Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 5: Đêm thảo nguyên




Thành phố W miền Tây Bắc.

Cả một vùng thảo nguyên lộng gió. Gió Tây phần phật thổi cuốn phăng hết khói súng mù mịt còn sót lại. Trên mặt đường, dấu tích từng đoàn xe thiết giáp nghiến trên nền đất, in hằn thành những vệt nông sâu đan xen vào nhau. Những chiếc xe Jeep mang bảng hiệu Quân khu B chạy qua, hất tung cát bụi. Đợt diễn tập đã kết thúc, các đơn vị thuộc Sư đoàn A đamg trong thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Màn đêm buông xuống nặng trĩu, trời đã sâm sẩm tối, bếp dã chiến cũng bắt đầu nổi lửa. Các chiến sĩ công binh đang tu sửa lại chiến hào trước lều chỉ huy. Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông vén tấm rèm cửa lều bạt, sải bước vào trong. Chính ủy Cao Tường không có trong lều, mấy cậu Trung úy đang thu dọn đồ đạc, sau khi kết thúc diễn tập, họ sẽ rút quân khỏi nơi đây.

Lưu Hướng Đông liếc thấy Cố Hoài Việt đang đứng trước hệ thống chỉ huy, mắt đăm chiêu nhìn bản đồ, không khỏi bật cười, bước tới vỗ lên vai anh: “Diễn tập xong rồi, Sở trưởng Giang trên Ban Chỉ đạo gọi điện bảo ngày mai Tư lệnh Tịch sẽ tới, tối nay chưa cần rút vội. Tôi đang tính chúng ta phải chuẩn bị gì đó.”

“Không sao, Tư lệnh Tịch không thích bày vẽ, không cần thiết phải đón tiếp long trọng đâu anh.”

Lưu Hướng Đông cười ha hả, tiếng cười mang đậm nét hào sảng đặc trưng của người Sơn Đông: “Được, nghe cậu.”

Cố Hoài Việt mở cửa lều đi ra ngoài. Lúc này, thảo nguyên mênh mang tĩnh lặng vô cùng, nếu không có những cỗ xe tăng, xe thiết giáp xanh thẫm một màu qua lại và hệ thống công sự phòng thủ còn chưa tháo dỡ xong xuôi kia, sẽ rất khó nhận ra nơi đây vừa trải qua một cuộc tập trận. Rất nhiều chiến sĩ mệt mỏi đến nằm lăn ra đất mà ngủ. Thảo nguyên về đêm rất lạnh, Chính ủy Cao Tường bận rộn đi đánh thức tất cả dậy, nhưng ai nấy đều đã mệt nhũn người, không sao nhấc mình lên nổi.

Cố Hoài Việt nói: “Cứ để các anh em nằm nghỉ chút đã, mệt quá rồi.”

Cao Tường bất đắc dĩ gật đầu, nhìn anh chàng kém mình mười mấy tuổi trước mặt, cười cười: “Tôi nghe nói cậu với Thẩm Mạnh Xuyên bên Sư đoàn D tốt nghiệp cùng một trường. Đánh thế này liệu có hơi mạnh tay quá không? Khéo lại ảnh hưởng tới phòng thái nho tướng của cậu.”

“Chắc không đâu anh. Cậu ta cũng khí phách lắm.”

Thẩm Mạnh Xuyên và anh học cũng một khóa, nhưng sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự, Thẩm Mạnh Xuyên tới Tiểu đòan trinh sát Sư đoàn A công tác, sau đó từ Sư đoàn A chuyển sang Sư đoàn D, con đường thăng quan tiến chức thuận lợi lên thẳng vị trí Tham mưu trưởng. Gần đây do Sư đoàn D tiến hành thay đổi nhân sự, cấp trên cất nhắc anh ta làm Sư đoàn trưởng tạm quyền, trở thành người đứng đầu Sư đoàn D. Người này hành xử khá ngạo mạn, trong đợt diễn tập đối kháng lần trước cũng là Sư đoàn A đối đầu với Sư đoàn D, vốn nghĩ rằng chỉ là lướt cho qua, làm tấm bia đỡ đạn cho vui lòng thủ trưởng. Kết quả là, Thẩm Mạnh Xuyên thẳng tay dùng một Trung đoàn đi tiêu diệt Trung đoàn tăng cường phối hợp tác chiến của Sư đoàn A, không mảy may nể tình đơn vị cũ. Tuy lần này cũng là diễn tập đối kháng thường quy, nhưng lại là trận chiến rửa nhục của Sư đoàn A.

Cố Hoài Việt định thần lại, quay về trụ sở chỉ huy, gọi điện thoại về nhà. Ở đầu kia, bà Lý Uyển nói mãi không ngừng, anh gõ ngón tay lên mặt bàn nhẫn nại lắng nghe: “Đúng rồi Hoài Việt, Gia Minh tới nhà Nghiêm Chân ở rồi, nếu thấy nhớ con trai thì gọi cho Tiểu Chân nhé.” Niềm vui hiện cả lên khóe mắt bà.

Mối quan hệ giữa nhóc con này với Nghiêm Chân ngày càng thân thiết, lần trước ngủ lại ở nhà cô một đêm, cuối tuần này nói gì cũng nhất quyết đòi sang nữa. Đương nhiên bà Lý Uyển thấy vậy mừng lắm, sắp xếp đồ đạc rồi đưa cậu bé qua bên đó ngay, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt gian xảo, đắc ý của cậu bé trước khi đi.

Ở đầu bên này, Cố Hoài Việt nghe bà nói vậy chỉ trầm ngâm, sau khi cúp điện thoại, nghĩ ngợi một thoáng, lại bảo thông tín viên kết nối với một số điện thoại khác. Đợi gần ba mươi giây thì đầu dây bên kia mới nhấc máy: “Ai đấy?”

“Là cháu đây, bà nội.” Hai tiếng gọi đằng sau được thốt ra không chút đắn đo.

“Tiểu Cố hả?” Bà nội mừng rỡ pha lẫn ngạc nhiên, sau đó lại tiếc nuối xuýt xoa, “Ôi, cháu gọi không đúng lúc mất rồi, Tiểu Chân vừa đưa Gia Minh ra ngoài xong.”

“Ra ngoài ạ?” Đầu mày anh khẽ chau lại, “Đi đâu hả bà?”

“Bảo là đi chơi hai hôm.” Bà nội cười, “Nếu cháu có việc gì thì gọi vào di động của Tiểu Chân nhé!”

Đi chơi? Mười phần thì chắc tám phần là tên nhóc này lại quấn lấy Nghiêm Chân đòi đi đâu đó. Quả thực quá hiểu con trai cũng không phải chuyện tốt. Cố Hoài Việt lắc đầu, trong nháy mắt lại gọi vào di động của Nghiêm Chân, kết quả khiến anh có phần bất ngờ. Đầu bên kia vang lên một giọng nữ: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Đột nhiên Cố Hoài Việt có một dự cảm chẳng lành.

***

Ga xe lửa thành phố C.

Trong phòng đợi tàu chật ních những người, một bạn nhỏ ăn vận dễ thương cười toe toét dắt tay Nghiêm Chân, xếp hàng đợi soát vé lên tàu. Nhìn đám đông chen chúc, Nghiêm Chân chẳng hề thấy vui vẻ như cậu nhóc kia, trong lòng cô vẫn còn hoang mang. Với Nghiêm Chân mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm một chuyện thiếu suy nghĩ, không có lý trí như thế này.

Bạn Cố Gia Minh chớp chớp mắt: “Cô ơi, sao mình không đi máy bay?”

Cậu nhóc yêu cầu cũng cao ghê. Nghiêm Chân trả lời: “Đi tàu hỏa ngắm phong cảnh dễ hơn.”

Cậu bé gật gù như hiểu như không, nhìn dòng người nhích dần về phía trước, nụ cười càng rạng rỡ. Lên được tàu thì bố sẽ không còn ở xa nữa!

Tuyến đường sắt chạy qua tỉnh G quanh co trải dài, ven đường đi có rất nhiều phong cảnh tuyệt đẹp. Lúc vừa lên tàu cậu bé còn hào hứng với cảnh vật thay đổi liên tục ở bên ngoài cửa sổ, đến khi tàu đi vào địa phận tỉnh G, cơn mệt suốt một ngày đã khiến cậu ngủ thiếp đi. Nghiêm Chân nhìn khoảng không tối đen ngoài cửa sổ, cùng tiếng thở nhịp nhàng vang lên từng hồi trong toa tàu, hoàn toàn bình tâm trở lại. Cô có cảm giác thân thuộc lạ kì với những đoàn tàu hỏa. Hồi còn nhỏ mỗi dịp bố được nghỉ phép về thăm nhà, đều đi tàu trở về, mỗi khi đến ngày dó, cô lại đến ga xe lửa đợi từ rất sớm, bà nội nói với cô, đầu này của con tàu là nhà, đầu kia là nơi có bố.

Ngồi đối diện là một phụ nữ mang theo bé con hơn một tuổi, cô ấy ru con ngủ, nhìn Nghiêm Chân nói: “Em cũng dắt theo con đi xa à? Thằng bé đáng yêu quá.”

Nghiêm Chân khẽ cười, nương theo ánh sáng yếu ớt trong toa, cúi đầu ngắm nhìn gương mặt ngủ say hồn nhiên vô tư của cậu bé Cố Gia Minh. Cô từng hồi tưởng lại dáng vẻ của anh qua tiểu Gia Minh, lãnh đạm tuấn tú, nhưng một khi đứng nghiêm lại là tư thế kiên cường của một quân nhân, không thể lay động. Còn bao lâu nữa sẽ lại được gặp anh? Đợi vậy, đợi đến khi diễn tập kết thúc, nhất định cô sẽ đưa Gia Minh tới gặp anh.

Căn cứ diễn tập nằm ở một huyện nhỏ thuộc thành phố W, trước khi đi cô đã hỏi Phùng Trạm, nơi cách địa điểm diễn tập gần nhất là thị trấn S, cô quyết định đưa Gia Minh tới đó trước, đợi diễn tập kết thúc, Phùng Trạm sẽ lập tức báo cho cô. Vậy nên, Phùng Trạm là đồng phạm duy nhất bị cô lôi kéo, biết hai người họ đi đến đâu. Nếu để hai ông bà cụ nhà họ Cố biết được, hậu quả sẽ rất khó lường.

