Long Đồ Án

Quyển 2 - Chương 27: Lân đao




Từ cái vảy cùng lưới đánh cá kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tìm ra chút manh mối, đương nhiên…. Cái này ngoại nhân không thể biết được.

Lúc này, Công Tôn đi ra, hình như cũng cảm thấy khó hiểu.

Lục Phong cùng đi với hắn cũng trưng ra vẻ mặt u sầu.

Triển Chiêu liền hỏi Bao Chửng: “Đại nhân, tình hình thi thể thế nào?”

Vẻ mặt Bao Chửng rất bất đắc dĩ, nhìn Công Tôn.

Công Tôn khoanh tay nói: “Không giống bị đao làm thương tổn.”

“Không phải vết thương do đao sao? Vậy đó là cái gì?” Âu Dương tò mò.

“Ta chưa từng thấy qua loại binh khí nào thế này, rất sắc bén cũng rất nhanh, thế nhưng ta lại nghĩ không ra vết thương được hình thành thế nào.” Công Tôn rất hoang mang.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Triệu Phổ thấy được, liền hỏi: “Hai người có manh mối gì sao?”

Triển Chiêu gật đầu: “Hẳn là có….”

“Có manh mối gì?” Bao Đại Nhân cũng tò mò.

Bạch Ngọc Đường liền nói với một tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn: “Đến trù phòng tìm giúp một khối thịt heo đến đây, thịt còn nguyên cả bì ấy.”

“Dạ.” Tiểu đồ đệ sướng điên chạy đi, hắn đã được nói chuyện của Bạch Ngọc Đường a! Người này đúng là không thể nhìn thẳng được, đẹp kinh người a!

Mọi người ở đây ngoại trừ Triển Chiêu thì không ai hiểu được chuyện gì – Cần thịt heo làm cái gì?

Chỉ trong chốc lát, tiểu đồ đệ kia đã mang cả một cái chân heo thật lớn đến, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sư thúc tổ, cái này được không?”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, đánh mắt ra hiệu với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nâng tay…

“Vèo” một tiếng, chiếc “vảy” Kỳ Lân mà ban nãy Tiểu Tứ Tử vừa mới đưa cho Y kia bắn sát qua chân heo… bay ra ngoài thật xa, cắm sâu vào trong tường viện.

Mọi người đều hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm miếng vảy kia, lại quay đầu nhìn miếng thịt heo, chỉ thấy trên miếng thịt heo đó có một lỗ thủng, giống như bị đao thương.

“Ai nha, chính là miệng vết thương thế này!” Công Tôn tiến qua nhìn chằm chằm khối thịt heo kia: “Bên ngoài miệng vết thương cùng loại với khoái đao, ta còn nghĩ là do cái gì đây, hóa ra là do ám khí.”

“Vảy?” Triệu Phổ nhận lại chiếc vảy mà Tử Ảnh cầm đến, nhìn nhìn một chút, sau đó nhíu mày: “Thứ này căn bản đều không phải vảy, là lưỡi đao!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói với Lục Phong: “Mang ta đến phòng của Nhạc Thành Tây xem chút.”

“Được!” Lục Phong nhanh chóng mang theo Bạch Ngọc Đường đến biệt viện của Phái Thiên Sơn.”

Bởi vì Phái Thiên Sơn này gần như chiếm toàn bộ quả núi, mà mấy vị cao thủ thường rất ít khi lui tới thăm nhau, cho nên mỗi người đều ở một sơn khu riêng biệt, ở đó có biệt viện của riêng mình.

Biệt viện của Nhạc Thành Tây nằm ở giữa sườn Tây, kiến tạo dựa vào thế núi, trước núi có một đầm nước, đây chính là một trong số những đầm nước ở phía đông đầm Bích Thủy, có tên gọi là đầm Thanh Vân, ngôi biệt viện này cũng được gọi là Thanh Vân biệt viện, rất thanh lịch tao nhã.

Sở dĩ được gọi là đầm Thanh Vân là bởi đầm nước này chảy cực nhẹ nhàng yên tĩnh, bên trên lại gần như không có vật che chắn, khiến tầng tầng lớp lớp mây cao in bóng rõ ràng, trời xanh mây trắng cứ như phản chiếu qua một tấm gương lớn vô cùng tươi đẹp, chính bởi vậy mới được gọi như thế.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn làn nước phẳng lặng trong con đầm trước mặt, nước quá trong như vậy hẳn là sẽ không có cá, đầm Thanh Vân này quả thực quá sạch sẽ, thay vì nói là thanh tịnh sạch sẽ chẳng bằng là tử khí âm trầm, xung quanh cũng không có thác nước nào, trên bờ còn có cát vàng ẩm ướt, cây cối cũng không nhiều. Triển Chiêu tuy rằng không biết bơi, thế nhưng về cơ bản cấu tạo sông ngòi Y cũng biết qua một chút, đầm nước này nhất định có lối thông với bên ngoài, nếu không chỉ là đầm nước tù thì e là sớm đã thối inh thối ỏi lên rồi.

