Lời Cuối Cùng Là Chia Tay

Chương 1: Gặp gỡ bất ngờ tại sân bay




Sân bay đông nghẹt người, hầu hết là học sinh, đồng phục xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả, có cảm giác như học sinh của tất cả các trường đều tập trung tại đây. Nơi đây vốn rất trật tự vậy mà bây giờ lại lộn xộn không đâu vào đâu. Tiếng la ó ầm ĩ, tiếng cười đùa, tiếng chửi bới, tiếng máy ảnh,... cứ vang lên không ngớt.

Hôm nay là ngày nhóm nhạc nổi tiếng 7 người "BTS" sang thăm Việt Nam, nên tất cả những người tập trung tại đây hầu hết là fan của họ.

Trong đám đông lúc nhúc đầu cổ, có một cô gái đang cố len lỏi ra khỏi dòng người nườm nượp ấy. Tay cô cứ bấm điện thoại liên tục.

"Anh hai hả? Về tới rồi sao? Đang ở cửa Vip hả? Ừ! Chờ tí em tới liền! Tại gặp chút vấn đề !"

Cất điện thoại, cô cố hết sức để có thể thoát ra khỏi "biển người" đông nghẹt, miệng thì lầm bầm chửi một ai đó.

"Con nhỏ Di Hân đáng ghét này! Đi đón thần tượng thì đi một mình đi! Mắc mớ gì lôi người ta đi chung, làm mình bị trễ giờ đón anh Hai!"

Cô càng cố lách ra thì càng bị đẩy sâu vào trong hơn. Xung quanh cô toàn người và người, không thể nào mà phân biệt được ai với ai. Lúc này, trông cô chẳng khác nào một người sắp chết đuối đang cố bơi vào bờ thì lại bị sóng biển đẩy ra xa hơn.

"Làm ơn cho tôi qua với!"

Reng!!!Reng!!!Reng!!!

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên liên tục.

"Anh hai à? Chờ em chút nữa nha! Em tới liền đây!"

"Em đang ở đâu vậy?..." Khúc sau bị tiếng la ó át mất nên cô không thể nghe rõ được.

Cô phải cố gắng lắm thì mới ra ngoài.

"Cuối cùng cũng thoát rồi! Oaa...!!!"

Cô hít lấy hít để bầu không khí bên ngoài như thể chưa bao giờ được thở vậy. Mới vui vẻ được một chút, cô lại lập tức ỉu xìu như cọng bún thiu.

"Mình chậm trễ vậy thể nào cũng bị anh hai cho ăn mắng cho mà xem...Hix...!"

--------------------------------------------------

Cửa Vip sân bay Tân Sơn Nhất...

Một chàng trai cao to, khá là điển trai, đang sốt ruột đứng ngồi không yên như đang chờ một cái gì đó rất quan trọng.

"Anh hai!"

Từ đằng xa, một cô gái xinh đẹp, trông có vẻ nhí nhảnh chạy đến chỗ anh.

"Quỳnh Hương! Nãy giờ em ở đâu vậy? Có biết là anh lo lắng lắm ko hả?"

Trông cô không có vẻ gì là biết lỗi, cô cười hì hì nhìn anh.

"Xin lỗi ông anh yêu dấu! Em bị lạc đường!"

Anh lắc đầu, rồi nhìn cô từ đầu đến chân.

"Còn... bộ dạng này là sao?"

Bây giờ cô mới nhìn lại mình. Nhìn còn hơn... tên ăn mày nữa. Đầu tóc thì lù xù, quần áo thì xộc xệch, mặt mũi thì lem luốc như mèo.

"Á! Chắc hồi nãy em bị té á mà! Hi hi!" Cô cười, giương đôi mắt cún con ngây thơ vô (số) tội nhìn anh.

"Thật hết nói nổi em luôn!"

"Em khát nước quá! Để em đi mua cái gì đó uống rồi mình về luôn ha?"

"Sao không kêu ông Trịnh đi giùm?"

"Em thích tự mình đi hơn!"

Nói xong cô nháy mắt tinh nghịch với anh rồi chạy biến.

Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại khi thấy phía cổng bên kia, vài chiếc ô tô màu đen sang trọng đang đậu, vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề đứng thành hai hàng dài. Từ trong chiếc xe sang trọng nhất, một người thanh niên đẹp như thiên thần bước ra. Hàng vệ sĩ lập tức cúi rập đầu, đồng thanh.

"CHỦ TỊCH!!!"

