Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 18




- Sau đây xin mời Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực – đồng chí Triệu Quốc Đống phát biểu, mời mọi người hoan nghênh.

Lời này vừa kết thúc, mọi người liền nhìn tới người trẻ tuổi quá đáng kia.

Mặc dù mới đầu hội nghị thì Trưởng ban thư ký Kha đã giới thiệu về thân phận của người thanh niên này, mặc dù bọn họ cũng nghe nói chức Phó thị trưởng thường trực của Thị xã đã được quyết định, nghe nói là cán bộ khá trẻ và có chỗ dựa mạnh đến làm. Nhưng khi Triệu Quốc Đống xuất hiện thì mọi người vẫn phải than thở.

Anh hùng xuất thiếu niên, không biết vị Thị trưởng Triệu này làm như thế nào mà lên được tới đây. Người có tin tức nhanh nhạy thì nhớ Triệu Quốc Đống này từng được Trung ương khen ngợi trong hội nghị tổng kết công tác phòng chống lụt bão hồi tháng 9, nhưng trước đó người này cũng đã là Thường vụ thị ủy Ninh Lăng, Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.

- Kính thưa các đồng chí, được ủy thác của Thị trưởng Hà, tôi hôm nay tham gia hội nghị công tác sản xuất vụ đông xuân, mọi người có thể không quen với tôi. Tôi cũng mới tới nên chưa quen về tình hình Hoài Khánh chúng ta. Theo lý thuyết không nên chỉ trỏ ở đây, nhưng Thị trưởng Hà tạm thời có việc nên yêu cầu tôi nhất định phải thông báo công việc với mọi người, đảm bảo vụ đông xuân năm nay thu hoạch thắng lợi. Vừa nãy Cục trưởng Khương, Cục trưởng Bùi đã nói về các công việc, Thị trưởng Tiền cũng đã nhấn mạnh công việc, tôi rất tán thành. Tôi sau đây chỉ nói hai điểm.

Mọi người bên dưới khá xôn xao, mọi người đều vô thức lấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

- Thứ nhất là tăng cường sự lãnh đạo của tổ chức, thiết thực xác định chức trách công việc.

- Thứ hai tiếp tục thi hành tư tưởng điều chỉnh cơ cấu sản xuất, đẩy mạnh ứng dụng khoa học kỹ thuật, tăng hiệu quả sản xuất nông nghiệp, phải đẩy mạnh các cây trồng thu hoạch được nhiều và được thị trường chấp nhận… đảm bảo tăng thu nhập của nông dân.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm vị Phó thị trưởng Tiền Nguyên Huy không nhịn được phải nhìn hắn một chút. Vốn do Hà Chiếu Thành tham gia nhưng tạm thời ủy quyền Triệu Quốc Đống tới, điều này cũng không sao vì chỉ nói vu vơ mấy câu, nhấn mạnh tầm quan trọng của vụ đông xuân, yêu cầu tăng cường lãnh đạo, chứng thực trách nhiệm. Tiền Nguyên Huy vốn nghĩ Triệu Quốc Đống này tới là do ủy thác của Hà Chiếu Thành, nói vài câu là được.

Nhưng không ngờ người này đến lại chỉ ra hai điểm đầy phong phú. Ứng dụng khoa học kỹ thuật, nâng cao hiệu quả sản xuất nông nghiệp, đây là công tác vụ đông xuân, không phải hội nghị công tác kinh doanh mà. Tiền Nguyên Huy không biết người này sao lại nghĩ ra mấy vấn đề đó, nhưng đúng là có thể hấp dẫn mọi người chú ý.

Triệu Quốc Đống nói rất đơn giản nhưng rõ ràng, chỉ ba phút là xong nhưng lại làm người bên dưới phải chú ý. Điểm thứ hai mặc dù đơn giản nhưng quan điểm và nội dung lại khá phong phú, hoàn toàn phá vỡ quan niệm tư tưởng của đám lãnh đạo huyện phụ trách nông nghiệp và thủy lợi bên dưới.