Triển Chiêu cứ nhìn mắt hồ mà ngây ngẩn, Tiểu Tứ Tử liền túm túm vạt áo Y, tay chỉ mọi người đã đi vào biệt viện Thanh Vân, nói: “Đi vào nha!”

Triển Chiêu đưa tay nắm lấy tay bé, dẫn đi vào trong.

Bạch Ngọc Đường ngoài cửa cũng quay đầu nhìn thoáng qua, đương nhiên, Hắn luôn chú ý đến thần sắc của Triển Chiêu, cho nên cũng nhìn thoáng qua về hường đầm Thanh Vân.

Mọi người đi theo Lục Phong tiến vào gian phòng Nhạc Thành Tây bị hại kia, cửa cũng đã bị phá hủy, có điều nhìn qua cũng biết là cửa không quá bền chắc, mà cao thủ như Nhạc Thành Tây, hẳn là cũng ít khi chú ý xem cửa phòng có chắc chắn hay không.

Sau khi vào nhà, mọi người đều quan sát khắp nơi một vòng, cuối cùng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đụng phải đầu nhau ở một cách cửa sổ sườn Đông.

Một tiếng cốp vang lên, Triển Chiêu xoa xoa trán mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lần này cũng bị đụng đau, đưa tay sờ sờ trán, này được a…. Hơi bị sưng lên rồi, đầu Triển Chiêu cứng thật a, nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Ngọc Đường lại hiện ra một chữ “miêu”.

Không phải mèo cũng đều như vậy sao? Thân nhẹ, xương dẻo có thể vượt tường băng băng, có điều, xương đầu lại đặc biệt cứng cáp.

Triển Chiêu đương nhiên biết, từ nhỏ đến lớn đầu đều rất cứng, tâm nói, khuôn mặt Bạch Ngọc Đường đẹp như vậy, đừng có để bị mình đụng méo đi a. Nghĩ vậy, Y liền tiến đến xem thử, chỉ thấy trên trán Bạch Ngọc Đường có một dấu hồng hồng, thế nhưng mặt cũng không bị lệch, cũng thở phào: “Ngươi không có việc gì chứ? Trán ta còn cứng hơn cả đá nữa đó!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, xem ra Y cũng tự hiểu mình đi.

Mọi người ở phía sau nghiêng đầu nhẫn nại mà nhìn hai người, tâm nói hai người các ngươi nhanh nói chính sự đi a!

Lúc này, Tiểu Tứ Tử liền chỉ vào chỗ cửa ở giữa hai người, nói: “Thủng này.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều phục hồi tinh thần lại, gật đầu.

Mọi người vừa nhìn liền phát hiện trên cửa sổ có một vết rách rất khít, nếu không nhìn kỹ thực sự là sẽ không thể nào phát hiện ra.

Triệu Phổ đem chiếc vảy kia ra so một chút, phát hiện rất vừa vặn.

Công Tôn đẩy cửa sổ ra, thấy Triển Chiêu vẫn còn đứng xoa đầu, liền đẩy Y sang bên cạnh, lại rất thuận tay mà đẩy cho Bạch Ngọc Đường, tóm lại cũng không biết tại sao lại thuận tay như vậy nữa.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tránh ra nhau một chút xíu, đứng bên cạnh cảm khái – Sao lại có cảm giác bị ghét bỏ chứ?

Bên ngoài cửa sổ là sân viện, đối diện có một cái cây.

Tử Ảnh nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy đến chỗ cái cây cao thấp đánh giá một phen, hình như là tìm thấy cái gì đó, vẫy vẫy bọn Triệu Phổ.

Dù sao thì việc tra án cũng là chức trách của Triển Chiêu, Y chạy qua, đưa tay bám vào vết lõm giữa thân cây, xé toạc sang hai bên.

Tử Ảnh cả kinh…. Thấy được thân cây bị kéo ra một lỗ thủng to.

