Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 69




Huyên Ca mang thai trong khoảng thời gian ngắn là người được hậu cung, Hoàng thượng thậm chí dân chúng quan tâm hàng đầu. Hoàng tự Nam Triều vốn luôn ít ỏi nên luôn được mọi người quan tâm, hơn nữa thái độ của Thái Hậu và Hoàng thượng quan tâm không phải bình thường, có lẽ những chuyện phức tạp đó khiến cho mọi người càng thêm chú trọng hơn.

Kim ốc tàng kiều của Hoàng đế, Huyên Ca không chịu được phi tử trong cung quấy rối, thậm chí không chút sợ hãi cúi đầu xin Thái Hậu nương nương một đạo thánh chỉ miễn tiếp đón các vị phi tần, khiến cho nhiều người nghe thấy lấy làm tò mò với vị sủng phi này của Hoàng đế này, nàng ta giống như không biết mình hiện tại đang là trung tâm của mọi ánh mắt, vẫn ngày ngày ở điện Thanh Huyền tiêu dao tự tại. Không kiêu ngạo, không nóng nảy sống những ngày bình thường, mỗi ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, chưa bao giờ có suy nghĩ đánh đàn, ngâm thơ tranh thủ tình cảm của hắn giống như những phi tần khác, lại càng không nghĩ thu phục nhóm nô tài hầu hạ phía dưới, ngay cả lo lắng muốn giữ Hoàng đế lại cũng chưa từng.

Nhưng chính vì nàng như vậy làm cho Thái Hậu cùng Hoàng đế càng ngày càng coi trọng nàng, không chỉ mỗi ngày đều có vô số ban thưởng, hài tử còn chưa sinh ra được được tăng cấp lên làm Phi, trở thành phi tần có địa vị cao nhất hậu cung.

Nàng ta chuyện gì cũng chưa làm vậy mà lại đạt được nhiều lợi ích mà người khác cầu còn không được, khiến đám phi tần đố kị, nghiến răng nghiến lợi. Ít hay nhiều đều ở trong lòng ghen tị mở to mắt nhìn, cứ tưởng nàng ta tránh ở trong Huyền Thanh điện chỉ là thủ đoạn trốn tránh, không nghĩ tới nàng ta thông minh lấy lui làm tiến, đoán chừng đến khi sinh hạ được hoàng tử sẽ lộ ra cái đuôi giảo hoạt, đến lúc đó có khi sẽ không bảo trì loại lạnh nhạt này, mà bắt tay vào trừng trị các nàng.

Ngay cả Liễu Thanh Đường nhìn nàng mấy ngày nay cũng cảm thấy nữ tử Huyên Ca này thật sự là người thông minh, thấu hiểu lòng người, nhìn ra có vẻ lười nhác nhưng tính toán trong lòng nàng chắn chắn không ít hơn người khác.

Trên thực tế Huyên Ca không giống những phi tần khác bụng đầy tâm cơ, cũng không giống Liễu Thanh Đường đoán là nữ tử thông minh, nàng chẳng qua là vừa khéo tương đối lười. Trong đầu cũng chả suy nghĩ gì nhiều, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều vì thế trở thành người yên tĩnh. Theo phương diện mà nói nàng miễn cưỡng có thể hiểu được một hai.

Thái độ làm người, đối xử kẻ ăn người ở nàng cũng có cách riêng của mình, thỉnh thoảng có thể xuất hiện một chút đại trí giả ngu, thế nhưng đối với năng lực suy xét toàn cục thì mọi người đã đánh giá quá cao về nàng. Ngay cả khi trước mặt Liễu Thanh Đường có được vẻ ngay ngắn, chỉnh tề đều bởi vì nàng khá sùng bái vị Thái Hậu này, thế nên mới học hỏi dáng vẻ của người để hù dọa người khác.

