Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 33: Lục Khê tỉnh dậy




Mặt Mẫn Huyên nóng hổi khi nhận lấy cái tát từ người phụ nữ trung niên kia. Trên khuôn mặt của bà đầy sự tức giận, còn Mẫn Huyên thì thật sự rất ngạc nhiên. Huyên há hốc mồm, thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra...

“Dì... có lẽ dì đã hiểu sai về con?”

“Cô im đi. Cô thừa biết rằng loại thuốc mà Khê Nhi uống hoàn toàn không thể pha loãng với nước uống mà. Tại sao cô vẫn làm vậy? Có phải cô muốn rắp tâm hãm hại Khê nhi của tôi không?”

Rắp tâm? Hãm hại? Những từ này phát ra từ khẩu miệng của mẹ cô, nó vô cùng nặng nề. Nó như một tảng đá lớn đè lên cơ thể của Mẫn Huyên.

“Con...con không có. Con thật sự không biết?”

“Câm mồm! Tờ giấy hướng dẫn sử dụng của thuốc còn để trong hộc tủ gần thuốc. Lẽ nào cô không ngó ngàng đến nó.?”

Nước mắt của Mẫn Huyên chảy xuống đôi gò má. Mẫn Huyên cảm thấy sợ hãi, đôi chân run rẩy, nắm víu chặt vào gấu áo.

An Khôi đứng bên cạnh, khẽ nhướng mày nhìn người phụ nữ trung niên kia. Khẽ lắc đầu, rồi ôm chặt lấy Mẫn Huyên.

“Có lẽ bà đã bị kích động. Mẫn Huyên hoàn toàn không biết điều đó. Chắc bà đã hiểu sai ý của cô bé. “

“Bác sĩ. Anh biết gì mà nói? Lúc đó, anh có ở cạnh tụi nó không?”

“...”

Mẫn Huyên hoàn toàn suy sụp trước bà, ngồi bệch xuống đất, đôi vai gầy tần tụy run rẩy, hoảng sợ. Người dì đã luôn tin tưởng mình của Huyên đây sao? Hoàn toàn những chuyện này rõ ràng không phải tại Huyên? Làm sao Huyên biết được tờ giấy đó là hướng dẫn sử dụng? Trong lúc cấp bách thế này đầu óc Huyên cứ quay tròn, mọi thứ đều không thể giải quyết logic được.

“Mẫn Huyên. Con đừng sợ. Dì Hạ sẽ nói với chị ấy. Sẽ không sao đâu.”

Nghi Hạ bước lại gần Mẫn Huyên, khẽ khụy xuống, đỡ Mẫn Huyên đứng dậy. Mẫn Huyên lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm msĩ một câu “lỗi tại tớ, tớ xin lỗi “

“MẪN HUYÊN...!”

An Khôi cất tiếng lớn, Mẫn Huyên một lần nữa lại bị cú sốc đến ngất xỉu. Vừa mới tỉnh dậy, đã phải ngất xỉu lần nữa. An Khôi nhẹ nhàng bế cô trên cánh tay, sắc mặt của Mẫn Huyên tái nhạt, đầu tóc rối bời. Khẩu miệng luôn mấp máy “xin lỗi” đôi vai run rẩy sợ hãi.

“Mẫn Huyên, em thật đáng yêu...!”

“Tôi sẽ bảo vệ em...”

Nhìn những giọt nước mắt của Mẫn Huyên còn vương trên hàng lông mi. An Khôi đột nhiên cảm thấy sót. Khôi vén nhẹ mái tóc cho Mẫn Huyên rồi đặt cô xuống giường bệnh.

“Tôi tin em, là một cô gái tốt bụng!”

Bàn tay khẽ lướt trên khuôn mặt trắng trẻo của Mẫn Huyên, khẽ mỉm cười, rồi lại rụt tay lại.

“Đừng... tớ xin lỗi “

Mẫn Huyên trong trạng thái mê man, nói sảng. Bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Huyên chợt nắm chặt lấy tai An Khôi không buông. Khôi lại mỉm cười lần nữa, cô bé này quả thật rất giống...

“Em rất giống cô ấy. Chỉ rất tiếc em đã gặp tôi sau cô ấy!”

...

Văn Lục Khê khẽ chớp mắt, ánh mắt mơ màng nhìn về cánh cửa. Đầu hơi nhứt khi cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. Bàn tay đụng trúng vật gì đó, cô cố gắng lấy nó lên xem, thì ra là một tờ note nhỏ.

“ Anh có việc, phải đi trước. Em nghỉ ngơi, hôm khác anh lại đến thăm em. “

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười khi anh đã ở đây với cô những lúc cô lâm bệnh. Nhưng cô bệnh gì? Bệnh gì mà lại phải đến bệnh viện thế này?

“Nước...nước!”

Cô khẽ kêu khi cổ họng rất khó chịu, không thể nói trọn từ. Cô y tá đang say nồng trên cái bàn. Không nên đánh thức giấc ngủ của cô ấy, chắc cô ấy đã làm việc mệt mỏi rồi.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ nhón lên để lấy ly nước. Cô khẽ nhíu mày, tầm với khá xa với ly nước.

“Xoảng!”

Chiếc ly ấy rơi xuống đất. Đầu cô đau như búa nổ, cái tiếng này...nó rất quen thuộc. Cố nhớ ra nhưng vẫn không nhớ ra vụ gì đã xảy ra.

Cô y tá nghe tiếng vỡ vội tỉnh dậy. Trong cơn mơ hồ, cô ta lật đật đứng dậy chạy ra khỏi cửa kêu to:

“Bác sĩ. Bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh dậy!”

Bác sĩ vội bước vào kiểm tra sức khỏe cho cô. Mẹ cô và Nghi Hạ đứng bên ngoài lo lắng, tim mẹ cô đập mạnh...

“Chị à. Nãy có phải đã quá lời đối với con bé không?”

“Chị không biết. Nhưng chị đã mất ba con bé thì không thể mất thêm nó. Ba nó rơi vào tình trạng mất tích, nếu biết được chuyện này chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không sống nổi!”

Bà trả lời trên trán đẫm mồ hôi. Tay bà quệt những giọt mồ hôi và nước mắt trên trán. Đứng bên ngoào cửa ngó vào phòng bệnh.

“Lát nếu con bé có hỏi nó bị gì, thì hãy nói không biết nhé?”

“Vì sao?”

“Vì... em sẽ được biết sau.”

Nghi Hạ khẽ gật đầu, càng ngày chuyện này càng không bình thường, thật khó nghĩ, mặc dù những chuyện này đều theo một chuỗi mắc xích, nhưng rất khó nghĩ khó đoán, và càng khó kết luận.

“Cạch!”

Bác sĩ mở cánh cửa ra, bà và Nghi Hạ nhanh chóng chạy đến bác sĩ.

“Chúc mừng gia đình. Cô bé đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại đang rất ổn định. “

“Cảm ơn bác sĩ. “

Nghi Hạ mỉm cười vỗ vai bà, rồi bước vào trong. Cô vẫn nằm yên trên giường bệnh. Ánh mắt trầm ngâm khẽ suy nghĩ về những chuyện này. Cảm giác đó rất quen thuộc...

“Khê Nhi...con tỉnh rồi. “

Bà ôm chặt lấy con gái mình, những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi gò má vì vui sướng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Mẫn Huyên của con đâu?