"Thiên thần" nở nụ cười như tỏa sáng nhìn họ.

Quỳnh Hương nhìn chằm chằm vào vị "thiên thần" ấy. Cô thấy lạ bèn bước qua đó xem thử.

Lúc bấy giờ, sân bay đã thưa thớt người rồi. Nhưng khi "thiên thần" vừa mới xuất hiện thì...

"Á! Trời ơi! Nhìn kìa! Đó chẳng phải là Hoàng tử Tường vi mà mọi người đồn đại đó sao?"

Một cô gái tóc dài, mặt đầy tàn nhang từ đâu hét len thu hút sự chú ý của mọi người về phía đó.

"Đâu? Đâu nào?"

"Đúng là anh ấy rồi!"

"Là anh ấy đó!"

"Cho em xin tấm hình đi anh!"

"Cho em xin chữ kí cua anh đi anh!"

Đột nhiên, sau lưng Hương xuất hiện một đợt "sóng thần người" của lũ hám giai đẹp, mắt ai cũng hiện ra một hình trái tim to tướng. Cô bị đẩy lên phía trước. Mất đà, cô bật ngửa ra sau. Quỳnh Hương nhắm tịt mắt lại. Bỗng...

Một bàn tay mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy eo cô.Tiếp đó là một giọng nói trầm ấm vang lên.

"Em không sao chứ?"

Quỳnh Hương chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt của "thiên thần" đang ở rất gần cô.

Thịch!!! Thịch!!!

Tim cô cứ nhảy loạn xạ trong lồng ngực, chỉ thiếu chút nữa là có thể nhảy luôn ra ngoài rồi.

Mất vài giây để trấn tĩnh lại, cô bật ra khỏi vòng tay của "thiên thần".

"E...em không sao đâu! Cảm ơn anh ạ!"

"Không sao là tốt rồi!"

"Thiên thần" nở nụ cười như tỏa nắng nhìn cô khiến cô ngất ngây con gà tây luôn.

"Cảm ơn anh! Giờ em có việc bận rồi! Em nhất định sẽ trả ơn anh ạ!"

Nói xong, cô chạy tuốt.

----------------------------------------------

"Em làm gì mà lâu vậy?"

Anh sốt ruột nhìn cô - người đã bắt anh đợi "chút xíu" để... đi mua nước.

"Xin lỗi mà, ông anh khó tính!"

Cô chu môi làm vẻ mặt dễ thương khiến anh hết giận nổi luôn.

"Con bé này, lúc nào cũng làm anh lo chết mới chịu hả?"

Anh khẽ cốc đầu cô em bướng bỉnh của mình.

"Au! Anh toàn bắt nạt em thôi!"

Cô ôm đầu phụng phịu nhìn anh Hai.

----------------------------------------------

Chiếc ô tô màu bạc sang trọng dừng trước một căn biệt thự lộng lẫy như một tòa lâu đài. Các vệ sĩ đứng trước của cúi đầu lịch sự.

"Thiếu gia! Tiểu thư!"

Hai người vệ sĩ bước lại chiếc ô tô mở cửa. Một cô gái xinh đẹp và một chàng trai cùng lúc bước ra.

"Anh Hai nè! Chừng nào thì ba mẹ mới về vậy?"

"Khoảng tháng sau!"

"Vậy ư? Em nhớ ba mẹ quá! Em rất muốn gặp họ!"

Anh xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng.

"Ừ ha! Cũng đã hai năm rồi em chưa gặp ba mẹ rồi còn gì!"

Cô dụi mặt vào ngực anh, thì thầm

"Em rất nhớ họ!"

Anh rất thương em gái của mình. Vì công việc mà ba mẹ họ ít khi ở bên cạnh họ.Lúc cô còn nhỏ, ba mẹ họ thường xuyên vắng nhà, ít khi quan tấm tới họ. Sống trong căn nhà rộng thênh thang mà anh và cô cảm thấy cô độc và lạnh lẽo quá chừng. Họ buồn lắm chứ! Nhưng ba mẹ họ lúc nào cũng nói mấy câu đại loại như:"Tối nay bạ mẹ có việc gấp cần giải quyết! Không thể về nhà được! Các con khỏi chờ!". Lúc đó, Quỳnh Hương buồn lắm, nhưng không thể làm gì, chỉ biết khóc.

Nghĩ đến đây, tim anh bỗng quặn đau. Anh dịu dàng vén mấy cọng tóc lòa xòa trước trán Hương, âu yếm hôn lên mái tóc mượt như nhung của em gái.