Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 26: Xin lỗi. em gái !




Sau buổi tiệc, cô đặt chân vào nhà, cơn đói bụng của cô đang dâng trào, dạ dày đang thay nhau đánh trống như mở đêm hội. Lúc nảy mãi chơi, cô chỉ ăn những món ăn vặt mà quên mất dùng cơm. Bước xuống bếp, mùi thơm của thức ăn đã bay xộc vào mũi cô, cô mỉm cười, chợt nhớ ra mẹ đã làm bữa tối. Đồ ăm đã nguội dần, cô lắc đầu, bật lửa lên hâm nóng lại thức ăn.

"Reng. Reng. Reng. ! "

Có tiếng chuông reo từ ngoài cửa. Cô nhăn nhó mặt mày khi đang dở dang, tắt bếp, cô bước ra ngoài. Giật mình khi nhìn thấy Mẫn Huyên đang đứng ngoài cửa, người bơ phờ, mặt hơi sưng thì phải...hình như Mẫn Huyên đang khóc ?

"Huyên, cậu sao vậy ? Cậu khóc đúng không ?"

"Ừ. Không có gì đâu. Cậu có gì ăn không, cho tớ ăn lót dạ. "

"Có. Vào nhà đi, ăn cơm cùng tớ. "

Mẫn Huyên theo cô bước vào nhà, trên tay còn cầm hai ly trà sữa. Quả thật, hôm nay cô thật có lộc ăn à nha. Lúc đi dự hội tiệc ẩm thực đã gặp thức ăn và uống tận hai, ba ly trà sữa. Vậy mà ...bây giờ cô còn được Mẫn Huyên cho thêm một ly trà sữa nữa. Nhìn nét mặt của Mẫn Huyên cô thấy có gì đó bất thường. Thường ngày đến nhà cô, nhìn thấy thức ăn mà mẹ cô nấu không phải Mẫn Huyên rất vui sao ? Còn bây giờ... tâm trạng của Huyên cứ như treo ngược cành cây, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm sâu thẳm.

Cơm canh được bưng bê ra bàn đầy đủ, cô xới cơm rồi cho vào chén của Mẫn Huyên, đưa tận tay Huyên. Huyên mỉm cười gượng, cầm đũa lên gắp cơm cho vào miệng, hôm nay quả thật là im lặng, Mẫn Huyên không còn nói nhiều như trước, mặt bờ phờ cố gượng ăn. Cảm thấy điều gì bất an, khẽ nghi ngờ, cô nắm chặt lấy bàn tay của Huyên.

"Huyên. Cậu sao vậy ? Cậu đi học có phải mệt lắm không ? Hay giáo viên dạy học mắng chửi cậu ? Cậu nói đi, cậu làm sao thế ?"

Mẫn Huyên gắp ít cơm cho vào miệng, khẽ lắc đầu nói câu "không có gì " rồi ăn tiếp. Nhìn thấy Mẫn Huyên không muốn nói, cô chạnh lòng im lặng ăn, coi như không có gì. Không khí đột nhiên ảm đạm đi, cô muốn xóa tan bầu không khí ấy.

Đôi mắt của Mẫn Huyên đảo xung quanh, ánh mắt dừng lại tại chiếc cúp kỉ niệm chương của cặp đôi hợp ý nhất. Khẽ bật cười, trong tim như có một vết xước nhỏ.

"Khê, lúc chiều cậu rủ mình đi để xem cậu thi cái này à ? "

Mẫn Huyên dừng cơm, bước đến sờ vào chiếc cúp kỉ niệm chương, cầm lên huơ huơ trước mặt cô. Đôi gò má của cô đột nhiên ửng hồng, cô ngại ngùng khi nhớ lại lúc ấy.

"Không có. Lúc đầu mình chỉ định rủ cậu đến dạo biển và tham dự lễ hội ẩm thực, Mẫn Huyên không phải cậu rất thích ăn sao ?"