Sáu giờ sáng tàu đến thành phố W an toàn. Nghiêm Chân dắt theo Cố Gia Minh xuống tàu, bất chấp cái lạnh se se của buổi sớm mai, đi tìm bến xe. Cậu bé bị Nghiêm Chân đánh thức đúng vào lúc đang ngủ ngon lành, giờ này mắt vẫn đang díp cả lại, hỏi: “Cô Nghiêm, chúng ta đi đâu đây?”

“Đi ra bến xe. Muốn tìm được bố con, chúng ta còn phải đi ô tô nữa.”

Cậu bé bĩu môi: “Thật là rắc rối.”

Nghiêm Chân bị cóng đến nhức nhối đầu óc, lại thêm một câu oán trách vừa rồi của cậu nhóc, khỏi hỏi trong lòng rối bời đến đâu. Cũng may mà bến xe thường cách ga tàu không quá xa, đi qua một lối rẽ, Nghiêm Chân đã nhìn thấy tấm bảng hiệu lớn đề hai chữ “Bến xe” màu vàng sáng chói. Nghiêm Chân mừng rỡ không thôi, lập tức dắt cậu bé vào mua vé. Coi như hai người may mắn, mười phút sau là có một chiếc xe khách đi tới thị trấn S. Nghiêm Chân mua vé xong, dẫn cậu bé lên xe.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ cậu bé Cố Gia Minh được ngồi xe khách, vừa lên xe đã háo hức sờ mó khắp nơi. Nghiêm Chân thấy vậy không khỏi bật cười, giơ tay ấn cậu ngồi vào chỗ: “Ngồi yên.”

“Cô Nghiêm ơi, một lát nữa là mình gặp được bố đúng không?” Mắt cậu bé mở to đầy mong đợi.

“Ừ.” Cô xoa đầu cậu, mỉm cười, “Sắp được gặp rồi.”

Do là chuyến xe sớm, nên lúc bắt đầu nổ máy chỉ có lác đác vài người trên xe. Cậu bé ngủ trọn một đêm bây giờ đã hăng hái trở lại, thích thú ngó nghiêng bên ngoài, còn Nghiêm Chân lại thấy hơi buồn ngủ. Cô nhìn cậu bé, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cậu. Từ khi lớn lên, cô rất hiếm có chuyến đi nào dài thế này. Cô còn nhớ lúc nhỏ theo bố lên đơn vị, đoàn tàu kiểu cũ sơn màu xanh lá, người trong toa chen chúc lẫn nhau, cô cứ nắm lấy tay bố như vậy, gối đầu lên đùi bố ngủ ngon lành. Dẫu rằng mọi thứ đã trôi xa trong chớp mắt, nhưng những hình ảnh ấy mỗi lần nhớ lại vẫn rõ ràng như vừa mới hôm qua. Thì ra, có những kí ức bất luận có ra sao cũng không thể xóa nhòa đi được. Nghiêm Chân nở nụ cười, dựa người vào ghế nhắm mắt lại. Chiếc xe khách chuyển động đều đều trên con đường đất của vùng thảo nguyên Tây Bắc, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi đi một mạch tới thị trấn S, không ngờ trong lúc Nghiêm Chân nửa thức nửa tỉnh thì xe đột nhiên lắc lư nghiêng ngả, tài xế kiên trì giữ thêm một lúc cuối cùng vẫn phải dừng xe lại. Theo quán tính, Nghiêm Chân đổ người về phía trước, đập đầu vào chiếc ghế ngồi trước. Cô xoa xoa cái đầu dau nhức, mở to mắt nhìn ra bốn phía bên ngoài, thảo nguyên ngút ngàn phút chốc khiến cô thất thần, lúc hoàn hồn lại mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vì tài xế không đi tiếp nữa.

“Xuống xe thôi.” Tài xế rít một điếu thuốc, nói giọng thờ ơ.

Khách trên xe tính cả họ tổng cộng là bốn người, đều ngây ra tại chỗ. Cậu bé ngây thơ, hỏi vẻ hiếu kỳ: “Đến thị trấn S rồi ạ?”

Tài xế cười khổ trả lời: “Xe ngỏm rồi, không đi tiếp được nữa.”

“Xe bị hỏng ạ?” Cậu bé chớp mắt hỏi, vẫn không dám tin. Nghiêm Chân bất lực nhìn cậu bé, gật gật đầu.

Được, phen này thì vui rồi, xuống xe, đi bộ!

Một tay Nghiêm Chân dắt cậu bé, một tay xách hành lý, bước đi chậm chạp trên con đường mòn. Nếu giờ này có ống kính ngắm cận cảnh Nghiêm Chân và Cố Gia Minh, chắc chắn sẽ lưu giữ được hình ảnh hai gương mặt bơ phờ, rũ rượi. Vì đưa mắt nhìn về phía trước, con đường này về cơ bản không thấy được điểm cùng. Đi mãi, đi mãi, bống ánh mắt cậu nhóc chợt sáng lên, cúi xuống lục tìm trong chiếc túi nhỏ của cậu, Nghiêm Chân nghi hoặc nhìn cậu bé, không lâu sau liền có ý nghĩ muốn đâm đầu vào tường. Cậu nhóc này lại lôi tấm bàn đồ mịt mù phương hướng kia ra! Nghiêm Chân cố gắng, cố gắng kiềm chế để không nổi giận, lấy từ trong chiếc túi nhỏ của cậu bé ra hai chiếc kính râm, đeo lên cho mỗi người một cái.

“Làm gì đây?” Cậu bé hỏi, giọng rõ ỉu xìu.

“Chống nắng!”

Cậu bé bĩu môi, ánh mắt một lần nữa lại chợt sáng lên, chỉ tay về phía xa: “Xe!”

Ống kính lại biến đổi, là hai vẻ mặt hoàn toàn khác hẳn nhau. Một gương mặt không cảm xúc, gương mặt kia thì tươi roi rói. Có sự khác biêt như vậy là vì, lần này hai người họ được ngồi lên xe, đúng vậy, xe la kéo! Thấy tiểu Gia Minh hớn hở bắt chuyện làm quen với người đánh xe, Nghiêm Chân thực sự cảm thấy năng lực sinh tồn nơi hoang dã của mình còn không bằng cậu nhóc này. Cô nựng nựng hai má bầu bĩnh của cậu, chỉnh lại chiếc mũ trên đầu cậu: “Gia Minh, sao lúc nào cũng đội lệch mũ thế?”

Cậu bé nhướng cằm: “Oách mà, thế mới ngầu chứ!”

Nghiêm Chân suýt nghẹn nước bọt, nhìn chiếc xe, lại nhìn cậu bé. Ngầu! Quả là ngầu!

Cô hít thở đều, hỏi: “Con đã nói với bác là chúng ta muốn đi đâu chưa?”

“Nói rồi!” Cậu bé vỗ ngực, “Cô cứ yên tâm đi!”

Cho dù là cậu bé hay Nghiêm Chân cũng đều là lần đầu đến nơi đây. Nhìn đồng cỏ rộng lớn và khói bếp thỉnh thoảng lững lờ bay lên từ một mái nhà, Nghiêm Chân đều cảm thán, tại sao lại chọn một nơi yên bình như vậy để tiến hành diễn tập chứ? Vấn đề này, chắc mãi mãi cô sẽ không hiểu được. Nghiêm Chân khẽ mỉm cười, với lên hỏi người đánh xe: “Bác ơi, trời sắp tối rồi, còn bao lâu nữa mới tới nơi ạ?”

Bác đánh xe trả lời bằng giọng phổ thông hơi khó nghe: “Sắp đến, sắp đến.”

Nói rồi lại đi thêm một lúc, đến khi trời đã tối hẳn, cuối cùng Nghiêm Chân cũng thấy có ánh sáng lóe lên ở phía trước. Nhưng cô vẫn có cảm giác lo lắng hoài nghi, vì ánh sáng kia yếu ớt quá, không giống như một thị trấn. Gió lạnh thổi tới, Nghiêm Chân rụt cổ lại, ôm chặt cậu bé. Đi một ngày đường, cậu bé cũng đã mệt, dựa dẫm vào lòng cô: “Đến chưa ạ?”

“Sắp rồi.” Cô kiềm chế giọng mình, cố gắng làm sao để nghe ra có vẻ thật bình tĩnh. Quả nhiên, Nghiêm Chân vừa dứt lời thì xe đã dừng lại. “Đến rồi ạ?” Nghiêm Chân mở to mắt hỏi.

Bác đánh xe cười chất phác, chỉ về cánh cửa lớn cách đó không xa nói: “Doanh trại, không cho vào.”

Doanh trại?! Bác đánh xe sao lại đưa họ đến thẳng doanh trại? Nghiêm Chân vô cùng sửng sốt, nhưng gió thổi lạnh làm đầu cô ong ong, cô níu tay Cố Gia Minh, hỏi: “Gia Minh, con nói với bác như thế nào hả? Sao bác lại đưa chúng ta đến thẳng đây?”

Cậu bé bị gió thổi làm mắt hoa lên, dụi dụi mắt, nhìn sắc mặt của Nghiêm Chân, giọng nói bất giác thỏ thẻ: “Thì con nói, bố con là quân nhân, con muốn tìm bố!”

Quả nhiên! Nghiêm Chân vỗ mạnh lên trán một cái, cô đã lú lẫn rồi, mọi chuyện thực sự không thể trông chờ vào tên nhóc này được. Hiện giờ nơi này là nơi nào còn chưa biết nữa. Bác đánh xe kéo con la chuẩn bị rời đi, lúc Nghiêm Chân đang định giữ bác đánh xe lại hỏi cho rõ ràng thì chợt có vài luồng ánh sáng từ khu doanh trại xa xa rọi tới, một đám người vụt qua vụt lại trong ánh đèn, có tiếng động vang vang nhưng không hề ồn ã. Nhờ vào luồng sáng nhàn nhạt kia, Nghiêm Chân nhìn rõ từng chiếc xe đậu trong doanh trại, không đợi cô kịp nghĩ ngợi gì, cậu bé bên cạnh đột nhiên thả tay cô, xông lên trước hét lớn: “Cô Nghiêm ơi! Xe tăng!”

Nghiêm Chân cuống quýt lấy tay che mồm cậu lại, nhưng rõ ràng là đã muộn, vì ngay lập tức, rất nhiều luồng sáng chói lòa từ bốn phương tám hướng rọi thẳng về phía họ. Đột nhiên, không còn nơi nào ẩn náu.

