Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 41




Dương Tố Thư dùng một khối vải bông nhấc nắp lên nhìn nhìn vào bên trong, lại lấy một nắm thảo dược bỏ vào nồi thuốc.

Thấy động tác của nàng, Tiêu Hoài Dư ngồi một bên cũng bắt chước lấy một nắm thảo dược, nghĩ bỏ vào trong nồi thuốc, nhưng bị Dương Tố Thư chặn lại, nàng còn thực sự nói:" thuốc này đã đủ rồi, không cần phải bỏ thêm."

Nghe thế, Tiêu Hoài Dư không rõ cúi đầu " a " một tiếng, ngơ ngác cầm lấy nắm thuốc không biết làm gì cho phải. Dương Tố Thư đành phải đưa tay đến trước mặt hắn nói:" Cho ta đi."

Tiêu Hoài Dư ngây người trong chốc lát, chậm rãi đem thuốc đặt trên tay Dương Tố Thư, lùi về chỗ cũ của mình, im lặng không lên tiếng.

Dương Tố Thư cầm lấy dược liệu bỏ lại vào bao thuốc, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Hoài Dư như vậy, đoán hắn không phải vì bị cự tuyệt mà cảm thấy khổ sở, liền cười kêu hắn một tiếng:" Thuần vương điện hạ?"

Tiêu Hoài Dư không phản ứng, ánh mắt ngẩn ngơ không biết nhìn vào cái gì. Dương Tố Thư mấy ngày nay đã quen nhìn hắn như vậy. Suy nghĩ trong chốc lát, cũng không quản hắn nghe hay không, chính mình từ đứng lên liền cầm tay hắn để hắn ngồi trước bếp , đem cây quạt trong tay mình nhét vào trong tay hắn nói

" Thuần vương điện hạ, tay vi thần có chút mỏi, không bằng điện hạ thay thần nấu thuốc cho Thái phi?"

Liên tục nói hai lần, Tiêu Hoài Dư mới có chút phản ứng, ánh mắt chuyển về cây quạt trong tay, lại chuyển qua ấm thuốc trước mặt.

" nhẹ nhàng quạt, giống như vậy." Dương Tố Thư cầm phần sau cây quạt, hướng dẫn Tiêu Hoài Dư quạt nhẹ vài cái. Chờ Dương Tố Thư buông tay ra, Tiêu Hoài Dư liền cẩn thận tỉ mỉ dựa theo tốc độ vừa rồi của nàng quạt, thấy mình có thể làm được thì thực sự cao hứng.

Dương Tố Thư buồn cười lắc lắc đầu, nâng mặt nhìn thoáng qua cửa,chỉ thấy Tần Thúc cùng một vài người đi tới, nhất thời có chút kinh ngạc đứng dậy hỏi:" Tần Thúc...không, phải nói là Tần phó tổng quản, sao ngươi lại đến đây, Thái hậu nương nương có chuyện gì cần phân phó sao?"

Thuần vương điện hạ, còn có Dương thái y đã ở đây. Tần Thúc tuy vẫn một biểu tình không mặn không nhạt, nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều so với trước đó. Cùng hai người chào hỏi sơ qua, hắn liền giải thích:" Thái hậu nương nương lệnh nô tài đến thăm Thái phi cùng Thuần vương điện hạ, thuận tiện giáo huấn một chút quy củ cho bọn nô tài."

Dương Tố Thư nghĩ đến hai ngày trước nói lên Thái phi cùng Thuần vương rất hòa hảo , liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Với tính tình của Thanh Đường, chỉ sợ sẽ ra lệnh cho Tần Thúc đến giải quyết, cũng vì lần trước nàng tỏ vẻ để ý chuyện này. Thanh Đường luôn như thế, đối với người nhà cùng bằng hữu cho đến giờ đều cẩn thận chu đáo, lại bao che khuyết điểm, đúng là " yêu ai yêu cả đường đi".

"Thái phi ở trong phòng, tuy không thể rời giường, nhưng nhiều ngày chăm sóc tốt nên hôm nay khí sắc xem như không tệ." Dương Tố Thư tuy nói là nữ tử, nhưng dù sao vẫn mang thân phận nam tử, lộ diện với Tần Thúc cũng không tốt, mà nơi này nô tài hầu hạ đều ở trong phòng, cửa lại không phái người canh gác. Nhưng tình huống này cũng không cần chú ý nhiều, Tần Thúc mang theo người đi vào.