Đây là một thân cây cao cũng không phải là một đống bông gòn a – Nội kình Triển Chiêu rất mạnh, lực tay cũng kinh người… Này là võ công môn phái nào đây?

Triển Chiêu búng tay một cái, đưa tay từ bên trong thân cây rút ra một món đồ.

Tử Ảnh lại thấy trước mắt chói lọi, thứ kia còn có phản quang, vừa nhìn gần lại cũng nhịn không được mà “A” một tiếng: “Đây không phải là vảy kỳ lân sao?”

Lúc này, mọi người đều đã đi tới, Công Tôn giơ hai phiến vảy lên để đối diện nhau: “Giống nhau như đúc!”

“Chẳng lẽ là do Kỳ Lân kia chạy lên lắc vảy giết chết người?” Triệu Phổ bĩu môi, vẫn không quên thối miệng mà tới hai câu: “Không biết con Kỳ Lân này có nhiều vảy không nữa, nếu không cứ thế ngày có ngày trọc cả vảy cho xem.”

Bao Đại Nhân liền hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Đây là cái gì …”

Triển Chiêu hơi mỉm cười: “Đại nhân, đây hẳn là một loại ám khí đặc chế, chuyên dùng để ám toán người khác.”

Bạch Ngọc Đường bổ sung: “Vừa rồi, lúc các ngươi bắt Kỳ Lân, cái lưới kia bị rách không phải vì nó không chịu được lực nên mới rách, mà là bị lưỡi dao sắc bén kia làm rách, vết đao rất đều, thế nhưng độ dài ngắn lại khác nhau!”

“Vết đao đều thế thì tại sao độ dài ngắn lại khác nhau….” Âu Dương Thiếu Chinh lầm bầm: “Chẳng lẽ đao rất ngắn cho nên chỉ cắt được từng đoạn?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu chỉ chỉ cái vảy: “Cái này rất phù hợp.”

Mọi người đều gật đầu – Nói có lý.

Bàng Cát cảm khái: “Ai nha, lần này may mắn có Vương gia vô tình thả lưới bắt Kỳ Lân cho nên mới có thể thu được manh mối như vậy a!”

Bao Chửng liếc hắn – Uy, Mập, ngươi nịnh hót rất đúng lúc đó.

Bàng Cát không thèm để ý, chỉ đánh một ánh mắt xem thường qua.

“Dưới nước lại có loại đao này…. Chẳng lẽ vừa rồi thứ chúng ta bắt được dưới nước lại là người?” Công Tôn cảm thấy rất khó tin.

“Người có thể ở trong nước lâu vậy sao?” Âu Dương tỏ vẻ không tin: “Lại nói, cả bốn người chúng ta đều không kéo được, người kia phải nặng đến thế nào chứ?”

“Có lẽ….” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Các ngươi bắt được có thể là một thủy thú thật lớn nào đó, mà lưỡi đao này là do người nào đó dùng để cắt đứt lưới cho thủy thú đó chạy đi cũng nên.”

Mọi người cũng đều cảm thấy chuyện này khá hợp lý.

“Nói như vậy, người nọ hoặc là thủy thú kia vẫn còn ở đầm Bích Thủy?” Triệu Phổ khoanh tay: “Hung thủ giết người cũng có thể là hắn, mà quái thú ăn thịt người được đồn đại năm đó, có thể chính là thủy thú kia.”

“Tuy rằng chỉ là suy đoán, thế nhưng cũng rất có khả năng này.” Bao Đại Nhân cũng gật đầu: “Không bằng cứ thử kiểm tra đáy hồ trước.”

“Vô ích thôi.”

Câu này là do Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh, nói ra rồi lại nhìn nhau một cái, có vẻ cũng rất bất ngờ.

Mọi người đã sớm tạo thành thói quen việc hai người này thường có lối tư duy đồng bộ, cho nên cùng nha hỏi: “Vì sao?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là – Ngươi nói trước đi.

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, xem ra ban nãy Triển Chiêu nhìn chằm chằm mặt nước cũng chính là đang nghĩ đến chuyện này đây, cho nên liền nói: “Thủy lộ trên Bích Thủy sơn này gần như thông suốt với toàn bộ thủy lộ của Hi Châu phủ, đặc biệt là núi Bích Thủy này còn có đầm nước, bên dưới đầm đều có nhiều hang động rộng rãi, bên trên có suối cùng thác nước, nếu như kỹ năng bơi tốt, có thể đi xuyên từ đầm Bích Thủy sang đầm Thanh Vân, thậm chí còn có thể bơi đến từng đầm nước trên núi này, rồi thẳng đến bến tàu Hi Châu phủ.”

