Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 6 - Chương 14: Trận đá lở




Dương Thanh Phan thực không ngờ lần thăm dò thứ hai lại tiêu tốn nhiều thời gian tới vậy, vượt xa số lượng năm chiêu như gã đã dự tính.Lão Lợi cũng không ngờ, trước chiêu tấn công đầu tiên của đối thủ, Niên Thiết Cao lại thoái lui về phía sau, tạo nên sơ hở trong phòng ngự. Hơn nữa động tác của Niên Thiết Cao rất lúng túng, vụng về, tư thế hai tay trước sau kéo tơ tằm lửa từ đầu tới cuối không hề thay đổi.

Đến chiêu thứ mười chín, bằng một thế chém, lão Lợi đã lấy mạng của một đối thủ. Đến chiêu thứ hai mươi, tuy thế kéo dây trước sau của Niên Thiết Cao vẫn không hề thay đổi, song nhờ vào sự di chuyển và biến hoá của thân hình, đã cắt đứt phăng cánh tay của đối thủ còn lại. Lão Lợi lập tức bồi thêm một đao kết liễu mạng hắn.

- Ngươi sao thế? – Lão Lợi biết đã xảy ra chuyện bất ổn.

- Trúng độc rồi, độc đã tới vai, cánh tay phải không cử động được nữa! – Cánh tay phải của Niên Thiết Cao từ vai trở xuống đã hoàn toàn không còn cảm giác, toàn bộ cánh tay cứng đờ như khúc củi.

Lão Lợi vội tiến sát lại xem, thấy toàn bộ cánh tay phải của Niên Thiết Cao đều đã bầm đen:

- Vậy ngươi mau lùi lại đi, để một mình ta ứng phó.

- E rằng không đi nổi nữa! Hay ông đi trước đi, để tôi chặn đường cho! – Niên Thiết Cao không phải là tráng sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, hắn quyết định như vậy, vì hắn thực sự không bước nổi nữa. Cảm giác tê dại đã dần dần lan toả đến toàn thân.

Dương Thanh Phan lần này không vội hành động ngay. Cuộc giằng co kéo dài vừa nãy đã khiến gã sinh nghi, không hiểu hai cao thủ chặn đường kia đang định giở trò gì?

Chính vào lúc này, Biện Mạc Cập ở phía khảm diện đột nhiên gào toáng lên bằng giọng Tứ Xuyên:

- Rùa rụt tung vuốt! Là rùa rụt tung vuốt!

“Rùa rụt tung vuốt” vốn là một điển cố xuất hiện trong “Thục sự quái đàm”[15], kể về một người muốn bắt con rùa núi đã rụt mình vào trong mai, song vừa chạm vào thân rùa, con rùa đột nhiên giương vuốt cào cho rách tay. Loài rùa núi quái lạ này vuốt sắc như dao, lại chứa chất kịch độc, trúng phải sẽ chết ngay lập tức. Sau này người Tứ Xuyên thường dùng cụm từ “rùa rụt tung vuốt” để hình dung về việc dùng nhiều hiện tượng giả để che đậy một sự thực vô cùng tàn ác.

Tiếng gào thét của Biện Mạc Cập mới chỉ là khởi đầu, ngay sau đó vọng lại những tiếng kêu rú còn kinh hoàng hơn nữa. Cùng với những tiếng rú hãi hùng, từ phía khảm diện vọng lên những tiếng nổ vỡ trầm nặng, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, tựa như tiếng nứt vỡ liên tiếp của xương cốt trong cơ thể.

Những tiếng nứt vỡ tựa như một trận gió nhanh chóng ào qua rồi biến mất, song vách đá, mặt đường rung lắc kịch liệt liên hồi. Sau cùng, cả dãy núi rùng rùng chấn động, đá núi vỡ toác từng mảng. Tựa như dưới chân núi chôn vùi một gã khổng lồ, lúc này đang ra sức vùng vẫy, quẫy đạp, muốn lật tung tất cả để chồm dậy.

- Mau đi cứu Lỗ môn trưởng! – Niên Thiết Cao hét lên với lão Lợi.

Lão Lợi vừa nghe lọt tai ba chữ “Lỗ môn trưởng”, lập tức quay người lao thẳng về phía khảm diện.

Ba chữ “Lỗ môn trưởng” cũng đã khiến Dương Thanh Phan choàng tỉnh, gã thẳng tay đẩy mạnh một tên thuộc hạ ở phía trước lao vọt về phía Niên Thiết Cao. Đây là hư chiêu trước khi gã đích thân xuất kích.

