Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 18: Tình thật lý gian hiềm khó tránh - Bên đường ngưng mắt hận càng thêm




Sử Triêu Anh ôn tồn hỏi:

“Ngươi cười cái gì?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ngươi tìm sai người rồi, ta không phải là người làm Hoàng đế được”.

Sử Triêu Anh nói:

“Từ cổ chí kim, có triều đại nào mà không phải là thắng làm vua, thua làm giặc? Ngươi cho rằng Hoàng đế thực sự là do trời sinh sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Mỗi người có chí riêng, ngươi thích làm Hoàng đế, ngươi tự mình làm đi”.

Sử Triêu Anh cười rộn một tiếng:

“Đáng tiếc ta là một nữ tử”.

Đoàn Khắc Tà nghiêm mặt nói với nàng:

“Nữ nhân thì không thể làm Hoàng đế được sao? Tắc Thiên hoàng đế của bổn triều không phải là nữ nhân sao? Bà ta sửa Đường thành Chu, không phải cũng yên ổn ngồi trên ngôi Hoàng đế suốt mấy chục năm sao?”

Sử Triêu Anh giương mày liễu, nhãn châu chớp sáng, nàng lập tức cười nói:

“Tắc Thiên hoàng đế hùng tài đại lược, Đại Tông Hoàng đế còn tự than thở không bằng, ta sao có thể sánh được với người. Lại nói, Tắc Thiên hoàng đế cũng có Địch Nhân Kiệt phụ tá đó”.

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Đáng tiếc ta cũng không làm Địch Nhân Kiệt được. Ngươi muốn làm Hoàng đế, tốt nhất là đi tìm một Địch phụ tá”.

Sử Triêu Anh cúi thấp đầu, thần sắc ảm đảm, chợt nàng lại nở một nụ cười. Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Ngươi lại cười gì vậy?”

Sử Triêu Anh đáp

“Ta giỡn ngươi, ngươi lại tưởng là thật. Ngươi là nhất đại anh hùng, đại hào kiệt còn không dám có ý niệm làm Hoàng đế. Ngươi nghĩ một nữ tử như ta lại có thể không biết tự lượng sức hay sao? Đây chỉ là nói giỡn cho vui thôi, ngươi cũng đừng cho là thật”.

Kỳ thật nàng chỉ dùng tiếng cười để che giấu tình cảnh khó nói của mình, những lời vừa rồi thật sự không phải xuất phát từ đáy lòng.

Sử Triêu Anh lại nói:

“Ca ca ta làm Hoàng đế, xem chừng cũng không phải chuyện dễ. Bất quá hắn vẫn còn mấy vạn binh mã, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, gây họa cho bách tính. Dù ngươi không muốn chiếm đoạt địa vị người khác nhưng giúp ta lật đổ hắn, tránh cho hắn nắm binh quyền làm điều xằng bậy, như thế không phải là chuyện tốt hay sao?”

Đoàn Khắc Tà nghe nàng nói như vậy, trong lòng thoáng rúng động nhưng chàng lập tức đáp:

“Đây là chuyện của triều đình, không đến lượt ta quản”.

Chàng còn giữ lại một câu không nói thẳng ra, đó là: “Phân tranh của các ngươi, ta không muốn bị cuốn vào”.

Sử Triêu Anh thất vọng nhưng nàng cố gắng không để Đoàn Khắc Tà nhìn ra. Qua một hồi lâu, nàng mới liếc nhìn Đoàn Khắc Tà cười hỏi:

“Ngươi cái này cũng không làm, cái kia cũng mặc kệ, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ta chỉ muốn làm một người giống như phụ thân ta”.

Sử Triêu Anh nói:

“À, ngươi muốn là một du hiệp, tứ hải làm nhà, vì bất bình trong thiên hạ mà ra tay nghĩa hiệp”.

Đoàn Khắc Tà mỉm cười không nói, xem như nàng đã nói đúng.

Sử Triêu Anh thở dài u uẩn:

“Ta tự vấn bản lĩnh mình không thể đi làm du hiệp được nhưng chí nguyện trong lòng, kỳ thật cũng là như vậy. Bất quá, ta không thể để cho ca ca ta làm điều bạo ngược, ta phải xử lý xong chuyện trong nhà, khi đó mới có thể tùy tâm sở dục, trở thành dã hạc, nhàn vân”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Mỗi người có chí hướng riêng, không thể miễn cưỡng. Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm, không cần nói với ta”.

Sử Triêu Anh hỏi:

“Ngươi một chút cũng không quan tâm đến chuyện của ta sao?”

Đoàn Khắc Tà cười đáp:

“Không, ta đang muốn hỏi ngươi, tinh thần ngươi đã khôi phục lại hay chưa? Vết thương ở chân đã hoàn toàn khỏi chưa, ngày mai có thể đi được chưa?”

Sử Triêu Anh gắt:

“Cái này ngươi quan tâm làm gì, ngươi sợ ta làm liên lụy đến ngươi. Được rồi, ta sống hay chết đều không cần ngươi chiếu cố, đi cũng được mà không đi cũng được, cũng không cần ngươi lo lắng. Ngươi muốn đi thì bây giờ đi đi, ta cần phải ngủ”.

Nàng trề môi, thật sự nhắm mắt lại, dựa vào gốc cây mà ngủ, không hề lý đến Đoàn Khắc Tà nữa.

Đoàn Khắc Tà mặc dù đối với Sử Triêu Anh không có nhiều hảo cảm nhưng tại nơi núi hoang khuya khoắt này cũng không nhẫn tâm bỏ đi một mình. Chàng thầm thở dài: “Tính khí của nữ nhi thật khó mà nắm bắt được, dây vào họ chỉ chuốc phiền. Cũng may, có phiền toái cũng chỉ hết đêm nay, sáng ngày mai, cô và ta sẽ chia tay, sau này cũng chưa chắc đã gặp lại, cô tức giận ta, ta cũng không có bên cạnh”.

Đoàn Khắc Tà lo sợ dã thú đến quẫy nhiễu nên không dám bỏ đi, cũng không dám ngủ. Chàng cách Sử Triêu Anh một quãng xa, loanh quanh trong rừng cây, gác đêm cho nàng. Thỉnh thoảng chàng cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Qua một lúc sau, trăng nghiêng bóng đổ, Bắc Đẩu chuyển dời, đêm thanh như nước, Sử Triêu Anh tựa hồ cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu. Đoàn Khắc Tà thoáng đi qua, mơ hồ nghe được hơi thở đều đều của nàng, tựa như một đóa hoa sen say giấc dưới ánh trăng, tỏa ra làn u hương.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thân mình Sử Triêu Anh khẽ run nhẹ. Đoàn Khắc Tà tim đang đập mạnh lại nhảy lên, chàng thầm nghĩ: “Đêm khuya gió lạnh, y phục của nàng lại mỏng manh, làm sao chịu nổi”.

Vì vậy chàng liền cởi bỏ áo ngoài của mình, rón rén bước qua, nhẹ nhàng choàng lên người nàng.

Sử Triêu Anh lại giật mình, Đoàn Khắc Tà vội vàng rời đi, chợt khe có tiếng cười khanh khách, thanh âm rất nhỏ nhưng rất rõ ràng, tựa như có người cười ngay bên tai chàng. Đúng lúc này, một quả thông, không rõ từ đâu rơi xuống trúng trán chàng.

Đoàn Khắc Tà giật mình kinh hãi, chàng vội vàng rút bảo kiếm, thi triển tuyệt đỉnh khinh công “Nhất Hạc Xung Thiên”, bay người lên, một kiếm hướng ngọn cây đâm tới.

Trên cây quả nhiên có người ẩn nấp nhưng Đoàn Khắc Tà đâm tới một kiếm, người nọ đã lẹ như làn khói chuyền sang cây đại thụ khác, thân pháp thần tốc vô cùng. Đoàn Khắc Tà chỉ nhìn thấy một chiếc bóng, căn bản cũng không biết kẻ đến là ai.

Đoàn Khắc Tà càng thêm kinh hãi, nghĩ bụng: “Người này khinh công cao hơn ta nhiều lắm, nếu như là người do ca ca nàng phái đến thì xem ra không ứng phó nổi”.

Đoàn Khắc Tà đuổi qua ba cây đại thụ, bóng đen kia mới nhảy xuống đất, hướng Đoàn Khắc Tà ngoắc ngoắc tay, cười nói:

“Xuống đây nào, chúng ta có thể ở chỗ này nói chuyện được rồi”.

Đoàn Khắc Tà ngẩn người nghĩ thầm, “Ta thật sự là hồ đồ, ta phải sớm biết là sư huynh, ngoài huynh ấy ra còn ai có được khinh công siêu trác tuyệt như vậy!”

Nguyên lai người này không phải ai xa lạ mà chính là sư huynh Không Không Nhi của Đoàn Khắc Tà.

Nhưng Đoàn Khắc Tà trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nghe khẩu khí của Không Không Nhi, dường như là y có ý dẫn dụ chàng ra đây, muốn đến một nơi nói chuyện với chàng mà Sử Triêu Anh không thể nghe thấy. “Huynh ấy có chuyện gì mà không muốn cho người ngoài biết?”

Đoàn Khắc Tà và Không Không Nhi đã nhiều năm không gặp mặt. Sau khi phụ mẫu chàng qua đời, ngoại trừ Thiết Ma Lặc ra, chàng với vị sư huynh này giao tình sâu sắc nhất. Hôm nay bất ngờ tương phùng, thật là vừa mừng vừa kinh ngạc. Mặc dù còn có điểm hoài nghi nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều, liền lập tức hỏi:

“Sư huynh, huynh sao đột nhiên đến nơi này?”

Không Không Nhi cười đáp:

“Là vì các ngươi mà đến đó! Sư đệ, diễm phúc của ngươi cũng thật không nhỏ!”

Đoàn Khắc Tà đỏ bừng cả mặt, chàng đang muốn giải thích thì Không Không Nhi đã nghiêm mặt nói:

“Yêu thích cái đẹp là bản tính của thanh niên, điều này ta cũng không trách cứ đệ. Nhưng nữ nhân tốt trong thiên hạ rất nhiều, tại sao đệ lại chỉ trăm thương nghìn ái một vị cô nương này. Sư đệ, ngươi nghe ta khuyên đi, ngươi không thể dây dưa với vị cô nương này!”

Đoàn Khắc Tà ăn nói vụng về, trong lúc gấp rút không biết bắt đầu nói từ đâu, chàng chỉ cuống quít nói:

“Không phải như vậy! Sư huynh, huynh, huynh hiểu lầm rồi!”

Không Không Nhi lắc lắc đầu nói:

“Khi Tinh Tinh Nhi nói, ta vốn không tin, bây giờ chính mắt ta nhìn thấy, đệ còn nói là không phải?”

Đoàn Khắc Tà thất kinh, liền vội vàng hỏi:

“Tinh Tinh Nhi trước mặt huynh đã phao tin đồn gì về đệ?”

Không Không Nhi phật ý không vui nói:

“Tinh Tinh Nhi thấy lợi rời bỏ sư môn, kết giao với phỉ loại, hành sự đích xác có nhiều chỗ không chấp nhận được, nhưng rốt cuộc vẫn là sư huynh của ngươi, sao ngươi lại vô lễ với hắn như vậy? Ngay cả một tiếng nhị sư huynh cũng không chịu gọi, hơn nữa mới mở miệng đã nhận định là hắn phao tin đồn?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Tinh Tinh Nhi muốn giết chết đệ, đệ còn có thể nhận hắn là sư huynh ư?”