“Vậy chẳng phải là không thể tìm được tung tích sao?” Bàng Cát rầu rĩ: “Mà nếu như thực sự có người có thể bơi được như vậy, xem ra kỹ thuật bơi của hắn cũng quá tốt đi?”

“Đúng vậy, không cần phải thở sao?” Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn bực.

“Có thể dùng khí nang.” Bạch Ngọc Đường nói: “Tứ ca ta bơi rất tốt, hắn đã từng học các ngư dân làm khí nang, khi mang theo xuống nước thì có thể ở dưới đó thật lâu.”

“Tốt lắm bằng hữu.” Triệu Phổ nói: “Làm thêm mấy cái, chỉ cần có thể thở là chúng ta có thể đi xuống rồi.”

“Đeo khí nang cũng không phải dễ dàng như vậy.” Triển Chiêu nói: “Phải biết thở nữa.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên: “Thở ra?”

“Không phải thở bình thường, chính là khí đi vào từ lỗ mũi sau đó thở ra bằng miệng, cũng không dùng đến phổi.” Triển Chiêu giải thích xong lại nhìn thấy mọi người tò mò nhìn Y.

Bao Chửng liền hỏi: “Triển hộ vệ không phải là không biết bơi sao?”

“Ách ….” Triển Chiêu nhìn trời: “Ta có thúc thúc biết.”

Mọi người đều hiểu rõ, cũng không có truy cứu nhiều, Triển Chiêu liền thở phào.

Bạch Ngọc Đường nhìn Y – Ngươi cứ không giữ mồm giữ miệng như vậy, sớm muộn cũng bại lộ.

Mí mắt Triển Chiêu cũng híp – Sợ cái gì, ta lỡ miệng cũng đâu phải một hai lần, lần nào cũng có thể lấp liếm cho qua hết, nói dối qua ải gì đó, ta đây là thiên hạ đệ nhất!

Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ vẻ rất tán thưởng.

Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời – Lại không cần nói đã hiểu rồi…

Mọi người tìm được manh mối lại chẳng thể hạ thủ, án kiện bên này còn chưa có tiến triển, chuyện phiền phức bên kia đã lại tới rồi.

Tiểu đồ đệ ban nãy đi tìm Lục Phong đến khuyên can Vương Lạc cùng Trình Chí đã lại khóc sướt mướt chạy đến: “Chưởng môn, chưởng môn, nguy rồi!”

Lục Phong run lên một cái, vừa rồi suốt ruột hoảng hốt chạy đến thì là sư huynh đệ đồng môn đánh nhau, lần này lại khóc như vậy là xảy ra chuyện gì nữa?!

“Trình Chí sư thúc đã chết rồi!” Tiểu đồ đệ khóc vang: “Vừa mới chết, thi thể vẫn còn ấm…”

“Sao lại có thể như vậy?!” Lục Phong dậm chân: “Không phải ta đã bảo hắn về phòng sám hối sao?”

“Hắn chết ở trong phòng a.” Sắc mặt tiểu đồ đệ thay đổi: “Vừa rồi lúc hắn vừa vào nhà, liền sai ta đi pha trà hoa cúc uống cho nguôi giận, lúc ta mang trà đến nơi, liền phát hiện cửa phòng bị khóa lại, gõ mãi cũng không thấy có động tĩnh gì, cho nên liền vòng qua cửa sổ nhìn xem, lại nghe thấy có tiếng “khụ khụ” rất kỳ quái. Ta chọc thủng cửa sổ nhìn thử…. Nương a, Trình Chí sư thúc nằm trên ghế, trên cổ có một lỗ thủng, vẫn còn chảy máu ra ngoài a.”

Mặt Lục Phong lúc này cũng trắng bệch, muốn nhanh chóng chạy đi xem Trình Chí.

“Trình Chí đã chết sao?” Bạch Ngọc Đường giữ Lục Phong lại, hỏi tiểu đồ đệ kia.

“Đúng vậy, lúc ta gọi người phá cửa vào thì sư thúc đã tắt thở rồi.” Tiểu đồ đệ trả lời.

Mọi người đều khẽ nhíu mày.

“Vậy lúc này không nên đi tìm Trình Chí.” Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Lục Phong: “Vương Lạc ở đâu?”

Lục Phong sửng sốt, lập tức vỗ đầu: “Mọi người nghĩ người bị hại tiếp theo là hắn sao….”

“Nói nhanh lên!”

