Lola Chạy Trốn

Chương 14




Nhịp điệu mạnh mẽ của nhạc Rock and Roll rót khắp quán Foggy Bottom, đập thùm thụp vào tường, và nện như nhịp tim khắp đế đôi dép sandal da rắn màu oải hương của Lola. Không khí bên trong quầy bar kiểu Alexandria dày đặc khói thuốc và mùi bia. Trong phòng sau, ánh đèn phía trên bàn bi-da rọi xuống mặt bàn xanh như một lều ánh sáng khi Lola từ từ cúi người xuống và móc một ngón tay qua đầu gậy đánh bi-da. Cô liếc nhìn người đàn ông ở đầu đối diện, đang ngập trong khói thuốc và bóng tối, ánh sáng tắm cả nửa người dưới của anh. Tay anh khoanh lại ngang ngực chiếc áo polo màu xanh biển, cơ bắp căng lên. Anh cầm gậy bi-da trong một tay. Ánh đèn chỉ mang đến vừa đủ ánh sáng để thấy được hàng lông mày của anh tr xuống cau có trên đôi mắt xanh.

Lola cắn khóe miệng khi cảm giác nhộn nhạo xốn xang khắp dạ dày cô. Cô ngắm đường đánh của mình và cố không nghĩ đến những gì cô và Max đã lên kế hoạch cho lát nữa. Mặc dù cô sẽ r t thích được hạ gục Sam với một khẩu súng điện, điều cuối cùng cô muốn hoặc cần là bị tóm đang đột nhập vào nhà hắn. Các dây thần kinh của cô căng thẳng, và tâm trạng u ám của Max làm mọi thứ càng tệ hơn.

“Bóng sáu vào lỗ trong góc,” cô nói, mặc dù cô ngờ rằng cũng chẳng ai nghe được hết. Các quả bóng đập vào nhau, và quả sáu lăn gọn gẽ vào lỗ cạnh đùi phải của Max. Lola nhỏm dậy, bĩu môi như thể cô đang làm dáng cho một quảng cáo son môi, và thổi đầu gậy đánh bi-da của mình. Đúng như dự đoán của cô, nét cau có của Max trở nên dữ dằn hơn chút ít. Cô nhặt phấn của mình lên và di chuyển về phía anh, vỏ đậu phộng kêu răng rắc dưới gót giày mười phân của cô. “Em đã bảo anh rằng em là cá mập mà,” cô nói khi đến đứng cạnh anh. “Nên trả hết nợ luôn đi.”

“Em cần phải dừng ngay việc cúi người trên bàn như thế lại,” anh nói vừa đủ to để cô nghe được. “Tất cả mọi người đang chằm chằm nhìn em kìa.”

“Em tưởng đó là kế hoạch hoạt động của chúng ta,” cô nhắc anh nhớ. “Thu hút sự chú ý. Giấu mình trong ánh sáng. Nhớchưa?”

“Chúng ta chưa bao giờ thảo luận chuyện em phô trương ngực và mông của mình hết.”

Lola liếc xuống người mình. Nhìn chiếc áo quây màu tím sậm chỉ lộ ra một ít khe ngực và thấp thoáng trên rốn và cạp váy ngắn họa tiết da rắn của cô. Dưới váy cô mặc một chiếc quần lọt khe màu tím để không lộ viền quần, và dưới áo quây, áo coóc-xê màu tím giữ cho ngực cô đúng tư thế, nhưng đường viền vẫn chọc vào xương sườn cô. Cô vẫn chưa tạo ra được một chiếc áo coóc-xê hoàn toàn dễ chịu. “Anh đã nói em phải đảm bảo cho người ta chú ý đến em. Em nghĩ họ có chú ý đấy.”

“Em đáng lẽ phải đến và hất tóc như những người mẫu thời trang khác.” Anh quay sang cô và thở ra một hơi cáu tiết. “Và còn nữa đấy. Mái tóc kia là sao? Trông như thể em vừa vậy?”

Cô mỉm cười và cào tay qua những lọn tóc loăn xoăn mà cô đã chia lọn bằng sáp. “Em tưởng đấy chính là điểm quan trọng. Làm mọi người tin rằng chúng ta ở cùng nhau. Em là người duy nhất ở đây còn nhớ kế hoạch sao?”