Thái phi bệnh tình quả thật càng nghiêm trọng, nhìn qua so với lúc ở trong cung tiều tụy đi không ít, ba bốn mươi tuổi cũng đã có sợi bạc. Nàng ngồi dựa vào tường ho khan, bên cạnh có hai nô tỳ hầu hạ khăn cùng nước, thật vất vả mới ngừng ho.

Tần Thúc im lặng chờ nàng ho xong, tiến lên theo quy củ thình an, nhắn lại ý tứ Thái hậu nương nương. Đại khái nói nàng an tâm dưỡng bệnh cho tốt, còn ban cho một đống lớn thuốc bổ cùng dược liệu, sau đó rất nhanh lại lui ra.

Ở phía cửa, Dương Tố Thư cùng Tiêu Hoài dư vây quanh ấm thuốc, Dương Tố Thư nhỏ giọng nói với Tiêu Hoài Dư:" không nên dùng nhiều sức như vậy cầm quạt, nhẹ một chút."

Mà Tiêu Hoài Dư một mặt ngẩn ngơ, thời điểm nghe Dương Tố Thư nói, ánh mắt vô thần mới ngẫu nhiên có chút chuyển động. một câu nói hai lần hoặc nói nhiều thứ, hắn mới phản ứng giống nhau a một tiếng, sau đó chậm rãi ngừng quạt.

Thấy hắn ngừng lại, Dương Tố Thư lại không thể không nói:" không phải dừng lại, là quạt nhẹ một chút, chậm một chút thôi." Sau đó nàng giống như trước cầm lấy tay Tiêu Hoài Dư cùng đặt vào phía sau cây quạt, quạt nhẹ vài cái.

Tiêu Hoài Dư thế này mới chậm rì rì quạt theo. hắn tựa như một lão bá cao tuổi ánh mắt không còn lanh lợi , tựa hồ luôn quên cái gì. Dương Tố Thư nhìn hắn, trong mắt cũng không biết thương hại hay là gì.

" Thuần vương điện hạ, Dương thái y, nô tài phải về phục mệnh với Thái hậu nương nương, xin phép đi trước." Tần Thúc đi ra, đánh gãy bầu không khí đang lưu động, nói với hai người đang ngồi xong chuẩn bị rời đi.

Dương Tố Thư phục hồi tinh thần, ở phía sau gọi hắn," Tần phó tổng quản." Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Dư không phản ứng như người ngoài, có chút xấu hổ nói:" Có thể không cần nói với Thái hậu nương nương ta ở đây không?"

Tần Thúc nghe vậy không chút do dự nói:" Nô tài sẽ không giấu diếm hay lừa gạt Thái hậu nương nương bất cứ điều gì."

Dương Tố Thư lộ ra nụ cười khổ, tuy nói trong lòng vui vẻ vì bạn hữu có một người trung thành như vậy, nhưng dưới tình huống này thật có chút phiền toái. Nếu Thanh Đường biết nàng thường đến chỗ này hỗ trợ, khẳng định sẽ hiểu lầm nàng cùng Thuần vương có ý tứ. Nhưng nàng thực sự không có, chính là " Lương y như từ mẫu ", không đành lòng nhìn hắn như vậy mới đến hỗ trợ thôi.

Nàng khoát tay:" Ta cũng nên nghĩ đến, là khó xử ngươi, như vậy xem như ta chưa nói gì, Tần phó tổng quản đi đường cẩn thận."

Tần Thúc khẽ gật đầu với nàng, cất bước rời đi. Phía ngoại viện đã không còn người bị dùng hình, những thi thể đã được đem đi, máu trên tảng đá cũng đã rửa sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi vẫn không bay đi, khiến vài người nhíu mày, sắc mặt trắng bệch. Tần Thúc lại không cảm thấy gì, nghe Lưu công công sắc mặt không tốt mang thi thể nô tài đến trước phủ nội vụ, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói:" Hồi cung."

Phủ nội vụ cai quản nơi ở, thực phẩm, người hầu của hoàng thất, điều hành mọi việc lớn nhỏ của bọn nô tài. Nếu Thái hậu nương nương không muốn tay bọn họ càng ngày càng vương dài, khẩu khí càng lúc càng lớn, hắn liền thay nương nương cảnh cáo. hiện tại hắn không thể làm gì, nhưng sớm hay muộn, hắn sẽ thay Thái hậu nương nương nắm giữ toàn bộ phủ nội vụ.

