Long Mặc

Chương 3




Cuối mùa xuân tiết, trong kinh thành mưa phùn không ngớt. Sinh nhật Thái hậu cũng sắp đến, lại còn trùng vào ba ngày được nghỉ, văn sĩ trong triều học đòi văn vẻ mừng rỡ đi tìm bằng hữu để cùng dã du ở vùng ngoại ô, rảnh rỗi lại ngâm hơn mấy câu thơ dưới trời mưa dầm tầm tã. Tam phò mã Tuấn Nghi, cái tên gần đây luôn yêu thích vui đùa ngày hôm nay lại đi tới quý phủ Kỷ Tiêu với sắc mặt nghiêm trọng. Sau khi cùng y nói thầm một hồi trong thư phòng, tên đó cơm cũng không ăn, cưỡi ngựa không biết lại vội vàng đi nơi nào. Mà Kỷ Tiêu khi bước ra thư phòng thần sắc cũng trở nên không tốt, kêu quản gia lên hỏi tài sản trong phủ, rồi trở về kiểm lại vốn riêng, đồ trâu báu nữ trang các loại, không biết y đang tính toán cái gì.

Đến thời điểm đêm dài người tĩnh, Long Mặc vẫn như trước tới tìm y. Thấy y chỉ choàng kiện áo tơ đơn bạc tựa ở phía trước cửa sổ ngẩn người nghe tiếng mưa rơi tí tách, ôn nhuận trên gương mặt có một chút phiền muộn cô tịch. Thật đúng là khiến cho người ta không tự giác muốn yêu thương y một phen.

“Ngọc Nghiễn suy nghĩ cái gì đây?” Long Mặc có chút cúi người xuống, vừa định đưa tay ôm y, lại thình lình bị đẩy ra.

Thần sắc Kỷ Tiêu lãnh đạm lắc đầu: “Ta có chút chuyện phiền lòng, ngươi tạm thời đừng đến nhiễu ta.”

“Ah? Chuyện gì phiền lòng, không bằng nói ta nghe một chút?” Long Mặc miễn cưỡng nương đến chỗ y, đứng đối diện dựa vào bệ cửa sổ bên cạnh. Mặc dù trong miệng nói chuyện, ánh mắt lại suồng sã tứ phía đánh giá y, cái cổ cùng xương quai xanh trắng noãn hiện ra dưới vạt áo lỏng lẻo.

“Hôm nay ta nghe nói…” Kỷ Tiêu tựa hồ phiền não một hồi lâu, nói khẽ, “Duyện Châu mấy tháng này không có mưa xuống, trước mắt cũng sắp tới lúc thu hoạch Mang chủng rồi, năm nay lại hạn xuống dưới, hẳn là sẽ không thu được gì.”

Long Mặc nhẹ nhàng nhíu lông mày: “Duyện Châu? Đó là địa phương nào? Gần kinh thành không? Chỗ đó không có lương thực hội đói bụng đến ngươi sao?”

“Đó là quê nhà ta.” Kỷ Tiêu thấp giọng nói xong câu này, lại lầm bầm lầu bầu giống như thấp giọng nói xuống dưới nữa, “Lúc này ta chỉ là khổ ba ba nước* trong văn chức ( *nước đắng, tuy rất thanh khiết và bổ dưỡng nhưng thường bị người xem nhẹ, y ví mình như quân tốt nhỏ nhoi không đáng kể)không có một chút biện pháp, chỉ có thể chính mình tự ra chút ít ngân lượng. Còn lại phải đợi Tuấn Nghi kêu gọi mọi người. Hi vọng trước khi thu đông đến có thể vận chuyển một lượng lương thực.”

Long Mặc y nguyên khó hiểu: “Tại sao hoàng đế các ngươi lại mặc kệ?”

“Triều đình chỉ giúp đỡ cấp lương thực khi thời điểm tình hình tai nạn thập phần nghiêm trọng. Còn phải có trục cấp tấu chương đưa lên, lúc sau Hộ bộ xét duyệt, ngự bút thân phê, trùng trùng điệp điệp chậm trễ xuống dưới, không biết muốn chết đói bao nhiêu người…” Kỷ Tiêu tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ đau khổ, ánh mắt buồn bã, liền không nói.

“Loại thiên tai này, nhân lực khó có thể chống đỡ. Ngọc Nghiễn ở chỗ này phát sầu cũng vô dụng, không bằng thư giãn một chút?” Long Mặc nói ngữ khí nhẹ nhàng linh hoạt. Hắn đứng thẳng người lên hướng y đi tới, đưa tay vuốt vuốt một búi tóc dài rũ xuống, thấy y không có phản ứng, lại cúi đầu đến thân cổ của y. Bỗng nhiên “BA~” một tiếng, trên gương mặt bị đánh một cái.

Lần này đánh cho hắn có chút tỉnh mộng, lúc ngẩng đầu nhìn, trên mặt Kỷ Tiêu đã có chút nộ khí:”Duyện Châu là chốn cũ của ta. Năm đó song thân của ta là do đại hạn trong năm chết đói tại chỗ. Hôm nay thảm kịch lập tức muốn tái hiện, bảo ta như thế nào không lo lắng.”

Thần sắc Long Mặc bình thản nói: “Thiên hạ này từ xưa đại hạn, hồng thủy chưa bao giờ ngừng, hôm nay bất quá là luân phiên đến Duyện Châu kia mà thôi. Sinh tử khó tránh, đều là số trời, ngươi nhiều lý lẽ như vậy để làm gì.” Hắn nói xong còn đánh một cái ngáp, giơ tay đến kéo Kỷ Tiêu,”Khó có được mấy ngày nay ngươi không cần ra ngoài, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi mới là đứng đắn.”

Kỷ Tiêu tức giận tới mức phát run, lập tức ra khỏi người hắn: “Quả nhiên là yêu quái không có gốc rễ, cho nên tình cảm quyến luyến quê nhà cũng không hiểu. Trong nội tâm ngươi chỉ có mấy loại suy nghĩ kia, đợi làm chuyện hạ lưu. Ta còn ở đây nói với ngươi, bày tỏ những lời…tâm sự, quả thực là đàn gảy tai trâu!”

Sắc mặt Long Mặc dần dần thay đổi, tựa hồ muốn nói cái gì, Kỷ Tiêu đã xoay người đi qua: “Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi.”