“Không, anh nhớ. Anh chỉ không có ý niệm rằng em lại xuống khỏi máy bay chẳng mặc gì ngoài một lớp da rắn nhỏ xíu.”

“Nó là hàng Dolce & Gabbana đấy.”

“Trông như một con rắn tím quấn quanh mông em ấy.” Anh lắc đầu. “Anh đáng lẽ không bao giờ nên cho em ra khỏi xe khi ăn mặc như thế.”

“Max,” cô thở dài, giờ cũng tức điên như anh, “anh không thể bảo em phải mặc gì. Nên đừng bao giờ cố thử.”

Anh liếc qua người cô về hướng quầy bar. “Anh sẽ phải đập bể vài cái đầu trước khi chúng ta ra khỏi đây tối nay mất, và anh thực sự không trông mong điều đó lắm đâu.”

Lola nhòm qua vai nhìn khoảng không gian tối đen. Nhìn biển hiệu Miller sáng rực và dải đèn hình quả ớt nhấp nháy treo dọc khung gương lớn sau quầy bar. Phải, mọi người đang nhìn, nhưng không một ai trông có vẻ sẽ tới gần hai bọn họ hết. Không khi mà Max đang trừng mắt như chỉ chực đánh nhau vậy.

Khi cô và Max mới bước vào quầy bar, có vài người đàn ông đã hét lên chào mừng, nhưng anh lờ tịt họ đi. “Anh bảo em những người đó là bạn anh mà.”

“Phải. Anh đã lấy bằng BUD/S của mình với vài người trong số đó. Cái người đang ngồi trên ghế mặc một cái áo phông có chữ CHÓ HƯ là Scooter McLafferty. Cậu ta là bạn bơi của anh, và là một người hâm mộ cuồng nhiệt đối với những ngày tháng làm cho tờ Sports Illustrated của em. Anh chắc chắn cậu ta sẽ rất thích được gặp em.”

“Chậc, vậy anh sẽ giới thiệu em với anh ấ

“Khỉ thật, không. Nhạc to quá.”

Lola đảo mắt lên trần nhà và quay sự chú ý về với bàn bi-da. Nhạc không hề quá to. Max chỉ đang tỏ ra ngang ngược mà thôi. “Bóng năm vào lỗ bên,” cô nói, và ngắm đường đánh. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng nó chỉ làm dịu các dây thần kinh của cô đi được chút ít. Ở quá gần Max, nghe tiếng gầm gừ u ám của anh, nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt xanh dương của anh cau có với cô, cộng thêm suy tư về những gì họ đã lên kế hoạch làm tối nay, làm cô đỏ bừng, bồn chồn, và bất ổn cùng một lúc.

“Vì tình yêu với Chúa,” anh chửi thề.

Lola nhảy dựng lên và đánh trượt. “Anh đáng lẽ không được nói khi có người đang nhắm đánh chứ,” cô nói khi nhỏm dậy. “Kế hoạch này sẽ không có hiệu quả đâu. Mọi người sẽ nghĩ chúng ta ghét nhau, và khi đến lúc phải đi, họ sẽ không bao giờ tin được rằng chúng ta sắp rời đi vì không thể rời tay khỏi người nhau.” Cô chĩa một ngón tay vào ngực anh. “Và tất cả là lỗi của anh. Đồ khốn!”

Max nắm lấy cổ tay cô và đưa gan bàn tay cô lên miệng anh. “Em đẹp đến mức làm anh phát điên.”

Được rồi, vậy thì có lẽ anh không phải một tên khốn. “Giờ thì tất cả mọi người sẽ nghĩ anh bị tâm thần phân liệt.”

Anh lắc đầu và môi anh lướt nhẹ qua mạch của cô. “Màn cãi vặt của những cặp đôi ấy mà.”

Những cơn râm ran ấm áp nhảy nhót khắp cánh tay cô. “Chúng ta không phải cặp đôi.”

Anh kéo cô về phía trước và quấn tay cô quanh cổ anh. “Chưa thôi,” anh nói với một nụ cười bất chợt đầy nhục cảm, xác thịt, và nam tính đến mức nó vặn chặt tim cô và đẩy nhanh mạch đập. “Nhưng chúng ta có thể nếu em thực sự tử tế và nói ngôn ngữ cực kỳ hư hỏng với anh.”