Dã tâm của hắn không chỉ là nắm giữ Từ An cung mà thôi, hắn càng muốn đem hoàng cung biến thành nơi có thể làm cho Thái hậu nương nương sống thoải mái, có lẽ cần rất nhiều thời gian, cũng có thể vĩnh viễn cũng không thực hiện được. Nhung không quan hệ, vì Thái hậu nương nương, dù có khó khăn đến đâu, hắn cũng sẽ cố gắng.

trên đường hồi cung, Tần Thúc đứng thật lâu trước một cửa hiệu, cuối cùng thời điểm đi ra, trong lòng vui vẻ mang theo một cây trâm đi ra . hắn ở cửa hiệu chọn rất lâu, cảm thấy cái nào cũng không ổn, cuối cùng chọn tới chọn lui, lại chọn một cây trâm tương tự như lần trước. Thái hậu nương nương nói rất thích cái kia, vậy cái này tương tự như vậy, nàng nhất định cũng thích.

Tần Thúc một đường về thỉnh thoảng lại ấn ấn trước ngực, nghĩ Thái hậu nương nương nhận được cái này có vui vẻ không, ánh mắt nhìn về hoàng cung càng lúc càng gần tràn đầy mong chờ.

Nhưng đáng tiếc lần này hắn không thể giống lúc trước tự tay đưa cho nàng, bởi vì nàng đã mang mama đến Cần Chính điện để xắp xếp công việc cho kì thi mùa xuân tháng ba sắp tới.

Tần Thúc đành phải kiềm chế mất mát, đem cây trâm giao lại cho Đào Hiệp ở Từ An cung, nhờ nàng chuyển giao. Sau đó một mình chui vào xử lí công vụ nặng nề, để có thể giúp ích cho Thái hậu nương nương, , hắn càng phải nắm giữ quyền lực.

Làm một lúc cho đến buổi tối, mọi nơi đều lên đèn, phía dưới quản sự mặc dù chưa nói gì nhưng thần sắc đều mệt mỏi, Tần Thúc liền mở miệng cho bọn họ rời đi, sau đó một mình ở lại chọn mấy quyển sổ chính kiểm tra lại một lượt . Mãi đến đêm khuya, Tần Thúc mới chuẩn bị về nghỉ ngơi, cũng may chỗ này cách phòng hắn không xa, lập tức có thể đi đến.

Nhưng vừa đi được nửa đường, nhìn phía trước hướng phòng mình, lại nhìn về sau hướng tẩm điện cùng thư phòng của Thái hậu nương nương, nhịn không được liền cất bước đi về phía sau.

Phía sau, Thái hậu nương nương có lẽ đang nghỉ ngơi, Tần Thúc nghĩ không nên quấy rầy nàng, đứng ở ngoài điện nhìn nhìn, chuẩn bị xoay người trở về lối cũ.

" Là Tần Thúc sao?"

Vừa mới chuyển mình rời đi thì chợt nghe tiếng của mama, Tần Thúc lên tiếng, bước ra trong bóng tối.

"Thái hậu nương nương đang đợi ngươi, vào đi." Mama không thể hiểu nổi chủ tử mình từ khi nào lại liệu việc như thần như vậy, đêm nay cầm một quyển sách giải trí xem, nhưng lại không ngủ, nàng hỏi thì nói đợi lát nữa chắc chắn Tần Thúc sẽ đến.

Nàng cùng Đào Hiệp đợi lâu như vậy, mắt thấy đã trễ thế này, nàng thực sự muốn kêu người gọi Tần Thúc tới, miễn cho chủ tử lỡ may lại đoán sai. Ai ngờ, các nàng chưa kịp sai người, Tần Thúc đúng là đến đây.

Nhìn theo bước chân Tần Thúc đi vào trong điện, mama vẫn có chút không rõ chủ tử vì cái gì có thể đoán được. Đào Hiệp một bên nhìn tỷ tỷ mình lắc đầu," Tỷ đừng nghĩ nữa, tỷ còn chưa rõ sao, đó gọi là trực giác."

Mama:"...."

Vì sao luôn chỉ mình nàng không rõ? rõ ràng nàng mới lớn tuổi nhất.

"đã trễ thế này nương nương còn chưa nghỉ ngơi?" Tần Thúc vừa đến nội điện chỉ thấy Thái hậu nương nương cầm một quyển sách xem, một tay chống đầu lộ ra cổ tay trắng như tuyết cùng đôi vòng ngọc phỉ thúy , không khỏi nghĩ lần sau đưa vòng tay cũng tốt. Nếu là Thái hậu nương nương, mang cái gì cũng đẹp.

Liễu Thanh Đương buông sách nói:" Còn một chút công vụ chưa xử lí xong, bây giờ sẽ nghỉ, hôm nay ngươi đến Thuần vương phủ thế nào?"