Kỷ Tiêu vốn là người tính tình ôn thiện, đến ngày thứ hai tức khí liền tiêu tan, thậm chí có chút tự trách. Y thầm nghĩ, bản chất Long Mặc là không thông hiểu tình cảm nhân gian, lời nói, ngôn ngữ như đều xuất phát từ thiên tính, mà khi chính mình bật thốt lên mấy câu nói có chút nặng lời không biết có làm hắn thương tâm không. Vào đêm khó khăn gần kề, y cố ý thắp sáng đèn cầy trong phòng ngủ, chờ người kia như thường ngày, hắn cũng đồng dạng đẩy cửa phòng ra, khẽ cười nói một câu: “Ngọc Nghiễn.”

Trong thoáng chốc có người ở phía sau ôm lấy y, còn cúi đầu xuống nhẹ cọ trán của hắn, thấp giọng nói: “Ngọc Nghiễn vẫn còn giận ta sao?”

“Không có.” Kỷ Tiêu có chút khổ sở mà quay người trở lại ôm lấy hắn,”Là ta không nên nổi khí với ngươi.”

Nhưng không biết sao, Long Mặc bỗng nhiên đẩy y ra, giữa lông mày hiện lên lãnh ý chưa bao giờ thấy qua: “Phàm nhân các ngươi thật sự là biến đổi thất thường.” Nói xong, lại bứt thân rời đi.

Trong nháy mắt, hàn ý bao quanh toàn thân Kỷ Tiêu, y tức thì tỉnh lại. Lúc này y mới giật mình, thì ra hết thảy đều là mộng, trời đã có chút sáng, chính mình lại gục xuống bàn đợi một đêm. Giọt nến trên bàn đã cứng lại chồng chất tầng tầng lớp lớp cùng một chỗ, để cho Kỷ Tiêu không khỏi than thở đi ra.

Kế tiếp vài ngày, Long Mặc thủy chung không có hiện ra hình người, mực kia cũng một mực lẳng lặng nằm ở trong hộp trên bàn. Mỗi khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện, nó lại lưu chuyển lên vầng sáng ám tím.

Kỷ Tiêu đã từng trong đêm khuya không người đem mực kia giữ trong lòng bàn tay thấp giọng nói: “Long Mặc, ngươi đi ra được không?” Nhưng lại lặng lẽ không có đáp ứng. Y chần chừ chốc lát, lại thả vào trong hộp, yên lặng đem câu nói phía sau kia nuốt trở lại trong bụng. Ta… muốn gặp ngươi.

Sách cổ đã nói qua, tinh quái yêu ma đều là sinh vật mờ ảo, không dễ bắt, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng khó có thể gần nhau. Câu chuyện thư sinh thời xưa bị hồ yêu mị hoặc chỗ nào cũng có, tham lam hoan hỉ một thời gian dài, cuối cùng đều là thương tiếc mà chết. Chính mình hơn phân nửa cũng muốn dẫm vào vết xe đổ của cổ nhân rồi. Kỷ Tiêu gấp cuốn Thượng Cổ lại, từ bên trong thư khố (*thư viện)chán nản, thất vọng đi ra. Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, sắc trời lại âm thẩm xuống dưới, tựa hồ rất nhanh sẽ có một hồi mưa to.

Sáng sớm rõ ràng còn ấm áp ánh nắng, cho nên y đã để mấy cuốn sách hạ tại hành lang phơi nắng, cũng không kêu hạ nhân bên trong phủ thu vào. Kỷ Tiêu trong nội tâm bất an, liền cáo từ xin nghỉ, vội vàng chạy về nhà.

Nhưng mà trên đường từ Hàn Lâm viện về đến nhà, trong khoảng thời gian ngắn ngủn y lại thấy sắc trời dần chuyển tinh (*trong xanh tan mây mù), vẻ lo lắng dần dần tán, sắc trời rất nhanh lại sáng lên. Đứng tại cửa ra vào Kỷ phủ, gia nhân trông thấy vội vàng chạy tới Kỷ Tiêu, có chút kinh ngạc: “Mới giờ này sao tiên sinh đã trở về rồi?” hắn lại ngẩng đầu quan sát bầu trời,”Nay khí trời quả thực cổ quái, ngược lại giống như trời tháng sáu.”

Kỷ Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lên bầu trời, nhìn không ra mánh khóe, liền tùy ý nhẹ gật đầu, đi tới nội viện. Sách vẫn êm đẹp nằm trên hành lang, mà cửa sổ phòng ngủ của mình lại mở ra, tựa hồ là bị đại lực phá mở, giấy trên cửa sổ đều kéo xuống phân nửa phiến, treo tại đó.

Kỷ Tiêu cho rằng không may gặp trộm, liền nhanh chóng vào nhà xem xét. Chỉ thấy trên giường rõ ràng có người, ở chỗ đó co rúc, màn che đầu giường cũng bị kéo xuống dưới, khóa lại trên người hắn, xem tình hình có vẻ thống khổ.

Kỷ Tiêu vô ý thức muốn gọi người kia, rồi lại nhìn thấy mái tóc dài màu mực kia tán lạn bên gối rủ xuống thẳng đến chân giường. Trong nội tâm chấn động, đi lên vài bước, quả nhiên đúng là Long Mặc.

“Long Mặc, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Cởi bỏ màn che giường, gương mặt Long Mặc mới lộ liễu hiện ra. Sắc mặt hắn tái nhợt,  long vân màu vàng trên trán ảm đạm rất nhiều, cả người đều thập phần yếu ớt. Thẳng đến khi đôi má bị ngón tay Kỷ Tiêu ấm áp đụng một cái, hắn mới chậm rãi mở mắt, thấp giọng nói: “Ngọc Nghiễn…”

“Ngươi sao lại biến thành như vậy!?” Kỷ Tiêu vội vàng ở trên người hắn lục lọi xem xét, “Có người làm bị ngươi thương sao, hay là có người đến trộm mực?”

“Đừng kinh hoảng, mực còn trên bàn.” Long Mặc vô lực bắt được tay của y, “Ngươi hãy nghe ta nói…”

“Ngươi… Ngươi muốn nói cái gì…” Nội tâm Kỷ Tiêu thấp thỏm không yên, lo lắng mà nhìn hắn.

“Ngươi đem thỏi mực bỏ vào trong chum đầy nước, dùng đá lớn đè lên, trong vòng bảy ngày không được mở ra.” Hắn cố hết sức đứng dậy, hướng Kỷ Tiêu nói, “Mấy ngày nay ta không thể tới gặp ngươi rồi, ngươi đừng quá lo lắng.”