Trên thực tế tối qua Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về hội nghị này xem mình cần nói gì. Sau khi biết mình sẽ làm Phó thị trưởng thường trực, hắn vẫn tích cực chuẩn bị.

Nếu là Phó thị trưởng thường trực thì tức là phạm vi công việc của hắn sẽ là tất cả công việc của chính quyền, khi Thị trưởng không có mặt thì hắn sẽ thực hiện chức trách của Thị trưởng, chỉ huy bộ máy chính quyền Thị xã. Mà muốn làm tốt một Phó thị trưởng thường trực thì nếu chỉ làm tròn chức trách theo Triệu Quốc Đống thấy không có ý nghĩa, ít nhất mất đi ý đồ mà Lãnh đạo tỉnh ủy đặt hắn vào vị trí này.

Trước khi đến Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống đã tới mấy sở ban ngành trên tỉnh. Sở Giao thông nhất định không thoát, Sở nông nghiệp và Ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh cũng có quan hệ thân thiết thì hắn cũng tới. Mấy lãnh đạo tỉnh hắn có quan hệ như Hàn Độ, Cam Bình cũng không thể quên.

Nhâm Vi Phong thì Triệu Quốc Đống cũng xin gặp, Nhâm Vi Phong mặc dù bận không tới bữa ăn nhưng chiều cũng cùng tới uống nước với Triệu Quốc Đống và Trịnh Kiện đã chính thức được lên làm phó giám đốc Ngân hàng xây dựng tỉnh. Ngoài ra hắn còn gặp một người khác là Tiêu Hoa Sơn đã được bổ nhiệm là giám đốc Ngân hàng Công thương Hoài Khánh trước Triệu Quốc Đống nửa tháng.

Không bình thường, không sợ bị người ghen ghết còn hơn là không ai biết đến, đây là suy nghĩ của Triệu Quốc Đống khi tới Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực. Nếu Tỉnh ủy coi hắn là con cá, như vậy con cá cũng có phong của nó, Tỉnh ủy cũng phải chuẩn bị tư tưởng. Hắn phải làm ra điểm gì đó mới mẻ, tạo phong ba ở Hoài Khánh thì Tỉnh ủy cũng đã đoán trước. Như vậy hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Mọi người nghĩ rằng đây chỉ là cuộc hội nghị cho có, như vậy hắn sẽ không đi theo quỹ đạo mà bọn họ đặt ra, đựa theo ý của hắn mà làm. Tiền Nguyên Huy và Hà Chiếu Thành có lẽ mất hứng nhưng cũng sao, bọn họ rất nhanh sẽ quen với tác phong làm việc của hắn, Triệu Quốc Đống nằm trong khách sạn mà suy nghĩ như vậy.

…..

- Cậu xác định đó là bạn học cũ của mình?
Dù là ngồi trên bàn ăn nhưng người đàn ông vẫn không thể tin nổi.

- Cục trưởng Đường, tôi còn có thể lừa ngài sao? Tôi đọc lai lịch của cậu ta trên Nhật báo Hoài Khánh. Cậu ta tốt nghiệp trường cảnh sát An Nguyên năm 88. Triệu Quốc Đống này mặc dù bình thường nhưng cả năm đó chỉ có mình cậu ta là Triệu Quốc Đống, sau đó về quê hình như là Huyện Giang Khẩu. Khi cậu ta làm ở Đội cảnh sát hình sự Công an huyện Giang Khẩu thì tôi vẫn còn liên lạc, sau đó xuống Đồn công an thì không liên lạc nữa. Tôi xem qua thì thấy cậu ta từ Khu Khai Phát điều lên Sở Giao thông, sau đó xuống Ninh Lăng rèn luyện, tuyệt đối không sai. Vừa nãy tôi cũng gọi điện, cậu ta nói sẽ tới. Tôi còn gọi theo cả Tần Miễn.

Nghe đối phương nói, người đàn ông chẹp miệng. Nói thật y không ngờ Bành Bằng Phi lại có bạn làm Phó thị trưởng thường trực.