Cả đời Liễu Thanh Đường tiếp xúc với người thông minh mà đầu óc linh hoạt là nhiều nhất, theo bản năng nhìn người đều có chút soi mói, suy nghĩ trong lòng đều vòng vo chín khúc mười tám rẽ. Huyên Ca đúng là hợp ý nàng nhiều lắm.

Từ đầu đến cuối Huyên Ca chỉ cảm thấy, có ăn có uống, có người hầu hạ thật tốt, lại không phải làm việc, ngày tháng tốt lành như vậy ai lại chuộc bực vào mình tìm hiểu xem người khác suy nghĩ gì, đó thật sự là tật xấu đó.

Về phần mang thai đứa nhỏ, kỳ thật Huyên Ca còn chưa thật sự ý thức được mình đã làm một người mẹ, nàng còn đang hồi tưởng lại chuỗi ngày đầu đường xó chợ, mỗi ngày suy nghĩ làm sao ăn no mặc ấm, ngay cả nền kế sinh nhai cơ bản cũng không có khả năng duy trì, bên người lại không có trưởng bối chăm sóc chỉ điểm, không nói đến vấn đề sinh đứa nhỏ Liễu Thanh Đường chưa từng trải qua nên không biết cách chăm sóc nàng, ngay cả Huyên Ca là người mang thai cũng nửa tỉnh, nửa mê.

Mỗi lần cùng Tiêu Hoài Húc ở chung, Huyên Ca đều phải cau mày chịu đựng, Tiêu Hoài Húc một chút ôn nhu cũng không có, sau đó chán chết đến khi nghe hắn gọi tên người khác rồi phóng thích. Tiêu Hoài Húc không thích nàng cho nên không quan tâm cảm thụ của nàng, động tác thô lỗ đến cực điểm. Huyên Ca đối với hắn cũng không có cảm giác, lại thêm hắn quá thô bạo, loại sự tình này một chút cũng không thấy hưởng thụ, mỗi lần đều cầu nguyện hắn nhanh nhanh cho xong, chờ hắn đi rồi liền ăn nhiều đồ ăn ngon một chút để an ủi bản thân.

Thật sự Huyên Ca không hiểu, loại chuyện này vốn chẳng dễ chịu gì, vì sao nhóm phi tần hậu cung này cứ muốn tranh nhau cướp Hoàng đế về phía mình, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao.

Lúc này mọi người đều chú ý đứa nhỏ trong bụng nàng, Huyên Ca lấy lý do mang thai cự tuyệt cùng Hoàng đế làm những chuyện không thoái mái, cảm thấy trong lòng vô cùng cao hứng. Nếu so sánh tên Hoàng đế có bệnh này với những nam nhân mặt đầy vết máu ngày đó, dễ dàng nhận thấy người kia tốt hơn nhiều.

Nói đến chuyện này, Huyên Ca có chút không được rõ ràng lắm, đứa nhỏ trong bụng nàng rốt cuộc là của Hoàng đế hay của nam nhân ngày đó.

Từ ngày nàng vào điện Thanh Huyền bên ngoài liền có rất nhiều người trông coi, bọn họ tựa như vây toàn bộ điện Thanh Huyền trong một vòng tròn sắt, người ở bên trong ngược lại ít đến đáng thương, thời gian Tiêu Hoài Húc không đến đây là khoảng thời gian tự do nhất của Huyên Ca, thích ăn gì thì ăn đó, no bụng thì tìm chỗ ngủ, có khi ngủ cả một ngày.

Nhóm nô tài hầu hạ nàng đều có thói quen những lúc này sẽ tránh xa một chút. Mà bọn họ có thói quen như vậy, nguyên nhân bởi vì Hoàng thượng không thích bọn nô tài tiếp xúc nhiều với chủ tử, nhiều lúc nếu không có chuyện quan trọng, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không dám cùng vị chủ tử này nhiều lời, sợ làm Hoàng thượng tức giận.