Không Không Nhi lấy làm lạ hỏi:

“Hắn muốn giết đệ? A, ta minh bạch rồi, chắc là bởi vì đệ không chịu nghe lời hắn khuyên bảo, cho nên hắn mới dọa đệ đó thôi”.

Đoàn Khắc Tà uất ức nói:

“Sư huynh, huynh biết gần đây nhất hắn làm chuyện gì không? Hắn rốt cuộc đã nói gì với huynh?”

Không Không Nhi nói:

“Ta chính bởi vì nghe tin hắn cùng với Sử Triêu Nghĩa ở cùng một chỗ nên mới đến dò xét xem rốt cục thế nào. Hắn đã nhận sai với ta. Nhưng hắn nói hắn vì đệ mới làm như vậy”.

Đoàn Khắc Tà vừa tức mình lại vừa buồn cười, chàng hỏi:

“Sao lại là vì đệ?”

Không Không Nhi đáp:

“Bởi vì hắn biết đệ bị yêu nữ kia mê hoặc, khuyên đệ lại không được, bởi vậy hắn mới nhận lời mời của Sử Triêu Nghĩa, ý muốn một bên giám thị, tránh cho đệ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Ai ngờ đệ quả nhiên làm vậy. Nghe nói hôm qua đệ cùng vị Sử cô nương kia tư bôn, bị ca ca của cô ta ngăn cản, ngay cả ca ca của cô ta cũng bị thương, điều này là thật à?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Tinh Tinh Nhi nhất lượt hồ ngôn, sư huynh, huynh đều tin hắn nói sao?”

Không Không Nhi cau mày nói:

“Đệ nói là hắn nói dối, nhưng ta từng lẻn vào phòng của Sử Triêu Nghĩa, quả nhiên thấy hắn bị thương”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Sử Triêu Nghĩa đích thực bị muội muội hắn chém thương. Thế nhưng không phải nguyên do là vì muốn cùng với đệ tư bôn. Sư huynh, đáng tiếc là huynh không đến sớm nửa ngày, bằng không huynh có thể nhìn thấy đệ và Tinh Tinh Nhi ra tay giao đấu thế nào”.

Không Không Nhi hỏi:

“Không phải tư bôn, thế sao hai người các ngươi lại qua đêm cùng một chỗ? Hầy, ngươi vốn là một hảo hài tử, duyên cớ đều là vì yêu nữ này, trong một thoáng đã biến thành xấu tính như vậy! Nhị sư huynh khuyên ngươi, ngươi không nghe thì thôi, sao lại còn đánh nhau với hắn?”

Đoàn Khắc Tà nóng nảy nói:

“Sư huynh, huynh có chịu nghe đệ nói không?”

Không Không Nhi bảo:

“Được, nói đi. Ngươi từ bé chưa từng nói dối ta một câu, bây giờ ngươi trưởng thành rồi, chỉ mong ngươi cũng giống như lúc bé”.

Đoàn Khắc Tà trong lòng rất không thoải mái nhưng vừa nghĩ bản thân mình với Sử Triêu Anh cô nam quả nữ qua đêm trong rừng, khi sư huynh đến lại chứng kiến mình khoác áo cho Sử Triêu Anh, khó trách y trong lòng hoài nghi.

Chàng liền lập tức nói:

“Lời của đệ với Tinh Tinh Nhi ai thật ai giả, sư huynh chỉ cần nghe qua sẽ minh bạch. Cái bang vì việc Tiêu bang chủ mấy hôm trước mới mở đại hội. Chuyện này không rõ sư huynh đã được biết hay chưa?”

Không Không Nhi đáp:

“Dọc đường ta gặp không ít hóa tử, việc Cái bang tụ hội ta sớm đã biết rồi. Nhưng ta không rảnh rỗi quản chuyện của khiếu hóa tử bọn họ. Tại sao bọn họ lại cử hành đại hội ta cũng chưa nghe qua. Tiêu bang chủ xảy ra chuyện gì thì có quan hệ gì với ngươi?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Vũ Văn Thùy của Cái bang theo lệnh của huynh muội Sử gia, phản sư soán vị. Tinh Tinh Nhi làm chỗ dựa cho Vũ Văn Thùy, hôm đó, trên Cái bang đại hội hắn đã ra mặt làm náo loạn. Lúc ấy đệ cũng trùng hợp có mặt tại hiện trường, cũng đã trợ giúp Cái bang Vệ lão tiền bối một tay”.

Lập tức chàng mang chuyện Cái bang hôm đó ra kể lại, rồi lại nói đến việc chàng bị Tinh Tinh Nhi dùng mê hương bắt giữ, Sử Triêu Anh đoạn tuyệt với ca ca nàng ra sao, và cùng nàng đột phá vòng vây như thế nào, nhất nhất sự tình nguyên bổn thế nào thuật lại hết. Sau đó chàng mới nói:

“Tinh Tinh Nhi không phải nói duyên cớ là vì đệ, sợ đệ và muội muội của Sử Triêu Nghĩa làm ra chuyện gì không hay nên hắn mới đầu nhập dưới trướng của Sử Triêu Nghĩa sao? Thế nhưng ngày hôm đó, khi Cái bang cử hành đại hội, đệ còn chưa biết Sử cô nương này họ tên là gì. Khi đó Tinh Tinh Nhi sớm đã vì huynh muội Sử gia mà hiệp sức. Chuyện ngày hôm ấy, Cái bang trên dưới mấy ngàn người đều nhìn thấy, là đệ dựng chuyện hay Tinh Tinh Nhi dựng chuyện, cái này còn không dễ dàng minh bạch hay sao?”

Không Không Nhi nói:

“Nhưng theo như đệ nói, hôm đó trên đại hội Cái bang, kỳ thật đệ tử Cái bang cũng chưa biết Tiêu bang chủ bọn họ bị huynh muội Sử gia bắt đi?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Không sai, cũng chính bởi như vậy nên Tinh Tinh Nhi mới dám dựng chuyện về đệ. Ngày đó, đệ chẳng những cùng Tinh Tinh Nhi đánh một trận, mà cũng từng cùng vị Sử cô nương này đấu một hồi. Nếu như đệ sớm đã cùng Sử cô nương có giao tình, tại sao đệ còn phá hỏng âm mưu của nàng ta?”

Không Không Nhi lúc này mới tin bảy tám phần, y nói:

“Thật không ngờ Tinh Tinh Nhi lại làm điều bậy bạ như vậy, nếu như ta sớm biết, hẳn ta đã bắt hắn trở về, phạt hắn diện bích ba năm!”

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Hắn đã chạy rồi sao?”

Không Không Nhi nói:

“Ta vốn muốn hắn cùng đi tìm đệ nhưng hắn nói đã nhận hậu lễ của Sử Triêu Nghĩa, không thể đi trong khi Sử Triêu Nghĩa bị thương chưa lành cho nên muốn chờ Sử Triêu Nghĩa lành lại rồi sẽ lên đường. Hắn đã lừa dối ta như vậy đương nhiên là sợ ta quay lại bắt. Chỉ sợ ta vừa ra khỏi cửa, hắn đã chạy đi nơi khác rồi”.

Mặc dù Không Không Nhi tin tưởng sự tình Đoàn Khắc Tà thuật lại, đối với việc hành ác của Tinh Tinh Nhi cũng không hoài nghi nhưng vẫn còn chưa tin rằng Đoàn Khắc Tà và Sử Triêu Anh không hề có tư tình. Trong lòng y nghĩ: “Tại Cái bang đại hội ngươi cùng với ả đối địch, cũng không thể chứng minh rằng sau này ngươi không bị ả mê hoặc. Nếu không phải ngươi đối với ả ngầm có tình ý, tại sao lại thương hương tiếc ngọc, vì ả mà gác đêm, vì ả mà khoác áo?”

Không Không Nhi nói:

“Đệ không làm gì sai trái, như thế là rất tốt. Bất quá, đệ không được dây dưa với vị Sử cô nương này. Ta khuyên đệ nhanh chóng rời khỏi cô ta, tránh càng xa càng tốt”.

Đoàn Khắc Tà vừa bực lại vừa buồn cười, trong lòng nghĩ: “Cô ta không phải là độc xà, ta không dây dưa với cô ta cũng được, vì sao lại phải trốn tránh cô ta như vậy”.

Bất quá chàng không muốn chọc sư huynh tức giận, liền đáp:

“Sư huynh an tâm, sáng sớm ngày mai đệ và cô ta chia tay. Chuyện của cô ta đệ không quản tới nữa”.

Không Không Nhi gật gật đầu, nhưng lại hỏi:

“Đệ chuẩn bị đi đâu?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Trước tiên đệ phải hồi báo với Cái bang. Sau đó đến Trường An”.

Không Không Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, y hỏi:

“Đệ không phải nói Tiêu bang chủđã chạy thoát rồi sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Không sai, đám lửa đó là do Sử cô nương kêu thuộc hạ đốt. Đám lửa đó cháy rất lớn, huynh ở trên đường không nhìn thấy ánh lửa sao?”

Không Không Nhi đáp:

“Khi ta đến nơi, ngọn lửa vừa mới được dập tắt. Ánh lửa ta có nhìn thấy, đúng vậy, ừ, có một điểm kỳ lạ”.

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Cái gì kỳ lạ?”

Không Không Nhi nói:

“Mấy người Tiêu bang chủ, Mã trưởng lão, Vũ Văn Thùy của Cái bang ta đều biết, chính là....”

Đang nói dở đột nhiên y dừng lại, Đoàn Khắc Tà vốn muốn hỏi sư huynh vì sao không nói hết. Chàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Sử Triêu Anh đang đi về phía bọn họ.

Sử Triêu Anh lạnh nhạt nói:

“Không Không Nhi, lão đến lúc nào vậy, sao không nói chuyện với ta? Sư huynh đệ các người ở sau lưng ta lén lút nói chuyện gì thế? Ta không thể nghe được à?”

Đoàn Khắc Tà tưởng rằng sư huynh sẽ nổi giận với nàng ta, nào ngờ Không Không Nhi lại hòa hoãn nhã nhặn:

“Sử cô nương, cô đừng nghi ngờ. Ta thấy cô đang ngủ say, không dám kinh động đến cô. Ta và sư đệ nhiều năm không gặp, muốn tâm sự với nhau, hoàn toàn không có chủ tâm nói chuyện sau lưng cô nương”.

Sử Triêu Anh lãnh đạm nói:

“Thực vậy ư? Không Không Nhi, chính là ta không tin tưởng lão lắm. Khắc Tà, ngươi nói, sư huynh ngươi có phải nói với ngươi điều gì về ta hay không?”

Đoàn Khắc Tà không muốn nói dối nhưng Sử Triêu Anh lại hỏi chàng như vậy, chàng cũng không muốn trả lời. Trong lòng chàng nghĩ: “Sư huynh ta nói ngươi là yêu nữ không dây vào được, lời này ta có thể nói trước mặt ngươi ư”. Lập tức chàng nói:

“Cô đã biết huynh ấy là sư huynh ta, huynh đệ chúng ta đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Còn nói chuyện gì thì cô không nên xen vào”.