Cậu bé Cố Gia Minh hoảng hốt giật mình, đứng yên không nhúc nhích, tiếng chó sủa từng hồi từ xa vọng tới, Nghiêm Chân mau chóng hoàn hồn, kéo cậu bé ra sau che chắn cho cậu. Chỉ thấy một ánh đèn pin sáng quắc lại rọi thẳng vào hai người, Nghiêm Chân đưa tay lên che mắt, thấp thoáng thấy một người đang dắt theo một con chó chạy về phía họ.

“Làm gì đây?” Tiếng nam giới nói giọng địa phương vang lên.

Nghiêm Chân hạ tay xuống, mắt nheo nheo, nhìn rõ được người đang tới. Là một sĩ quan. Dưới ánh đèn sáng chói, vạch kẻ đậm trên cấp hiệu lại càng nổi bật. Con chó quân khuyển dắt trong tay đang nhắm về phía họ sủa loạn. Nghiêm Chân cảm nhận được bàn tay Gia Minh túm chặt lấy áo cô, đành kìm nén nỗi sợ hãi, “Xin lỗi, chúng tôi từ nơi khác tới, trên đường đi xe khách bị hỏng, mới nhờ bác đây....” Cô ngoảnh lại tìm người đánh xe, kết quả phát hiện bác đánh xe đã dắt con la đi mất rồi, Nghiêm Chân ngây ra, chỉ đành định thần lại, đánh bạo hỏi sĩ quan kia: “Cho hỏi, đây là đâu vậy?”

Cậu sĩ quan nhìn họ từ đầu đến chân một lượt: “Không biết đây là đâu mà cứ xông bừa vào à?”

Một câu nói, làm cho hai người một lớn một nhỏ đều cúi gằm.

Giọng anh sĩ quan nghiêm nghị: “Đây là khu vực đóng quân huấn luyện trên thảo nguyên của Đoàn 531.” Một tiểu đội đóng quân trong khu đồn trú này, có nhiệm vụ canh giữ đường ống dẫn dầu, cung cấp khí tài xăng dầu cho xe qua lại. Bố trí phòng thủ ba phía, trong đó có một phía mượn lùm cây bụi cỏ làm lá chắn tự nhiên.

Thì ra là vậy. Nghiêm Chân thầm tính toán trong lòng, gắng mỉm cười: “Vậy xin hỏi, đến thị trấn S còn bao xa nữa?”

Anh sĩ quan nghe vậy thì nhìn cô vẻ kì quái, đưa tay chỉ về một hướng: “Hướng mười hai giờ.”

“Hả?” Nghiêm Chân gần như buột miệng thốt lên, nói vậy là thị trấn S nằm ở hướng ngược lại hoàn toàn?

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của cô, cậu sĩ quan ái ngại gật đầu: “Hai người đến nhầm chỗ rồi.”

Nghiêm Chân tiu nghỉu nhìn tiểu Gia Minh, một cảm giác chán nản trào lên từ tận đáy lòng. Cậu sĩ quan nhìn họ không nói, cả hai bên cùng im lặng, bỗng một anh lính từ xa chạy tới, hướng về phía viên sĩ quan giơ tay chào: “Tiểu đội trưởng, tối nay Sư đoàn S sẽ tổ chức liên hoan ở chỗ chúng ta, anh xem sắp xếp thế nào ạ?”

“Cậu nói xem làm thế nào, làm tốt nhất chứ còn gì nữa. Mấy hôm trước xe tiếp tế vừa tới một chuyến, chọn đồ ngon vào.”

Thì ra sĩ quan này là Tiểu đội trưởng.

Anh lính nhận lệnh rời đi, chỉ còn lại Tiểu đội trưởng và hai người họ nhìn nhau chằm chằm.

Ông tướng con đảo mắt một vòng, nhìn Tiểu đội trưởng trước mặt: “Chú ơi, chú cũng là quân nhân ạ?”

Đối diện với cậu nhóc đáng yêu, rốt cuộc biểu cảm trên gương mặt Tiểu đội trưởng cũng dịu đi: “Không lẽ bộ quân phục chú đang mặc là giả à?”

Nhận được câu trả lời mong muốn, cậu bé cười dương dương tự đắc: “Bố cháu cũng mặc quân phục đấy.”

“Bố cháu là?”

“Bố cháu là Cố Hoài Việt.” Cậu bé dõng dạc tuyên bố, liếc mắt nhìn quân hàm của Tiểu đội trưởng, giọng nói càng tự hào hơn, “Trên vai bố cháu có mấy ngôi sao nữa cơ.”

Tiểu đội trưởng lập tức thay đổi nét mặt. Nghiêm Chân vội kéo kéo tiểu Gia Minh, cô áy náy nhìn Tiểu đội trưởng, chỉ thấy anh ta đứng nghiêm lại, giơ tay thực hiện động tác chào với cô: “Chào chị dâu.”

Nghiêm Chân phút chốc trở nên đờ đẫn, chuyện...chuyện này là sao?

Nhìn biểu cảm của Nghiêm Chân, đồng chí Tiểu đội trưởng bối rối hạ tay xuống: “Chị dâu, em xin lỗi ạ.”

Nghiêm Chân: “....”

Tiểu đội trưởng Lão Cảnh đỏ mặt giải thích với Nghiêm Chân một hồi, cuối cùng cô cũng hiểu ra được. Đoàn 531 đồn trú trên thảo nguyên này là một Trung đoàn trực thuộc Sư đoàn A, hiển nhiên từ lâu đã nghe nói đến vị Tham mưu trưởng Sư đoàn danh tiếng lẫy lừng. Nhưng còn gia quyến của Tham mưu trưởng, Tiểu đội đóng giữ trên thảo nguyên này chưa từng được gặp. Tiểu đội trưởng họ Cảnh lúng túng gãi đầu, rồi quát con chó quân khuyển vẫn đang sủa, dắt theo họ đi vào bên trong: “Thật là ngại quá, chị dâu. Không ngờ Tiểu đội 3 chúng em đóng trên thảo nguyên lại có thể gặp được người nhà, quả thực bất ngờ quá.”

Nghiêm Chân bối rối, khóe môi giật giật: “Vâng, đến được đây cũng bất ngờ lắm.”

“Vừa hay hôm nay kết thúc diễn tập, một phần Sư đoàn D đã rút quân đến 827 chúng em. Bên đó họ có xe, để xem liệu có thể đưa chị tới trụ sở Bộ chỉ huy của Sư đoàn ta không.”

Nghiêm Chân hơi bất ngờ: “Diễn tập đã kết thúc rồi sao?”

Lão Cảnh tươi cười: “Vâng.”

“Vậy...vậy Tham mưu trưởng của các anh, họ đang ở đâu?”

Lão Cảnh nhìn quanh một lát, chỉ tay về hướng chín giờ, “Cách thị trấn S không xa lắm, khoảng mười mấy cây số đường. Nhưng mà cách chỗ chúng ta đang đứng đây thì xa, phải bảy tám mươi cây cơ.”

Mắt Nghiêm Chân lập tức tối sầm, khó khăn lắm mới bình thường trở lại, cô hỏi tiếp Tiểu đội trưởng: “Thế mấy người ở đây là ai?”

“Là người của Sư đoàn D ạ.” Tiểu đội trưởng nói, tay đẩy cánh cửa, một hàng xe Jeep và xe thiết giáp hiện ra làm Nghiêm Chân hoa cả mắt, toàn bộ người ở đây đều là người của Bộ chỉ huy Sư đoàn S, đang chuẩn bị lát nữa mở tiệc liên hoan, người tới người lui lướt qua nhau. Mấy viên sĩ quan đi qua bên cạnh họ, không ai bảo ai mà trong ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu đội trưởng Cảnh tươi cười chào hỏi họ, sau đó nói với Nghiêm Chân: “Chị dâu, mình vào thôi.”

Tiểu đội trưởng đưa họ tới trước một gian phòng, giơ tay gõ cửa. Chốc lát sau, một Thượng úy đã đi từ trong ra. Tiểu đội trưởng Cảnh vội đưa tay lên chào, hỏi: “Sư trưởng Thẩm có đây không ạ? Tôi có việc cần báo cáo.”

Thượng úy nhíu mày: “Có việc gì cứ nói với tôi.”

Tiểu độ trưởng Cảnh nhìn Nghiêm Chân, lưỡng lự một lúc, đang lúc phân vân xem có nói hay không thì một giọng nam trầm thấp từ trong phòng truyền ra: “Chuyện gì thế?” Cùng với giọng nói kia là một bóng đen đi tới, Nghiêm Chân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề này – Thẩm Mạnh Xuyên.

Tiểu đội trưởng Cảnh đứng nghiêm lại làm động tác chào, rồi đem sự tình ra kể hết ngọn ngành. Thẩm Mạnh Xuyên chăm chú lắng nghe, cặp mắt đen thẳm u tối chốc chốc lại nhìn Nghiêm Chân và Gia Minh, trong ánh mắt mang ý tứ thăm dò, cũng có thể là nghiền ngẫm.

“Người nhà của Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt à?” Thẩm Mạnh Xuyên hờ hững nhắc lại, ánh nhìn sắc sảo nhắm vào hai người trước mặt, “Sao bộ dạng lại như thế này? Không phải lừa đảo đấy chứ?”

Nghiêm Chân tức nghẹn, cậu bé trừng mắt với anh ta: “Chú mới là lừa đảo ấy!”

Thẩm Mạnh Xuyên cúi đầu nhìn cậu nhóc, chợt cười: “Trương Tề, gọi điện cho Bộ chỉ huy Sư đoàn A, bảo Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt của họ mau tới nhận người. Đãi ngộ tốt quá, vừa diễn tập xong là được đoàn tụ ngay với gia đình.”

Nghiêm Chân chau mày: “Là chúng tôi tự đến, anh ấy không biết.” Lời vừa thốt ra liền thấy hối hận. Quả nhiên, ý cười trong mắt Thẩm Mạnh Xuyên càng đậm hơn.

Tiểu đội trưởng Cảnh thấy không còn gì để nói thêm, gãi gãi đầu lui ra ngoài chuẩn bị cho buổi liên hoan. Gian phòng rộng lớn vắng vẻ, chỉ còn lại một người lớn một trẻ nhỏ họ đối đầu với Thẩm Mạnh Xuyên, sau lưng thỉnh thoảng truyền tới tiếng Trương Tề nói nhỏ trong điện thoại. Thẩm Mạnh Xuyên kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rồi hất cằm về phía Nghiêm Chân, “Hai người đứng thế không mỏi à? Ngồi đi.”