Kỷ Tiêu có chút bất lực, còn muốn hỏi lại, đã thấy Long Mặc tái nhợt nghiêm mặt thúc giục nói: “Nhanh đi… Nhanh đi…”

Y chỉ có thể nhẹ gật đầu, trong đầu vẫn suy nghĩ về Long Mặc mà đi vào hậu viện. Ngày thường tại đây tổng có mấy cái vạc lớn chứa nước, là chuẩn bị khi cháy nhà, đợi bất cứ tình huống nào. Trong vạc đều là nước trong từ giếng, thập phần trong suốt. Kỷ Tiêu do dự một lát, vẫn là đem mực cẩn thận thả vào. Sau khi đắp tấm ván lên che vạc, nhớ tới Long Mặc dặn dò, liền tìm đến lão bộc trong phủ có vẻ tin được, kêu hắn đưa trọng thạch (*đá nặng)đến để lên, nội bảy ngày coi chừng trông giữ.

Làm xong hết những việc này, lại trở về trong phòng, trên giường chỉ còn có đệm chăn màn che nằm lộn xộn, đã không thấy thân ảnh Long Mặc.

Mùng mười tháng năm, liền truyền đến tin tức của mấy tháng hạn ở Duyện Châu. Chỗ đó khi tới mùa Mang chủng trước sau lại xuất hiện trọn vẹn năm ngày mưa rơi xuống liên tục, dân chúng toàn thành đều hân hoan tung tăng như chim sẻ. Sáng nay trên điện, phía dưới cứ theo lẽ thường lưu loát mấy ngàn chữ tán tụng Minh Đế Thánh Đức, quốc gia hưng thịnh hư thoại vô nghĩa. Tuấn Nghi đứng ở dưới mặt nghe được cơ hồ muốn đánh ngáp, tự cố gắng nhịn. Đợi đến lúc cái lão thần run rẩy kia niệm xong tấu chương, trên ghế sau màn che lờ mờ truyền đến vài tiếng ho khan của Minh Đế. Theo như kinh nghiệm lâu năm của hắn, lúc này nếu vô sự là được bãi triều rồi. Nhưng mà Thái tử Diên Tương bỗng nhiên đi đến phía trước, ở dưới bậc thềm ngọc nói: “Phụ hoàng, nhi thần có việc khải tấu.”

“Hai tháng trước, phụ hoàng đem một án thuỷ vận giao do nhi thần tra rõ, nhi thần không dám lười biếng. Trải qua nhiều mặt điều tra, hiện đã đem tên họ quan viên liên quan đến án này và mức xếp ăn hối lộ vào tấu sớ. Thỉnh phụ hoàng xem qua.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả thần tử trong điện lúc trước buồn ngủ đều khẩn trương lên. Ai cũng biết cự tham án lần này liên quan rất rộng, cơ hồ có thể quét ngang toàn bộ triều đình. Tấu sớ trong tay Thái tử Điện hạ cũng không biết nắm giữ bao nhiêu tánh mạng người thân ở bên trong. Đám kia chột dạ hai cổ càng run run, mồ hôi lạnh chảy ròng mà nhìn về phía tấu sớ thật dài đang đưa lên Long án.

Đã qua buổi trưa, Kỷ Tiêu đang ở trong nội viện cùng đồng liêu lời ong tiếng ve. Y thấy Tuấn Nghi đầu đổ đầy mồ hôi mà đi đến, hiển nhiên là vừa chạy một đường dài. Hắn thấy Kỷ Tiêu, còn chưa kịp thở gấp mà nói thẳng: “Ngươi có biết hay không…”

“Ta biết rõ.” Mặt mũi Kỷ Tiêu tràn đầy vui mừng, liên tục gật đầu, “Duyện Châu mưa xuống phải không. Năm nay cuối cùng cũng không đến nỗi viên bi cũng không thu được…”

“Không!” Tuấn Nghi lập tức khoát tay đánh gãy y, sắc mặt hết sức khó coi, “Lý Thượng Thư liên quan đến bản án thuỷ vận, mới bị bắt giữ tại chỗ trên điện. Nghe nói… Nghe nói khả năng tháng sau sẽ trảm.”

Kỷ Tiêu ngẩn ngơ tại chỗ, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng: “Ân sư… Ân sư sao có thể…” Y lập tức nắm ống tay áo Tuấn Nghi, “Là có người vu hãm phải không? Ngươi cùng Hoàng Thượng có biện hộ cho ân sư hay không?”

“Ai, hôm nay ngươi không lên triều, không biết tình huống ngay lúc đó.” Tuấn Nghi lau mồ hôi trên mặt, mới nhìn thấy bên cạnh có một vị Hàn Lâm khác, tùy ý hướng hắn nhẹ gật đầu, đem Kỷ Tiêu kéo đến trong góc thấp giọng nói:”Lần này tiền tham ô rất lớn, gần như đạt tới một năm thu nhập trong quốc khố. Thái tử vừa báo xong, Hoàng Thượng tức giận đến mức đứng lên sau màn che, không để ý bệnh thể, mắng chửi quần thần một trận. Theo Thái tử nói, Lý Thượng Thư lại một người nuốt riêng trọn vẹn trăm vạn lượng bạch ngân, còn lại vàng bạc ngọc khí nhưng không có ghi chép, khó có thể đo. Như vậy tính toán, tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội đều là rất nhẹ. Lúc này ta như vậy mà đi cầu tình, chỉ sợ Hoàng thượng liền mặt con dâu (là công chúa vợ phò mã đó) cũng không cần xem, trực tiếp bắt ta đi ra ngoài trước giặt sạch dao cầu (trảm).”

Nếu là như thường ngày, Tuấn Nghi chưa bao giờ dám xưng vị Tam công chúa nũng nịu kia làm “con dâu”, hiện nay ước chừng cũng là do gấp đến độ thốt ra thôi. Kỷ Tiêu không có để ý cái này, y nghe được hai chữ Thái tử, trong đầu đã nổ cái tiếng sấm, lẩm bẩm nói: “Hẳn là… Chẳng lẽ là lần trước ta đắc tội Thái tử, lần này hắn cố ý nắm ân sư của ta khai đao sao?”

Tuấn Nghi sững sờ, vội hỏi: “Ngươi nói cái gì!? Ngươi khi nào lại đắc tội hắn?”

