London Ta Và Em

Chương 14




Tristan sập cửa lại và quay về phía Meredith. Trước khi anh có thể nói lời nào, cô đã giật tay ra và giậm chân băng qua phòng.

“Em mệt với những trò cười này rồi, Tristan. Anh không thể cứ đòi em có mặt mỗi khi anh muốn được. Và chắc chắn anh không có quyền lôi em đi như thể em là con rối bị giật dây!”

Tristan hít mấy hơi thật sâu khi anh nhìn cô đi tới đi lui trước lò sưởi. mắt cô sáng hơn cả ánh lửa, và anh bị hút vào sức nóng của cô. Thế nhưng, anh không thể không hình dung cảnh cô với Devlin. Tay cô nằm trong tay hắn. Hình như cô còn không có ý muốn rút ra.

Lẽ nào Philip nói đúng? Phải chăng cô là một phần trong trò thử thách tinh vi mà Devlin bắt anh vượt qua để chứng tỏ lòng trung thành của mình? Nếu đúng là thế, anh có còn tin được mọi điều cô nói và làm, ở trong phòng cũng như trên giường anh?

Anh nhắm nghiền mắt để chặn đứng hình ảnh Devlin và Meredith ở bên nhau, cùng những lời dối trá cô có thể thốt ra. Khi cô chạm vào anh, anh cảm nhận được sự thành thật của cô, khao khát của cô, ham muốn của cô trong mọi ngóc ngách tâm hồn mình, và anh sẽ phải tin vào cảm giác đó một thời gian nữa.

“Em đang nói chuyện với người ta, Tristan.” Meredith nói tiếp.

Lời cô nói lôi phắt sự chú ý của anh lại. “Một kẻ nguy hiểm. Anh đã nói với em về nhân cách của Devlin bao lần rồi hả!” Anh hít mạnh để trấn tĩnh. “Làm ơn, Meredith, hãy tin rằng anh chỉ đang cố bảo vệ em.”

Môi cô mím lại và cô quan sát gương mặt anh bằng đôi mắt như nhìn thấu tâm hồn anh. Anh muốn quay đi, nhưng cô đã giăng bẫy anh, giờ không còn đường thoát nữa.

“Đó là lý do anh nói với người đàn ông đó chuyện chúng ta đã hình thành mối quan hệ trước khi nó thành sự thật à?”

Tristan nghẹn họng vì sửng sốt. Vẻ mặt Meredith thiết tha yêu cầu một lời giải thích, nhưng có cả giận dữ xen lẫn hy vọng ở đó. Lạy Chúa, Devlin đã nói gì với cô?

Anh thận trọng xóa hết cảm xúc trên mặt. Tốt nhất là không được quá vội vàng cho biết bất cứ thông tin nào.

“Điều anh đã nói với hắn hay không nói với hắn không phải là vấn đề, Meredith,” anh kiên quyết. Cô thở hổn hển vì bực tức. “Quan trọng ở chỗ Devlin là kể xấu xa. Anh không muốn em dây dưa với hắn trên bất cứ phương diện nào.”

“Nếu hắn là kẻ xấu xa, vậy thì thế quái nào anh cứ sát cánh với hắn?” Cô lắc đầu. “Anh nói đi nói lại với em rằng hắn nguy hiểm, nhưng anh vẫn tiếp tục giao du với hắn. Anh mời hắn tới nhà. Đưa hắn đến gần gia đình anh, Tristan! Một kẻ có thể và sẽ hủy hoại…”

Cô đột ngột dừng câu và quay mặt đi. Tristan nghiêng đầu. Lời yêu cầu khẩn thiết của cô vượt xa mức anh nghĩ. Cứ như cô hiểu hết mức độ liều lĩnh và nguy hiểm của một tên như Devlin.

Nhưng bất chấp nỗi nghi ngờ ngày càng tăng, Tristan thấy mình vẫn muốn giải thích. Không phải đưa ra cái cớ khác cho lý do anh tiếp tục hợp tác với Devlin, không phải lời nói dối anh thuộc nằm lòng lâu nay.

Anh muốn nói với cô sự thật. Kể cho cô mọi chuyện đã đưa anh tới chốn tối tăm và cô đơn này. Có lẽ cô sẽ hiểu cái gì đã khiến anh đi một chặng đường dài như thế. Có lẽ anh sẽ tìm thấy sự dung thứ anh luôn kiếm tìm nơi vòng tay cô.