Nghiêm Chân đưa mắt nhìn anh ta, rồi ngồi xuống bên mép sofa cùng Gia Minh, nét mặt có vẻ cảnh giác.

Thẩm Mạnh Xuyên tươi cười thoải mái: “Không cần căng thẳng, kể ra thì tôi với Cố Hoài Việt còn là bạn học cùng khóa, tốt nghiệp cùng một năm, vẫn có chút giao tình. Cam đoan đưa hai người đến 953 an toàn.” Nói xong liền châm một điếu thuốc, tiểu Gia Minh thuận theo hoàn cảnh lập tức hắt xì.

Nghiêm Chân cũng mỉm cười: “Cảm ơn anh, nhưng có thể tắt thuốc đi được không, trẻ con không nên hít khói thuốc lá.”

Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô thờ ơ, cuối cùng vẫn tắt thuốc đi thật. Không lâu sau, Trương Tề cất tiếng: “Báo cáo, đầu dây 953 bận, không gọi được ạ.”

Thẩm Mạnh Xuyên cũng không buồn quay đầu lại: “Thế thì gọi cho Trung đoàn 1, không được nữa thì chúng ta đích thân đưa đi.”

Trương Tề mím môi, gọi tiếp một cuộc, lần này đã liên lạc được.

Thẩm Mạnh Xuyên nhìn Nghiêm Chân: “Trung đoàn 1 của Sư đoàn A cách chúng tôi không xa lắm, chắc là sẽ đến trước 953, hai người cứ kiên nhẫn đợi ở đây đi.” Nói rồi phủi phủi ống quần, đi ra phía ngoài. Dõi mắt theo bóng lưng anh ta, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy con người này khá kì lạ. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ vụt thoáng qua, cô đã quá mêt mỏi, tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cái đã.

Không bao lâu sau, có tiếng còi xe bên ngoài vang lên, xem ra người đến đón họ đã tới. Lần này, Thượng úy Trương Tề mỉm cười nhìn Nghiêm Chân và Gia Minh, mời một lớn một nhỏ hai người ra ngoài.

Thẩm Mạnh Xuyên đứng trên bậc thềm, chau mày nhìn vị Thiếu tá trước mặt: “Đoàn trưởng của các anh đâu, sao cậu ta không tới?”

Anh Thiếu tá chừng hơn bốn mươi tuổi ung dung đưa tay chào: “Đoàn trưởng của chúng tôi đang bận, nên phái tôi tới.”

Thẩm Mạnh Xuyên quay lại hỏi Trương Tề: “Cậu nói với họ như thế nào?”

“Nói là bên này có hai người, bảo anh ấy tới đón ạ.”

Thẩm Mạnh Xuyên không nói lên lời, vẫy tay gọi họ: “Đi đi đi, mau lên mau lên.”

Trông thái độ đó, Nghiêm Chân cũng chẳng buồn nói lời cảm ơn anh ta nữa, túm lấy cậu bé, lên thẳng xe của anh Thiếu tá. Anh Thiếu tá không nói năng gì, cho đến khi chiếc xe chầm chậm ra khỏi khu đồn trú 827 mới chính thức chào hỏi Nghiêm Chân. Tên anh Thiếu tá là Khương Tùng Niên, là Tiểu đoàn phó một Tiểu đoàn thuộc Trung đoàn 1. Anh ta chỉnh lại chiếc gương chiếu hậu, qua đó tươi cười nhìn hai người ngồi ghế sau: “Tuổi tôi lớn hơn Tham mưu trưởng nhiều, không cần gọi là chị dâu nữa nhé.”

Nghiêm Chân thấy hơi ngượng ngùng, “Phiền anh quá ạ.”

Khương Tùng Niên thong thả lái xe: “Không sao, người vừa rồi là Sư trưởng tạm quyền của Sư đoàn D Thẩm Mạnh Xuyên. Cậu ta có ý muốn Đoàn trưởng của chúng tôi đích thân tới đón, lần tập trận này Sư đoàn ta đã thắng, người ta kiêu ngạo, ít nhiều gì cũng có chút không phục.”

Nghiêm Chân cũng thấy nở mày nở mặt. Cậu bé Cố Gia Minh lúc này hoạt bát hẳn lên, đứng hẳn dậy ngắm nhìn sắc đêm trên thảo nguyên. Chốc lát sau, bụng sôi lên ùng ục mới quay ra nhìn Nghiêm Chân bằng ánh mắt tội nghiệp: “Con đói.”

Nghiêm Chân lục tìm trong cặp sách rồi ngẩng đầu lên nói: “Con ăn hết lương thực dự trữ của chúng ta rồi còn đâu.”

Cậu nhóc tức thì bặm môi lại.

Khương Tùng Niên ở phía trước cười cười, “Gắng chịu đựng, sắp tới chỗ bố rồi, sẽ bảo chú đầu bếp nấu món ngon cho cháu ăn.”

Nghiêm Chân hỏi: “Còn xa không ạ?”

“Không xa nữa.” Nói xong chiếc xe vòng qua một lối rẽ, chạy thẳng vào khu vựa 953 đóng quân. Đợi xe dừng hẳn lại, Nghiêm Chân dắt Gia Minh xuống xe, nhìn sơ qua một lát, nơi đây so với đồn trú trên thảo nguyên lúc trước không khác gì nhiều, lúc này đang liên hoan.

“Hai người đợi ở đây đã, tôi đi tìm Tham mưu trưởng.” Khương Tùng Niên nói, thoắt cái đã chợt cười, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, nhìn kìa.”

Nghiêm Chân nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy mấy người đứng dưới tán cây đại thụ, dáng vẻ nghiêm trang, cho dù ẩn trong bóng tối cô cũng thấy rất rõ. Khương Tùng Niên chạy bước nhỏ tới đó, còn Nghiêm Chân dường như bị đóng đinh tại chỗ, đứng yên bất động. Cô vất vả như vậy cả quãng đường dài đưa Gia Minh đến để gặp anh, có lẽ do quá nôn nóng, nên đến lúc thật sự gặp được, cô nhận ra mình không biết mở lời ra sao.

Giờ này, Cố Hoài Việt vẫn chưa có dự cảm gì về việc “cục nợ” xuất hiện. Anh đứng cạnh Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông, mỉm cười nhìn các chiến sĩ đang ăn uống như hùm như hổ. Phen này đã vắt kiệt sức của đám thanh niên trai tráng kia, giờ đang cố sống cố chết mà nhồi cơm vào bụng cho thỏa. Tiểu Mã của khu đồn trú chạy tới giơ tay chào hai người: “Báo cáo thủ trưởng, tiệc liên hoan đã chuẩn bị xong.”

Lưu Hướng Đông gật đầu, vỗ vỗ lên vai Cố Hoài Việt: “Tham mưu trưởng Cố, uống vài chén chứ?”

Cố Hoài Việt cười điềm nhiên, “Sẵn sàng.”

Bữa tối của họ được bày ở trong phòng, Tiểu Mã đang vui mừng khấp khởi nhìn hai vị thủ trưởng của Sư đoàn A đi về phía bàn tiệc mà mình đã dày công bố trí, thì một tiếng hét gầm trời đột nhiên vang lên sau lưng.

“Bố....” Giọng trẻ con lanh lảnh.

Tất cả lặng thinh, im bặt. Cả ngàn chiến sĩ vừa mới rồi còn đang cắm cúi ăn uống đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dồn hết về nơi phát ra âm thanh kia – Cố Gia Minh.

Đối diện với những ánh nhìn đồng loạt hướng tới, Nghiêm Chân chỉ muốn bưng mặt bỏ chạy, thế nhưng cậu bé lại hoàn toàn không để ý đến, vừa túm chặt ngón tay út của Nghiêm Chân không để cô đào thoát, vừa hướng về phía bóng dáng cao lớn đang mặc bộ đồ dằn ri kia gọi to: “Bố ơi....”

Bây giờ thì Tiểu Mã đã nhận ra, và hai vị thủ trưởng đi phía trước cũng hoàn hồn lại rồi.

Thoạt đầu Cố Hoài Việt còn thấy hơi khó tin, hơi sững sờ, xoay người lại. Một bóng người đã đứng trước mặt anh, đưa tay là động tác chào nghiêm chỉnh, nở nụ cười sáng láng. Khương Tùng Niên cười nói: “Tham mưu trưởng, nhiệm vụ đón đưa người nhà thủ trưởng đã xuất sắc hoàn thành.” Nhưng sự chú ý của người đàn ông trước mặt này rõ ràng không nằm ở câu nói của anh ta, ánh mắt của anh, hoàn toàn đặt vào hai người ở phía sau anh ta kìa.

Là Nghiêm Chân và Cố Gia Minh!

Cố Hoài Việt nhướng mày, hoàn toàn bất ngờ. Mắt thấy hai người vẫn đang nấp sau chiếc xe Jeep, Cố Hoài Việt không kìm được nghiến răng, còn nấp nữa, ai nhìn được người ta đều thấy hết cả rồi!

Anh nhìn Lưu Hướng Đông, không nói năng gì loáng cái đã sải bước về phía trước. Đi được nửa đường lại như nhớ ra điều gì chợt dừng bước chân, quay lưng lại thấy các chiến sĩ vẫn đang tròn mắt nhìn. Còn các chiến sĩ cũng rất biết điều, đều nhao nhao tiếp tục vùi đầu vào mâm cơm, những ai lớn gan chỉ dám ghé mắt liếc thêm chốc lát.

Bà xã của Tham mưu trưởng! Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy!

Cố Gia Minh và...Nghiêm Chân. Nhìn hai người này, Cố Hoài Việt nheo nheo con mắt. Cậu bé bị anh nhìn đến mức căng thẳng, không kìm được dựa sát vào Nghiêm Chân. Còn Nghiêm Chân lúc này cũng cố vờ như trấn tĩnh, phải làm cho gương mặt mình không biến sắc để dò xét cảm xúc của anh, quả thực độ khó không hề ít ỏi. Cố Hoài Việt chắp tay sau lưng, cúi nhìn thẩm tra hai người giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Quả nhiên.”