Sử Triêu Anh nói:

“Tốt, sư huynh đệ các người cùng một giuộc với nhau, ta là người ngoài, ta không xen vào. Thế nhưng, Không Không Nhi, có một người muốn xen vào quản chuyện của lão, người đó cũng đã tới. Thật không ngờ chúng ta lại tương hội ở đây, lão đừng nên vội đi”.

Không Không Nhi kêu lên:

“Sử cô nương, cô đừng khiến ta bị phiền toái, ta còn có việc, chà..., thật sự là có việc. Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được, ta phải đi rồi!”

Nói rồi liền bỏ đi, ngay cả với Đoàn Khắc Tà y cũng không nói thêm nửa câu, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy tung tích. Sử Triêu Anh ở sau lưng che miệng cười, đắc ý phi thường.

Không Không Nhi nhất lai nhất khứ đều khiến Đoàn Khắc Tà không sao lường trước được. Nhưng y đột nhiên bỏ đi gấp gáp như thế càng khiến Đoàn Khắc Tà kinh ngạc. Nên biết Không Không Nhi là người không sợ trời không sợ đất, trong đời y, ngoại trừ sư phụ sư mẫu ra, chưa từng cúi đầu trước người khác. Năm đó vì chuyện của Tinh Tinh Nhi, y thậm chí cùng với bậc tiền bối ngang vai với sư phụ là Phong Cái Vệ Việt đấu qua một trân. Loại người không sợ trời, không sợ đất như vậy lại bị Sử Triêu Anh dọa cho một câu mà bỏ chạy, không phải là chuyện phi thường không tưởng tượng nổi hay sao?

Đoàn Khắc Tà trong lòng tràn ngập nghi ngờ: “Người mà Sử Triêu Anh nói rốt cuộc là ai? Đương kim thiên hạ, người có thể thắng được sư huynh ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ Đông Hải Phù Tang đảo Mưu Thương Lãng ra, chỉ còn có Chuyển Luân Pháp Vương là có thể thắng được sư huynh ta, ngoài ra mấy người như Phong Cái Vệ Việt, Ma Kính lão nhân, Diệu Tuệ thần ni tối đa cũng chỉ đấu ngang tay. Ngay cả Chuyển Luân Pháp Vương sư huynh ta còn không sợ, chẳng lẽ người mà Sử Triêu Anh nói đến so với Chuyển Luân Pháp Vương còn lợi hại hơn sao?”

Sử Triêu Anh nói:

“Sư huynh ngươi đã chạy xa rồi, ta thấy y tuyệt đối không dám quay trở lại, ngươi còn ngây ngốc nhìn theo làm gì? Ta phá đám cuộc đàm thoại của sư huynh đệ các ngươi, thực sự rất có lỗi. Ha, ta cũng không nghĩ Diệu Thủ Không Không Nhi mới trông thấy ta liền bỏ chạy”.

Đoàn Khắc Tà lại không khỏi nghĩ thầm: “Sư huynh ta thành danh đã nhiều năm, mắt để trên đỉnh đầu, lại thêm lai khứ vô tung, hàng cùng bối, ai có thể cùng y kết giao? Vị Sử cô nương này tuổi còn trẻ, lại là nữ nhi của Sử Tư Minh, là kẻ mà sư huynh ta khinh bỉ, cô ta làm sao biết được sư huynh?”

Lập tức chàng không nhịn được gạn hỏi:

“Sử cô nương, cô biết sư huynh ta từ bao giờ, sao ta chưa từng nghe huynh ấy đề cập qua?”

Sử Triêu Anh đáp:

“À, chưa bao giờ nói qua à? Vừa rồi không phải y ở sau lưng nói chuyện về ta hay sao?”

Đoàn Khắc Tà trong lòng rúng động. Chàng nhớ tới thần sắc của sư huynh mới rồi trong lúc nói chuyện, lại nhiều lần nhắc nhở mình không thể dây dưa với Sử Triêu Anh, xem ra sư huynh đích thực sớm đã quen biết Sử Triêu Anh, chỉ là không biết tại sao lại sợ cô ta như vậy?

Sử Triêu Anh lại nói:

“Ta không quan tâm ngươi và sư huynh ngươi nói gì. Ngươi cũng không cần quản ta sao lại quen biết sư huynh ngươi. Tóm lại, ngươi sợ sư huynh ngươi, ta thì không động đến y”.

Đoàn Khắc Tà một niềm kính ái sư huynh, nghe thấy lời này, trong lòng chàng rất không thoải mái, chàng lãnh đạm nói:

“Tốt lắm, chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, không quản chuyện của nhau. Ta chỉ hỏi cô một chuyện, bây giờ cô đã hoàn toàn bình phục chưa?”

Sử Triêu Anh giương mày nói:

“Không tệ, đa tạ ngươi đã chữa trị cho ta, ta đã hoàn toàn khỏe rồi”.

Lúc này ánh trăng đã chìm về Tây, cũng là lúc hừng đông đã hiện, Đoàn Khắc Tà nói:

“Tốt, vậy chúng ta chia tay ở đây”.

Chàng cất bước. Sử Triêu Anh đột nhiên hỏi:

“Uy, ngươi đi đâu vậy? Có phải muốn tới Cái bang báo tin không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Không phải đã nói qua, chúng ta không quản đến chuyện của đối phương hay sao? Ta đi đường ta, cô để ý làm gì?”

Chàng cũng không quay đầu lại, lại bước đi thêm vài bước. Sử Triêu Anh ở phía sau cười nói:

“Ta chẳng thèm quản chuyện của ngươi. Ta chỉ lo lắng, nếu như người của Cái bang hỏi ngươi về Tiêu Cố, ngươi hồi đáp ra sao?”

Đoàn Khắc Tà nghe nàng nói xong thấy nghi hoặc, bỗng dưng chàng nhớ đến một chuyện, khi chàng nói với sư huynh rằng Cái bang Tiêu bang chủ đã thoát hiểm thì ánh mắt của sư huynh rất kỳ dị, liền nói “Kỳ lạ”, đúng lúc đó thì Sử Triêu Anh đi đến, cắt ngang lời nói của sư huynh.

Bây giờ Sử Triêu Anh lại đề cập đến chuyện Tiêu Cố. Đoàn Khắc Tà nghe trong lời nàng có ẩn ý, chàng không khỏi ngừng cước bộ quay đầu lại hỏi:

“Sử cô nương, cô nói vậy là có ý gì? Cô không phải nói là Tiêu bang chủ đã thoát hiểm rồi sao?”

Sử Triêu Anh điềm đạm nói:

“Có thể nói là vậy, cũng có thể nói không phải vậy”.

Đoàn Khắc Tà tỏ vẻ giận hỏi:

“Phải là phải, không phải là không phải, sao lại nước đôi như vậy? Rốt cục là cô muốn giở trò thần bí gì?”

Sử Triêu Anh nói:

“Nguyên lai nơi giam Tiêu Cố đã bị ta cho người thiêu cháy. Ca ca ta căn bản không biết y ở nơi nào, quyết không thể tiếp tục làm hại y”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Như vậy không phải là đã thoát hiểm hay sao?”

Sử Triêu Anh cười đáp:

“Không sai, xác thực ngươi không cần dụng tâm lo lắng cho nguy hiểm của y. Bất quá, y vẫn còn nằm trong tay ta! ‘Hiểm’ tuy không có nhưng ‘thoát’ tất đã được. Cho nên ngươi hỏi ta có phải y đã thoát hiểm chưa, ta cũng chỉ có thể trả lời nước đôi, có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải”.

Đoàn Khắc Tà giận dữ nói:

“Ngươi không phải nói với ta là đã thả y ra rồi sao? Đây là ngươi chủ tâm gạt ta?”

Sử Triêu Anh lãnh đạm nói:

“Ngươi nhớ lại cho rõ, khi nào ta nói là đã thả y? Ta chỉ bất quá nói với ngươi việc ta kêu nha hoàn phóng hỏa. Nói ta thả người, là do ngươi tự mình phỏng đoán mà thôi”.

Đoàn Khắc Tà cẩn thận nhớ lại, quả nhiên nàng ta không nói thẳng là đã thả Tiêu Cố chạy thoát. Đoàn Khắc Tà giật mình hỏi:

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nhưng ta nhớ ngươi đã nói là không thiêu chết Tiêu Cố!”

Sử Triêu Anh nói:

“Đương nhiên không thiêu chết. Vì sao ta phải thiêu chết hắn! Lưu lại hắn không phải còn có tác dụng lớn hay sao? Nói cho ngươi hay, ta chỉ mang hắn đi cầm tù ở một nơi khác. Nơi này trừ ta và hai nha hoàn tâm phúc ra, không ai hay biết”.

Đoàn Khắc Tà thở phào một hơi nói:

“Nguyên lai là như vậy. Y mặc dù vẫn ở trong lao tù nhưng ta cũng an tâm. Cái bang với ta có uyên nguyên sâu xa, xin ngươi nhanh nói cho ta biết đó là nơi nào và tặng ta một chút giải dược, nhượng ta đến cứu y ra”.

Sử Triêu Anh cười lạnh nói:

“Ngươi không phải nói qua, chúng ta đều không lĩnh tình của đối phương, từ nay về sau đường ai nấy đi, ngươi không quản ta, ta cũng không quản ngươi hay sao?”

Đoàn Khắc Tà ngây người chốc lát, chàng nói:

“Cái này, cái này....,ngươi đừng quá đáng!”

Sử Triêu Anh nói:

“Cái bang với ngươi có uyên nguyên chứ ta thì không. Ngươi đã coi ta là kẻ không đáng giúp đỡ, bây giờ lại muốn cầu tình với ta, xin buông tha cho Tiêu Cố, đây không phải cũng là quá đáng quá phận ư?”

Đoàn Khắc Tà đối đáp vụng về, bị nàng ta bắt bẻ ngược trở lại, chàng gấp đến độ mặt đỏ tía tai, trong lúc gấp rút cũng không biết nói gì.

Sử Triêu Anh cười nói:

“Được rồi, ta đã nói xong rồi. Ngươi không phải đi sao? Sao vẫn chưa đi?”

Đoàn Khắc Tà mặt đỏ tía tai, nghĩ một hồi rồi từ tốn nói:

“Sử cô nương, chúng ta mặc dù không có giao thiệp nhưng hôm nay cũng xem như là tương phùng. Ta không muốn quản chuyện của cô nhưng ta có một lời khuyên, cái này có thể được không?”

Sử Triêu Anh nghiêm sắc mặt đáp:

“Ngươi cho ta là bằng hữu, khuyên bảo của bằng hữu, ta đương nhiên nguyện ý xem xét”.

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Cô không muốn giết hại Tiêu Cố chứ?”

Sử Triêu Anh nói:

“Không sai, điều này ta đã sớm nói qua rồi”.

Đoàn Khắc Tà lại nói:

“Như vậy, vì sao cô phải khổ sở cùng Cái bang kết thù hận? Trước đây cô còn có thể nói bởi vì muốn lợi dụng Vũ Văn Thùy. Bây giờ Vũ Văn Thùy bị Cái bang phỉ nhổ, hắn cũng không giúp được gì cho cô. Cô vẫn còn cầm tù Bang chủ Cái bang, điều này chỉ có hại chứ không có lợi gì. Cô nương là người thông minh, đạo lý này cô còn không minh bạch hay sao? Ta khuyên cô tốt hơn hết là thả Tiêu Cố ra”.