Cô quay lại, đôi mắt xanh long lanh nước mắt. Anh không thể nói với cô. Làm thế là hại cô. Ngoài ra, nếu anh thú nhận sự thực, cô có thể bỏ đi trong khiếp sợ. Anh không muốn mất cô, ngay cả khi cô không thực sự thuộc về anh.

“Có những việc anh không thể giải thích,” anh thì thầm. “Phức tạp lắm.”

Meredith buột ra một tiếng thở dài và gục đầu xuống. Nỗi thất vọng của cô hiện rõ trong đôi vai thông xuống, nằm tay co lại hai bên hông, và cách cô đưa mắt khỏi anh. Cứ như cô đã biết rõ những dối trá của anh vậy.

Nhưng không. Đó là lương tâm đang cắn rứt anh thôi.

Cô tiếp tục nhìn xuống sàn nhà. “Tốt thôi, anh không thể nói lý do anh tiếp tục qua lại với Devlin. Nhưng anh phải giải thích lý do anh tiết lộ thông tin về em – về chúng ta – với hắn. Em có quyền được biết.”

Tristan nhìn gương mặt cô. Phần sự thật nào sẽ xoa dịu những lo âu của cô mà không gây thêm những hoang mang khác?

Anh hít vào, rồi cất tiếng, “Vào ngày thứ hai của cuộc họp mặt này, Devlin đã tới gặp anh và bày tỏ hứng thú đối với em. Hắn hy vọng anh sẽ có vài chiêu để theo đuổi em vì chúng ta đã quen biết nhau từ trước.”

Cô khoanh tay lại và khẽ gật đầu tỏ ý khích lệ. “Và?”

“Với tiếng tăm như hắn, anh nhận thấy hắn không phải loại người chấp nhận câu trả lời không.” Anh do dự. “Nếu em từ chối đề nghị của hắn, hắn có thể trả thù. Còn nếu em khuyến khích, em sẽ là miếng mồi cho hắn. Để hắn tin hắn có cơ hội tán tỉnh em sẽ đặt em vào tình thế nguy hiểm.”

Hai tay cô vẫn khoanh lại như tấm khiên trước ngực. Tristan cau mày. Anh không thích thấy cô quá phòng thủ như thế trước anh. Sau những niềm vui và đam mê họ vừa chia sẻ, anh ghét làm mất đi ánh sáng khao khát trong mắt cô, và càng ghét hơn nữa khi nó được thay thế bằng sự cảnh giác.

Cô ngẫm nghĩ lời anh nói trong một lúc. “Vậy anh khoanh vùng sở hữu giả lên em để làm gì? Để bảo vệ em sao? Anh nghĩ Devlin sẽ không theo đuổi em nếu hắn tưởng anh đã có chỗ trong trái tim em ư?

Anh gật đầu. “Nếu Devlin nghĩ theo đuổi em sẽ phá vỡ mối quan hệ làm ăn giữa hắn và anh, thì hắn sẽ không làm liều.”

Nỗi đau đớn thoáng ánh lên trong mắt cô trước khi cô quay mặt đi. “Vậy ra đó là nguyên nhân anh theo đuổi em? Để duy trì tình trạng đó? Đó là nguyên nhân anh đưa em lên giường anh? Để hoàn tất một trò đấu trí?”

Tristan không lần lữa nữa. Bằng ba sải chân, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ và túm khuỷu cánh tay cô, phá vỡ tấm khiên cô dựng lên bằng hai cánh tay và bắt cô nhìn vào mắt anh.

Nét đau đớn vẫn in hằn trên mặt cô, dù cô đã cố gắng che đậy. Anh phải xóa nó đi.

“Không,” anh nói chắc nịch. “Ngay cả khi anh tự nhủ chỉ theo đuổi em để bảo vệ an toàn cho em, đó cũng vẫn là dối lòng. Anh hướng về em, anh theo đuổi em, bởi vì anh muốn em. Anh muốn lời nói dối đã nói với Devlin trở thành sự thật.”

Miệng cô hé ra trong nỗi ngạc nhiên.

“Mỗi lần anh hôn em là một lần anh không thể kháng cự thêm nữa niềm vui sướng được chạm vào em,” anh tiếp tục. Không gian quanh họ nhanh chóng co lại, và nóng dần lên khi anh kéo cô lại gần. “Và khi em đến phòng anh, tình nguyện hiến dâng cho anh, anh đã làm tình với em không vì lý do nào khác ngoài mong muốn có được em.”

