Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 76




“Hoàng thượng, nếu Thái Hậu không trúng kế quay về ta nên làm cái gì bây giờ ? Như vậy những việc chúng ta làm đều thành vô dụng, hơn nữa ngày nào đó nàng bình yên trở về ắt sẽ tiến hành phản công, khi đó... “

“Bà ta nhất định sẽ quay về, cũng nhất định sẽ chết giữa đường.”

Tiêu Hoài Húc ngồi ở trên lầu các cao nhất, sắc mặt tái nhợt nhìn về phương xa, chắc chắn nói. Không ai hiểu Liễu Thanh Đường hơn hắn, nàng cho tới bây giờ đều rất cố chấp nếu cảm thấy những gì là đúng, cho dù là có sai lầm cũng sẽ không quay đầu.

Nếu là nam tử chỉ sợ rằng không làm nên chuyện gì, nhưng nàng là nữ tử lại là Thái Hậu nương nương quyền cao chức trọng, nhất định rất thuận buồm xuôi gió. Mấy năm nay Tiêu Hoài Húc trước sau vẫn không đoán được vì sao càng ngày nàng càng chán ghét hắn, nhưng hắn biết rõ nàng vẫn thế chưa từng thay đổi.

Mặc kệ là người thân, hay bằng hữu thân thiết, nàng đối với họ có một ham muốn bảo hộ trong tay quá mức, điều đó chưa từng thay đổi, hơn nữa mấy năm trở lại đây biểu hiện càng thêm rõ ràng cùng khẩn trương. Mà hắn chỉ cần nắm được điểm yếu này, nàng nhất định sẽ trở về.

Cho dù nàng thông minh hơn người, cho dù nàng tính toán tài giỏi như nào, trên đời này không có người nào thông minh có thể tiên đoán được trước mọi chuyện, cũng không có người nào không có điểm yếu, bình tĩnh đến mức không thể phạm sai lầm. Theo những gì hắn quan sát, với mức độ để ý của nàng với Liễu gia, Dương Tố Thư cùng Ngụy Chính, sau khi nghe hắn bịa đặt tình hình ở kinh thành, lại nhìn thấy bức thư Liễu Thanh Dong nói không cần trở về, trong lòng sẽ dao động, càng muốn trở về.

Đội quân kia quả thật có xuất thân từ binh lính, cùng với khí chất của binh lính Liễu gia cực kì giống nhau, hơn nữa nội gián của hắn bài bố ở Liễu gia cũng đánh tráo được bức thư tay của Liễu Thanh Dong, cũng đã đủ để sắp đặt một cái bẫy. Cần gì phải cân nhắc tính toán kĩ càng thêm nữa, thời điểm như này chỉ cần như vậy cũng đủ rồi. Tiêu Hoài Húc cực kì nắm chắc Liễu Thanh Đường bởi vì lo lắng mà trở về.

Hơn nữa nàng sẽ không nghe theo lời ngăn cản của bất kì người nào, chỉ cần để người hộ vệ kia ngăn cản một chút, Liễu Thanh Đường sẽ càng thêm kiên định trở về kinh thành.

Một khi nàng đã quyết đinh, chưa từng có người nào có thể cản, mặc kệ là Liễu quốc công năm đó, hay là... Tần Thúc hiện tại. Tiêu Hoài Húc cực kì rõ ràng điểm này.

Có lẽ Liễu Thanh Đường có thể cảm giác được có điều không thích hợp, nhưng như vậy thì sao nàng vẫn sẽ gấp gáp trở về, đơn giản bởi vì trong lòng nàng người quan trọng nhất cho tới bây giờ chưa bao giờ là bản thân, mà chính là người thân cùng bạn bè.

Cho dù biết là cái bẫy, nàng cũng sẽ gấp gáp trở về xác nhận bọn họ an toàn, không nhìn thấy tận mắt nàng tuyệt đối không yên lòng. Đây là Liễu Thanh Đường, là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa không nên xuất hiện ở địa phương ăn thịt người như trong cung điện này.