Sử Triêu Anh khẽ vân vê suối tóc mây, nàng lẳng lặng nghe Đoàn Khắc Tà, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói:

“Ngươi cũng vì ta mà suy nghĩ! Nhưng ngươi có biết ta đang nghĩ đến điều gì không?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ta không thông minh như cô, làm sao đoán được chuyện trong lòng cô, hay là thỉnh cô nương tự nói ra”.

Sử Triêu Anh nói:

“Ta cũng đang nghĩ phải giao lại Tiêu Cố cho Cái bang như thế nào, ta có ý muốn đến gặp nhân vật đầu não của Cái bang, tỷ như Phong Cái Vệ Việt hoặc sư đệ Thạch Thanh Dương của Tiêu Cố. Nhưng ngươi không biết, ngày đó ta ở đại hội Cái bang từng làm chỗ dựa cho Vũ Văn Thùy cùng bọn họ đối địch. Nếu như ta mạo muội đến gặp bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu tin tưởng, có lẽ còn coi ta như cừu nhân, chặt cho ta một đao ấy chứ”.

Đoàn Khắc Tà thấy ngạc nhiên, chàng hỏi:

“Cô nương tại sao lại muốn diện kiến đầu não Cái bang, sau đó mới chịu buông tha Bang chủ bọn họ?”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ngươi hỏi nhiều quá, ta đương nhiên là có dự định của ta. Tóm lại ta vì Tiêu Cố mà mất nhiều tâm sức, nếu như dễ dàng thả hắn ra sao có thể cam tâm được?”

Đoàn Khắc Tà rùng mình ớn lạnh, “Thảo nào sư huynh nói không nên dây dưa với cô ta, thật không biết cô ta có chủ ý cổ quái gì nữa?” Chàng với Sử Triêu Anh mặc dù thời gian đi chung rất ngắn nhưng cũng đã hiểu được phần nào tính cách của nàng ta, biết nàng ta một khi đã quyết làm chuyện gì thì rất khó mà thay đổi được.

Đoàn Khắc Tà nghĩ ngợi một hồi, chàng chỉ đành nói:

“Ta đưa cô đi được không? Ta nghĩ Vệ lão tiền bối có thể tin tưởng ta”.

Sử Triêu Anh cười nói:

“Đây chính là ngươi tự mình nói đấy nhé, ta không có cầu xin ngươi. Ngươi cũng không thể trách ta đeo bám lấy ngươi, khiến ngươi thêm phần phiền não”.

Đoàn Khắc Tà bị nàng ta xoay đến dở khóc dở cười, chàng cười khổ nói:

“Hảo cô nương của ta, cô đừng nói lời châm chọc nữa, chúng ta mau lên đường thôi”.

Đoàn Khắc Tà biết đám người Vệ Việt muốn đến Trường An tham gia anh hùng đại hội của Tần Tương, chàng không thể làm gì khác hơn là đành mạo hiểm, đưa Sử Triêu Anh cùng đi.

* * * * *

Suốt dọc đường đi, Sử Triêu Anh cười cười nói nói, rất vui vẻ. Mặc dù Đoàn Khắc Tà với nàng ta vốn không có hảo cảm gì thế nhưng bọn họ đều là niên thiếu tuổi trẻ, rất dễ dàng thân quen, huống hồ lại cùng nhau vượt qua một trường hoạn nạn, Đoàn Khắc Tà lại là người không để bụng, cho nên không lâu sau chàng cũng nói cười với Sử Triêu Anh.

Đi một đoạn đường, chợt nhìn thấy phía trước có hai thớt ngựa đẹp tuyệt trần phi đến. Đoàn Khắc Tà tinh mắt, từ xa chàng đã nhận ra người ngồi trên lưng ngựa là một nam một nữ, không khỏi trong lòng chấn động!

Đôi nam nữ này không phải ai khác mà chính là hai huynh muội Độc Cô Vũ và Độc Cô Oánh. Ánh mắt Đoàn Khắc Tà chăm chăm nhìn bọn họ, nhất thời như ngây ngốc. Hai thớt ngựa kia trực diện phóng đến, móng ngựa tựa như giày xéo cõi lòng chàng, nhất thời một cơn đau đớn nổi lên, rồi chàng thầm nghĩ: “Uy, Nhược Mai đâu? Sao không thấy bọn họ ở cùng một chỗ?”

Đoàn Khắc Tà chỉ nghĩ Sử Nhược Mai với Độc Cô Vũ sớm đã tình đầu ý hợp, tự nhiên phải bên nhau như hình với bóng.

Nào ngờ huynh muội Độc Cô Vũ lại đang vì Sử Nhược Mai mất tích mà phiền não. Bọn họ rời nhà lần này cũng là vì muốn tìm nơi hạ lạc của nàng.

Sử Nhược Mai đêm đó không từ mà biệt, mặc dù nàng đã lưu lại một phong thơ nhưng lời nói trong thơ cũng rất hàm hồ, chỉ nói: “Chuyện này sau sẽ rõ, ẩn tình giờ khó nói”. Như vậy mà đi lại càng tăng thêm nghi ngờ lo lắng cho huynh muội bọn họ. Độc Cô Oánh không biết Sử Nhược Mai là nữ tử, một tấm chân tình sớm đã gửi cho nàng, Độc Cô Vũ biết muội muội phiền não, đồng thời cũng muốn cởi bỏ chuỗi nghi ngờ này nên mới đưa muội muội ra ngoài tìm Nhược Mai. Thời điểm anh hùng đại hội tại Trường An cũng đã đến gần, bọn họ đoán Sử Nhược Mai hoặc sẽ thừa dịp đến xem trường náo nhiệt này, cho dù không phải như vậy thì trong đại hội anh hùng cũng có thể tìm gặp được rất nhiều bằng hữu, khả dĩ có thể nghe ngóng được tin tức của nàng, tóm lại cũng đều là truy tìm mờ mịt không có đầu mối.

Lúc này huynh muội Độc Cô Vũ cũng đã nhìn thấy Đoàn Khắc Tà. Hai huynh muội trong lòng chấn động, không hẹn mà cùng để tay lên chuôi kiếm, như đều muốn nói: “Thật là không khéo, đây đúng là ‘mạch lộ tương phùng’ [1]”.

Khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng ngắn lại, Độc Cô Vũ rốt cuộc vẫn là lịch duyệt hơn, chàng nhìn ra Đoàn Khắc Tà không có địch ý. Nhưng Độc Cô Oánh thấy Khắc Tà đứng chắn trên đường, tựa hồ không có chút ý muốn tránh né, trong lòng phập phồng bất an, tự nhủ: “Tiểu tử này không biết thân phận thế nào. Đúng, hắn và một cô gái xinh đẹp như vậy ở cùng một chỗ, hơn nửa phần là hái hoa đạo tặc!”

Sử Triêu Anh không biết huynh muội bọn họ là ai, thấy Đoàn Khắc Tà nhìn chằm chặp vào nữ nhân kia không rời mắt, (kỳ thật là Đoàn Khắc Tà chú ý đến Độc Cô Vũ là chính, bất quá trong mắt Sử Triêu Anh thì chỉ thấy Đoàn Khắc Tà đang “chằm chằm” nhìn tiểu cô nương đẹp như hoa như ngọc kia). Nữ tử kia tựa hồ cũng chằm chằm không rời mắt khỏi Đoàn Khắc Tà, ngẫu nhiên mục quang cũng chuyển qua người nàng nhưng chỉ là lướt qua, trong mục quang còn có thần tình khinh miệt, (kỳ thật đây đều là do tâm lý của Sử Triêu Anh mà ra).

Sử Triêu Anh ngầm tức giận, nàng nghĩ thầm: “Không biết yêu nữ nơi nào tới đây, dám trên đường lớn mà đánh mắt đưa tình. Tốt, ta đùa bỡn ả một chút, cho ả nếm mùi đau khổ”.

Tâm niệm chưa qua, hai thớt ngựa đã đến bên cạnh hai người. Độc Cô Vũ kỵ thuật tinh diệu, chàng đánh vòng mà qua. Độc Cô Oánh không ghìm được cương ngựa, trong lòng tức tối, nàng liền lớn tiếng hô nhường đường:

“Tránh ra mau! Ngươi muốn gì đây?”

Đoàn Khắc Tà như người trong mộng mới tỉnh, chàng vội vàng nói:

“Xin lỗi, ta quên nhường đường”.

Chàng khẽ lệch sang một bên, nhường cho Độc Cô Oánh vượt qua bên thân mình. Thế nhưng Sử Triêu Anh đột nhiên vung tay lên, hai mũi Mai Hoa châm bắn vào đùi ngựa. Tuấn mã liền hí dài một tiếng, nhất thời vó trước khụy xuống, cơ hồ hất Độc Cô Oánh khỏi lưng ngựa.

Độc Cô Oánh sớm đã phòng bị đối phương tập kích nhưng lại không lường trước là Sử Triêu Anh ra tay.

Độc Cô Oánh nhân vì trong lòng đã có chuẩn bị, ứng biến cũng vô cùng thần tốc. Chỉ thấy kiếm quang chớp lóe, “bá” một tiếng vang lên, vó trước của thớt mã vừa khụy đất, Độc Cô Oánh cũng đã từ lưng ngựa bay lên. Khi người còn đang lơ lửng trên không, nàng đã xuất một chiêu “Kim Ưng Triển Sí”, kiếm quang như dải lụa, hướng Sử Triêu Anh hung hãn đâm tới.

Độc Cô Oánh là môn hạ của Công Tôn đại nương, kiếm thuật của Công Tôn đại nương đương thời không ai sánh được. Độc Cô Oánh mặc dù chỉ được sư tỷ Lý Thập Nhị Nương thay mặt sư phụ truyền thụ nhưng cũng đã học được tâm pháp của sư môn, xác thực bất phàm. Sử Triêu Anh lúc đầu không để nàng trong lòng một chút nào, không ngờ nàng lại tấn công mau lẹ như vậy. Chỉ thấy kiếm quang lướt qua, một lọn tóc đã theo lưỡi kiếm bay lên!

Sử Triêu Anh bị đối phương chiếm lấy tiên cơ, nàng chưa kịp rút đao ra đỡ chiêu, Độc Cô Oánh đã nhanh như chớp công liền liên hoàn tam kiếm, mỗi kiếm đều đâm thẳng tới các huyệt đạo yếu hại của Sử Triêu Anh, tức thì bức bách Sử Triêu Anh tay chân luống cuống lâm vào nguy hiểm!

Đoàn Khắc Tà vô cùng bất mãn Sử Triêu Anh mang phiền toái đến cho chàng. Chàng vốn không muốn quản nhưng mắt thấy mỗi kiếm của Độc Cô Oánh đều quá độc địa, nếu như chàng thực sự không ra tay, chỉ sợ Sử Triêu Anh chưa kịp rút đao đã chết dưới kiếm của nàng ta. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày, chàng không làm sao được, chỉ đành bước lên giúp Sử Triêu Anh phá giải một chiêu.

Khi Đoàn Khắc Tà bước lên, vừa vặn liên hoàn tam kiếm của Độc Cô Oánh đang sử đến chiêu thứ tư “Ngọc Nữ Đầu Thoa”. Mắt thấy Sử Triêu Anh quyết không thể tránh được, ngón tay giữa của Đoàn Khắc Tà liền bật ra, “Choang” một tiếng, chàng đã bắn thanh Cương kiếm của Độc Cô Oánh tung ra.