Vốn dĩ Tiêu Hoài Húc muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Huyên Ca không nghe lời, thế những Huyên Ca hết lần này đến lần khác đều không thích cùng người khác nói chuyện, nàng chỉ thích ngủ. Tiêu Hoài Húc làm như vậy thậm chí giống như thuận theo tâm ý của nàng. Tiêu Hoài Húc dạy dỗ nàng không được cũng đành chịu không có biện pháp gì với nàng, thật ra trừ bỏ khuôn mặt Tiêu Hoài Húc hoàn toàn không muốn liếc nhìn nàng một cái. Vừa vặn Huyên Ca đối với hắn cũng không có cảm giác. Đặc biệt thời gian làm chuyện kia, Huyên Ca mỗi lần đều cực kì mong chờ hắn không dậy được.

Nói chung vì nhiều nguyên nhân, Huyên Ca hằng ngày vẫn rất tiêu dao tự tại, ít nhất ở trong cái lồng giam này nàng cực kì tự do. Hôm đó nàng theo lẽ thường ăn xong cơm lại thêm chút điểm tâm liền tìm một lầu các nằm ngủ chút, không nghĩ tới lầu các đó lại có một nam nhân bị thương đang trốn, hắn còn khinh bạc nàng, bọn họ lúc đó… ít nhất… lăn qua lăn lại cũng phải hai canh giờ, cũng không có nô tài nào phát hiện.

Huyên Ca nhớ không rõ lắm khi đó nàng đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó bị đè lên, mắt cũng bị che kín, bàn tay che mắt nàng là đôi tay ấm áp, trên mặt còn dính vết máu, từ trên mặt nàng chảy xuống khóe miệng. Nằm mơ Huyên Ca cũng thấy mình đang ăn điểm tâm, khóe miệng có chút mảnh vụn điểm tâm. Lúc đó tâm trí Huyên Ca đang có chút không rõ ràng, theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm, kết quả nếm được hương vị khó ăn nàng liền phun ra. Huyên Ca cảm giác được ở trước mặt mình có chút hơi thở, bất giác nghĩ đến vừa rồi chả lẽ nàng phun lên mặt nam nhân kia, Huyên Ca không dám động đậy, nàng sợ chết. Chỉ trong chốc lát nam nhân đang đè nặng nàng hình như cười khẽ một tiếng, sau đó Huyên Ca nghe thấy âm thanh của nam nhân kia cực kì ôn nhu, có chút xin lỗi nói khẽ bên tai nàng.

“Xin lỗi, tại hạ ăn nhầm thức ăn có chút xuân dược, lúc này không nhịn được.”

Sau đó là một hồi kích tình mà Huyên Ca chưa bao giờ được thể nghiệm, nam nhân ôn nhu săn sóc cho dù động tác không thành thạo, hơn nữa lần đầu tiên có chút nhanh, nhưng mà nếu so sánh với Tiêu Hoài Húc thì lúc này tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa đây là lần đầu tiên khi trải qua việc này mà nàng cảm thấy thích thú, điều này làm cho nàng có chút hiếu kỳ. Thì ra loại chuyện này cũng không chỉ có khó chịu. Đó là lý do vì sao nam nhân đó lại có chút xấu hổ thấp giọng hỏi

“Thêm một lần nữa có được không?”

Ước lượng thời gian Huyên Ca có chút hạ thấp giọng nói

“Được.”

“Nhưng mà có người nói nếu có nam nhân nào cùng ta làm sự tình này sẽ bị trúng độc.”

Huyên Ca vẫn bị che mắt nàng liền nhìn bàn tay trước mặt nói:

“Không biết là loại độc gì, nhưng theo những gì tại hạ biết, trên đời này người giải được chỉ có một mình tại hạ.”

Giọng nói nam nhân kia vẫn dịu dàng, ôn nhu giống như gió xuân lướt qua mặt, ngón tay thon dài che mắt Huyên Ca trong chốc lát giật giật.

“Rất kỳ lạ, rõ ràng đã giải được dược tính của xuân dược, nhưng tại hạ vẫn muốn nữa.”

“Ta cũng vậy, bởi vì rất thoải mái, nhưng mà ta có chút đói bụng.”