Kỷ Tiêu vội vàng đem chuyện trước kia không chịu đưa mực cho Thái tử nói một lần, mà đoạn tắc Long Mặc chính mình hồi phủ thì mơ hồ nhắc tới. Còn chưa nói xong, Tuấn Nghi dậm chân nói:”Trước kia ta đã dặn đi dặn lại, kêu ngươi ngàn lần không được đắc tội Thái tử Điện hạ, sao ngươi lại không nghe!? Hiện nay, hiện nay…” Hắn gãi gãi đầu, lại nói, “Không đúng, nói không chừng Lý Thượng Thư thật đúng là có tham vài thứ, cũng không phải do Thái tử cố ý khó xử đâu.”

Kỷ Tiêu lắc đầu liên tục: “Ta không tin ân sư sẽ làm ra chuyện như vậy. Ta muốn chính mình đến hỏi ân sư, tuyệt không thể để cho gian thần nịnh tử vu hãm sự trong sạch của người.”

“Hôm nay người bị giam giữ ở trong Thiên lao, không có thánh chỉ làm sao có thể gặp.” Tuấn Nghi nhíu nhíu mày,”Ngươi đừng vội, đợi Phụ hoàng tiêu tan nộ khí chút ít, ta sẽ thử đi cầu ân điển.”

Khi còn bé song thân Kỷ Tiêu qua đời, trong nhà bần hàn, trong triều càng không quen bằng hữu. Lúc đó là mùa xuân trong học đường, y không có người hỗ trợ. May mà quan chủ khảo Lý Kiến Sơ thập phần thưởng thức văn phong của y, thu làm môn sinh. Lúc này y mới nhập nhằn tiến thân vào Hàn Lâm viện, được cái chức quan nhàn tản không lo ấm no. Kỷ Tiêu đối với vị ân sư này cảm tình thực sự sâu nặng. Hôm nay thấy người bị tai vạ đến nơi, y không thể chỉ lo thân mình, trong lòng tràn đầy suy nghĩ như thế nào vì ân sư rửa sạch tội danh, cứu ra lao ngục.

Trong lòng y phiền muộn, thong thả bước đến hậu viện, trông thấy cái vạc nước, chợt nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, hôm nay lại vừa đúng là ngày cuối cùng trong kỳ hạn bảy ngày của Long Mặc. Nhưng mà mấy ngày nay trong vạc một tia động tĩnh cũng không có, không biết đến tột cùng hắn có ở bên trong đấy không. Long Mặc từ trước đến nay làm việc biến hoá kỳ lạ, Kỷ Tiêu chưa bao giờ hiểu được. Nhưng nói tâm không có tò mò cũng là giả dối, y dán tai trên vách vạc đá nghe một hồi, lại duỗi thân tay gõ, bên trong như trước không âm thanh.

Kỷ Tiêu nhìn chằm chằm vào tảng đá đang đắp trên vạc nước cả buổi, bỗng nhiên nghĩ đến, vạn nhất hắn muốn đi ra, lại bị tảng đá kia chống đỡ, chẳng phải là sẽ bị buồn chết sao? Không bằng trước tiên đem tảng đá chuyển qua mở nắp vạc. Y âm thầm tính toán, cũng không gọi gia nhân, chính mình cố sức mà dời cái khối tảng đá lớn kia ném qua một bên.

Nếu đem tấm che đẩy ra một đường nhỏ, lặng lẽ liếc mắt nhìn. Chuyện gì sẽ xảy ra? Kỷ Tiêu ngừng thở, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, đặt tại nắp vạc.

Lúc tấm che vạc cũ kĩ bị đẩy ra cơ hồ không có phát ra bất kì tiếng động gì. Kỷ Tiêu có chút khiếp đảm mà nhìn vào trong một cái. Bỗng nhiên cả người ngây ngẩn, rồi cánh tay duỗi ra, đem trọn cái tấm che quăng lên trên mặt đất.

Y cúi người xuống, tỉ mỉ hướng trong vạc đánh giá một lần, lại quay ra bên ngoài vạc nhìn nhìn, cơ hồ bốc lên một đầu mồ hôi lạnh. Trong vạc vậy mà cái gì cũng không có, không có mực đĩnh y bỏ vào vài ngày trước, chỉ có một vạc tràn đầy nước không một giọt dư thừa.

“Cái này… cuối cùng là…”

Ngay tại thời điểm y thất thố lo sợ không yên, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “Ngọc Nghiễn, ngươi thực không nghe lời.”

Kỷ Tiêu quay người lại thật mạnh, trông thấy Long Mặc, mặt mũi đầy mỉm cười nhìn y. Quanh thân đã không còn cảm giác suy yếu để cho người lo lắng, phiêu nhiên như lúc ban đầu, đứng ngoài ánh sáng mặt trời, ngẩng đầu lên.

“Ngươi…” Kỷ Tiêu giật mình, bỗng nhiên cởi áo ngoài, tiến lên hai bước đắp lên đầu cho hắn, vội vàng nói:”Bây giờ mặt trời đang rất mạnh, sao ngươi lại đi ra?”

Long Mặc nheo mắt lại, buồn cười: “Ta cũng không phải là cô hồn dã quỷ không thể xuất đầu ra ngoài ánh sáng, bất quá…” Hắn kéo áo mỏng che trên đầu, đi một bước về phía trước, đem Kỷ Tiêu ôm vào lồng ngực, thì thầm giống như thấp giọng nói,”Ngọc Nghiễn vì sao không nghe lời của ta, cũng không sợ hại chết ta sao? May mắn là ta có đề phòng.”

Trong bóng mờ của vải vóc, Kỷ Tiêu kinh nghi bất định mà nhìn về phía hắn, nhanh chóng giải thích:”Ta nhất thời hiếu kỳ, cũng không phải là cố ý hại ngươi, ta sau này không bao giờ … nữa…”

Long Mặc thấy y không chút nào hoài nghi là mình nói đùa, trong nội tâm không khỏi ôn nhũn ra. Đối với đôi đồng tử ướt át cùng cánh môi khẽ run, cuối cùng nhịn không được, tựa như cúi người chắn, lấp môi của y. Dây dưa thậm chí không chút nào lưu tình mà tay xiết chặt cằm của y, khiến cho y hé miệng, chính mình cũng không hề kiềm chế mà dùng lưỡi tiếp tục tìm kiếm trong miệng y.

Kỷ Tiêu “Ô ô” lấy hai tiếng rồi lui ra sau hai bước, y rất nhanh bị đặt trên tường hậu viện. May mà bên ngoài có áo che lấy, bằng không ngược lại, y thật muốn mắc cỡ đến chết rồi.

Sau khi nụ hôn thật dài vừa chấm dứt, Long Mặc như mới được phát tiết một phần, đem cái cằm dập đầu trên vai y, thở dài ra một hơi: “Thật muốn chết ta rồi.”

