Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 21: Sao đành gió cuốn mây bay mãi - Rốt cuộc nhớ thương xót dạ tình




Trong ánh lửa, chỉ thấy Sử Triêu Anh đã nhảy lên mái ngói, đứng cùng một chỗ với đầu đà kia. Thân pháp của đầu đà kia cực kỳ nhanh nhẹn nhưng cũng bị những đốm lửa bắn phải mấy chỗ, đau tận vào da thịt, hắn phẫn nộ quát lên:

“Hay cho tiểu yêu nữ không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lại còn dám thiêu Phật gia ngươi nữa!”

Nói rồi, hắn bạt giới đao, hướng Sử Triêu Anh bổ xuống. Nguyên lai đầu đà này đang lúc đến bắt Sử Triêu Anh, trùng hợp đúng lúc Đoàn Khắc Tà lén đi thăm dò Sử Nhược Mai, hắn cũng đã đến dưới cửa sổ, ngầm dò xét. Không muốn làm kinh động, hắn lấy song chỉ chọc một lỗ rồi thổi “Kê minh ngũ cổ phản hồn hương vào”. Nào ngờ, Sử Triêu Anh cũng cực kỳ cơ trí, vừa thấy mùi khác lạ, nàng lập tức tiên phát chế nhân, phóng ra độc môn ám khí của mình là “Kim châm liệt diễm đạn”. Ám khí này là một trái cầu tròn, thon dài, bên trong chứa hỏa dược, còn bọc vô số “Mai Hoa châm” nhỏ như lông trâu.

May mắn là đầu đà này đã luyện công phu “Kim Chung Tráo”, che được đầu mặt. “Mai Hoa châm” không cắm vào thân thể hắn nhưng vẫn bị trúng vài đốm lửa.

Ánh lửa bùng lên rồi lại tắt ngay, chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm chạm nhau vang lên ong ong chấn động màng nhĩ. Đoàn Khắc Tà võ công thâm hậu, nghe âm thanh mà luận, liền biết Sử Triêu Anh đang ở thế hạ phong. Trong khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, Sử Triêu Anh cũng nhìn thấy Đoàn Khắc Tà, nàng vội vàng kêu lớn:

“Khắc Tà, ngươi nhanh lại đây!”

Dưới tình cảnh này, Đoàn Khắc Tà không có thời gian để đến xem Niếp Ẩn Nương là ai, trước tiên chàng chỉ đành trở lại cứu Sử Triêu Anh.

Sư tị nhân (tức tên mũi sư tử) đã mai phục ở một bên, đột nhiên nhảy ra đánh lén Đoàn Khắc Tà. Mùi gió tanh thốc vào mũi, Đoàn Khắc Tà trong lòng biết đối phương đối phương dùng một đôi độc chưởng, chàng thốt nhiên giận dữ, cố tình muốn cho hắn nếm mùi lợi hại. Chàng bế kín huyệt đạo, mặc vận huyền công đến sáu thành công lực, ngạnh tiếp độc chưởng của đối phương. Song chưởng giao nhau, tiếng vang như sấm muộn, độc ở chưởng tâm của sư tị nhân không xâm nhập được vào thân thể Đoàn Khắc Tà mà ngược lại hắn bị chưởng lực của chàng bức lui. Hắn đã vận dụng cả công phu thiên cân trụy nhưng thân thể vẫn lảo đảo muốn ngã.

Đúng vào lúc này, Sử Triêu Anh đột nhiên kêu lên “ối chao” một tiếng, tựa hồ đã thụ thương. Đoàn Khắc Tà không rảnh tiếp tục dây dưa cùng tên mũi sư tử, chàng vận kình đánh tới, hắn liền loạng choạng thối lui đến mép ngói, mũi chân móc vào then ngang nơi đầu mái mới không bị ngã xuống.

Đoàn Khắc Tà sớm đã xẹt qua bên mình hắn. May mà Sử Triêu Anh kêu lớn một tiếng, đã lôi sư tị nhân từ quỷ môn quan trở lại. Nguyên lai công lực của hắn kém hơn Đoàn Khắc Tà, độc tố ngưng tụ trên chưởng tâm của hắn bị bức bách như thủy triều rút lui, nếu độc tố lưu chuyển xâm nhập vào tim thì bản thân hắn cũng vô phương tự cứu.

Đầu đà kia tuy là sư huynh hắn nhưng bản lĩnh lại không bằng sư đệ, hắn đột nhiên phát giác sau gáy có hơi gió, liền trở tay chém lại một đao. Đoàn Khắc Tà đã di hình hoán vị, chàng ra một chiêu “Quan Bình Phủng Ấn”, tả chưởng xuyên đến đỡ lấy đao của hắn, hữu chưởng thì chụp lấy xương tỳ bà hắn. Tên sư tị nhân lúc này cũng đã chạy đến, hắn liền tức tốc hướng bối tâm của Đoàn Khắc Tà đánh đến một chưởng. Đoàn Khắc Tà trước sau đều bị tấn công, chàng chỉ đành buông hữu chưởng ra, trở tay tiếp lấy một chiêu của hắn. Tên đầu đà kia thoát khỏi bị Đoàn Khắc Tà nắm giữ, hắn xoay người mấy lượt trên mái ngói mới ổn định lại được thân hình. Vốn dĩ lực đạo một chưởng của Đoàn Khắc Tà cùng với sư tị nhân kia tương kháng thì có chút thua thiệt, chàng thối lui lại ba bước.

Đầu đà kia tính tình nóng nảy, hung hăng thành tính, đêm nay bại dưới tay Đoàn Khắc Tà là lần đầu tiên từ khi sanh ra mới bị như vậy, hắn đang lúc tức giận, hỏa khí công tâm, rống lên “oa oa”, không tự lượng sức mình, vừa mới thoát hiểm đã lại nhào lên. Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Triêu Anh, cô có bị thương không?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Không nghiêm trọng lắm nhưng nỗi tức giận này thật khó tiêu, Khắc Tà, ngươi giúp ta đánh bọn chúng một trân tơi tả đi!”

Nàng còn sợ Đoàn Khắc Tà không chịu đáp ứng, liền bổ sung thêm lý do:

“Lần này là bọn chúng tìm đến cửa, không phải là ta đi chọc phá gây chuyện”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Được, cô về phòng tạm nghỉ đi. Tự ta sẽ lo liệu bọn chúng, chuyện này không cần cô lo nữa”.