Tần Thúc liền kể lại từ đầu đến cuối mọi việc, không một chút giấu diếm, nhưng về việc xử lí bọn nô tài kia, theo bản năng hắn ngừng một lúc, không muốn khiến cho Thái hậu nương nương giống như những người khác cảm thấy hắn tâm ngoan thủ lạt, xử lí nhiều người như vậy một chút cảm giác cũng không có.

Liễu Thanh Đường nghe hắn nói không tự giác có chút thất thần. Tình hình này kì thật rất quen thuộc, thời gian các nàng ở chung nhiều nhất là thời điểm báo cáo sự việc. hắn luôn đứng xa xa, cúi đầu ôm quyền, ngữ khí, bộ dáng thản nhiên, cùng bất đồng với hiện tại. Liễu Thanh Đường vẫn nhìn Tần Thúc, nhìn nhìn rồi chợt đi đến hôn hắn một cái, sau đó có chút ngượng ngùng phất tay đuổi hắn trở về nghỉ ngơi.

"Ân, không sai, giờ khuya rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi." Tựa hồ càng về sau cùng Tần Thúc ở một chỗ, nàng bị hắn lây bệnh, da mặt cũng bào mòn đi không ít. Ban đầu nàng thân mật với hắn một chút, làm sao cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hiện tại, bị hắn nhìn chằm chằm liền cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Tần Thúc kì thật chưa nói xong, bất quá bị Thái hậu nương nương đột ngột hôn một cái, trong đầu lập tức không còn sót gì, quên những gì mình định nói. Có chút lắp ba lắp bắp đáp:" Nga...vâng." Tuy đáp ứng, nhưng hắn lại không có phản ứng gì tiếp theo, chỉ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Liễu Thanh Đường.

không được tự nhiên sờ sờ hai cây trâm cài tóc tương tự nhau, Liễu Thanh Đường lại nói:" Hôm nay ngươi tặng, ta cũng.....thích." Mặc dù ở trước mặt Tần Thúc, nàng muốn nói là lần sau không cần mua cây trâm tương tự, nhưng luôn không thốt ra được, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Tần Thúc lập tức liền thỏa mãn, một ngày mệt nhọc giống như đã biến mất. Nhưng dù vui vẻ hắn cũng không nói nên lời gì dễ nghe, chỉ đơn giản ừ một tiếng.

" Được rồi, đi ngủ đi."

Từ hôm nay, hai người tựa hồ trở nên ăn ý, mỗi ngày vào buổi tối đều phải gặp mặt một lần sau đó mới đi nghỉ. Cứ đơn giản nói chuyện như vậy, thân mật thêm một chút, hai người đều cảm thấy thực thỏa mãn. Lúc này nàng không phải Thái hậu, hắn cũng không phải phó tổng quản, bọn họ tựa như vô số cặp nam nữ đang lâm vào bể tình, thời điểm ở chung thấy thế nào cũng có chút ngây thơ ngu đần.

Nhưng lúc ấy lại không cảm giác được, thường thường sự việc qua đi, thời điểm nhớ lại sẽ cảm thấy nhất cử nhất động của mình lúc ấy thực sự ngốc nghếch. Nhưng mà miệng nói ngốc, trong lòng lại nhịn không được sinh ra một cỗ ngọt ngào.

Hai tháng sau, Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, hoa đào được thợ thủ công cẩn thận chăm sóc cũng sớm chớm nở. Đào Hiệp, mama bẻ mấy cành cắm vào trong bình, Liễu Thanh Đường nhìn nhìn, buông bút lấy kéo cắt một cành nhỏ đặt ở một bên, chờ Tần Thúc đến sẽ đưa cho hắn.

Nhưng vào buổi tối, thời điểm Tần Thúc đến cũng cầm theo một cành đào.

"trên đường nhìn thấy hoa đào vừa nở, nghĩ có lẽ nương nương sẽ thích, liền...bẻ một cành." Tần Thúc nói xong, nhìn thoáng qua bình hoa đặt trên bàn, lại nhìn cành hoa trên tay mình, thanh âm dần dần thấp đi.

Liễu Thanh Đương không chút suy nghĩ, đem tất cả hoa cắm trong bình ngọc lấy ra đặt một bên, cầm cành hoa đào của Tần Thúc đặt vào trong bình ngọc. Sau đó gật đầu khẳng định nói:" Như vậy hoa đào càng đẹp mắt."

Chờ Tần Thúc đi rồi, Liễu Thanh Đường nhìn thoáng qua cành đào kiều diễm kia, đột nhiên nhớ tới mình cũng có bẻ một cành lại quên đưa cho hắn.