“Tristan,” cô thì thầm.

“Giữa chúng ta dù có chuyện gì đi nữa cũng đều là thật. Nó chẳng liên quan gì đến Augustine Devlin hết.”

Anh chợt nhận ra đã kéo cô vào gần đến mức nào. Hơi thở cô phả vào cổ anh, và mọi cử động run rẩy của cơ thể cô đều truyền sang anh.

Anh cũng nhận ra nếu anh chạm vào cô bây giờ thì không gì trên đời có thể ngăn anh được nữa. Anh muốn nếm cô, chạm vào cô, biến cô thành của anh.

Anh đỡ lấy gáy cô và miệng cô hé ra, đôi mắt mở to.

“Tristan,” cô thốt lên, giọng run run. “Nhưng em…”

Anh hạ miệng mình xuống miệng cô, chặn lời cô trước khi cô kịp từ chối. Nếu cô định phản đối, thì lời phản đối đã tắt ngấm, cũng như cảm nghĩ của cô. Gần như ngay tức khắc, những ngón tay cô lùa vào tóc anh, và cô đáp lại nụ hôn với sự nồng nhiệt khao khát chẳng kém gì anh.

Anh ép cô lùi dần, từng bước một, cho đến khi lưng cô đụng phải tường. Cô thì thào một lời âu yếm, nhưng một lần nữa nó tắt lịm dưới môi anh. Hông cô rướn lên, áp vào hông anh và gây ra những luồng khoái cảm cùng nhận thức sâu sắc chạy suốt người anh. Anh rên rỉ, sự kiềm chế suy yếu dần khi nụ hôn dịu dàng của cô xua đi mọi ý nghĩ khắc nghiệt cũng như sợ hãi giày vò anh.

Anh buông thả mình vào nụ hôn của cô, lưỡi anh mơn trớn dọc theo vòm miệng cô, nếm vị ngọt ấm áp của môi cô. Như mọi lần họ hôn nhau, anh muốn khắc ghi mùi vị của cô, cùng với những tiếng rên khe khẽ đầy sung sướng ngân lên từ cổ họng cô. Anh muốn lưu lại từng khoảnh khắc phòng khi nó là hồi ức cuối cùng giữa họ.

Dường như cô muốn in dấu cơ thể anh vào cơ thể mình đến khắc khoải. Như thể cô cũng nhận ra những giờ phút vụng trộm này có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Anh mơ hồ tự hỏi vì sao. Phải chăng vì anh đã bảo cô là họ không có tương lai? Hay còn vì điều gì khác?

Và rồi chuyện đó chẳng còn quan trọng khi những ngón tay cô trượt tới cúc áo sơ mi của anh và bắt đầu tháo chúng ra. Những móng tay cô khẽ cọ trên da anh, đôi môi cô hổn hển khi cô dứt khỏi nụ hôn để nhìn việc mình đang làm.

Những nút áo cuối cùng cũng bị giật ra để hở vừa đủ khoảng ngực trần của anh. Miệng cô hé ra khi những ngón tay lách vào trong để chạm vào phần da thịt vừa để lộ.

*****

Meredith không ngăn được cảm xúc trên gương mặt khi tay cô chạm vào làn da nóng rực của Tristan. Cảm giác về anh thật tuyệt, và cô muốn nhiều hơn nữa. Cô không thể nào có đủ, dù ba đêm vừa rồi cô đã ở trên giường anh. Chạm vào anh bây giờ cũng y như lần đầu tiên, tràn đần kích thích như tia lửa điện.

Anh cũng không thoát khỏi sự hành hạ của ham muốn. Nó hiện rõ qua tiếng gầm gừ của anh khi cô lướt tay trên ngực anh, qua cách hông anh đung đưa ép vào hông cô. Cô nhắm nghiền mắt và tận hưởng từng cảm giác. Hơi nóng ẩm ướt bao trùm cô, sẵn sàng cho điều sắp xảy ra.

Tristan sẽ biến cô thành của anh. Cô sẵn lòng đầu hàng – một lần nữa. Trong phút giây ngắn ngủi cô sẽ quên đi lý do vì sao mình được điều đến điền trang Carmichael, và những phút giây này sẽ là hồi ức hạnh phúc nhất của cô.