Điều đó sẽ không xảy ra. Cô không nói ngôn ngữ hư hỏng, ít nhất cô cũng không nghĩ thế, và nếu họ có bao giờ làm tình thêm lần nữa, điều mà cô cũng không chắc là một ý kiến hay, thì anh sẽ phải có động thái trước. Một việc mà anh thậm chí còn không thèm làm từ khi họ rời khỏi đảo. “Max, em không nói ngôn ngữ hư hỏng đâu,” cô bảo anh.

“Có mà.”

“Không, em được dạy dỗ để tin rằng một quý cô không bao giờ dùng từ thô tục.”

Anh bật cười và tóm lấy gậy bi-da của mình. “Chậc, cưng à, anh nhớ rất rõ một lần em đã quên.”

Tay cô rơi thõng xuống, và cô quan sát anh di chuyển tới mép bàn và ngắm đường đánh của mình. Anh hẳn đang nói về lần họ làm tình. Cô không nhớ đã dùng từ tục tĩu, nhưng cô cho là điều đó hoàn toàn có thể, khi mà cô đã quá sợ hãi và không còn là chính mình nữa. Và nếu cô hoàn toàn trung thực, đêm đó Max đã nướng cô trên lửa. Giờ đây chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô cảm thấy sẵn sàng cháy rực.

Max chỉ về cái lỗ cạnh mông trái của Lola, rồi ngắm bắn. Bóng mười một lăn gọn ghẽ vào lỗ và anh ngước lên nhìn cô. Khi anh ngắm cú tiếp theo, một nụ cười uốn cong miệng anh và đôi mắt màu xanh dương của anh rực sáng mong mỏi đánh bại cô.

Lola không thể để chuyện đó xảy ra. Nếu có một người có tính ganh đua hơn Max, thì đó là Lola. Cô ép hai lòng bàn tay trên mép bàn và nhìn qua chỗ anh. Quay lại những ngày làm người mẫu, khi cô cần phải quyến rũ từ những trang báo phẳng, cô đã dùng đến những mánh khóe nhất định. Một trong số chúng là nghĩ đến người tình tuyệt vời nhất mà cô từng có. Giờ đây, nhiều năm sau, mánh khóe cũ của cô lại quay lại với cô. Cũng giống như lái xe đạp vậy, nhưng cô không phải ngẫm nghĩ nhiều để tìm ra một ứng cử viên. Anh đang nhìn thẳng lại cô. Cô nghĩ về tay mình trên cơ thể trần trụi của anh, chạm khắp người anh, các ngón tay cô cảm nhận những chất liệu da thịt khác nhau của anh. Cô liếm môi và miệng cô hé ra hít vào một hơi nhẹ nhàng. Mi mắt cô khép hờ và Max đánh trượt.

Anh đi về phía cô và cô thẳng người dậy. “Đánh đẹp đấy, anh chàng Texas,” cô nói.

“Anh hơi phân tâm chút xíu bởi khe ngực của em và cái vẻ hãy chiếm em ngay trên cái bàn này đi mà em trao cho anh.”

Cô bật cười và không thèm phủ nhận. “Nó đã có tác dụng.”

“Ừ, quá tệ là anh không có bất kỳ cái gì có hiệu quả tốt như thế lên em hết.”

Anh chẳng biết được đâu. Chỉ nghĩ đến anh thôi cũng làm cô đỏ bừng rồi. “Max, em xin lỗi đã gọi anh là đồ khốn.”

“Đừng lo đến nó.” Anh lướt lòng bàn tay ngang vai cô tới gáy cô. “Anh đúng là một thằng khốn mà.”

“Đúng rồi, nhưng em đáng lẽ không nên nói từ đó. Em chỉ quá hồi hộp mà thôi.”

“Về chuyện lát nữa à?”

“Vâng.”

“Vẫn chưa quá muộn để hủy đâu.”

“Không. Em muốn làm việc đó. Em cần phải làm.”

“Anh sẽ chăm sóc em mà.” Anh tựa gậy bi-da của mình vào bàn và kéo cô lại gần hơn. “Sẽ chẳng có chuyện gì xảy rahết.”