Mặt Kỷ Tiêu đỏ lên, lập tức nhớ tới bọn họ vì hiểu lầm mà tầm mười ngày không gặp nhau, xác thực thật là lâu không có hảo hảo thân cận rồi. Ngay cả y khi vừa mới hôn môi xong, toàn thân đều không tự giác mà bắt đầu…run rẩy.

So với y, Long Mặc hiển nhiên đã phải kiềm nén nhiều lắm, ý đồ của hắn rõ ràng muốn lôi kéo y mang vào trong phòng. Kỷ Tiêu nhìn sắc trời còn sớm, cộng thêm trong nội tâm lại đang treo chuyện khác, liền có chút ít kháng cự, thấp giọng nói: “Ngươi sao có thể dâm tính như thế…” Y nói xong câu này, bỗng nhiên ngưng lại, trong đầu giống như tốc độ ánh sáng nhớ tới vài sự kiện. Cái người này bẩm sinh có linh khí đầm nước, cái trán có Long Văn màu vàng, còn đột nhiên biến mất năm ngày ở bên trong mực, Duyện Châu liền có năm ngày mưa, thậm chí còn có hắn đòi hỏi dục vọng vô độ. Y tựa hồ cũng đã có một đáp án.

“Long Mặc.” Kỷ Tiêu có chút chần chờ mà lôi kéo tay của hắn,”Ngươi đến tột cùng… Là Long hay là mực?”

Long Mặc bỗng nhiên ngừng bước chân, xoay người lại: “Ngươi nói cái gì nha?”

Kỷ Tiêu cắn môi dưới, trầm thấp nói:”Khí hậu Duyện Châu ta cực kỳ quen thuộc, điềm báo lúc đó chính là trường hạn trường tai (*thiên tai hạn hán kéo dài), như thế nào trước khi thu hoạch Mang chủng lại vừa vặn có năm ngày mưa rơi xuống, chẳng lẽ là ngươi làm hay sao? Ngươi trở về suy yếu như vậy, cũng là bởi vì làm mưa xuống hao phí rất nhiều thần lực… đúng hay không?”

Long Mặc thoáng chốc im lặng, không như thường ngày vui đùa ứng đối với y.

Kỷ Tiêu thấy hắn không phủ nhận, trong nội tâm cũng âm thầm giật mình, hơi suy nghĩ, mới do dự tiếp tục nói: “Không biết ngươi có phải là người của Long tộc cái gì đó không? Theo như trong sách ta đọc qua, tứ hải đều có Long Vương, còn lại sông, suối, hồ, biển cũng đều có người của Long Vương thủ, ngươi là tử tôn của bọn họ sao?”

Long Mặc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Long tông Long tộc ta không trèo cao lên đó đâu, ta chỉ là một tên Nghiệt Long may mắn đắc đạo mà thôi.” Ánh mắt hắn bỗng nhiên buồn bã, “Nói sau đi… Ta hiện tại sớm đã không được tính là Long rồi.”

Kỷ Tiêu kinh ngạc mà hỏi thăm: “Vì sao ban đầu ngươi phải nói mình là mực?”

Long Mặc mở trừng hai mắt nhìn y:”Ngươi không phải ưa thích mực sao? Ta muốn lấy vật ngươi ưa thích mà thôi.”

“Ngươi…” Kỷ Tiêu lại bị hắn trêu cho đỏ mặt,”Ngươi nói mình chưa tính là Long, lại bám thân vào mực này, là có nguyên nhân nào sao?”

“Ngọc Nghiễn muốn biết chuyện xưa của ta?” Long Mặc bỗng nhiên sờ qua sờ lại cái nút, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay,”Ngươi tới, ta cho ngươi biết.”

Kỷ Tiêu như thế nào không rõ ý đồ của hắn, chộn rộn lui ra sau một bước: “Chuyện xưa của ngươi ngày sau ta sẽ từ từ nghe, hiện nay…” Y có chút cúi đầu xuống, “Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

“Là chuyện gì đây nha?”

Kỷ Tiêu nhẹ giọng, khẩu khí than thở. Trong lòng của y kỳ thật thập phần do dự, bởi vì khi y nhìn thấy bộ dạng của Long Mặc mấy ngày trước, cũng có thể suy đoán đến trận mưa xuống kia tuyệt không phải chuyện đơn giản, không biết những ngày qua hắn đã khôi phục như thế nào, bây giờ chính mình lại tùy tiện tiếp tục nhờ hắn một việc khó khăn, thật không khỏi nói mặt mình đã quá dày rồi.

“Ngọc Nghiễn.” Chẳng biết từ lúc nào Long Mặc đã đi tới bên cạnh y, nhẹ nhàng lung lay bả vai y nói:”Ngươi có gì khó xử, cứ nói với ta. Đừng ngại, ta sẽ hết sức giúp ngươi.”

Kỷ Tiêu do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nói với hắn: “Ân sư của ta không may bị kẻ xấu hãm hại, bị nhốt vào Thiên lao, rất nhanh cũng sẽ bị xử trảm. Ta muốn gặp mặt người một lần, ta muốn biết rõ sự tình chân tướng. Như vậy, ta mới có thể nghĩ đến biện pháp cứu người. Thế nhưng Thiên lao phòng giữ nghiêm ngặt, ta chỉ là một tên văn nhân, tay trói gà không chặt, thật sự không biết nên làm như thế nào… Long Mặc, ngươi có biện pháp đem ta đi vào đó không?”

Thiên lao được đặt ở ngoại ô phía tây kinh thành, hiển nhiên không có náo nhiệt giống như trong thành, vừa vào đêm, liền càng yên tĩnh im ắng. Nhìn từ ngoài cửa chính, đập vào mắt là mấy chiếc đèn lồng sáng như tuyết, thấy rõ cả mấy tên lính canh tới tới lui lui, không có một điểm lười biếng. Từ một nơi bí mật gần đó, Kỷ Tiêu nhìn quanh một hồi, hướng về phía sau nhẹ giọng nói: “Chúng ta làm sao đi vào?”

“Ngươi trước nhắm mắt lại.” Long Mặc thấp giọng nói.

Kỷ Tiêu lật đật nghe lời nhắm lại, trước mặt bất chợt phất qua một dòng khí lưu chuyển. Y có chút hoảng hốt, trong lòng bàn tay đều không tự chủ đổ mồ hôi, chợt trên môi ấm áp, đúng là bị khẽ hôn nhẹ một cái.