Hai chữ ngắn gọn, khiến Nghiêm Chân và Cố Gia Minh cùng lúc ngẩng lên nhìn anh. Cố Hoài Việt ngập ngừng, quét mắt nhìn cả hai rồi mới chầm chậm nói nốt nửa còn lại: “Cứ lần nào có dự cảm không lành là kiểu gì cũng có một cục nợ mò tới.”

Cố Gia Minh và Nghiêm Chân rất thức thời, cúi đầu không nói. Cố Hoài Việt không chịu nổi đưa tay lên day day huyệt thái dương. Đau đầu, đau đầu thật rồi. Mở mắt ra, thấy cậu bé đang ghé mắt nhìn anh khép nép e dè. Lúc này mới biết sợ sao? Cố Hoài Việt lạnh nhạt nhìn cậu: “Cố Gia Minh!”

Giọng nói trầm thấp khiến cậu nhóc lập tức rùng mình, tội nghiệp biết bao.

“Là ý của ai?”

Đã gọi thẳng cả họ tên ra rồi, còn hỏi là ý của ai. Cậu bé bĩu bĩu môi, không nói gì.

Nghiêm Chân cảm thấy mình nên nói gì đó, cô nắm tay cậu bé, ngẩng đầu lên: “Cố...Hoài Việt.” Cô cân nhắc rồi ấp úng gọi tên anh, một giây sau đã thấy anh dịch chuyển tầm mắt sang phía mình. Cô cố gắng không để ánh mắt chưa kịp thu hồi khí thế của anh dọa nạt, khẽ nói: “Gia Minh đói rồi....” Lời vừa thốt ra, đến bản thân cô cũng cảm thấy không có chút uy lực nào, nhưng vẫn phải nói cho hết câu, “Vậy nên, anh muốn mắng, thì đợi một lát nữa đi.”

Cố Hoài Việt điềm tĩnh nhìn cô, khuôn mặt trắng ngần, có sự mệt mỏi, nhếch nhác của người vừa băng qua cả vùng thảo nguyên bát ngát. Nhưng thần sắc điềm tĩnh, dường như còn hơi căng thẳng. Anh nhìn điệu bộ hai người tách ra, chợt cảm thấy có chút tức cười. Tuổi anh đã lớn bằng tuổi cả hai người này cộng lại, mà còn xét nét đâu ra đấy với họ thì sẽ khiến người khác cười cho mất. Nghĩ một lúc, anh cúi người xuống, nhìn Cố Gia Minh vẻ nghiêm nghị, không động đậy. Cho đến khi cậu bé không chịu nổi nữa, bắt đầu ngó ngoáy, anh mới đứng lên, búng tay lên đầu cậu: “Ăn cơm trước, xong bữa sẽ trị tội con!”

Cậu bé trề môi ra, còn Nghiêm Chân cuối cùng đã được thở phào.

“Tiểu Mã.”

Tiểu đội trưởng Tiểu Mã bên cạnh tiến lại gần: “Thủ trưởng, cơm thì sao ạ?”

“Làm thêm mấy món ăn nóng đơn giản, lấy thêm mấy cái màn thầu nữa.” Cố Hoài Việt quay đầu lại hỏi: “Được không?”

Hai người đang cúi gằm ủ rũ còn dám nói không được hay sao? Đã bị bắt làm tù binh thì lấy đâu ra tư cách đòi hỏi được thiết đãi ăn uống!

Tiểu Mã rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã mang thức ăn lên. Một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa trứng sốt cà chua, còn thêm một đĩa nhỏ thịt bò thái lát. Cố Gia Minh cầm màn thầu ăn quên trời đất. Thường ngày, sức ăn của cậu không lớn, nhưng hôm nay đã tiêu diệt một lèo hết hai cái màn thầu. Nghiêm Chân lo lắng nhìn cậu bé đang tiến tới cái màn thầu thứ ba, cứ tiếp tục ăn thế này thì sao mà ngủ được đây?

Tiểu Mã còn ân cần hỏi: “Đủ không ạ, không đủ thì dưới bếp vẫn còn màn thầu, em lấy cho cậu nhóc thêm mấy cái nhé?”

Nghiêm Chân vội vã từ chối ý tốt của Tiểu Mã.

Lưu Hướng Đông đánh Tiểu Mã một cái: “Đừng có mà gặp chị dâu một cái là vồn vã quá lên, cậu tưởng thằng nhóc ăn một lèo hết được mười hai cái màn thầu không chớp mắt sao?”

Cậu nhóc vội ngẩng đầu lên, miệng vẫn đang bận nhồm nhoàm kháng nghị: “Đợi cháu lớn lên, cháu cũng ăn được!”

Sư trưởng Lưu lấy làm thích thú, cứ nhìn cậu bé cười mãi.

Nghiêm Chân lại thấy ái ngại, vỗ vỗ lên đầu cậu nhóc, nhắc cậu ăn vừa phải thôi. Bữa cơm tối nay, cô không ăn được nhiều. Vốn dĩ rất đói, nhưng chắc đã bị quá bữa, dạ dày thấy hơi khó chịu, không còn muốn ăn nữa.

Một lúc sau, cuối cùng cậu bé đã ăn no. Cậu đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng căng tròn hỏi: “Bố đâu ạ?”

“Hả?” Nghe cậu bé hỏi vậy, Nghiêm Chân mới nhận ra từ lúc vào đây đã không thấy bóng dáng Cố Hoài Việt. Cô đứng dậy, vừa định ra ngoài xem sao thì thấy Cố Hoài Việt xách một chiếc cặp lồng đi vào.

Anh nhìn Nghiêm Chân, lại nhìn sang Cố Gia Minh. Cậu bé bị anh nhìn đến sởn cả gai ốc, anh càng nhìn chằm chằm, cậu nhóc lại càng khúm núm, mấy chữ có tật giật mình viết cả lên mặt!

“Buồn ngủ không?”

“Dạ có.” Cậu bé phối hợp theo rất ăn ý còn ngáp dài một cái.

Cố Hoài Việt hừ giọng, gọi Tiểu Mã tới đưa cậu bé tới phòng trực ban đã dọn sẵn để ngủ. Chỗ ngủ nghỉ ở khu đồn trú vốn đã thiếu thốn, đột nhiên lại thêm hai người nhà, tạm thời đành phải dành ra phòng trực ban.

Nghiêm Chân đứng dậy theo tiểu Gia Minh, Cố Hoài Việt ngẩng đầu, chợt lên tiếng gọi cô lại: “Đợi chút đã.”

Nghiêm Chân đành ngồi xuống, thấy anh đặt chiếc cặp lồng tới trước mặt mình, liền nói: “Em không đói.” Nãy giờ anh đều ở bên ngoài, sao lại biết được cô chưa ăn cơm?

“Là cháo.” Anh cũng không ngẩng lên. “Dạ dày em khó chịu thì có thể ăn một chút.”

“Anh, sao anh biết?”

Nghiêm Chân không nói tiếp được nữa, vì từ lâu cô đã biết khả năng quan sát của anh quá nhạy bén. Cố Hoài Việt chậm rãi nhẹ nhàng múc cháo ra, bỗng rèm cửa bị vén lên, Tiểu Mã ló đầu vào: “Chị dâu, chị nếm thử đi, thêm đường rồi đấy ạ.”

Ơ kìa? Lại có người đang nghe lén ngoài cửa sao? Nghiêm Chân im bặt, còn Cố Hoài Việt đã không lấy gì làm lạ, đưa cháo đến trước mặt cô: “Em ăn đi.”

Chăm chú nhìn bát cháo, khóe môi Nghiêm Chân khẽ cong cong, cầm thìa lên.

***

Phòng trực ban.

Do đã được lót thêm mấy lần đệm nên khi nằm lên cảm giác chiếc giường xếp không còn mỏng manh nữa. Cậu bé đắp hai lớp chăn, cong người lại như con tôm, bình yên đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân lại không ngủ nổi.

Cô vén tấm rèm che cửa sổ đầu giường, lặng lẽ ngắm nhìn đêm thảo nguyên, gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít trầm trầm. Trong khu đồn trú có một hàng đèn đường nhàn nhạt, xuyên qua lớp ánh sáng yếu ớt này, Nghiêm Chân dường như có thể nhìn thấy xa xa có chiến sĩ đang trực trong trạm gác, dáng đứng kiên cường, như một thân cây trên thảo nguyên đã đứng yên từ rất lâu. Trông ra hết thảy những điều lạ lẫm trước mắt, chợt cô rất muốn ra ngoài đi dạo. Nghĩ vậy, cô liền đứng lên. Đầu tiên là dém lại chăn cho ông tướng con, choàng lên mình chiếc áo khoác quân đội đắp lúc ngủ, rồi đẩy cửa ra ngoài. Cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng khi khép cửa lại vẫn kêu vang một tiếng. Nghiêm Chân giật nảy mình. Qua một lúc yên tĩnh trở lại, cô mới dám cất bước đi.

Thảo nguyên, thật tĩnh lặng. Thảo nguyên, cũng thật lạnh. Nghiêm Chân kéo sát chiếc áo khoác trên người, đứng dưới một tán cây đại thụ, từ đây nhìn ra xa, từng chiếc, từng chiếc xe thiết giáp đậu ở kia nghiêm trang oai vệ. Dù trầm mặc nhưng vẫn đầy uy nghi. Nghiêm Chân không bước tới gần, chỉ đứng tại đây, lặng lẽ nhìn, nhìn thứ chỉ tồn tại trong thế giới của anh. Những thứ này với cô vừa lạ lẫm, lại vừa thân quen. Men theo con đường nhỏ là một dãy doanh trại chỉnh tề, chắc được xây dựng từ lâu, dưới ánh sáng yếu ớt cũng có thể nhìn ra được sự cũ kỹ. Bỗng có tiếng bước chân sột soạt từ sau lưng, cô lưỡng lự ngẩng đầu, thấy một bóng người kéo dài từ phía trước đi tới, chiếc đèn pin trong tay phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Người ấy như cảm nhận được phía trước có bóng người đã đứng đó yên lặng rất lâu, chiếc đèn pin trong tay quét về phía trước. Phút chốc, bốn mắt nhìn nhau – là Cố Hoài Việt.

Trông thấy cô, Cố Hoài Việt chỉ ngơ ngẩn giây lát, sau đó cầm đèn pin chầm chậm bước tới, nhìn cô rụt cổ trong chiếc áo khoác quân đội, khẽ giọng hỏi: “Sao lại đi ra ngoài?”