Độc tố trong người Niên Thiết Cao lúc này đã lan tới chân phải, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua ranh giới huyết mạch chính giữa thân người mà vào tim nhập não. Tới lúc đó, chắc chắn sẽ hồn phách về trời.

Gã cao thủ của Chu gia thình lình bị đẩy vọt đi, trở nên hoảng hốt, đao trong tay khua khoắng loạn xạ, chỉ mong trụ vững thân hình, kìm bước chân lại.

Đao quang rối loạn ào ào ập tới. Niên Thiết Cao lúc này đã không thể né tránh, chỉ còn cách liều mạng chống trả. Hắn tuột chiếc nhẫn hình rồng ra khỏi ngón tay trái, kéo căng sợi tơ tằm lửa hết cỡ, tay phải giữ thật chắc đầu sợi tơ. Chiếc nhẫn hình rồng mang theo tơ tằm lửa bay ngang thành một vòng tròn với trung điểm là tay phải. Đây chính là chiêu cứu mạng của Niên Thiết Cao, có tên là “tháo nhẫn quăng tơ”.

Thân thể gã cao thủ phía Chu gia chớp mắt đã rời thành hai khúc, máu tươi thịt vụn phun đẫm người đẫm mặt Niên Thiết Cao, khiến hắn không thể mở mắt ra được.

Chính vào lúc này, Dương Thanh Phan đạp chân vào vách đá lấy đà, tung người nhảy vọt lên, thanh kiếm ô tước phi vân lưỡi rộng vụt biến thành một dải rực rỡ tựa cầu vồng, lao thẳng tới Niên Thiết Cao.

Niên Thiết Cao nhìn thấy lại có người lao tới, sát khí còn ghê gớm hơn nữa, biết ngay là một cao thủ. Song hắn đã không thể lùi lại, nên chỉ biết thu tay trái về, cố gắng dùng hai tay trái phải kéo sợi tơ tằm giăng ngang trước mặt, rồi dùng răng cắn chặt sợi tơ tằm kéo thật lực ra phía sau. Đầu cổ hắn giật mạnh về phía sau, bộ dạng tựa như né tránh lưỡi kiếm của Dương Thanh Phan theo bản năng, song kỳ thực lại là đang cố gắng kéo căng hết cỡ tơ tằm lửa chuẩn bị cho cú bật giết ở cự ly gần.

Thân thủ của Dương Thanh Phan tuyệt đối không giống như cao thủ bình thường, gã không trực tiếp đáp xuống, mà khi còn cách Niên Thiết Cao khoảng năm bước, gã bất ngờ gập người lại, rồi vụt một cái trượt thẳng lên, mũi kiếm đâm xéo từ dưới lên trước ngực Niên Thiết Cao...

Khi Lỗ Nhất Khí lơ mơ tỉnh lại, một vệt ánh sáng rất hẹp đang chiếu thẳng vào mặt cậu. Vệt sáng rất ấm áp, là ánh lửa, hay là ánh nắng?

Lỗ Nhất Khí muốn đưa tay rờ lên mặt, song không tài nào nhấc được cánh tay. Hơn nữa, còn thức dậy những cơn đau đớn kịch liệt trên khắp cơ thể, đến hít thở cũng thấy khó khăn.

Bộ phận cử động được đầu tiên là cổ, điều này khiến cậu cảm thấy may mắn. Cổ vẫn cử động được, cho thấy cần cổ chưa bị đứt gãy, xem ra Diêm Vương vẫn chưa sờ tới mình. Thế là cậu từ từ xoay đầu hướng về phía vệt sáng đang chiếu tới. Đúng là ánh nắng!

Dưới ánh nắng soi rọi, tư duy của cậu dần dần hoạt động trở lại, trí nhớ cũng bắt đầu hồi phục từ từ.

Cậu đã trượt xuống theo vách đá đổ sập, Hạ Táo Hoa nhảy vọt xuống chụp lấy cổ tay cậu, Dưỡng Quỷ Tỳ cũng phóng dải lụa quấn chặt lấy cậu, song cuối cùng cậu vẫn rơi xuống cùng với những khối đá lớn nhỏ hỗn độn. Lúc này, cậu đang ở dưới vực ư? Hạ Táo Hoa và Dưỡng Quỷ Tỳ đang ở đâu? Những người khác cũng đâu cả rồi?