Huyên Ca tặc lưỡi, rất thành thật nói. Nghe vậy nam nhân kia liền phát ra tiếng cười, nụ cười của hắn ấm áp lại nhẹ nhàng, làm cho Huyên Ca muốn ngủ, lại nghĩ mình đang cùng người này thân mật cảm giác sợ hãi cũng biến mất, nàng liền nói thêm:

“Người mà cười ta sẽ ngủ.”

“Ngủ? Nhưng vừa rồi ngươi đáp ứng tại hạ thêm một lần nữa, còn có ngươi mới nói ngươi đói bụng.”

Nam nhân hình như có chút mất mát, Huyên Ca nghe thấy hắn lẩm bẩm một trận, sau đó cầm một bình nhỏ có chụt lạnh đặt ở miệng nàng nói:

“Đói thì uống một chút cái này đi.”

Huyên Ca ngửi được mùi hương cực dễ chịu, cũng không quan tâm đối phương cho nàng uống cái gì, trực tiếp uống hết sạch. Giống như lúc trước Liễu Thanh Dong cứu nàng, nghe đối phương nói sẽ cho nàng ăn no mặc ấm, Huyên Ca liền không chút nói hai lời đáp ứng làm theo lời bọn họ nói, suy nghĩ của Huyên Ca này quả thật là người quái lạ.

Lúc này nàng đã uống xong bình nhỏ trên tay nam nhân kia, cảm thấy cả người đều thoải mái, có cảm giác khoan khái không nói nên lời, quan trọng hơn là nàng chưa giờ uống thứ gì tốt như thế, vì thế nàng sờ soạng cánh tay nam nhân lôi kéo hắn nói:

“Còn muốn uống nữa.”

“Bởi vì ủ cái này cực kỳ rườm rà, mỗi lần cũng chỉ được một bình nhỏ, ừm, người thích nó như vậy lần sau tại hạ ủ nhiều một chút toàn bộ đưa ngươi nhé.”

“Ha, vậy lần sau ngươi mang một cái bát to như vậy được không?”

Huyên Ca thấy hắn dễ nói chuyện như vậy lá gan lớn hơn chút, khua tay vẽ một vòng tròn thật lớn, ý bảo hắn to như vậy. Nam nhân kia suy nghĩ chốc lát sau đó vẫn đáp ứng.

“Dùng bát không thích hợp để đựng, nhưng mà sẽ có biện pháp thôi, tại hạ đồng ý với ngươi.”

“Vậy ta sẽ không vì ngươi làm chuyện kia mà chán ghét ngươi.”

“Đa tạ lòng khoan dung của ngươi, như vậy tại hạ liền an tâm.”

Hai người, một người bị thương nhưng không để ý chút nào, một người bị bịt mắt không nhìn rõ hình dáng của đối phương, tại thời điểm như vậy không chút nào khẩn trương liền cùng nhau hàn huyên một lúc, sau lại một lần nữa. Về sau làm sao Huyên Ca không nhớ rõ, lúc đó nàng cảm thấy thật thoải mái liền ngủ quên, lúc tỉnh lại nam nhân kia đã không thấy đâu.

Lúc tỉnh lại trên mặt không có vết máu, trên người cũng không có, nếu không phải trong tay nàng nắm một bình ngọc nhỏ, trong miệng còn có một chút hương vị nhàn nhạt, nàng còn thật sự cho rằng nam nhân kia chỉ là một giấc mộng xuân.

Huyên Ca không quá để ý đến chuyện này, dù sao đối với nàng mà nói, một nam nhân khác cùng Tiêu Hoài Húc cũng chả có gì khác nhau, thậm chí nàng còn thích nam nhân không thấy mặt kia hơn, nàng thường xuyên nghĩ đến lúc nam nhân kia cho nàng uống thứ gì đó, so với thời gian nhớ tới Tiêu Hoài Húc nhiều hơn nhiều.

