Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 1




“Thái Hậu, quốc trượng cùng tất cả mọi người lớn bé trong phủ đều bị phán tội phản nghịch, hiện nay quốc trượng cùng quốc cữu đều đã bị áp giải vào Đại Lý Tự.”

Ma ma kéo vạt áo khóc nức nở bổ nhào xuống dưới chân Liễu Thanh Đường. Từ khi nàng tự mình bước lên làm chưởng sự cung nữ, đây là lần đầu tiên thất lễ như vậy. Từ An Cung một mảng yên lặng giống như không có người tồn tại, mười mấy cung nữ thái giám đứng im một bên như tượng khắc, một cử động nhẹ cũng không dám. Liễu Thanh Đường nghe ma ma nói xong những lời đó toàn thân vô lực ngồi ở ghế dựa, khóe miệng nở một nụ cười như có như không. Ngày này cuối cùng vẫn đến, nàng nhìn cháu ngoại trai từ nhỏ lớn lên đến bây giờ thành hoàng đế cánh chim cứng cáp, rốt cuộc thì cũng bắt tay với người khác tính toán với gia tộc nàng rồi. Lúc này nàng làm gì còn con đường nào để chạy, đáng nhẽ nàng phải nên sớm phát hiện hoàng đế đối với Liễu gia nổi lên sát tâm. Nhưng vì nhiều năm an nhàn che mờ hai mắt, đến khi nàng phát hiện ra thì tất cả đều đã muộn. Lợi thế đã không còn, việc nàng có thể làm chỉ là chờ chết. Cứ như vậy bi ai nghĩ, từ xa rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân ồn ào và âm thanh thét to:

“Thái Hậu nương nương, hoàng thượng ban thưởng rượu, thái giám đến truyền chỉ mời người lập tức đi ra.”

một cung nữ khác vẫn thường hầu hạ nàng là Đào Hiệp vội vàng đi vào thất thanh nói, giọng nói tràn đầy kinh hoàng đã mất đi vẻ ổn trọng thường ngày. Hoàng đế nhẫn nhịn nhiều năm sớm đã có âm mưu, một khi phát tác làm sao có thể buông tha cho nàng. Nàng thua, kinh hoảng cũng chẳng có tác dụng, nhưng cũng không dễ gì để cho người khác có thể cười nhạo. Liễu Thanh Đường không lên tiếng, nàng biết chính mình không thể trốn nhưng vẫn im lặng qua cửa sổ nhìn ra ngoài sân. Giờ đã là cuối mùa thu, trong viện sắc vàng của lá phong óng ánh, ngày hôm nay các tiểu cung nữ còn chưa kịp tới quét dọn, gió thu se se lạnh cuốn từng lớp lá rụng càng khiến cho cảnh thêm bi thương.

“Nô tài đến đưa Thái Hậu nương nương đi.”

Người vừa đi vào là Tần Thúc, nàng an bài làm tổng quản thái giám. hắn tự tay bưng chén rượu cung kính thấp giọng nói:

“Thái Hậu nương nương mời người đi vào trong nội thất, để cho bọn nô tài được sửa soạn lại dung nhan cho người.”

Tần Thúc là phụ tá đắc lực của Liễu Thanh Đường, ngày thường hắn vốn xa cách cùng và một mực cung kính nay lại muốn bưng rượu độc tiễn nàng. Liễu Thanh Đường trong lòng buồn khổ, trái phải nhìn cung nữ thái giám hầu hạ mình mười mấy năm đều cúi đầu trầm mặc nghẹn ngào, rốt cuộc nàng xoay người không nói một lời tiêu sái đi vào trong nội thất. Nàng vốn nghĩ mình sẽ lập tức quy thiên ai ngờ vừa tiến vào nội thất, Tần Thúc lại buông rượu độc trong tay, dâng lên một bộ xiêm y cung nữ, vội vàng nói:

“Thái Hậu nương nương, xin người hãy mau chóng thay bộ quần áo cung nữ này, nô tài sẽ đưa người ra khỏi cung.”