Lỗ Nhất Khí nhắm mắt lại. Cậu muốn suy nghĩ, muốn cảm giác. Và từ trong ký ức đã dần dần lộ diện ra một sai lầm nghiêm trọng mà cậu đã phạm phải. Sai lầm này có một phần lớn nguyên nhân là do cậu đã nhẹ dạ tin vào một người không đáng tin, một kẻ địch nguy hiểm, chính là mụ Bạch Ngọc Thiên Chức Nữ với chiếc lưng gãy gập thước thợ.

Mụ già độc ác kia kỳ thực không hề từ bỏ ý muốn phải thắng Thiên táng sư bằng được, đồng thời mụ ta cũng không thật tự tin khi dùng Vô địa tự dung đã cải tạo để vây khốn đám Lỗ Nhất Khí. Bởi vậy, sau khi xuất liền hai chiêu hiển lộ, đã thuận thế bố trí, dùng vẻ ngoài khoan dung độ lượng che đậy ý đồ tàn sát thực sự bên trong. Đây cũng chính là chiêu “rùa rụt tung vuốt” như Biện Mạc Cập đã nói.

Theo như những gì Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy, thì mụ già kia đầu tiên xoay chuyển chốt lẫy, giải nút thứ ba rồi vượt khảm mà tới, với ý đồ truyền độc qua người bọn họ. Ở trong khảm, mụ bước đi theo bộ pháp “Tứ phương tinh tú”, cố tình hiển lộ ra chỗ khuyết của gai độc. Sau đó lại dừng bước ở giữa khảm, là cố tình hiển lộ ra vị trí chốt lẫy của nút thứ hai là tơ độc quấn người.

Tuy nhiên Lỗ Nhất Khí đã hoàn toàn không ngờ được rằng, hành vi xoay chốt lẫy của mụ già trước khi vào khảm là đóng chứ không phải là giải. Mụ ta cực kỳ tự tin với khảm diện Vô địa tự dung đã được cải tạo, từ sau khi nó được bày ra, chưa ai có thể đi qua được nút thứ hai. Bởi vậy nút thứ ba chưa từng được sử dụng đến, bình thường đều trong trạng thái buông lỏng. Khi độc tố Bối phi tinh sắp sửa không thể kiểm soát, mụ ta nghĩ rằng, cho dù bản thân có xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không cho phép đám Lỗ Nhất Khí chạy thoát. Và việc đầu tiên của mụ là đóng chốt khởi động của nút thứ ba, sau đó mới giẫm khảm mà tới.

Sau khi độc tố đã được truyền qua người khác, mụ già không còn phải lo lắng về tính mạng, nên càng ung dung bày khảm “rùa rụt”. Miệng nói chỉ để lại một nút rưỡi cho đám Lỗ Nhất Khí tự giải, song kỳ thực nút giết thứ ba chính là nút mang vuốt độc đã được đóng sẵn để chờ bọn họ.

Nút giết thứ ba không phải là “chuỳ mưa rơi” mà là “đá lở đè vào”, được biến hoá từ tuyệt chiêu “Chức Nữ chặt khung cửi” của Đường môn. Trong nút này sẽ bố trí những tấm thép kéo căng ẩn sau vách đá, nếu chốt lẫy hoạt động, tấm thép sẽ đập vỡ tan vách đá hai bên, cùng đổ vào giáng xuống người trong khảm diện. Do nút lẫy này lợi dụng vách đá tự nhiên ở hai bên, sau khi hoạt động sẽ không thể bố trí lại, nên mụ già đó mới nâng niu tiếc rẻ, bình thường đến chốt khởi động cũng không nỡ đóng.

Có điều trong cái rủi có cái may. Khi chốt lẫy của nút thứ ba bật tung, Lưu Chi Thủ đang đứng xoạc chân tì vào hai bên vách đá. Chốt lẫy dạng bắn sập có đặc điểm là phương hướng tác động đầu tiên có thể bị thay đổi do ngoại lực. Sau khi chốt lẫy của nút thứ ba tích tụ đủ lực đạo, tấm thép đáng lẽ phải bắn vào bên trong để đập vỡ vách đá. Nhưng phía trên vách đá còn có Lưu Chi Thủ đang xoạc chân tì mạnh, vị trí của hắn vừa hay là điểm sập đầu tiên của chốt bật thứ nhất. Lực đạo giữa hai chân của một cao thủ luyện võ, lại cộng thêm cơ thể nặng hơn trăm cân[16], vừa hay đã khiến lực đạo của tấm thép vượt qua đỉnh điểm, bắn theo hướng ngược lại.