Chưởng pháp của chàng liền biến đổi, trong thoáng chốc chỉ thấy bóng đen trùng trùng, bốn phương tám hướng đều là bóng chàng, đầu đà kia cùng với sư tị nhân đều cảm thấy chưởng phong tạt vào mặt tựa như Đoàn Khắc Tà đã đánh sát tới mặt bọn chúng.

Vốn dĩ sư huynh đệ bọn chúng liên thủ, về thực lực hoàn toàn không kém Đoàn Khắc Tà nhưng khinh công của Đoàn Khắc Tà lại đạt đến mức siêu trác tuyệt, bọn chúng còn xa mới đuổi kịp. Lại thêm đêm đen như mực, mưa ướt ngói trơn, bọn chúng không phát huy được đấu pháp liên thủ hợp đấu lâu dài, bị Đoàn Khắc Tà bay qua bay lại làm rối loạn, không hết nửa khắc sau đã khiến cho chúng đầu choáng mắt hoa, vài lần suýt nữa đánh lẫn nhau.

Đoàn Khắc Tà vừa cất tiếng, Niếp Ẩn Nương đã biết đích xác là chàng, nàng không khỏi thất thanh kêu lên:

“Quả nhiên là Đoàn Khắc Tà! Nhược Mai, Nhược Mai, muội mau đến đây!”

Phương Ích Phù thất kinh:

“Là Đoàn Khắc Tà sao? Trời ơi, sao tỷ không nói sớm!”

Chợt nghe tiếng Sử Nhược Mai cười lạnh nói:

“Niếp tỷ tỷ, mặc cho hắn là ai, người như vậy, muội cũng không thèm lý đến!”

Nguyên lai Sử Nhược Mai sớm đã lặng lẽ đến, nàng nghe thấy Đoàn Khắc Tà đáp lời Sử Triêu Anh, sự quan hoài bộc lộ trong lời nói thì không khỏi tức giận, nộ hỏa công tâm.

Đoàn Khắc Tà đang sử một chiêu “Toàn Càn Chuyển Khôn”, ở giữa hai địch nhân, song chưởng phân ra, tả chưởng là hư hữu chưởng là thực. Tả chưởng chớp nhoáng đánh tên mũi sư tử một bạt tai, gót chân xoay tròn, hữu chưởng án xuống, chụp cứng lấy xương tỳ bà của đầu đà kia! Hữu chưởng lần này của chàng đã dùng bảy phần lực đạo, còn tả chưởng đối phó với sư tị nhân dùng chỉ ba phần lực đạo, dụng ý là trước tiên sẽ đột phá điểm yếu của vòng vây.

Mắt thấy đã đắc thủ, chợt nghe thấy thanh âm của Sử Nhược Mai, mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm, không có thời khắc nào Đoàn Khắc Tà không nghĩ đến Sử Nhược Mai, giữa lúc này đột nhiên phát hiện thì ra nàng lại ở gần bên cạnh mình, hơn nữa lại dùng khẩu khí lạnh lẽo như vậy, chàng không khỏi đột nhiên rúng động, chân khí tản mác, nhất thời bộ pháp rối loạn!

Điều này ngay lập tức đã cho tên mũi sư tử một cơ hội, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, Đoàn Khắc Tà vừa mới buột miệng “Nhược Mai muội tử...” thì sư tị nhân đã dùng thủ pháp trầm trọng giáng xuống “Dũ Khí huyệt” bên hông chàng.

Đoàn Khắc Tà hét lớn một tiếng, vỗ ra một chưởng, muốn thoát khỏi sự truy kích của sư tị nhân. Không ngờ cước bộ đã không còn ổn định, đột nhiên chỉ thấy trước mắt kim tinh hỗn loạn, một bước đạp vào khoảng không, lăn xuống mặt đất.

Đầu đà kia lấy ra một trái phi chùy, đang muốn nhằm theo bóng lưng Đoàn Khắc Tà mà phóng tới, chợt nghe một tiếng quát:

“Ác tặc dừng tay!”

Tiếng lợi khí xé gió đã đến sau gáy hắn, tên đầu đà trở tay đánh lại một đao, chọi với thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai. Quả phi chùy mất độ chuẩn xác ban đầu, chỉ nghe “binh” một tiếng, tựa hồ như ghim xuống mặt đất, hoàn toàn chưa đánh trúng người.

Nguyên lai, tuy nói rằng Sử Nhược Mai trong lòng tức giận nhưng rốt cuộc đối với Đoàn Khắc Tà vẫn là tình thâm ý hậu, luôn quan tâm đến chàng, vừa thấy Đoàn Khắc Tà thất thủ, nàng liền lập tức xông lên. Đáng tiếc là chậm mất một bước, Đoàn Khắc Tà đã thụ thương rơi xuống đất, không thể thấy nàng.

Khí lực của tên đầu đà kia rất mạnh, đao kiếm tương giao, hổ khẩu của Sử Nhược Mai chấn động đến ê ẩm. Sử Nhược Mai sợ rằng buông hắn ra, hắn sẽ đến hại Đoàn Khắc Tà, cho nên mặc dầu cánh tay ê ẩm nhưng cũng không dám buông lơi. Nàng triển khai kiếm pháp “Phi Hoa Trục Điệp”, trái một kiếm, phải một kiếm, chiêu trước chưa thu, chiêu sau đã lại phát ra chặn đứng tên đầu đà lại. Tên đầu đà đại nộ hét lớn:

“Ngươi chớ có ỷ lại là người cửa quan, chọc giận lão thái gia thì Hoàng đế lão tử, ta cũng bất kể!”

Hắn giận dữ điên cuồng chém xuống mấy đao. Sử Nhược Mai đang một mình chống đỡ không nổi, Niếp Ẩn Nương đã đến nơi. Võ công của Niếp Ẩn Nương so với Sử Nhược Mai cao hơn một chút, lấy hai địch một, ép được khí thế hung hãn của tên đầu đà kia xuống.

Ở một bên, sư tị nhân cũng nhào về phía Sử Triêu Anh, giọng điệu thâm hiểm:

“Sử cô nương, ngươi trốn không thoát rồi, ngươi thực sự không uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt sao, ngoan ngoãn đi theo ta thôi?”