Nghiêm Chân nhìn anh, hồi lâu mới định thần lại: “Em không ngủ được.” Nói ra cô cũng thấy lạ, rõ ràng đã mệt mỏi cả ngày trời, đặt lưng xuống là phải ngủ được ngay, không ngờ nằm ở đó mà tâm hồn lại lặng lẽ bay bổng tận đâu.

“Có phải tại giường không?” Cố Hoài Việt ngẫm nghĩ, “Gia Minh ngủ hay đạp, nếu không ổn thì xếp thêm một cái giường nữa.”

Nghiêm Chân lắc đầu, “Không phải đâu.” Cô cười cười, “Chẳng qua em, bỗng dưng muốn đi dạo.”

Suy nghĩ của Cố Hoài Việt khẽ dao động, vừa định nói gì thì có ánh sáng chiếu vào họ - là ánh đèn pin trong tay người lính gác, Nghiêm Chân đưa tay lên che mắt theo phản xạ, chỉ thấy Cố Hoài Việt khẽ ra dấu tay, ánh đèn kia nhanh chóng vụt tắt.

“Ban đêm đừng đi lại lung tung.” Anh khẽ nói, “Có lính gác đứng trực, sẽ dễ đánh động người ta.”

“Vâng.” Nghiêm Chân đáp, lặng lẽ đi theo sau anh, sắc mặt hơi bối rối. Nhưng ngoài bối rối ra, cô cũng không nghĩ tới việc hỏi anh tại sao đêm khuya thế này mà anh vẫn chưa ngủ.

Thực ra vốn dĩ Cố Hoài Việt đã sắp ngủ rồi, nhưng lại nghe thấy tiếng động dưới lầu, sợ có điều không ổn, bèn dậy đi theo. Giường xếp vừa hẹp vừa cứng, cô không ngủ được là lẽ đương nhiên, Cố Hoài Việt cũng không nói gì thêm. Anh dừng bước, quay đầu nhìn Nghiêm Chân, cô không hiểu sao đột nhiên lại bị anh nhìn chằm chằm như vậy.

“Em có thích ngắm sao không?”

“Hả?”

“Bên kia có một đài ngắm sao do các anh em dựng lên, muốn đi xem không?”

“Không về phòng ạ?”

“Không ngủ được thì dạo bộ một lúc đi.” Cố Hoài Việt nói, “Nhẹ nhàng là được.”

Sửng sốt một lát, Nghiêm Chân mỉm cười: “Vâng.”

Tuy đặt tên là đài ngắm sao, nhưng trên thực tế là một gò cao gồm những phiến đá xếp chồng lên nhau. Nghiêm Chân ngồi đó, ngẩng đầu nhìn ngắm những ngôi sao sáng lấp lánh đầy trời, chợt thấy lòng mình thư thái. Cố Hoài Việt ngồi xuống cùng cô, trong đêm rét lạnh thế này anh chỉ mặc một bộ quân phục rằn ri.

“Anh không lạnh à?”

“Quen rồi.” Anh nói, “Anh từng đóng quân ở Tây Tạng, ở độ cao hơn bốn nghìn mét so với mực nước biển, lạnh hơn ở đây nhiều.”

Anh từng đóng quân ở Tây Tạng sao? Từng đóng quân ở nơi gian khổ như thế? Nghiêm Chân nhất thời cảm thấy khó tin.

“Ban đêm ở đó mới thực sự là lạnh.” Cố Hoài Việt nói, trong ánh mắt mang nét ôn hòa của người đang đắm chìm trong hồi ức.

“Thế chẳng phải sẽ không nhìn thấy được sao đêm à?”

“Nhìn thấy chứ.” Anh nói, “Ngẩng đầu lên là thấy.”

Nghiêm Chân bất giác ngẩng đầu, bầu trời đầy ngập ánh sao lại một lần không hẹn mà gặp, có thứ cảm giác diệu kỳ nảy sinh một cách tự nhiên. Cô chợt cười: “Hôm nay lần đầu tiên em ngồi xe la kéo, suốt dọc đường chỉ oán trách đường đi xa quá, thảo nguyên rộng quá mà quên mất không ngẩng lên nhìn.” Cảnh đẹp như vậy, cũng có thể khiến người ta được an ủi.

“Em vất vả rồi.” Anh nói, “Thằng bé Gia Minh được mọi người trong nhà nuông chiều đâm sinh hư.”

“Không sao đâu.” Nghiêm Chân cười nói, “Trẻ con đứa nào chẳng mong được đón sinh nhật cùng với bố.”

Đón sinh nhật? Cố Hoài Việt ngẩn ra, rồi bật cười không ngớt: “Thằng oắt con, tìm được lý do cũng chính đáng đấy.”

Nghiêm Chân nhìn anh vẻ khó hiểu, Cố Hoài Việt nói: “Sinh nhật nó vào tháng Tư.”

Nói cách khác, cô đã bị lừa, bị một tên nhóc con bảy tuổi lừa gạt. Nghiêm Chân thẫn thờ, không thốt nên câu, ngẩng đầu nhìn sao trời, mỗi một vì sao lấp lánh đều hệt như ánh mắt ranh mãnh của cậu bé. Một lúc sau, Nghiêm Chân bật cười, không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm. “Thực ra, em có thể hiểu được suy nghĩ của thằng bé.” Cô nói, “Hồi nhỏ, bố ở cách em rất xa, lúc đó mong ước lớn nhất của em cũng là được gặp bố.”

Cố Hoài Việt nghiêng đầu qua, nhìn vào đôi mắt tỏa ý cười rạng rỡ của cô. Nghiêm Chân dừng một lúc, nói: “Bố em cũng là một quân nhân.”

Cố Hoài Việt nghe thấy thế hơi nhướng mày, điều này với anh mà nói quả thực bất ngờ. Nghiêm Chân có chút ngại ngùng lại không giấu nổi niềm tự hào: “Tuy quân hàm của bố em không bằng được anh, nhưng cũng coi như có được một trong những đặc điểm lớn của quân nhân chuyên nghiệp, đó là quanh năm suốt tháng không ở nhà. Hồi còn sống, bố là lính Tên lửa đạn đạo, giữ chức Tiểu đoàn phó của một Tiểu đoàn. Lúc nhỏ em chỉ mong bố có thể dành ra một ngày thôi để đón sinh nhật cùng em một lần. Khi đó, em không sao hiểu được việc bố cứ bận rộn suốt, sau đó bố nói với em, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của người lính.” Nói đến đây cô nhoẻn cười, “Anh nói xem, có phải ai đi lính cũng thích lôi câu này ra làm cái cớ không?”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, tựa như thì thầm với chính mình. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô đang cúi đầu, khuôn mặt vương nét buồn man mác. Hồi lâu, anh nói: “Không phải cái cớ đâu.”

Nghiêm Chân ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của anh.

“Bố em là một người lính mẫu mực.”

Nghiêm Chân im lặng, lúc lâu sau, khe khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

***

Trong đơn vị quân đội, nghỉ ngơi có thể coi là chuyện xa xỉ nhất. Cho dù Sư đoàn A đã giành được kết quả thắng lợi sau đợt tập trận, thế nhưng khoảng sáu giờ sáng, các chiến sĩ đã thức dậy luyện tập, không lơi lỏng một chút nào.

Nghiêm Chân bị tiếng người ồn ào bên ngoài đánh thức, giật mình ngồi bật dậy, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.

Các chiến sĩ vừa hoàn thành bài chạy năm ki-lô-mét trở về, đang đứng ngay ngắn giữa trường tập luyện. Sư trưởng Lưu Hướng Đông đứng trước họ đang nói gì đó, Cố Hoài Việt đứng xa xa một bên, nét mặt trầm tĩnh mà nghiêm nghị.

Lặng lẽ quan sát một chốc, Nghiêm Chân hạ rèm cửa xuống, mặc quần áo và làm vệ sinh cá nhân. Một bên giường trông huơ trống hoác, chắc cậu bé đã dậy từ lâu. Còn cô ngủ rất say, chẳng hề phát hiện ra. Đêm qua cô về khá muộn. Giờ nghĩ lại Nghiêm Chân mới cảm thấy khó mà tin nổi, cô lại có thể ngồi ngắm sao với một người đàn ông ít nói ít cười giữa nửa đêm canh thâu? Nếu như cô có đôi chút tâm tình thiếu nữ, chắc sẽ cảm thấy đây là một chuyện vô cùng lãng mạn.

Nghiêm Chân cười cười lắc đầu, tay vốc nước lên rửa mặt. Nước không ấm lắm, Nghiêm Chân cắn răng cố rửa cho xong. Chợt nghe tiếng cửa kẽo kẹt kêu lên, một bóng người bé nhỏ lách vào trong, là cậu bé Cố Gia Minh. Cô liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu nhóc đang bĩu môi, chừng như không vui vẻ gì: “Sao thế?”

Cậu bé ngồi bên giường, lầu bầu đáp: “Bố nói, ăn sáng xong thì phải về nhà.”

“Tốt quá còn gì?”

“Tốt cái gì.” Cậu bé trợn mắt nhìn cô, “Hai chúng ta về thôi!”

Nghiêm Chân bật cười: “Con còn định bảo bố về nhà cùng chúng ta nữa à? Bố bận mà.”

Cậu bé mím môi không nói.

Một lát sau, Tiểu Mã đưa cơm sáng tới, Nghiêm Chân bận bịu cho cậu bé ăn sáng. Ăn xong không lâu liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ trực thăng ầm ầm, Nghiêm Chân ra cửa nhìn, một chiếc trực thăng đang đáp xuống khoảng đất trống cách đó không xa. Cố Hoài Việt và Lưu Hướng Đông đứng đợi ngoài dó, lúc Nghiêm Chân ra khỏi phòng thì vừa khéo gặp được Chính ủy Cao Tường từ trên lầu đi xuống. Tối qua Chính ủy Cao tới Bộ Tổng chỉ huy, sáng nay mới trở về, nghe nói hôm qua có người nhà tới, còn là người nhà của Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt, liền cảm thấy rất thú vị. Anh ta chỉnh lại mũ, nhìn Nghiêm Chân: “Người nhà Hoài Việt hả?”

Nghiêm Chân nhìn Chính ủy Cao, gật gật đầu. Chính ủy Cao nở nụ cười ôn hòa: “Không cần căng thẳng đâu, tôi là Cao Tường, Chính ủy viên của Sư đoàn A. Chào cô.”