Độc Cô Oánh vừa sợ vừa giận, nàng hét lên:

“Ác tặc, ta liều mạng với ngươi!”

Độc Cô Vũ tuy đã nhìn ra Đoàn Khắc Tà hoàn toàn không có ác ý nhưng cũng đã ngầm giới bị, đề phòng bất trắc. Vừa nghe thấy tiếng muội muội kêu, chàng lập tức quay đầu ngựa, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Khắc Tà bắn bật binh khí của muội muội mình ra, hơn nữa lại đứng ngay trước mặt, khoảng cách hai người lúc đó rất gần, đưa tay có thể chạm tới nhau. Độc Cô Vũ trong lúc cả kinh, sợ Đoàn Khắc Tà có hành động không đứng đắn đối với muội muội, không kịp suy nghĩ, chàng lập tức cũng hét lên một tiếng:

“Ác tặc, xem tiễn!”

Tay vừa mới vung ra, tức thì từ trên lưng ngựa chàng đã phóng tới hai mũi đoản tiễn.

Đoàn Khắc Tà đang muốn phân biện, bỗng dưng phát giác phía sau có tiếng gió, đoản tiễn của Độc Cô Vũ đã phóng tới. Đoàn Khắc Tà quơ tay chụp lấy đoản tiễn, vừa vặn kiếm chiêu của Độc Cô Oánh đã đánh tới. Đoàn Khắc Tà tiện tay lấy đoản tiễn gạt ra, “Cắc...” một tiếng, đoản tiễn bị chém chỉ còn lại nửa tấc, cơ hồ gần chém thương cả ngón tay Đoàn Khắc Tà.

Mấy mũi đoản tiễn của Độc Cô Vũ bắn ra vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác. Đoàn Khắc Tà khả dĩ có thể ngạnh tiếp được nhưng công phu của Sử Triêu Anh lại không đến bực này. Mặc dù nàng tránh cũng nhanh, nhưng cây ngọc trâm trên đầu cũng bị đoản tiễn đánh rơi.

Sử Triêu Anh vừa sợ vừa giận, lúc này cũng đã nhảy ra xuất thủ. Nàng lấy ra một nắm Mai Hoa châm, muốn nặng tay thi triển tuyệt kỹ trước, bắn ngã tuấn mã của Độc Cô Vũ.

Đoàn Khắc Tà chớp nhoáng quay mình lại, phất ra một phách không chưởng đánh rơi toàn bộ Mai Hoa châm rồi trừng mắt nhìn Sử Triêu Anh. Phách không chưởng mới đánh sang, Sử Triêu Anh kêu lên “ối da” một tiếng, tức thì nàng giống như trái cầu bằng da bị ném bay ra ngoài ba trượng. Một chưởng này chàng vận dụng kình lực rất khéo léo, kỳ thật Sử Triêu Anh không hề đau đớn chút nào, nàng thất thanh kêu lên kinh hãi hoàn toàn là vì chưởng này đánh ra nằm ngoài dự liệu của nàng.

Thế nhưng phách không chưởng của Đoàn Khắc Tà cũng dụng tới nội lực hùng hậu. Chàng từng giao thủ với Độc Cô Vũ, biết công lực Độc Cô Vũ không yếu, đoán rằng có thể chịu đựng được. Chàng vì không muốn cho Sử Triêu Anh ngang ngược gây rối, cho nên mới đánh rớt hết Mai Hoa châm.

Đáng tiếc là trong lúc cấp bách Đoàn Khắc Tà không kịp nghĩ đến Độc Cô Vũ có thể chịu được chưởng này nhưng thớt mã của chàng ta lại không chịu được. Tuấn mã bị chưởng phong chấn động, đang ở thế không ngừng chồm đến, đột nhiên ngừng lại rồi lui về phía sau mấy bước, nhảy điên cuồng, cơ hồ hất Độc Cô Vũ rơi xuống.

Chuyện thành như vậy, Độc Cô Vũ cũng mang hảo ý của Đoàn Khắc Tà xem thành ác ý. Trong lúc giận dữ, chàng nhảy khỏi lưng ngựa, tay vung Chiết phiến, xuất thủ điểm đến tử huyệt Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, lúc này chàng đã không cần phải chiếu cố đến Sử Triêu Anh nữa, lập tức chàng thi triển công phu tinh xảo “đằng”, “na”, “thiểm”, “triển”, trong chớp mắt đã liên tiếp tránh khỏi bảy lần điểm huyệt của Độc Cô Vũ. “Chiết phiến điểm huyệt” của Độc Cô Vũ vốn là võ lâm nhất tuyệt, vậy mà ngay cả chéo áo của chàng cũng không điểm trúng.

Độc Cô Vũ biết rõ võ công của đối phương cao hơn mình rất nhiều nhưng cũng chính vì như vậy nên trong đầu mới có ý niệm liều mạng “Khoát liễu xuất khứ”, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì dùng thủ pháp tàn độc nhất, không phải điểm vào tử huyệt thì cũng điểm vào tàn huyệt. Độc Cô Oánh so với ca ca càng căm hận Đoàn Khắc Tà hơn, nàng không chỉ nghĩ giống ca ca, mới ra tay là dùng chiêu sát thủ mà còn luôn miệng mắng chửi Đoàn Khắc Tà là ác tặc.

Đoàn Khắc Tà dưới sự liên thủ giáp công của huynh muội bọn họ, chàng cũng phải xuất ra bản lãnh toàn thân mới tránh khỏi thụ thương. Trong lòng chàng cũng ngầm sinh tức giân, “Cứ xem như đồng bạn của ta không đúng, đã bắn ngựa của các ngươi trước, nhưng các ngươi cũng bất kể, hung ác như vậy, vừa ra tay là muốn đoạt tính mạng”.

Đoàn Khắc Tà thi triển vài loại thân pháp đều không thoát ra được, thật không dễ dàng.

Lúc này, chàng mới chụp lấy một cơ hội, mạo hiểm xẹt qua bên người Độc Cô Oánh hô lên:

“Dừng tay!”

Độc Cô Oánh công gấp không ngừng, nàng lại một kiếm đâm tới, cũng quát lên:

“Ác tặc, muốn chạy à?”

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Nếu ta là ác tặc, ta đã sớm lấy tính mệnh ngươi rồi. Ta không đánh các ngươi, là do ta nể mặt Sử cô nương...”

Chàng còn chưa nói dứt, Sử Triêu Anh đã ở một bên kêu lên:

“Ai khiến ngươi nể mặt ta? Hai tên tiểu tặc này tàn ác quá mức, cho dù ngươi đánh bọn chúng một trận, ta cũng không thương xót bọn chúng chút nào!”

Sử cô nương trong lời của Đoàn Khắc Tà đương nhiên là chỉ Sử Nhược Mai, trong khi chàng nói mấy câu đó, thực sự trong lòng tràn ngập chua xót, thật không ngờ Sử Triêu Anh lại tưởng rằng đang nói đến nàng cho nên mới la lối, kêu Đoàn Khắc Tà bất tất phải nể mặt, thật tình là khiến cho Đoàn Khắc Tà dở khóc dở cười.

Độc Cô Oánh tức giận muốn nổ tung lồng ngực, nàng lớn tiếng mắng:

“Đâu ra cái lý này, ai cần các ngươi thương xót!”

Thanh Cương kiếm trong tay nàng như bóng với hình, bám sát Khắc Tà cấp tốc đâm tới, “Thần long xuất hải”, “Linh viên thoán chi”, Huyền Điểu Hoa Sa”, “Mãnh kê đoạt túc”, liên tiếp mấy chiêu cực kỳ lăng lệ mãnh liệt, mỗi kiếm đều không rời các huyệt đạo yếu hại trên người Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà vội vàng cấp tốc ứng phó, không còn thời gian giải thích. Hơn nữa, chàng cũng không biết giải thích từ đâu, cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng minh bạch với người khác rằng: “Sử Nhược Mai là hôn thê của ta, bây giờ vị hôn thê này không cần ta nữa nhưng ta vẫn nể mặt nàng, cho nên mới hạ thủ lưu tình đối với các ngươi”.

Độc Cô Vũ còn tương đối bình tĩnh, so với muội muội cũng hiểu biết hơn, chàng nghe thấy Sử Triêu Anh kêu lên, trong lòng nghĩ thầm: “Nguyên lai yêu nữ này cũng họ Sử, chà, ta lại nghi ngờ rằng đó là Sử hiền đệ, thực sự là buồn cười”.

Thế nhưng nghi ngờ trong lòng chàng vẫn chưa thể tiêu trừ, “Quái lạ, yêu nữ này đột nhiên lén tập kích chúng ta, loại ác tặc như vậy còn nói cái gì là nể mặt ả? Hơn nữa, xem ra tên ác tặc này cũng thực sự chưa thi triển hết bản lãnh?”

Độc Cô Vũ nảy sinh nghi ngờ, Chiết phiến điểm đến bối tâm của Đoàn Khắc Tà lbỗng dưng dừng lại quát:

“Rốt cuộc ngươi là ai? Chúng ta và ngươi có oán cừu gì, vì sao ngươi luôn đối nghịch với chúng ta?”

Độc Cô Vũ nói mấy câu đó, Sử Triêu Anh nghe chỉ hiểu được một nửa. Nguyên lai Độc Cô Vũ ngoài việc xem Đoàn Khắc Tà và Sử Triêu Anh là một bọn, việc Sử Triêu Anh tập kích lần này cũng tính lên mình Đoàn Khắc Tà, hơn nữa đối với việc Đoàn Khắc Tà đã từng lén xông vào nhà bọn họ, cũng khiến cho huynh muội bọn họ lòng mang ác ý. Sử Triêu Anh chỉ biết đến việc trước mắt, lại không biết tình tiết trước đó giữa Đoàn Khắc Tà và huynh muội bọn họ. Đoàn Khắc Tà lúng túng giải thích không thành lời, Sử Triêu Anh ở một bên đang lúc dương dương đắc ý, nàng lại nói:

“Hai người các ngươi là lũ chim non mới xuất đạo hay sao? Đỉnh đỉnh đại danh Đoàn tiểu hiệp Đoàn Khắc Tà mà các ngươi cũng không biết sao! Hừm, ta xem các ngươi còn đám sính hung khi phụ ta nữa không?”

Thần khí lời nói của nàng mang theo vài phần khinh miệt. Độc Cô Vũ thất kinh kêu lên:

“Cái gì, ngươi thực sự là Đoàn Khắc Tà sao?”

Trong khoảnh khắc đó, Đoàn Khắc Tà vừa thẹn vừa giận, xấu hổ vô cùng, vội vàng thừa dịp Độc Cô huynh muội đương lúc ngạc nhiên, tức thời thi triển công phu “Nhất Hạc Xung Thiên” bay khỏi vòng chiến, ôm quyền nói:

“Việc hôm nay là do chúng ta không đúng, ta xin nhận lỗi với các người!”

Chàng chợt chuyển thân, kéo tay Sử Triêu Anh lôi đi. Sử Triêu Anh bị hành động xuất kỳ bất ý của chàng làm cho hốt hoảng, nàng kêu lên:

“Ngươi sao vậy, ngươi không trút giận cho ta, ngược lại còn nhận lỗi với bọn chúng là sao?”

Đoàn Khắc Tà sa sầm nét mặt, chàng gằn giọng:

“Ngươi đừng tiếp tục gây phiền cho ta nữa!”