Phương Ích Phù giận dữ quát:

“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn khi vũ Sử cô nương, có ta ở đây không cho phép ngươi làm chuyện bậy bạ!”

Tên mũi sư tử và Sử Triêu Anh vẫn còn cách một khoảng, giữa đường lại gặp phải Phương Ích Phù đang nhằm hắn đâm liền một kiếm.

Nguyên lai Phương Ích Phù ngộ nhận “Sử cô nương” trong lời nói của tên mũi sư tử là Sử Nhược Mai. Y biết Sử Nhược Mai là hôn thê của Đoàn Khắc Tà, y với Đoàn Khắc Tà hiểu nhầm đấu qua một trận, trong lòng rất lấy làm hối hận. Lúc này thấy sư tị nhân lại muốn đến bắt “Sử cô nương”, trong lòng thầm nghĩ: “Đoàn Khắc Tà đến thăm vị hôn thê của y, ta lại hồ đồ xuất đầu làm loạn, thật sự là có lỗi với y. Bây giờ thì vạn lần cũng không để cho Sử sư muội bị hại, Đoàn Khắc Tà bị tên mũi sư tử này đả thương, ta thay y báo thù một chưởng đó, tương lai cũng dễ ăn nói hơn”.

Phương Ích Phù vừa mang ý định “lấy công chuộc tội”, lại muốn khoe tài trước mặt Niếp Ẩn Nương, đánh bại kẻ có bản lĩnh đả thương Đoàn Khắc Tà, cho nên kiếm kiếm đều rất lăng lệ, không chút lơi lỏng.

Luận về công lực, sư tị nhân phải hơn Phùng Ích Phù một bực nhưng vừa rồi hắn đã cùng Đoàn Khắc Tà nghạnh đấu một chưởng, sau đó khi dùng thủ pháp trầm trọng đả thương Đoàn Khắc Tà thì lại bị thần công hộ thể của Đoàn Khắc Tà phản chấn, cũng đã bị tổn thương nguyên khí, tản mác khá nhiều, vừa mới giao đấu, hắn chỉ còn biết chống đỡ. Kiếm pháp kiêm sở trường của hai nhà được Phương Ích Phù hiển lộ, kiếm chiêu lúc mở ra lúc khép lại cương mãnh dị thường, lúc thì kiếm pháp âm nhu nhẹ nhàng như tơ liễu, cương nhu tương hỗ, hư thực tương sanh, biến ảo khó lường, khiến cho sư tị nhân bị đánh đến chân tay luống cuống, mặc dù hắn đã luyện một đôi độc chưởng nhưng đánh không tới người Phương Ích Phù, độc chưởng có cũng như không. Sư tị nhân giận dữ nói:

“Ngươi là gì của nha đầu kia, sao lại vì ả mà liều mạng vậy? Hừ, ngươi biết ta là ai không?”

Phương Ích Phù đáp:

“Mặc kệ ngươi là ai, khi phụ người của chúng ta là không được!”

Sư tị nhân cười lạnh nói:

“Ngươi có từng nghe qua uy danh của Linh Thứu thượng nhân, có biết đến lợi hại của Linh Sơn phái hay không?”

Phương Ích Phù hắng một tiếng rồi nói:

“Ta biết Linh Sơn phái các ngươi người đông thế mạnh, lại được Linh Thứu thượng nhân bao che, mỗi tên đều hoành hành bá đạo, hừ, lợi hại của đệ tử Linh Sơn phái các ngươi ta đã lĩnh giáo qua ở Ngụy Bác rồi!”

Phương Ích Phù sớm đã đoán bọn chúng chính là môn hạ Linh Sơn phái, bây giờ quả nhiên chứng thực, càng không dám buông lơi, thừa dịp đang chiếm thượng phong, tấn công càng mãnh liệt.

Sư tị nhân cũng rất lấy làm kỳ lạ, trong bóng đêm không thấy thần sắc của hắn nhưng nghe hắn “úy” lên một tiếng rồi hỏi:

“Ngươi nói cái gì?”

Phương Ích Phù đang đánh giết tưng bừng liền quát:

“Ta đang chờ xem kiến thức lợi hại của ngươi!”

Bách, bách, bách..

Y phóng tới tấp liên hoàn tam kiếm, trong chiêu lẫn chiêu, trong thức lẫn thức, đánh cho sư tị nhân tay chân cuống quít, thở hổn hển chẳng ra hơi, đâu còn có thể phân tâm nói chuyện. Bên mái kia, Niếp, Sử nhị nữ cũng chiếm ưu thế áp đảo, song kiếm xuyên qua đâm lại như thoi đưa, đánh cho đầu đà cũng chỉ biết có chống đỡ, không có lực hoàn thủ. Sử Nhược Mai băn khoăn về Đoàn Khắc Tà, lén đưa mắt nhìn ra xung quanh, trên nóc nhà cũng không thấy bóng dáng thiếu nữ kia, nghĩ rằng nàng ta đã len lén bỏ chạy rồi. Trong lòng Sử Nhược Mai càng tức giận, nàng thầm nghĩ: “Bọn ta thay ngươi ngăn cản địch nhân, ngươi lại lén gặp tình lang rồi bỏ đi”.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí cực kỳ thê lương, tựa như có người đang làm thương hại thất mã. Đầu đà điên cuồng lồng lộn, Sử Nhược Mai thừa cơ đâm tới một kiếm trúng vai hắn, máu tuôn như suối, còn may là nhát đâm này hơi lệch một chút, chỉ sâu có nửa tắc, chưa xuyên thủng xương tỳ bà của hắn. Thế nhưng Sử Nhược Mai nghe tiếng ngựa hí, trong lòng cũng thấy bất an.

Niếp Ẩn Nương biết tâm ý của Sử Nhược Mai, nàng cười nói:

“Nhược Mai, muội nhanh đến xem Đoàn Khắc Tà!”

Sử Nhược Mai thấy tên đầu đà đã thụ thương, ước chừng Niếp Ẩn Nương cũng đối phó được, nàng nói:

“Đa tạ tỷ tỷ, muội đi một chút”.

Lập tức nàng rời khỏi vòng chiến, tung mình nhảy xuống nóc nhà.