Cô cố tình lãng tránh đi qua chuyện khác, nhưng lại bị Mẫn Huyên nắm được hết. Mẫn Huyên khẽ trêu chọc cô. Nhìn họ hạnh phúc như thế này, quả thật Mẫn Huyên không muốn cô bạn thân của mình phải buồn lòng.

Ăn xong, cô cùng Mẫn Huyên về phòng ngủ. Cả hai đều chưa ngủ. Ai cũng đang trong tâm trạng riêng của mình, cô lăn qua lăn lại khắp giường, cù lét Mẫn Huyên khiến Mẫn Huyên phải bật cười khanh khách rộn vang cả phòng khi tối.

"Lục Khê à... "

"Sao ?"

Đột nhiên đôi mắt của Mẫn Huyên đỏ hoe, cô ôm chằm lấy Mẫn Huyên. Bỗng dưng, không chịu nổi được nữa, Mẫn Huyên bật khóc sụt sùi khiến cô lo lắng

...

Tiếng nước trong căn phòng tại biệt thự vang lên róc rách, trong phòng tắm là một người đàn ông cao ráo với ánh đèn mờ ảo len lỏi từ cửa sổ. Tiêng nước chảy mang đầy sự nặng nề, nước từ vòi sen cứ xối xuống đầu người đàn ông đó. Với tay lấy chiếc khăn tắm màu trắng, hắn quấn lên người, rồi ngồi châm điếu thuốc hút.

Mặc bộ pijama của đàn ông, hắn gài cúc áo, để hờ hai cúc áo cuối cùng ngay cổ, lộ ra cơ thể sáu múi săn chắc đầy quyến rũ. Hắn ngồi trên chiếc ghế xoay, nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, tay phải để giữ trên vầng trán hơi nheo lại. Bây giờ đã là tám giờ rồi, hình như Tử Dung sẽ về, sẽ lại đến làm phiền hắn.

"Cốc... cốc ...cốc"

Quả thật không sai. Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ nhỉ ? Vừa nhắc đến Tử Dung, thì Dung lại đến rồi. Ở bên ngoài, không nghe có tiếng trả lời, Tử Dung bất giác đặt tay lên vặn cửa bước vào. Nhìn thấy hắn đang trong bộ pijama đầy quyến rũ kia đang ngồi trên ghế xoay. Khói thuốc đang bay xộc vào mũi Dung, bay loang trên trần nhà. Hắn lại có nhiều ưu buồn và tâm sự rồi, nên mới tìm đến thuốc giải sầu. Tử Dung bước đến vòng tay qua cổ hắn, ôm chặt lấy hắn. Mùi nước hoa oải hương bay vào mũi hắn, hắn ngửi nó thật dễ chịu. Hắn vẫn nhắm mắt, vẫn không có gì thay đổi. Bất giác hắn định đặt tay lên eo Tử Dung. Cả hai im lặng, không ai nói năng gì, Tử Dung ôm chặt hắn, nghe nhịp tim của bản thân và hơi thở của hắn.

"Cậu chủ, có chuyện rồi. Ông ta đang muốn trốn thoát."

"Được, tôi sẽ qua đó. "

Tên thuộc hạ hối hả xong vào thì thấy cảnh tượng này, có lẽ nó đã khá quen thuộc với bọn họ. Ngày nào, Tử Dung cũng lại tìm đến hắn như một thói quen trước khi ngủ. Hắn xô Tử Dung ra, vuốt mái tóc tơ của cô ta rồi bước đến thay quần áo.

"Anh, hôn em trước khi ngủ được không ?"

"Không..."

Lại là câu nói đó, lại là câu nói khiến cho con tim Tử Dung nghẹt thở, ngừng đập, như bị rơi xuống vực sâu. Hắn luôn là con người nhẫn tâm đẩy cô ta xuống. Hắn lấy chiếc áo sơ mi rồi mặc vào, chừng chừ giây lát, hắn mấp máy, rồi đẩy cô ra khỏi cửa đóng sập cửa lại, mặc cho Tử Dung đang nhìn hắn với đôi mắt đượm buồn nhưng lại không dám nói gì.

"Xin lỗi. Em gái !"