Rồi chàng kéo Sử Triêu Anh rời khỏi.

Độc Cô huynh muội nhìn nhau, Độc Cô Oánh vẫn chưa hết tức giận, nhưng cuối cùng một tiếng “ác tặc” cũng không chửi ra khỏi miệng được.

Độc Cô Oánh bước đến xem thớt ngựa của mình, đây là con “Đại Lương Uyển Câu” mà nàng rất yêu thích. Mặc dù nàng biết tuấn mã đã bị trúng một cây Mai Hoa châm nhưng cho rằng một cây Mai Hoa châm nhỏ như vậy vị tất có khả năng giết chết một kiện mã, chỉ cần hút được cây Mai Hoa châm ra sẽ không còn gì đáng ngại, nàng có thể dắt nó đi theo.

Nào ngờ nàng mới bước qua nhìn. Chỉ thấy kiện mã đã sùi bọt mép ra đầy đất, toàn thân bầm đen, một thớt bạch mã bây giờ đã biến thành hắc mã. Vừa bước lại gần đã ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc xông lên.

Độc Cô Vũ lấy làm kinh hãi, chàng nói:

“Đây là một cây Mai Hoa châm có tẩm kịch độc!”

Độc Cô Oánh vốn dĩ phẫn hận vẫn chưa hết, trong lúc này lửa giận càng bừng bừng bốc lên, nàng nhịn không được liền mắng chửi:

“Khá khen cho yêu nữ, độc ác lắm, thực sự đã làm ra như vậy, tự dưng sử dụng ám khí ác độc đến thế hại chết con ngựa của ta! Hừ, tên Đoàn Khắc Tà kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, bất luận hắn là đại hiệp tiểu hiệp gì, đã đi chung với yêu nữ kia thì nhất định không phải thứ tốt đẹp!”

Độc Cô Vũ chợt nói:

“Việc này có chỗ kỳ lạ?”

Độc Cô Oánh hỏi:

“Có gì kỳ lạ?”

Độc Cô Vũ đáp:

“Muội còn nhớ Thần Tiễn Thủ Lữ Hồng Xuân không?”

Độc Cô Oánh trên mặt thoáng hồng, nàng nói hắt ra:

“Huynh đề cập đến y làm gì, y thì có quan hệ gì?”

Lần đó, Lữ Hồng Xuân đến thăm nhà nàng, ngoài mặt thì nói là tới bái phỏng Độc Cô Vũ nhưng kỳ thật là vì muốn “tương thân”, muốn được kết thân với Độc Cô Oánh.

Sau khi Độc Cô Oánh biết được thì rất không vui cho nên đến bây giờ còn không muốn nhắc đến danh tự của y.

Độc Cô Vũ cười nói:

“Muội đừng tức giận, ta còn chưa nói hết. Ta lại hỏi muội, muội còn nhớ lời y kể không?”

Độc Cô Oánh hỏi:

“Kể chuyện gì?”

Độc Cô Vũ nghiêm mặt nói:

“Hôm đó, y không phải đã đề cập đến chuyện của Đoàn Khắc Tà sao? Y nói Đoàn Khắc Tà có một vị hôn thê là dưỡng nữ của Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung. Trước kia tên gọi là Tiết Hồng Tuyến bây giờ tên gọi là Sử Nhược Mai. Y còn nói rằng Sử Nhược Mai tiểu thơ là một hiệp nữ nhưng không biết Đoàn Khắc Tà gây ra chuyện gì nên đã một đi mất dạng, Đoàn Khắc Tà chính là đang đi tìm nàng trở về”.

Độc Cô Oánh nói:

“Không sai, Lữ Hồng Xuân có nói qua như vậy. Ái chà, nói như thế, yêu nữ dùng Mai Hoa châm bắn chết con ngựa của muội không phải chính là Sử Nhược Mai sao?”

Độc Cô Vũ nói tiếp:

“Cho nên ta mới nói việc này có chút kỳ quặc. Đoàn Khắc Tà cùng nữ tử này đồng hành, hắn gọi nữ tử này là Sử cô nương, như thế đương nhiên là Sử Nhược Mai rồi. Không ngờ bọn họ đã lại hòa hợp như xưa, điều này cũng không cần lý đến họ. Thế nhưng Sử Nhược Mai này là một hiệp nữ, vừa là thân phận danh môn khuê tú sao lại dùng loại ám khí ác độc như vậy giết chết con ngựa của muội, xem chúng ta như cừu nhân, việc này không phải là quái sự hay sao?

Độc Cô Oánh bĩu môi nói:

“Du lãng trên giang hồ, cái gì mà đại hiệp, tiểu hiệp, nữ hiệp, đều là hư danh hết. Những loại này nhiều vô số kể, lời nói của người không đủ để tin tưởng. Sao có thể biết Đoàn Khắc Tà và Sử Ngược Mai kia là không phải là loại người như thế”.

Độc Cô Vũ lắc lắc đầu nói:

“Đoàn Khắc Tà quyết không phải là hạng người lừa đời lấy tiếng, danh khí của Sử Nhược Mai kia mặc dù không có gì vang dội nhưng chính từ miệng Lữ Hồng Xuân nói cô ta là một nữ hiệp, thiết nghĩ cũng sẽ không hành sự tà ác tựa yêu nữ như vậy?”

Độc Cô Oánh cười lạnh nói:

“Lời người là giả, mắt nhìn mới thật. Bọn chúng tà ác như vậy, còn có gì hoài nghi?”

Độc Cô Vũ đáp:

“Còn có một chuyện cổ quái nữa, đến tận hôm nay, ta nghĩ mãi mà không sao lý giải được”.

Độc Cô Oánh hỏi:

“Có phải huynh muốn nói đến việc đêm hôm đó?”

Độc Cô Vũ đáp:

“Không sai, đêm hôm đó, canh ba nửa đêm Đoàn Khắc Tà đột nhập vào nhà chúng ta. Đầu tiên Sử đại ca tại hoa viên đụng phải y, sau đó còn cùng y giao thủ. Khi đó chúng ta không biết y là Đoàn Khắc Tà, chỉ nghĩ y là ưng khuyển của triều đình phái đến bắt Sử đại ca”.

Độc Cô Oánh lúc này cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng yên lặng nghe ca ca nói:

Độc Cô Vũ hít một hơi rồi lại tiếp:

“Chuyện này có ba điểm khả nghi. Thứ nhất là Sử đại ca và Đoàn Khắc Tà đều đã từng ở Kim Kê trại, Sử đại ca cũng từng nói qua, huynh ấy và Đoàn Khắc Tà mặc dù không phải bằng hữu rất thân quen nhưng đáng lẽ cũng phải biết chứ, tại sao đêm đó Sử đại ca không nói ra, còn chửi Đoàn Khắc Tà là tiểu tặc? Thứ hai, vốn dĩ với thân phận của Đoàn Khắc Tà, y hoàn toàn có thể quang minh chính đại cùng chúng ta gặp mặt, vì sao mà canh ba nửa đêm lén lén lút lút vào trộm nhà người ta? Thứ ba, đêm đó sau khi Đoàn Khắc Tà rời đi, Sử đại ca cũng không từ mà biệt. Không biết việc huynh ấy bỏ đi và Đoàn Khắc Tà có liên quan gì với nhau?”

Độc Cô Oánh yên lặng cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu nàng mới nói:

“Mấy điểm khả nghi này đích thực khiến người ta khó đoán được. Hoặc giả là Sử đại ca đã sớm biết Đoàn Khắc Tà không phải người tốt, cho nên mới không chịu nhận là biết hắn”.

Độc Cô Vũ lắc đầu:

“Vị tất là như vậy. Huynh ấy nếu như không muốn giữa tràng tương nhận Đoàn Khắc Tà, thì sau đó cũng nên nói với chúng ta chứ”.

Độc Cô Oánh nói:

“Nhưng nghi ngờ này sợ rằng chỉ khi nào gặp Sử đại ca mới có thể minh bạch được”.

Độc Cô Vũ lại nói:

“Sử đại ca họ Sử, vị cô nương kia của Đoàn Khắc Tà cũng là họ Sử....”

Độc Cô Oánh không nhẫn nại được, nàng liền ngắt lời mắng:

“Sử Nhược Mai yêu nữ đó sao có thể đánh đồng như nhau được? Họ Sử nhiều lắm, đương nhiên khó tránh khỏi có người tốt kẻ xấu. Hừ, ta thực là vì Sử đại ca mà ấm ức phải cùng một họ với yêu nữ Sử Nhược Mai đó”.

Độc Cô Oánh đối với “Sử đại ca” của nàng nhất mực tình thâm, có nằm mộng cũng không ngờ đến “chàng” lại là nữ tử, càng không nghĩ tới “chàng” lại chính là yêu nữ Sử Nhược Mai mà nàng đang mắng chửi.

Độc Cô Vũ nguyên bổn có chút nghi ngờ nhưng chàng nghe thấy Đoàn Khắc Tà vừa rồi gọi “Sử cô nương” thì ngộ nhận Sử Triêu Anh là Sử Nhược Mai, cho nên càng nghĩ lại càng thấy hồ đồ.

Độc Cô Oánh nói:

“Ca ca đừng đứng phát ngốc nữa. Nhanh đến tiểu trấn phía trước mua một con ngựa, để còn sớm ngày đến Trường An. Chỉ cần gặp được Sử đại ca thì mọi chuyện đều minh bạch”.

Độc Cô Vũ nghĩ bụng: “Sử Nhược Mai đã là một người khác, thiết nghĩ nghi ngờ của ta cũng được xóa bỏ. Sử đại ca ước chừng không phải là nữ cải nam trang, chà, ta cũng chỉ mong y là một nam tử hán để tròn tâm nguyện của muội muội”.

Độc Cô Vũ cho tới tận bây giờ vẫn không dám tiết lộ cho muội muội biết mình có hoài nghi này. Trải qua việc vừa rồi, chàng đối với “hoài nghi” trước đây của mình cũng đâm ra nghi ngờ, sợ nói ra chuyện bị cười chê, cho nên càng không thể thổ lộ. Chàng lập tức nói:

“Không sai, việc này chỉ có thể gặp Sử đại ca mới minh bạch được”.

Đoàn Khắc Tà kéo Sử Triêu Anh bỏ đi, một mạch chạy sáu bảy dặm đường, một lời cũng không nói. Sử Triêu Anh kêu lên:

“Uy, ngươi bóp khớp xương của ta chặt quá! Mau mau buông tay ra, mau buông tay ra!”

Lúc này Đoàn Khắc Tà mới dừng cước bộ, buông lỏng tay ra. Sử Triêu Anh kêu toáng lên “ối trời” một tiếng, cơ hồ ngã vào lòng Đoàn Khắc Tà.

Lần ngã này không phải do nàng cố ý, phải biết nàng do bị ngoại lực kéo chạy đi nên ngoại lực vừa biến mất, thân thể cũng liền mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước. Đoàn Khắc Tà mặc dù tức giận nhưng cũng không đành lòng thấy nàng ngã nên không làm sao khác hơn là đỡ lấy nàng rồi quát:

“Đứng lên!”

Lúc này chàng mới lại buông tay ra.

Sử Triêu Anh xẵng giọng:

“Con người ngươi sao lại thô lỗ man rợ thế, ngươi nhìn xem, cánh tay này của ta bị ngươi bóp đến tím bầm rồi!”