Nghiêm Chân bắt tay anh ta.

“Tôi công tác cùng Hoài Việt ở Sư đoàn A bấy lâu, đây là lần đầu người nhà cậu ấy tới đấy. Điều kiện nơi này không tốt, chỗ nào chưa được chu đáo mong cô bỏ quá cho nhé.”

Quả thực, được quan tâm quá mức khiến Nghiêm Chân vừa mừng lại vừa lo, vội lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ.” Cô cười có chút bối rối, “Là tại chúng em đến không đúng lúc.”

Chỉnh úy Cao lắc đầu, trông thấy mấy người ở xa xa kia đang đi về phía họ, biết không đủ thì giờ hàn huyên, liền cười bảo: “Tư lệnh Tịch trên Quân khu đến rồi, là thủ trưởng cũ của Hoài Việt đấy, cô có muốn ra chào không?”

“Em ạ? Được không?” Nghiêm Chân hỏi không chắc chắn.

“Đi thôi.”

Chuyến đi lần này của ông Tịch Thiếu Phong đến cùng với Triệu Kỳ Sơn – Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân mà Sư đoàn A trực thuộc. Vừa xuống máy bay đã thấy rất nhiều người đứng đợi, Lưu Hướng Đông nhanh nhẹn đưa thủ trưởng một chiếc áo khoác, bị Tịch Thiếu Phong gạt đi.

“Thảo nguyên gió lớn, Tư lệnh khoác áo lên đi ạ.”

Ông Tịch Thiếu Phong đứng nghiêm nghị, mắt trừng trừng nhìn anh ta: “Gì thế này, không mặc!”

Lưu Hướng Đông mặt mũi khổ sở nhìn Cố Hoài Việt. Cố Hoài Việt gật gật đầu, ý bảo anh ta đừng sốt ruột. Sức khỏe ông Tịch Thiếu Phong không tốt, trong Quân khu cũng không nhiều người biết chuyện này. Trước khi cuộc tập trận trước bắt đầu, anh cùng Lưu Hướng Đông lên Quân khu một chuyến, đúng lúc gặp được vị bác sĩ chăm sóc sức khỏe đến khám cho ông. Vị bác sĩ này trước kia từng đi theo ông Cố một thời gian, chuyện trò một lúc mới bất cẩn để lộ ra bệnh tình của ông Tịch Thiếu Phong – là ung thư gan, giai đoạn sớm.

Triệu Kỳ Sơn đi sau ông Tịch Thiếu Phong, “Lần này các cậu đánh cho Sư đoàn D thảm đấy.”

Lưu Hướng Đông cao giọng nói: “Mục đích diễn tập là để kiểm tra năng lực tác chiến trên diện rộng của chỉ huy cùng các chiến sĩ, không phát huy ra được sao gọi là kiểm tra ạ?”

“Thế không làm theo kế hoạch diễn tập là chủ ý của ai?”

Lưu Hướng Đông cứng họng, ý kiến này ban đầu do Đoàn trưởng Đoàn 1 đề xuất, nhưng cũng phải được người là Sư đoàn trưởng là anh ta phê duyệt. Nói sao cũng không tránh khỏi can hệ. Nguyên văn lời của Đoàn trưởng Đoàn 1 là: “Không muốn đem diễn tập biến thành diễn kịch, kịch bản đã viết sẵn ra đấy rồi, còn đánh đấm gì nữa!”

“Vậy cũng tốt mà, nhắc nhở Sư đoàn D phải chú ý linh hoạt cơ động.” Cố Hoài Việt lên tiếng.

Triệu Kỳ Sơn liền đưa mắt nhìn anh, Tư lệnh Tịch lại cười cười, quay đầu nhìn anh chàng nho tướng duy nhất trong đám cấp dưới, “Cái cậu này. Vẫn y như vậy, bình thường lẳng lặng ngấm ngầm, mà suy nghĩ tính toán thì ghê gớm lắm.”

Cố Hoài Việt điềm nhiên cười, không nói gì.

Chính ủy Cao từ xa đã thực hiện động tác chào với ông Tịch Thiếu Phong và Triệu Kỳ Sơn. Ông Tịch Thiếu Phong gật đầu về phía anh ta, ánh mắt lại nhìn vào đứa trẻ bên cạnh. Chỉ thấy cậu nhóc này đội một chiếc mũ bê-rê, cặp mắt nhìn ông trong trẻo sáng ngời, cũng không hề biết sợ người lạ, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ cứ nhìn thẳng như vậy. “Cu cậu này là con nhà ai thế?” Ông có cảm giác rất quen, như đã từng gặp ở đâu.

Chính ủy Cao cười định giới thiệu, nhưng liếc mắt thấy bố cậu bé đứng đó, liền đổi ý: “Không phải nhà em đâu ạ.”

Ông Tịch Thiếu Phong ngoảnh lại nhìn Lưu Hướng Đông, “Cậu à?”

Sư trưởng Lưu lắc đầu cười: “Em không có cái vinh hạnh đấy đâu.”

Cuối cùng, ánh mắt ông Tịch Thiếu Phong chuyển tới Cố Hoài Việt, trên mặt lộ vẻ khó tin, vừa đúng lúc người đó điềm tĩnh gật đầu, khẳng định một câu: “Con của cháu ạ.”

Tư lệnh Tịch bật cười, cúi xuống bẹo má cậu bé, “Khỏi nói, đã thấy nét giống giống rồi.”

Cố Gia Minh nhìn ông cụ trước mặt mình, cũng có sao có vạch mà thấy dễ gần hơn ông nội nhà mình biết bao nhiêu, nhất là ông còn nựng khuôn mặt cậu, hỏi: “Cậu nhóc, đi cùng ai đến thế?”

Cậu bé ngước mắt lên, ngó ông Tịch rồi lại liếc sang bố, một người sắc mặt ôn hòa thân thiết, một người không biểu lộ gì. Bất đắc dĩ, lùi lại một bước, túm lấy người đang núp sau lưng Chính ủy Cao lôi ra. Là Nghiêm Chân.

Cô mặc bộ đồ rằn ri, đội chiếc mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn còn thấy hơi lúng túng, đưa tay túm gọn tóc, hơi cúi người chào Tư lệnh Tịch: “Là cháu dẫn cậu bé đến ạ.” Lời vừa nói ra đã lập tức chứng minh giới tính của cô – là nữ.

Ông Tịch Thiếu Phong ngỡ ngàng, hạ mũ xuống, nhìn Nghiêm Chân rồi lại nhìn Cố Hoài Việt: “Đây là vợ cậu hả?”

Cố Hoài Việt thoáng đưa mắt sang Nghiêm Chân, gật đầu điềm đạm: “Gia Minh cứ quấn chặt lấy nên Nghiêm Chân mới đưa nó tới đây.”

Nghiêm Chân nhìn ông Tịch Thiếu Phong và Triệu Kỳ Sơn có phần căng thẳng, bàn tay bất giác siết chặt tay cậu nhóc, chặt đến mức đôi lông mày của cậu nhóc nhíu cả lại, nhưng kiên quyết không dám kêu đau. Bởi nét mặt của những người này đều rất kì lạ. Xem ra, thủ trưởng bố vẫn còn là bình thường.

Ông Tịch Thiếu Phong chăm chú nhìn Nghiêm Chân, lát sau bất ngờ thốt lên ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt!”

Nghiêm Chân bị ba tiếng tốt đầy uy lực của ông làm cho hỏang hốt, mí mắt giật mạnh, thấy ông Tịch Thiếu Phong đưa tay về phía cô: “Chào cháu.”

Nghiêm Chân vội vã bắt lấy tay ông, bàn tay chai sần, cứa vào tay còn thấy đau. Thấy Tư lệnh Tịch cùng Triệu Kỳ Sơn đã đi vào phòng, Nghiêm Chân mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cố Hoài Việt ở lại sau cùng, nói với Nghiêm Chân: “Tư lệnh Tịch là thủ trưởng cũ của anh, em không cần căng thẳng đâu.”

Nghiêm Chân nhìn anh gật đầu. Cố Hoài Việt cúi xuống chỉnh sửa lại quần áo cho Gia Minh, nói với cô: “Tạm thời giờ anh không đi với hai người được. Nếu thích thì hai người có thể đi dạo quanh đây, để anh bảo người đi cùng dẫn đường.” Nói rồi gọi cậu binh nhì Tiểu Trương đứng gác tối qua tới.

“Cậu đưa chị dâu cậu đi dạo loanh quanh đây nhé.”

“Rõ!” Tiểu Trương làm động tác chào, nở nụ cười ngại ngùng.

Nghiêm Chân cũng khẽ cười, nhìn theo bóng dáng Cố Hoài Việt đi khỏi, mới thu tầm mắt lại: “Đi nào.”

Nhiệt độ trên thảo nguyên cuối tháng mười một so với những nơi khác chênh lệch rất lớn, từ sáng đến tối lúc nào cũng phải vùi mình trong quần áo thật dày. Nghiêm Chân nhìn Tiểu Trương chỉ mặc một chiếc áo rằn ri, không nén nổi cảm thán. Đúng là đã trải qua huấn luyện có khác, sức khỏe căn bản là vượt trội hơn hẳn người thường. Cũng đừng xem thường Tiểu Trương mới đi lính năm đầu, đi dạo thôi mà phong thái cũng như đang duyệt binh. Nghiêm Chân cười, vừa trông chừng cậu nhóc không để cậu chạy lung tung vừa hỏi Tiểu Trương: “Tiểu Trương này, cậu đi như vậy có thấy mệt không?” Tiểu Trương nhìn cô không hiểu, nụ cười của Nghiêm Chân càng nở rộ, dặn cậu ta: “Cứ thoải mái, thả lỏng đi.” Cô chầm chậm đi theo sau Tiểu Trương, nhìn bốn phía chung quanh thảo nguyên bao la. Đây xem như một kỳ nghỉ ngoài dự kiến. Ở thành phố C đã quen với nếp sống tất bật, đến nơi thảo nguyên mênh mông này, trong lòng thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

“Tiểu Trương, thảo nguyên lúc có tuyết rơi trông thế nào?” Cô đột nhiên tò mò.

Theo thói quen, Tiểu Trương bối rối gãi đầu: “Em là lính mới, vẫn chưa thấy tuyết trên thảo nguyên bao giờ.”