Đó là người thuộc hàng đỉnh của Thị xã, y chỉ là Phó cục trưởng phân cục Quận Khánh Châu đứng trước mặt người ta cũng không đáng gì. Nhưng Triệu Quốc Đống lại là bạn học của Bành Bằng Phi, vậy tức là mới 30. 30 đã là Phó thị trưởng thường trực, đây đúng là nhân vật thông thiên.

Triệu Quốc Đống đến nhà hàng Xích NHam, đây là nhà hàng nằm ở trung tâm Quận Hoài Châu, lúc xuống xe hắn thấy đỗ đầy xe ở bãi.

Bành Bằng Phi gọi tới làm hắn rất hưng phấn. Quan hệ với bạn bè dù không quá tốt nhưng cũng là bạn học cũ, lúc hắn còn làm ở Công an huyện Giang Khẩu thì vẫn duy trì, tới khi hắn xuống Đồn công an Giang Miếu thì do thông tin không tiện nên mới kết thúc. Không ngờ người này bây giờ đã lên làm Trưởng đồn công an.

Triệu Quốc Đống xuống xe liền bị người đẩy.

- Sang bên.

Triệu Quốc Đống chưa có phản ứng thì đã có hai tên đẩy mình sang bên, một xe Cadillac màu đen chạy tới, một người đàn ông chui ra. Tên này cùng một cô gái xinh đẹp đi xuống, cô gái khoác khăn cho y, người đàn ông nhìn quanh rồi ngậm xì gà đi vào.

Triệu Quốc Đống lần đầu thấy cảnh như thế này, hắn cảm thấy giống như phim xã hội đen Hongkong hoặc Mỹ. Xe Cadillac ba khoang đúng là hoành tráng, còn có hai vệ sĩ và người đẹp.

Triệu Quốc Đống chép miệng nói.
- Ai mà hoành tráng như vậy?

- Hắc hắc, Mã lão đại đó, anh từ ngoài đến phải không? Nhà hàng này là của y.
Lái xe taxi thuận miệng nói.
- Đây là một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói nhiều.

- Quốc Đống.

- Bằng Phi, ồ, đây là, trông quen quen.

- Tần Miễn, lớp bên cạnh.
Một tên vội vàng đưa tay lên.

Triệu Quốc Đống lập tức chú ý thấy một người đàn ông xa lạ, đối phương đã sớm đưa tay lên mà nói:
- Thị trưởng Triệu, tôi là Đường Lăng Phong.

- Quốc Đống, đây là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Cục trưởng Đường – phân cục công an Khánh Châu.
Bành Bằng Phi vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi đắc ý nói.
- Cục trưởng Đường, đây là Triệu Quốc Đống cùng lớp với tôi.

- Cục trưởng Đường, Bằng Phi, chúng ta vào thôi.
Tần Miễn thấy xung quanh có không ít người nhìn liền vội vàng nói.

Sau khi ngồi xuống có không ít người than thở. Đường Lăng Phong xuất thân lính trinh sát, giở tay nhấc chân đều có sự nhạy bén, Triệu Quốc Đống thích mùi này.

Bành Bằng Phi và Triệu Quốc Đống có quan hệ cũng được, nhưng sau khi vào xã hội thì không thể giống trước đây.

Dù sao vị trí và thân phận của hắn đã thay đổi. Người như Bành Bằng Phi thì Triệu Quốc Đống không thể tiếp xúc thường xuyên, dù là Đường Lăng Phong trong mắt Triệu Quốc Đống cũng là người bình thường. Nếu như không phải có ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên thì Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể coi đối phương là xã giao mà thôi.

- Nhà hàng này cũng được, chắc là số một số hai của Hoài Khánh?

Triệu Quốc Đống ra vẻ tùy ý nói. Đối với Hoài Khánh thì hắn đều xa lạ, từ chính trị, kinh tế đến dân chúng, tất cả đều cần phải tìm hiểu.