Đến khoảng đất trống ngoài cửa khách điếm, chỉ thấy nữ tử kia đang ôm chặt Đoàn Khắc Tà ngồi lên lưng ngựa, chính là thớt bạch mã tối thần tuấn đó. Sử Nhược Mai vội vàng kêu lên:

“Khoan đã!”

Lời còn chưa dứt, thiếu nữ kia đã vung tay phóng ra “Kim châm liệt diễm đạn”, “bùng” một tiếng, một đạo hỏa quang đã bắn đến Sử Nhược Mai. Sử Nhược Mai biết lợi hại, liền vội vàng múa kiếm phòng thân, tránh sang một bên. Đạo hỏa quang kia không bắn trúng người nàng, có vài mũi Mai Hoa châm phóng đến cũng bị nàng đánh rơi. Nhưng nhân lúc nàng bị ngăn cản như vậy, Sử Triêu Anh ôm Đoàn Khắc Tà sớm đã lên ngựa đi rồi.

Sử Nhược Mai giận dữ, bỗng dưng nàng nghĩ: “Ngựa của hai tên người Hồ này đều là long câu, ả trộm lấy một con, vẫn còn lại một con, sao ta không lấy con còn lại của bọn chúng đuổi theo. Con ngựa trắng kia mặc dù tốt hơn nhưng phải cõng hai người, nhất định chạy không nhanh hơn ta”.

Chủ ý đã định, nàng liền đến cởi dây buộc ngựa. Con ngựa hồng vẫn kêu lên thảm thiết nhưng tiếng kêu ngày càng yếu, thấy Sử Nhược Mai đến, liền cất vó dứ, song không đá nàng mà lại tự ngã xuống trước.

Sử Nhược Mai thổi bùi nhùi lên xem, chỉ thấy con hồng mã nằm co quắp trên mặt đất, hai hốc mắt toác ra hai lỗ lớn, máu tươi vẫn chút một chút một nhỏ xuống, nguyên lai đôi tròng mắt của nó đã bị móc ra, trên đùi cũng có vài vết đao, vết thương sâu đến tận xương. Sử Nhược Mai vừa kinh vừa giận, nàng căm hận nói:

“Yêu nữ quá độc ác, Khắc Tà sao lại ở cùng một chỗ với ả chứ?”

Gian thượng phòng mà Đoàn Khắc Tà thuê trọ có hai cửa sổ, một bên cửa sổ ngọn đèn dầu còn chưa tàn, Sử Nhược Mai thất ý mà về, nàng vừa đi qua dưới song cửa, trong lòng thoáng động liền vào xem. Lúc này mới phát hiện nguyên đây là một sáo phòng, ở giữa còn có một bức vách phân ra làm hai. Lại phát hiện bên cửa sổ có ngọn đèn dầu, còn có một bàn trà, trên bàn có người dùng nước trà mà viết, viết liền mấy chữ “Mai”. Sử Nhược Mai từng ở trong phòng ngủ của Điền Thừa Tự xem qua “Ký đao lưu giản” của Đoàn Khắc Tà, nàng nhận ra chính là bút tích của chàng, nghĩ đến nhất định là Đoàn Khắc Tà trong lúc ngồi nhàm chán, nhớ đến nàng, cho nên bất tri bất giác đã chấm nước trà viết lên mặt bàn rất nhiều chữ “Mai”. Hơn nữa có thể tưởng tượng khi chàng viết, nhất định là nữ tử kia không ở bên cạnh, bằng không chàng cũng sẽ không bất tri bất giác như vậy. Trong lòng Sử Nhược Mai lại dậy lên nghi ngờ, “Chàng đối với ta đã nhung nhớ không quên như vậy, tại sao lại tương hảo cùng với nữ nhân khác? Chẳng lẽ bên trong có nội tình gì?” Nghĩ như vậy, nộ khí trong lòng nàng cũng giảm đi vài phần.

Sử Nhược Mai đang suy nghĩ miên man, trận chém giết trên mái nhà lại đang đến hồi khẩn yếu quan đầu. Sư tị nhân dùng hết khí lực toàn thân, bỗng dưng hắn phát ra một chưởng, cuộn lên một trận gió tanh tưởi. Phương Ích Phù chỉ cảm thấy một trận ghê mình, sợ trúng độc, liền vội vàng tránh khỏi chính diện, kiếm chiêu thoáng buông lơi. Sư tị nhân thở hắt ra một hơi, vội vàng hỏi:

“Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi đụng độ với môn hạ Linh Sơn phái của ta ở Ngụy Bác à?”

Phương Ích Phù đáp:

“Thì sao? Ngươi muốn vì chúng báo cừu phải không? Đả thương bọn chúng là ta, không phải Sử cô nương!”

Tên mũi sư tử kêu lên:

“Ngươi nhầm rồi, mau ngừng tay!”

Trong bóng đêm, Phương Ích Phù đề phòng hắn dụng quỷ kế, dùng độc chưởng đánh lén không chống đỡ được nên không dám dừng tay. Bất quá y nghe thấy tên mũi sư tử nói như vậy cũng thấy có điểm kỳ dị nên vòng kiếm chiêu dần dần thu hẹp lại, không tấn công địch mà chỉ phòng thân, nhượng cho sư tị nhân có cơ hội nói. Chỉ nghe thấy sư tị nhân nói:

“Sư huynh của ta cũng nhầm rồi, kỳ thật người hắn muốn bắt chính là nha đầu họ Sử”.

Phương Ích Phù nổi giận nói:

“Các ngươi tam phen tứ lượt, vô lý làm càn, gây khó dễ cho Sử cô nương, còn trách ta nhầm sao?”

Nói rồi y một kiếm đâm tới, sư tị nhân vì khí lực đã suy, không đỡ được chiêu này, cánh tay trái bị kiếm chém trúng thành một vết thương dài hơn ba tấc, hắn hốt hoảng vội vàng nhảy ra vài bước.

Sư tị nhân hận khí đã lên đến cực điểm nhưng lúc này hắn muốn đánh cũng vô lực, còn sợ Phương Ích Phù truy sát nên chỉ đành nén nhịn nộ khí, vội vàng kêu lên:

“Là chúng ta nhầm rồi, có vẻ như vị nữ cải nam trang kia của ngươi cũng họ Sử?”