Sau đó… ờ, cô không cần nghĩ tới nó vội. Khi mà Tristan đang xử lý những nút nhỏ trên ngực áo cô. Cô uốn cong người về phía những ngón tay anh, thở hổn hển khi chúng lách vào trong và sượt qua bầu ngực căng nhức.

Rốt cuộc anh cũng xoay sở tháo được nút áo cuối cùng ngăn cách với thiên đường và tụt thân áo khỏi đôi vai cô. Khi nó xuống đến eo, anh kéo cô vào lòng cho một nụ hôn nồng nàn đầy hứa hẹn nữa.

Một khoái cảm suy đồi tràn ngập trong cô trước sự gần gũi của anh, và cô không thể không đầu hàng nó. Chầm chậm, cô cọ hai bầu ngực mình vào ngực anh, hai núm vú cứng lại dưới làn áo lót.

Tristan rên thành tiếng khi anh khum lấy mông cô và nâng cô lên, chà phần nói giữa hai đùi cô vào phần cương cứng oai vệ của mình. Cô ngửa đầu ra sau và cũng rên lên khe khẽ khi anh hôn lên cổ họng cô.

Xa xăm đâu đó, Meredith nghĩ mình nghe thấy một âm thanh, nhưng ham muốn đã phủ mờ các giác quan của cô. Cả thế giới của cô là Tristan, không có chỗ cho bất cứ thứ gì ngoài mùi xạ hương nam tính của anh, sự mơn man của da anh, hơi nóng của miệng anh. Chẳng thứ gì quan trọng hết.

Trừ cái âm thanh khó chịu quá ư dai dẳng. Màn sương quanh cô tan đi và thế giới dần hiện rõ. Cái âm thanh ấy là một giọng nói. Giọng một phụ nữ. Người phụ nữ đó là Hầu tước phu nhân Constance Carmichael.

Trái tim Meredith đang đập thình thịch bởi khao khát mãnh liệt, giờ có nguy cơ dừng đột ngột khi cô quay đầu lại. Hầu tước phu nhân đang đứng nơi ngưỡng cửa phòng khách, má đỏ rực khi bà lên tiếng gọi con trai lần nữa.

“Tristan,” Meredith rít khẽ, đập vào vai anh và cố gắng quên đi cảm giác tuyệt diệu của miệng anh đang trượt theo cổ cô tới mạch máu đang đập thon thót. “Tristan!”

Anh ngẩng lên, và trước khi anh có thể nói những điều tội lỗi mà cô đoán đang nằm sẵn trong đầu anh, anh đã thấy vẻ mặt khác lạ của cô. Thế là anh ngoái lại nhìn tới chỗ Constance hiện đang cố che mắt lại.

Lập tức anh buông cô ra, giữ cô đứng vững trước khi xoay người dùng thân mình che chắn trong khi cô vụng về kéo áo lên vai và cài lại hàng cúc anh đã quá háo hức tháo rời.

*****

“Mẹ!” Anh thở mạnh, máu dồn lên hai má. Lạy Chúa, anh đang đỏ mặt đấy ư? Đây là một cảnh tượng không tài nào biện minh.

“Ta… ta xin lỗi,” me anh lắp bắp, tránh nhìn vào mắt anh. Anh không biết đó là vì bà hay vì anh, hay bởi Meredith vẫn đang chật vật chỉnh trang váy xống. “Ngài Farthingworth đang hỏi về con ngựa cái mới của con. Ta tìm con mãi, rồi có người bảo trông thấy con đi vào nhà, nên ta đi theo.”

Tristan liếc xuống và thấy áo mình vẫn chưa cài cúc, còn bị lôi khỏi quần. Anh vừa cài lại vừa cố nghĩ cách giải thích.

“À vâng,” là tất cả câu trả lời anh nghĩ ra.

“Ta hết sức xin lỗi,” mẹ anh nói, trộm liếc anh qua khóe mắt.

Bà có vẻ nhẹ nhõm khi anh đã áo xống chỉnh tề, và nhẹ nhõm hơn nữa khi Meredith lách ra từ sau lưng anh. Váy áo cô nhăn nhúm và hơi xộc xệch, nhưng dù sao cũng đã được mặc hẳn hoi. Thậm chí cô đã xoay xở búi lại tóc, hoặc ít nhiều đã sửa sang nó. Mặc dù thế trông cô vẫn giống một phụ nữ đang ở cao trào đam mê. Việc anh không hoành thành công cuộc khám phá là một nỗi thất vọng lớn.