Cô tin anh. Anh có một cách khiến cô cảm thấy như là anh có thể bảo vệ cô khỏi bất kỳ chuyện gì. Như thể bởi kích cỡ áp đảo và sức mạnh ý chí của anh, anh có thể đảm bảo rằng sẽ chẳng có gì tồi tệ xảy ra với cô hết. Trong quá khứ, những người đàn ông từng muốn bảo vệ cô đều phạm phải cùng một sai lầm là nghĩ cô quá ngu ngốc để tự chăm sóc bản thân. Không phải Max. Anh thực lòng lắng nghe những gì cô nói ra. Trong quá trình lập kế hoạch hoạt động tối nay, anh đã lắng nghe các ý kiến và đề xuất của cô, thậm chí khi anh quyết định làm ngược hẳn lại. Anh có lắng nghe cô, và cô sợ rằng mình đang tuyệt vọng rơi vào tình yêu với anh mất rồi, và tuyệt đối chẳng có gì cô có thể làm để ngăn nó lại. Cũng giống như đi xuống một đường trượt tối om vậy. Chẳng có gì mà bấu vào để dừng mình lại, và cô cũng không biết cái gì đang đợi cô đáy.

Không, sai rồi. Cô có biết. Là nỗi đau, bởi vì cô không thể sống giống anh hoặc đề nghị anh thay đổi vì cô. Cô nhìn vào mắt anh, giờ đã quá thân quen với cô. “Em ghét bị sợ hãi, Max,” cô thú nhận, mặc dù vào lúc này cô không biết mình sợ gì hơn: bị bắt khi đang đột nhập vào nhà Sam hay rơi vào tình yêu với Max.

Một bên khóe miệng anh kéo lên thành vẻ nhăn nhó chế giễu. “Cưng tội nghiệp, để anh cho em một thứ khác để chiếm cứ lấy cái đầu lộng lẫy kia nhé,” anh nói, và hạ miệng xuống miệng cô. Một bàn tay anh trượt tới sau lưng cô, tay kia tới sau đầu cô. Các ngón tay anh lồng vào trong tóc cô, và ôm cô ép vào cơ thể rắn chắc của mình.

Rồi, ngay đó trong phòng chơi bi-da phía sau quán Foggy Bottom, ánh đèn rọi lên nửa dưới bọn họ, Max Zamora làm tình với miệng cô. Anh hôn cô như là anh không thể có đủ. Như thể anh sẽ ăn tươi cô nếu cô cho phép anh. Và cô cho phép anh thật. Cô để anh ôm lấy mông cô trong bàn tay to của anh, và cô nghiêng đầu sang một bên và mút lưỡi anh vào miệng cô. Một tiếng rên thấp vang lên sâu trong họng anh và gậy bi-da của cô rơi xuống sàn. Cô rê tay khắp người anh đến hết những nơi cô có thể với tới, khắp cơ bắp ở tay, vai, và lưng anh. Anh là sự mạnh mẽ rắn chắc và đam mê sắc cạnh bọc quanh một trái tim ngọt ngào được giấu kỹ, thứ đã làm anh cứu những chú chó mà anh không hề thích và quấn những bông hoa tim tím quanh mắt cá chân cô. Sự kết hợp ấy vừa say đắm vừa không thể cưỡng lại, cô cảm thấy mình đã trượt xuống sâu hơn trong đường hầm cho tới tận sát bờ miệng rồi.

Tiếng chuông trên đồng hồ của Max kêu lên cạnh tai cô và anh lùi ra, môi anh ẩm ướt, mắt anh nặng trĩu. “Đến lúc đi làm việc rồi.”

Miệng cô có cảm giác sưng phồng. Dục vọng đập nặng nề giữa hai đùi cô và đầu gối cô thật yếu ớt.

“Em sẵn sàng chưa?”

Cô đã sẵn sàng đột nhập vào nhà Sam chưa ư? Chưa đâu, nhưng chỉ có một câu trả lời được đưa ra. “Rồi, Max ạ.”