Về sau nàng lại có thai, lúc thái y nói thời gian vừa vặn là thời gian đó, Huyên Ca cũng không rõ ràng đứa nhỏ cuối cùng là của ai. Nhưng mà đứa nhỏ của ai cũng không sao cả, ở trong bụng nàng chính là của nàng.

Nàng đối với thế giới bên ngoài đang tranh chấp khá là hững hờ, chỉ thích cuộc sống bình thường có ăn uống đầy đủ, thỉnh thoảng tò mò sờ sờ cái bụng đang lớn dần, nghĩ đứa nhỏ rốt cuộc từ chỗ nào mà chui vào mà có thể lớn lên đầy đủ hình hài. Thái y dựa theo phân phó mỗi ngày đều tới bắt mạch cho Huyên Ca, nói là chưa từng gặp qua phụ nữ nào có thai mà thân thể tốt như vậy, thuốc bổ gì cũng không thích uống, bình thường cũng không đi lại, chăm sóc bản thân lại càng không, cứ như vậy thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, không có nôn nghén, những phản ứng có thai khác đều không có.

Lúc đầu Liễu Thanh Đường sai thái y đến bắt mạch cho Huyên Ca còn từng nói nàng từng chịu tổn thương, lục phủ ngũ tạng đều có chút khiếm khuyết, hôm nay chẩn đoán lại thì không có vấn đề gì, giống như được tái sinh lại, khỏe mạnh như rồng như hổ.

Huyên Ca thật ra không nghĩ đến nam nhân kia nhiều lắm, chỉ nhớ thương bát đồ uồng mà hắn đã đồng ý, thế nhưng đến tận khi hài tử trong bụng nàng sinh ra, cũng không thấy bóng dáng nam nhân kia đâu. Lúc Huyên Ca mang thai đứa nhỏ cực kì thoải mái nhẹ nhàng. Bình thường nữ tử sinh đứa nhỏ xong sắc mặc tiều tụy tái nhợt, tay chân vô lực, giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Huyên Ca thì chưa một canh giờ đã sinh ra đứa nhỏ, sinh xong sắc mặt hồng nhuận tinh thần cực kỳ tốt, còn ôm đứa nhỏ mặt nhiều nếp nhăn, ngạc nhiên lật qua lật lại nhìn nữ nhi.

Đúng vậy, Huyên Ca sinh ra một nữ nhi, nghe được tin này Liễu Thanh Đường đầu tiên là thở dài sau đó lập tức cười. Nàng cảm thán quả nhiên là không nghịch lại số trời được, vẫn phải dựa theo kế hoạch ban đầu, để con nuôi lên vị trí kia. Cười vì vận khí của Huyên Ca thật tốt mà cười, nếu là con trai chỉ sợ đứa nhỏ kia sẽ bị lợi dụng làm quân cờ của nàng và Tiêu Hoài Húc, đến lúc đó Huyên Ca không chỉ không bảo vệ được con mình, mà còn có khả năng bị liên lụy. Nhưng hôm nay nàng ta sinh nữ nhi, đối với nàng mà nói là đứa nhỏ không có giá trị, đối với Tiêu Hoài Húc cũng thế, bởi vậy Huyên Ca ngược lại có thể tiếp tục giống như lúc trước cùng đứa nhỏ bình an qua ngày.

Đứa nhỏ này đối với Liễu Thanh Đường chỉ là vật đảm bảo thứ hai, hôm nay tuy rằng Liễu Thanh Đường thất vọng, thế nhưng cũng không cảm thấy ảo não nhiều lắm, huống gì người chân chính phải thất vọng phẫn nộ không phải là nàng, mà là người không còn đường lui Tiêu Hoài Húc.

Khác Liễu Thanh Đường nhàn hạ thoải mái, Tiêu Hoài Húc nghe nói sinh hạ được nữ nhi sắc mặt cực kỳ không tốt, bàn tay cầm bút chợt nắm chặt gân xanh nổi lên, bỗng nhiên cầm tấu chương trên tay hất văng ra ngoài.