Lúc trước hắn vì sao bị người này hấp dẫn ánh mắt đây? Chính vì nàng đặc biệt, nàng khác những người ở trong cung này, giống như không có chuyện gì có thể tác động đến nàng. Mặc kệ chuyện gì phát sinh trong lòng nàng vẫn tồn tại thứ tình cảm quý giá đó, sẽ không vì địa vị mà làm những chuyện bất đắc dĩ, tổn thương người mình yêu thương nhất. Tiêu Hoài Húc thường tưởng tượng nếu là Liễu Thanh Đường, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Hắn muốn mình trở thành một người giống Liễu Thanh Đường, nhưng cuối cùng lại biến thành giống phụ thân mà mình chán ghét nhất, thật nực cười.

Tiêu Hoài Húc khẳng định Liễu Thanh Đường trở về là vì còn nguyên nhân khác, lúc này nàng tất nhiên sẽ cảm thấy hắn không có ý định giết nàng, cho nên sẽ nghĩ hắn muốn ra tay trước chiếm lợi thế, mặc kệ là hắn có âm mưu gì chờ nàng trở về nhất định có thể ổn định thế cục.

Đàng tiếc lần này nàng tính sai rồi, hắn không muốn chờ cũng không có sức đợi, hắn muốn giết nàng, Mặc kệ hậu quả giang sơn xã tắc gì đó, hắn chỉ muốn nàng chết.

Liễu Thanh Đường trở về sẽ chết trên đường ở dưới địa ngục chờ hắn. Tiêu Hoài Húc lần nữa tự nói với chính bản thân mình, trong lòng có chút vui sướng kì lạ sắc mặt mấy ngày này vốn buồn bực thế nhưng lại xuất hiện ý cười ôn hoà.

Vương thủ phụ đứng ở một bên bởi vì hắn cố ý sắp đặt giết chết Liễu Thanh Đường cảm thấy trong lòng không yên, lúc này nhìn thấy sắc mặt hắn càng nhăn nhó lợi hại hơn, rốt cuộc tiến lên gần từng bước hỏi.

“Vi thần cả gan xin hỏi nếu có tin Thái Hậu chết truyền về kinh thành, Hoàng thượng nên làm thế nào? Vi thần cũng có thời gian chuẩn bị trước cho tốt.”

“Trẫm đã sớm nói đến lúc đó sẽ cho ngươi biết, Vương thủ phụ ngươi đang nghi ngờ trẫm?”

Ngữ khí Tiêu Hoài Húc lạnh nhạt, khuôn mặt không có chút biểu tình cực kì tái nhợt, nói xong nhìn Vương thủ phụ quỳ xuống, lại cảm thấy có chút bực bội phất tay nói:

“Ngươi đi xuống đi, chờ có tin tức lại đến bẩm báo.”

“Dạ…”

Vương thủ phụ mấp máy môi, cuối cùng vẫn thở dài lùi từng bước đi ra cửa. Chờ đến khi ra khỏi cửa, nỗi lo lắng giữa hai hàng chân mày của Vương thủ phụ không thể che lấp, hơi quay đầu nhìn về cánh cửa, lại cúi đầu thở dài.

Hắn vẫn nghĩ sứ mạng của mình là chèn ép ngoại thích, thay thế tiên hoàng giúp đỡ Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, vì hắn ổn định triều đình, bảo vệ huyết mạch chính thống. Làm một người bề tôi đọc sách thánh hiền, hắn làm sao có thể mở mắt nhìn Thái Hậu là phận nữ nhi lại cầm giữ triều chính.

Mặc dù có đôi khi Vương thủ phụ không thể không thừa nhận, nếu Thái Hậu là một nam tử sẽ là một thế hệ minh quân, nhưng nàng sinh ra lại là nữ, cũng không phải huyết mạch hoàng thất, như vậy danh bất chính ngôn bất thuận, làm sao có thể thu phục bá tánh bình dân. Hắn vẫn cảm thấy điều mình đang làm mới là đúng, nhưng mà nay hắn bỗng nhiên hoài nghi mình bảo hộ huyết mạch duy nhất của hoàng thất có phải là đúng không.

Vài năm trước hắn cảm thấy Hoàng đế tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng là đứa nhỏ có khả năng, theo thời gian dưới sự phụ tá của hắn, nhất định có thể trở thành một người có đầy đủ tư cách của một bậc đế vương. Sau đó trong lúc vô tình hắn phát hiện Hoàng đế đối với Thái Hậu có tình cảm không hợp với luân lý đời thường, lúc đó hắn càng thêm kiên định Thái Hậu người này nhất định muốn nhiễu loạn triều cương, ngày sau nhất định phải đem nàng cùng Liễu gia diệt trừ.