“Ngươi!” Kỷ Tiêu đột nhiên mở to mắt, “Đều tới thời điểm gì rồi, ngươi còn…”

Long Mặc cười hì hì thối lui một bước: “Ai kêu bộ dạng ngươi nhắm mắt lại đáng yêu như vậy, cũng làm cho ta nhất thời nhịn không được.” Hắn thấy Kỷ Tiêu cơ hồ muốn phát điên, vội nói:”Không đùa giỡn nữa, lần này là thật sự phải thi pháp rồi. Ngươi nhớ kỹ, lát nữa ngàn vạn lần đừng mở mắt, làm xong việc thì trở về, ta lại mang ngươi đi ra.”

Kỷ Tiêu đành phải tin hắn một lần, lập tức nhắm mắt lại, thân thể tựa hồ lướt nhẹ trên không. Chỉ sau một cái chớp mắt ngắn ngủn trôi qua, đột nhiên sau lưng bị đẩy một cái, nghe được Long Mặc ở phía sau y thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Trước mắt trở nên tối tăm rất nhiều, trong không khí có mùi mốc meo ẩm ướt. Ở bên trong hốc tường có đốt chén nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt, chiếu sáng chập chờn trước mặt tấm song sắt bị rỉ, bên trong song sắt càng thêm lờ mờ, mơ mơ hồ hồ mà chiếu đến một bóng người.

“Ân sư…” Kỷ Tiêu suýt nữa khống chế không nổi thanh âm của mình, nhào tới trước hàng rào, lại bận rộn che miệng của mình.

Lý Kiến Sơ có chút giật mình, chậm chạp xoay người lại. Đợi sau khi hắn thấy rõ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong bóng tối giọng khàn âm trầm cả kinh nói: “Thanh Lan, là ngươi sao?”

“Là đệ tử.” Kỷ Tiêu nhìn quần áo lão sư tả tơi, tóc tai bù xù, hốc mắt một hồi chua xót, hạ giọng nói, “Ân sư người chịu khổ.”

“Ngươi như thế nào vào được?” Lý Kiến Sơ kéo lấy xiềng chân đi lên trước song sắt, khó có thể tin mà vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên đầu Kỷ Tiêu:”Đi nhanh đi, nếu bị lính canh ngục phát hiện, sợ là không còn giữ được mệnh.”

“Yên tâm, không có người phát hiện đệ tử.” Kỷ Tiêu nắm chặt hàng rào, hỏi, “Đệ tử chỉ muốn hỏi một chút, có biện pháp nào có thể cứu ân sư ra ngoài không?”

Lý Kiến Sơ chán nản mà lắc đầu:”Không cần, đây là điều ta nên nhận được. Chỉ tiếc…làm phiền hà một nhà già trẻ. Nghiệp chướng của ta nặng nề ah.”

“Ân sư!” Kỷ Tiêu nóng nảy, “Chuyện này chẳng lẽ không phải kẻ xấu hãm hại người sao, những hối ngân (*ngân lượng hối lộ) kia chẳng lẽ không phải người khác giá họa cho người sao? Tuy đệ tử vô dụng, cũng sẽ làm tất cả biện pháp cho người lấy lại công đạo.”

“Thanh Lan.” Lý Kiến Sơ vô lực thấp giọng nói,”Ta thực sự rất thích ngươi, người học sinh này, bởi vì ngươi thiên tính thuần lương, thậm chí có chút không rành thế sự. Quan trường đen tối, như là đêm khuya, chỉ là ngươi chưa từng giao thiệp nhiều, không biết sâu cạn. Ngươi tôn ta vi sư, ta lại không phải là người đức hạnh cao thượng. Kỳ thật, nếu nhìn bao quát văn võ cả triều, cũng có mấy người không tham hối lộ. Hai ngày này ta đã nghĩ thông suốt, thiên lý sáng tỏ, thoát được hôm nay, lại tránh khỏi ngày mai. Ta Lý Kiến Sơ cúi đầu nhận mệnh, cũng không một câu oán hận.”

Kỷ Tiêu ngây dại, phảng phất nhìn thấy vì cái gì y đã từng toàn tâm thờ phụng lại giống như nứt vỡ trước mắt, y nhất thời không thể tin, rồi lại không thể không tin.

“Thanh Lan, chức vụ biên tu hiện nay của ngươi mặc dù thanh sương quả nước (*thanh tịnh, ít lợi lộc) nhưng tốt xấu gì cũng có thể an tâm. Nếu một ngày kia, ngươi có cơ hội bay thẳng lên mây xanh, sự bình yên này thực sự rất khó đổi lại được, ngươi nhớ kỹ lời lão sư nói.” Lý Kiến Sơ nói xong những lời này, lại thúc giục,”Đi nhanh đi.”

Bên ngoài cửa sổ sắt nhỏ hẹp của Thiên lao bỗng nhiên truyền đến một tia sét rạch dọc cả bầu trời, chiếu vào bên trong lao ngục ánh sáng chói lóa như tuyết trắng, rồi lại rất nhanh trở lại đen tối trầm mặc, sau đó là vang lên một tiếng sấm nổ. Tiếng sấm nổ vang làm Kỷ Tiêu ở trong Thiên lao mất hồn mất vía mà thối lui, nhưng không ngờ lúc lùi về lại không thấy lối thoát đâu.

Rầm rầm mưa trút xuống dưới như muốn gột rửa trời đất, tiếng vang ầm ĩ ở bên trong Kỷ Tiêu làm càng thêm lo lắng, y mờ mịt lục lọi bên tường, nhẹ giọng hô: “Long Mặc, ngươi ở đâu, ngươi ở đâu?”

Không có ai trả lời, tiếng sấm càng ngày nhiều theo sau tiếng nổ càng lớn, rồi sau đó trộn lẫn vài tiếng bước chân, Kỷ Tiêu lật đật theo tiếng động xoay qua chỗ khác: “Long Mặc…”

Hai tên lính canh ngục đốt đèn lồng kinh hãi lắp bắp: “Là ai!?”

Kỷ Tiêu bị dọa, ý nghĩ trống rỗng, quay người bỏ chạy, phía sau lập tức truyền đến tiếng quát: “Đứng lại! Không nên chạy!”

