

“Ngươi ngươi ngươi tại sao lại ở chỗ này? !”

Mèo BL từ trên nhảy xuống từ từ hướng lão đầu đi tới nheo lại mắt cười hắc hắc nói:

“Lão đầu , ngài giống như đã đáp ứng thu ta làm đồ đệ, ngài có phải hay không đã quên rồi? Còn hỏi ta tại sao ở chỗ này? Ai u, ta rất thương tâm… chuyện giữa chúng ta còn không có tính toán rõ ràng đâu chuyện này tại sao có thể dễ dàng kết thúc…”

“oa oa, ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!” Lão đầu phảng phất nhìn thấy quái vật liên tiếp lui về phía sau, ngăn tiếng nói khoa trương cao quát lên

“Cứu mạng ! ! !”

Một khắc kia, trên bầu trời Chu Tước thành tiếng vọng vang lên…

Đáng tiếc, cho dù lão đầu la hỏng cổ họng cũng sẽ không có người nào đến cứu hắn … ╮ (╯▽╰ )╭

**

Sau sự kiện thành chiến một giai đoạn, nhưng đưa tới oanh động trước nay chưa có nhất là chuyện Thệ Thủy Vô Trần bởi vì binh bại mà tự sát càng làm người ta rung động.Trên Diễn đàn Loạn Thế vì vậy sôi sùng sục.

Có người suy đoán hắn là bởi vì binh bại mà không mặt mũi nào đối mặt với thế nhân cho nên học Hạng Vũ nhảy sông tự vận mà tự sát làm một lần anh hùng; có người lại cho rằng Thệ Thủy Vô Trần cừu gia quá đông bang Thệ Thủy giải tán sau đối thủ tự nhiên không để yên sẽ luân bạch hắn, Thệ Thủy Vô Trần biết mình không cách nào ngốc lên cho nên tự sát; còn có một loại thuyết pháp chính là Thệ Thủy Vô Trần là tình gây thương tổn bởi vì nghe nói có người thấy hắn ở trước cửa Chu Tước thành hướng Dạ Thanh Hàn biểu lộ kết quả bị vô tình cự tuyệt…

Nhìn diễn đàn đưa ra mọi ý tưởng kia, đều không kẻ nào chịu kẻ nào….Mộ Khinh Hàn không biết nên khóc hay cười, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: bây giờ con người thật làm cho người ta không nói được lời nào…Trí tưởng tượng cũng thật là phong phú ~

Mà trong kí túc xá 2 người khác là Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa thì tại bàn về tin đồn “Trọng đại gần đây phát sinh trong Đại học Y”

“Nghe nói không?” Hạ Đào Đào trong miệng ăn một miếng khoai tây chiên bẹp bẹp nhai lấy, trong giọng nói mang vài phần có chút hả hê.

“Mấy ngày hôm trước, cái người mỹ nữ kia của Hệ mỹ thuật tạo hình lén lút chạy trở về Đại học X!”

Mạc Toa Toa kinh ngạc lên tiếng: “Thật hả? Mấy ngày hôm trước ta nghe người ta nhắc tới có người muốn trở về Đại học X, không nghĩ tới là nữ nhân cố làm ra vẻ kia! Thật sự thoải mái quá trời!”

“Dĩ nhiên, cô ta rốt cục cút đi !” Hạ Đào Đào rất dương dương đắc ý nở nụ cười

“Sự thật này nói rõ ; người cùng Khinh Hàn đoạt nam nhân không có kết quả tốt!”

“Không sai!” Mạc Toa Toa đồng ý nói, vừa do dự liếc Mộ Khinh Hàn một cái, thanh âm bất giác để thấp vài phần

“Nhưng là…Gần đây Nhan học trưởng không còn có tìm đến Khinh Hàn, có phải hay không thấy rõ… hắn hoàn toàn từ bỏ?”

“Có lẽ…” Hạ Đào Đào đang muốn nói tiếp đột nhiên thái độ trở nên nghiêm trang

“Khụ, cậu đang ở đây nói nhăng gì đấy! Chẳng lẽ cậu rất muốn anh ta tìm Khinh Hàn?”

Mạc Toa Toa mặt đỏ lên, vội vàng cãi :

“A… Dĩ nhiên không phải …”

Mộ Khinh Hàn nghe hai người nói, thầm cảm thấy buồn cười. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nhanh chóng xem một cái topic nữa, rồi lưu loát tắt máy vi tính, đứng dậy.