“Không đâu, thưa bà.” Meredith nói, giọng chẳng hơn gì tiếng thì thầm. Tristan ngạc nhiên quay sang cô. Anh chưa từng nghe cô nói thế trước đây. Xấu hổ. Lúng túng.

Tệ ở chỗ chính anh là nguyên nhân. Tình cảnh anh tạp ra bằng ham muốn không-kiểm-soát nổi của mình đã gây ra chuyện đó. Cảm giác tội lỗi cắn rứt anh.

“Chính cháu mới là người nên xin lỗi vì… vì…” Meredith ngượng ngùng hé nhìn trái lại nhìn phải.

“Cháu xin lỗi. Thứ lỗi cho cháu.”

Không dám liếc lại, cô chạy vụt qua cửa ra hành lang, để lại Tristan với mẹ anh. Anh nhìn bà, thấy vẻ mặt bà giờ đã thay đổi khi chỉ còn lại hai người. Một tia lấp lánh thế chỗ vẻ kinh ngạc trong ánh mắt bà, và một nụ cười bắt đầu hiện trên khóe môi bà.

Anh gặp rắc rối rồi. Thứ rắc rối không tài nào thoát khỏi.

*****

Meredith ôm ai gò mà nóng bừng chạy khỏi phòng khách tới cầu thang chính. Cô phải về phòng mình, tránh xa khỏi đám đông, khỏi Constance… khỏi Tristan, khỏi sự gần gũi như thôi miên và khống chế cô. Chưa người đàn ông nào có quyền lực ấy đối với cô.

Mà lại là một kẻ phản bội bị tình nghi! Cô đang bị sao vậy?

Những sự đụng chạm của anh – không, nỗi ham muốn những đụng chạm ấy của cô – khiến cô suýt nữa đã làm tình với anh giữa ban ngày ban mặt ngay trong phòng khách, lạy Chúa trên trời! Bao công lao rèn luyện của cô hẳn là đã đổ xuống sông xuống bể, bởi vì ngay một người đầu óc bình thường ắt cũng sẽ kiểm tra cửa nẻo trước khi bắt đầu cưởi quần áo đầu hàng.

Nhưng đầu óc cô đã quá u mê, mờ mị vì dục vọng, thậm chí còn không dừng lại để cân nhắc những nguy hiểm. Cô, người luôn phân tích cẩn thận mọi tình huống. Cô, người chưa bao giờ quẫn trí, kể cả trong những hoàn cảnh kích động nhất.

Chỉ một cái chạm môi của Tristan đã làm cô lâng lâng tựa trên mây. Tệ hơn là cô chẳng quan tâm đến điều đó. Khi anh chạm vào cô, cô trở nên sống động hơn bao giờ hết. Cô được tự do và cô yêu cảm giác này.

Nấc lên một tiếng tức tối, Meredith dừng lại giữa cầu thang và ngồi thụp xuống. Đưa hai tay bưng mặt, cô cố gom lại tự chủ.

Chỉ trong vài tuần mà cô đã trượt dài thế này đây. Cô đã đưa mình vào một tình cảnh trái ngang, nơi mà cảm xúc chiến đấu với chứng cứ. Nơi trực giác dẫn cô lên giường kẻ tình nghi, rồi để cho chính hắn từng bước một xâm chiếm trái tim cô.

“Thưa cô?”

Cô bỏ tay xuống và thấy mình nhìn vào một gã gia nhân đang đứng bồn chồn một cách không thoải mái khi cố vờ như không phải cô đang ngồi trên cầu thang, hay ít nhất vị trí ấy là hoàn toàn bình thường.

Cô loay hoay đứng lên. “Chẳng còn kỹ năng nào.”

“Gì cơ ạ?” gã giai nhân trẻ hỏi.

“Không có gì đâu.” Cô vuốt lại chiếc váy nhàu nhĩ và cố không nhớ đến đôi tay Tristan – cùng với đôi tay mình – đã gây ra tình trạng này ra sao. “Anh có việc gì à?”

Gã cho tay vào túi áo lấy ra một lá thư đưa cho cô. “Cái này được đưa đến vài phút trước ạ?”

