Long Ngạo Thương Khung

Chương 122: Chiến Tâm Ma




Du Vân thấy vậy thì cười một tiếng, trước khi chuẩn bị phá anh hắn đã lấy ra Tĩnh Tâm đan để đề phòng tâm ma, mà khi hắn thấy tâm ma biểu hiện như vậy thì chứng minh bình Tĩnh Tâm đan này tác dụng rất lớn. Nhanh chóng mở nắp ra đổ một viên đan dược vào trong miệng, mà khi hắn nuốt đan dược vào thì Tâm Ma kêu thảm một tiếng, Du Vân thấy vậy tinh thần phấn chấn mà cầm Lưu Tinh Kiếm chiến đấu với binh lính. Bởi vì không thể liên tục sử dụng đan dược nên Du Vân mới làm như thế, nếu không thì Tâm Ma cũng không có cơ hội sống sót.

"Xẹt!"

Lưu Tinh Kiếm chém thành một đường vòng cung lướt qua cái cổ tên bính lính chạy tới đầu tiên khiến cho cái đầu hắn bay ra khỏi cổ, máu tươi từ dưới cổ phun ra như suối, Tâm Ma giờ phút này đã hận Du Vân tới đỉnh điểm.

"Ngươi không thể giết ta được! Mãi mãi không thể!"

Hắn rống to lên sau đó lao vào mà vung vảy thanh kiếm, nhưng có vẻ do hiệu lực từ Tĩnh Tâm đan, sức chiến đấu của hắn yếu bớt đi rất nhiều và cũng nhờ như thế hắn cũng đẩy lui được Tâm Ma và có thể phân tâm chiến đấu binh lính.

Cứ cách một đoạn thời gian Du Vân đều nhanh chóng lui ra một khoảng cách mà nuốt vào Tĩnh Tâm Đan, mỗi lần như thế thì sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết trong miệng tâm ma phát ra.

"Không!!! Ngươi đừng ép ta!"

Vừa chịu xong đau đớn mà Tĩnh Tâm Đan mang lại, Tâm Ma sắc mặt dữ tợn mà nói ra, quanh thân hắn bắt đầu tràn ra khói đen.

"Ngươi tưởng bấy lâu nay ta dụ dỗ ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?"

Tâm Ma cười gằn nói ra, khói đen tràn ra càng ngày càng nhiều mà binh lính xung quanh kể ca người dân trong đất nước trong mộng của Du Vân thân thể bắt đầu héo rũ như bị cái gì hút đi, mà thân thể Tâm Ma càng biến lớn đi mấy trượng, áp giáp nổ tung lộ ra một thân thể to lớn mà đen sì, khuôn mặt của hắn không còn giống như Du Vân nữa mà đen sì, cặp mắt đỏ chót, ở trên đầu mọc ra hai cái sừng như sừng trâu.

Tâm Ma cười lớn một tiếng, mà tiếng cười vừa dứt thì trước mặt Du Vân xuất hiện rất nhiều người, nhiều khưon mặt quen thuộc mà trước kia Du Vân đã giết chết.

Bọn họ dữ tợn mà hú lên lao vào Du Vân. Mà Du Vân thấy một màn này thì sắc mặt biến đổi, nhanh chóng ngậm một viên Tĩnh Tâm Đan sau đó cầm kiếm mà lao vào.

Một người một kiếm mà diệt những tên đã từng bị Du Vân giết, nhưng mà bọn chúng do Tâm Ma hóa thành nên không biết sợ hãi là gì. Trên người Du Vân hiện lên từng vết thương, có lẽ do lúc trước chiến đấu với Tâm Ma và binh lính và bây giờ còn phải chiến đấu với oan hồn nên thể lực của Du Vân đã tiêu hao hết, tốc độ chaặm chạp dần.

"Ha ha haha.... Ta đã nói rồi. Ngươi không giết được ta."

Tâm Ma ở bên ngoài cuộc chiến thấy vậy thì cười lớn lên, bàn tay xòa ra thành chưởng, khói đen nhanh chóng tụ tập từ cánh tay cho đến bàn tay...

"Đi chết đi!!!"

Hắn chờ đợi cho Du Vân không còn sức để thở nữa rồi hét lớn lên, bàn tay thành chưởng mà đập vào đầu Du Vân.

Nhưng vào giờ phút này, trong đan điền của Du Vân, thanh phi kiếm đang đứng cách xa long đan bỗng nhiên lao tới, chui thẳng vào thần hồn đang dần dần mờ nhạt của Du Vân.

Ở trong mộng.

Bàn tay của Tâm Ma sắp chụp thẳng vào đầu của Du Vân thì một tiếng kiếm minh vang lên.

"AAAAA!!!"

Tâm Ma hét thảm lên đạp đạp về phía sau, mà chưa chờ hắn hểu ra chuyện gì thì một thanh phi kiếm bay ra từ thân thể Du Vân biến lớn thành trăm trượng mà chém mạnh về Tâm Ma.

"Oành!"

Một kiếm chém xuống làm cho Tâm Ma hét thảm thiết không ngừng, kiếm khí từ trên thân kiếm tràn ra phá vỡ thân thể của hắn.