Phương hướng sát thương của nút lẫy thứ ba với sức công phá tựa trời long đất lở đã hoàn toàn đổi hướng. Cả hai vách đá sầm sập đổ ra phía ngoài, nên không gây ra tổn thương nghiêm trọng cho người trong khảm diện. Tuy nhiên, vách đá sập ra ngoài cũng kéo theo một phần thân núi và mặt đường sạt lở xuống cùng. Lỗ Nhất Khí đang đi trong khảm diện lập tức bị kéo tuột theo dòng đá lở ào ào, sinh mạng phó thác cho số phận may rủi.

Một dòng mát lạnh chảy thẳng vào khoé miệng Lỗ Nhất Khí, khiến cậu giật bắn mình, mở choàng mắt ra.

- A! Anh tỉnh lại rồi! – Bên tai cậu vang lên một tiếng reo mừng rỡ. Là Dưỡng Quỷ Tỳ, cô đang dùng một chiếc khăn tay vắt nước vào miệng cậu.

Ngay sau đó, lại có hai bộ mặt hớn hở nữa châu lại. Một là của Hạ Táo Hoa, và một là của một người đàn ông mà Lỗ Nhất Khí không hề quen biết.

- Lỗ môn trưởng, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! - Người đàn ông vừa lên tiếng, Lỗ Nhất Khí đã nhận ngay ra đó là Lưu Chi Thủ. Lúc trước, do ở khoảng cách quá xa, lại trong con đường canh Âm Thế tối mịt mù, nên cậu không nhìn rõ mặt hắn.

- Bây giờ là lúc nào?

- Môn trưởng đã hôn mê suốt một đêm rồi. Không dài lắm, sau khi chúng tôi lăn xuống cũng mê man hồi lâu mới tỉnh.

- Đây là đâu? - Lỗ Nhất Khí lại hỏi.

- Vẫn chưa kịp quan sát rõ! – Lưu Chi Thủ trả lời rất mực cung kính, như thể đang nói với sư phụ môn trưởng của mình.

- Mọi người lăn xuống cùng tôi ư?

- Tôi và môn trưởng cùng lăn xuống, còn hai cô kia vì cứu môn trưởng nên bị lôi xuống theo! – Lưu Chi Thủ vẫn rất mực lễ phép.

- Ai bảo anh cụt mất bàn tay, em chụp một lần không túm được! - Hạ Táo Hoa ra vẻ giận dỗi – Bác anh nói rằng anh sẽ cưới em làm vợ, em nhất định không để anh chạy thoát, đành phải theo xuống đây thôi!

- Còn tôi thì bị hai người kéo xuống! - Dưỡng Quỷ Tỳ ngượng nghịu nói.

Có lẽ do thuốc trị thương mà đám Dưỡng Quỷ Tỳ mang theo khá hiệu nghiệm, có lẽ ở trước hai cô gái đẹp khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy mình phải tỏ rõ khí chất đàn ông, bởi vậy gần tới trưa, cậu cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đớn như dần mà ngồi dậy.

- Tôi có thể đi được, chỉ cần mọi người cho tôi vịn một chút! - Lỗ Nhất Khí cảm thấy nơi này không thực sự an toàn nên kiên quyết đòi đi.

Thế là Lưu Chi Thủ đi trước mở đường, Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa đi hai bên dìu Lỗ Nhất Khí, cả đám men theo khe đá tiến ra mé ngoài núi.

Đột nhiên, từ xa tít tắp phía trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng hát vô cùng bi thiết:

- Anh đợi em mà em không tới, anh đành lẻ loi vượt tiếp dặm trường. Nước mắt cạn rồi tóc bạc trắng, đành hẹn gặp nhau ở đài Vọng Hương...

Giọng hát văng vẳng trong khe núi, dư âm ngân nga hồi lâu không dứt.

Khúc hát này là điệu “Tín thiên du”[17], nghe giọng có lẽ là Dương Tiểu Đao. Khuôn mặt Lỗ Nhất Khí bừng lên một niềm phấn khích chưa từng thấy:

- Họ vẫn sống! Họ không sao!

- Này! Chúng tôi đang ở đây! - Hạ Táo Hoa khum hai tay bắc loa lên miệng hướng lên phía trên hét thật lớn.

- Chỗ chúng ta quá chật hẹp, vách đá tầng tầng lớp lớp, sẽ hút âm, bọn họ không nghe thấy đâu! - Lỗ Nhất Khí bảo Hạ Táo Hoa.