“Có mong được thấy tuyết không?”

Tiểu Trương gật đầu, nói thêm mấy câu: “Nhà em ở miền Nam, chẳng mấy khi có tuyết. Đây là lần đầu em tới miền Bắc nên cũng muốn nhìn thấy tuyết ở đây. Nhưng mà nghe Tiểu đội trưởng nói, ở đây tuyết rơi mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ, tuyết mà rơi thì chúng em khổ rồi. Vì chúng em dựa hết vào đồ tiếp tế hàng tuần của Trung đoàn. Tuyết rơi xe không đến đây được.”

Ra là như vậy. Cô đăm chiêu nhìn cậu tân binh vẫn chưa mất đi vẻ non nớt của một thiếu niên trước mặt mình, “Tiểu Trương, có nhớ nhà không?”

“Nói không nhớ là nói dối.” Tiểu Trương cúi đầu, nhưng chẳng bao lâu đã lại ngẩng lên, sắc mặt lộ vẻ kiên định, “Nhưng đến đây em cũng không hối hận.”

Nghiêm Chân cười cười, tiếp tục đi về phía trước. Cô chỉ bỗng nhiên thấy tò mò. Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt khi là một tân binh trông như thế nào? Ở nơi cách mực nước biển đến hơn bốn nghìn mét, cuộc sống của anh ra sao? Có phải cũng nhớ nhà hay không....

Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Cô nghĩ quá xa xôi rồi. Nghiêm Chân ôm mặt, để bản thân mau chóng thu lại mạch cảm xúc.

Lại loanh quanh trên thảo nguyên một lúc, Nghiêm Chân và cậu bé quay về chỗ cũ. Về tới khu đồn trú, đúng lúc gặp Cố Hoài Việt đã thay quần áo đi ra ngoài. Dáng đứng thẳng tắp khiến ánh mắt Nghiêm Chân không kìm được nấn ná nhìn anh: “Tư lệnh Tịch đi rồi ạ?”

“Vừa mới đi.” Chuyến đi lần này của Tư lệnh Tịch khá vội vàng, hơn nữa bên phía Sư đoàn D còn nhiều việc cần phải xử lý hơn. Cũng chẳng trách trước khi đi, Thiếu tướng Triệu Kỳ Sơn đã nói với họ một câu thế này: “Các cậu lại có thêm một công tác tư tưởng quan trọng phải làm đấy.” Cố Hoài Việt lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cậu bé. “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, đã ăn no ngủ kĩ hay chưa?”

Cậu bé kéo tay Nghiêm Chân, ngoảnh đầu sang một bên, không đếm xỉa đến anh. Cố Hoài Việt hừ một tiếng, lấy dây lưng gõ gõ đầu cậu bé, lực gõ rất nhẹ nhưng cậu bé Cố Gia Minh vẫn nặn ra được một khuôn mặt bánh bao nhăm nhúm, lườm anh giận dỗi.

Lưu Hướng Đông trông tình hình vội vã đi tới, vỗ vỗ lên vai Cố Hoài Việt: “Thôi thế là được rồi, đừng nặng tay, khéo cu cậu khóc rơi cả mũi ra bây giờ.”

Cố Hoài Việt không nói đùa, oắt con này không có đặc điểm gì nổi bật, chỉ được cái mặt dày. Anh cúi người, chỉnh lại chiếc mũ lệch trên đầu cậu bé: “Roi cũng mua sẵn rồi, em lại muốn xem nó khóc một trận đây.” Dứt lời, đầu ngón tay anh lập tức bị túm lấy cắn cho một cái. Sau khi buông ra, cậu bé Cố Gia Minh vênh mặt lên cười đắc ý, ba người lớn có mặt tại trận đều không nhịn được cười.

Chính ủy Cao ăn sáng xong phải tới Đoàn 1 của Hoắc Trí Viễn. Tuy cuộc diễn tập đã kết thúc nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cần lãnh đạo trong Sư đoàn đến sắp xếp. Mấy người họ bận tối tăm mặt mũi, nhưng cho dù là vậy, Cố Hoài Việt vẫn dành thời gian đích thân lái xe đưa Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh ra sân bay. Suốt quãng đường, cậu bé Cố Gia Minh mặt mũi ỉu xìu. Nghiêm Chân ngồi ghế trước, nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu bé cúi gằm, không sao tươi tỉnh lên nổi mà đau lòng. Có lẽ cậu bé đã mệt, hôm qua để gặp được bố, bao nhiêu hăng say nghị lực đều rút ra dùng cạn rồi.

“Gia Minh, có lạnh không?” Cô nghiêng người, nhẹ giọng hỏi.

“Không ạ.” Cậu bé cúi đầu nghịch khẩu súng cũ đã hỏng, buồn bã trả lời.

Thu tầm mắt trở lại, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Cố Hoài Việt trong gương. Chỉ thấy anh mỉm cười lắc đầu. Anh đã quen với những cuộc chia ly như vậy. Thế nhưng Nghiêm Chân đột nhiên lại muốn hỏi anh, khoảnh khắc khi anh nhìn thấy họ, hoặc có lẽ khi thấy Cố Gia Minh, anh có vui mừng chút nào hay không? Sợ rằng kinh ngạc là chính. Cô cười khổ, đưa mắt nhìn ra xa.

Đến trung tâm thành phố W đã là mười hai giờ trưa. Cậu bé Cố Gia Minh tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm giác đầu tiên là đói, tiếng kêu òng ọc réo lên trong bụng. Cậu bé hiếm khi ngượng ngùng thế này, đưa tay gãi gãi gáy, cặp mắt sáng rực khi chợt nhìn thấy tấm biển hiệu KFC cách đó rất gần.

“Bố ơi, con muốn ăn cái này!”

“Không được.” Cố Hoài Việt thẳng thừng gạt đi, dừng xe lại trước một nhà hàng mang phong vị địa phương. Mở cửa xe, thấy cậu nhóc đang dẩu môi lên liền đưa tay búng trán cậu, “Ăn mấy thứ linh tinh, không ra thể thống gì.”

Cố Gia Minh tức thì gườm anh tức tối.

Để xoa dịu cơn giận dỗi của cậu be, Nghiêm Chân gọi mấy món bình thường cậu vẫn thích ăn. Cô không muốn ăn cho lắm, nhưng vì lát nữa phải lên máy bay nên đành ăn tạm một chút. Cố Hoài Việt đậu xe xong dặn Nghiêm Chân mấy câu đã đi vào cửa hàng tạp hóa đối diện, nói là đi mua đồ. Cậu bé thì đói thực sự, vừa ăn cánh gà chiên vừa mút đầu ngón tay, còn không quên thắc mắc: “Bố đâu rồi ạ?”

Nghiêm Chân xoa đầu cậu: “Bố con nói ra ngoài có việc, đi một lát là về.”

Đúng là vừa ăn xong thì Cố Hoài Việt quay lại, bộ thường phục quân dụng màu xanh anh đang mặc vô cùng nổi bật.

“Ăn no chưa bạn nhỏ Cố Gia Minh?”

Cố Gia Minh xoa bụng, trừng mắt nhìn bố hậm hực. Cố Hoài Việt xoa đầu cậu bé, khóe môi hơi nhếch lên. Nghiêm Chân hiểu, vào thời khắc ly biệt, anh cũng không nỡ lòng nào mắng mỏ tên oắt con ưa gây rối này, cô nhìn anh: “Anh không ăn chút gì đi à?”

Cố Hoài Việt lắc đầu: “Đi thôi.”

Cố Hoài Việt đậu xe ngoài sân bay, nhận vé máy bay xong, xách theo một chiếc túi màu den đi về phía Nghiêm Chân và Cố Gia Minh đang ngồi ở sảnh chờ. Anh đưa vé máy bay cho Nghiêm Chân, rồi cúi xuống, nghiêm nghị nhìn Cố Gia Minh. Cậu bé đang uống nước tức thì rùng mình, dựa sát vào người Nghiêm Chân. Nghiêm Chân không rõ anh định làm gì, nhưng từ nét mặt hiền hòa của Cố Hoài Việt có thể thấy được, chắc chắn anh sẽ không nạt nộ cậu bé. Ý cười trong mắt anh hiện lên rất rõ ràng: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, lần sau chưa xin phép thì không được tự ý tới nghe chưa.”

“Muốn cho bố niềm vui bất ngờ thôi.” Cậu bé dẩu môi.

Cố Hoài Việt thinh lặng vài giây, hừ một tiếng: “Vui thì có vui, nhưng hoảng còn nhiều hơn.”

Cậu bé Cố Gia Minh lại xị mặt ra, chợt một niềm vui hoàn toàn bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu – là một khẩu súng đồ chơi mới tinh, giống y hệt khấu súng trước! Lập tức, hai con mắt cười đến híp cả lại.

Cố Hoài Việt cong lên khóe môi, từ lúc cậu bé ngồi nghịch khẩu súng bị hỏng trong xe anh đã nhìn thấy rồi. Đó chính là món quà sinh nhật anh mua tặng cậu, bị bạn làm hỏng mất, còn đánh nhau với người ta một trận. Những chuyện này anh đều biết, anh còn biết Nghiêm Chân che giấu giúp cậu nhóc. Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân, cô đang cười dịu dàng, trên má thấp thoáng lúm đồng tiền.

“Bố, sao lại mua quà cho con?” Cậu bé vừa lắp súng vừa hỏi.

Cố Hòai Việt cầm lấy khẩu súng, lắp ráp rất thuần thục, đưa trả lại cho cậu bé: “Quà sinh nhật.”

“Hả?” Cậu bé ngẩng đầu, bỗng chốc nhớ ra, lấy tay bưng miệng lại.

Nghiêm Chân nhìn hai cha con đang đứng sóng đôi với nhau, cười cười nhéo má Gia Minh, nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh có thích món qùa này không?”

Cậu bé di chân trên đất, mặt đỏ bừng.

“Về đến nhà phải ngoan ngoãn nghe lời. Còn gây chuyện nữa liền phạt con cấm túc.”

“Biết rồi ạ.” Lần này cậu bé trả lời rất ngoan, điệu bộ cười hì hì thật đáng yêu.

Cố Hoài Việt bật cười thành tiếng, lúc ánh mắt giao với Nghiêm Chân, khóe mắt vẫn còn nguyên ánh nhìn dịu dàng chưa kịp tan biến. Nghiêm Chân thẫn thờ, cũng từ từ nở nụ cười.