Meredith cứng người khi nhìn lá thư. Anastasia.

“Cảm ơn anh,” cô lẩm bẩm và miễn cưỡng đón lấy nó.

“Cô ổn chứ, thưa cô?” Gã hỏi với vẻ lo lắng trước gương mặt chợt tái đi của cô. Cô có thể cảm thấy máu mình đang rút cạn, chắc hẳn gã cũng thấy thế. “Cô có cần gì không ạ?”

“Không,” cô lẩm bẩm rồi quay người tiếp tục cuộc hành trình về phòng mình. “Tôi khỏe.”

“Cô có cần tôi gọi người hầu đến chăm sóc cô không?”

Thậm chí cô không ngoái lại, vì không thể rời mắt khỏi lá thư. “Tôi muốn ở một mình. Cảm ơn anh.”

Gã hẳn đã đáp lại, nhưng cô không nghe thấy tiếng gã. Cô đi một mạch về phòng mà không để ý gì đến xung quanh ngoài cái phong bì chứa nét chữ nắn nót của Ana.

Trong đó là câu trả lời. Meredith băng qua phòng và ngồi xuống cái ghế bên lò sưởi. Những câu trả lời cô cần phải biết.

Cô nhìn lá thư một lúc nữa trước khi liếc mắt qua lò sưởi. Rất dễ dàng nếu ném thông tin của Ana vào ngọn lửa. Để nó thiêu hủy bất kỳ thứ đáng ghét nào chắc chắn nằm bên trong. Cô có thể quay lại với Tristan và vờ như không biết những điều mình đã biết, không thấy những điều mình đã thấy.

Cô làm được không?

Cô giơ lá thư lên bằng bàn tay run lập cập. Hơi nóng của lửa làm nóng rực da cô khi tay cô từ từ đưa vào gần. Cô nhìn bàn tay đã gần sát ngọn lửa, nước mắt ứa ra xót xa và như thiêu đốt cô.

“Mình không thể,” cô thì thâm, rụt tay về và thở dài. “Mình phải đọc nó, bằng không sẽ chẳng bao giờ được thanh thản.”

Meredith lật phong thư lại, bóc dấu niêm phong và rút xấp giấy bên trong ra. Ana đã giải mã được những gì Devlin viết cho Tristan. Meredith đã nhớ gần hết trang giấy đó và Ana đưa cả chúng vào.

Càng đọc tim cô càng trĩu xuống. Devlin không ngớt nhắc đến ‘mặt hàng’ bọn họ đã bàn và mong muốn Tristan dành được nó. Hắn cũng nói đến việc tìm một chỗ hoàn hảo để giao hàng và cách thức Tristan sẽ nhận được cái anh muốn nếu anh hoàn tất việc này. Cánh cửa vào nấc tiếp theo trong tổ chức của Devlin.

Nước mắt Meredith trào ra, cô vội chớp mắt xóa chúng đi khi đọc nốt câu tán dương cuối thư của Devlin.

“Lòng trung thành của ngài sẽ được đền đáp, ngài Carmichael. Tôi đảm bảo điều đó,” cô đọc to thành tiếng khi nỗi tức giận dâng đầy trong cổ họng.

Câu nói ấy đã biến mọi cơn ác mộng của cô thành sự thật. Nó không đủ tạo thành bằng chứng để bắt Tristan, nhưng hiển nhiên là bức tranh chính là ‘mặt hàng’ Devlin đề cập. Tristan đã làm cho hắn một số việc, còn đề nghị được làm tiếp. Bức tranh là bước cuối cùng, rào cản cuối cùng đưa anh tiến tới vị trí trong nhóm đầu não của một tổ chức khét tiếng phản động trong lịch sử nước nhà.

Nỗi đau cào xé cô, hòa cùng cơn giận dữ. Sao Tristan lại làm chuyện này? Sao anh lại đứng vào hàng ngũ bọn phản quốc khi anh không có lý do tài chính nào để làm thế? Dù anh có cho rằng chính phủ phải chịu trách nhiệm trong cái chết thương tâm của em trai anh đi nữa, tại sao anh lại quay đầu sang một tổ chức còn gây ra nhiều cái chết như của Edmund hơn?

Và quan trọng hơn… cô sẽ làm gì? Thời gian đang cạn dần và những quyết định phải được đưa ra. Những quyết định về nhiệm vụ của cô.

Và những quyết định về con tim cô.