Phương Ích Phù huy kiếm làm thành một vòng, tiến lên áp sát, kiếm thế vây hắn lại rồi quát:

“Thế thì sao? Nàng ta nữ cải nam trang lại phạm gì đến bọn ngươi hay sao?”

Tên mũi sư tử nén giận đáp:

“Vị bằng hữu đó của ngươi không phải Sử nha đầu chúng ta muốn tìm, ngươi đã minh bạch chưa? Chúng ta đã sai, ngươi cũng sai rồi!”

Phương Ích Phù bất giác ngạc nhiên, nghĩ thầm trong bụng: “Nói như vậy, thật đúng là đã sai rồi!” Tâm niệm còn chưa qua thì sư tị nhân đã chớp lấy cơ hội, búng mình theo thế “Kim Lý Xuyên Ba” bay ra ngoài hai trượng, thoát khỏi phạm vi kiếm thế của Phương Ích Phù có thể phóng tới, hắn đến bên cạnh Niếp Ẩn Nương rồi đột ngột phát một chưởng hướng về phía nàng.

Công lực của sư tị nhân mặc dù vì giao đấu đã bị hao tổn, tối đa chỉ còn lại trên dưới năm thành nhưng Niếp Ẩn Nương không lường trước hắn lại xuất kỳ bất ý như vây, chỉ thiếu chút nữa là đã trúng phải độc thủ của hắn. May mà Niếp Ẩn Nương khinh công trác tuyệt, mới cảm thấy mùi gió tanh tưởi thốc vào mũi, lập tức nàng nghiêng mình thối lui, mặc dù vậy nhưng vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo muốn ngã.

Phương Ích Phù liền vội vàng lao tới, sư tị nhân và đầu đà kia đã sớm nhảy xuống nóc nhà bỏ chạy. Phương Ích Phù không có thời gian đuổi theo bọn chúng, trước tiên y đỡ Niếp Ẩn Nương cho ổn định, kinh hãi hỏi:

“Sư tỷ, tỷ có sao không?”

Niếp Ẩn Nương thở hắt ra:

“Còn may, chưa bị trúng độc!”

Phương Ích Phù cảm thấy hơi thở Niếp Ẩn Nương thơm mát, trên mặt nóng ran, liền vội vàng buông tay. Chợt nghe tiếng rống của đầu đà kia từ xa truyền lại: “Được lắm tiểu tử, ngươi đã chọc đến Linh Sơn phái, cứ chờ xem!”

Niếp Ẩn Nương cười khổ:

“Thật không ngờ chúng ta lại hồ đồ kết oán với Linh Sơn phái”.

Phương Ích Phù nói:

“Việc đã qua, nhầm lẫn không phải do chúng ta, oán cũng đã kết rồi, thôi thì đành mặc nó vậy”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Sự tình lần này thật quá tấu xảo, cũng không biết Sử sư muội của chúng ta và vị Sử cô nương kia đã gặp mặt chưa? Chúng ta mau đi xem nàng ta thế nào”.

Niếp Ẩn Nương nhảy xuống, đưa mắt nhìn qua, liền phát hiện trên căn thượng phòng đó, ngọn đèn dầu còn chưa tắt, trên giấy dán cửa sổ hiện lên bóng hình một thiếu nữ, đúng là Sử Nhược Mai. Niếp Ẩn Nương còn cho rằng Sử Nhược Mai đã dìu Đoàn Khắc Tà về phòng của chàng, trong lòng thầm nghĩ: “Tốt rồi, rốt cục bọn họ đã đoàn tụ nhưng sao không thấy vị Sử cô nương kia đâu?” Nàng không nghĩ sẽ quấy rầy Sử Nhược Mai, đang muốn rời đi thì Sử Nhược Mai đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền lập tức gọi:

“Niếp tỷ tỷ, tỷ vào đây!”

Phương Ích Phù cũng muốn theo vào nhưng lại nghe thấy tiếng Sử Nhược Mai nói:

“Phương sư huynh, phiền huynh ở bên ngoài canh phòng giúp, đề phòng địch nhân còn có đồng bọn”.

Phương Ích Phù trong lòng rúng động, nghĩ thầm, “Không sai, việc này đúng là ta đã sơ xuất. Dù sao gặp mặt Đoàn Khắc Tà cũng không cần phải gấp vào lúc này”.

Nguyên lai, Phương Ích Phù cũng tưởng rằng Đoàn Khắc Tà đang ở trong phòng nên nóng lòng muốn đến xin lỗi Đoàn Khắc Tà. Y cũng không biết Sử Nhược Mai có tâm sự muốn giãi bày với Niếp Ẩn Nương, mới mượn cớ để y ở bên ngoài không cho y vào.

Niếp Ẩn Nương bước vào, chỉ thấy một mình Sử Nhược Mai, nàng kinh ngạc hỏi:

“Khắc Tà đâu?”

Sử Nhược Mai như nhành liễu gượng đứng thẳng, nàng hậm hực nói:

“Yêu nữ kia sớm đã cùng y đi rồi!”

Niếp Ẩn Nương lấy làm kinh ngạc hỏi:

“Có chuyện như vậy thì muội còn trốn trong phòng y làm gì?”

Sử Nhược Mai nghe tiếng bước chân Phương Ích Phù đã đi xa, nàng nhỏ giọng bảo:

“Niếp tỷ tỷ, tỷ qua đây xem”.

Niếp Ẩn Nương thấy trên bàn trà có mười mấy chữ “Mai”, bất giác nàng phì cười nói:

“Muội có thể yên tâm rồi nhé, trong lòng y chỉ có mình muội, yêu nữ kia không cướp được đâu!”

Sử Nhược Mai má hạnh đỏ rần, nàng lấy ống tay áo lau những chữ “Mai” đi rồi nói:

“Muội chính là đang không giải thích được, nếu trong lòng y có muội thì tại vì sao lại cùng yêu nữ kia thân thiết, đi cùng một đường, ở cùng một phòng?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội ở trong nhà Độc Cô, còn không phải chỉ ở một đêm đâu!”

Sử Nhược Mai đỏ bừng mặt, nàng giận dỗi:

“Tỷ nói đi đâu đó? Muội là quang minh lỗi lạc, cây ngay không sợ bóng tà!”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Nếu như có người hoài nghi muội, muội có tức không?”