Trong chuyến lái xe dài bốn mươi phút tới Baltimore, Lola trườn vào trong ghế sau xe Jeep của Max và mở vali của cô ra. Cô thay sang quần jean đen, áo cổ lọ, và đôi giày ống cao đến mắt cá chân hiệu Jimmy Choo màu đen mà cô đã mua chỉ cho dịp này. Max đổi đài radio sang một kênh hoài niệm, và bài “Sympathy for the Devil” tràn ngập trong xe. Khi họ phóng lên phía bắc trên đường Cao tốc 95, Mick Jagger hát vang, “Rất vui được gặp em... hy vọng em sẽ nắm được tên tôi,” và Lola đẩy một cái mũ đi trượt tuyết đen xì lên đầu và che lấy tóc cô.

Cô liếc ra phía trước, nhìn vào gương chiếu hậu và bóng đen tối om phủ lên mặt Max. Ngay giây phút họ rời khỏi quán Foggy Bottom, có vẻ như anh đã tắt đi thứ gì đó bên trong bản thân anh. Động chạm của anh trở nên lạnh lùng. Tông giọng anh, hoàn toàn lạnh nhạt. Lola thì không may mắn đến thế. Anh vẫn oanh tạc các giác quan của cô. Mùi hương của anh lấp đầy xe, trượt vào phổi cô và sưởi ấm ngực cô. Cố hết mức có thể, cô gạt bỏ sang bên những cảm xúc và dục vọng, nỗi sợ về buổi tối nay và tương lai với Max, rồi tập trung vào kế hoạch của họ.

Cô trèo lên ghế trước và đóng dây an toàn qua bụng. Cô có thể trở nên chuyên nghiệp. Như Max đã bảo cô cái đêm anh đồng ý giúp cô, không được phép thất bại. Cô sẽ không đẩy anh xuống.

“Kia có phải là gót giày của em không?” anh hỏi khi họ rẽ vào đường nhánh và hướng ra ngoại ô.

“Vâng, nhưng chỉ có chín phân thôi.”

Ánh sáng vàng từ bảng đồng hồ rọi lên ngực và họng anh. Anh nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, và cô cho tốt nhất là không nên bảo anh dịch ra.

“Anh đã bảo em đi giày mà không để lại dấu chân rõ ràng mà,” cô nhắc nhở anh.

“Anh cũng đã bảo em đi giày mà em chạy được.”

“Em có thể chạy trong đôi giày này mà.”

Anh thốt ra một tiếng chế giễu thô lỗ và không ai trong hai người nói gì cho tới khi anh tấp chiếc Jeep vào lề đường và đỗlại

“Nhà của Sam cách đây một dãy dưới kia. Tất cả khu nhà dọc con phố này đều giáp với rừng cây,” Max nói, và nhìn sang Lola. Trong không gian tối om bên trong, anh chỉ có thể phác ra hình dạng mắt và mặt cô. “Chúng ta sẽ vào trong từ phía sau.” Anh với ra sau ghế thò tay xuống sàn và tóm lấy ba lô của anh. “Ở ngay sau anh, y như em đã làm trên đảo nhé. Không trò chuyện cho tới khi chúng ta đã vào trong.” Anh rút chìa khóa ra khỏi ổ và tắt đèn bên trong đi. “Khi chúng ta đã đến ngôi nhà ấy, anh sẽ cắt điện của hệ thống báo động. Nó cũng sẽ cắt hết điện cho toàn ngôi nhà.”

“Không có điện sao anh xóa được ổ cứng trên máy của Sam?”

“Hắn ta có pin dự trữ chắc sẽ chạy tiếp được khoảng nửa giờ. Chúng ta sẽ vào và ra trong phân nửa thời lượng ấy thôi.”

“Sao anh biết được tất cả chuyện này? Anh đã vào trong ngôi nhà của hắn rồi à?”

“Tất nhiên rồi. Anh không làm việc một cách mù mờ đâu.” Anh mở cửa ra và đóng nó lại sau lưng không một tiếng động. Lola chạm mặt anh ngay bánh xe trước, và họ cùng nhau di chuyển khỏi lề đường. Trong vài giây, họ đã khuất hẳn trong những cây gỗ xum xuê của rừng Maryland.

