Long Huyết Chiến Thần

Chương 647: Vạn Niên Địa Tâm Nhũ




Hoàng Phủ Vũ bắt buộc mình phải tỉnh táo.

“Tuyền cô nương là người từ tông gia đến, thực lực so với Hoàng Phủ Phong Trần còn mạnh hơn vô số lần, nàng có thể nhẹ nhàng bóp chết Hoàng Phủ Phong Trần. Nàng nói để ta lên làm gia chủ, tuyệt đối không phải nói chơi, Hoàng Phủ Phong Trần lúc nãy đi ra ngoài sắc mặt nghiêm nghị, nhất định là chọc tức Tuyền cô nương. Đây là thiên đại cơ hội, Hoàng Phủ Phong Trần, tử kỷ của ngươi đến rồi.”

Tâm Hoàng Phủ Vũ vô cùng kích động, hắn có chút mồm miệng kích động lắp bắp nói: “Tuyền… Tuyền cô nương, ta nghĩ muốn làm gia chủ, ngươi có thể để cho ta lên làm gia chủ hay sao?”

Tuyền cô nương liền cười khanh khách, nói: “Dĩ nhiên có thể, được rồi, để ta đưa tên tiểu tử ngươi lên làm gia chủ, đứa nhỏ à, vào đây đi…”

Câu nói sau cùng khiến cho cả người Hoàng Phủ Vũ chấn động. Đi vào ư? Tuyền cô nương đang ở bên trong màn lụa trắng, lại không còn một mảnh, nàng còn để cho ta đi vào sao? Đây chẳng phải là…

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Vũ kích động đến nỗi thiếu chút nữa khai báo mình đang ở nơi này, thiên đại chuyện tốt này, hắn thật sự không tin xảy ra đối với hắn. Kế tiếp, khi liếc mắt nhìn Tuyền cô nương, hắn cứ như ảo tưởng, không nghĩ tới đây thế nhưng không phải mộng tưởng.

Thân thể run rẩy, Hoàng Phủ Vũ đi vào.

Trong phòng thanh nhã, một cảnh xuân sắc dạt dào, chương nhạc nguyên thủy động lòng người vang lên tại nơi này. Thế nhưng chưa tới một nửa phần tư nén nhang, Hoàng Phủ Vũ đã bị ném ra ngoài.

Thanh âm Tuyền cô nương vang lên ở bên trong: “Thời gian ngắn như vậy, Hoàng Phủ Vũ ngươi đúng là một phế nhân, còn tính là nam nhân gì chứ!”

Hoàng Phủ Vũ sắc mặt suy sụp, hắn cũng không phải cố ý nhưng đối phương thật sự cường đại, coi như mới nhìn thân thể của đối phương thôi, cả người Hoàng Phủ Vũ đã nhanh thua, lại càng không cần phải nói lúc lâm trận.

Thành Vũ Đế.

Phong ba tại trước cửa Cổ Ma Vực rất nhanh truyền đến Vũ Minh. Khi nghe được tin tức này, thành Vũ Đế liền trở nên sôi trào, đủ loại nghị luận xuất hiện.

Lúc trước, Long Sơn xuất hiện tại thành Vũ Đế, đã khiến thành Vũ Đế rung động khá lớn, còn chuyện này lại càng làm thêm chấn động lớn hơn. Nghe tin Triệu Đan Trần bị Long Thần đánh bại, hơn nữa bị gãy mất một cánh tay, mọi người sợ ngây người. Triệu Đan Trần và Triệu Vô Cực, một già một trẻ, đây là huyền thoại thánh triều Thần Vũ. Không nói đến cách làm người của bọn họ, ít nhất tại phương diện thực lực, đó là không một ai vượt qua nổi.

Nhưng mà Long Sơn xuất hiện, sau đó có thể so đấu cùng Triệu Vô Cực, kế tiếp lại một Long Thần xuất hiện lại có thể chính diện đánh bại Triệu Đan Trần!

Người tên Long Thần này thanh danh đang lên cao, lên như diều gặp gió vậy, đến hôm nay thật sự nổi tiếng. Đến khi hắn đánh bại Triệu Đan Trần, tại thánh triều Thần Vũ thân phận và địa vị đã cao đến cấp bậc tuyệt đối, từ một người không có tiếng tăm gì, chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh nhất thánh triều Thần Vũ.

Dưới hào quang của Long Thần, ánh sáng của hai địa thiên tài kia đã mờ đi không ít.

Nhưng Triệu Đan Trần cũng không phải dễ trêu, mặc dù bị gãy mất một cánh tay nhưng vì hắn cơ trí, đánh thương nặng Ma hoàng, chiếm được Cổ Ma thi hài vừa mới xuất thế của Cổ Ma vực. Cổ Ma thi hài đó có được thực lực đánh ngang tay Long Sơn Địa Vũ cảnh tứ trọng, sự cường đại có thể nghĩ tới.