Liễu Thanh Đường kinh ngạc không thôi, giống như đây là lần đầu tiên mới biết hắn, hắn có phải là Tần Thúc bình thường không. hắn sẽ mạo hiểm tính mạng của mình để giữ lại sinh mạng của một Thái Hậu bị phế sao. Từ trước tới giờ ở trong mắt Liễu Thanh Đường, Tần Thúc là một nô tài vui buồn không hiện lên mặt, cho dù là nụ cười cũng luôn lạnh buốt, nói chuyện thì luôn phát ra âm thanh lạnh nhạt. Liễu Thanh Đường nhìn hắn xử trí phạm nhân luôn tâm ngoan thủ loạt nét mặt lạnh như băng cảm thấy thập phần đáng sợ. Cho nên dù những năm này hắn luôn trung thành làm việc cho nàng, nhìn hắn từ từ đi lên làm tổng quản thái giám, nhưng chưa bao giờ nàng cùng hắn thân cận. Vốn tưởng rằng lần này nàng chết chắc, vậy mà hắn dám kháng chỉ cứ như vậy dẫn nàng rời cung.

“Ma ma, Đào Hiệp hai người mau chóng hầu hạ nương nương thay quần áo, sau đó đi cửa sau của Từ An Cung, có thể trốn lúc nào liền trốn.”

Nghe Tần Thúc dùng ngữ khí lạnh nhạt phân phó hai đại cung nữ, Liễu Thanh Đường nhíu nhíu mi mở miệng hỏi:

“Tần Thúc, vì sao lại muốn cứu ai gia?”

Tần Thúc ngây người, ngẩng đầu nhìn nhanh nàng một cái liền cúi đầu nói:

“Vì Thái Hậu nương nương có thể hi sinh thân mình là phúc của nô tài, ma ma và Đào Hiệp cũng có ý nghĩ như thế, chỉ cần chủ tử có thể bình an, chúng nô tài như thế nào cũng không sao.”

Liễu Thanh Đường nhìn ánh mắt thấy chết không sờn của ma ma và Đào Hiệp liền im lặng thay cung trang và tháo hết trâm cài châu báu vàng bạc, đi theo Tần Thúc từ cửa sau của Từ An Cung. hắn đã chuẩn bị rất tốt, dọc theo đường đi chưa từng gặp một thủ vệ nào.

“Nương nương, ở bên ngoài cửa phía Tây nô tài đã chuẩn bị xe ngựa cùng một chút vàng bạc, người dùng lệnh bài này đi ra khỏi cung liền đi thẳng lên xe ngựa chạy đến thôn trang của nô tài tạm lánh một thời gian, sau khi sóng gió qua đi liền an toàn rồi.”

Tần Thúc bước nhanh đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay lại thấp giọng nói với Liễu Thanh Đường ở phía sau. Liễu Thanh Đường đi sau hắn nhìn thấp thoáng sườn mặt của hắn, góc áo màu lam cùng với phong cảnh mùa thu tạo cho hắn một nét đẹp dụ hoặc. Nàng cảm thấy những năm gần đây nàng không nhìn kĩ hắn, dù sao cũng chỉ là một nô tài, mà nay nàng đã không còn cơ hội nhìn hắn nữa. Nàng rất rõ ràng nếu nàng có thể thoát ra, phía trước chờ hắn chỉ có một chữ chết.

“một đội đi qua bên này điều tra, còn lại đi ra cửa lớn cho ta". một tiếng thét ra lệnh rõ ràng truyền đến, Tần Thúc vội quay nhanh lại kéo Liễu Thanh Đường vào một hòn núi giả.

“không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, nô tài đi dụ bọn họ sang hướng khác, nơi này cách cửa phía Tây không xa, nơi đó nô tài đã chuẩn bị ổn thỏa, chờ nô tài đi ra nương nương hãy nhân cơ hội chạy nhanh qua đó.”

Tần Thúc vội vàng nói xong liền rời đi. Liễu Thanh Đường chưa kịp nói gì, mà nàng cũng không biết nên nói gì với hắn. Đến tận bây giờ nàng vẫn không rõ hắn vì cái gì mà cứu nàng, thậm chí cam tâm tình nguyện buông tha cho sinh mệnh. Bên ngoài tiếng vang nhỏ dần, Liễu Thanh Đường khẽ cắn môi cúi đầu đi ra khỏi núi giả đi về cửa phía Tây. Mắt nhìn thấy màu đỏ thắm của cửa chính trước mặt thì đằng sau binh lính truy đuổi cũng vừa chạy tới. Sinh tử chỉ cách một đường chỉ, nên đến vẫn là đến, chính là đáng tiếc một phen khổ tâm của Tần Thúc, nàng như cũ vẫn không tránh được. Liễu Thanh Đường không có giãy dụa tùy ý để mình bị áp giải trở về Từ An Cung, mặt không chút thay đổi. Có lẽ nàng nên chết, như vậy những cung nhân, nô tài hầu hạ nàng sẽ không bị uổng mạng. Nhiều năm như vậy, nàng thật ra cũng rất mệt mỏi. đi qua một ngã rẽ, Liễu Thanh Đường ngẩn ra. Nàng nhìn thấy ở trên tảng đá bên kia Tần Thúc một thân áo lam dính đầy vết máu, bên cạnh hắn là hai tên thị vệ tay cầm kiếm:

“Khoan đã, để ai gia cùng hắn nói vài câu." Quay sang nhìn tên thị vệ, Liễu Thanh Đường hít sâu một hơi lạnh nhạt nói.

Dù sao chấp chưởng triều chính mười mấy năm, trong khoảng thời gian ngắn thị vệ thái giám đều bị khí thế của nàng trấn giữ, không dám ngăn trở, đứng ở bên cạnh. Liễu Thanh Đường ngồi xổm xuống. Hơi nghiêng thân mình để nhìn mặt Tần Thúc. nói đến cũng buồn cười, có lẽ đây là lần đầu tiên Liễu Thanh Đường nhìn rõ ràng khuôn mặt hắn. Từ trước tới nay lâu như vậy ở trong ấn tượng của nàng, bóng dáng của Tần Thúc luôn là một bộ dạng cúi đầu. Hình như là bởi vì nàng từng nói không thích nét mặt của hắn, quanh năm không đổi thần sắc luôn âm u rét lạnh, có lẽ vì không muốn nàng không vui, nên từ đó hắn không còn dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Mặc dù ngẫu nhiên thỉnh thoảng lúc tình hình đặc biệt hắn cũng sẽ ngẩng đầu nhưng rất nhanh liền cúi xuống. Nàng từng nghĩ hắn là một nô tài nghe lời, là chuyện mà nô tài như hắn nên làm, nhưng nay nàng lại thấy hắn có ý tứ khác. Tần Thúc còn chưa chết nhưng cũng chẳng thể cầm cự được lâu nữa, thấy Liễu Thanh Đường hắn hơi hé mi mắt rồi liền mở to. hắn nằm giữa vũng máu, mặt bị gió lạnh thổi qua hơi trắng bệch cố gắng ngẩng đầu nhìn nàng, miệng hơi mấp máy. Liễu Thanh Đường phải ghé sát tai vào miệng hắn mới nghe được những lời nói đứt quãng

“Nô tài vô năng, không thể cứu được Thái Hậu nương nương, kiếp này không thể ở bên người nương nương hầu hạ, xin nguyện kiếp sau nhất định vì nương nương làm trâu làm ngựa.”

hắn nói xong bình tĩnh nhìn thẳng nàng, đây là lần đầu tiên hắn lớn mật như vậy nhìn nàng. Liễu Thanh Đường cùng hắn đối diện, trong mắt có chút gợn sóng, sau đó Tần Thúc liền mỉm cười ra đi. Khóe miệng hắn vẫn còn lưu lại chút ý cười cứng ngắt. Liễu Thanh Đường liền cảm thấy nội tâm có một trận chấn động. Ánh mắt Tần Thúc cũng không có nhắm lại, ở trong đó Liễu Thanh Đường thấy được bóng dáng của chính mình, bầu trời u ám cùng với cặp mắt một mảng đục ngầu kia. Liễu Thanh Đường đứng lên, thân hình đơn bạc đi theo dọc tường dần xa. Phía sau thi thể Tần Thúc bị hai tiểu thái giám kéo đi, vết máu rất nhanh đã được rửa sạch sẽ.

Nguyên Ninh năm thứ mười lăm. Thái Hậu qua đời tại Từ An Cung.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Nương nương, người tỉnh rồi, giờ vẫn còn sớm, người có muốn nằm thêm một lát không?”

Liễu Thanh Đường ở trên giường nhẹ xoay người mở mắt, chợt nghe tiếng của ma ma ở phía ngoài tấm rèm nhẹ giọng hỏi. Liễu Thanh Đường nhìn quanh bốn phía một chút, đây là tẩm cung của nàng. Nhưng rõ ràng nàng đã uống xong rượu độc của hoàng đế, đáng lẽ ra phải chết nhưng sao lại thế này?

“Thái Hậu nương nương?”