Mắt của Max mất vài giây để hoàn toàn điều chỉnh với bóng tối dày đặc quanh anh. Lola vấp hai lần, rồi cô luồn tay vào túi quần sau của chiếc Levi’s của anh. Hơi ấm từ sự động chạm của cô quét khắp lưng anh và lan lửa tới tận háng anh. Anh tự hỏi cô có biết mình đang làm gì với anh không. Cô có biết được sự tra tấn mà cô đẩy anh qua hay không. Nếu cô biết rằng hình ảnh cô ở sân bay lúc trước, đang đi xuống thang về phía anh, gần như đã làm anh khuỵu gối, nài nỉ cô hãy để anh yêu cô.

Anh với tay ra sau và cầm tay cô ra khỏi túi quần anh. Anh ôm tay cô trong tay anh và hơi siết nhẹ. Bỏ tay cô khỏi quần anh chỉ là thêm một bước anh sẽ làm đêm nay để bỏ cô ra khỏi đời anh. Không tra tấn thêm nữa. Không ghen tuông thêm nữa, vậy mà viễn cảnh một cuộc sống không tra tấn và ghen tuông chẳng mang lại cho anh chút thoải mái nào.

Chưa đầy năm phút rời khỏi xe, Max và Lola đã ở trong sân sau nhà Sam. Họ cùng đeo găng tay da vào, rồi kiểm tra gara để bảo đảm xe hắn đã đi. Gara trống không và họ đi tới phần tối nhất của ngôi nhà và núp mình cạnh một cửa sổ tầng hầm. Max lấy một chiếc kìm cắt dây điện ra khỏi ba lô của anh và cắt phụt điện. Ánh sáng từ nơi anh biết là nhà bếp tắt ngóm, và anh nhét lưỡi dao K-Bar của mình giữa khung cửa sổ và rạch mở ổ khóa.

Cửa sổ mở ra không một tiếng động, và Max vào trước. Anh giúp Lola đi qua, rồi anh cầm bàn tay đeo găng của cô trong tay anh. Hai người họ di chuyển qua căn hầm tối mịt rồi lên cầu thang tới phòng bếp. Ánh trăng tràn qua cửa sau khi anh dẫn cô tới căn phòng dưới hành lang.

“Đóng rèm vào,” anh thì thầm, và đi tới cái bàn kê cạnh một bức tường. Tiếng máy tính rì rầm tràn ngập không gian dày đặc và nguồn điện dự phòng nhấp nháy dưới bàn. Khi Lola đã làm như anh bảo, anh kéo đèn pin ra từ ba lô và ngồi xuống. Anh nhét đuôi đèn vào giữa hai răng, chiếu ánh sáng lên bàn phím, và nhét một cái đĩa vào ổ A.

“Max,” Lola thì thầm khi cô quỳ xuống cạnh anh. Cô đặt tay lên đùi anh và gần gũi đến nỗi, hơi thở của cô chạm vào má anh. “Cái gì thế?”

Trước lệnh DOS, anh gõ xóa sạch d:, ấn nút nhập, rồi lấy đèn pin ra khỏi mồm. “Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của hôn phu cũ của em. Một quả bom nguyên tử. Đây là phần mềm mà Cục phòng vệ quốc gia dùng để xóa dữ liệu khỏi ổ cứng của họ. Hoặc, không thì, ổ cứng của bất kỳ chính phủ, tổ chức khủng bố, hoặc một tên độc tài đê tiện nào đó.” Anh lục tìm trong ba lô và rút ra một cái đèn pin nhỏ. “Nhìn xung quanh tìm mấy bức hình gốc và âm bản đi. Lúc anh ở đây đêm hôm nọ anh không thấy mấy bức hình đó. Có lẽ em sẽ may mắn hơn,” anh nói khi đưa cô cây đèn. Anh khá tin chắc rằng Lola cũng sẽ không tìm thấy chúng, bởi vì Max chắc chắn rằng chúng đang an toàn trong tủ sắt. “Và đưa anh bất kỳ một chiếc đĩa sao lưu dữ liệu nào mà em có thể tìm thấy.”

Trong lúc Lola kiểm tra ngăn kéo đựng đồ, Max xóa tất cả mọi thứ trong những ổ đĩa còn lại. Khi anh kiểm tra lại mỗi đợt quét, và viết đè lên chúng hoàn toàn để không có gì còn sót có thể hồi phục lại được, anh quan sát đường nét của cô và không thể quyết định được thứ gì gợi cảm hơn, bộ da rắn mà cô mặc lúc trước hay cái áo cổ lọ và quần jean đen của cô.