Hạ Đào Đào thấy bạn đứng lên, cho là mình cùng Mạc Toa Toa nói chọc giận nên liền vội vàng hỏi:

“Khinh Hàn, cậu muốn đi đâu?”

Chạy tới cửa Mộ Khinh Hàn dừng bước, quay đầu thản nhiên cười:

“Đương nhiên là đi ~ hẹn hò~” Nói xong, nàng không còn có dừng lại cứ vậy đi ra.

Cửa phòng đóng kín một khắc kia nàng nghe được Hạ Đào Đào kích động thét chói tai từ bên trong truyền ra:

“A a a! Khinh Hàn muốn đi hẹn hò! Cô ấy cùng Phong học trưởng hẹn hò…”

Trên đường đi Đồ Thư Quán, Mộ Khinh Hàn lộ ra vẻ tâm thần không yên.

Nhưng cũng không phải là bởi vì muốn đi cùng Phong Kỳ Dạ “Hẹn hò, mà là…”

Ngày hôm qua Mộ Tích Trần nói cho nàng cùng Phong Kỳ Dạ một tin tức “Vui mừng”. Anh ấy nói khi ba mẹ gọi điện thoại về nhà, anh đã “Không cẩn thận” đem chuyện nàng cùng Phong Kỳ Dạ nói cho bọn họ. Ba mẹ kích động không thôi kết quả lại không cẩn thận đem chuyện này nói cho cha mẹ Phong Kỳ Dạ. Sau đó… Song phương đối với con dâu cùng con rể tương lai nhà mình đã nhất định hiểu rõ tỏ vẻ hết sức hài lòng, đương nhiên mừng rỡ… Cuối cùng hai nhà ăn nhịp với nhau còn hẹn thời gian mọi người đi ra ngoài gặp một lần mặt…

Nghĩ tới đây Mộ Khinh Hàn ngượng ngùng mặt đỏ lên. Mộ Tích Trần tên kia cũng là…Làm sao “không cẩn thận” đem chuyện tiết lộ chứ? Đây tuyệt đối là cố ý! Thật sự quá ghê tởm…

“Khinh Hàn.”

Đang suy nghĩ Mộ Khinh Hàn chợt nghe một thanh âm trầm thấp dễ nghe ở bên tai vang lên.

“A?” Mộ Khinh Hàn giật mình ngẩng lên đầu nhưng vô tình đụng vào trong ngực người kia!

Nàng bước chân hơi chậm lại, trọng tâm không vững may là đối phương giúp nàng một phen, mới để cho nàng không có ngã xuống. Nàng liên tục nói xin lỗi:

“A, thật xin lỗi…”

Lại nghe thấy đối phương phát ra một tiếng cười khẽ:

“Khinh Hàn em vốn là mơ hồ như vậy… Đang suy nghĩ cái gì? Không yên lòng như vậy?”

Mộ Khinh Hàn lại là sửng sốt, ngẩng đầu vừa nhìn mới phát hiện mình đã trong lúc vô tình đi tới Đồ Thư Quán. Mà người trước mặt…

“Dạ!” Mộ Khinh Hàn trên mặt thần sắc từ từ chuyển thành mừng rỡ nàng giống như một con bướm thấy được bụi hoa nhào tới, ôm lấy người kia. Sau đó, sỗ sàng ~ing… = =

Thật ra thì sỗ sàng nàylà người trước mặt “Dạy”. Bởi vì nàng phát hiện hắn luôn là vô tình hay cố ý ăn đậu hủ của mình. Cho nên dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, cố gắng đem đậu hủ ăn trở lại… Huống chi đối tượng là Phong đại soái ca không ăn thì uổng…

Cho nên chuyện này rơi xuống trong mắt Phong Kỳ Dạ, tự nhiên biến thành…

“Khinh Hàn, làm sao gấp gáp như vậy?” Phong Kỳ Dạ khóe môi hơi gấp, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Mộ Khinh Hàn: “… = =”

Nhưng là người khác còn không chịu bỏ qua cho nàng, đàu để sát vào tai nàng hài hước cười:

“Khinh Hàn em ngượng sao?”

Mộ Khinh Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nàng trừng mắt liếc hắn một cái tức giận sẳng giọng:

“Đại đầu quỷ! Đi thôi!” Vừa nói nàng mắc cở lôi kéo hắn đi vào.

Phong Kỳ Dạ cười nhạt một tiếng cho nàng tùy hứng lôi kéo mình đi.