“Ở đầm Long Ngâm….” Lục Phong còn chưa dứt lời, vừa mới chỉ một ngón tay về hướng đông đã bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên xách lên, bay thẳng về hướng đông theo tay hắn chỉ, động tác nhanh đến độ khiến cho đám người Bao Chửng không kịp phản ứng.

Công Tôn cũng sốt ruột: “Nhanh mang ta theo.”

Triệu Phổ còn xua tay: “Ngươi đi làm gì, đao quang kiếm ảnh…”

“Nếu như Vương Lạc kia có còn mọt hơi thở, ta cũng có thể cứu sống hắn nha!”

Một lời của Công Tôn đúng là làm tỉnh người trong mộng, Triệu Phổ nhanh chóng ôm lấy hắn, đuổi theo bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn còn động: “Ngươi ôm chặt vậy làm gì?”

Triệu Phổ cảm thấy hắn chẳng nói lý lẽ gì hết: “Chẳng lẽ ném ngươi xuống dưới sao?!”

Những người khác nhìn nhau, Âu Dương Thiếu Chinh bế Tiểu Tứ Tử đã gấp đến độ giậm chân lên, cũng đuổi theo, Hắc Ảnh cũng cõng Bao Đại Nhân vì màu sắc mà khiến hắn cảm thấy vô cùng thân thiết lên chạy, nhanh như chớp đã biến mất.

Cuối cùng chỉ còn lại Tử Ảnh cùng Giả Ảnh, rất bất đắc dĩ mà mỗi người một bên, khiêng Bàng Thái Sư đuổi theo.

Tới đầm Long Ngâm, mọi người cũng không kịp nghiên cứu xem vì sao nơi này lại được gọi là đầm Long Ngâm thì đã trực tiếp vọt vào biệt viện rồi.

Một tiểu đồ đề quét rác nói rằng sau khi Vương Lạc trở về phòng mình rồi thì sinh hờn dỗi, lại còn uống rượu bên trong phòng, từ trước đến giờ tửu lượng của hắn vốn không tốt, chỉ uống mấy chén đã say.

Đang lúc nói chuyện, đám người Triển Chiêu đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng “bang” một cái, hình như là tiếng vò rượu bị vỡ.

Mấy tiểu đồ đệ đều rụt cổ – Tính cách Vương Lạc từ xưa đến nay đều nóng nảy, lát nữa đừng có đánh người nữa là tốt rồi.

Triển Chiêu tiến lên, một cước đá văng cửa phòng.

Lúc này, cảnh tượng bày ra trước mắt mọi người lại vô cùng quỷ dị cùng khủng bố.

Mấy tiểu đồ đệ đều hít vào một ngụm lãnh khí, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu trên mặt đất…

Lúc này Vương Lạc tựa trên ghế, ngẩng mặt lên trời mà há miệng, hai mắt long sòng sọc như sắp rớt ra đến nơi, hai tay quơ cào xung quanh loạn xạ, mà ở dưới cổ hắn có một lỗ thủng thật lớn, máu cứ thế mà ồng ộc như suối chảy ra, nếu không phải tận mắt chứng kiên, có lẽ ai cũng không nghĩ thỉ ra người lại có nhiều máu như vậy.

Công Tôn hô to: “Nhanh che miệng vết thương của hắn lại.” Vừa nói vừa mở hà bao bên hông, rút ra bao châm cùng gói dược.

Một câu này của Công Tôn, mọi người nghe xong, phản ứng đầu tiên là ngẩn người…. Làm sao che miệng vết thương này.

Thế nhưng, Tiểu Tứ Tử lại nhào đền muốn che miệng vết thương, đáng tiếc bé quá lùn, với không tới.

Đúng lúc bé còn đang nhảy loi choi lên, lại thấy cổ áo mình bị một người túm lấy, quăng ra sau, rất vừa vặn quăng cho Tử Ảnh.

Tử Ảnh nhanh chóng ôm lấy, Triển Chiêu hơi nhíu mày – Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đi lên, đè lại miệng vết thương của Vương Lạc.

Máu vẫn tuôn ra mãnh liệt, chỉ trong chốc lát đã nhuốm đỏ y phục tuyết trắng của Bạch Ngọc Đường, trên tay, trên áo Hắn đều là màu đỏ của máu.

Mà ở nơi này, lại chỉ có Bạch Ngọc Đường mặc bạch y, một thân trắng đỏ đan xen này, chói mắt vô cùng.