Nhưng cho đến gần đây nhất, Vương thủ phụ mới phát hiện, chính bản thân mình dường như không nhìn thấu được người mà mình quyết tâm một lòng phụ tá lên ngôi đế vương. Hắn đối với triều đình với dân chúng không thèm để ý, làm cho Vương thủ phụ cảm thấy kinh hãi một Hoàng đế không quan tâm đến thiên hạ, bá tánh bình dân, hắn có thể trở thành một Hoàng đế tốt được không. Tiêu Hoài Húc thật sự là người xứng đáng để hắn bảo hộ không?

Lúc này hắn mới nhìn rõ Hoàng đế người này lạnh lùng cùng điên cuồng, nhưng cũng đã quá muộn đến bây giờ hắn đã không còn đường lui, hiện tại hắn chỉ mong sau khi Liễu Thanh Đường chết đi, Hoàng đế có thể trở lại là một con người thông minh trí tuệ lúc trước. Nhưng bỗng nhiên Vương thủ phụ nhớ đến lời đại phu nói Hoàng đế sống không quá ba năm, bước chân chợt dừng lại khuôn mặt mờ mịt cũng biến mất. Hình như mặc kệ làm như nào sự thật vẫn không thay đổi, chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi sao?

Thân hình có chút lung lay tự hỏi chính mình, ta sai lầm rồi sao?

Không, ta không sai bảo hộ huyết mạch là chuyện đúng đắn, để một nữ nhân ở trên triều đình khoa chân múa tay, mới là chuyện khiến cho Nam triều đi đến bước diệt vong. Mà giờ phút này Hoàng đế chỉ là nhất thời bị Liễu Thanh Đường mê hoặc, chờ nàng chết đi Hoàng đế nhất định sẽ đem ánh mắt hướng về triều đình, mới điều dưỡng thân mình thật tốt, lúc đó hết thảy đều thuận lợi. Cuối cùng hắn thuyết phục chính mình, thẳng lưng tiêu sái bước ra khỏi cung.

Đứng ở trên Chung Tuế Các cao cao tại thượng nhìn xuống toàn bộ hoàng cung Tiêu Hoài Húc nhìn thấy được vị Vương thủ phụ trung thành tận tâm đi xa, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Chờ khi có tin Liễu Thanh Đường làm sao ăn nói? Hắn căn bản không nghĩ đến loại chuyện này, tốt nhất bởi vì sự kiện này làm cho cả Nam Triều rung chuyển, sau đó diệt vong hoặc là hỗn loạn nổi dậy, như thế mới là hay nhất.

Vì sao phải làm một Hoàng đế tốt, yêu dân như con cho tới bây giờ hắn chưa từng có ý tưởng này trong đầu, hắn ghét nhất chính là giang sơn Nam triều này, hàng ngàn hàng vạn con dân này. Những... con người tầm thường cái gì cũng không biết, không có năng lực đấu tranh yếu hèn như con kiến hôi, thật là đáng hận. Bọn họ là cái gì mà muốn hắn bảo hộ họ, quan tâm họ mà không được làm những việc mà bản thân mình muốn.

Không thích cái gì thì hủy diệt là tốt nhất. Hắn ở nơi này chờ tin báo Liễu Thanh Đường chết, sau đó ngồi chờ nhìn kinh thành dấy lên phong ba, đánh tan cái thiên hạ thái bình này, đến lúc đó quả thật là cực kì sung sướng. Làm gì còn áp lực lên bản thân, như vậy cũng tốt lắm, hắn không chiếm được thì người khác cũng không thể chiếm được.

Lúc này Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc một thân chật vật chạy trốn ở giữa hai mỏm núi đá. Dưới sự bảo vệ của mấy vị hộ vệ còn lại, rất nhanh bị nhóm người tự nhận là thân vệ Liễu gia bức đến con đường cùng. Cuối cùng mắt thấy bọn họ giết chết vài người hộ vệ sắp sửa xuống tay với bọn họ, Tần Thúc quyết định thật nhanh ôm Liễu Thanh Đường lăn xuống vách núi.