Đoàn Khắc Tà giận dữ nói với nàng:

“Ai bảo ngươi vô lý làm càn như vậy? Đáng đời, hừ, nếu lần sau còn như vậy....”

Sử Triêu Anh trợn đôi mày liễu hỏi:

“Thì sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ta không những bóp vỡ xương ngươi mà còn đánh gãy hai tay ngươi!”

Đoàn Khắc Tà nói vậy, vốn đã chuẩn bị cùng nàng tranh cãi một hồi, nào ngờ Sử Triêu Anh thấy chàng thực sự tức giận thì ngược lại hướng chàng nhận lỗi, nàng cười nói:

“Được rồi, lần này tính là ta không đúng, đắc tội với bằng hữu của ngươi, chọc tức ngươi, ngươi đừng hung dữ như vậy nữa, lần sau ta không dám nữa”.

Đoàn Khắc Tà nộ khí giảm được vài phần, chàng nói:

“Vốn dĩ là ngươi không đúng, có gì mà tính với toán. Cho dù bọn họ với chúng ta hoàn toàn không quen biết, ngươi cũng không nên làm như thế”.

Sử Triêu Anh chợt cười rộn lên:

“Kỳ thật ta cũng không phải vô lý làm càn”.

Đoàn Khắc Tà hừ một tiếng hỏi:

“Uy, ngươi còn có đạo lý cơ à? Người ta đang đi, động chạm gì đến ngươi? Tại sao ngươi lại phóng Mai Hoa châm giết chết con ngựa của người ta?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Ta đương nhiên là có đạo lý của ta, ngươi có muốn nghe không?”

Đoàn Khắc Tà lãnh đạm nói:

“Mời nói!”

Sử Triêu Anh chúm chím miệng cười nói:

“Vì sao ngươi lại có bộ dạng thất hồn lạc phách nhìn chằm chặp vào đại cô nương nhà người ta? Yêu nữ kia cũng nhìn ngươi không rời mắt, ta không vui khi thấy ả nhìn ngươi với cái thần sắc như vậy!”

Đoàn Khắc Tà nghe nàng nói vậy tức thì đỏ bừng mặt, tức giận cũng không phải, biện bác cũng không phải, chỉ luôn miệng nói:

“Nói bậy, nói bậy!”

Sử Triêu Anh lại tiếp:

“Đáng tiếc, lúc đó ta quên mang đến cho ngươi một cái gương mà soi”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ngươi quản chuyện của ta làm gì? Ta nhìn bọn họ một mắt hay hai mắt thì có liên quan gì đến ngươi?”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Thực sự không ngờ ngươi lại không biết lễ mạo như vậy, ta là nữ nhân phải không?”

Đoàn Khắc Tà lấy làm lạ hỏi:

“Ngươi là nữ nhân thì sao?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Ta với ngươi đang đứng cùng một chỗ nhưng ngươi lại nhìn chằm chặp đại cô nương của người khác đến thất hồn lạc phách, đây là không có lễ mạo, là xem thường ta, ngươi có hiểu không? Ta không đánh lại ngươi nên chỉ đành đánh ả kia cho hả giận”.

Đoàn Khắc Tà nộ khí đã tiêu, Sử Triêu Anh vừa mới nói như vậy, lại chạm đến mối thương tâm tận đáy lòng chàng. Chàng không khỏi nghĩ thầm: “Đúng vậy, Độc Cô huynh muội vì sao lại hận ta như vậy? Trước kia, họ căn bản không biết ta, bọn họ chửi ta, hận ta đương nhiên duyên cớ là vì Nhược Mai. Nhược Mai chửi ta là ác tặc, bọn họ cũng theo đó mà chửi mắng. Nhược Mai ơi Nhược Mai, cho dù Đoàn Khắc Tà ta có trăm nghìn điều không phải thì giữa chúng ta cũng đã từng có ngọc thoa làm minh ước, nàng sao có thể hận ta như vậy?”

Sử Triêu Anh đắc ý cười nói:

“Sao, bị ta nói trúng rồi phải không? Ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với người ta đúng không?”

Đoàn Khắc Tà trong lòng chua xót, chàng đâu còn tâm tình mà nhiều lời, huống chi Sử Triêu Anh cũng không phải là người mà chàng nguyện ý giãi bày tâm sự. Chàng lập tức im lặng không nói, chỉ thở dài, một hồi sau mới nói:

“Ta không biết, có lẽ ta đã từng làm chuyện có lỗi với người ta. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy!”

Sử Triêu Anh đột nhiên cười khanh khách, nàng hỏi:

“Có phải ngươi rất thích vị cô nương này?”

Đoàn Khắc Tà bực tức gắt:

“Ngươi đừng xen vào việc của người khác nữa, ta nói cho ngươi hay, người nào ta cũng đều không thích!”

Sử Triêu Anh lại cười nói:

“Thật như vậy à? Vậy thì đáng tiếc cho ngươi không hiểu được tâm sự của nữ nhân một chút nào!”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ngươi đừng nói kỳ quặc nữa được không, có gì mà đáng tiếc với không đáng tiếc?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Vị cô nương kia, tuy miệng mắng ngươi là ác tặc nhưng kỳ thật trong lòng lại rất thích ngươi. Ngươi có biết không?”

Đoàn Khắc Tà trong lòng khẽ rúng động, bất giác chàng hỏi:

“Ngươi càng nói càng kỳ lạ, ta và vị cô nương này không hề có quan hệ. Bất quá, ta mà không phản bác ngươi thì cũng không được, cô ta đối với ta như vậy, sao ngươi lại còn nói cô ta thích ta chứ?”

Sử Triêu Anh cười đáp:

“Nếu như trong lòng cô ta không có ngươi, thì cô ta hận ngươi làm gì? Cô ta càng hận ngươi tức là càng không thể quên được ngươi, điều này không phải là thích ngươi sao? Điểm này ngươi cũng không hiểu, đúng là cô phụ tình ý của người ta, cái đó là đáng tiếc hay không đáng tiếc?”

Đoàn Khắc Tà bất giác cảm thấy mờ mịt, chàng vẫn cho rằng Sử Nhược Mai hận chàng, cho nên sớm đã tâm hôi ý lạnh, vậy mà nay theo như lời Sử Triêu Anh nói so với suy nghĩ trong lòng chàng lại hoàn toàn khác nhau! Đoàn Khắc Tà không khỏi thầm tự hỏi: “Tâm sự của đám nữ nhân thực sự là như vậy sao? Nhược Mai nàng sở dĩ hận ta, chẳng lẽ đúng là bởi vì nàng không thể quên được ta sao?”

Hình bóng Sử Nhược Mai lại như ẩn hiện trước mặt chàng, chuyện xưa từng hồi từng hồi chôn giấu trong lòng lại lũ lượt trào ra.... Sử Triêu Anh nào hay được tâm sự của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà cùng nàng đang nói đến chính là Độc Cô Oánh, thế nhưng trong lòng chàng lại đang nghĩ đến Sử Nhược Mai. Sử Triêu Anh lại tưởng rằng Đoàn Khắc Tà và Độc Cô Oánh quả nhiên có giao tình không tầm thường, nàng thấy thần khí mê man của Đoàn Khắc Tà như vậy, nhìn ra chàng đang hồi tưởng lại chuyện xưa, trong lòng bất giác cũng nổi lên một nỗi buồn mất mát.

Đoàn Khắc Tà đang lúc trầm tư suy nghĩ, bất tri bất giác cước bộ cũng dần dần dừng lại. Sử Triêu Anh đột nhiên bên tai chàng lạnh lùng hỏi:

“Còn có vị Sử cô nương nào đó? Cô ta là ai?”

Đoàn Khắc Tà ngây người ngẩn ngơ rồi hỏi:

“Ngươi nói cái gì?”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ta đang hỏi ngươi về vị Sử cô nương kia!”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Cái gì? Ngươi nguyên lai đã biết rồi sao? Biết ta nói Sử cô nương khi đó không phải là để chỉ ngươi?”

Sử Triêu Anh chậm rãi nói:

“Đương nhiên là biết, ngươi cho ta là nha đầu ngốc à? Ngươi sao lại phải nể mặt ta, Sử cô nương kia đương nhiên là một người khác!”

Đoàn Khắc Tà vừa tức vừa giận, chàng nói:

“Quả nhiên ngươi đã biết, tại sao lại còn muốn nhận vơ là mình, tự nhận là vị Sử cô nương kia?”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ngươi phải nể mặt vị Sử cô nương cho nên đối với huynh muội bọn họ vẫn còn cố kỵ. Ta lại không trút giận được bọn họ, cho nên cố ý trêu chọc các ngươi một chút. Thế nào? Dường như ngươi lại mất hứng rồi? Bọn họ cơ hồ muốn lấy tính mạng ta, chẳng lẽ ta không nên trả thù một chút hay sao?”

Đoàn Khắc Tà ngầm sanh tức giận nhưng rồi lại không thể mang chuyện của chàng với Sử Nhược Mai ra nói với Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh nói:

“Rốt cuộc là ngươi thích người nào? Ngươi thích vị Sử cô nương kia hay là thích vị muội muội này! Hừ, ta thấy ngươi dụng tình không chuyên nhất, chẳng trách người ta giận ngươi!”

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Ngươi nói nhăng nói cuội!”

Sử Triêu Anh lại nói:

“Cái gì mà nói nhăng nói cuội? Ngươi nói ngươi dụng tình chuyên nhất lắm à?”

Đoàn Khắc Tà kêu lên:

“Ta đã nói qua, ai ta cũng đều không thích, ngươi đừng cứ hỏi ngắn hỏi dài nữa, hừ, hừ... Ngươi còn tiếp tục la sách nữa, ta, ta....”

Sử Triêu Anh nhướng mày nói:

“Ngươi làm sao? Ngươi lại muốn đánh gãy hai tay ta phải không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ta không lý đến ngươi nữa!”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ai cần ngươi lý đến ta? Ngươi muốn đi thì cứ việc đi. Bất quá, vì nghĩ cho ngươi, ngươi cùng ta đồng hành đến Trường An là tốt nhất. Thứ nhất, ngươi khả dĩ có cơ hội gặp lại huynh muội kia. Thứ hai, ngươi lại rất không hiểu tâm sự của nữ nhân, có ta ở bên, khả dĩ cũng có thể chỉ điểm cho ngươi một chút”.

Đoàn Khắc Tà dở khóc dở cười, không làm sao khác được chỉ đành nói:

“Được, ta không nói chuyện với ngươi nữa. Nhanh nhanh lên đường, từ nay về sau không được nhắc lại chuyện hôm nay nữa”.

Đoàn Khắc Tà không cho Sử Triêu Anh nhắc lại, nhưng trong lòng chàng vẫn cứ mãi băn khoăn suy nghĩ đến sự tình này. Một hồi sau chàng tự hỏi: “Sao Nhược Mai lại không cùng đi với Độc Cô Vũ?”, một hồi lại nghĩ “Nhược Mai hận ta, thực sự là vì không thể quên được ta sao?”, hồi khác chàng lại nghĩ “Độc Cô huynh muội đến Trường An, chắc là đến tham gia anh hùng đại hội của Tần Tương? Xác thực là ta rất có cơ hội gặp lại huynh muội bọn họ. Bây giờ Nhược Mai không cùng đi với bọn họ nhưng hơn phân nửa là sẽ gặp bọn họ ở Trường An”.