Sử Nhược Mai giận dữ đáp:

“Nếu như thực sự có người như vậy thì hắn ta là mang dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!”

Niếp Ẩn Nương lại cười:

“Vậy đó! Người khác hoài nghi muội, muội nói hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vậy sao muội lại nghi ngờ Đoàn Khắc Tà?”

Sử Nhược Mai chợt tỉnh ngộ, nàng nói:

“À, ra là tỷ mang tình hình của muội so sánh với y”.

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Hai chuyện này không phải rất giống nhau sao?”

Sử Nhược Mai suy nghĩ một chút, nghi tâm cũng đã vơi đi bảy tám phần nhưng nàng vẫn nói:

“Việc tuy là tương tự nhưng người lại không giống. Độc Cô Vũ là chính nhân quân tử, còn tiện nhân ở cùng với Khắc Tà lại là một yêu nữ độc ác. Ả ôm Khắc Tà nhảy lên ngựa, muội gọi ả dừng lại, chẳng những ả không để ý tới mà còn dùng ám khí đánh muội nữa!”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Khắc Tà đang hôn mê sao?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Hình như vậy”.

Niếp Ẩn Nương lại nói:

“Việc đó cũng chỉ có thể trách yêu nữ kia, không thể trách Đoàn Khắc Tà. Câu vừa rồi của muội rất hay: Cây ngay không sợ bóng tà. Chỉ cần Đoàn Khắc Tà là chính nhân quân tử là được. Trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn, người bên ngoài rất khó minh bạch. Giống như muội dưỡng thương trong nhà Độc Cô Oánh cũng là một ví dụ. Làm sao muội biết chắc Đoàn Khắc Tà và yêu nữ đó ở chung mà bên trong không có ẩn tình khó nói. Cứ như ta thấy, Đoàn Khắc Tà đối với muội một tấm chân tình, muội cũng nên tin tưởng y mới phải”.

Sử Nhược Mai được Niếp Ẩn Nương giảng giải một phen, mặc dù vẫn còn có chút hờn ghen nhưng lửa giận cũng hạ xuống, bất tri bất giác lo lắng cho Đoàn Khắc Tà lại trỗi dậy, nàng nói:

“Không biết y thụ thương có nặng lắm không? Y rơi vào tay yêu nữ, muội luôn thấy không thể yên tâm được. Ôi, thật không biết tại sao y lại đi chung với yêu nữ đó?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội không an tâm, chỉ còn cách chúng ta nhanh đến Trường An, túm lấy Đoàn Khắc Tà, tự mình hỏi hắn sẽ minh bạch ngay. Bọn họ trọ ở nơi này, thiết nghĩ cũng nhất định là muốn đến tham gia anh hùng đại hội của Tần Tương. Khắc Tà công lực thâm hậu, chỉ bị thương nhẹ, đoán chừng không có gì đáng lo về tính mệnh”.

Sử Nhược Mai nói:

“Muội cũng cảm thấy kỳ quái, muội thấy rõ sau khi y bị thương còn có sức hoàn kích lại, sau đó bị yêu nữ kia ôm lấy, thời gian cách nhau chỉ một tuần trà, sao y lại hôn mê bất tỉnh như vậy?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Việc này rất dễ hiểu, nhất định là yêu nữ kia thấy y bị thương liền điểm huyệt y”.

Sử Nhược Mai hậm hực:

“Yêu nữ này thực sự là độc ác! Không biết ả có hại Khắc Tà không?”

Niếp Ẩn Nương cười:

“Cái này muội có thể yên tâm. Ả đánh muội mà cướp Khắc Tà đi, muội còn sợ ả không cẩn thận chiếu cố Khắc Tà sao?”

Sử Nhược Mai trong dạ rối bời, nàng vốn sợ Đoàn Khắc Tà bị rơi vào cạm bẫy ôn nhu của “yêu nữ” kia nhưng cũng lại hy vọng “yêu nữ” có thể cẩn thận chiếu cố Đoàn Khắc Tà.

Bọn họ vừa nói đến đó, chợt nghe thấy Phương Ích Phù ở bên ngoài quát lên:

“Là ai? Ra đây mau!”

Niếp, Sử nhị nữ chạy ra xem, chỉ thấy Phương Ích Phù đang tóm một người, người này run run rẩy rẩy nói:

“Là tôi. Đại Vương tha mệnh!”

Niếp Ẩn Nương không nhịn được cười, Sử Nhược Mai vội nói:

“Phương sư huynh, huynh sao lại giữ chưởng quỹ vậy?”

Nguyên lai vừa rồi bọn họ ở trên nóc nhà giao đấu ầm ĩ, tiếng kim thiết chạm nhau vang lên, những mảnh ngói lả tả rơi xuống sớm đã làm kinh tỉnh toàn bộ khách nhân, mọi người đều nghĩ là cường đạo đến, người người đều trốn kỹ trong chăn không dám lên tiếng. Chưởng quỹ này vốn cũng vô cùng sợ hãi nhưng rốt cục hắn vẫn là chủ khách điếm, sau khi thấy yên tĩnh lại, lúc đó hắn mới đánh bạo lén ra ngoài xem xét.

Phương Ích Phù nhận ra đã túm phải chưởng quỹ cũng không khỏi bật cười, y liền vội vàng thả hắn ra rồi nói:

“Ta không phải cường đạo. Cường đạo đã bị chúng ta đánh chạy đi rồi”.

Sử Nhược Mai chen lời:

“Khách nhân ở thượng phòng cũng hỗ trợ đi truy bắt cường đạo rồi, cường đạo là hai tên người Hồ. Khách nhân ở thượng phòng truy bắt cường đạo có lẽ cũng không quay trở lại, tiền phòng của bọn họ đã trả chưa?”

Chưởng quỹ bớt chút hoảng hốt, hắn nói:

“Hai tên người Hồ đó đúng là hung thần ác sát, tôi sớm đã nhìn ra không phải người tốt, quả nhiên thực sự là cường đạo. Đa tạ mấy vị đại nhân giúp cho tiểu nhân bảo toàn được quán điếm này. Khách nhân ở thượng phòng cũng là người tốt, tiền phòng sớm đã được vị tiểu thư đó trả rồi, còn dư một chút, tôi còn chưa tìm được cô ta để trả lại”.