Ngọn núi này hơi nghiêng, mặc dù có độ dốc thế nhưng mặt đất trải đầy đá nhọn, lại vô cùng cao, những người đó hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thúc không hề nghĩ ngợi đem Liễu Thanh Đường ôm vào trong ngực lăn xuống vách núi.

Dù sao bọn họ vẫn còn yêu tính mạng của mình lắm, không ai dám giống như Tần Thúc không muốn sống chỉ có thể tìm đường đi xuống truy sát họ sau, cứ như vậy Tần Thúc cùng Liễu Thanh Đường lăn một mạch xuống chân núi, những người còn lại tìm đường xuống, liền cho hai người bọn Tần Thúc có thời gian chạy trốn.

Nhưng mà tình huống của hai người bọn họ cũng cực kì không tốt, Liễu Thanh Dường thì hoàn hảo vì được Tần Thúc bảo hộ chặt chẽ, căn bản không bị thương tổn gì. Tần Thúc lại không giống vậy, dọc đường lăn xuống vì không muốn Liễu Thanh Đường bị thương, tất cả những gì gây sát thương hắn đều cắn răng dùng thân mình chịu đựng, chờ đến khi lăn xuống chân núi hai cánh tay hắn bị đá tảng cắt rách máu tươi chảy ròng ròng, càng không tốt chính là vì trên đường tránh né một tảng đá to hắn dùng chân ghìm lại một chút, dưới tình huống đó chân phải hắn tựa hồ bị chặt đứt, động đậy một chút liền cảm thấy đau buốt.

Còn lưng bị tảng đá bén nhọn cào rách, cho dù Tần Thúc không nhìn thấy, thông qua cảm giác đau đớn truyền đến từ sau lưng, có thể cảm giác được vết thương có bao nhiêu nặng nề. Không chỉ đau đầu hoa mắt, ngay cả ngực cũng cảm thấy đau đớn kích liệt.

Từ trên đó ngã xuống dưới này , không chết xem như là mạng lớn , huống chi trong quá trình lăn xuống Tần Thúc đem chính mình làm đệm thịt cho Liễu Thanh Đường, có vài lần tình huống nguy hiểm đều thay nàng đỡ, vết thương làm sao có khả năng không nặng.

Người bình thường bị thương nặng như vậy làm sao có khả năng động đậy, nhưng Tần Thúc dựa vào chấp niệm của bản thân gượng dậy, trước tiên nhìn về phía Liễu Thanh Đường kiểm tra nàng có bị thương hay không. May mắn tình huống của nàng so với hắn tốt hơn nhiều lắm, ít nhất có thể đi dù có như nào đi nữa nàng vẫn có nhiều hơn một phần cơ hội sống, Tần Thúc gần như là lập tức vui mừng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lưng Liễu Thanh Đường cũng bị đá làm bị thương, nhưng nghe Tần Thúc hỏi nàng có sao không chỉ lắc đầu nói mình không sao, lật người đứng dậy xem xét thương thế của Tần Thúc.

Nàng làm sao không biết Tần Thúc vì bảo vệ nàng đã thay nàng cản bao nhiêu thương tích, ở trong lòng hắn nghe âm thanh đá dội vào lưng hắn huỳnh huỵch, còn có tiếng Tần Thúc không nhịn được rên lên, nàng lo lắng muốn điên lên được.

Tần Thúc giơ tay ngăn cản động tác của nàng, nhìn thoáng qua về phía đám người bắt đầu men theo tảng đá đi xuống, rất nhanh nói:

“Thanh Đường, nàng mau chạy vào trong rừng có thể kéo dài lúc nào tốt lúc đấy.”

Liễu Thanh Đường ngẩn ra, không nói một lời cúi người dìu hắn:

“Ngươi nói sai rồi, là chúng ta cùng nhau trốn vào trong rừng.”

Giờ phút này Tần Thúc biết được tình huống của bản thân mình không ổn chút nào, không thể kéo dài thời gian của nàng, hoặc liên lụy nàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nàng kiên định biết được nàng sẽ không bỏ mặc một mình hắn ở đây, lập tức trong lòng là bất đắc dĩ cùng nhu tình tầng tầng lớp lớp.

Không hề lãng phí thời gian vào loại sự tình tranh chấp này, Tần Thúc cắn răng chịu đựng đau đớn cả người liều mạng đứng lên, được Liễu Thanh Đường dìu đỡ nghiêng ngả lảo đảo tiến vào rừng.