Bạch Ngọc Đường một tay đỡ cổ Vương Lạc, một tay đè lại miệng vết thương của hắn, quay sang nói với Công Tôn: “Thế này vẫn có thể cứu sống sao?”

“Có thể, ngươi nhất định không được buông tay…” Công Tôn còn chưa dứt lời, lại thấy mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên biến sắc.

Triệu Phổ lớn giọng hô: “Cẩn thận.”

Công Tôn liền cảm thấy Triệu Phổ ở phía sau hung hăng túm lấy cổ áo hắn mà kéo lại… Đồng thời, có cái gì đó “vèo” qua mắt hắn, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hàn quang chợt lóe, tóc cũng bị chém mất mấy cọng.

Cùng lúc đó, Triển Chiêu phi thân qua cửa sổ đuổi theo, mọi người nhìn thấy Y ra ngoài cũng là cùng lúc với một hắc ảnh nhảy ra khỏi tường viện.

Triệu Phổ vung tay ra hiệu cho ba ảnh vệ, ba người cùng Âu Dương đều theo Triển Chiêu đuổi tên Hắc y nhân kia, người đó có khả năng là hung thủ.

Triệu Phổ ổn định lại Công Tôn rồi, liền đến một bên vách tường xem, có nửa phiến vảy.

Công Tôn cũng không kịp suy nghĩ hay sợ hãi gì nữa, nếu còn kéo dài nữa thì Vương Lạc chết chắc rồi.

Công Tôn nhanh chóng xuất ra ngân châm, chỉ trong chớp mắt ba mươi sáu ngân châm gần như ghim đầy trước ngực Vương Lạc, sau đó lại xuất ra một bọc châm nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không đếm được có bao nhiêu cái, thế nhưng, tốc độ hạ châm của Công Tôn đúng là mau kinh người… chỉ trong chốc lát, Vương Lạc gần như bị ghim thành con nhím rồi.

Công Tôn mở gói dược ra: “Tiểu Tứ Tử”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đã bưng một cái bát nhỏ, đổ vào nửa chén nước, còn nói: “Nửa chén nước, một muỗng dấm trắng một muỗng đường.”

Triệu Phổ buồn bực – Nấu ăn sao?

Công Tôn đổ bột thuốc vào trong bát, lấy tay quấy đều một chút, bột thuốc liền kết tủa thành cao, một chén đầy cao dược màu trắng, lại rất dẻo nữa.

Công Tôn quay đầu lại, bảo Bạch Ngọc Đường có thể buông tay rồi.

Bạch Ngọc Đường buông tay ra, liếc mắt nhìn Vương Lạc một cái.

Kỳ thật hắn cũng không tin tưởng lắm, Vương Lạc đã như vậy mà vẫn có thể sống sót sao, thế nhưng kỳ quái chính là, tuy rằng sắc mặt Vương Lạc trắng xanh, thế nhưng cũng không còn cảm giác tử khí trà trề như ban nãy nữa. Hai mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, trong mắt chính là kiên trì muốn sống.

Bạch Ngọc Đường thu tay lại…. Động tác cũng không nhanh, hình như còn sợ sẽ có máu chảy ra…. Thế nhưng mà, lại không hề có!

Triệu Phổ cũng nhịn không được mà nhướng mi, tán thưởng Công Tôn thật thần kỳ, vừa rồi, chỉ trong nháy mắt hắn đã thi triển mấy trăm ngân châm, thực sự đã có thể cầm máu.

Triệu Phổ đột nhiên lại có một chút hối hận, chính mình luôn khinh thường Thư sinh, hành động ấy thật vô tri, lại không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nếu như ngay cả Vương Lạc mà cũng có thể cứu sống, Thư sinh này đúng là Diêm Vương Địch, Bồ Tát sống rồi. Nếu như trước đây sớm lưu lại trong quân, không biết đã cứu được bao nhiêu người rồi.

Triệu Phổ nhịn không được mà thở dài – Lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, thực ra lại là vô cùng ngu xuẩn.

Công Tôn đưa chén dược cho Bạch Ngọc Đường giúp đỡ cầm, sau đó rút ra một cái bao.

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường vừa thấy cái bao này cũng toát mồ hôi lạnh – Là một bao châm, còn có cả dao cùng thìa nữa.

Vương Lạc vừa nhìn thấy đống đồ này cũng kinh hãi, có điều hiện giờ hắn không thể động đậy cũng không thể nói, chỉ có thể cầu cứu mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại rất trấn định, nói: “Đừng nhúc nhích!”

Vương Lạc nhìn trời, đành phải ngồi im, phó mặc cho số phận.