Chàng nghĩ như vậy nên lại muốn gấp gấp đến được Trường An. Không phải chỉ vì muốn đưa Sử Triêu Anh đi gặp đầu não Cái bang, mà còn nhân vì muốn nghe tin tức xác thực về Sử Nhược Mai.

* * * * *

Sử Nhược Mai đích thực cũng đang trên đường đến Trường An. Đoàn Khắc Tà đang phỏng đoán tâm sự của Sử Nhược Mai thì Sử Nhược Mai cũng đang nhớ đến chàng, đoán chừng tâm sự của chàng.

Hôm đó, nàng lặng lẽ rời khỏi nhà Độc Cô Vũ, chỉ cảm thấy trời đất mênh mông, không biết đến nơi nào để tìm chốn hạ lạc của Đoàn Khắc Tà. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rồi nghĩ đến Niếp Ẩn Nương, “Ẩn Nương tỷ tỷ so với ta có nhiều kiến thức hơn, trước tiên ta đến thương lượng với tỷ ấy, không chừng tỷ ấy có thể góp ý cho ta”. Chủ ý đã quyết như vậy, nàng liền một thân một mình đến nơi ở của Niếp Phong tìm Niếp Ẩn Nương.

Đến một hôm, nàng đi qua một tiểu trấn, nơi đây còn cách Niếp gia bất quá chỉ hơn nửa ngày đường. Sử Nhược Mai cảm thấy đói bụng, nàng liền vào một gian tửu lâu ven sông gọi mấy món cơm rượu và nghỉ ngơi một chút.

Sử Nhược Mai vốn không biết uống rượu, lúc này trong lòng phiền não, nàng gọi một bình rượu Hoa Điêu lâu năm, mượn rượu tiêu sầu. Kinh nghiệm của nàng so với trước kia đã phong phú hơn nhiều, trước tiên nàng sờ trong túi xem có tiền lẻ không rồi mới an tâm gọi rượu thịt.

Ngồi bên cạnh có khách nhân tựa hồ chú ý đến động tác này của nàng, ánh mắt y hướng nàng nhìn đến. Sử Nhược Mai vừa nhìn qua, chỉ thấy đó là một thiếu niên quê mùa, mình vận bố y, ngờ ngờ nghệch nghệch, xem ra không phải là người trong võ lâm, cho nên nàng cũng không để trong lòng. Thiếu niên kia thấy nàng nhìn qua, liền vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Sử Nhược Mai nhớ đến lần đầu tá túc ở khách điếm, nhớ tới chuyện xấu hổ cũ, dùng kim đậu để trả tiền bị người từ chối không thu nhận, trong lòng nàng không khỏi thầm thấy buồn cười, “Quả là bị rắn cắn một lần, về sau hễ thấy dây thừng cũng hoảng sợ. Từ sau khi trải qua chuyện đó, ta thành thói quen mỗi lần đến nơi phải tiêu tiền đều đưa tay vào bọc sờ soạng xem còn tiền lẻ hay không, lại khiến cho mọi người chê cười. Nhưng thiếu niên thôn dã này, thiết nghĩ cũng không phải kẻ xấu”.

Lần đó nàng dùng kim đậu để thanh toán, từng khiến cho hai tên cường đạo bám theo, cũng bởi vậy mà quen biết với Độc Cô Vũ. Nghĩ đến đoạn vãng sự này, trước tiên muốn cười, sau lại thấy thương tâm. Hình ảnh Đoàn Khắc Tà một lần nữa lại hiện ra trong lòng nàng, nàng từ Độc Cô Vũ lại nghĩ sang Đoàn Khắc Tà.

Tình cảnh Đoàn Khắc Tà và nàng gặp nhau trong hoa viên của Độc Cô gia lại thoáng hiện lên trong đầu. Lời cầu tha thứ thành khẩn của Đoàn Khắc Tà như còn văng vẳng bên tai, hình ảnh Đoàn Khắc Tà thất vọng rời đi cũng lại như hiện ra trước mắt, nàng thầm thở dài, hối hận trào dâng, lại tự oán tự trách: “Chàng đối với ta thành khẩn như vậy, ta lại hết lần này đến lần khác muốn làm chàng tức giận bỏ đi. Ôi, ta thật sự là người vô tâm, thật sự rất không nên làm vậy! Đoàn lang, Đoàn lang, chàng có biết thiếp bây giờ đang muốn cầu chàng tha thứ không?”

Trong lòng nàng thương tâm vạn trạng, bất tri bất giác uống hết năm sáu chung rượu, cũng có vài phần ngà ngà. Đang trong tình cảnh như say như mộng, đột nhiên có hai người bước lên tửu lâu, tiếng bước chân dậm lên sàn lầu vang ầm ĩ, cũng làm cho nàng tỉnh lại.

Hai người này chẳng những thu hút ánh mắt của Sử Nhược Mai mà các khách nhân khác đều chú mục vào bọn họ. Nguyên lai một người là hòa thượng, còn người kia là là đạo sĩ. Người xuất gia lên tửu lâu vốn đã là chuyện ít thấy, một tăng một đạo này lại càng đặc biệt, vừa mới ngồi xuống đã vẫy gọi hầu bàn đến, muốn rượu muốn thịt, hơn nữa lại còn trịnh trọng phân phó, phải nướng thịt chín hồng, nhất định phải là loại thịt ngũ hoa thượng hạng nửa nạc nửa mỡ.

Sử Nhược Mai mắng thầm một tiếng: “Đáng ghét, tửu nhục hòa thượng, chắc không phải thứ tốt đẹp gì!” Nàng rời mắt đi nơi khác không tiếp tục nhìn bọn chúng, cũng không nghe xem bọn chúng nói chuyện gì, cái này không phải bởi Sử Nhược Mai không lưu tâm nghe. Nguyên lai bọn cúng dùng thiết khẩu giang hồ nói chuyện với nhau, trước kia Sử Nhược Mai vốn không hiểu, sau này được mấy người Niếp Ẩn Nương, Độc Cô Vũ chỉ giáo, hiện giờ nàng cũng nghe được bảy tám phần.

Lúc đầu nàng còn không chú ý, chợt nghe thấy hòa thượng kia nói:

“Nha đầu họ Sử đó, đạo huynh nếu thấy ả có thể nhận ra không?”

Sử Nhược Mai lấy làm kinh hãi, nàng thầm hỏi: “Hắn nói ai vậy?” Chỉ nghe đạo nhân kia đáp:

“Nha đầu đó khi còn nhỏ ta đã thấy qua, nhưng nữ nhân thay đổi rất nhiều, nếu giờ gặp lại, có thể nhận ra hay không, điều này thật khó nói. Bất quá trên giang hồ, nữ tử có võ công cao cường như vậy không có mấy người, ả ta lại càng như cây to chịu gió lớn, tóm lại có một chút manh mối là có thể tìm được”.

Hòa thượng kia hỏi:

“Ả ta năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đạo sĩ đáp:

“Ước chừng mười sáu hay mười tám tuổi, khi còn nhỏ nó rất xinh xắn, nghe nói càng lớn lên càng xinh đẹp!”

Hòa thượng kia cười hô hố nói:

“Ta không quan tâm nó xinh đẹp hay không, ta là người xuất gia, cũng không muốn hái hoa. Chỉ là ngươi nói võ công của ả cao cường, tí tuổi như vậy, có cường mạnh cũng chẳng mạnh đến đâu”.

Đạo nhân nói:

“Cái này không chắc, ả ta được danh sư truyền thụ, sư phụ của ả, ngươi chưa từng thấy cũng phải nghe qua chứ? Lão bà tử đó mà trở lại, thực sự là loại người lợi hại bậc nhất đó! Cho nên chúng ta làm việc phải cẩn thận một chút mới được”.

Hòa thượng kia phật ý không vui, lão nói:

“Ngươi cứ luôn sợ đầu sợ đuôi, đối với một tiểu cô nương cũng sợ sệt đến như vậy, ả có một sư phụ lợi hại thì sao? Chẳng lẽ chúng ta dây vào không được à!”

Đạo nhân cười nói:

“Sư huynh bất tất tức giận, ta chỉ nói là phải cẩn thận một chút thôi, cũng không phải là sợ ả ta. Bằng vào uy phong Linh Sơn phái của huynh, cho dù là sư phụ của ả xuất đầu cũng không thấy chiếm được tiện nghi. Bất quá thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có thể không để sư phụ của ả hay biết, điều này chẳng phải là rất tốt hay sao”.

Hòa thượng kia uống một chén rượu lớn rồi nói:

“Cái này thì đúng. Chúng ta được người ủy thác, chỉ cần nha đầu đó, nếu có thể giảm thiểu phiền toái đương nhiên là rất tốt”.

Hòa thượng đột nhiên hạ thấp giọng nói:

“Nghe nói nha đầu đó và người nhà xung đột là bởi vì một tiểu tử họ Đoàn, điều này có đúng không?”

Đạo nhân kia đáp:

“Hoàn toàn đúng, ta chính là lo lắng sau khi ả và người nhà xung đột, không biết có cùng ở một chỗ với tiểu tử họ Đoàn kia hay không?”

Hòa thượng kia lại phật ý không vui:

“Ngươi cũng đừng lo lắng nhiều quá, nếu như ngươi có điều cố kỵ thì ngươi cứ nhận người, ta đến động thủ. Tiểu tử họ Đoàn kia nếu không biết tốt xấu, ta sẽ làm thịt hắn trước”.

Đạo nhân cười nói:

“Sư huynh, ngươi cũng khinh thường ta quá. Tiểu tử họ Đoàn kia mặc dù so với nha đầu họ Sử võ công cao hơn rất nhiều ta cũng không sợ hắn. Ta nghĩ tiểu tử họ Đoàn cũng không nhất định đi cùng với ả, ta nói ra bất quá là để đề phòng chút thôi”.

Hòa thượng kia hỏi:

“Vì sao? Ngươi không phải đã nói nha đầu đó xung đột với người nhà bỏ đi là vì tiểu tử kia sao? Vì sao chúng lại không ở cùng một nơi?”

Đạo nhân đáp:

“Ngươi chỉ mới biết điều thứ nhất, còn chưa biết điều thứ hai. Tiểu tử họ Đoàn kia nghe nói là đã có ý trung nhân khác rồi!”

Hòa thượng nọ cười lớn:

“Nói như vậy, nha đầu kia vứt bỏ vinh hoa phú quý, cũng thật là quá oan uổng rồi! Ha ha, lão tử quỷ cha của ả...”

Đạo nhân kia vội vàng nói:

“Sư huynh, uống rượu, uống rượu, danh tự của cha ả, huynh không thể nói bừa ra, hiện tại tin tức cẩn mật!”

Hai câu nói sau tựa như rỉ tai nhưng Sử Nhược Mai cũng nghe rất rõ ràng.

Sử Nhược Mai càng nghe lại càng kinh nghi, hai người này nói chuyện dường như mỗi câu đều là nói về nàng, “nha đầu họ Sử”, “tiểu tử họ Đoàn” không phải là nàng và Đoàn Khắc Tà thì là ai? Thế nhưng trong lời nói của bọn họ lại tựa hồ có chút gì không đúng khiến Sử Nhược Mai dậy nỗi nghi ngờ.

Đúng là:

Mờ mịt u mê không thể hiểu

Cằm kia râu nọ dậy phong ba

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Mạch lộ tương phùng: đường lạ gặp nhau.