- Lỗ môn trưởng, chúng ta vẫn nên gấp rút tìm đường tiến lên phía trước là hơn. Đợi ra được đường cái, có thể chờ họ ở đó, cũng có thể để lại thư tín thông báo cho họ. – Lưu Chi Thủ hơi lo lắng, bởi lẽ tiếng hát vừa nãy và tiếng hét của Hạ Táo Hoa rất có thể sẽ chỉ đường cho đối thủ tìm đến.

Lỗ Nhất Khí hiểu ý tốt của Lưu Chi Thủ, bèn đẩy nhanh nhịp bước tiếp tục men theo khe đá tiến về phía trước.

Dương Tiểu Đao nhờ có Biện Mạc Cập và Quỷ Nhãn Tam trợ giúp mới vòng qua được đoạn đường sạt lở. Khi gã mồ hôi lút mặt leo được lên đoạn đường canh Âm Thế chưa bị sập ở phía sau lưng, lập tức nhìn thấy Niên Thiết Cao. Niên Thiết Cao vẫn đứng trơ trơ ở đó, song đầu cúi gục, như không muốn nhìn ai. Dương Tiểu Đao không chạm vào người Niên Thiết Cao, song gã vẫn còn giữ được cho mình một chút lý trí. Dương Tiểu Đao chỉ ngồi thụp xuống, liếc nhìn lên khuôn mặt Niên Thiết Cao, khuôn mặt đã một nửa bầm đen, còn một nửa trắng bệch như sáp. Sau khi lão Lợi được cứu lên từ dưới vách đá đã kể lại với Dương Tiểu Đao, Niên Thiết Cao bị trúng độc, là một thứ độc tố lan toả rất nhanh. Nhìn vào hiện trạng của hắn, có lẽ đã bị giết chết vào lúc độc tố sắp ngấm vào tim.

Phía trước Niên Thiết Cao còn có một cái xác không đầu.

Dương Thanh Phan quả nhiên là cao thủ bất phàm, chỉ một nhát kiếm đã xuyên thấu lồng ngực Niên Thiết Cao. Niên Thiết Cao bị trúng thương, rú lên thê thảm, hai hàm răng đang nghiến chặt đột ngột há ra, sợi tơ tằm lửa đang kéo căng hết cỡ lập tức bật mạnh về phía trước, nhẹ nhàng cứa đứt tiện cần cổ của Dương Thanh Phan. Đầu gã rơi phịch xuống gọn gàng như một miếng bánh cắt.

Một thanh kiếm lưỡi rộng cán dài chống đỡ lấy hai thi thể đã cứng ngắc. Dương Tiểu Đao không phân tách bọn họ, chỉ gỡ lấy chiếc nhẫn Tằm lửa cuộn bụng rồng của Niên Thiết Cao, đào một cái hố dưới chân vách đá rồi chôn xuống. Sau đó, hắn vung đao khắc lên vách đá ba chữ “Niên Thiết Cao”. Có lẽ Dương Tiểu Đao cảm thấy thi thể của Niên Thiết Cao giờ đây chỉ còn là một khối xác thịt vô hồn, còn linh hồn của hắn đã được ngưng tụ trong sợi tơ tằm lửa.

Khắc xong ba chữ, Dương Tiểu Đao hát rống lên một khúc “Tín thiên du”, rồi gạt nước mắt, quay người bước thẳng về phía trước.

Dương Tiểu Đao rời đi chưa bao lâu, năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch lại nối đuôi nhau nem theo sườn núi lướt vụt qua, tựa như năm u hồn ẩn mình trong bóng tối.

Con đường canh Âm Thế mà đám Lỗ Nhất Khí vừa đi qua nay chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết của người Tạng. Vị trí ở gần núi Khoa Mộ Đức Nhĩ. Người Tạng gọi con đường này là con đường Ma Đêm hoặc con đường Đêm Tối. Về sau, do người ta phá núi mở đường vào đất Tạng và các nguyên nhân địa chất như núi lở đá sạt, con đường này đã không còn tồn tại nữa.

Chú thích

[15] Nghĩa là kể lại những câu chuyện quái lạ ở đất Thục.

[16] Một cân thời xưa tương đương khoảng 600g hiện nay.

[17] Một điệu dân ca phổ biến ở vùng Thiểm Tây, Sơn Tây và phía tây Nội Mông.