Lão thổi sáng bùi nhùi rồi xem xét, chỉ thấy trên nóc nhà có vài lỗ thủng, không khỏi lại kêu khổ không thôi.

Niếp Ẩn Nương cười bảo:

“Nhược Mai, kim đậu của muội lại có thể mang dùng một lần nữa?”

Sử Nhược Mai nói:

“Kim đậu của muội đã đổi lấy bạc rồi, còn dư lại không nhiều”.

Lập tức nàng lấy ra hai viên kim đậu và một đĩnh bạc mười lượng nói:

“Đây chắc cả mười phần là vàng ròng, quyết không lừa ngươi. Ngoài ra, thêm đĩnh bạc này đã đủ để ngươi tu bổ nóc nhà chưa?”

Chưởng quỹ nọ mừng rỡ, há mồm cứng lưỡi nói không ra lời.

Niếp Ẩn Nương nhìn thấy phương Đông đã hiện màu trắng như bụng cá, nàng liền bảo:

“Chúng ta sớm lên đường thôi, miễn cho khách nhân sau khi thức giấc lại hỏi ngắn hỏi dài”.

Sử Nhược Mai biết nàng ta vì nghĩ cho mình, nàng tự nhủ: “Ta hận là không thể chắp cánh bay đến Trường An nhưng cũng không biết có thể gặp được Khắc Tà hay không?”

Nàng tưởng nhớ đến Khắc Tà, suốt dọc đường cứ sầu muộn không vui nhưng cũng không quá biểu lộ cho người khác thấy.

* * * * *

Niếp Ẩn Nương sở liệu không sai, quả nhiên Đoàn Khắc Tà bị Sử Triêu Anh điểm vào thụy huyệt hôn mê. Sử Triêu Anh ôm Đoàn Khắc Tà nhảy lên tuấn mã, ngựa không ngừng vó, chạy một mạch được bốn năm chục dặm thì sắc trời tỏa sáng, Sử Triêu Anh nghĩ bụng, “Chắc nha đầu kia có truy cản cũng không kịp, hừ, tiểu tử này ở trong tay ta, ngươi đi theo mà làm gì chứ”.

Phía trước có một rừng cây, Sử Triêu Anh liền ôm Đoàn Khắc Tà xuống ngựa, mang chàng vào trong rừng cây để xuống rồi mới giải khai huyệt đạo cho chàng.

Đoàn Khắc Tà mở mắt, vẫn còn mơ mơ hồ hồ, liền kéo Sử Triêu Anh mà gọi:

“Mai muội, Mai muội!”

Sử Triêu Anh phì cười:

“Xin lỗi, ta không phải Mai muội của ngươi, ngươi nhìn lại xem ta là ai?”

Đoàn Khắc Tà định thần nhìn lại, lúc này mới phát giác trước mặt là Sử Triêu Anh, liền vội vàng buông hai tay ra, ngơ ngác hỏi:

“Sao ta lại ở nơi này? Nơi này chỉ có mình ngươi à?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Còn có ai nữa? Ngươi cho là Mai muội của ngươi sẽ theo đến đây à?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ta nghe thấy tiếng của nàng nên trong lòng chấn động mới bị ngã xuống. Lúc đó ta đã nhìn thấy nàng chạy đến chỗ ta. Sao ngươi lại không nhìn thấy nàng?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Cô ta, cô ta, cái “cô” nam không ra nam, nữ không ra nữ đó là Mai muội của ngươi à?”

Đoàn Khắc Tà nóng lòng muốn biết tin tức của Sử Nhược Mai, nên chỉ đành nhịn cho nàng ta chế giễu, chàng nói:

“Không sai, nàng ta chính là vị Sử cô nương mà ta từng nói với ngươi, còn có một vị Niếp cô nương là biểu tỷ của nàng, bọn họ khi hành tẩu giang hồ đều thích cải nam trang. Sau khi ta thụ thương, bọn họ thế nào? Vì sao trong lúc khẩn yếu quan đầu ngươi lại điểm huyệt ta?”

Sử Triêu Anh nói:

“Sao ngươi không chịu suy nghĩ, ngươi bị trúng độc thương rồi, tâm tình còn có thể chịu kích động hay sao? Hơn nữa địch nhân lúc đó đang đuổi đến, ta ngoài việc đưa ngươi chạy trốn thì còn có biện pháp gì nữa? Điểm huyệt đạo ngươi chính là để cho ngươi có thể ngủ ngon một giấc, tránh cho thương thế nặng thêm. Hừ, ai biết được, ngược lại ngươi còn trách cứ ta”.

Đoàn Khắc Tà là một đại hành gia võ học, lúc này thầm vận khí, biết Sử Triêu Anh xác thực đã dùng thủ pháp thượng thừa “Bế huyệt trở độc” phong bế quyết mạch chư huyệt của chàng, để tránh độc khí tấn công vào tim, đây là thủ pháp điểm huyệt dùng khi cấp cứu, đối với thân thể hoàn toàn không có chút gì phương hại. Đoàn Khắc Tà chỉ có thể đa tạ nàng ta nhưng trong lòng cũng không khỏi thấy có điểm kỳ dị, “Như vậy nguyên lai võ học của Sử Triêu Anh còn trên cả ước đoán của ta, thật không ngờ nàng ta cũng biết được loại thủ pháp điểm huyệt thượng thừa như vậy”.

Lập tức chàng hỏi:

“Nói như vậy, vị Sử cô nương kia và Niếp cô nương có cùng với địch nhân giao thủ không? Nàng ta, nàng ta không sao chứ?”

Sự quan tâm của chàng đến Sử Nhược Mai bộc lộ ra lời nói. Sử Triêu Anh đột nhiên thở dài:

“Đáng tiếc ngươi đối với ả một dạ si tình nhưng trong lòng ả lại không có ngươi. Ả chửi ngươi, ngươi có biết không?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ta nghe thấy. Nhưng trong sát na ta bị thương, ta cũng thấy nàng chạy đến phía ta”.

Sử Triêu Anh cười mỉa:

“Không sai, ả có đuổi đến nhưng ngươi có biết ả đuổi tới làm gì không?”

Đoàn Khắc Tà ngơ ngác lặp lại lời nàng ta:

“Làm gì?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Ả đuổi đến, rồi hướng ngươi phóng một chùm Mai Hoa châm!”