Sau khi bọn họ đẩy cửa vào Đồ Thư Quán một khắc kia, một giọng nữ vang dội ở trong tiệm sách vang lên:

“Lâm Vụ, anh đứng lại đó cho em! Không cho chạy!”

Sau đó, bọn họ thấy được một màn quỷ dị như vậy :

Kỳ Thanh Lãnh tóc tai bù xù phảng phất như một nữ quỷ trong tiệm sách chạy lấy tốc độ trăm mét chạy nhanh đuổi theo Lâm Vụ, vừa hô to :

“Lâm Vụ, anh tên khốn kiếp này! Không cho chạy! Anh rõ ràng là thích em tại sao không dám thừa nhận?”

Lâm Vụ chạy trối chết, khuôn mặt kinh hoảng:

“Oa, cứu mạng! Điên mới thích cô!”

“Hừ, cho dù anh không thích! Toàn bộ mọi người cũng biết anh đã bị em bao nuôi!” Kỳ Thanh Lãnh vừa đuổi theo hắn vừa đắc ý cười lạnh

“Anh trốn không thoát đâu! Giữa chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết!”

Trong góc 1 bác gái rốt cục không nhịn được quơ lấy chổi lông gà bên cạnh đuổi theo, vừa hô lớn:

“Này! Trong tiệm sách cấm to tiếng đùa giỡn ồn ào!!”



Nhìn lên một màn trước mặt tức cười này, Mộ Khinh Hàn không nhịn được xì cười lên tiếng:

“Đáng thương Lâm Vụ … cuộc sống sau này sẽ là gian nan …”

“Đây là cậu ta gieo gió gặt bão.” Phong Kỳ Dạ cười nhạt, trong giọng nói nghe không ra chút nào đồng tình ngược lại mang vài phần hả hê.

“Nói cũng phải.” Mộ Khinh Hàn đồng ý gật gật đầu, rất nhanh lời nói xoay chuyển, ánh mắt chống lại tầm mắt Phong Kỳ Dạ, muốn nói lại thôi

“Dạ … Nói đến tính sổ, anh tựa hồ còn thiếu em một việc…”

Hả? Một việc? Phong Kỳ Dạ trầm ngâm, đầu thật nhanh vận chuyển đại não luôn luôn linh hoạt rất nhanh cho ra đáp án. Nhưng hắn hai mắt híp lại, cố ý làm bộ như không biết nhìn về phía nàng, mỉm cười:

“Hả, là cái gì?”

Lời như thế làm sao không biết xấu hổ mở miệng! Mộ Khinh Hàn đỏ mặt, cụp xuống suy nghĩ nhỏ giọng nói:

“Chính là cái kia ….trong trò chơi…!”

Đã nói rõ như vậy, Phong Kỳ Dạ vẫn không chịu “Bừng tỉnh đại ngộ”, như cũ buồn cười nhìn người khác sắc mặt hồng thấu, hài hước hỏi:

“Kia là cái gì?”

Mộ Khinh Hàn trong lòng gấp gáp trừng hắn một cái, thẹn quá thành giận:

“Anh thiếu em 1 hôn lễ!” Nhưng vừa mới dứt lời nàng mới phát hiện hận không lập tức đào hầm đem mình chôn đi. Quả nhiên vọng động là ma quỷ … T___T

“Ồ? Thì ra là Khinh Hàn em… gấp gáp như vậy muốn gả cho anh sao?” Thuận lợi moi ra lời của người khác, Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen xẹt qua vẻ tà tứ, khẽ cúi đầu tiến tới gần nàng

“Em đây là hướng anh cầu hôn sao?”

“…” Mộ Khinh Hàn tâm loạn như ma nhảy, căn bản không cách nào bình tĩnh trở lại. Vì che dấu lúng túng của mình, nàng liecs chỗ khác không để cho hắn nhìn thấy làm bộ như giận dỗi đi về phía trước:

“Anh tự mình đa tình ! Mặc kệ anh!”

Ai nha, nhanh như vậy lại thẹn thùng? Phong Kỳ Dạ nhìn bóng lưng người khác tâm tình vui vẻ, môi của hắn từ từ vung lên độ cong. Bất quá hắn dĩ nhiên sẽ không khinh địch như vậy bỏ qua cho nàng, bước nhanh đi theo, cầm cổ tay của nàng đem nàng kéo trở lại.