Con đường phía trước rắc rối phức tạp, phía sau người đuổi theo càng ngày càng gấp. Sau vài lượt chạy trốn, phía trước bỗng nhiên có rất nhiều tiếng bước chân kèm tiếng nổ, ý thức Kỷ Tiêu được không tốt, nhưng lính canh phía sau đang đuổi theo. Rốt cuộc không có thời gian cho y cân nhắc, đột nhiên một mảnh ánh lửa tươi sáng chiếu vào lao ngục lờ mờ, ánh đèn phía sau cho thấy có rất nhiều người. Kỷ Tiêu tinh tường nhìn thấy thân ảnh ăn mặc hoa bào, diện mục tối tăm phiền muộn, Diên Tương Thái tử.

Đứng phía sau Diên Tương đúng là chưởng quản thiên lao Hình bộ chủ sự Vương Tường. Hắn thấy dưới mắt Thái tử mà còn xuất hiện chỗ sơ suất, lúc này sắc mặt cứng lại, chỉ vào hai gã lính canh ngục lảo đảo đuổi theo quát: “Hai người các ngươi sao có thể gây ra chuyện quan trọng như vậy!”

Hai tên lính canh ngục thấy được tình huống thế này, đã sớm cúi người quỳ trên mặt đất:”Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần.” Một tên trong đó chỉ chỉ Kỷ Tiêu:”Là hắn…”

Kỷ Tiêu sớm đã đứng bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn xem hắn chỉ vào mình, nhưng lại ngay cả một câu biện bạch lấy cớ cũng nghĩ không ra. Trong lúc y đang hoảng sợ không biết làm gì, chỉ nghe một tiếng cười khẽ, Diên Tương mở miệng nói: “Thanh Lan sao lại ở chỗ này? Không gọi ta một tiếng để ta đỡ phải tìm ngươi.”

Kỷ Tiêu nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, đã thấy Diên Tương quay đầu hướng Vương Tường nói: “Đêm nay thẩm vấn, ta đã triệu Kỷ đại nhân để làm ghi chép. Ai ngờ Thiên lao to như vậy, đến lúc Kỷ đại nhân đi phía sau đã bị lạc, ta còn đang muốn phái người đi tìm, nguyên lai là ở đây.” Hắn nói đến đây, hướng Kỷ Tiêu mỉm cười:”Thanh Lan thật là không thể làm cho người khác bớt lo sao? Còn quấy rầy đến hai thủ hạ của Vương đại nhân, còn không mau hướng Vương đại nhân xin tội.”

Vương Tường nghe xong lời này, vội hỏi: “Điện hạ nói gì vậy, là hai cái tên thô kệch kia đã dọa Kỷ đại nhân hoảng sợ. Kỷ đại nhân đã bình yên vô sự, như vậy hạ quan sẽ tiếp tục dẫn đường cho Điện hạ.”

Diên Tương nhẹ gật đầu, ngược lại hướng Kỷ Tiêu vẫy vẫy tay, ra hiệu cho y đến bên cạnh mình.

Kỷ Tiêu tuyệt đối không có ngờ tới Diên Tương lại biết lái khẩu (*dẻo miệng, lèo lái lời nói) thay y giấu diếm, cũng không biết trong lòng của hắn có chủ ý gì, lại nghe hắn luôn mồm xưng tên tự của mình thật là thân mật, càng cảm thấy vô cùng quỷ dị. Nhưng mà hiện nay y cũng không thể biểu hiện bất an ra ngoài, y hướng Diên Tương gật đầu, rồi mới chậm rãi đi đến bên cạnh hắn. Vẫn như trước, có rất nhiều tùy tùng cung kính vây quanh Diên Tương, cùng đi sâu vào phía trong Thiên lao tối tăm.

Kỷ Tiêu một mặt đi một mặt nội tâm ngờ vực vô căn cứ. Bỗng nhiên trong lòng bàn tay nóng lên, ra y đã bị Diên Tương kéo lại. Kỷ Tiêu cả kinh run lên, thấy Diên Tương thần sắc như thường. Ống tay áo của hai người rộng thùng thình vén cùng một chỗ, người bên ngoài nhìn không thấy cái gì, nhưng Kỷ Tiêu lại xấu hổ đến cực điểm. Bởi vì mới gặp kinh hãi, mồ hôi lạnh đã đổ đầy tay, lúc này lại vừa vặn bị Diên Tương sờ, y càng kịch liệt suy nghĩ muốn thoát ra. Diên Tương tựa hồ phát giác được lực đạo của y, cứ như thế khẽ cười cười, thần sắc bất động mà buông tay y ra chỉ, thấp giọng nói: “Thanh Lan, đến rồi.”

Đêm nay thẩm vấn, bên trong chính là trọng phạm thuỷ vận án, Kỷ Tiêu đã vượt qua cửa lao, cũng đành phải ngồi ở dưới tay Diên Tương vì hắn mà ghi chép lại đêm thẩm. Nhưng vượt ngoài ý định, Diên Tương đang thẩm tra cũng không bày ra tư thế Thái tử ngang ngược càn rỡ, mỗi câu hỏi đều có trật tự rõ ràng, ở giữa có chỗ hiểm. Cái này so với kiểu thẩm tra cưỡng bức dụ dỗ ban đầu, Kỷ Tiêu cho rằng kém khá xa. Ngòi bút y xoát xoát trên giấy, trong nội tâm thực sự không khỏi bắt đầu suy tính, vị Thái tử này là người đã định tội danh cho Lý Kiến Sơ.

Sau khi thẩm vấn kết thúc, bên ngoài mưa to không chút nào muốn ngừng. Diên Tương đứng dưới mái hiên bên ngoài Thiên lao, quay trở lại nói:”Chỉ sợ Kỷ đại nhân nhất thời không cách nào trở về, tiểu vương tiễn ngươi một đoạn đường.”

Mắt Kỷ Tiêu nhìn xe ngựa đẹp đẽ quý giá đứng bên kia, mặt lộ vẻ khó khăn: “Điện hạ…”

Đầu Diên Tương có chút cúi thấp, nhẹ giọng cười nói: “Sao vậy, Kỷ đại nhân còn sợ tiểu vương ăn ngươi phải không? Nếu như ta muốn hại ngươi, mới nãy sẽ không xuất thủ cứu ngươi, lên xe đi.”

Bên cạnh lập tức có người chống dù, cẩn thận từng li từng tí mà giúp đỡ y lên xe ngựa. Lần đầu Kỷ Tiêu lên xe ngựa hoàng thất, chỉ cảm thấy mới lạ mà thấp thỏm không yên. Diên Tương rất nhanh cũng đi vào ngồi, gần y trong gang tấc.