Đoàn Khắc Tà lấy làm kinh ngạc, chàng hỏi:

“Có chuyện như vậy sao?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Ta có bao giờ bịa chuyện với ngươi chưa, may mà lúc đó ta đã kịp nhảy lên lưng ngựa, ta lấy trộm thớt tuấn mã của đầu đà kia, Mai Hoa châm của ả phóng không được xa, không nhanh kịp ngựa chạy”.

Đoàn Khắc Tà bán tín bán nghi, “Chẳng lẽ nàng thực sự vẫn còn nhớ đến oán xưa hay sao?”

Chàng nhớ đến sự tình trước kia ở trong nhà Độc Cô, Sử Nhược Mai từng cùng với huynh muội Độc Cô liên thủ tấn công chàng, bất giác cũng tin vài phần. Sử Triêu Anh lại thở dài, u uẩn nói:

“Ta thật sự khó chịu thay cho ngươi, cứ nghĩ ả đối với ngươi như vậy, cho dù ngươi gặp ả cũng còn có gì để nói?”

Đoàn Khắc Tà vốn dĩ đang rất khổ sở, nghe xong nàng nói mấy câu này trong lòng không khỏi ngậm ngùi, ngỡ ngàng mất mát.

Sử Triêu Anh thấy chàng ngơ ngác như tượng gỗ, mặt vàng như giấy, thì lấy làm kinh hãi, vội vàng nói:

“Khắc Tà, ngươi đừng buồn quá. Nhìn thoáng ra một chút!”

Nàng ta vừa rồi chỉ sợ Đoàn Khắc Tà đối với Sử Nhược Mai tư tình chưa dứt nên mới cố bẻ cong sự thật, dùng hết tâm cơ để ly gián bọn họ. Lúc này thấy Đoàn Khắc Tà thành ra bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy thì lại không khỏi ngầm hối hận, “Hỡi ơi, không ngờ rằng hắn đối với vị Sử cô nương kia lại một dạ thâm tình như vậy, lời bịa đặt của ta lại càng khiến hắn tổn thương trong lòng! Hắn vừa mới bị độc thương không thể để hắn chịu kích động quá được!”

Nàng đang nghĩ sẽ mang chân tướng sự việc thổ lộ với Đoàn Khắc Tà nhưng lại sợ từ nay Đoàn Khắc Tà không lý đến nàng nữa, trù trừ không quyết.

Đoàn Khắc Tà đối với những lời nàng nói lúc sau căn bản không nghe vào tai, trong lòng chỉ mãi nghĩ đi nghĩ lại, “Không sai, Nhược Mai đối với ta hận cũ khó quên, như bây giờ nàng đã có ý trung nhân khác rồi, ta cho dù gặp nàng thì cũng biết nói gì?”. Chàng nghĩ đến chỗ thương tâm thì “Oa” một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi.

Sử Triêu Anh hốt hoảng cắn chặt môi, trong lòng nghĩ thầm, “Ta mặc cho hắn hận ta, cứu tính mạng hắn quan trọng hơn, chuyện đến như bây giờ, hay là nói ra cho rồi?” Nàng tiến lên phía trước, nhẹ nhàng kéo tay Đoàn Khắc Tà, thanh âm ôn nhu vô hạn lại còn mang theo chút ít run rẩy, nàng nói:

“Khắc Tà, ngươi không cần khổ sở, ngươi, ngươi hãy nghe ta nói...”

Đoàn Khắc Tà đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

“Đúng, ngươi nói đúng. Ngươi không cần khuyên giải ta nữa, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta chỉ cần nàng ta vui vẻ mà sống, trong lòng ta cũng sẽ bình yên. Từ nay về sau, ta sẽ không tự tìm phiền não nữa. Được rồi, coi như trước đây ta chưa từng quen biết nàng ta”.

Đoàn Khắc Tà thổ ra một ngụm máu tươi, buồn bực ức chế trong lòng tựa hồ cũng theo vòi máu mà thổ ra hết, tư tình đã định, cõi lòng cũng trở nên thanh thản. Sử Triêu Anh vừa mừng vừa sợ, “May mà ta chưa mang chân tướng nói ra”. Lập tức nàng nói:

“Đúng, thiên hạ không phải chỉ có một vị Sử cô nương, ả đã vô tình, ngươi sao còn phải mãi khổ sở tưởng nhớ? Sức khỏe của ngươi mới quan trọng, trước tiên ngươi trị thương cho tốt rồi hãy nói. Ở đây ta có thuốc giải độc nhưng không biết có đúng loại không”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Lần này ta trúng độc không nặng lắm, không cần giải dược”.

Lập tức chàng khoanh chân ngồi xuống, mặc vận huyền công. Chất độc trong người chàng là theo “Lao Cung huyệt” ở chưởng tâm xâm nhập vào, trung gian lại trải qua thủ pháp “Phong huyệt trở độc” của Sử Triêu Anh, độc khí chỉ có xâm nhập đến huyệt “Ngọc Uyên” ở khuỷu tay thì bị ngăn lại. Sau khi giải huyệt, độc khí lại tiến lên trên nhưng cũng chưa đến được huyệt “Kiến Tỉnh”.

Nội công tạo nghệ của Đoàn Khắc Tà đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, vận công trục độc, quá nửa khắc sau, chỉ thấy trên đỉnh đầu chàng bay lên một làn khí nóng màu trắng, một dải màu đen trên cánh tay từ từ hạ xuống, sắc mặt cũng dần thấy hồng nhuận. Qua thời gian độ một nén hương, dải màu đen nọ đã bị ép xuống bàn tay. Lúc này đã là sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua phiến lá dày đặc chiếu xuống, không khí trong lành. Trong lòng Sử Triêu Anh cũng ngập tràn vui sướng, “Qua một hồi nữa, chất độc trong người hắn có thể hoàn toàn trục ra. Thương thế trên người hắn cũng sẽ tốt lại, ta sẽ lại từ từ cho hắn một vết thương trong lòng”.

Nàng đang đắc ý, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa như cuồng phong bạo vũ, dường như có mười mấy thớt ngựa từ xa phóng lại.

Đúng là:

Vừa mới gian nan qua hiểm cảnh

Phong ba bỗng chốc lại ầm ầm