Tâm tình bối rối Mộ Khinh Hàn xoay người chạy trốn, ý thức cũng là một mảnh rối loạn, không ngờ rằng Phong Kỳ Dạ đột nhiên “Đánh lén”, chỉ cảm thấy trọng tâm mất cả người liền ngã…

“A!” Mộ Khinh Hàn kinh hoảng kêu lên tiếng nhưng bình yên vô sự ở vào trong ngực ấm áp…

Ngay sau đó, 2 cánh tay đem nàng thật chặt ôm vào trong ngực, ấm áp hơi thở đem nàng bao vây lại. Nàng cố gắng giãy dụa kết quả chẳng qua là người khác càng ôm chặc thêm!

“Phong Kỳ Dạ!” Mộ Khinh Hàn tức giận

“Bỏ ra!”

“Không bỏ, cả đời cũng không …” Hơi thở ấm áp đánh tới một thanh âm cúi đầu ở bên tai Mộ Khinh Hàn vang lên, trầm thấp mà khàn khàn, mang theo mị hoặc mê người.

Mộ Khinh Hàn mặt đỏ lên nàng vốn là muốn tiếp tục “Phản kháng”, nhưng là trên người hắn có mùi thơm ngát làm nàng cảm thấy an tâm, cộng thêm một câu như vậy làm trái tim thiếu nữ mềm nhũn ra.

Mặc dù ngưng “Phản kháng”, tim đập như sấm nàng mắc cở đỏ mặt nhắc nhở:

“Dạ, nơi này là nhà sách…”

Phong Kỳ Dạ phảng phất không có nghe thấy lời của nàng, hắn đem thân thể của nàng quay lại, cúi đầu làm cho nàng không cách nào không nhìn hắn, tròng mắt đen lộ ra nụ cười ôn nhu, sau đó nàng có thể nghe thấy lời nói rất nhỏ:

“Khinh Hàn, anh yêu em…”

Lộ ra tiếng nói say lòng người giống như một đạo sấm sét trong nháy mắt đem suy nghĩ Mộ Khinh Hàn phá hủy! Nàng lăng lăng nhìn chăm chú vào Phong Kỳ Dạ, đầu óc một mảnh trống không. Gương mặt lại đỏ ửng.

Một lúc lâu, Mộ Khinh Hàn từ từ cúi đầu, hai tay không có có ý thức nắm chặc áo đối phương, lộ ra vẻ vô cùng ngượng ngùng:

“Dạ…”

Nàng đang muốn làm gì đó đáp lại, đột nhiên nghe thấy 1 tiếng đặc biệt lớn ở bên tai 2 người nổ vang!

“A! Hai người cô cậu đang làm gì đó?”

Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ sửng sốt, đồng thời từ nơi phát ra thanh âm nhìn lại. Chỉ có thể thấy 1 bác gái trong tay cầm chổi lông gà giận đến mắt trợn trừng trừng, tay chống nạnh hung hăng nhìn chằm chằm hai người một bộ hận không thể đánh đòn họ.

Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ lập tức rất có ăn ý liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời giao hội một cái tin : Không tốt! Chạy mau!

Một giây sau, hai người nhanh chóng tách ra nhưng tay của bọn họ vẫn ở chung một chỗ, hai người xoay người bỏ chạy!

Nhìn hai người trong nháy mắt đã trốn ra nhà sách , tại chỗ bác gái kia lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, vừa nói lớn:

“Đừng chạy! 2 cô cậu sinh viên khốn kiếp kia đứng lại cho tôi! Trong tiệm sách cấm tiếng động lớn, cấm nói chuyện yêu đương a! Cả đám này đều phản rồi đúng không…”

Thanh âm của bác gái kia từ từ biến mất ở phía sau. Nhưng là Phong Kỳ Dạ vẫn lôi kéo Mộ Khinh Hàn chạy trốn. Chạy trên đường lớn bọn họ bèn nhìn nhau cười.

Gió thỏi qua phần phật chạm vào 2 người, vang lên những thanh âm rất dễ nghe. Phảng phất thế giới này, ở thời khắc này, ở địa phương này chỉ có hai người bọn họ tồn tại.

Có lẽ cuộc sống bọn họ sau này còn có rất dài, có lẽ bọn họ sau này con đường bọn họ phải đi còn rất xa.

Nhưng là bọn họ cũng sẽ giống như bây giờ, hai tay nắm lại cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau vượt qua vui sướng. Vì 1 ngài mai lại đến.

Cùng nắm tay nhau vượt qua hoạn nạn, cùng sống đến bạc đầu giai lão.