Chuyện Cổ Ma vực đối với Vũ Minh là vừa mừng vừa lo. Lo chính là Triệu Đan Trần bại bởi Long Thần, Long tộc xuất hiện một cao thủ Long Thần nhỏ tuổi như vậy, mừng chính là Triệu Đan Trần chiếm được Cổ Ma thi hài, thực lực nhảy lên cấp bậc Vũ đế, vượt xa Long Thần. Từ đó có thể thấy được, tái ông nhất mã, yên tri phi phúc. Triệu Đan Trần nếu không bại bởi Long Thần, Khương Vô Tà sao để hắn đánh lén được?

Là người ai cũng có cảm giác được, thánh triều Thần Vũ muốn thay đổi thời tiết rồi.

Đội ngũ đi Cổ Ma vực rước dâu cũng đã trở lại nhưng Triệu Đan Trần còn chưa trở về. Người Vũ Minh không hiểu nổi nhưng nhớ tới thương thế nghiêm trọng ở trên người Triệu Đan Trần, như vậy Triệu Đan Trần đang gấp gáp tìm chỗ chữa thương. Nhưng mà nếu như muốn chữa thương, hắn trở về thành Vũ Đế không phải là hợp lý hay sao?

Tại sao Triệu Đan Trần không trở lại, nguời Vũ Minh cũng không biết.

Rốt cuộc ở nửa tháng sau, có một thân ảnh lần vào trong cũng Vũ Đế, tại tầng cao nhất cung Vũ Đế, nơi này là một căn phòng u ám, bên trong đó không có bất kỳ ánh sáng nào, một mảnh tối đen như mực. Chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một người mặc áo bào trắng ngồi ở giữa phòng, không nhúc nhích.

Tại cửa phòng, Tiêu Lâm đang ở bên ngoài chờ đợi, đợi Vũ đế tu luyện xong, hắn mới có thể đi vào, hồi báo những chuyện xảy ra gần đây.

“Nghe được chuyện xảy ra tại trước cửa Cổ Ma vực, biết được đệ tử của mình bị gãy tay, Vũ đế giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cả ngày tu luyện, đây là tại sao nhỉ?” Tiêu Lâm trong lòng cũng chẳng hiểu.

Nghe được Triệu Đan Trần bị phế đi, trong lòng hắn vô cùng tức giận, bẩm báo chuyện này lên Vũ đế, hắn cho rằng Vũ đế sẽ tức giận, sau đó suất lĩnh Vũ Minh tấn công Long tộc, tiêu diệt triệt để Long tộc. Nhưng mà không nghĩ tới là Triệu Vô Cực chỉ ầm ừ, bảo hắn trở về, sau đó tiếp tục tu luyện. Đến nỗi cũng không hỏi thăm tin tức về Triệu Đan Trần.

Tiêu Lâm cũng không hiểu sao phải như vậy.

Còn lần này, hắn chuẩn bị khuyên Vũ đế, bởi vì chuyện tại Cổ Ma vực, hiện tại toàn bộ thánh triều Thần Vũ đều loạn thành một đoàn. Không có Vũ đế ra tay, chỉ một mình Tiêu Lâm rất nhiều chuyện xử lý không được.

Thời gian dần trôi qua, Tiêu Lâm xem thời gian cũng không còn sai biệt lắm, hắn chuẩn bị gõ cửa. Bỗng nhiên vào lúc này, tại bên dưới cầu thang truyền đến thanh âm đát đát, khí tức người tới trầm trọng, cước bộ trầm ổn, hiển nhiên là một cao thủ.

Một cỗ phong mang khí tức, từ bên dưới truyền tới.

“Người tới là người phương nào?”

Cỗ hơi thở kia so với Tiêu Lâm cũng không nhỏ yếu hơn.

“Là ta.”

Thân ảnh Triệu Đan Trần xuất hiện ở bên dưới, đi tới trước mặt Tiêu Lâm, Tiêu Lâm trước tiên ngẩn ra, sau đó cẩn thận đánh giá Triệu Đan Trần. Triệu Đan Trần lúc này sắc da đã khôi phục lại hồng nhuận, vết máu trên người đã biến mất không thấy gì nữa và cũng giống như hắn lúc trước vậy. Chỉ duy nhất điểm khác biệt là cánh tay phải của hắn, nơi đó vốn là một cánh tay nhưng lúc này lại trống không.

Tiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đan Trần, rốt cuộc ngươi cũng trở lại, Vũ Đế đã chờ ngươi lâu rồi đó.”

“Hắn chờ ta sao? Ha ha, đúng, đúng là đang đợi ta.”

Trên mặt Triệu Đan Trần hiện lên một chút thần sắc trào phúng, trong mắt cũng không có chút ấm áp mà là đầy tia lạnh như băng.

Tiêu Lâm ngẩn ra, không biết Triệu Đan Trần đây là có ý gì.

“Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn một mình nói chuyện với hắn một lát.” Triệu Đan Trần lạnh như băng nói.