Trong đêm mưa, xe ngựa đi cũng không nhanh. Kỷ Tiêu ngồi trong góc, bất an nắm chặt hai tay, không nói một lời. Một lát sau, Diên Tương mở miệng: “Kỷ đại nhân quả nhiên là thân phụ dị năng. Lúc trước ngươi có nói đĩnh mực kia có  linh tính sẽ tự mình đi tìm ngươi, tiểu vương còn không…tin lắm. Nhưng hôm nay tại Thiên lao phòng giữ nghiêm ngặt Kỷ đại nhân cũng có thể ra vào tự nhiên, tiểu vương thật đã muốn thay đổi cách nhìn.”

Kỷ Tiêu cả kinh, bề bộn khoát tay nói:”Thần tuyệt không phải thân sĩ dị  năng. Lần này đi vào Thiên lao thật sự là… thật sự là trùng hợp. Nếu không phải Điện hạ xuất thủ cứu giúp, hiện tại thần chỉ sợ đã chôn thân trong nhà tù rồi.”

Diên Tương nhẹ nhàng cười cười: “Ah? Nếu là do ta cứu được ngươi, ngươi sao lại không cám ơn ta một tiếng.”

Kỷ Tiêu lập tức muốn hạ bái trong xe: “Thứ cho thần thất lễ.”

Diên Tương một tay kéo cánh tay y lại, khí lực hắn rất lớn, thẳng đem Kỷ Tiêu kéo đến trước mặt mình, lập tức có chút hăng hái mà cúi đầu đánh giá đến y.

Kỷ Tiêu bị hắn nhìn lông tơ đều bị dựng lên, có chút rụt rụt cổ: “Điện hạ…”

“Thanh Lan có chút sợ ta có phải hay không?” Diên Tương thấp giọng nói, “Kỳ thật lần này ta cứu giúp, thực sự không phải là tiểu vương không có mưu đồ.”

Hắn nói đến đây, nhẹ giọng than thở, trên vai Kỷ Tiêu vỗ nhẹ hai cái: “Từ khi ta thụ phong Thái tử vị đến nay, quần thần đối với ta không khỏi tất cung tất kính, trượt tu xu nịnh. Những kỳ trân dị bảo kia càng nối liền không dứt đưa đến trước mặt của ta. Chỉ có lúc đó khi ta muốn mực…Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, ta giống như đụng phải cái đinh, như khi Thanh Lan đối với ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt như vậy, cả triều cũng không có người thứ hai nữa. Khí khái của ngươi ngày ấy, quả thực để cho tiểu vương khâm phục.”

Kỷ Tiêu không có ngờ tới hắn rộng lượng như thế, nhất thời nói không ra lời, run sợ hồi lâu mới nói: “Thần… Thần sợ hãi.”

“Thanh Lan.” Diên Tương bắt tay của y, tiếp tục nói, “Ta tuy là thân cư vương tử vị, nhưng bên người lại không có nhân sĩ chính trực đến giúp đỡ. Trên triều đình thật sự giống như là ám dạ đi đường (*đi đường ban đêm mù mịch không rõ), vô cùng hung hiểm. Ta muốn mời ngươi đến Đông cung Thái tử nhậm chức ở đó giúp ta quản lý, không biết ý của ngươi như thế nào?”

Kỷ Tiêu vội hỏi: “Thần học thức nông cạn, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm.”

Diên Tương cũng không miễn cưỡng, nhẹ khẽ lắc đầu: “Thanh Lan không cần vội vã trả lời, nên cân nhắc chút thời gian rồi nói sau.” Hắn nói đến đây, đưa tay vén rèm lên nhìn thoáng ra phía ngoài,”Đến quý phủ rồi, ta kêu người đỡ ngươi xuống xe.”

Kỷ Tiêu ước gì có thể tranh thủ thời gian ly khai, y cũng vén rèm xe lên. Lúc quay lại, thân có chút do dự nói: “Có chuyện thần không biết có nên nói hay không.”

Diên Tương bỗng nhiên cười cười: “Là chuyện của Lý Thượng Thư sao?”

Kỷ Tiêu bị hắn cười đến có chút sợ hãi, nhanh chóng thả đầu xuống: “Điện hạ…”

“Án này Phụ hoàng cực kì coi trọng, nếu có liên quan là tội lớn. Mấy ngày nay tiểu vương đang hết sức khuyên bảo, hi vọng có thể bảo trụ gia quyến vô tội của mấy vị đại nhân liên quan đến nhập án.” Diên Tương không vội không chậm nói.”Lý Thượng Thư nhận hối lộ cực lớn, tiểu vương mặc dù biết hắn là lão sư của Thanh Lan, nhưng thực sự không thể tổn hại quốc pháp đi miễn xá hắn, mong rằng Thanh Lan thông cảm.”

Kỷ Tiêu im lặng gật đầu, cáo lui. Chẳng biết lúc nào mưa đã ngừng, đèn sừng dê đập vào gió xoáy, y chậm rãi trở lại trong phủ mình. Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, ngọn đèn mông lung chiếu lên một bóng người độc lập trên cửa sổ phía trước. Kỷ Tiêu dừng một chút, nặng nề thả đèn lồng ngã trên mặt đất: “Ngươi… Sao lúc nãy ngươi lại đem ta vứt bỏ!”

Thân ảnh Long Mặc giật giật, quay người lại, chậm rãi đi đến bên cạnh y, nói khẽ: “Ngọc Nghiễn, xin lỗi, bên chỗ ta mới gặp… cừu gia trước kia.”

“Cừu gia?” Kỷ Tiêu hiển nhiên không tin,”Rõ ràng ngươi nói mình mới gặp mặt trời không lâu, tại sao lại có cừu gia!? Ngươi lại muốn nói dối trêu đùa hí lộng ta sao?”

Long Mặc trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên giơ tay lên, ngọn đèn trên bàn lập tức phát sáng, chiếu ra cả phòng xinh đẹp và tĩnh mịch. Hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Ngọc Nghiễn, ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta không?”

Chú thích:

Mang chủng: Mang là Cỏ gai, lá nhỏ dài mà dắn sắc, đâm vào người như mũi dao nhọn. Chủng: giống, loài.

Bên từ điển nói rằng cây này dùng để làm hài, nhưng Duyện Châu thu hoạch nó làm gì mình cũng không rõ.

Có nhiều từ khác đồng âm với nó như

 [mángguô] Quả xoài

牻: Loài bò sữa, lông đen và trắng loang lổ.

Nhưng bản raw lại là chữ 

Tóm lại do mị bất tài không thể thông hiểu ý đồ tác giả nên mị vẫn để nguyên âm Hán Việt cho nó xuôi văn.