Sau đó, Công Tôn làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều phải nhíu mày, hắn cúi đầu, cầm kim chỉ khâu hệt như khâu y phục.

Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, ngồi xổm xuống hỏi: “Phụ thân cháu làm vậy không sao chứ?”

Tiểu Tứ Tử cầm một chiếc khăn trong tay mà bận rộn, vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ một cái: “Đương nhiên rồi!”

Triệu Phổ bĩu môi.

Tiểu Tứ Tử đưa khăn cho hắn: “Lau mồ hôi cho phụ thân.”

“Mồ hôi?” Triệu Phổ có chút bất ngờ, Công Tôn đứng im chứ đâu có nhúc nhích, lại có thể ra mồ hôi sao? Chỉ là, khi hắn nhìn qua, khuôn mặt Công Tôn đều đầy mồ hôi, thế nhưng hắn cũng không có rảnh mà lau.

Triệu Phổ nhanh chóng đến chấm chấm mồ hôi trên mặt cho Công Tôn, động tác rất nhẹ nhàng, còn về việc vì sao phải nhẹ nhàng, bản thân hắn cũng không rõ lắm.

Công Tôn khâu xong rồi, liền lấy cái chén đã đông lại thành keo trong tay Bạch Ngọc Đường, lấy ra, bôi loạn lên cổ Vương Lạc. Sau một lúc, Vương Lạc liền cảm thấy cái cổ mình bị cố định rồi, thì ra sau khi loại thuốc mỡ đó khô, liền cứng như đá.

Cái cổ Vương Lạc cứng đơ, thế nhưng con mắt có thể đảo qua đảo lại, cũng hơi có chút chóng mặt.

Công Tôn bắt đầu rút châm trên người hắn, nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày để miệng vết thương đóng vẩy thì tốt rồi, ngươi mạng lớn, xương ở cổ bị tổn thương, cần phải nhẫn nhịn băng cổ ba tháng, chờ khi xương liền lại rồi thì có thể dỡ xuống, sau này tiếng nói có thể sẽ bị khàn, không thể chữa được.”

Vương Lạc kinh ngạc, ai còn quan tâm tiếng nói có khàn hay không chứ, có thể sống được đã là kỳ tích rồi…

Lục Phong ở bên cạnh niệm: “A di đà phật!”

Chờ cho đến khi ngân châm được rút ra hết rồi, Vương Lạc đã có thể nhúc nhích, há miệng thở dốc định nói, Công Tôn liền lập tức liếc hắn: “Mấy ngày nay không được nói.”

Vương Lạc nhanh chóng ngậm miệng – Này được a, thật dữ dằn, so với Bạch Ngọc Đường còn dọa người hơn.

Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, Vương Lạc lại lé mắt nhìn qua.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh hắn vẫn cứ bình tĩnh vi ba như vậy, cầm một chiếc khăn lau lau tay, y phục tuyết trắng dính một mảng thật lớn đầy máu.

Vương Lạc mấp máy miệng, vừa rồi hắn còn vừa uống rượu vừa ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Bạch Ngọc Đường đây, lúc này lại cảm thấy mình đuối lý.

Đang định nói tiếng xin lỗi với Bạch Ngọc Đường…. Lại thấy Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, bước nhanh về phía cửa sổ.

Đồng thời, chợt nghe thấy “bịch” một tiếng, một hắc y nhân trực tiếp bị ném từ bên ngoài vào, ngã xuống mặt đất thật mạnh.

Trên tường viện, Triển Chiêu đứng ở đó, tay cầm bảo kiếm chắp sau lưng, nhàn nhã hệt như vừa mới đi tản bộ về, vừa đi còn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã bảo ngươi đừng có chạy, còn chạy nữa sao.”

Triệu Phổ lại nhìn nhìn, phát hiện Hắc y nhân kia không hề bị đánh cũng không có bị điểm huyệt, vậy mà lại quỳ rạp trên mặt đất mà thở hồng hộc, sùi cả bọt mép, hai mắt trắng dã, hai chân cứ như bị rút gân, cả người co rút.

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, này là chuyện gì.

Lúc này, lại thấy Âu Dương Thiếu Chinh rất lao lực mà bò lên thành tường, ghé đầu vào trong không ngừng thở dốc, mệt chẳng khác nào hành quanh chạy bộ tám trăm dặm vậy.

“Ha hả…” Âu Dương vẫy vẫy tay với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cho thúc miếng nước.”

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy mang nước qua.