Thấy Liễu Thanh Đường hồi lâu không lên tiếng ma ma ở bên ngoài vừa nghi ngờ vừa hốt hoảng nhẹ hỏi thêm một câu.

“Giờ nào rồi?”

Liễu Thanh Đường nhẹ ngồi dậy vuốt hai cánh tay mình tận lực làm cho giọng nói của mình nghe như lạnh nhạt. Chết mà sống lại, tình huống này chỉ có thể ở dân gian nghe nói qua, nhưng khi chính mình tự trải nghiệm, vẫn cảm thấy không thể không hoảng sợ.

“Giờ mão, ngày thường nương nương ngủ rất sâu, hôm nay người ngủ không được ngon giấc sao". Ma ma cẩn thận hỏi han.

“Đầu ta có chút đau, không rõ lắm ngay cả hiện tại là ngày tháng nào còn không có rõ ràng". Liễu Thanh Đường chống nhẹ tay vào thái dương giống như vô tình nói.

Ma ma lập tức trả lời: "Bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ năm ngày mười tháng chín. Nương nương người có cần nô tỳ đi gọi thái y tới xem một chút?”

“không cần ta nằm xuống nghỉ ngơi một chút, hôm nay lâm triều nói cho hoàng thượng ta bị cảm lạnh, sẽ không đi qua đó." Liễu Thanh Đường vừa nói bàn tay vừa dùng sức nắm chặt lại thần sắc có chút hoảng hốt.

Nguyên Ninh năm thứ năm là thời điểm nàng mới hai mươi tuổi, tiến cung làm Thái Hậu đã được năm năm. Nàng thế nhưng quay trở lại mười năm trước, chẳng lẽ Phật tổ ân điển cho nàng quay lại một lần nữa sao. Liễu Thanh Đường nỗi lòng rối rắm để cho ma ma nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, nhắm mắt muốn bình ổn lại chút tâm tình, nhưng vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện ra một đôi mắt đục ngầu, đó là ánh mắt của Tần Thúc trước khi chết.

Tần Thúc. . . .

Liễu Thanh Đường bỗng run lên khẽ mở miệng nói

“Mama đi gọi Tần Thúc tiến vào đây.”

Tần Thúc lúc này còn chưa được làm tổng quản thái giám Từ An Cung mà chỉ là một lãnh sự tiểu thái giám. Ngày thường không thể nhìn thấy nàng, nhiều nhất là ở bên ngoài làm chân chạy việc. Nhưng hôm nay bỗng nhiên vào giờ không thể gặp thái giám liền gọi hắn tiến vào, việc này hình như không được ổn cho lắm, nhưng Liễu Thanh Đường giờ phút này phi thường muốn tận mắt nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn còn sống sót. Bởi vậy không để ý sắc mặt của ma ma đang kinh ngạc, Liễu Thanh Đường lại nói:

“đi đi”

“Dạ”

Nhìn thấy sắc mặt của Liễu Thanh Đường không tốt, ma ma cũng không dám nói gì thêm, lên tiếng trả lời liền đi ra ngoài sai tiểu cung nữ đi gọi người. Người rất nhanh liền đi tới, Liễu Thanh Đường thần sắc có chút khác thường, dựa vào đệm lưng nhẹ nhàng phất tay cho ma ma lui ra gian ngoài, lẳng lặng nhìn người đang quỳ gối phía dưới - Tần Thúc.

“Thái Hậu nương nương cát tường.”

Thanh âm của hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng làm người khác không thoải mái. Ở trong cung này mỗi thái giám đều phải học cười, miệng cười mà mặt cũng phải cười bằng không sẽ làm chủ tử không vui. Tần Thúc cố tình ngược lại, hắn ngay cả cười cũng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo âm u.

“Tiến lên phía trước." Liễu Thanh Đường gõ nhẹ vào mạn giường.

Tần Thúc đang quỳ gối, khẽ khựng lại một chút rồi tiến lên, không làm ra một tiếng vang nào, khi đến gần liền cúi thấp đầu. hắn thật cẩn thận ngay cả đầu cũng không dám nâng lên. Ngày thường lãnh sự mặc đều là trường bào màu đỏ làm cho Liễu Thanh Đường nháy mắt nhớ tới khi đó hắn nằm giữa vệt máu, nhất thời cảm thấy y bào hiện tại của hắn cũng giống hệt như khi đó. Liễu Thanh Đường bỗng vươn người, cánh tay trắng nõn tinh tế nâng mặt Tần Thúc lên.