Lolita

Chương 12




Hóa ra đây là mục cuối cùng trong khoảng hai mươi mục của cuốn Nhật ký. Dựa vào chúng sẽ thấy rõ rằng, bất chấp mọi sáng tạo của quỷ sứ, mưu chước hàng ngày vẫn từa tựa như nhau. Trước tiên hắn sẽ cám dỗ tôi — rồi ngăn trở tôi, bỏ mặc tôi với nỗi đau mù lòa trong tận cùng bản thể. Tôi biết chính xác điều tôi muốn làm, và làm điều đó như thế nào, mà không chạm đến tiết trinh của bé; xét cho cùng, tôi đã có vài trải nghiệm ấu dâm trong đời mình; đã dùng mắt để chiếm hữu các nymphet lốm đốm nắng ở công viên; đã chen lấn, theo cách thức cẩn trọng quan sát đầy thú tính của mình, vào góc nóng nực nhất, đông đúc nhất của chiếc xe buýt thành phố, chật ních nữ sinh đứng với tay lên nắm vòng dây da. Nhưng trong gần ba tuần, mọi mưu toan đáng khinh của tôi đều bị ngăn trở. Kẻ gây ra những ngăn trở này thường là mụ Haze (thị, như độc giả sẽ để ý thấy, cứ sợ Lo nhận được khoái cảm nào đấy từ tôi, hơn là chuyện tôi hưởng lạc thú từ Lo). Nỗi đam mê ngày càng lớn mà tôi dành cho nymphet ấy — cho nymphet đầu tiên trong đời mà, cuối cùng, tôi có thể túm được bằng những móng vuốt vụng về, đớn đau, nhút nhát của mình — chắc sẽ lại đẩy tôi vào bệnh viện tâm thần, nếu quỷ sứ không nhận ra rằng phải cho tôi đôi chút khuây khỏa trong trường hợp hắn muốn có tôi như món đồ chơi trong chút thời gian lâu hơn nữa.

Độc giả cũng đã để ý đến Ảo Ảnh lạ lùng của cái Hồ. Theo logic, có lẽ Aubrey McFate (cái tên tôi khoái đặt cho con quỷ của tôi) nên thu xếp, từ phía nó, một cuộc vui nho nhỏ cho tôi trên bãi cát thiên thai ấy, trong khu rừng giả định ấy. Thực ra thì hứa hẹn của cô Haze cố tình che giấu một điều: thị không nói cho tôi hay rằng Mary Rose Hamilton (con bé tóc đen xinh tự nhiên) cũng đi cùng, và rằng hai nymphet ấy sẽ thì thào riêng một nơi, chơi đùa riêng một nơi, tự vui vẻ với nhau, còn cô Haze và gã thuê nhà đẹp trai của cô sẽ trang trọng chuyện trò trong bộ dạng bán khỏa thân, cách xa những con mắt tò mò. Nhân thể, dù sao thì mắt vẫn tò mò và lưỡi vẫn đẩy đưa. Cuộc đời thật éo le! Chúng ta vội vã lánh xa chính cái định mệnh mà chúng ta vẫn hằng cầu xin.

Trước khi tôi thật sự đến đây, bà chủ nhà của tôi đã có dự định nhờ một bà cô không chồng, mụ Phalen nào đấy, có người mẹ từng làm bếp cho gia đình cô Haze, đến ở lại trong nhà với Lolita và tôi, trong khi cô Haze, một phụ nữ thích bon chen tự đáy lòng, cố tìm việc làm phù hợp tại thành phố gần nhất. Cô Haze có cái nhìn toàn cảnh rất nét: Herr Humbert đeo mục kỉnh, lọm khọm tới với những chiếc va ly Trung Âu, thu thập bụi bặm ở xó xỉnh của lão đằng sau đống sách cũ; còn đứa con gái nhỏ xấu tính đáng ghét được giám sát nghiêm cẩn bởi bà cô Phalen, kẻ đã một lần quắp Lo dưới đôi cánh kền kền của mụ (Lo hồi tưởng về mùa hè 1944 ấy với cái rùng mình căm phẫn); và chính cô Haze đi làm tiếp tân ở thành phố thanh lịch tuyệt vời nào đó. Nhưng một sự kiện không quá phức tạp đã xen ngang vào chương trình này. Bà cô Phalen bị gãy hông tại Savannah, bang Georgia, vào đúng cái ngày tôi đến Ramsdale.