Tiêu Hoài Húc tức giận không chỉ vì Huyên Ca sinh nữ nhi không có giá trị lợi dụng, làm xáo trộn kế hoạch hắn bàn tính mấy tháng qua, mà còn vì tấu chương liên tục dâng lên, Quốc Cữu Liễu Thanh Dong lại vừa có thêm thành tích hơn người, xin hoàn thượng ban thưởng. Hắn hoàn toàn không muốn để ý đến những… tấu chương này, thế nhưng lại không có cách nào làm như không thấy, không chỉ vậy, hắn còn phải xem xét ý tứ của những quyết tấu chương này, cất nhắc Liễu Thanh Dong.

Một người làm Hoàng đế nhưng lại không có cách nào làm theo ý muốn của mình, sao gọi là Hoàng đế.

Tiêu Hoài Húc buộc chính mình phải tỉnh táo, thua keo này ta bày keo khác, thua mặc kệ thua, hắn còn có nhiều cơ hội có thể nghịch chuyển, hiện tại tình hình đối với hắn tương đối bất lợi, hắn chờ được. Hít thật sâu mấy hơi, thần sắc Tiêu Hoài Húc bình tĩnh trở lại đứng lên hỏi

“Phản ứng của Thái Hậu như thế nào?”

Công công tâm phúc của hắn lập tức tiến lên thấp giọng nói

“Khởi bẩm Hoàng Thường, Thái Hậu cũng không có phản ứng gì, còn cho người tặng rất nhiều đồ vật đến điện Thanh Huyền. Hơn nữa…”

Phúc công công liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, dừng lại một chút càng thêm cẩn thận nói:

“Thái Hậu triệu thế tử của Thuần Vương vào cung.”

“Thế tử của Thuần vương?”

Tiêu Hoài Húc suy nghĩ một chút, thần sắc vừa mới khôi phục lại có chút u ám. Thế tử Thuần Vương Tiêu Nhạc An năm nay mới chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, thế nhưng từ năm nó mới một tuổi đã được Thái Hậu phong tước cho làm thế tử, cùng với sự che chở tuyệt đối. Mặc kệ là cho Vương phi ca ca Dương Tố Thư mặt mũi, hoặc là vì bồi dưỡng Tiêu Nhạc An xưng đế, hai khả năng này Tiêu Hoài Húc đều cực kỳ căm hận.

Theo như nhận biết của hắn về Liễu Thanh Đường, Tiêu Hoài Húc liền cùng Vương thủ phụ thương lượng đối sách, đều cảm thấy Tiêu Nhạc An không thể giữ lại.

Chỉ là ở ngoài cung có Liễu quốc công trấn giữ, Tiêu Hoài Húc cùng Vương thủ phụ hành động không được thuận buồm. Tiêu Nhạc An ở tại Dương phủ cách Liễu phủ không xa, Liễu quốc công còn phái hộ vệ đến canh gác, muốn trà trộn vào Dương phủ so với người bình thường trà trộn vào cung khó khăn hơn nhiều. Hạ nhân Liễu phủ lại cực ít, đa phần là nô tài trung thành cưới vợ sinh con ở Liễu phủ, còn không chính là những cô nhi từng được Dương phủ cứu giúp, những người này cùng bên ngoài không dính dáng gì nhiều. Cưỡng ép dụ dỗ đều không có cách nào làm bọn họ lung lay, ngược lại có mấy lần cường ép không thành bị bại lộ mấy cơ sở ngầm. Cưỡng ép, dụ dỗ không được, Tiêu Hoài Húc không thể làm gì khác hơn là tạm thời ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ.

Cho tới bây giờ Liễu gia vẫn bảo hộ Tiêu Nhạc An cực kì tốt, hôm nay là lần đầu tiên rời khỏi Dương phủ, bây giờ không phải thời cơ thì lúc nào mới là thời cơ? Tiêu Hoài Húc nheo nheo con ngươi nói

“Đi Từ An Cung.”