Tường viện này cũng không cao, Âu Dương Thiếu Chinh nhanh chóng cầm chén nước tu ừng ực, lúc này, chợt nghe bên ngoài Tử Ảnh cũng thảm thiết kêu: “Ta cũng muốn! Mẹ nó chứ, lão tử rút gân rồi!”

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường cùng khó hiểu – Mấy người này chạy ra ngoài thời gian cũng chưa đến một chung trà nhỏ, làm gì mà lại mệt thành như vậy chứ?

Triển Chiêu cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh mình, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, liền cầm cái khăn đưa cho hắn: “Lau đi, làm gì mà chạy hùng hục vậy chứ?”

Âu Dương há to miệng, chỉ chỉ Triển Chiêu: “Ngươi không phải là người a, ngươi con mẹ nó biết bay à…. Đời này ông đây cũng chưa từng chạy mệt như vậy.”

Triển Chiêu nhảy từ trên tường xuống, đến bên cạnh Hắc y nhân kia, dùng mũi chân mà đá đá hắn mấy cái, phát hiện cũng không có phản ứng gì, ngất triệt để rồi.

Công Tôn sau khi bắt mạch cho hắn rồi, liền há to miệng: “Sao lại mệt thành như vậy?”

Mọi người đều nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vẻ mặt rất vô tội: “Ta đâu có làm gì a, chỉ vây hắn trong rừng chơi với hắn một chút thôi, ai ngờ hắn lại chạy mãi không chịu dừng lại, rõ ràng là ta đã bảo hắn đừng chạy rồi, đây là tự hắn làm mình mệt chết đó.”

Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng: “Họa địa vi lao, mèo bắt chuột?”

Khóe miệng Triển Chiêu nhếch lên, gật gật đầu với Bạch Ngọc Đường: “Qủa nhiên đúng là đồ đệ của Thiên Tôn a.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, một chiêu này chính là phải lợi dụng khinh công thượng thừa mới có thể làm được, đây cũng là một sáng tạo công phu độc đáo của Ân Hậu, chuyên dùng để trêu đùa người ta.”

Đầu tiên, trên mặt đất vẽ ra một giới tuyến, cái này không được quá nhỏ, tốt nhất là vào khoảng trên dưới một mẫu đất, sau đó dẫn người định bắt vào trong vùng giới tuyến đó, người này nhất định sẽ nhắm về một hướng mà chạy, sau đó dùng khinh công thượng thừa của mình mà chặn hắn lại, hắn sẽ đổi hướng và chạy tiếp, rồi lại đuổi theo chặn hắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại, mặc kệ hắn chạy thế nào, tóm lại là cứ chặn lại hắn! Cái này giống như là giới hạn phạm vi hoạt động, chỉ cần tiến vào giới tuyến này rồi, ai cũng đừng mong thoát được ra.

Để làm được điều này, nhất định phải có được khinh công cao hơn đối phương gấp trăm ngàn lần, hơn nữa nội lực còn phải thực thâm hậu, mặt khác, tính cách cần phải thật ác liệt, đạo lý cũng hệt như lúc mèo vợt chuột vậy.

Tóm lại, kết quả của việc sử dụng chiêu này đều là khiến cho đối phương bị mệt chết. Đám người Âu Dương Thiếu Chinh có lẽ là do không có kinh nghiệm nên mới một mực đuổi theo Triển Chiêu hoặc là muốn đuổi theo tên kia hỗ trợ Triển Chiêu cho nên mới bị mệt thành như vậy.

“Họa địa vi lao, mèo bắt chuột …” Lục Phong nghiêng đầu vuốt râu: “Đây là chiêu thức gì? Nghe quen tai vậy….”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cả kinh, Triển Chiêu nhanh chóng xua tay: “Trong kịch Nam có đó, chia hai màn, một là Họa địa vi lao, một là Mèo bắt chuột! Hắn nói lát nữa muốn đi xem kịch!”

Lục Phong gãi gãi đầu: “Thật không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Thật.”

Lục Phong cũng gật đầu, thì ra là như vậy, không phải Tiểu sư thúc không thích xem kịch sao…

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt rất bội phục mà nhìn Triển Chiêu – Qủa nhiên, công phu nói dối qua ải đúng là thiên hạ đệ nhất a!

Triển Chiêu rất đắc ý, tâm nói “Đương nhiên”. Thế nhưng, xong rồi lại lập tức vò đầu, sao lại hiểu chứ! Con Chuột này chắc chắn biết phúc ngữ thuật rồi!