“Em chẳng tìm thấy gì ngoài hộp đĩa này,” Lola nói khi cô đến đứng cạnh ghế anh.

“Cho chúng vào ba lô, rồi ra ngoài hành lang đi,” anh bảo cô khi anh bỏ đĩa xóa dữ liệu ra khỏi ổ A.

“Để làm gì?”

“Bởi vì anh sắp cho nổ tung ổ khóa két an toàn.” Anh nhỏm dậy và cô nắm lấy tay anh.

“Em muốn ở đây cùng anh.”

“Lola, làm ơn đi ra hành lang đi. Anh sẽ ra cùng em ngay thôi.” Anh nghĩ cô có thể sẽ tranh luận, nhưng cuối cùng cô quay người và tiếng đôi giày ống của cô gõ cộc cộc vang vọng khắp các bức tường khi cô rời phòng. Max nắm lấy ba lô và di chuyển tới chỗ tủ an toàn. Anh giật mở cánh cửa và chiếu đèn lên két an toàn cao sáu mươi centimet đúng tiêu chuẩn. Thứ này nặng khoảng một trăm hai lăm cân và có một ổ khóa kết nối xoàng xĩnh.

Nếu Max có nhiều thời gian, anh sẽ dò bằng một thiết bị nghe điện tử khi ổ khóa từng nút từng nút rơi vào vị trí. Nhưng anh không có nhiều thời gian, và anh cẩn thận rải một đường bột nổ khắp chu vi ổ khóa. Chất bột dính rỉ ra sau mặt khóa và anh nhét một nắm thuốc nổ Semtex cỡ nửa viên kẹo cao su vào dưới số sáu. Rồi anh gài một thiết bị nổ mười giây vào quả bom nhựa dẻo và quăng mạnh mình ra hành lang. Vụ nổ lớn hơn anh thích, nhưng anh ngờ rằng hàng xóm cũng chẳng nghe thấy gì.

“Đến đây,” anh nói với Lola, và không đợi cho khói tan hết đã đi vào phòng. Ổ khóa đã bị thổi tung, và cửa dễ dàng mở ra. Max chiếu đèn vào hàng chồng tiền mặt, hàng hộp đĩa, và vài tài liệu bừa bộn. Một lần nữa anh lại cắm đèn pin vào giữa hai răng, rồi xào qua tập tài liệu. “Trúng rồi,” anh nói quanh cái đèn pin, và đưa Lola một tập ảnh, đi kèm âm bản.

“Cảm ơn Chúa,” cô thì thầm.

“Max,” anh nhắc nhở cô khi anh nhét tất cả mọi thứ từ két an toàn vào ba lô.

“Gì cơ?”

Anh bỏ đèn pin ra khỏi mồm và nhỏm dậy. “Cảm ơn Max.”

“Phải, cảm ơn anh, Max.”

Anh nhét những bức hình tai tiếng vào ba lô, rồi kéo khóa lại. “Rất sẵn lòng,” anh nói, và thả một nụ hôn lên môi cô. “Sẵn sàng đi chưa?”

“À, rồi.”

Một lần nữa anh lại cầm tay cô, và họ cùng nhau ra về cùng còn đường họ đã vào. Anh thậm chí còn đóng cửa hầm lại sau lưng, và khi họ đã ở trong cánh rừng gỗ sau nhà Sam, anh kiểm tra đồng hồ của mình.

Mười ba phút.

Họ đã hoàn thành công việc với hai phút dôi ra.

Đã hết. Xong. Giờ thì không còn cớ gì nữa.

Lola không còn cần anh nữa. Trong mười hai tiếng và bốn mươi bảy phút nữa, anh sẽ đưa cô lên một chiếc máy bay quay về Bắc Carolina. Anh sẽ nói tạm biệt lần cuối cùng. Anh đáng lẽ phải cảm thấy thanh thản. Một phần của anh có cảm thấy thế thật.

Nhưng chủ yếu anh chỉ cảm thấy gánh nặng điều tất yếu không thể tránh khỏi, và đối với một người đàn ông thích đặt ra luật lệ của riêng mình, việc không thể tránh khỏi luôn khiến anh phát điên.